Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ.
Động tác của Hoắc Ảnh Quân rất nhanh, ngay lúc xế chiều của cùng ngày hôm đó anh đã tra đường mũi nhọn của chuyện này.
Cùng với việc Khúc Tịnh Kỳ dẫn theo Thái Hi Vân đến gặp Vân Tử Diễm.
“Tổng giám đốc Hoắc, tiếp theo nên làm gì?” Quách Sở Tiêu hỏi qua điện thoại: “Tôi đã cho người điều tra, Vân Tử Diễm đã được người đưa ra ngoài, là do….. Bà chủ làm!”
“Tổng giám đốc Hoắc……..”
“Đừng đán rắn động cỏ, thoi dõi bọn họ sát sao cho tôi, còn nữa….. Sắp xếp người bắt cóc Thái Hi Vân đi!”
“Cái gì?” Quách Sở Tiêu hơi giật mình: “Bắt cóc cô Hi Vân?”
“Trong ba năm nay, mỗi lần tôi điều tra về mối quan hệ giữ mẹ tôi với cô ta thì luôn bị mẹ tôi nhúng tay vào, thật ra tôi muốn nhìn xem, nếu Thái Hi Vân mất tích, bí mật kia sẽ nahnh chóng bị lộ ra ngoài, nếu như tôi đoán không sai thì cahcws chắn Thái Hi Vân biết cái gì đó!”
Người đàn ông cười lạnh, chính năm trước, cô ta không có ỷ sủng sinh kiêu lợi hại như bây giờ.
Chín năm sau, cho dù tính cách của một người vẫn như lúc đầu.
Tuy nhiên, không có đạo lý cái loại tính cách kiêu căng này lại càng trở nên lợi hại như vậy.
Trừ phi……..
Cô ta đã biết cái gì đó?
Lợi dụng cái bí mất này để cho mẹ anh càng thêm cố chấp.
Anh rất muốn xem xem rốt cuộc đó là cái bí mật gì!
“Vâng, thuộc hạ biết phải làm như thế nào!”
“Tôi không muốn để lộ ra bất cứ dấu vết gì!”
“Dạ!”
Sau ki cúp điện thoại xong, Hoắc Ảnh Quân nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc lâu cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.
Vân Tử Diễm bị đưa ra khỏi bệnh viên tâm thần?
Điều đó chứng tỏ người phụ nữ này không bị điên?
Hay là mẹ anh cố tình làm như vậy để khiến anh bị phân tâm?
Anh nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cho Tử Lăng chịu bất cứ tổn thương gì.
――――――
Sau bữa tối.
Đa Đa đã ngủ thiếp đi.
Hôm nay cậu bé đã chơi rất vui vẻ ở sân chơi, cho nên cũng rất mệt mỏi.
Hoắc Ảnh Quân lái xe đưa bọn họ đến một ngôi biệt thự.
Biệt thựu này được anh mua vào hai năm trước, nằm ở giữa lưng núi, phong cảnh vô cùng đẹp.
Điều quan trọng là mỗi ngày đều có thể ngeh được âm thanh của tự nhiên.
Khi bọn họ vừa bước vào cửa, lập tức có người hầu đi lên nghênh đón.
Vân Tử Lăng nhíu mày nhìn về phía hai người hầu trong phòng, hiển nhiên là cô vẫn còn khúc mắc.
Cô không có cách nào quên được chuyện của thím Phương.
Hoắc Ảnh Quân thấy cô đứng ở cửa không đi vào thì cũng đã đáon được là có chuyện gì.
Anh khoác vai cô, mỉm cười giiar thích: “Hai dì này đều la do Quách Sở Tiêu sắp xếp đến, rất đáng tin, đã ở đâu hơn một năm rồi!”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, thấy được sự khẳng định trong mắt người đàn ông, cô dần dần buông lỏng cảnh giác.
Hai người hầu này đều là người có thể tin được, làm việc rất nhanh nhẹn.
Bận bịu đưa Mộ Niệm Quang đến phòng cho khách.
Chẳng mấy chóc Mộ Niệm Quang đi ra, anh ta nhìn về phía bọn họ nói: “Đa Đa đã ngủ, cái đó, tôi đi trước đây!”
“Đi? Anh muốn đi đâu?” Vân Tử Lăng hơi giật mình.
“Đã muộn vậy ròi, cậu định đi đâu?” Đến cả Hoắc Ảnh Quân cũng mỉm cười đi tớ: “Uống với tôi một chén, hửm?”
Mộ Niệm Quang nhìn về phía anh, hơi áy náy nói: “Cùng uống rượu với anh cũng được, nhưng để ngày khác đã, tối nay cũng muộn rồi.”
“Cậu là anh trai của Tử Lăng thì cũng là người thân của tôi, chỗ này không đủ để ở sao?” Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía anh ta hỏi.
Mộ Niệm Quang nhìn ngôi biệt thự bảy, tám trăm mét vuông, làm sao mà không đủ ở được chứ?
Chỉ là……..
“Anh Niệm Quang, anh đừng đi, nếu anh mà đi thì em cũng đi.” Đôi với cô mà nói, vây giờ cô tuyệt đối không thể để Mộ Niệm Quang rời khỏi tầm mắt của cô được.
“Tử Lăng, đừng làm loạn.” Mộ Niệm Quang xấu hổ nhìn Hoắc Ảnh Quân.
“Cậu muốn đi ở đâu? Chúng tôi đi chung luôn với cậu!” Hoắc Ảnh Quân vừa nói vừa cầm lấy chìa kháo xe: “Ở khách sạn sao? Vậy được, chúng ta cùng đi thuê phòng.”
Vân Tử Lăng: “……..”
Mộ Niệm Quang: “……..”
“Haz.” Mộ Niệm Quang bất lực cười một tiếng: “Nếu hai người đã mời tôi như thế, vậy tôi không khách khí nữa.”
Vân Tử Lăng cười một tiếng: “Anh không nên khách khí làm gì.”
“Nào, tới đây uống hai chén.” Tâm trạng Hoắc Ảnh Quân vô cùng tốt, mời anh ta đi uống hai chén.
Đương nhiên là Mộ Niệm Quang đi theo rồi.
“Em đi đến ở với Đa Đa.” Vân Tử Lăng nói rồi đi về phía phòng cho khách.
Hoắc Ảnh Quân và Mộ Niệm Quang đi tới tủ rượu, anh lấy một bình rượu đỏ hơn ba tỷ, trực tiếp mở nắp.
Mộ Niệm Quang cười “Có mỗi ahi người chúng ta mà uống lọa rượu đăt stienef như vậy có phải hơi lãng phí không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Hoắc Ảnh Quân cười, nhìn về phía một người hầu: “Dì Mục, dì đi nấu cho chúng tôi hai món để nhắm rượu đi.”
“Dạ, thưa cậu chủ.” Dì mục vội vàng đi tới, trong bếp nhanh chóng tỏa ra mùi thơm.
――――――
Không biết qua bao lâu, cửa phòng lại bị mở ra.
Vân Tử Lăng vẫn còn chauw ngủ, trong tay vẫn còn đang cầm một quyển sách, nghe thấy tiếng động thì sững sờ.
Mộ Niệm Quang đi đến.
“ANh Niệm Quang, anh uống xong chưa?”
Mộ Niệm Quang gật đầu: “Ừm, cái đó, em đi ngủ đi, anh cũng muốn đi ngủ.”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Cái gì? Em ngủ? Không phải em ngủ ở chỗ này sao?”
“Đây là phòng cho khách, phòng ngủ chính ở trên tầng, em là chủ nhân bữ ở đây đó!”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Không sao, ở chỗ này có nhiều phòng như vậy, tùy tiện ở một phòng là được, em muốn ôm Đa Đa ngủ.”
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, để anh ôm Đa Đa ngủ cho.” Mộ Niệm Quang đi tới kéo cô.
Vân Tử Lăng bị kéo dây, cau mày nói: “Anh Niệm Quang, anh làm cái gì thế? Em muốn ôm Đa Đa ngủ!”
“Được rồi, em đã ngủ với Đa Đa rất nhiều lần rồi, để anh ở bên Đa Đa nhiều hơn môt chút, nói không chừng một ngày nào đó anh phải về nước Pháp, đến lúc đó sẽ không được nhìn thấy Đa Đa nhiều nữa.” Trên mặt anh ta mang theo ý cười: “Em không thể để anh ở bên Đa Đa nhiều hơn một chút sao?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, không biết phải nói cái gì.
“Được rồi, cứ giao Đa Đa cho anh, em cứ yên tâm, mau đi ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa.” Mộ Niệm Quang xua tay, ý bảo cô nhanh đi đi.
Vân Tử Lăng há hốc mồm, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cũng kkhoong viết phải nói cái gì.
Lúc trước bác sĩ đã dặn dò qua điện thoại, bảo anh ấy cần người ở bên cạnh quan tâm nhiều hơn, để cho anh ấy biết rằng anh ấy cũng có lúc cần thiết.
Hơn nữa Đa Đa rất yêu Mộ Niệm Quang, cũng rất cần anh ấy.
Có lẽ để Đa Đa ở cùng anh ấy sẽ tốt hơn để anh ấy ở một mình.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng gật đầu: “Vậy được rồi, anh NIệm Quang, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Mộ Niệm Quang gật đầu: “Em mau đi ngủ đi!”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Vân Tử Lăng bằng ánh mắt dịu dàng.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng đành phải rời đi, cô còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đang định quay người lại thì cánh tay đã bị ai đó mạnh mẽ kéo một phát, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã đụng vào một bờ ngực vững chắc.
Vân Tử Lăng giật nảy mình vội vàng nhìn người vừa mới tới.
Vừa nhìn xong còn giật nảy mình hơn.
Ánh mắt nóng rực của người đàn ông không chút kiêng kị nào nhìn chằm chằm vào cô, đoi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói khàn khàn: “Tử Lăng, anh, muốn em!”
Vân Tử Lăng bị anh đè vào tường, bởi vì hai người cách nhau rất gần nên toàn thân cô đều bị hơi thở của anh bao trùm, cộng thêm việc hơi thở của anh mang theo mùi rượu khiến cho lại hơi thở nam tính nóng bỏng thuộc về đàn ông kia càng thêm nồng đậm.
Trong lúc nhất thời, mặt co đỏ như lửa đốt.
Người đan ông này trực tiếp bế ngang cô lên.
Vân Tử Lăng giật nảy mình, theo bản năng ôm lấy cổ của anh.
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, ôm cô đi lên tầng.
――――
Ngay khi cửa phòng được mở ra, chân của Hoắc Ảnh Quân hơi móc lại, cửa phòng lại bị đóng lại.
Vân Tử Lăng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông ôm đến bên giường, vừa cúi người một cái đã đặt cô dưới thân.
Vân Tử Lăng vừa mới ngã lên chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp thở dốc thì nụ hôn của người đàn ông đã đột ngột rơi xuống.
Lần này, anh không vội vàng mà rất nhẹ nhàng.
Như là mộ con bướm, nhẹ nhàng đậu lên cổ cô.
Loại cảm giác tê dại này khiến cô không tự chủ rụt cổ một cái.
Nụ hôn dịu dàng của anh kéo dài từ cổ lên cằm, lên môi, chóp mũi, mí mắt, cái trán, cuối cùng là ngậm lấy tai cô……..
Vân Tử Lăng lập tức hít vào một hơi, cả người co lại.
Người đàn ông thấy cô nhạy cảm như vậy, ý cười ở khóe miệng cang rõ ràng.
“Hoắc….. Hoắc Ảnh Quân…..
Ba năm.
Ba năm không chạm vào.
Ba năm không đuochư thân mật như thế.
Loại cảm giác này vừa có chút lạ lẫm vừa có chút quen thuộc.
Trong lúc nhất thời, cô có chút kháng cự, sợ hãi.
Người đàn ông chống người, khóe miệng mỉm cười, bởi vì uống rượu cho nên ánh mắt nhìn cô càng thêm liều lĩnh, giọng nói gợi cảm khàn khàn: “Tử Lăng, em thật ngon.”
Vân Tử Lăng khẽ giật mình, vẻ mặt bị câu nói này của người đàn ông làm cho đỏ bừng.
“Em….. Em không phải đò ăn……..” Vẻ mặt cô có chút xấu hổ và bối rối, khẩn trương nắm chặt lấy chăn.
Người đàn ông thấy vậy thì nở một nụ cười quyến rũ, một tay nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào anh.
Ngya sau đó, đôi môi anh hôn lên đôi môi căng mọng của cô dưới ánh mayws có phần sợ hãi của cô.
Ngay lập tức, mùi rượu êm dịu xâm chiếm khắp răng môi cô…..
Một lúc sau.
“Anh muốn em….. Rất muốn rất muốn em…..”
Người đàn ông dời khỏi môi cô, dựa vào tai cô nói, nói ra hết những nhớ nhung sâu kín trong lòng mình.
Mà tay anh cũng ôm chặt lấy cô, ôm vô cùng chặt, giống như là muốn dung nhập cô vào trong cơ thể mình.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cô im lặng nằm, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ cảu người đàn ông.
Đột nhiên, trong lòng cô có chút chua xót.
Hoắc Ảnh Quân kìm nén chính mình, giọng nói khàn khàn đau khổ như sắp sụp đổ vang lên: “Anh sẽ mình sẽ làm tổn thương em, anh rất sợ sẽ không bảo vệ tốt cho em, anh thật sự sợ mình….. Sẽ khiến em sợ hĩa, khiến em….. Rời xa……..”
Nghe vậy, trái tim của Vân Tử Lăng đột nhiên co thắt lại.
Cô chậm rãi vươn tay ra, năng khuôn mặt cảu người đàn ông lên, để anh nhìn thẳng vào cô.
Dưới ánh trăng, hai mắt người đàn ông đỏ hoe, hô hấp toàn là mùi rượu.
Mà bên trong đôi mắt kia……..
Là sự thâm tình đặc biệt kèm theo sợ hãi.
Vân Tử Lăng thấy vậy thì đột nhiên đau lòng.
Thật ra an không cần thiết phải như vậy.
Cô, dường như chưa từng đứng ở góc độ của anh suy nghĩ cho anh.
Người đàn ông thấy trong mắt Vân Tử Lăng hiện lên một làn sương mù, cho rằng anh đã khiến cô sợ hãi.
Thế là anh vội vàng lau nước măt scho cô: “Đừng khóc, anh không động vào em, đừng khóc nữa, được không?”
Người đàn ông càng an ủi thì Vân Tử Lăng càng khóc ghê hơn.
Cô không thể chịu được người khác đối xử tốt với mình.
“Đừng khóc, anh không động vào em, anh không động vào em nữa, đừng khóc nữa có được không?” Giờ phút này, người đàn ông vô cùng hoảng loạn.
Thế và anh vội nói: “Anh, em đừng khóc, đừng khóc mà!”
Nói xong thì muốn đứng dậy.
Nhưng mà Vân Tử Lăng lại nắm được cổ áo cảu anh, bỗng nhiên kéo một phát,
Người đàn ông lập tức quay lại giường, hai tay an chống ở hai bên cô, cả người có chút bối rối.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giống như đang cổ vũ mình.
Mở mắt ra lần nữa, cô nhìn anh cười dịu dàng, đôi mắt hạnh vừa ngây thơ vô tại lại mang theo chút oan tức: “Chồng à…….. Anh khong muốn em sao?”
/223
|