61102.
Lời này vừa nói ra, ánh nhìn của mọi người đều hướng về Đường Lạc Lạc.
Trước kia Đường Lạc Lạc không muốn day dưa với bọn họ, toàn xem như không nghe thấy, nhưng mà bây giờ, Nhạc Thanh lại nói cô muốn trộm đồ, đây có chút quá đáng rồi.
Cô quay đầu lại, thần sắc đúng mực mà trả lời.
- Đều là đồng nghiệp cùng công ty, làm phiền đừng nói những lời khó nghe như thế, nhân viên của nhà họ Mặc trộm đồ, người mất mặt cũng là nhà họ Mặc, không phải sao?
- Cô…
Nhạc Thanh giận đến nhảy dựng lên, gấp gáp giải thích với Mặc Lan.
- Cô chủ Mặc, cô ấy rõ ràng biết ý của tôi nói không phải như thế, cô ấy cố ý làm thế! Cái gì cũng lôi nhà họ Mặc vào, cô ấy chỉ là nhân viên tạm thời, đây là đang bôi đen hình tượng của nhà họ Mặc!
- Được rồi được rồi.
Mặc Lan chán ghét lướt qua mặt của Đường Lạc Lạc, nhìn qua quản lý.
- Bình thường thực sự nên tăng cường quản lý phương diện này, đối với kẻ ăn cắp phải ngăn chặn thật tốt, nếu không bị mất đồ, tổn thất cũng không quá lớn.
Lời nói này tuy không nói rõ, nhưng hàm ý của nó vẫn là đang nhắm vào Đường Lạc Lạc, nhắc nhở quản lý nên cẩn thận loại người như cô.
Quản lý sao lại không biết, người trước mặt là con gái lớn của nhà họ Mặc, em họ của giám đốc Mặc, một câu nói ngang ngửa với mười câu của người khác, người mà chị ta ngứa mắt, bản thân cũng nên nghĩ cách thu dọn một chút để chị ta vừa ý…
- Cô Mặc nói phải, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng cải thiện, Tiểu Hà, còn không mau tiếp đãi tốt khách hàng!
Quản lý nói xong cười xoà, ánh mắt lập tức tỏ ra uy hiếp, thúc giục nhân viên bên cạnh Đường Lạc Lạc, ra hiệu cô mau chóng đuổi Đường Lạc Lạc ra ngoài.
Tiểu Hà vốn ghét bỏ Đường Lạc Lạc toàn mua những món rẻ tiền, còn làm lỡ chuyện nịnh bợ Mặc Lan của cô, lần này nhìn thấy Đường Lạc Lạc lại có hiềm khích với Mặc Lan, trong lòng càng phát mệt với cô, giật lấy cuộn vải Đường Lạc Lạc đang cầm trên tay, sắc mặt bực bội thúc giục nói.
- Được rồi được rồi, cô còn chưa xong, vậy thì cái này đi, có cái gì chọn được nữa đâu, tôi lấy đi tính tiền cho cô.
Đường lạc Lạc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại nhân viên có thái độ này, quả thật vừa tức vừa buồn cười.
- Tôi còn chưa chọn xong mà…
- Vị cô chủ này.
Quản lý vừa thấy Đường Lạc Lạc vẫn đứng lì tại chỗ không đi, lập tức sốt ruột đi tới, tuy nói chuyện vẫn khách khí, nhưng trên mặt đã rất khó chịu rồi.
- Loại vải thông thường này của tiệm chúng tôi, không bán ra bên ngoài đâu, nếu như cô không có nhu cầu gì, xin mời đến tiệm khác xem xem sao.
Đây chẳng phải muốn trực tiếp đuổi mình đi sao?
Dù cho tính tình có tốt đến mấy, Đường Lạc Lạc lúc này cũng không nhịn được nữa, cô ổn định lại tâm trạng một chút, cảm thấy thực sự quái lạ.
- Tiệm các người không bán những mặt hàng thông thường này, vậy lúc nãy tôi vừa mới vào sao các người không nói? Tôi ở đây chọn lâu như vậy, cô mới nói với tôi những loại này không bán, có phải hơi quá đáng rồi không?
Là vì Mặc Lan cũng đến đây mua đồ, nên cô mới phải bị đuổi ra ngoài?
Tiêu ít tiền hơn, thì không phải là khách hàng sao?
Đây là đạo lý từ đâu ra thế.
Quản lý cau mày, cảm thấy Đường Lạc Lạc đúng là vừa nhỏ mọn vừa phiền phức, quay đầu xem xem Mặc Lan đang đứng yên tại chỗ chờ ông đến phục vụ, trong lòng lập tức nôn nóng, lấy chiếc ví da lựa ra một tờ một trăm đồng đưa về phía Đường Lạc Lạc.
- Vị cô chủ này, đối với sự sơ suất này tôi hết sức lấy làm tiếc, đây là một chút lòng thành, phiền cô nhận cho, đến tiệm khác xem xem sao.
Đường Lạc Lạc: …
Cô nhìn giống một kẻ ăn xin hay kẻ trục lợi từ người khác sao?
Đây là ý gì chứ, cho cô tiền để cô cút đi sao…
Nhạc Thanh đứng một bên nhìn thấy tình cảnh này, người đầu tiên người phì cười ra tiếng.
- Hahahaha, Đường Lạc Lạc, cô thật sự được lắm đó, người ta ra ngoài mua đồ tiêu tiền, cô còn có thể kiếm tiền nữa, tôi mà là cô, tôi sẽ rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi, tiệm nào đuổi cô ra ngoài sẽ cho cô một trăm đồng, cô sẽ thành triệu phú luôn!
- Bức ép đến người quản lý thành ra thế này rồi, đúng là từng thấy qua người không biết xấu hổ, cũng chưa thấy qua loại người mặt dày thế này.
- Theo tôi thấy, cả người hàng hiệu như thế, đều do kiếm tiền bằng cách này mà mua về sao? Đứng lì ở cửa tiệm người ta, thì có người tặng tiền rồi.
Những cô bạn đi cùng Mặc Lan hết sức vui mừng, xì xào bàn tán tụm lại thành một đám cười nói, lời nói ngày càng chua ngoa, Mặc Lan miệng không nói gì, khoé miệng lại nhịn không được cong lên, dùng ánh mắt khinh thường nhắm vào khuôn mặt buồn rầu của Đường Lạc Lạc.
Tiện nhân đúng là tiện nhân, cho dù có tốt số đến đâu thì cũng không thay đổi được cái tính hạ tiện trong người, còn hoang tưởng muốn giành đồ với mình, đúng là điên khùng.
Đang lúc trong tiệm đang cười nói xôn xao, Đường Lạc Lạc đang trong thế cưỡi trên lưng cọp, trên lầu có bóng người từ từ đi xuống.
Đi thẳng xuống lầu thang cổ kính, mọi người mới nhìn rõ, người đi xuống là một ông cụ mặc bộ Hán phục thời Đường, trong tay cầm hai quả óc chó, ông cụ này khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, trông vừa nghiêm nghị vừa hiền từ, cặp mắt không có cảm giác già yếu, trái lại còn vô cùng có thần.
Đó là đại diện khu Hoa Hạ của Nhất Thế Cẩm Tú, người kế thừa chính thống của cửa tiệm lâu năm, Hồ Trung Chính.
Quản lý nhìn thấy Boss của mình đích thân xuống đây, biết rằng là tiếng ồn ào vừa nãy đã làm phiền tới ông, không lo chuyện đuổi Đường Lạc Lạc đi nữa, vội vàng đi đến, báo cáo với Hồ Trung Chính.
- Ông chủ Hồ, con gái lớn Mặc Lan của Mặc gia đến rồi, đến tiệm chúng ta lựa vải áo, ông chủ Hồ, đây là cô Mặc, cô Mặc, đây là ông chủ Hồ của chúng tôi, cửa tiệm này…
Lời chưa nói xong, liền thấy Hồ Trung Chính nhìn ngó xung quanh, còn không thèm nhìn qua Mặc Lan, đi thẳng đến hướng của Đường Lạc Lạc.
Mặc Lan ngẩn người, trong lòng nghĩ cái ông chủ Hồ này có phải bị bệnh mất trí tuổi già hay không, một pho đại thần như mình đứng ở đây, ông không tiếp đãi thật tốt, ông chạy đến chỗ Đường Lạc Lạc làm gì?
Đúng rồi, nhất định là đích thân giúp cô đuổi người!
Cũng xem như có chút mắt nhìn.
Đường Lạc Lạc nhìn thấy Hồ Trung Chính gần như đi một mạch đến trước mặt mình, trong lòng nghĩ xong rồi xong rồi, lần này đến cả ông chủ cũng được đưa ra để đuổi người đi, bản thân còn không đi nữa thì e rằng sẽ gặp kẻ vô lại mất…
Lát nữa ông già này mà ngã xuống, mình nên đỡ hay không nên đỡ đây…
Ngay lúc Mặc Lan cùng một đám tuỳ tùng cười đùa chờ kịch hay để xem, Hồ Trung Chính đứng trước mặt Đường Lạc Lạc, trên dưới quan sát Đường Lạc Lạc một cái, có chút không khẳng định mở miệng.
- Cô là… Cô Đường phải không?
Đường Lạc Lạc ngẩn nguời một lúc, một ông già sao lại biết mình?
Vô thức gật gật đầu.
- Phải…
Sắc mặt Hồ Trung Chính chốc lát trở nên kính cẩn, nhẹ nhàng hỏi.
- Là đến đây chọn mua tơ lụa vì cuộc thi thiết kế, làm kì bào phải không?
- Đúng đúng đúng.
Đường Lạc Lạc thấy thái độ ôn hoà của Hồ Trung Chính, cũng cười theo, chỉ về hướng quản lý và một đám nhân viên.
- Nhưng người trong tiệm của ông nói, loại vải thông thường mà tôi ưng không bán, tôi… Tôi vẫn là nên đến tiệm khác xem xem sao.
- Không không không…
Hồ Trung Chính vội vàng ngăn cản Đường Lạc Lạc.
- Bọn họ nói những loại vải này không bán, nhưng còn có loại khác mà, người đâu, đem những loại vải kia trong tiệm chúng ta ra đây!
Ông Hồ Trung Chính là người kế thừa của Nhất Thế Cẩm Tú, tổng quản lý kinh doanh và tiêu thụ hàng hoá toàn bộ chi nhánh cửa hàng của Hoa Hạ, trước lúc Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc cử hành hôn lễ, ông ấy là một trong những khách mời, tuy rằng hôn lễ đó làm qua loa cho có, Mặc Thiệu Đình vốn không xuất hiện, nhưng lúc ông ấy tham dự hôn lễ, lại thấy rất rõ Đường Lạc Lạc, vì vậy vừa nhìn đã nhận ra rồi.
Hai ngày trước khi vòng đăng kí sơ khảo kết thúc, bên trên truyền xuống lệnh của Mặc Thiệu Đình, phải vì bà chủ Mặc, cũng là Mặc Phù Dung, chuẩn bị thật tốt vải vóc để tham gia cuộc thi, ông đang chuẩn bị buổi chiều dành ra chút thời gian đem đến biệt thự Mặc gia, không ngờ lại trùng hợp nhứ thế, Đường Phù Dung đích thân đến đây, coi như đỡ tốn việc cho ông rồi.
Quản lý một bên nhìn khó hiểu, Mặc Lan cũng nhăn mày, ông già này không những không đuổi Đường Lạc Lạc đi, còn lấy ra nhiều loại vải cho cô chọn?
Đây rốt cuộc là loại âm mưu gì, đều bệnh đãng trí tuổi già rồi còn đến làm quản lý cái gì.
Kết quả, khi nhân viên đem vải lụa đến, sự ngạc nhiên của Mặc Lan lập tức càng mãnh liệt, những thứ được lấy ra, lại là loại gấm Vân Nam cao cấp nhất!
Gấm Vân Nam là mặt hàng cao cấp nhất trong các loại vải vóc, đặc biệt là Nhất Thế Cẩm Tú, bảng hiệu là loại gấm Vân Nam bản cải tiến hiện đại, vừa thừa kế sự tinh tế và kỹ thuật của loại gấm Vân Nam truyền thống, còn thêm cả cải tiến của hiện đại, càng mê hoặc lòng người, khiến người khác kinh ngạc.
Vải lụa trước mắt lấp lánh ánh sáng lờ mờ, màu sắc thanh nhã cao quý, mỗi chi tiết đều không thể chê vào đâu được, chỉ vừa đặt trên khay thôi, đã có cảm giác khiến người khác trầm trồ, chiếu sáng khắp cả cửa tiệm.
Tuy Mặc Lan sinh ra ở Mặc gia, xem qua không biết bao của hay vật lạ, cũng không kiềm được vô thức cảm thán một tiếng.
- Đúng là một thớ vải tốt.
Sau đó, viễn cảnh khiến cô sửng sốt đã xuất hiện rồi, Hồ Trung Chính chỉ vào loại gấm vóc trên khay đang toả sáng khắp nơi, nhẹ nhàng mở lời với Đường Lạc Lạc.
- Cô Đường, loại chất liệu này, không biết cô còn thích không? Lô hàng trước đó chúng tôi không bán, nhưng cái này thì được, cô xem xem, có muốn đổi một màu sắc khác không?
Đường chỉ xanh lơ, có hoa văn lờ mờ, sửa chửa rất vừa phải, mặt vải bóng loáng phải gọi là tuyệt vời, vừa không quá mức hào nhoáng, vừa khoan thai phóng khoáng…
Đường Lạc Lạc đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, có chút ngại ngùng ngước đầu lên.
- Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng… Cái này nhất định là rất đắt, tôi không có đem nhiều tiền như thế.
Lời vừa nói xong, lập tức có những tiếng cười giễu cợt vang lên.
- Chậc, đúng là nói mà không biết xấu hổ, không đem nhiều tiền còn không mau cút.
Mặc Lan lạnh nhạt cười một tiếng, lộ ra vẻ mặt cao ngạo, trong lòng Hồ Trung Chính nhất định muốn đem loại hàng cao cấp này để xỉ nhục Đường Lạc Lạc, coi như ông cũng rất có sáng tạo.
Lời này vừa nói ra, ánh nhìn của mọi người đều hướng về Đường Lạc Lạc.
Trước kia Đường Lạc Lạc không muốn day dưa với bọn họ, toàn xem như không nghe thấy, nhưng mà bây giờ, Nhạc Thanh lại nói cô muốn trộm đồ, đây có chút quá đáng rồi.
Cô quay đầu lại, thần sắc đúng mực mà trả lời.
- Đều là đồng nghiệp cùng công ty, làm phiền đừng nói những lời khó nghe như thế, nhân viên của nhà họ Mặc trộm đồ, người mất mặt cũng là nhà họ Mặc, không phải sao?
- Cô…
Nhạc Thanh giận đến nhảy dựng lên, gấp gáp giải thích với Mặc Lan.
- Cô chủ Mặc, cô ấy rõ ràng biết ý của tôi nói không phải như thế, cô ấy cố ý làm thế! Cái gì cũng lôi nhà họ Mặc vào, cô ấy chỉ là nhân viên tạm thời, đây là đang bôi đen hình tượng của nhà họ Mặc!
- Được rồi được rồi.
Mặc Lan chán ghét lướt qua mặt của Đường Lạc Lạc, nhìn qua quản lý.
- Bình thường thực sự nên tăng cường quản lý phương diện này, đối với kẻ ăn cắp phải ngăn chặn thật tốt, nếu không bị mất đồ, tổn thất cũng không quá lớn.
Lời nói này tuy không nói rõ, nhưng hàm ý của nó vẫn là đang nhắm vào Đường Lạc Lạc, nhắc nhở quản lý nên cẩn thận loại người như cô.
Quản lý sao lại không biết, người trước mặt là con gái lớn của nhà họ Mặc, em họ của giám đốc Mặc, một câu nói ngang ngửa với mười câu của người khác, người mà chị ta ngứa mắt, bản thân cũng nên nghĩ cách thu dọn một chút để chị ta vừa ý…
- Cô Mặc nói phải, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng cải thiện, Tiểu Hà, còn không mau tiếp đãi tốt khách hàng!
Quản lý nói xong cười xoà, ánh mắt lập tức tỏ ra uy hiếp, thúc giục nhân viên bên cạnh Đường Lạc Lạc, ra hiệu cô mau chóng đuổi Đường Lạc Lạc ra ngoài.
Tiểu Hà vốn ghét bỏ Đường Lạc Lạc toàn mua những món rẻ tiền, còn làm lỡ chuyện nịnh bợ Mặc Lan của cô, lần này nhìn thấy Đường Lạc Lạc lại có hiềm khích với Mặc Lan, trong lòng càng phát mệt với cô, giật lấy cuộn vải Đường Lạc Lạc đang cầm trên tay, sắc mặt bực bội thúc giục nói.
- Được rồi được rồi, cô còn chưa xong, vậy thì cái này đi, có cái gì chọn được nữa đâu, tôi lấy đi tính tiền cho cô.
Đường lạc Lạc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại nhân viên có thái độ này, quả thật vừa tức vừa buồn cười.
- Tôi còn chưa chọn xong mà…
- Vị cô chủ này.
Quản lý vừa thấy Đường Lạc Lạc vẫn đứng lì tại chỗ không đi, lập tức sốt ruột đi tới, tuy nói chuyện vẫn khách khí, nhưng trên mặt đã rất khó chịu rồi.
- Loại vải thông thường này của tiệm chúng tôi, không bán ra bên ngoài đâu, nếu như cô không có nhu cầu gì, xin mời đến tiệm khác xem xem sao.
Đây chẳng phải muốn trực tiếp đuổi mình đi sao?
Dù cho tính tình có tốt đến mấy, Đường Lạc Lạc lúc này cũng không nhịn được nữa, cô ổn định lại tâm trạng một chút, cảm thấy thực sự quái lạ.
- Tiệm các người không bán những mặt hàng thông thường này, vậy lúc nãy tôi vừa mới vào sao các người không nói? Tôi ở đây chọn lâu như vậy, cô mới nói với tôi những loại này không bán, có phải hơi quá đáng rồi không?
Là vì Mặc Lan cũng đến đây mua đồ, nên cô mới phải bị đuổi ra ngoài?
Tiêu ít tiền hơn, thì không phải là khách hàng sao?
Đây là đạo lý từ đâu ra thế.
Quản lý cau mày, cảm thấy Đường Lạc Lạc đúng là vừa nhỏ mọn vừa phiền phức, quay đầu xem xem Mặc Lan đang đứng yên tại chỗ chờ ông đến phục vụ, trong lòng lập tức nôn nóng, lấy chiếc ví da lựa ra một tờ một trăm đồng đưa về phía Đường Lạc Lạc.
- Vị cô chủ này, đối với sự sơ suất này tôi hết sức lấy làm tiếc, đây là một chút lòng thành, phiền cô nhận cho, đến tiệm khác xem xem sao.
Đường Lạc Lạc: …
Cô nhìn giống một kẻ ăn xin hay kẻ trục lợi từ người khác sao?
Đây là ý gì chứ, cho cô tiền để cô cút đi sao…
Nhạc Thanh đứng một bên nhìn thấy tình cảnh này, người đầu tiên người phì cười ra tiếng.
- Hahahaha, Đường Lạc Lạc, cô thật sự được lắm đó, người ta ra ngoài mua đồ tiêu tiền, cô còn có thể kiếm tiền nữa, tôi mà là cô, tôi sẽ rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi, tiệm nào đuổi cô ra ngoài sẽ cho cô một trăm đồng, cô sẽ thành triệu phú luôn!
- Bức ép đến người quản lý thành ra thế này rồi, đúng là từng thấy qua người không biết xấu hổ, cũng chưa thấy qua loại người mặt dày thế này.
- Theo tôi thấy, cả người hàng hiệu như thế, đều do kiếm tiền bằng cách này mà mua về sao? Đứng lì ở cửa tiệm người ta, thì có người tặng tiền rồi.
Những cô bạn đi cùng Mặc Lan hết sức vui mừng, xì xào bàn tán tụm lại thành một đám cười nói, lời nói ngày càng chua ngoa, Mặc Lan miệng không nói gì, khoé miệng lại nhịn không được cong lên, dùng ánh mắt khinh thường nhắm vào khuôn mặt buồn rầu của Đường Lạc Lạc.
Tiện nhân đúng là tiện nhân, cho dù có tốt số đến đâu thì cũng không thay đổi được cái tính hạ tiện trong người, còn hoang tưởng muốn giành đồ với mình, đúng là điên khùng.
Đang lúc trong tiệm đang cười nói xôn xao, Đường Lạc Lạc đang trong thế cưỡi trên lưng cọp, trên lầu có bóng người từ từ đi xuống.
Đi thẳng xuống lầu thang cổ kính, mọi người mới nhìn rõ, người đi xuống là một ông cụ mặc bộ Hán phục thời Đường, trong tay cầm hai quả óc chó, ông cụ này khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, trông vừa nghiêm nghị vừa hiền từ, cặp mắt không có cảm giác già yếu, trái lại còn vô cùng có thần.
Đó là đại diện khu Hoa Hạ của Nhất Thế Cẩm Tú, người kế thừa chính thống của cửa tiệm lâu năm, Hồ Trung Chính.
Quản lý nhìn thấy Boss của mình đích thân xuống đây, biết rằng là tiếng ồn ào vừa nãy đã làm phiền tới ông, không lo chuyện đuổi Đường Lạc Lạc đi nữa, vội vàng đi đến, báo cáo với Hồ Trung Chính.
- Ông chủ Hồ, con gái lớn Mặc Lan của Mặc gia đến rồi, đến tiệm chúng ta lựa vải áo, ông chủ Hồ, đây là cô Mặc, cô Mặc, đây là ông chủ Hồ của chúng tôi, cửa tiệm này…
Lời chưa nói xong, liền thấy Hồ Trung Chính nhìn ngó xung quanh, còn không thèm nhìn qua Mặc Lan, đi thẳng đến hướng của Đường Lạc Lạc.
Mặc Lan ngẩn người, trong lòng nghĩ cái ông chủ Hồ này có phải bị bệnh mất trí tuổi già hay không, một pho đại thần như mình đứng ở đây, ông không tiếp đãi thật tốt, ông chạy đến chỗ Đường Lạc Lạc làm gì?
Đúng rồi, nhất định là đích thân giúp cô đuổi người!
Cũng xem như có chút mắt nhìn.
Đường Lạc Lạc nhìn thấy Hồ Trung Chính gần như đi một mạch đến trước mặt mình, trong lòng nghĩ xong rồi xong rồi, lần này đến cả ông chủ cũng được đưa ra để đuổi người đi, bản thân còn không đi nữa thì e rằng sẽ gặp kẻ vô lại mất…
Lát nữa ông già này mà ngã xuống, mình nên đỡ hay không nên đỡ đây…
Ngay lúc Mặc Lan cùng một đám tuỳ tùng cười đùa chờ kịch hay để xem, Hồ Trung Chính đứng trước mặt Đường Lạc Lạc, trên dưới quan sát Đường Lạc Lạc một cái, có chút không khẳng định mở miệng.
- Cô là… Cô Đường phải không?
Đường Lạc Lạc ngẩn nguời một lúc, một ông già sao lại biết mình?
Vô thức gật gật đầu.
- Phải…
Sắc mặt Hồ Trung Chính chốc lát trở nên kính cẩn, nhẹ nhàng hỏi.
- Là đến đây chọn mua tơ lụa vì cuộc thi thiết kế, làm kì bào phải không?
- Đúng đúng đúng.
Đường Lạc Lạc thấy thái độ ôn hoà của Hồ Trung Chính, cũng cười theo, chỉ về hướng quản lý và một đám nhân viên.
- Nhưng người trong tiệm của ông nói, loại vải thông thường mà tôi ưng không bán, tôi… Tôi vẫn là nên đến tiệm khác xem xem sao.
- Không không không…
Hồ Trung Chính vội vàng ngăn cản Đường Lạc Lạc.
- Bọn họ nói những loại vải này không bán, nhưng còn có loại khác mà, người đâu, đem những loại vải kia trong tiệm chúng ta ra đây!
Ông Hồ Trung Chính là người kế thừa của Nhất Thế Cẩm Tú, tổng quản lý kinh doanh và tiêu thụ hàng hoá toàn bộ chi nhánh cửa hàng của Hoa Hạ, trước lúc Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc cử hành hôn lễ, ông ấy là một trong những khách mời, tuy rằng hôn lễ đó làm qua loa cho có, Mặc Thiệu Đình vốn không xuất hiện, nhưng lúc ông ấy tham dự hôn lễ, lại thấy rất rõ Đường Lạc Lạc, vì vậy vừa nhìn đã nhận ra rồi.
Hai ngày trước khi vòng đăng kí sơ khảo kết thúc, bên trên truyền xuống lệnh của Mặc Thiệu Đình, phải vì bà chủ Mặc, cũng là Mặc Phù Dung, chuẩn bị thật tốt vải vóc để tham gia cuộc thi, ông đang chuẩn bị buổi chiều dành ra chút thời gian đem đến biệt thự Mặc gia, không ngờ lại trùng hợp nhứ thế, Đường Phù Dung đích thân đến đây, coi như đỡ tốn việc cho ông rồi.
Quản lý một bên nhìn khó hiểu, Mặc Lan cũng nhăn mày, ông già này không những không đuổi Đường Lạc Lạc đi, còn lấy ra nhiều loại vải cho cô chọn?
Đây rốt cuộc là loại âm mưu gì, đều bệnh đãng trí tuổi già rồi còn đến làm quản lý cái gì.
Kết quả, khi nhân viên đem vải lụa đến, sự ngạc nhiên của Mặc Lan lập tức càng mãnh liệt, những thứ được lấy ra, lại là loại gấm Vân Nam cao cấp nhất!
Gấm Vân Nam là mặt hàng cao cấp nhất trong các loại vải vóc, đặc biệt là Nhất Thế Cẩm Tú, bảng hiệu là loại gấm Vân Nam bản cải tiến hiện đại, vừa thừa kế sự tinh tế và kỹ thuật của loại gấm Vân Nam truyền thống, còn thêm cả cải tiến của hiện đại, càng mê hoặc lòng người, khiến người khác kinh ngạc.
Vải lụa trước mắt lấp lánh ánh sáng lờ mờ, màu sắc thanh nhã cao quý, mỗi chi tiết đều không thể chê vào đâu được, chỉ vừa đặt trên khay thôi, đã có cảm giác khiến người khác trầm trồ, chiếu sáng khắp cả cửa tiệm.
Tuy Mặc Lan sinh ra ở Mặc gia, xem qua không biết bao của hay vật lạ, cũng không kiềm được vô thức cảm thán một tiếng.
- Đúng là một thớ vải tốt.
Sau đó, viễn cảnh khiến cô sửng sốt đã xuất hiện rồi, Hồ Trung Chính chỉ vào loại gấm vóc trên khay đang toả sáng khắp nơi, nhẹ nhàng mở lời với Đường Lạc Lạc.
- Cô Đường, loại chất liệu này, không biết cô còn thích không? Lô hàng trước đó chúng tôi không bán, nhưng cái này thì được, cô xem xem, có muốn đổi một màu sắc khác không?
Đường chỉ xanh lơ, có hoa văn lờ mờ, sửa chửa rất vừa phải, mặt vải bóng loáng phải gọi là tuyệt vời, vừa không quá mức hào nhoáng, vừa khoan thai phóng khoáng…
Đường Lạc Lạc đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, có chút ngại ngùng ngước đầu lên.
- Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng… Cái này nhất định là rất đắt, tôi không có đem nhiều tiền như thế.
Lời vừa nói xong, lập tức có những tiếng cười giễu cợt vang lên.
- Chậc, đúng là nói mà không biết xấu hổ, không đem nhiều tiền còn không mau cút.
Mặc Lan lạnh nhạt cười một tiếng, lộ ra vẻ mặt cao ngạo, trong lòng Hồ Trung Chính nhất định muốn đem loại hàng cao cấp này để xỉ nhục Đường Lạc Lạc, coi như ông cũng rất có sáng tạo.
/292
|