Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 201: Vị hôn thê của anh là Đường Phù Dung

/292


Nhâm Tử Lương nhìn thấy mẹ con họ đang an ủi nhau, trong lòng đau xót, bước tới phía trước thay đổi không khí: "Được rồi,được rồi, không buồn nữa, cũng không phải cậu bé kia nói đúng, cũng là lỗi của tôi nữa,ít ở cạnh tiểu TRần, về sau tôi sẽ ở cạnh nó nhiều hơn, không để cho nó bị bắt nạt nữa đâu.”

Cha nuôi cũng là cha mà, có cha nuôi còn hơn không, Nhậm Tử Lương cảm thấy lúc này nên dũng cảm rồi, vừa rồi là nên quyết đoán nhận cha của Trần Trần luôn cho rồi!

Nhưng mà...... Không biết Lạc Lạc có đồng ý hay không đây......?

"Anh đã làm tốt lắm rồi." Đường Lạc Lạc lau khóe mắt còn dính nước mắt, đứng lên nhìn Nhậm Tử Lương cười: "Chẳng phải một màn lúc nãy sao, chậc chậc,” thâm tàng bất lộ” nha."(giấu nghề)

Nhâm Tử Lương nghe rất đắc ý: "Đừng nhìn hắn to béo nhé,tin không chỉ cần vài phút đánh cho hắn không còn dạng người,phải quỳ xuống gọi tôi bằng cha đấy!."

"Phụt!." Đường Lạc Lạc không nhịn được bật cười, đang chuẩn bị khích lệ anh ta thêm vài câu, thỏa mãn một chút niềm tự hào của Nhậm Tử Lương,nhận thấy cánh tay bị lực kéo nhẹ, cúi đầu, thấy Trần Trần đang ngước đầu lên,giọng nói trẻ con non nớt: "Mẹ ơi,con muốn về nhà.”

"Đươc, chúng ta lập tức về nhà." Đường Lạc Lạc ôm tiểu Trần lên, xoa đầu con trai.

Trần Trần lắc lắc chiếc đầu nhỏ: "Không, nhà không phải ở đây, mẹ, con muốn về nhà mà mẹ nói với con, ngôi nhà có bà ngoại ạ."

Đường Nhạc Nhạc sửng sốt, nhà mà con trai nói, là Hoa Hạ ư?.

Vài năm nay hai mẹ con họ ở hai nơi, tuy là cô khăng khăng ở Mĩ, chưa quay về nước, nhưng Đường Lạc Lạc vẫn giữ liên lạc với Mặc Như Nguyệt,bà vẫn luôn nhớ con gái mình, thường xuyên hỏi han quan tâm cô, Đường Lạc Lạc một hai năm gần đây mới nói sự tồn tại của tiểu Trần cho bà biết.

Lúc đó nghĩ rằng Mặc Như Nguyệt biết được sẽ đau đớn lẫn tức giận,trên thực tế bà cũng khó chấp nhận nỗi, nhưng theo thời gian Trần Trần dần lớn lên, càng ngày càng thông minh, đáng yêu, xem ảnh chụp của hai mẹ con họ từ Mỹ gửi về, cuộc điện thoại bên kia đại dương nghe nhóc con cất giọng non nớt hô"Bà ngoại", dần dần Mặc Như Nguyệt cũng mềm lòng,chấp nhận đứa cháu ngoại này.

Gần đây lại thường xuyên gọi video, cùng cháu ngoại nói chuyện,càng yêu quý cậu bé cực kỳ.

Bây giờ,có lẽ Trần Trần có là ở trường bị bạn bè xa lánh,bắt nạt,vì thường xuyên nghe mẹ nói Hoa Hạ tốt lắm, bà ngoại rất nhớ bon họ, cho nên muốn quay về Hoa Hạ. Thấy mẹ không nói lời nào, Trần Trần lại quơ quơ cánh tay Đường Lạc Lạc: "Mẹ ơi, các bạn khác đều có cha, đều có người nhà, mà tiểu Trần chỉ có mẹ...... TiỂu Trần muốn về nhà......"

Cậu bé không phải con hoang,cậu bé có gia đình.

Trẻ con chính là trẻ con, bởi vì nhận thức được rằng ngoài mẹ ra vẫn còn người nhà khác yêu thương chúng,, cho nên khi biết bên kia đại dương vẫn có người nhà một lòng muốn gặp họ.

Đường Lạc Lạc im lặng không nói gì.

Vài năm nay, tuy cuộc sống Mĩ nhìn có vẻ rất an nhàn, rất bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn cảm thấy rõ ràng, chính mình như bị lưu đày, lúc cô bỏ đi, gần như hốt hoảng, kích động, như là chạy trốn

Một ngày nếu chưa quay về đối mặt mọi chuyện, mâu thuẫn cùng vấn đề vĩnh viễn tồn tại.

Mà cô lại có con,cô biết, có một số việc, trốn tránh đều vô ích.

Nhưng mà, nếu thật sự phải trở về, không thể nghi ngờ cần phải có bao nhiêu dũng khí.

Nhậm Tử Lương nhìn thấy Đường Lạc Lạc biết rằng cô đang rối rắm, cùng cô bốn năm, anh hiểu cô không thua một ai, cô không phải la người muốn trốn tránh cả đời, quay về Hoa Hạ, đối mặt mọi chuyện, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mà anh không cầu gì nhiều hơn, thầm nghĩ là muốn được ở cạnh hai mẹ con họ nhiều là tốt rồi.

"Thật ra, Hoa Hạ cũng tốt, có rất nhiều đồ ăn ngon cảnh đẹp,lại có người nhà nữa...... Tôi nghĩ nên trở về." Nhâm tử lương sờ sờ cái đầu nhỏ của tiểu Trần, đứng bên cạnh cậu bé: "Tôi cảm thấy nên trở về đi,đó cũng là chuyện tốt."

"Nhậm Tử Lương......" Đường Lạc Lạc nhíu mày bất lực,tâm tư của Nhậm Tử Lương, cô biết, lặng lẽ bên cạnh chăm sóc mẹ cô bốn năm, nếu đơn giản anh xem cô là bạn bè, anh không cần thiết phải làm nhiều việc như vậy cho cô,nhưng mà......

Rõ ràng biết anh rất tốt, tốt với cô còn tốt với tiểu Trần nữa, hoàn mỹ đến nỗi không nhìn ra khuyết điểm, nhưng cô lại không thể chọn anh được.

Hiện tại, Nhậm Tử Lương đưa ra quyế tđịnh về Hoa Hạ, tám phần chính là vì suy nghĩ cho cô.

Đường Lạc Lạc không có cách nào để chọn Nhậm Tử Lương, cho nên cô không muốn anh hi sinh vì cô.

"Là tôi muốn trở về." Nhậm Tử Lương mỉm cười, đôi mắt có vẻ thơ ơ nhưng ấm áp: "Tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng chán rồi. Trong nhà còn có cha mẹ, còn có sản nghiệp, cũng không thể ở đây làm bác sĩ mãi được. Tôi thật sự muốn trở về, cho dù cô không quay về, ta cũng muốn trở về, thế nào, muốn có bạn đồng hành chứ?"

"Anh không cần như vậy." Đường Lạc Lạc mấp máy môi: "Anh biết không....."

"Tôi có thể mua vé máy bay cho cô và tiểu Trần, lại đi cùng có thể giải sầu,À, đúng rồi...... Sau khi về rồi biết đâu nếu cần, còn có thể giúp cô ngăn cản những người nhiều chuyện,họ phiền toái như vậy, tốt lắm đấy,một ngừơi phục vụ tốt như tôi, bỏ lỡ sẽ không có ai nữa đâu đấy.”

CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI

CHƯƠNG 201.2

Việt

Nhậm tử lương anh ta nói rất nhanh,anh ta rất hay nói đùa, anh ta quay đầu cười nhìn đường Nhạc Nhạc, trong mắt có tia ảm đạm chợt lóe qua.

Bởi vì anh ta biết cô muốn nói gì, cho nên quả thực rất sợ những lời cô sắp nói ra.

Hai người đều đăm chiêu suy nghĩ,cùng trải qua vài năm quen biết,đã hiểu nhau rất rõ ràng.

Đối với nhâm tử lương mà nói, tình cảm con người là không thể khống chế, không phải vòi nước có thể làm theo ý mình, nếusau này vẫn không thể được, nếu hàng ngày được vui vẻ bên Lạc Lạc và Trần Trần,được làm bạn cũng là niềm an ủi với anh ta.

Vì vậy, chỉ cần đường Lạc Lạc không nói ra, không vạch trần anh ta, không từ chối, không phơi bày mọi thứ ra ánh sáng, anh ta có thể tiếp tụclàm người bạn tốt của cô, cha nuôi tốt, tiếp tục vui vẻ lừa dối tình cảm chính mình.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô mà không nháy mắt, như là sợ cô từ chối, vẻ mặt cẩn thận, còn mang theo vài phần cầu xin.

Đường Lạc Lạc bị ánh mắt như vậy nhìn làm cả người cô không được tự nhiên, ôm Trần Trần lùi về phía sau: "Tôi cảm thấy được...... Vẫn là nên xem xét kỹ lại đi, trở về thăm quê, cũng là lựa chọn không tồi."

Trần trần đảo mắt gật đầu, vẻ mặt tinh quái, hôn liên tiếp mấy cái lên mặt của Đường Lạc Lạc, để thể hiện vui mừng đồng ý.

Nhậm tử lương nhún vai, vội đi tới mở cửa xe cho hai mẹ con bọn họ, ngồi vào ghế lái,đeo dây an toàn, gương mặt đẹp trai, ấm áp ở trong xe lóe lên tia u buồn, khóe miệng cong lên đường cong gần như chua xót —— trở về-đồng nghĩa với đối diện với Mặc Thiệu Đình.

Trên thực tế, anh ta chưa gặp Mặc Thiệu Đình bao giờ,anh ta đã sống dưới cái bóng của Mặc thiệu Đình gần như 4 năm.

Nghĩ đến đây, nhâm tử lương có chút nóng lòng muốn gặp mặc thiệu đình,cũng giống như đường Lạc Lạc, anh ta biết trốn tránh cũng không thể chân chính giải quyết vấn đề.

Đến lúc đó giữa anh ta và Mặc ThiỆU đình chắc chắn sẽ có một người bị nốc –ao(dừng cuộc chơi,hoặc thua cuộc).

......

Đường Lạc Lạc không nói gì vì cô đang cân nhắc lựa chọn về Hoa Hạ ngay lúc này.

Trần trần đã ba tuổi, có lẽ là thời điểm nên mang nó trở về bên cạnh mặc như nguyệt,mặc thị hiện tại cuxng dần ổn định, mọi việc dường như rất thích hợp.

Nhưng mà tưởng tượng lúc trở về là nên đối mặt như thế nào, đường Lạc Lạc không chắc chắn lắm.

Bây giờ, đường Lạc Lạc đang ở trong phòng làm việc,cô đang chăm chú sửa lại bản thiết kế trên tay, làm nhà thiết kế chính của tập đoàn Lyme,công việc của cô không tính là bận rộn, nhưngcần phải tốn rất nhiều suy nghĩ về trí óc.

Một trợ lý nhỏ gõ cửa phòng làm việc của đường Lạc Lạc, sau khi được sự đồng ý cho vào, cô ta đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, đầu tiên là báo cáo tiến độ công việc, sau đó cô ấy vui vẻ mở miệng: "Chị Đường, có người mời chị thiết kế áo cưới cho họ, họ là khách hàng lớn, ra giá rất cao, chị muốn thử chút không?"

Đường Lạc Lạc mấy năm nay dần dần có chút tên tuổi, người muốn tìm cô thiết kế có rất nhiều, cô ngẩng đầu lên,cười cười, tùy ý hỏi: "Vậy sao?em nói cụ thể hơn đi."

"Là người Hoa Hạ, là thương nhân giàu có của Hoa HẠ, tên là mặc thiệu đình, ra giá bảy trăm ngàn USD, mời chị thiết kế áo cưới cho vợ sắp cưới của anh ta....."

Cùng với giọng nói khàn khàn của cô trợ lý nhỏ, đường Nhạc Nhạc có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi lại: "Tên là gì?"

"Mặc —— thiệu —— đình." Tiểu trợ lý nghĩ đường Lạc Lạc không có nghe rõ, nên nhấn mạnh một lần nữa: "Cụ thể là thành phố S, Hoa Hạ,mời chị thiết kế cho vợ sắp cưới anh ta,một bộ váy cưới....."

Trong đầu Đường Lạc Lạc ong một tiếng, cảm thấy đại não trống rỗng, bốn năm, cô nghĩ rằng cái tên này sẽ không dễ điều khiển được cảm xúc của cô, làm cho lòng cô sinh ra một chút ít gợn sóng, thậm chí đã cân nhắc khi về Trung Quốcđể đối mặt với anh, nhưng mà, lúcnày nghe nhắc tên của anh, cả người vẫn không thoải mái.

Hơn nữa...... còn mời mình thiết kế áo cưới cho vợ sắp cưới?

Mặc thiệu đình phải kết hôn sao?

Chuyện này làm cho đường Lạc Lạc toàn thân chấn động, cô nắm thật chặt chiếc bút máy, không biết tâm trạng của cô bây giờ là gì, rốt cuộc là thoải mái hay là đau khổ, là khiếp sợ hay là nhẹ nhõm, chỉ nghe đến giọng nói hoảng hốt của cô vang lên bên tai, thậm chí có điểm không che dấu được sự vấp váp: "Vợ sắp cưới của anh ấy,tên là gì?"

Nói xong, đường Lạc Lạc đột nhiên nín thở, bất động chờ câu trả lời của cô trợ lý.

"Đường phù Dung." Cô trợ lý nhỏ kia nói một lần, sợ tiếng Trung của mình không đủ tiêu chuẩn, lại tiếp tục nói thêm lần nữa: "vợ sắp cưới của anh ấy,là Đường Phù Dung."

Đường Lạc Lạc cắn môi, nói một câu phát ra từ kẽ răng: "đơn hàng này,chị sẽ nhận."

/292

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status