Chương 182:
Editor: May
"Diệu Tử biết rõ em là vợ của anh ta không?" Nhạc Phàm hỏi.
"Em chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh ấy đã hoài nghi em là Mộ Hi."
"Em tên là Mộ Hi?" Nhạc Phàm hỏi.
"Đúng, chỉ sợ sau này sẽ không có ai có thể còn nhớ cái tên này, bởi vì Mộ Hi đã không còn tồn tại?" Mộ Hi khổ sở nói.
"Anh rất xin lỗi!" Nhạc Phàm khổ sở vì mình chạm vào vết thương của cô.
"Chuyện đó không liên quan gì với anh, là em đụng vào xe của anh." Mộ Hi biết rõ ngày đó là mình vượt đèn đỏ, hoàn toàn không oán anh.
"Chúng ta cùng nhau về nước Mỹ đi." Nhạc Phàm biết rõ hai năm qua Mộ Vũ Hàn vẫn luôn sống ở nước Mỹ, cho nên anh hy vọng Mộ Vũ Hàn có thể cùng rời đi với anh.
"Cám ơn anh, nhưng bây giờ còn chưa được." Mộ Hi biết rõ Khang Hân là người đàn bà xấu, cô không thể để cho Nam Cung Diệu cưới cô ta, nếu như người phụ nữ âm hiểm như vậy thực hiện được, vậy Nam Nam phải làm sao bây giờ!
"Nhạc Phàm, anh về nước là vì đại sứ hình tượng lần này sao?" Mộ Hi hỏi, bởi vì hình tượng nhân vật cô thiết kế chính là lấy Nhạc Phàm làm nguyên mẫu thiết kế.
"Ừ, phải." Nhạc Phàm trả lời nhàn nhạt, thật ra anh càng muốn thấy được là cô, Mộ Vũ Hàn, người phụ nữ làm cho anh mất ngủ.
"Thực xin lỗi, không có trưng cầu sự đồng ý của anh liền thiết kế nhân vật giống anh." Mộ Hi nói xin lỗi.
"Anh rất cao hứng, cũng rất vinh hạnh, bởi vì điều này nói rõ em không có quên anh." Thật ra Nhạc Phàm nói là lời nói thật, Mộ Hi vẽ anh, giải thích rõ ấn tượng của anh trong đầu cô rất sâu sắc, nếu không sao có thể vẽ được như thế!
Chờ khi Nhạc Phàm đưa Mộ Hi về nhà, Nam Cung Diệu vẫn luôn ở nhà chờ cô trở lại, đương nhiên là căn nhà Mộ Hi thuê.
Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm đứng ở sân thượng, anh thấy Mộ Hi là được Nhạc Phàm đưa về, trong lòng tovô cùng chua xót. Người phụ nữ đáng chết này lại có thể đi tìm anh ta, khó trách gọi điện thoại cả ngày cũng không có người nghe?
Sau khi Mộ Hi vào cửa, thấy Nam Cung Diệu ở chỗ này, trong lòng nhất thời buồn bực!
"Không phải anh không ngủ cũng bị mộng du chứ? Nơi này là nhà tôi, tôi cần nghỉ ngơi, mời anh trở về đi!" Mộ Hi nói nhàn nhạt, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa, bởi vì có con gái bảo bối ở đây, Nam Cung Diệu cũng hiểu, nhìn nhìn con gái, không thể hù đến bé, cho nên nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Em là vợ của anh, Lâm Lâm là con gái của anh, các người ở đâu? Đương nhiên anh liền ở đó!" Nam Cung Diệu cũng nói nhàn nhạt, vốn là tính chờ Mộ Hi trở lại sẽ dỗ ngọt cô, bởi vì hôm nay cô chịu ủy khuất, nhưng không nghĩ tới cô lại có thể ở cả ngày với Nhạc Phàm, lúc vừa xuống xe, người phụ nữ đáng chết này giống như rất vui vẻ!
"..." Mộ Hi không nói gì, nếu Lâm Lâm không ở bên cạnh, cô sẽ nói, con của anh ở đâu thì anh liền ở đó? Vậy đứa nhỏ trong bụng Khang Hân phải làm sao bây giờ? Nhưng những lời này không thể để cho Lâm Lâm biết, sẽ không tốt với sự giáo dục cho trẻ con, cho nên Mộ Hi nhịn!
Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi trở lại, trong lòng an tâm, vì vậy mở máy tính ra bắt đầu làm việc, Mộ Hi mệt chết, đi tắm một chút liền đi ngủ, nhưng hôm nay cô phải ngủ với Lâm Lâm, bởi vì xem ra, hôm nay Nam Cung Diệu sẽ không về nhà, cho nên cũng không phí sức khí đuổi anh rời đi!
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Lâm Lâm thấy Mộ Hi khoác đầu tóc đi vào, không hiểu hỏi.
"Bảo bối, hôm nay mẹ ngủ với con được không?" Mộ Hi nịnh nọt hỏi, bởi vì Lâm Lâm liên tục cự tuyệt ngủ chung với cô, bởi vì Lâm Lâm hết sức bất đắc dĩ với tư thế ngủ của cô. Có một lần Lâm Lâm cùng nhau ngủ với mẹ, tỉnh lại phát hiện mình nằm trên mặt đất, làm hại bị cảm chích liên tiếp mấy mũi kim, thấy mẹ muốn ngủ với bé, Lâm Lâm bị dọa đến liền kháng nghị, bé sợ chích nhất, cho nên muốn ngủ với bé, vậy thì không được.
"Không được, mẹ có giường, vì sao muốn ngủ với Lâm Lâm?" Lâm Lâm hoang mang hỏi.
"A, không phải cha con không có đi sao? Cho nên chúng ta hơi chen lấn, không phải thân hình con có một chút ư? Cầu xin đó!" Mộ Hi vô tội nói.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Không được, mẹ bắt nạt người, mẹ ngủ ở chỗ này, Lâm Lâm sẽ cảm mạo đó, cho nên tuyệt đối không được." Lâm Lâm không để ý tới Mộ Hi, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Mộ Hi bất đắc dĩ đi ra, trong miệng còn oán giận.
"Con bé này, nhẫn tâm như vậy, lại đuổi mẹ ruột của mình ra ngoài! Mất công cho con uống nhiều sữa như vậy!" Mộ Hi oán trách Lâm Lâm trở về phòng của mình.
Nam Cung Diệu ở phòng khách thấy Mộ Hi khoác đầu tóc, mặc một thân đồ ngủ màu trắng lười nhác trở về phòng ngủ.
Sau khi Lâm Lâm xác định mẹ trở về phòng, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Nam Nam.
"Ca ca, hoàn thành nhiệm vụ, ma ma bị ta đuổi ra ngoài, hiện tại cần phải cùng cha một cái phòng đi." Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói.
"Rất tốt, tiếp tục quan sát, anh sẽ mua cho em đồ ăn ngon." Nam Nam nói. Hừ! Mẹ và em gái dọn đi rồi, cha không có lương tâm cũng đi theo, nhưng cũng không sao cả, ai bảo cậu là nam tử hán đại trượng phu, cho nên phải để cho người một nhà vĩnh viễn hạnh phúc, cậu chỉ đành hy sinh nho nhỏ một chút, dù sao mỗi ngày em gái đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cậu.
Mộ Hi nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau liền khò khò ngủ thiếp đi.
"Anh, là anh?" Mộ Hi thấy cô gái giống mình như đúc lại xuất hiện một lần nữa, nhưng thật ra cô dùng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
"Cô đi thăm ông nội một chút, cô đi thăm ông nội một chút... . . ." Cô gái vẫn luôn nói câu này, cuối cùng còn nói cho Mộ Hi một địa chỉ. Mộ Hi đột nhiên mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút, không có ai, chẳng lẽ mới vừa rồi là nằm mơ? Nhưng bản thân cô vẫn còn nhớ rõ ràng địa chỉ kia.
Mộ Hi kinh hoảng chạy ra ngoài, thấy Nam Cung Diệu còn đang làm việc, biết rõ đây tuyệt đối là mộng, cô gái nhỏ đáng thương kia lại báo mộng cho cô, xem ra thật sự có ông nội kia, cho nên Mộ Hi chuẩn bị ngày mai cầm lấy địa chỉ đi tìm thử.
Nam Cung Diệu làm việc đến rất khuya mới ngủ, kết quả mới sáng sớm đã không nhìn thấy Mộ Hi, sao hôm nay người lười này lại dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ là chạy trốn, anh cuống quít đứng lên, chạy tới phòng của Lâm Lâm, xem thử đứa bé còn ở đó hay không, tim cuối cùng cũng rơi xuống.
Bởi vì Lâm Lâm ở trên giường ngủ khò khò, xem ra người phụ nữ này là đi ra ngoài, vừa định quay đầu lại, lại phát hiện trên cửa có giấy dán tiện lợi:
Nam Cung Diệu tiên sinh, anh không được ngây ngốc ở không ở chỗ này, hôm nay đứa bé nhờ cậy anh, coi như là trả chút tiền thuê phòng, tôi đây bận rộn nhiều việc, cám ơn.
"Người phụ nữ đáng chết, nhắn lại cũng mắng chửi người." Nam Cung Diệu vừa nhìn thấy Mộ Hi cố ý viết ăn không ở không viết thành ngây ngốc ở không!
Thật ra sáng sớm Mộ Hi phải đi tìm một ông lão, chính là ông nội mà cô gái kia báo mộng nói với cô.
Căn cứ địa chỉ, Mộ Hi hỏi rất nhiều nơi mới tìm được cái chỗ kia, ở đây không phải là hết sức giàu có, nhưng khi cô đi vào bên trong nhà của ông nội đó, Mộ Hi ngây dại.
Xung quanh đều là phòng ở bình thường, địa chỉ cô gái kia cung cấp chính là trong chỗ này, sẽ không có sai, vì sao đây lại là một tòa nhà lầu ba tầng, ở chỗ này lại một tòa nhà lầu như vậy? Thật sự là rất bất ngờ
Mộ Hi có chút do dự, rốt cuộc có nên đi vào hay không?
Cắn răng một cái, vẫn là vào đi thôi!
Trong vùng nghèo khó này lại có một căn nhà đặc biệt như vậy, tất cả bên trong nhà lầu đều là màu sắc trang nhã, lại hiện ra một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa.
Đừng ở cửa sổ là một ông lão mặc trang phục kỳ lạ, ông mở cửa sổ ra tùy ý gió rét thổi ngược, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ.
"Ông Lãnh, ông không cảm thấy nơi này rất không có khí người sao?" Một người đàn ông ngồi trên sô pha, sắc mặt vô cùng tái nhợt, làm cho Mộ Hi không khỏi hít một hơi khí lạnh, có chút hối hận đến đây, bởi vì người đàn ông đang nói chuyện kia làm cho Mộ Hi nhớ tới cương thi hút máu trong ti vi, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
"Không cần khuyên ta rời đi, ta lưu lại vì ta có chuyện cần làm, ta đang đợi một người." Ông lão nghiêm túc nói.
"Ông Lãnh, ông nói những lời này đã nói hai năm, không phải người ông chờ vẫn không xuất hiện ư?" Người trẻ tuổi nói.
"Cô ấy sẽ đến." Ông lão tự tin nói.
"Em họ thật sự sẽ đến sao?" Người đàn ông hỏi.
"Nếu cô đã đến đây, vì sao lại không vào?" Ông lão đột nhiên rống to một tiếng, hù dọa toàn thân Mộ Hi run lên, không nghĩ tới ông lão biết rõ cô đứng ở cửa.
"Ông, ông lão, xấu hổ, quấy rầy rồi." Mộ Hi nói lắp bắp.
"Trời ạ - - em họ, thật là em sao, mau vào, mau vào." Người đàn ông trẻ tuổi nói, hù dọa Mộ Hi vội vàng né tránh anh ta, bởi vì anh ta lớn lên giống cương thi, rất trắng, không, là quá trắng!
"Lãnh Huyết, cháu đi về trước đi." Ông lão nói.
"Ông, cháu vừa mới đến, lại nói em họ cũng là..." Người đàn ông trẻ tuổi nhỏ giọng nói, nhìn ra được anh ta hết sức sợ ông lão này, cho nên vừa quan sát sắc mặt ông lão vừa nói.
"Trở về." Ông lão rống một tiếng, hù dọa người tên Lãnh Huyết đó nói còn chưa xong liền đi ra ngoài.
/318
|