Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 319: Cô đã đồng ý với tôi

/480


Sự sỡ hãi tột cùng trong lòng của Vy Hiên bị đánh thức! Cô dùng lực đẩy anh ta ra, chạy đến góc tường, cuộn tròn và trốn dưới bàn máy tính, vùi hai má vào giữa đầu gối.

Tập Lăng Vũ tiến lên hai bước, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi hoảng loạn của cô, cước bộ đình trệ lại.

Anh ta đang làm cái gì?

Anh ta cúi đầu, nhìn thấy vài mảnh vải đang ở trong tay, giống như củ khoai lang nóng, anh ta hất đi.

Lại quay đầu đi về phía cô, cả người cô đều run rẩy, đầu như bị đè chặt, không chịu ngẩng lên, thậm chí đến hơi thở cũng gấp gáp. Anh ta không biết anh ta đã thức tỉnh cái gì, chỉ biết, anh ta đã làm tổn thương đến Vy Hiên của mình… Người phụ nữ mà anh ta xem như bảo bối.

Anh ta rũ mắt xuống, đứng nguyên tại chỗ, hung hăng tát mình hai cái.

Cái tát hung hăng, vang dội.

Tập Lăng Vũ ngẩng đầu lên, hít thở sâu mấy hơi để khống chế cơn hỗn loạn trong cơ thể, anh ta im lặng bước tới, nhặt áo choàng tắm lên, khoác lên thân thể đang lõa thể của cô.

Muốn kéo cô từ trong góc ra, nhưng cô không chịu, anh ta cắn răng, gần như là lôi cô ra ngoài.

“Xin lỗi.” Anh ta nói: “Vừa nãy tôi thật sự quá ngu ngốc rồi.”

Người vẫn đang run rẩy kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta thì rơi nước mắt.

“Cô không cần tôi nữa sao?” Anh ta nhìn cô, khẽ hỏi.

Vy Hiên há to miệng, nhưng lại không phát ra tiếng nào, những góc khuất u ám được chôn sâu trong kí ức lại bị sự yêu thương của anh ta che lấp.

Muốn nói “cần”, nhưng lần này cô không cách nào làm trái ý mình được! Ngay cả khi điều đó sẽ làm tổn thương người đàn ông mà cô luôn muốn bảo vệ bằng cả cuộc đời của mình.

Vy Hiên không nói chuyện, chỉ nhìn anh ta bằng đôi mắt thương cảm.

Nhận không được câu trả lời của cô, Tập Lăng Vũ ở trước mặt cô, khóc giống như một đứa trẻ: “Cô đã từng đồng ý với tôi… cô rõ ràng đã đồng ý với tôi…”

“Xin lỗi.” Cô đờ đẫn nói, ngoài câu này, cô không biết nói gì khác nữa.

Điều cô ấy lo lắng nhất đã xảy ra, hy vọng mà cô tự tay tạo ra lại giết nó bằng chính đôi tay của mình. Nhưng, A Vũ, cuộc đời của cậu không nên chỉ thuộc về một mình tôi, cũng không nên chỉ có tôi.

Nắm chặt hai tay đang run rẩy của anh ta, nhìn về phía anh ta, đôi mắt đỏ ửng: “A Vũ, chúng ta đều là những người đã cô độc quá lâu, khi dựa vào nhau thì theo bản năng muốn sưởi ấm cho nhau. Nhưng, chúng ta quá hoảng loạn, không phân biệt rõ đó là tình yêu hay là tình thân…”

“Vy Hiên…” Đôi mắt ủng đỏ của Tập Lăng Vũ nhìn chằm chằm cô, nói từng câu từng chữ: “Người không phân biệt rõ chính là cô.”

Từ trước đến giờ đều là cô.

Vy Hiên cứng đờ, lúc này mới nhìn thấy được sự thâm tình khắc sâu từ trong đôi mắt của anh ta, ẩn chứa bao nhiêu năm nay. Cho dù ngày mai là ngày tận thế, nhưng có cô ở đây cũng trở thành cả cuộc đời của anh ta.

Tay của anh ta chạm vào mặt cô, làn da trắng nõn mỏng manh của cô, một cái tát đó đã làm cho mặt cô sưng lên.

Anh ta hối hận cúi đầu, nắm chặt tay của cô, hung hăng tự tát mình hai cái.

“Xin lỗi…” Anh ta nói: “Xin lỗi… cho dù cô làm gì, cho dù tôi khó chịu như thế nào, tôi cũng không nên đánh cô…”

Hai tay Vy Hiên nắm chặt thành quả đấm, rồi thả ra ngay lập tức: “A Vũ! Cậu đừng như vậy!”

Anh ta ngẩng đầu, giọng nói khẽ run rẩy: “Đau không?”

“Không đau, thật sự không đau!” Vy Hiên cật lực lắc đầu.

Trong tim đau, nỗi đau này chỉ có mình cô biết.

Cho dù là A Vũ hay là Liên Cẩn Hành, là tình yêu hay là tình thân, tổn thương đến ai, đôi với cô cũng đều là trí mạng. Nhưng khi A Vũ đối xử với bản thân mình bằng thái độ cẩn thận và chu đáo như vậy, cô chợt tỉnh lại, sự ngụy trang của cô, kết quả cũng chỉ lừa gạt chính mình, nhưng lại làm tổn thương đến người khác.

“Vy Hiên…” Anh ta gục đầu vào bờ vai gầy yếu của cô, nước mắt lăn dài trên cổ cô, anh ta nói: “Cầu xin cô, đừng rời bỏ tôi… Xem như cô nhất thời bị anh ta mê hoặc mà thôi, có yêu thì cũng quên đi, hiện tại quay về bên cạnh tôi được không?”

Anh ta đang tùy hứng, cũng giống như trước đây vậy.

Cô luôn chiều theo ý của anh ta, cô nghĩ, chỉ cần anh ta vui vẻ là được.

Nhưng, như vậy có đúng không?

Nếu như không phải là yêu, thì cô đã không thừa nhận lý do này rồi. Cô biết, cô nên buông tay, cô không thể đóng vai mẹ của A Vũ được nữa! Cô muốn anh ta trưởng thành, muốn anh ta quay trở lại ban đầu, muốn anh ta có thể thành công… Vậy nên, A Vũ cần phải thích nghi với cuộc sống không có cô.

“A Vũ.” Cô trầm giọng, nói: “Tôi không có cách nào nói với chính mình rằng, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây được.”

“Vì sao không thể?” Tập Lăng Vũ đưa tay ra, hai tay quấn lấy eo của cô, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình: “Chỉ cần cô không nhớ đến anh ta nữa, thì có thể! Tôi sẽ không trách cô yêu người khác, chỉ cần cô có thể quay lại, cô vẫn là Vy Hiên của tôi, Vy Hiên của một mình tôi…”

Vy Hiên lắc đầu: “A Vũ, cậu không thể mãi là đứa trẻ mười bốn tuổi được…”

Anh ta chợt ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, mang theo sự tổn thương được che giấu kĩ: “Cho dù là mười bốn tuổi hay là hai mươi bốn tuổi, tôi cũng phân biệt rõ thứ tôi cần là gì! Từ trước đến giờ cũng không thay đổi!”

Vy Hiên đưa mắt nhìn anh ta, từ trong sự thẳng thắn của anh ta, cô nhìn thấy được sự hèn yếu của mình.

Cô cúi đầy với anh ta, trịnh trọng xin lỗi: “Xin lỗi, A Vũ, người không phân biệt rõ luôn là tôi.”

Gấp gáp muốn chuộc lỗi, gấp gáp muốn bảo vệ, gấp gáp chứng minh bản thân cũng có yêu cầu. Cho nên cả đời này cô chưa từng suy nghĩ đến thứ gọi là tình yêu này! Nếu như không phải là Liên Cẩn Hành, có lẽ, cô cũng cho rằng đây chính là tình yêu.

Hiểu nhau gần nhau lại sống cả đời với nhau, còn không phải sao?

Nhưng cho đến khi người kia xuất hiện, tất cả trở nên hỗn loạn.

Cả người Tập Lăng Vũ cứng đờ, anh ta không có cách nào tin được, lại càng không dám nhìn vào đôi mắt trong veo đến mức chỉ có một lớp mỏng manh của cô! Anh ta sợ, sợ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó nữa.

Thế là anh ta lùi về sau, lớn tiếng nói: “Tôi không chấp nhận! Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô!”

Đôi mắt của Vy Hiên nheo lại, tiến lên trước giữ chặt anh ta: “A Vũ…”

Tập Lăng Vũ đột nhiên lùi về sau, sợ sự đụng chạm của cô làm cho anh ta không thể khống chế được sự điên cuồng trong thân thể.

Tay của Vy Hiên cứng đờ giữa không trung, lại không biết nên để chỗ nào, cô trầm mặc cúi đầu: “A Vũ, đừng làm tổn thương mình.”

“Haha.” Anh ta cười: “Nhưng đã làm tổn thương rồi, làm sao đây?”

Trong lòng giống như có bàn tay đang cào loạn, làm cho cô đau không chịu được, đau đến nỗi toàn thân đều đổ mồ hôi.

Anh ta ngẩng đầu lên, kiêu ngạo không muốn để cho mình tự ti, không cho phép để lộ trước mặt cô. Anh ta nhặt quần áo mặc vào, sau đó đảo mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Năm đó Phạm Nghệ không đẩy tôi xuống lầu chết được, nhưng không ngờ, con gái của ông ta lại làm được.”

Nói xong, anh ta đạp cửa ra ngoài.

Ánh mắt Vy Hiên đông cứng lại, hai chân trần trụi đứng nguyên tại đó.

Đây là lời nói khiến cô sợ nhất, đồng thời cũng là lời nói làm cô đau lòng nhất.

Một câu, đã phá tan mười năm chờ đợi của cô.

Một câu, làm cho cô như rơi từ trên cao xuống.

Bên ngoài, Tập Lăng Vũ dựa lưng vào cửa, rút điếu thuốc ra, run rẩy châm lên, rít mạnh hơi này đến hơi khác.

Nghe thấy tiếng khóc đè nén bên trong, anh ta nheo mắt lại, không có một chút vui vẻ gì sau khi trả thù được.

Anh ta biết, đây là cách đối xử tàn nhẫn nhất đối với cô, nhưng sau khi làm xong, ngược lại chỉ có sự mù mịt cũng với sự thất vọng đang lan dần trong cơ thể.



Chuông cửa bị ấn liên tục.

Sau đó lại là tiếng đập cửa mạnh mẽ.

“Vy Hiên! Mình biết cậu ở trong đó! Đừng giả chết nữa, mau mở cửa cho mình!”

“Vy Hiên, Vy Hiên, Phạm Vy Hiên!”

“Phạm Vy Hiên! Cậu không ra thì mình báo cảnh sát đó!”

“Alo? Xin chào, cho hỏi 113 phải không? Tôi muốn báo có người bị mất tích…”

Lúc này, cửa bị mở ra.

Trương Tuyết Chi đứng ở bên ngoài, một tay cầm lấy điện thoại, tay khác mang theo túi đồ, khi nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa, cô sợ hết hồn: “Fuck! Cậu đây là bị người ta cướp hay là bị bắt cóc vậy?”

Vy Hiên đang xõa tóc, gương mặt trắng bệch, đôi mắt sưng phù, cả người được bọc trong chiếc áo ấm đứng ở đó, không còn khí lực.

Cô không nói chuyện, quay người đi vào trong phòng.

Trương Tuyết Chi đi theo vào, thay dép, lại để túi đồ lên trên bàn, nói: “Mấy ngày nay cậu xảy ra chuyện gì vậy? Gọi điện không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời?”

Cởi áo khoác, cô đi đến nói: “Ai yo, không phải là một cuộc thi thôi sao! Lần này không đậu, lần sau chúng ta sẽ cố gắng mà!”

Vy Hiên vẫn không nói chuyện, quấn áo bông và nằm trên giường.

“Phạm Vy Hiên, cậu như vậy thật sự quá xa đọa rồi!” Tuyết Chi ngồi xuống, khẽ vỗ vai của cô: “Chẳng qua, tuy cuộc thi lần này chỉ là một giải ưu tú, nhưng truyền thông và cư dân mạng đều đánh giá tốt về cậu! Nói cậu phát huy rất tốt, hơn nữa… cậu đánh piano rất có cảm xúc! Bọn họ nói, trước kia luôn cho rằng cậu chỉ là được thổi phồng mà thôi, không ngờ cậu thật sự rất có tài năng!”

Tuyết Chi đang nói, thì đắc ý cười to: “Cũng không xem Phạm Vy Hiên là ai? Thiếu nữ thiên tài đàn Celloxen ngày xưa, nữ thần phản công Cello xen ngày nay!”

Vy Hiên không lên tiếng, giống như không nghe thấy.

Tuyết Chi nhíu mày, cảm giác có chút không đúng lắm.

Cô dùng lực kéo chăn ra, lại bị Vy Hiên kéo lại: “Cậu rốt cuộc là bị sao vậy? Thất tình à?”

Vừa nói ra, Tuyết Chi sửng sốt, ý thức được cái gì, lập tức nhoài về phía trước, đầu chúi trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của cô: “Không phải chứ? Cậu…cậu không phải thật sự cùng với anh Liên…”

Vy Hiên nhắm chặt mắt, rồi lại ngồi dậy, đưa lưng về phía cô: “Mình nói rõ với A Vũ rồi.”

Cô đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho Tuyết Chi sợ hãi.

“Cậu nói… cậu và A Vũ… nói rõ rồi?”

Vy Hiên lúc này cúi đầu, nhíu mày: “Khó hiểu như vậy sao?”

Tuyết Chi sửng sốt, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Cho nên… cậu ấy…”

Vy Hiên lại xoay đầu, ánh mắt rũ xuống: “Cậu ấy nói, việc ba mình năm đó không làm được, nhưng con gái ông ấy lại làm được, đã làm được thay ông ấy.”

Lúc cô nói câu này mặt không cảm xúc, giọng nói bình tĩnh không gấp gáp, nhưng chỉ có Tuyết Chi biết, chính câu này đã làm cho cô ấy tổn thương rất sâu sắc.

Tuyết Chi thở một hơi, khẽ đi qua vỗ vai của cô, ôm cô vào trong ngực, an ủi vỗ lưng cô: “Vy Hiên, cậu không làm sai.”

Được Tuyết Chi ôm vào ngực như vậy, Vy Hiên rất lâu mới lên tiếng: “Tuyết Chi, cậu ấy hận mình.”

“Ngoan nào, không sao không sao, cậu ấy vẫn còn nhỏ mà, lớn rồi sẽ hiểu thôi.”

Vy Hiên lắc đầu: “Không, mình thật sự tổn thương cậu ấy rồi.”

Tuyết Chi nhất thời á khẩu không trả lời được.

Cô cũng rất hiểu rõ tính tình của Tập Lăng Vũ, là một người đàn ông yêu hận rõ ràng, yêu đến nỗi khắc cốt ghi tâm, mà hận thì cũng là hận đến thấu xương.

Nhưng cô càng đau lòng Vy Hiên hơn.

/480

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status