Chương 178:
Editor: May
Sự tình càng ngày càng phức tạp, lần nữa nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say. Sẽ không sai, đây là Mộ Hi, chỉ là gương mặt đó không phải là mặt của Mộ Hi, hiện đang không có chứng cớ có thể chứng minh tất cả chuyện này, nhưng anh sẽ vẫn luôn điều tra, tìm được đáp án rõ ràng. Nếu người đàn ông này dám nói dối, anh sẽ làm anh ta hối hận vì quyết định hôm nay!
Nam Cung Diệu lần nữa nhìn về phía người đàn ông cuồng ngạo này, lại dám công khai đoạt vợ như vậy, chẳng lẽ anh ta cho rằng tà ma chỉ là trang trí!
Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ hối hận vì trêu chọc tà ma!
"Cha, cha nuôi , các người đang làm gì thế?" Lâm Lâm đứng ở cửa nhìn hai người đàn ông lại đang đứng rất gần, chẳng lẽ đàn ông và đàn ông cũng thích ôm ôm?
"Lâm Lâm, con gọi anh ta là gì?" Nam Cung Diệu dùng một tay ôm Lâm Lâm vào trong ngực.
"Cha, vị trai đẹp này là cha nuôi của Lâm Lâm." Lâm Lâm cười nói, hai tay nhỏ bẩn ôm cổ Nam Cung Diệu thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nằm ở trên bờ vai của Nam Cung Diệu, khiến Âu Dương Hàn nhìn thấy liền rất ghen tỵ.
"Bản lãnh của anh thật đúng là không nhỏ, lại có thể lung lay cả con gái tôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Con gái của anh? Anh có chứng cớ gì?" Âu Dương Hàn cười nhàn nhạt một tiếng, anh ta lo lắng hù đến Lâm Lâm, cho nên vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều.
"Không cần bất luận chứng minh nào." Nam Cung Diệu nhìn Lâm Lâm nói.
"Phải không?" Âu Dương Hàn hiển nhiên không tin.
"Không tiễn, con gái của tôi cần nghỉ ngơi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn Âu Dương Hàn nói.
"Lâm Lâm, cha sẽ đến nữa, tạm biệt nha." Âu Dương Hàn đi về phía Lâm Lâm, hôn lên mặt bé một cái.
"Cha nuôi, tạm biệt." Lâm Lâm vung bàn tay nhỏ bé nói.
Cứ như vậy, sau khi Nam Cung Diệu nhìn Lâm Lâm ngủ, chính mình đi vào phòng của Mộ Hi, tắm đơn giản một lát, bởi vì gian phòng nơi này rất nhỏ, cảm giác hết sức không được tự nhiên, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, anh muốn chỉ là người phụ nữ ngủ giống như heo chết ở trên giường kia, bị người sỗ sàng cũng không biết!
Rốt cuộc tại sao Hàn Dương đáng chết kia lại có dính líu với Mộ Hi? Mộ Hi không phải là phụ nữ tùy tiện, nhưng vì sao lúc nào cũng số đào hoa không ngừng? Chẳng lẽ đây là ông trời đang nhắc nhở anh quý trọng người phụ nữ trước mắt, hay là ông trời đang khảo nghiệm anh?
Lúc nửa đêm, cuối cùng Mộ Hi cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, lại phát hiện một cánh tay người đàn ông đang đè nặng lên mịch mịch trên người của cô.
Từ từ quay đầu lại nhìn.
"Á - - "
Mộ Hi bị hù dọa ngửa về phía sau, trên giường lập tức không có ai.
Nam Cung Diệu bước qua một bước, thấy Mộ Hi ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn mình.
"Đây nhất định là nằm mơ? Nhất định vậy, Nam Cung Diệu đáng giận, Nam Cung Diệu thối, đàn ông xấu, tử tên lừa đảo, trong mộng còn hù dọa người, nhất định là rất rất chán ghét anh, cho nên trong mộng vẫn mơ tới anh!" Mộ Hi tự mình lải nhải một chuỗi rồi leo lên giường lại, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Nam Cung Diệu vẫn nhìn cô vợ nhỏ trước mắt. Người phụ nữ đáng chết! Thế nhưng mắng chửi người, ai trêu chọc cô hả, lại xem anh trở thành nơi trút giận!
"Không đúng, đây không phải là đã tỉnh ư, sao người đàn ông này còn chưa đi?" Mộ Hi bỗng nhiên lại ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc, gãi gãi lỗ tai, một bộ dáng không hiểu!
"Vì sao anh còn chưa đi?" Mộ Hi đến gần Nam Cung Diệu, trừng mắt, nhìn anh.
"..." Nam Cung Diệu không nói, không có bất kỳ vẻ mặt nhìn Mộ Hi.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"A - - tôi biết rồi, anh đang mộng du. Má ơi! Anh mộng du liền có thể tìm tới đây sao? Vậy phải xử lý như thế nào đây? Mộ Hi nhìn nhìn thời gian. Con bà nó, đã quá nửa đêm, không thể đưa anh trở về, quá muộn!
"..." Nam Cung Diệu chuẩn bị tiếp tục giả vờ, anh thích xem cô vợ nhỏ thể hiện.
"Ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, hôm nay liền ngủ ở bên trong đi, mặc dù là giường có hơi nhỏ, nhưng chỉ cần anh đàng hoàng ngây ngốc, cũng sẽ không té xuống." Mộ Hi ấn Nam Cung Diệu đến trên giường, lo lắng anh lại chạy loạn.
Nam Cung Diệu mệt mỏi cả đêm, cô vợ nhỏ ngủ quả thực là vô địch, tay ôm anh thật chặt thì thôi đi, chân phía dưới còn đè nặng anh, lấy chân không thành thật kia đi, nhưng cô gái nhỏ này không chịu, còn không tình nguyện dùng sức đạp anh, Nam Cung Diệu không thể làm gì khác hơn là bị cô ôm đến siết sao, làm cho cả đêm còn phải bảo vệ em trai của mình, bởi vì lúc nào Mộ Hi cũng thích đạp đá lung tung!
Buổi sáng.
Nam Cung Diệu mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên mặt đất, cao hứng là cô vợ nhỏ vẫn ôm anh thật chặt, giống như lo lắng anh chạy vậy. Hai chân Mộ Hi kẹp lấy một chân của Nam Cung Diệu, một cái tay khoác lên trên ngực Nam Cung Diệu, mặt nằm ở trên người anh, trong miệng vẫn chảy nước miếng giống như trước đây.
Nam Cung Diệu vốn chuẩn bị rời giường, chính xác mà nói là rời khỏi mặt đất, nhưng cô vợ nhỏ ôm rất chặt, chẳng lẽ là cô lạnh, vì vậy vươn một cái tay ra, cầm một cái chăn, đắp lên toàn bộ hai người bọn họ, chỉ có thể là nói hai người, bởi vì Mộ Hi thiếu chút nữa đã bò lên trên thân thể Nam Cung Diệu.
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
"Cha, các người đây là đang làm cái gì? Trốn Miêu Miêu sao?" Lâm Lâm cảm giác chơi rất vui, vì vậy từ từ chạy tới dùng sức chui vào trong.
"Tránh ra đi, thật phiền, A Dương, tránh ra đi, thật đáng ghét..." Mộ Hi lại đang nói mê sảng, lúc đầu Nam Cung Diệu cũng không có cảm giác gì, nhưng câu A Dương đằng sau kia làm cho anh rất khó chịu. Đây không phải là lần đầu tiên người phụ nữ này gọi A Dương!
Nam Cung Diệu nhìn Lâm Lâm đang cố gắng, đau lòng nữ nhi, liền ngoan ngoãn dọn ra cho bảo bối một chút khe hở, Lâm Lâm thuận lợi chui vào.
Mặc dù Nam Cung Diệu bị câu A Dương vừa rồi chọc đến muốn tức giận, nhưng nhìn thấy con gái nên không thể biểu lộ ra, cho nên trước ghi nhớ một khoản này, về sau sẽ đòi lại từ người phụ nữ này.
Anh cúi đầu nhìn hai bảo bối trong lòng một chút, lớn ngủ như heo chết, đương nhiên là con heo nhỏ ngọt ngào, nhỏ chính là một thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Lâm Lâm rất không ngoan ngoãn, sờ sờ ở đây sờ sờ chỗ đó, hù dọa Nam Cung Diệu liên tục đóng chặt chân, lại lo lắng con bé nhìn tới nơi đó, mặc dù là mặc trong kho, nhưng lại không có cách nào che giấu độ cao.
Mộ Hi bị Lâm Lâm sờ tỉnh, nhìn Nam Cung Diệu một chút, nhìn Lâm Lâm một chút.
"Anh, các người đây là làm sao? Bao bánh chưng à?" Mộ Hi phát hiện một tấm chăn che phủ ba người bọn họ thật kín.
"Mẹ, chơi rất vui đó." Lâm Lâm vui vẻ nói.
"A, phải không, nhưng mẹ nên đi nấu cơm." Mộ Hi nói xong chuẩn bị rời giường, nhưng chân không nhúc nhích được, giờ phút này thành Nam Cung Diệu kẹp chân Mộ Hi lại.
Nhìn nhìn con gái, Mộ Hi lo lắng ảnh hưởng không tốt, không dám có động tác quá lớn, chỉ là hung hăng trừng mắt, người đàn ông này.
"Cái kia, sao anh lại ở chỗ này?" Cuối cùng, Mộ Hi lúng túng nói.
"Không biết." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.
"A, đúng rồi." Mộ Hi đột nhiên nhớ ra, Nam Cung Diệu là mộng du tới đây.
"Cái kia, anh thật lợi hại, mộng du lại còn có thể tìm tới nơi này, thật không biết trước kia anh mộng du đã đi tới nơi nào?" Mộ Hi tò mò hỏi, người đàn ông này có thể cũng xuất hiện ở trên giường người khác không?
"Anh mộng du, chỉ có thể phát tác khi có em!" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, thật ra nếu như không phải là lo lắng vợ và con gái bị người đoạt đi, anh có cần khẩn trương như vậy ư? Chỉ là, vì bộ dáng bây giờ của cô vợ nhỏ, lại vì mình không cách nào chứng minh thân phận của Mộ Hi, cho nên trước khi Nam Cung Diệu tìm được chứng cớ, anh muốn để ý người phụ nữ và con gái của mình một chút.
Thế giới này có cường đạo, có ăn trộm, nhưng vẫn thật chưa từng gặp qua người quang minh chính đại cướp vợ và con nhà người ta như vậy, chỉ là kết cục người như vậy nhất định sẽ hết sức thảm, anh nhất định sẽ bắt được con châu chấu nhảy đáp không đến vài ngày này về!
Sở dĩ lần này Nam Cung Diệu không có sử dụng võ lực, hoàn toàn là bởi vì Mộ Hi và con gái, anh không muốn cứng rắn giữ cô lại, anh muốn Mộ Hi cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, như vậy sau này Mộ Hi cũng sẽ không còn muốn chạy trốn nữa!
*****
Nam Cung Diệu trở lại công ty, gọi Lãnh Đông tới.
"Anh đi điều tra rốt cuộc tên Hàn Dương này đang làm cái gì? Tôi vẫn luôn cảm giác anh ta không đơn giản, không thể nói rõ chỗ nào không thích hợp!" Nam Cung Diệu như có điều suy nghĩ nói, nhưng Lãnh Đông vẫn đứng ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu lại hỏi.
"A, Diệu tổng, ngài gọi tôi có chuyện gì?" Hết sức hiển nhiên, Lãnh Đông không có nghe được phân phó của Nam Cung Diệu, đây không phải là phong cách của Lãnh Đông, anh ta làm việc rất nghiêm túc, sẽ không mất hồn mất vía như vậy.
"A, không có việc gì, Diệu tổng, có việc gì thì ngài cứ phân phó." Lãnh Đông cũng không nói gì, thật ra anh ta hoang mang không phải là một ngày hai ngày, kể từ một khắc Mộ Vũ Hàn xuất hiện, anh ta vẫn luôn có một loại cảm giác giống như biết cô.
/318
|