Thì ra là thuộc hạ của anh và cô, Lưu Xuyên nhìn thấy Nam Liệt bị thương liền lo lắng chạy tới xem Hàn Mạc có bị thương hay không.
“Hàn gia, ngài có bị thương không?”
Lưu Xuyên lo lắng hỏi.
Hàn Mạc nhìn cô lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn vào Nam Liệt.
“Lưu Xuyên, xem vết thương của Nam Ca có nguy hiểm không?.”
Giọng nói khẩn trương của Hàn Mạc làm trái tim Nam Liệt, cảm giác ấm áp vô cùng.
Lúc này Phi Dạ cũng lo lắng chạy tới kiểm tra vết thương cho Nam Liệt.
Nam Liệt nhìn Lưu Xuyên lắc đầu một cái, Lưu Xuyên liền hiểu ý.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Lưu Xuyên biết Nam Liệt không muốn Hàn Mạc phải lo lắng nên đành nói dối với cô.
Phi Dạ nghe Lưu Xuyên nói vậy không biết vì sao trong lòng lại hơi lo lắng.
Anh lo lắng nếu Hàn Mạc mà biết Lưu Xuyên nói dối với cô, thì Hàn Mạc nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Anh không đám nghĩ tới lúc đó Hàn Mạc sẽ trừng phạt Lưu Xuyên như thế nào.
Phi Dạ lấy từ trong áo của mình ra một lọ thuốc rắc lên miệng vết thương của Nam Liệt rồi nói.
“Việt Vũ chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây mau.”
Anh không nói cho họ biết vết thương của Nam Liệt vô cùng nguy hiểm, Phi Dạ sợ họ lo lắng không thể tập trung tinh thần để đối phó với kẻ địch.
Hàn Mạc nghe Phi Dạ nói vậy liền ra lệnh.
“Lãnh Dương, gọi người đem trực thăng đến đây.
Lãnh Tuấn các người hãy thổi tắt hết tất cả ngọn nến trong hang động này.”
“Dạ.”
Lãnh Dương và Lãnh Tuấn cung kính trả lời.
Nghe Hàn Mạc nói vậy trong lòng mọi người đều phân vân không biết cô muốn làm gì.
Nhưng họ vẫn tuân theo mệnh lệnh của cô.
Sau khi tất cải ngọn nến được thổi tắt, trước sự kinh ngạc của mọi người.
Bột dạ quang phát ra ánh sáng theo dọc con đường đi, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khâm phục.
Họ không ngờ cô lại anh minh như vậy, đã rải bột dạ quang trên con đường Triệu Luân đưa họ đi qua.
“Chúng ta đi theo ánh sáng này thì có thể ra ngoài.”
Hàn Mạc nhìn nét mặt sửng sờ của bọn họ liền lên tiếng.
Lúc này vết thương của Nam Liệt chảy rất nhiều máu, anh cố cầm cự không muốn cho Hàn Mạc biết.
Nam Liệt yêu thương nhìn Hàn Mạc cười ngọt ngào, bây giờ điều anh muốn nhất chính là được ở bên cạnh cô.
“Hàn Mạc, khi chúng ta rởi khỏi nơi này.
Em về thành phố S cùng với anh có được không?”
Nam Liệt biết khi anh rời khỏi nơi này, anh phải trở về thành phố S ngay lập tức.
Vì anh bắt được tin người của bang Tam Hổ, đang làm loạn trên địa bàn của bang Phi Long.
Mã Cảnh Chung biết Nam Liệt không có ở thành phố S, nên mới nắm bắt thời cơ chiếm đoạt địa bàn của bang Phi Long.
Hàn Mạc nhìn vào ánh mắt thâm tình của Nam Liệt, không biết nên trả lời như thế nào.
Bang Con Rồng Vàng còn có rất nhiều chuyện cần cô đích thân giải quyết.
“Rời khỏi đây rồi mới tính.”
Ánh mắt thất vọng của Nam Liệt làm lòng Hàn Mạc đau đớn vô cùng.
Nhưng cô không thể hứa rồi không làm tròn.
Bọn họ đi theo ánh sáng của bột ngũ quang dẫn đường, cuối cùng họ cũng rời khỏi được hang động.
Chờ bọn họ trước miệng hang động là hai chiếc trực thăng quân sự của Bang Con Rồng Vàng.
Nam Liệt, Hàn Mạc, Lãnh Dương, Việt Vũ, Phi Dạ và Lưu Xuyên ngồi cùng một chiếc trực thăng còn đám người còn lại thì ngồi vào chiếc trực thăng khác.
Trên cả đoạn đường về trụ sở Bang Con Rồng Vàng, tình trạng của Nam Liệt vô cùng nguy kịch.
Anh ra và cơn mê liên tục, sắc mặt Nam Liệt trở nên nhợt nhạt vì mắt máu quá nhiều.
Hàn Mạc ngồi bên cạnh đau lòng nắm thật chặt bàn tay to lớn của anh, cô nhìn thấy Nam Liệt đau đớn như vậy trong lòng cô hiện lên cơn phẫn nộ chưa từng có.
“Triệu Luân, tôi sẽ không tha cho các người.”
Trực thăng vừa đáp xuống trước cửa trụ sở chính của Bang Con Rồng Vàng, một đòan bác sĩ tinh anh đã đứng chờ sẵn.
Bác sĩ Jack là bác sĩ giỏi nhất ở Đông Nam Á, Lãnh Dương đã cho người báo trước với ông để ông chuẩn bị sẵn sàng chờ Nam Liệt tới.
Bác sĩ Jack vừa nhìn thấy vết thương trên vai của Nam Liệt, sắc mặt ông liền trầm xuống.
“Người đâu mau đưa bệnh nhân vào trong.”
Bác sĩ Jack khẩn trương nói với phụ tá của mình.
Bác sĩ Jack quan sát sắc mặt của Hàn Mạc, ông liền biết Nam Liệt đối với Hàn Mạc vô cùng quan trọng nên ông không dám có sơ suất gì.
Tất cả mọi người nghe được giọng nói khẩn trương của bác sĩ Jack đều lo lắng trong lòng.
Chỉ có Phi Dạ và Lưu Xuyên thì mặt không hề đổi sắc, vì họ đã biết trước tình trạng nguy kịch của Nam Liệt.
Hàn Mạc đứng một bên khuôn mặt lo lắng quan sát toàn bộ tình hình.
Nam Liệt được đám người của bác sĩ Jack đưa vào phòng của Hàn Mạc.
Ông để Nam Liệt nằm up mặt xuống giường, tay bác sĩ Jack cầm cây kéo cắt áo trên người của Nam Liệt ra.
Vết đạn thật sâu đã phá hủy một phần lớn trên cơ thể của Nam Liệt.
“Các người làm việc như thế nào, bệnh nhận đã trúng loại đạn với lực sát thương lớn mà còn để anh ta phải dùng sức.
Bây giờ tình trạng của bệnh nhân vô cùng nguy hiểm.”
Giọng nói khẩn trương của bác sĩ Jack làm tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
“Không sao, ông cứ tiến hành phẫu thuật lấy đầu đạn ra.”
Nam Liệt đau đớn nhưng vẫn tỏa ra thái độ bình tĩnh nói.
Trên khuôn mặt cường nghị của anh, không hề hiện lên sự lo lắng hay bất an.
“Chát……”
Đột nhiên tiếng tát tay vang lên, làm cho tất cả mọi người đều dừng lại động tác của mình mà chú ý.
Lưu Xuyên hoảng hốt quỳ xuống mặt đất dập đầu nhận tội.
“Hàn gia, xin tha mạng.”
Phi Dạ nhìn thấy trong ánh mắt của Hàn Mạc hiện lên sát khí đằng đằng, trong lòng anh chợt hiên lên sự bất an.
Anh đau lòng nhìn Lưu Xuyên lúc này đang lo lắng quỳ dưới mặt đất.
“Hàn gia, Lưu Xuyên không cố tình.
Xin ngài tha mạng cho em ấy.”
Lưu Bằng nhìn thấy liền biết vì sao Hàn Mạc lại nổi trận lôi đình.
Anh lo lắng quỳ bên cạnh xin tha cho em của mình.
(Còn tiếp)
“Hàn gia, ngài có bị thương không?”
Lưu Xuyên lo lắng hỏi.
Hàn Mạc nhìn cô lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn vào Nam Liệt.
“Lưu Xuyên, xem vết thương của Nam Ca có nguy hiểm không?.”
Giọng nói khẩn trương của Hàn Mạc làm trái tim Nam Liệt, cảm giác ấm áp vô cùng.
Lúc này Phi Dạ cũng lo lắng chạy tới kiểm tra vết thương cho Nam Liệt.
Nam Liệt nhìn Lưu Xuyên lắc đầu một cái, Lưu Xuyên liền hiểu ý.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Lưu Xuyên biết Nam Liệt không muốn Hàn Mạc phải lo lắng nên đành nói dối với cô.
Phi Dạ nghe Lưu Xuyên nói vậy không biết vì sao trong lòng lại hơi lo lắng.
Anh lo lắng nếu Hàn Mạc mà biết Lưu Xuyên nói dối với cô, thì Hàn Mạc nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Anh không đám nghĩ tới lúc đó Hàn Mạc sẽ trừng phạt Lưu Xuyên như thế nào.
Phi Dạ lấy từ trong áo của mình ra một lọ thuốc rắc lên miệng vết thương của Nam Liệt rồi nói.
“Việt Vũ chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây mau.”
Anh không nói cho họ biết vết thương của Nam Liệt vô cùng nguy hiểm, Phi Dạ sợ họ lo lắng không thể tập trung tinh thần để đối phó với kẻ địch.
Hàn Mạc nghe Phi Dạ nói vậy liền ra lệnh.
“Lãnh Dương, gọi người đem trực thăng đến đây.
Lãnh Tuấn các người hãy thổi tắt hết tất cả ngọn nến trong hang động này.”
“Dạ.”
Lãnh Dương và Lãnh Tuấn cung kính trả lời.
Nghe Hàn Mạc nói vậy trong lòng mọi người đều phân vân không biết cô muốn làm gì.
Nhưng họ vẫn tuân theo mệnh lệnh của cô.
Sau khi tất cải ngọn nến được thổi tắt, trước sự kinh ngạc của mọi người.
Bột dạ quang phát ra ánh sáng theo dọc con đường đi, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khâm phục.
Họ không ngờ cô lại anh minh như vậy, đã rải bột dạ quang trên con đường Triệu Luân đưa họ đi qua.
“Chúng ta đi theo ánh sáng này thì có thể ra ngoài.”
Hàn Mạc nhìn nét mặt sửng sờ của bọn họ liền lên tiếng.
Lúc này vết thương của Nam Liệt chảy rất nhiều máu, anh cố cầm cự không muốn cho Hàn Mạc biết.
Nam Liệt yêu thương nhìn Hàn Mạc cười ngọt ngào, bây giờ điều anh muốn nhất chính là được ở bên cạnh cô.
“Hàn Mạc, khi chúng ta rởi khỏi nơi này.
Em về thành phố S cùng với anh có được không?”
Nam Liệt biết khi anh rời khỏi nơi này, anh phải trở về thành phố S ngay lập tức.
Vì anh bắt được tin người của bang Tam Hổ, đang làm loạn trên địa bàn của bang Phi Long.
Mã Cảnh Chung biết Nam Liệt không có ở thành phố S, nên mới nắm bắt thời cơ chiếm đoạt địa bàn của bang Phi Long.
Hàn Mạc nhìn vào ánh mắt thâm tình của Nam Liệt, không biết nên trả lời như thế nào.
Bang Con Rồng Vàng còn có rất nhiều chuyện cần cô đích thân giải quyết.
“Rời khỏi đây rồi mới tính.”
Ánh mắt thất vọng của Nam Liệt làm lòng Hàn Mạc đau đớn vô cùng.
Nhưng cô không thể hứa rồi không làm tròn.
Bọn họ đi theo ánh sáng của bột ngũ quang dẫn đường, cuối cùng họ cũng rời khỏi được hang động.
Chờ bọn họ trước miệng hang động là hai chiếc trực thăng quân sự của Bang Con Rồng Vàng.
Nam Liệt, Hàn Mạc, Lãnh Dương, Việt Vũ, Phi Dạ và Lưu Xuyên ngồi cùng một chiếc trực thăng còn đám người còn lại thì ngồi vào chiếc trực thăng khác.
Trên cả đoạn đường về trụ sở Bang Con Rồng Vàng, tình trạng của Nam Liệt vô cùng nguy kịch.
Anh ra và cơn mê liên tục, sắc mặt Nam Liệt trở nên nhợt nhạt vì mắt máu quá nhiều.
Hàn Mạc ngồi bên cạnh đau lòng nắm thật chặt bàn tay to lớn của anh, cô nhìn thấy Nam Liệt đau đớn như vậy trong lòng cô hiện lên cơn phẫn nộ chưa từng có.
“Triệu Luân, tôi sẽ không tha cho các người.”
Trực thăng vừa đáp xuống trước cửa trụ sở chính của Bang Con Rồng Vàng, một đòan bác sĩ tinh anh đã đứng chờ sẵn.
Bác sĩ Jack là bác sĩ giỏi nhất ở Đông Nam Á, Lãnh Dương đã cho người báo trước với ông để ông chuẩn bị sẵn sàng chờ Nam Liệt tới.
Bác sĩ Jack vừa nhìn thấy vết thương trên vai của Nam Liệt, sắc mặt ông liền trầm xuống.
“Người đâu mau đưa bệnh nhân vào trong.”
Bác sĩ Jack khẩn trương nói với phụ tá của mình.
Bác sĩ Jack quan sát sắc mặt của Hàn Mạc, ông liền biết Nam Liệt đối với Hàn Mạc vô cùng quan trọng nên ông không dám có sơ suất gì.
Tất cả mọi người nghe được giọng nói khẩn trương của bác sĩ Jack đều lo lắng trong lòng.
Chỉ có Phi Dạ và Lưu Xuyên thì mặt không hề đổi sắc, vì họ đã biết trước tình trạng nguy kịch của Nam Liệt.
Hàn Mạc đứng một bên khuôn mặt lo lắng quan sát toàn bộ tình hình.
Nam Liệt được đám người của bác sĩ Jack đưa vào phòng của Hàn Mạc.
Ông để Nam Liệt nằm up mặt xuống giường, tay bác sĩ Jack cầm cây kéo cắt áo trên người của Nam Liệt ra.
Vết đạn thật sâu đã phá hủy một phần lớn trên cơ thể của Nam Liệt.
“Các người làm việc như thế nào, bệnh nhận đã trúng loại đạn với lực sát thương lớn mà còn để anh ta phải dùng sức.
Bây giờ tình trạng của bệnh nhân vô cùng nguy hiểm.”
Giọng nói khẩn trương của bác sĩ Jack làm tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
“Không sao, ông cứ tiến hành phẫu thuật lấy đầu đạn ra.”
Nam Liệt đau đớn nhưng vẫn tỏa ra thái độ bình tĩnh nói.
Trên khuôn mặt cường nghị của anh, không hề hiện lên sự lo lắng hay bất an.
“Chát……”
Đột nhiên tiếng tát tay vang lên, làm cho tất cả mọi người đều dừng lại động tác của mình mà chú ý.
Lưu Xuyên hoảng hốt quỳ xuống mặt đất dập đầu nhận tội.
“Hàn gia, xin tha mạng.”
Phi Dạ nhìn thấy trong ánh mắt của Hàn Mạc hiện lên sát khí đằng đằng, trong lòng anh chợt hiên lên sự bất an.
Anh đau lòng nhìn Lưu Xuyên lúc này đang lo lắng quỳ dưới mặt đất.
“Hàn gia, Lưu Xuyên không cố tình.
Xin ngài tha mạng cho em ấy.”
Lưu Bằng nhìn thấy liền biết vì sao Hàn Mạc lại nổi trận lôi đình.
Anh lo lắng quỳ bên cạnh xin tha cho em của mình.
(Còn tiếp)
/104
|