“Tần Trọng Hàn, đồ khốn!” Khi Tiêu Hà Hà phản ứng lại, bỗng liếc nhìn quanh một cách vô thức.
Tuy nhiên, Hàn Lạp lại cười với vẻ sâu xa khó đoán, nhưng không hề có ý rời khỏi, đứng đó với bộ dạng thưởng thức màn hôn nhau chưa đã giữa họ.
Tần Trọng Hàn hơi cau mày lại, sao anh ta lại chưa đi?
Thế là Tần Trọng Hàn quyết định bồng cô lên và áp sát vào lòng, quay người đi đến bên hông xe, nhét Tiêu Hà Hà vào trong rồi khẽ gật đầu chào Hàn Lạp, sau đó định rời đi.
“Đợi đã!” Hàn Lạp đột nhiên lên tiếng.
Tần Trọng Hàn hơi nghiêng mắt qua, liếc anh ta một cái lạnh lùng, giọng đã hơi mất kiên nhẫn: “Không biết anh còn chuyện gì nữa không?”
Hàn Lạp nhìn Tần Trọng Hàn nhưng lại cúi đầu nói với Tiêu Hà Hà trong xe: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cô đó! Nếu người ta không trân trọng cô, hãy đến với tôi bất cứ lúc nào, tôi rất chung thủy!”
Tiêu Hà Hà định vùng lên thì bỗng nghe thấy Hàn Lạp nói những câu cố tình để cho Tần Trọng Hàn hiểu lầm, liền bật cười và quay đầu lại, nhận ra ở bên ngoài xe, Hàn Lạp đang đá lông nheo với cô.
Cô thở một hơi dài. Người đàn ông này đúng là độc ác! Anh ta cố tình mà!
Tần Trọng Hàn hừ một tiếng lạnh lùng. “Thì ra anh thật sự đang có ý đồ với bà xã của tôi, anh hãy bỏ cuộc đi, anh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào đâu!”
Tần Trọng Hàn đóng sầm cửa xe lại, lúc này điện thoại của anh ta reo lên. “Will hả? Cái gì? Lam Ảnh lại trở chứng rồi hả? Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!”
Tiêu Hà Hà định mở cửa để xuống xe nhưng đã bị Tần Trọng Hàn ngăn lại. Bây giờ anh ta càng không yên tâm để cho cô ở đây nữa, một tên Đỗ Cảnh, giờ lại lòi ra một tên con lai? Phải kêu Tăng Ly điều tra thân phận của người đàn ông này mới được! Chết tiệt! Sao họ đều tiếp cận Hà Hà vậy? Hơn nữa đều rất đẹp trai nữa chứ!
Tiêu Hà Hà chỉ còn biết lắc lắc nắm cửa. “Tần Trọng Hàn, em còn phải đi làm nữa!”
“Bệnh của Lam Ảnh lại chuyển biến xấu rồi, em đi chung với anh!” Anh ta quay đầu lại nhìn Hàn Lạp, còn anh ta thì đứng thờ người ra ở đó, hộp cơm bỗng rơi xuống đất.
Tần Trọng Hàn vòng qua sau xe và chui vào trong.
Tiêu Hà Hà dừng lại hành động đập phá, hỏi bằng giọng lo lắng. “Sao tự nhiên lại chuyển biến xấu rồi? Không phải đã khỏe hơn nhiều rồi sao?”
“Ừm! Tình hình không tốt rồi!” Tần Trọng Hàn gật đầu, không còn thời gian để ngang ngược hay nói thêm bất cứ điều gì nữa. “Hà Hà à, em đi với anh đi, đừng đi làm nữa!”
Nói rồi anh ta nổ máy xe.
Cả hai người không ai nhận thấy vẻ mặt cứng đờ của Hàn Lạp, anh ta nghe thấy cuộc gọi của Tần Trọng Hàn thì nét mặt trở nên phức tạp đến lạ thường, hai tay siết chặt lại bên hông, nước canh đổ đầy trên mặt đất...
“Anh Hàn à, tôi xin lỗi! Còn nữa, cám ơn anh!” Tiêu Hà Hà chỉ kịp nói một câu như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt của anh ta hình như hơi khác, nhưng chiếc xe đã lao nhanh ra ngoài như một mũi tên đã rời khỏi cây cung.
Tiêu Hà Hà cứ vậy mà bị Tần Trọng Hàn đưa đến căn hộ Minh Hạo, vừa mở cửa ra liền nghe thấy Mạc Lam Ảnh đang hét lên: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đừng đốt tôi...”
Cô y tá và Will đang đứng ở một bên, còn trên ghế sofa, một bóng người run rẩy đang cuộn tròn mình lại.
Tiêu Hà Hà nhìn thấy cô ta, hơn một tháng rồi, khuôn mặt của cô ta dường như đã có chút thay đổi, nhưng vẫn rất tiều tụy, rất hoảng sợ, giống như một con chim sợ cành cong, bộ dạng nơm nớp lo sợ đó khiến người ta phải thổn thức.
Tần Trọng Hàn vừa bước vào cửa liền hỏi ngay: “Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải đã khỏe hơn rồi sao?”
“Chắc là mơ thấy ác mộng, hoặc là tự nhiên nhớ ra điều gì đó, sau đó bắt đầu la hét, không con cách nào khác nên mới gọi anh về đây!” Y tá là một cô gái độ hơn tuổi ba mươi.
“Bây giờ ý thức của cô ấy chỉ đang hồi phục một phần. Anh thấy không? Hình như cô ấy không còn gọi tên anh nữa!” Will nói với Tần Trọng Hàn bằng tiếng Anh.
“Tình hình này là sao?” Tần Trọng Hàn nhíu mày lại.
Không biết tại sao, khi gặp lại Mạc Lam Ảnh một lần nữa, nhìn thấy cô ta cuộn tròn trên ghế sofa, hình như đang gặm móng tay của mình, miệng thì la hét không ngừng: “Đừng đốt tôi, đừng mà...”
Trong tim cô rất chua xót, rồi nhớ lại những tấm hình lúc nãy, tim cô càng đau đớn hơn. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng thương, cô ta đã từng xinh đẹp đến vậy...
Liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ mặt đang rất lo lắng, Tiêu Hà Hà thở dài và bước nhẹ nhàng đến cạnh ghế sofa. Cô vừa đến gần, Mạc Lam Ảnh ngay lập tức co người lại.
Tiêu Hà Hà khẽ nói với vẻ vô cùng dịu dàng: “Chị Mạc à, chị đừng sợ, không ai làm đau chị đâu, Tần Trọng Hàn sẽ bảo vệ chị...”
Cô còn chưa nói xong, Mạc Lam Ảnh bỗng không co cụm lại nữa. Cô ta hơi nhíu mày lại, như đang suy nghĩ, như đang rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau đó thì không còn la hét nữa.
Mọi người đều rất kinh ngạc. Vào lúc này, Mạc Lam Ảnh ngước mắt lên, liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ sợ sệt. Đột nhiên, cô ta nói bằng một giọng rất khẽ, gần như không thể nghe thấy được: “Tôi nhận ra cô!”
Rầm một tiếng, tất cả mọi người đều như bị sét đánh trúng.
Tần Trọng Hàn như chết lặng. Còn Tiêu Hà Hà, sau khi kinh ngạc một hồi lâu thì lại nghe thấy Mạc Lam Ảnh nói với vẻ sợ sệt: “Cô là... Cô là bạn của Hàn!”
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra rồi quay đầu nhìn Tần Trọng Hàn, mới nhận ra cả mấy người họ đều đang đực mặt ra đó.
Mạc Lam Ảnh đã khỏe lại thật sao?
Tiêu Hà Hà từ từ quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với Mạc Lam Ảnh: “Đúng vậy, tôi có quen Tần Trọng Hàn. Chị Mạc à, trí nhớ của chị tốt thật đó!”
Nghe thấy lời khen ngợi, Mạc Lam Ảnh bỗng mỉm cười bẽn lẽn, ngồi yên trên ghế sofa. Tuy tư thế và động tác vẫn còn co cụm lại, nhưng rõ ràng là đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Hàn đâu rồi?” Mạc Lam Ảnh đột nhiên hỏi một câu. “Anh ấy không đến cùng với cô à?”
Tiêu Hà Hà hơi ngây ra rồi quay đầu lại. Đó không phải là Tần Trọng Hàn sao?
Mạc Lam Ảnh nhìn theo ánh mắt cô, nhưng vẫn lặp lại câu đó. “Hàn không đến à?”
Có vẻ như cô ta hơi thất vọng, nhìn vào Tần Trọng Hàn, Will và cô y tá đang đứng sau lưng Tiêu Hà Hà, vẫn hỏi. “Không phải anh ấy đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi mỗi ngày sao?”
“Hình như cô ấy không nhận ra anh!” Will nói với Tần Trọng Hàn.
Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn rất phức tạp, hơi cau mày lại. “Nhưng hình như cô ấy đã khỏe hơn nhiều rồi, tôi thấy bây giờ cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô ấy đã nhớ ra Hà Hà!”
“Nhưng cô ấy không nhận ra anh nữa, anh đang đứng ở đây mà cô ấy không nhận ra anh. Tôi không biết điều này là tốt hay xấu, cần phải tiếp tục quan sát!” Will nói rồi quay sang nhìn Tiêu Hà Hà và Mạc Lam Ảnh. “Nhưng có thể nhờ cô gái này giúp cô ấy nhớ lại, cô ấy không từ chối cô gái này, cho thấy cô gái này đã chạm đến ý thức nào đó của cô ấy.”
“Giúp Lam Ảnh nhớ lại?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên. “Nhớ lại gì?”
“Những chuyện của trước đây, có lẽ chúng ta nên tìm một điểm thâm nhập, có lẽ cô ấy sẽ hồi phục được toàn bộ ý thức!”
“Không, làm vậy quá tàn nhẫn!” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Hà Hà hoàn toàn không biết gì cả, cô ấy và Lam Ảnh chỉ mới có duyên gặp mặt một lần, Lam Ảnh lại nhận ra cô ấy, tôi thật sự không hiểu tại sao.”
Tiêu Hà Hà nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, liền quay đầu lại, và có chút do dự.
“Hàn đâu rồi?” Mạc Lam Ảnh vẫn hỏi trong nghi hoặc, vẻ mặt rất nhút nhát, và rồi lại cúi đầu xuống.
“Lam Ảnh, anh là Tần Trọng Hàn đây, em không nhận ra anh nữa à?” Tần Trọng Hàn đi tới và hỏi.
Mạc Lam Ảnh hơi run lên: “Đừng qua đây, đừng qua đây, đừng đốt tôi...”
“Anh đừng qua đây!” Tiêu Hà Hà cũng bị hoảng sợ, vì cô ta thực sự không nhận ra Tần Trọng Hàn nữa. “Chị Mạc à, chị ngẩng đầu lên và nhìn xem, anh ấy là Tần Trọng Hàn thật đó!”
“Cô nói bậy, anh ta không phải!” Nói rất nhanh, giọng khe khẽ. “Hàn không phải như thế này đâu, mắt của Hàn có màu xanh mà!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngây ra. Sao lại có chuyện đó được?
Tiêu Hà Hà quay đầu lại nhìn Will, nhận ra mắt của anh ta cũng có màu xanh, nên đã chỉ vào Will và nói: “Chị nhìn xem, người đó có phải là Tần Trọng Hàn không? Mắt của anh ấy cũng có màu xanh đó!”
Mạc Lam Ảnh nhanh chóng ngước mắt lên, liếc nhìn Will một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, rồi bĩu môi. “Không phải, tóc của Hàn màu đen mà, anh ta tóc vàng!”
“À!”
Tình hình gì đây? Ai làm ơn nói cho cô biết với. Tiêu Hà Hà hoàn toàn không hiểu gì hết!
“Will à, anh có biết chuyện này là sao không?” Tần Trọng Hàn cũng không hiểu nổi.
“Có lẽ cô ấy đã xem anh là người trong tưởng tượng, hoặc trong tiềm thức của cô ấy có một Tần Trọng Hàn khác, với mắt xanh và mái tóc. Trong tiềm thức của cô ấy có một hình ảnh khác.”
Khi Will nói câu này, trong đầu của Tiêu Hà Hà bỗng lóe lên khuôn mặt của một người. Hàn Lạp! Hàn Lạp chính là người có mắt xanh, và tóc đen.
Nhưng cũng chỉ lóe lên rồi vụt tắt, cô vội nói ngay lập tức: “Chị Mạc à, chị có biết tôi tên gì không?”
Mạc Lam Ảnh lại chu miệng lên, như một cô bé, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên rồi!”
“Không sao! Tôi nói cho chị nghe, tôi tên là Tiêu Hà Hà. Chị nhớ chưa?” Tiêu Hà lại hỏi.
“Tiêu Hà Hà, Tiêu Hà Hà...” Mạc Lam Ảnh lặp đi lặp lại mấy lần rồi đột nhiên cười lên. “Tôi nhớ rồi, tôi nhớ cô rồi đó! Cô tên là Tiêu Hà Hà! Cô có thể giúp tôi tìm Hàn đến đây không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy đó!”
“Phải làm thế nào đây?” Tiêu Hà Hà thờ người ra. “Bác sĩ, có cách nào không?”
Will đang mải suy nghĩ. “Cô ấy thực sự đã tưởng tượng anh là một người khác rồi, hoặc nói cách khác, trong tâm trí của cô ấy đã có một Tần Trọng Hàn khác thật!”
Nghe nói như vậy, Tần Trọng Hàn không biết phải nói gì. “Cô ấy không nhận ra tôi nữa à?”
Tiêu Hà nghe thấy trong giọng nói chói tai của anh ta hình như có chút khó tin, trong tim tự nhiên cũng thấy chua xót theo. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy Tần Trọng Hàn rất lo lắng, bởi vì Mạc Lam Anh đã không còn nhận ra anh ta nữa, trong lòng anh ta chắc phải hụt hẫng lắm.
“Cô giúp tôi tìm Hàn đến đây được không?” Mạc Lam Ảnh lại nói với Tiêu Hà Hà.
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ tìm giúp chị!”
Cô quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc của Tần Trọng Hàn, cô cảm thấy mũi mình cay cay. Cô tự an ủi, anh ta chỉ vì quá sốc mà thôi.
“Lần trước chúng tôi đã lấy hình của anh đưa cho cô ấy xem, cô ấy nhìn vào những tấm hình đó và cười rất vui tươi. Phải rồi, tập ảnh đâu rồi?” Will hỏi cô y tá.
“Đã bị cô Mạc nhỏ lấy đi rồi!” Cô y tá trả lời.
Tuy nhiên, Hàn Lạp lại cười với vẻ sâu xa khó đoán, nhưng không hề có ý rời khỏi, đứng đó với bộ dạng thưởng thức màn hôn nhau chưa đã giữa họ.
Tần Trọng Hàn hơi cau mày lại, sao anh ta lại chưa đi?
Thế là Tần Trọng Hàn quyết định bồng cô lên và áp sát vào lòng, quay người đi đến bên hông xe, nhét Tiêu Hà Hà vào trong rồi khẽ gật đầu chào Hàn Lạp, sau đó định rời đi.
“Đợi đã!” Hàn Lạp đột nhiên lên tiếng.
Tần Trọng Hàn hơi nghiêng mắt qua, liếc anh ta một cái lạnh lùng, giọng đã hơi mất kiên nhẫn: “Không biết anh còn chuyện gì nữa không?”
Hàn Lạp nhìn Tần Trọng Hàn nhưng lại cúi đầu nói với Tiêu Hà Hà trong xe: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cô đó! Nếu người ta không trân trọng cô, hãy đến với tôi bất cứ lúc nào, tôi rất chung thủy!”
Tiêu Hà Hà định vùng lên thì bỗng nghe thấy Hàn Lạp nói những câu cố tình để cho Tần Trọng Hàn hiểu lầm, liền bật cười và quay đầu lại, nhận ra ở bên ngoài xe, Hàn Lạp đang đá lông nheo với cô.
Cô thở một hơi dài. Người đàn ông này đúng là độc ác! Anh ta cố tình mà!
Tần Trọng Hàn hừ một tiếng lạnh lùng. “Thì ra anh thật sự đang có ý đồ với bà xã của tôi, anh hãy bỏ cuộc đi, anh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào đâu!”
Tần Trọng Hàn đóng sầm cửa xe lại, lúc này điện thoại của anh ta reo lên. “Will hả? Cái gì? Lam Ảnh lại trở chứng rồi hả? Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!”
Tiêu Hà Hà định mở cửa để xuống xe nhưng đã bị Tần Trọng Hàn ngăn lại. Bây giờ anh ta càng không yên tâm để cho cô ở đây nữa, một tên Đỗ Cảnh, giờ lại lòi ra một tên con lai? Phải kêu Tăng Ly điều tra thân phận của người đàn ông này mới được! Chết tiệt! Sao họ đều tiếp cận Hà Hà vậy? Hơn nữa đều rất đẹp trai nữa chứ!
Tiêu Hà Hà chỉ còn biết lắc lắc nắm cửa. “Tần Trọng Hàn, em còn phải đi làm nữa!”
“Bệnh của Lam Ảnh lại chuyển biến xấu rồi, em đi chung với anh!” Anh ta quay đầu lại nhìn Hàn Lạp, còn anh ta thì đứng thờ người ra ở đó, hộp cơm bỗng rơi xuống đất.
Tần Trọng Hàn vòng qua sau xe và chui vào trong.
Tiêu Hà Hà dừng lại hành động đập phá, hỏi bằng giọng lo lắng. “Sao tự nhiên lại chuyển biến xấu rồi? Không phải đã khỏe hơn nhiều rồi sao?”
“Ừm! Tình hình không tốt rồi!” Tần Trọng Hàn gật đầu, không còn thời gian để ngang ngược hay nói thêm bất cứ điều gì nữa. “Hà Hà à, em đi với anh đi, đừng đi làm nữa!”
Nói rồi anh ta nổ máy xe.
Cả hai người không ai nhận thấy vẻ mặt cứng đờ của Hàn Lạp, anh ta nghe thấy cuộc gọi của Tần Trọng Hàn thì nét mặt trở nên phức tạp đến lạ thường, hai tay siết chặt lại bên hông, nước canh đổ đầy trên mặt đất...
“Anh Hàn à, tôi xin lỗi! Còn nữa, cám ơn anh!” Tiêu Hà Hà chỉ kịp nói một câu như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt của anh ta hình như hơi khác, nhưng chiếc xe đã lao nhanh ra ngoài như một mũi tên đã rời khỏi cây cung.
Tiêu Hà Hà cứ vậy mà bị Tần Trọng Hàn đưa đến căn hộ Minh Hạo, vừa mở cửa ra liền nghe thấy Mạc Lam Ảnh đang hét lên: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đừng đốt tôi...”
Cô y tá và Will đang đứng ở một bên, còn trên ghế sofa, một bóng người run rẩy đang cuộn tròn mình lại.
Tiêu Hà Hà nhìn thấy cô ta, hơn một tháng rồi, khuôn mặt của cô ta dường như đã có chút thay đổi, nhưng vẫn rất tiều tụy, rất hoảng sợ, giống như một con chim sợ cành cong, bộ dạng nơm nớp lo sợ đó khiến người ta phải thổn thức.
Tần Trọng Hàn vừa bước vào cửa liền hỏi ngay: “Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải đã khỏe hơn rồi sao?”
“Chắc là mơ thấy ác mộng, hoặc là tự nhiên nhớ ra điều gì đó, sau đó bắt đầu la hét, không con cách nào khác nên mới gọi anh về đây!” Y tá là một cô gái độ hơn tuổi ba mươi.
“Bây giờ ý thức của cô ấy chỉ đang hồi phục một phần. Anh thấy không? Hình như cô ấy không còn gọi tên anh nữa!” Will nói với Tần Trọng Hàn bằng tiếng Anh.
“Tình hình này là sao?” Tần Trọng Hàn nhíu mày lại.
Không biết tại sao, khi gặp lại Mạc Lam Ảnh một lần nữa, nhìn thấy cô ta cuộn tròn trên ghế sofa, hình như đang gặm móng tay của mình, miệng thì la hét không ngừng: “Đừng đốt tôi, đừng mà...”
Trong tim cô rất chua xót, rồi nhớ lại những tấm hình lúc nãy, tim cô càng đau đớn hơn. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng thương, cô ta đã từng xinh đẹp đến vậy...
Liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ mặt đang rất lo lắng, Tiêu Hà Hà thở dài và bước nhẹ nhàng đến cạnh ghế sofa. Cô vừa đến gần, Mạc Lam Ảnh ngay lập tức co người lại.
Tiêu Hà Hà khẽ nói với vẻ vô cùng dịu dàng: “Chị Mạc à, chị đừng sợ, không ai làm đau chị đâu, Tần Trọng Hàn sẽ bảo vệ chị...”
Cô còn chưa nói xong, Mạc Lam Ảnh bỗng không co cụm lại nữa. Cô ta hơi nhíu mày lại, như đang suy nghĩ, như đang rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau đó thì không còn la hét nữa.
Mọi người đều rất kinh ngạc. Vào lúc này, Mạc Lam Ảnh ngước mắt lên, liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ sợ sệt. Đột nhiên, cô ta nói bằng một giọng rất khẽ, gần như không thể nghe thấy được: “Tôi nhận ra cô!”
Rầm một tiếng, tất cả mọi người đều như bị sét đánh trúng.
Tần Trọng Hàn như chết lặng. Còn Tiêu Hà Hà, sau khi kinh ngạc một hồi lâu thì lại nghe thấy Mạc Lam Ảnh nói với vẻ sợ sệt: “Cô là... Cô là bạn của Hàn!”
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra rồi quay đầu nhìn Tần Trọng Hàn, mới nhận ra cả mấy người họ đều đang đực mặt ra đó.
Mạc Lam Ảnh đã khỏe lại thật sao?
Tiêu Hà Hà từ từ quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với Mạc Lam Ảnh: “Đúng vậy, tôi có quen Tần Trọng Hàn. Chị Mạc à, trí nhớ của chị tốt thật đó!”
Nghe thấy lời khen ngợi, Mạc Lam Ảnh bỗng mỉm cười bẽn lẽn, ngồi yên trên ghế sofa. Tuy tư thế và động tác vẫn còn co cụm lại, nhưng rõ ràng là đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Hàn đâu rồi?” Mạc Lam Ảnh đột nhiên hỏi một câu. “Anh ấy không đến cùng với cô à?”
Tiêu Hà Hà hơi ngây ra rồi quay đầu lại. Đó không phải là Tần Trọng Hàn sao?
Mạc Lam Ảnh nhìn theo ánh mắt cô, nhưng vẫn lặp lại câu đó. “Hàn không đến à?”
Có vẻ như cô ta hơi thất vọng, nhìn vào Tần Trọng Hàn, Will và cô y tá đang đứng sau lưng Tiêu Hà Hà, vẫn hỏi. “Không phải anh ấy đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi mỗi ngày sao?”
“Hình như cô ấy không nhận ra anh!” Will nói với Tần Trọng Hàn.
Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn rất phức tạp, hơi cau mày lại. “Nhưng hình như cô ấy đã khỏe hơn nhiều rồi, tôi thấy bây giờ cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô ấy đã nhớ ra Hà Hà!”
“Nhưng cô ấy không nhận ra anh nữa, anh đang đứng ở đây mà cô ấy không nhận ra anh. Tôi không biết điều này là tốt hay xấu, cần phải tiếp tục quan sát!” Will nói rồi quay sang nhìn Tiêu Hà Hà và Mạc Lam Ảnh. “Nhưng có thể nhờ cô gái này giúp cô ấy nhớ lại, cô ấy không từ chối cô gái này, cho thấy cô gái này đã chạm đến ý thức nào đó của cô ấy.”
“Giúp Lam Ảnh nhớ lại?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên. “Nhớ lại gì?”
“Những chuyện của trước đây, có lẽ chúng ta nên tìm một điểm thâm nhập, có lẽ cô ấy sẽ hồi phục được toàn bộ ý thức!”
“Không, làm vậy quá tàn nhẫn!” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Hà Hà hoàn toàn không biết gì cả, cô ấy và Lam Ảnh chỉ mới có duyên gặp mặt một lần, Lam Ảnh lại nhận ra cô ấy, tôi thật sự không hiểu tại sao.”
Tiêu Hà Hà nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, liền quay đầu lại, và có chút do dự.
“Hàn đâu rồi?” Mạc Lam Ảnh vẫn hỏi trong nghi hoặc, vẻ mặt rất nhút nhát, và rồi lại cúi đầu xuống.
“Lam Ảnh, anh là Tần Trọng Hàn đây, em không nhận ra anh nữa à?” Tần Trọng Hàn đi tới và hỏi.
Mạc Lam Ảnh hơi run lên: “Đừng qua đây, đừng qua đây, đừng đốt tôi...”
“Anh đừng qua đây!” Tiêu Hà Hà cũng bị hoảng sợ, vì cô ta thực sự không nhận ra Tần Trọng Hàn nữa. “Chị Mạc à, chị ngẩng đầu lên và nhìn xem, anh ấy là Tần Trọng Hàn thật đó!”
“Cô nói bậy, anh ta không phải!” Nói rất nhanh, giọng khe khẽ. “Hàn không phải như thế này đâu, mắt của Hàn có màu xanh mà!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngây ra. Sao lại có chuyện đó được?
Tiêu Hà Hà quay đầu lại nhìn Will, nhận ra mắt của anh ta cũng có màu xanh, nên đã chỉ vào Will và nói: “Chị nhìn xem, người đó có phải là Tần Trọng Hàn không? Mắt của anh ấy cũng có màu xanh đó!”
Mạc Lam Ảnh nhanh chóng ngước mắt lên, liếc nhìn Will một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, rồi bĩu môi. “Không phải, tóc của Hàn màu đen mà, anh ta tóc vàng!”
“À!”
Tình hình gì đây? Ai làm ơn nói cho cô biết với. Tiêu Hà Hà hoàn toàn không hiểu gì hết!
“Will à, anh có biết chuyện này là sao không?” Tần Trọng Hàn cũng không hiểu nổi.
“Có lẽ cô ấy đã xem anh là người trong tưởng tượng, hoặc trong tiềm thức của cô ấy có một Tần Trọng Hàn khác, với mắt xanh và mái tóc. Trong tiềm thức của cô ấy có một hình ảnh khác.”
Khi Will nói câu này, trong đầu của Tiêu Hà Hà bỗng lóe lên khuôn mặt của một người. Hàn Lạp! Hàn Lạp chính là người có mắt xanh, và tóc đen.
Nhưng cũng chỉ lóe lên rồi vụt tắt, cô vội nói ngay lập tức: “Chị Mạc à, chị có biết tôi tên gì không?”
Mạc Lam Ảnh lại chu miệng lên, như một cô bé, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên rồi!”
“Không sao! Tôi nói cho chị nghe, tôi tên là Tiêu Hà Hà. Chị nhớ chưa?” Tiêu Hà lại hỏi.
“Tiêu Hà Hà, Tiêu Hà Hà...” Mạc Lam Ảnh lặp đi lặp lại mấy lần rồi đột nhiên cười lên. “Tôi nhớ rồi, tôi nhớ cô rồi đó! Cô tên là Tiêu Hà Hà! Cô có thể giúp tôi tìm Hàn đến đây không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy đó!”
“Phải làm thế nào đây?” Tiêu Hà Hà thờ người ra. “Bác sĩ, có cách nào không?”
Will đang mải suy nghĩ. “Cô ấy thực sự đã tưởng tượng anh là một người khác rồi, hoặc nói cách khác, trong tâm trí của cô ấy đã có một Tần Trọng Hàn khác thật!”
Nghe nói như vậy, Tần Trọng Hàn không biết phải nói gì. “Cô ấy không nhận ra tôi nữa à?”
Tiêu Hà nghe thấy trong giọng nói chói tai của anh ta hình như có chút khó tin, trong tim tự nhiên cũng thấy chua xót theo. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy Tần Trọng Hàn rất lo lắng, bởi vì Mạc Lam Anh đã không còn nhận ra anh ta nữa, trong lòng anh ta chắc phải hụt hẫng lắm.
“Cô giúp tôi tìm Hàn đến đây được không?” Mạc Lam Ảnh lại nói với Tiêu Hà Hà.
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ tìm giúp chị!”
Cô quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc của Tần Trọng Hàn, cô cảm thấy mũi mình cay cay. Cô tự an ủi, anh ta chỉ vì quá sốc mà thôi.
“Lần trước chúng tôi đã lấy hình của anh đưa cho cô ấy xem, cô ấy nhìn vào những tấm hình đó và cười rất vui tươi. Phải rồi, tập ảnh đâu rồi?” Will hỏi cô y tá.
“Đã bị cô Mạc nhỏ lấy đi rồi!” Cô y tá trả lời.
/216
|