Dòng nước đen kịch vây quanh, cảm giác không hề dễ chịu…
Như một dòng chảy chết chóc bao phủ khắp toàn thân, chẳng có một chút ánh sáng nào có thể chiếu vào, cũng chẳng có một chút động tĩnh nào…
Lạc Nam thả ra bầy Xích Nha Hắc Ám xâm nhập vào lòng biển, lại trực tiếp kích hoạt Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, hy vọng những thủ đoạn tìm kiếm của mình sẽ mang lại hiệu quả.
“Tử Hải quá lớn, chúng ta tìm kiếm một đồ vật như thế này không khác nào mò kim đáy biển.” Phượng Tịch Y nhu thanh nói.
“Ta không có dự định tìm kiếm một mục tiêu.” Lạc Nam nhếch môi cười.
Tử Hải to lớn không kém gì Hằng La Đại Hải, dù hiện tại có được Chí Bảo Phi Hành như Bá Vũ Điện hay tọa kỵ cường đại như Tiểu Tinh, muốn băng qua Tử Hải cũng phải mất mấy năm thời gian, huống hồ tìm kiếm dưới lòng biển càng mênh mông hơn rất nhiều, chẳng biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể phát hiện tung tích của cái gọi là Tử Long Điện.
Nhưng Lạc Nam nghĩ ra một cách.
Hắn không dự định sử dụng Xích Nha Hắc Ám và Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn để trực tiếp tìm kiếm Tử Long Điện, mà là tìm kiếm đối tượng khác.
Phượng Tịch Y cũng rất là thông minh, sau khi nghe nam nhân nói như thế, nàng liền mỉm cười hỏi:
“Chàng định tìm các mỹ nhân ngư kia?”
“Không sai.” Lạc Nam gật đầu nói:
“Chúng ta đối với hoàn cảnh của Tử Hải chẳng hay biết gì, nhưng những vị nhân ngư biến dị kia thì khác, các nàng ấy đã sinh tồn ở trong Tử Hải rất lâu rồi, tin chắc sẽ biết nhiều thứ hơn chúng ta.”
“Chỉ cần tìm được Nhân Ngư biến dị điều tra tin tức, nói không chừng sẽ có được manh mối.”
“Ý kiến hay.” Phượng Tịch Y âm thầm cảm thán, nam nhân của mình quá trí tuệ.
Tuy rằng nói như thế, Lạc Nam cũng không định sẽ yên lặng chờ đợi.
Hắn điều động Lục Đạo Luân Hồi Tâm mở ra Nhân Đạo, nghiêm nghị khẽ quát:
“Thủy Tinh Linh – Hiện Thân Của Nước…”
Trong nháy mắt, chỉ thấy cơ thể của Lạc Nam bắt đầu chuyển hóa thành dạng lỏng như một dòng nước đang ngưng tụ thành hình người.
Không cần tiêu tốn lực lượng, hắn lúc này như triệt để dung hợp cùng từng con sóng biển, trôi đi với tốc độ kinh người.
Mà ở trạng thái này, hắn cùng với dòng nước xung quanh như hòa làm nhất thể, thân hóa thành nước bất chấp nước này không có chút lực lượng, cảm ứng được mọi động tĩnh tồn tại bên trong nước thuộc phạm vi vạn dặm từ cao xuống thấp.
Càng đáng nói hơn, ở trạng thái này…tất cả sinh linh trong dòng nước sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của hắn hay Phượng Tịch Y đang ở trong người hắn, chỉ cho rằng hắn là một dòng nước thuần túy chảy qua mà thôi.
“Thật thần kỳ, đây là thủ đoạn chàng học được của Thủy Tích Quân sao?” Phượng Tịch Y thấy hắn như thế liền truyền âm hỏi.
“Không sai!” Lạc Nam truyền âm cười đáp.
Thủy Tích Quân sau khi giác tỉnh và biến dị, nàng từ Thủy Linh Tinh trở thành Thủy Lôi Tinh Linh.
Nhưng mặc kệ là chủng tộc nào, tinh linh đều thuộc về Nhân Đạo.
Lạc Nam cũng học được một ít thủ đoạn hữu dụng của Thủy Lôi Tinh Linh, tiêu biểu trong đó chính là môn Bí Thuật – Hiện Thân Của Nước mà hắn đang thi triển.
Đã cùng dòng chảy dung hợp thành một, Lạc Nam liền có thể khám phá Tử Hải một cách dễ dàng hơn mà không sợ tiêu hao lực lượng, cũng không sợ kinh động đến những sinh vật dưới đáy Tử Hải.
Cứ nhẹ nhàng thoải mái như thế…chớp mắt đã hai tháng trôi qua.
Một ngày này, Lạc Nam chỉ cảm thấy bên trong con sóng xuất hiện từng tia âm ba chấn động.
Mặc dù khoảng cách còn rất xa, xa đến mức lọt khỏi tầm quan sát của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhưng nhờ vào Hiện Thân Của Nước, Lạc Nam vẫn cảm nhận được thông qua từng cơn sóng.
“Có tồn tại khổng lồ đang gầm thét, chẳng lẽ là Côn Bằng?”
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Lạc Nam.
Lúc này bất kể là tồn tại nào thì hắn cũng phải tận mắt chứng kiến một lần, xuyên suốt thời gian qua chỉ có nước và nước đen kịch âm u đã sớm nhàm chán đến chết rồi.
Ý niệm vừa động, thao túng sóng biển lướt đi với tốc độ khủng bố mang theo bản thân mình, cấp tốc tìm đến địa phương phát ra âm ba công.
Mặc dù cố gắng như thế, phải mất gần một tháng nữa thì Lạc Nam mới dần dần tiếp cận mục tiêu cần đến.
RỐNG…RỐNG…RỐNG.
Từng tiếng gầm như lệ quỷ đến từ địa ngục, nhất là ở một nơi tối tăm như Tử Hải phát ra thanh âm rợn người như thế càng khiến người nghe có cảm giác rùng mình.
“Sâu dưới tận đáy…”
Hắn hít sâu một hơi, lúc này đang lơ lửng giữa lòng biển, nhưng âm ba khủng bố phát ra từ tận đáy sâu.
Lạc Nam không vội vàng lặn xuống, ngược lại mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn hoạt động hết công suất, Thấu Thị Vạn Lý nhìn thẳng xuống đáy biển.
Rất nhanh đã có manh mối.
Sắc mặt Lạc Nam dần trở nên quái dị.
Chỉ thấy vạn dặm sâu thẳm bên dưới Tử Hải, một con quái vật khổng lồ đang ra sức chiến đấu cùng một đội Nhân Ngư.
Quái vật khổng lồ chính là một con Chương Ngư toàn thân tăm tối, lực lượng Tử Vong bao trùm khắp cơ thể nó, hai mắt đỏ ngầu lòi ra, vô số cái xúc tua đập loạn xạ, trong bụng phát ra tiếng gầm chấn động kinh hồn.
“Tịch Y, nàng cũng rất có duyên với loại quái vật này đó.” Lạc Nam nhịn không được nói.
“Ý chàng là sao?” Phượng Tịch Y không hiểu, nàng không có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nên chẳng nhìn thấy gì.
“Năm xưa ở Nhất Thế Vũ Trụ, khi chúng ta tiến đánh Đan Thần Tháp…nàng cũng đã đối chiến với Ma Vực Chương Ngư, một loại quái thú thời cổ đại.” Lạc Nam cười giải thích:
“Còn con quái vật ở dưới đáy biển lúc này chính là Tử Vực Chương Ngư, cũng xem như cùng loại với Ma Vực Chương Ngư, khác biệt ở chỗ một loài dùng Ma Lực, một loại dùng Tử Vong Lực.”
“Phi, ai mà có duyên với thứ góm ghiếc đó?” Phượng Tịch Y mổ vào bụng hắn.
Lạc Nam vui vẻ, tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy tu vi của Tử Vực Chương Ngư này đạt đến Yêu Thánh Đế Trung Kỳ, nhưng có lẽ bởi vì sống ở một nơi tối tăm âm u như đáy của Tử Hải, nó thậm chí không hề khai mở linh trí, ngược lại có biểu hiện giống như một loại yêu thú cấp thấp, được cái to xác và mạnh bạo nhờ sống lâu theo thời gian mà thôi.
Một nhóm Nhân Ngư Tử Vong đang săn bắt Tử Vực Chương Ngư, tuy rằng chỉ có năm người nhưng có sự thông minh vượt trội, phối hợp nhịp nhàng.
Trong đó ba vị Nhân Ngư sử dụng Tử Vong Hồn Lực ngưng kết thành một tấm lưới khổng lồ vây nhốt Tử Vực Chương Ngư vào bên trong, hai vị Nhân Ngư khác thì liên tục đánh đàn, thông qua tiếng đàn dùng Hồn Kỹ oanh tạc trực diện con quái vật đã bị khống chế.
Tử Vực Chương Ngư theo bản năng sử dụng cơ thể khổng lồ phát ra âm ba công gầm thét nhằm xua tan tiếng đàn, giảm thiểu sự tác động của kẻ địch, vì vậy mới tạo ra những luồng âm ba hòa vào dòng nước dẫn Lạc Nam tìm đến nơi này.
“Quả nhiên Nguyên Giới không thiếu cái lạ, ngay cả hoàn cảnh khốc liệt như Tử Hải vẫn có những sinh vật thích ứng được và sinh tồn…” Phượng Tịch Y cảm thán:
“Bất quá số lượng lại quá ít.”
Lạc Nam gật gù, mấy tháng trời hòa vào dòng nước, đây là lần đầu tiên hắn tìm thấy sự sống dưới Tử Hải, có thể thấy sinh linh dưới này ít ỏi đến mức nào.
“Tính sao đây?” Phượng Tịch Y khẽ hỏi.
“Âm thầm tiếp cận, đợi các nàng giải quyết xong Ma Vương Chương Ngư chúng ta lại ra mặt.” Lạc Nam mỉm cười.
Năm vị Nhân Ngư này có hai là Thánh Đế Trung Kỳ, ba là Thánh Đế Sơ Kỳ…đội ngũ tương đối hùng hậu nhưng Lạc Nam tin rằng mình vẫn đối phó được.
Nghĩ là làm, Lạc Nam tiếp tục sử dụng Hiện Thân Của Nước, lặng lẽ chìm xuống đáy vực.
…
Ở khoảng cách gần, cuộc chiến càng hiện ra rõ hơn.
Tử Vực Chương Ngư thì chẳng có gì để xem, Lạc Nam hứng thú đánh giá năm vị mỹ nhân ngư kia.
Đúng thật là đặc biệt, tóc đen, đuôi cá đen, mắt đen, chân mày đen nhưng da lại trắng nõn không chút tỳ vết.
Mấy vị nhân ngư biến dị này không có vẻ đẹp tây phương như chúng nữ Hải Linh Lung, ngược lại thuần một nét đẹp á đông, thân thể cũng xinh xắn vừa phải, không nở nang quá mức như Thủy Triều Tịch.
Nhân ngư tộc cũng giống như Tinh Linh Tộc hay Hồ Tộc, bất kể ở đâu cũng đều tuyệt sắc, tìm kẻ xấu xí khó hơn tìm mỹ nhân.
Hai vị Thánh Đế Trung Kỳ đều là mỹ phụ tuổi trên ba mươi, ba vị Thánh Đế Sơ Kỳ thì trẻ trung hơn, trong đó có một thiếu nữ nhân ngư nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi.
“Ngư Ngọc, Ngư Linh, Ngư Khả…giữ chặt lưới, nó sắp xong rồi.” Một vị mỹ phụ Thánh Đế Trung Kỳ nghiêm mặt quát.
“Chúng ta biết rồi Ngư Thanh tỷ.” Ba nữ Thánh Đế Sơ Kỳ cắn chặt răng, các nàng đang phụ trách khống chế mảnh lưới vây nhốt Chương Ngư khổng lồ.
“Gia tăng cường độ công kích.” Mỹ phụ còn lại trầm giọng, Tỳ Bà trong tay liên tục gãy, mười đầu ngón tay hóa thành tàn ảnh bay múa, Tử Vong Hồn Lực theo tiếng đàn hóa thành những nhát Tử Vong Hồn Đao xuyên thẳng vào cơ thể con mồi.
RỐNG…RỐNG…GÀO…
Tử Vực Chương Ngư chỉ giãy dụa trong bất lực, những sợi xúc tua của nó bị lưới trói chặt, tiếng gầm đã ngày càng yếu đi.
“Ngư Bích, chính là lúc này!” Ngư Thanh nhìn sang đồng bọn yêu kiều quát.
“Hiểu!” Vị Thánh Đế Trung Kỳ còn lại gọi Ngư Bích nghiêm mặt gật đầu.
Chỉ thấy Ngư Thanh và Ngư Bích huy động đuôi cá, hai nàng song song bơi như khiêu vũ giữa dòng nước đen, Tử Vong Hồn Lực từ tay hai nàng đánh ra hòa quyện vào nhau, kết hợp thành một thanh Tử Vong Hồn Kiếm khổng lồ giữa lòng biển.
Hung hăng cắm thẳng vào đầu Tử Vực Chương Ngư.
“PHỐC!”
Toàn thân Tử Vực Chương Ngư co giật dữ dội, hai mắt đỏ ngầu nhanh chóng ảm đạm, toàn thân xụi lơ, triệt để mất đi khí tức.
“Phù…” Năm vị Nhân Ngư thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn nhau nhoẻn miệng cười:
“Tốt quá rồi, với Yêu Đan của nó…đủ để chúng ta tu luyện một đoạn thời gian.”
Tử Vong Hồn Lưới được giải trừ, năm vị nhân ngư bắt đầu tiếp cận muốn kiểm tra chiến lợi phẩm.
Lạc Nam đang định nhân lúc các nàng lơ là ra tay bắt cóc, tìm hiểu tin tức về Tử Long Điện.
ẦM!
Đột ngột màn nhĩ của hắn bị chấn như muốn nổ tung.
Sóng biển sôi trào mãnh liệt.
Từ nơi sâu thẳm xa xăm, một con quái vật không cách nào hình dung lấy tốc độ khủng bố xông thẳng đến như chiến hạm.
“Cẩn thận!” Lạc Nam vội vàng gầm lên một tiếng.
Tốc Biến triển khai dữ dội, thành công kéo lấy hai thiếu nữ Nhân Ngư.
Đồng thời Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, đem ba vị Nhân Ngư còn lại cũng dịch chuyển về phía mình.
“Ngươi là kẻ nào?”
Các nàng quá đỗi kinh hãi nhìn lấy Lạc Nam, đối với sự xuất hiện bất ngờ của hắn vừa sợ vừa giận.
ẦM!
Chỉ là chưa kịp chất vấn, từng cơn sóng thần dưới lòng biển liền đánh văng đám người các nàng và Lạc Nam ra xa.
Một con quái vật có hình thể như cá mập nhưng khắp lớp da xung quanh lại có bao bọc từng lớp vảy giáp uy nghiêm, thân mọc trảo ấn kinh khủng vừa giáng xuống.
Trong ánh mắt không tưởng của đám người, nó há cái mồm như vực sâu vô tận, nuốt chửng toàn bộ thi thể Tử Vực Chương Ngư vào trong bụng.
Sau đó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nhóm người Nhân Ngư một chút, bá đạo lách mình bơi đi.
Mỗi một lần cơ thể khổng lồ chuyển động đều khiến đáy biển dậy sóng, tầng tầng lớp lớp sóng thần cuồn cuộn sục sôi, chấn đến không gian cũng phải kêu lên răng rắc.
“Khốn kiếp…khốn kiếp…”
Hai vị Nhân Ngư Thánh Đế Trung Kỳ giận đến run rẩy toàn thân nhưng lại chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn con quái vật kia nghênh ngang rời khỏi.
Ba thiếu nữ Nhân Ngư Thánh Đế Sơ Kỳ càng là ngơ ngác xém chút khóc lên, sợ hãi đến run lên bần bật.
“Phu quân, thứ quái quỷ kia là gì thế?” Phượng Tịch Y nặng nề hỏi.
“Không biết…” Lạc Nam cười khổ: “Nhưng ta chắc chắn thực lực của nó sánh ngang Chí Tôn.”
Hắn chưa từng chứng kiến giống loài yêu thú, hung thú nào như vậy.
Thân giống cá mập cổ đại nhưng da lại bọc vảy giáp, thân lại có trảo nhọn…kỳ dị đến cực điểm.
Mà lúc này nhóm năm Nhân Ngư cũng đã lấy lại tinh thần, vừa đề phòng vừa nguy hiểm trừng mắt nhìn Lạc Nam:
“Ngươi là kẻ nào?”
“Thái độ gì đấy? ta vừa cứu các nàng!” Lạc Nam hừ một tiếng.
“Cứu chúng ta?” Ngư Thanh cười lạnh: “Rõ ràng ngươi cũng đã bí mật ẩn nấp, đợi chiếm tiện nghi!”
“Chuẩn bị động thủ!” Ngư Bích hạ lệnh.
Ba thiếu nữ Nhân Ngư cũng lập tức vận chuyển Tử Vong Hồn Lực.
Lạc Nam lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn hỏi thăm một chuyện mà thôi, hỏi xong liền sẽ rời đi, không làm phiền các vị.”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ lơ lửng trước mặt mình.
“Chí Bảo!” Cảm nhận được uy thế của Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, các vị Nhân Ngư biến sắc.
Nhận ra Lạc Nam thật sự không có địch ý, Ngư Bích mím môi:
“Nể mặt ngươi vừa rồi thật sự giúp chúng ta giữ được mạng, nói đi!”
“Tử Long Điện ở đâu?” Lạc Nam trực tiếp hỏi.
Nào ngờ hắn vừa mới dứt lời, năm vị Nhân Ngư cùng nhau biến sắc, không hề do dự muốn động thủ.
Tử Vong Hồn Lực được năm người kết thành mảnh lưới, phủ xuống đầu Lạc Nam muốn vây nhốt hắn.
“Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt.” Lạc Nam lạnh lùng nói.
Hắn cũng lười động thủ, trực tiếp gọi Thủy Triều Tịch hiện thân.
Nàng vừa xuất hiện, Chí Bảo – Chuông Gọi Hồn đã xuất hiện trong tay, hướng về năm vị Nhân Ngư kịch lắc.
ONG ONG ONG ONG…
Tiếng chuông chấn động Linh Hồn, uy lực của Chí Bảo do Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ như Thủy Triều Tịch thi triển trực tiếp chấn cho năm vị Nhân Ngư choáng váng.
“Các ngươi muốn thành cá nướng sao?” Phượng Tịch Y cũng nổi giận, Tịch Diệt Thánh Viêm bùng cháy, vây nhốt cả năm Nhân Ngư vào bên trong.
“Ngươi cũng là Nhân Ngư?”
Bị vây trong ngọn lửa chết chóc, năm vị Nhân Ngư khó tin nhìn Thủy Triều Tịch.
“Nể mặt là đồng tộc, mau nói ra tin tức phu quân chúng ta cần.” Thủy Triều Tịch ôn tồn khuyên nhũ:
“Sẽ thả các ngươi đi!”
“Tìm Tử Long Điện làm cái gì?” Ngư Thanh quát hỏi.
“Đó là chuyện của ta!” Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Đếm đến ba, không trả lời thì sưu hồn!”
Hắn không phải người lương thiện, vừa rồi hảo tâm cứu giúp, đám Nhân Ngư này còn muốn tấn công hắn, đối mặt với cách làm như vậy, hắn chẳng rảnh thương hoa tiếc ngọc.
Năm vị Nhân Ngư đắng chát nhìn nhau, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
“Nói thì nói!” Ngư Thanh ra hiệu cho đồng bọn bình tĩnh, đưa tay chỉ về phía xa:
“Ngươi đi tìm con quái vật đó, nó đang chiếm cứ Tử Long Điện.”
“Nói rõ hơn!” Lạc Nam trầm giọng đề nghị.
Rơi vào đường cùng, Ngư Thanh ảo não thở dài, ngữ xuất kinh nhân:
“Nhân Ngư Tộc chúng ta vốn là chủng tộc thờ phụng và canh giữ Tử Long Điện.”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
Như một dòng chảy chết chóc bao phủ khắp toàn thân, chẳng có một chút ánh sáng nào có thể chiếu vào, cũng chẳng có một chút động tĩnh nào…
Lạc Nam thả ra bầy Xích Nha Hắc Ám xâm nhập vào lòng biển, lại trực tiếp kích hoạt Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, hy vọng những thủ đoạn tìm kiếm của mình sẽ mang lại hiệu quả.
“Tử Hải quá lớn, chúng ta tìm kiếm một đồ vật như thế này không khác nào mò kim đáy biển.” Phượng Tịch Y nhu thanh nói.
“Ta không có dự định tìm kiếm một mục tiêu.” Lạc Nam nhếch môi cười.
Tử Hải to lớn không kém gì Hằng La Đại Hải, dù hiện tại có được Chí Bảo Phi Hành như Bá Vũ Điện hay tọa kỵ cường đại như Tiểu Tinh, muốn băng qua Tử Hải cũng phải mất mấy năm thời gian, huống hồ tìm kiếm dưới lòng biển càng mênh mông hơn rất nhiều, chẳng biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể phát hiện tung tích của cái gọi là Tử Long Điện.
Nhưng Lạc Nam nghĩ ra một cách.
Hắn không dự định sử dụng Xích Nha Hắc Ám và Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn để trực tiếp tìm kiếm Tử Long Điện, mà là tìm kiếm đối tượng khác.
Phượng Tịch Y cũng rất là thông minh, sau khi nghe nam nhân nói như thế, nàng liền mỉm cười hỏi:
“Chàng định tìm các mỹ nhân ngư kia?”
“Không sai.” Lạc Nam gật đầu nói:
“Chúng ta đối với hoàn cảnh của Tử Hải chẳng hay biết gì, nhưng những vị nhân ngư biến dị kia thì khác, các nàng ấy đã sinh tồn ở trong Tử Hải rất lâu rồi, tin chắc sẽ biết nhiều thứ hơn chúng ta.”
“Chỉ cần tìm được Nhân Ngư biến dị điều tra tin tức, nói không chừng sẽ có được manh mối.”
“Ý kiến hay.” Phượng Tịch Y âm thầm cảm thán, nam nhân của mình quá trí tuệ.
Tuy rằng nói như thế, Lạc Nam cũng không định sẽ yên lặng chờ đợi.
Hắn điều động Lục Đạo Luân Hồi Tâm mở ra Nhân Đạo, nghiêm nghị khẽ quát:
“Thủy Tinh Linh – Hiện Thân Của Nước…”
Trong nháy mắt, chỉ thấy cơ thể của Lạc Nam bắt đầu chuyển hóa thành dạng lỏng như một dòng nước đang ngưng tụ thành hình người.
Không cần tiêu tốn lực lượng, hắn lúc này như triệt để dung hợp cùng từng con sóng biển, trôi đi với tốc độ kinh người.
Mà ở trạng thái này, hắn cùng với dòng nước xung quanh như hòa làm nhất thể, thân hóa thành nước bất chấp nước này không có chút lực lượng, cảm ứng được mọi động tĩnh tồn tại bên trong nước thuộc phạm vi vạn dặm từ cao xuống thấp.
Càng đáng nói hơn, ở trạng thái này…tất cả sinh linh trong dòng nước sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của hắn hay Phượng Tịch Y đang ở trong người hắn, chỉ cho rằng hắn là một dòng nước thuần túy chảy qua mà thôi.
“Thật thần kỳ, đây là thủ đoạn chàng học được của Thủy Tích Quân sao?” Phượng Tịch Y thấy hắn như thế liền truyền âm hỏi.
“Không sai!” Lạc Nam truyền âm cười đáp.
Thủy Tích Quân sau khi giác tỉnh và biến dị, nàng từ Thủy Linh Tinh trở thành Thủy Lôi Tinh Linh.
Nhưng mặc kệ là chủng tộc nào, tinh linh đều thuộc về Nhân Đạo.
Lạc Nam cũng học được một ít thủ đoạn hữu dụng của Thủy Lôi Tinh Linh, tiêu biểu trong đó chính là môn Bí Thuật – Hiện Thân Của Nước mà hắn đang thi triển.
Đã cùng dòng chảy dung hợp thành một, Lạc Nam liền có thể khám phá Tử Hải một cách dễ dàng hơn mà không sợ tiêu hao lực lượng, cũng không sợ kinh động đến những sinh vật dưới đáy Tử Hải.
Cứ nhẹ nhàng thoải mái như thế…chớp mắt đã hai tháng trôi qua.
Một ngày này, Lạc Nam chỉ cảm thấy bên trong con sóng xuất hiện từng tia âm ba chấn động.
Mặc dù khoảng cách còn rất xa, xa đến mức lọt khỏi tầm quan sát của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhưng nhờ vào Hiện Thân Của Nước, Lạc Nam vẫn cảm nhận được thông qua từng cơn sóng.
“Có tồn tại khổng lồ đang gầm thét, chẳng lẽ là Côn Bằng?”
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Lạc Nam.
Lúc này bất kể là tồn tại nào thì hắn cũng phải tận mắt chứng kiến một lần, xuyên suốt thời gian qua chỉ có nước và nước đen kịch âm u đã sớm nhàm chán đến chết rồi.
Ý niệm vừa động, thao túng sóng biển lướt đi với tốc độ khủng bố mang theo bản thân mình, cấp tốc tìm đến địa phương phát ra âm ba công.
Mặc dù cố gắng như thế, phải mất gần một tháng nữa thì Lạc Nam mới dần dần tiếp cận mục tiêu cần đến.
RỐNG…RỐNG…RỐNG.
Từng tiếng gầm như lệ quỷ đến từ địa ngục, nhất là ở một nơi tối tăm như Tử Hải phát ra thanh âm rợn người như thế càng khiến người nghe có cảm giác rùng mình.
“Sâu dưới tận đáy…”
Hắn hít sâu một hơi, lúc này đang lơ lửng giữa lòng biển, nhưng âm ba khủng bố phát ra từ tận đáy sâu.
Lạc Nam không vội vàng lặn xuống, ngược lại mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn hoạt động hết công suất, Thấu Thị Vạn Lý nhìn thẳng xuống đáy biển.
Rất nhanh đã có manh mối.
Sắc mặt Lạc Nam dần trở nên quái dị.
Chỉ thấy vạn dặm sâu thẳm bên dưới Tử Hải, một con quái vật khổng lồ đang ra sức chiến đấu cùng một đội Nhân Ngư.
Quái vật khổng lồ chính là một con Chương Ngư toàn thân tăm tối, lực lượng Tử Vong bao trùm khắp cơ thể nó, hai mắt đỏ ngầu lòi ra, vô số cái xúc tua đập loạn xạ, trong bụng phát ra tiếng gầm chấn động kinh hồn.
“Tịch Y, nàng cũng rất có duyên với loại quái vật này đó.” Lạc Nam nhịn không được nói.
“Ý chàng là sao?” Phượng Tịch Y không hiểu, nàng không có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nên chẳng nhìn thấy gì.
“Năm xưa ở Nhất Thế Vũ Trụ, khi chúng ta tiến đánh Đan Thần Tháp…nàng cũng đã đối chiến với Ma Vực Chương Ngư, một loại quái thú thời cổ đại.” Lạc Nam cười giải thích:
“Còn con quái vật ở dưới đáy biển lúc này chính là Tử Vực Chương Ngư, cũng xem như cùng loại với Ma Vực Chương Ngư, khác biệt ở chỗ một loài dùng Ma Lực, một loại dùng Tử Vong Lực.”
“Phi, ai mà có duyên với thứ góm ghiếc đó?” Phượng Tịch Y mổ vào bụng hắn.
Lạc Nam vui vẻ, tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy tu vi của Tử Vực Chương Ngư này đạt đến Yêu Thánh Đế Trung Kỳ, nhưng có lẽ bởi vì sống ở một nơi tối tăm âm u như đáy của Tử Hải, nó thậm chí không hề khai mở linh trí, ngược lại có biểu hiện giống như một loại yêu thú cấp thấp, được cái to xác và mạnh bạo nhờ sống lâu theo thời gian mà thôi.
Một nhóm Nhân Ngư Tử Vong đang săn bắt Tử Vực Chương Ngư, tuy rằng chỉ có năm người nhưng có sự thông minh vượt trội, phối hợp nhịp nhàng.
Trong đó ba vị Nhân Ngư sử dụng Tử Vong Hồn Lực ngưng kết thành một tấm lưới khổng lồ vây nhốt Tử Vực Chương Ngư vào bên trong, hai vị Nhân Ngư khác thì liên tục đánh đàn, thông qua tiếng đàn dùng Hồn Kỹ oanh tạc trực diện con quái vật đã bị khống chế.
Tử Vực Chương Ngư theo bản năng sử dụng cơ thể khổng lồ phát ra âm ba công gầm thét nhằm xua tan tiếng đàn, giảm thiểu sự tác động của kẻ địch, vì vậy mới tạo ra những luồng âm ba hòa vào dòng nước dẫn Lạc Nam tìm đến nơi này.
“Quả nhiên Nguyên Giới không thiếu cái lạ, ngay cả hoàn cảnh khốc liệt như Tử Hải vẫn có những sinh vật thích ứng được và sinh tồn…” Phượng Tịch Y cảm thán:
“Bất quá số lượng lại quá ít.”
Lạc Nam gật gù, mấy tháng trời hòa vào dòng nước, đây là lần đầu tiên hắn tìm thấy sự sống dưới Tử Hải, có thể thấy sinh linh dưới này ít ỏi đến mức nào.
“Tính sao đây?” Phượng Tịch Y khẽ hỏi.
“Âm thầm tiếp cận, đợi các nàng giải quyết xong Ma Vương Chương Ngư chúng ta lại ra mặt.” Lạc Nam mỉm cười.
Năm vị Nhân Ngư này có hai là Thánh Đế Trung Kỳ, ba là Thánh Đế Sơ Kỳ…đội ngũ tương đối hùng hậu nhưng Lạc Nam tin rằng mình vẫn đối phó được.
Nghĩ là làm, Lạc Nam tiếp tục sử dụng Hiện Thân Của Nước, lặng lẽ chìm xuống đáy vực.
…
Ở khoảng cách gần, cuộc chiến càng hiện ra rõ hơn.
Tử Vực Chương Ngư thì chẳng có gì để xem, Lạc Nam hứng thú đánh giá năm vị mỹ nhân ngư kia.
Đúng thật là đặc biệt, tóc đen, đuôi cá đen, mắt đen, chân mày đen nhưng da lại trắng nõn không chút tỳ vết.
Mấy vị nhân ngư biến dị này không có vẻ đẹp tây phương như chúng nữ Hải Linh Lung, ngược lại thuần một nét đẹp á đông, thân thể cũng xinh xắn vừa phải, không nở nang quá mức như Thủy Triều Tịch.
Nhân ngư tộc cũng giống như Tinh Linh Tộc hay Hồ Tộc, bất kể ở đâu cũng đều tuyệt sắc, tìm kẻ xấu xí khó hơn tìm mỹ nhân.
Hai vị Thánh Đế Trung Kỳ đều là mỹ phụ tuổi trên ba mươi, ba vị Thánh Đế Sơ Kỳ thì trẻ trung hơn, trong đó có một thiếu nữ nhân ngư nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi.
“Ngư Ngọc, Ngư Linh, Ngư Khả…giữ chặt lưới, nó sắp xong rồi.” Một vị mỹ phụ Thánh Đế Trung Kỳ nghiêm mặt quát.
“Chúng ta biết rồi Ngư Thanh tỷ.” Ba nữ Thánh Đế Sơ Kỳ cắn chặt răng, các nàng đang phụ trách khống chế mảnh lưới vây nhốt Chương Ngư khổng lồ.
“Gia tăng cường độ công kích.” Mỹ phụ còn lại trầm giọng, Tỳ Bà trong tay liên tục gãy, mười đầu ngón tay hóa thành tàn ảnh bay múa, Tử Vong Hồn Lực theo tiếng đàn hóa thành những nhát Tử Vong Hồn Đao xuyên thẳng vào cơ thể con mồi.
RỐNG…RỐNG…GÀO…
Tử Vực Chương Ngư chỉ giãy dụa trong bất lực, những sợi xúc tua của nó bị lưới trói chặt, tiếng gầm đã ngày càng yếu đi.
“Ngư Bích, chính là lúc này!” Ngư Thanh nhìn sang đồng bọn yêu kiều quát.
“Hiểu!” Vị Thánh Đế Trung Kỳ còn lại gọi Ngư Bích nghiêm mặt gật đầu.
Chỉ thấy Ngư Thanh và Ngư Bích huy động đuôi cá, hai nàng song song bơi như khiêu vũ giữa dòng nước đen, Tử Vong Hồn Lực từ tay hai nàng đánh ra hòa quyện vào nhau, kết hợp thành một thanh Tử Vong Hồn Kiếm khổng lồ giữa lòng biển.
Hung hăng cắm thẳng vào đầu Tử Vực Chương Ngư.
“PHỐC!”
Toàn thân Tử Vực Chương Ngư co giật dữ dội, hai mắt đỏ ngầu nhanh chóng ảm đạm, toàn thân xụi lơ, triệt để mất đi khí tức.
“Phù…” Năm vị Nhân Ngư thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn nhau nhoẻn miệng cười:
“Tốt quá rồi, với Yêu Đan của nó…đủ để chúng ta tu luyện một đoạn thời gian.”
Tử Vong Hồn Lưới được giải trừ, năm vị nhân ngư bắt đầu tiếp cận muốn kiểm tra chiến lợi phẩm.
Lạc Nam đang định nhân lúc các nàng lơ là ra tay bắt cóc, tìm hiểu tin tức về Tử Long Điện.
ẦM!
Đột ngột màn nhĩ của hắn bị chấn như muốn nổ tung.
Sóng biển sôi trào mãnh liệt.
Từ nơi sâu thẳm xa xăm, một con quái vật không cách nào hình dung lấy tốc độ khủng bố xông thẳng đến như chiến hạm.
“Cẩn thận!” Lạc Nam vội vàng gầm lên một tiếng.
Tốc Biến triển khai dữ dội, thành công kéo lấy hai thiếu nữ Nhân Ngư.
Đồng thời Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, đem ba vị Nhân Ngư còn lại cũng dịch chuyển về phía mình.
“Ngươi là kẻ nào?”
Các nàng quá đỗi kinh hãi nhìn lấy Lạc Nam, đối với sự xuất hiện bất ngờ của hắn vừa sợ vừa giận.
ẦM!
Chỉ là chưa kịp chất vấn, từng cơn sóng thần dưới lòng biển liền đánh văng đám người các nàng và Lạc Nam ra xa.
Một con quái vật có hình thể như cá mập nhưng khắp lớp da xung quanh lại có bao bọc từng lớp vảy giáp uy nghiêm, thân mọc trảo ấn kinh khủng vừa giáng xuống.
Trong ánh mắt không tưởng của đám người, nó há cái mồm như vực sâu vô tận, nuốt chửng toàn bộ thi thể Tử Vực Chương Ngư vào trong bụng.
Sau đó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nhóm người Nhân Ngư một chút, bá đạo lách mình bơi đi.
Mỗi một lần cơ thể khổng lồ chuyển động đều khiến đáy biển dậy sóng, tầng tầng lớp lớp sóng thần cuồn cuộn sục sôi, chấn đến không gian cũng phải kêu lên răng rắc.
“Khốn kiếp…khốn kiếp…”
Hai vị Nhân Ngư Thánh Đế Trung Kỳ giận đến run rẩy toàn thân nhưng lại chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn con quái vật kia nghênh ngang rời khỏi.
Ba thiếu nữ Nhân Ngư Thánh Đế Sơ Kỳ càng là ngơ ngác xém chút khóc lên, sợ hãi đến run lên bần bật.
“Phu quân, thứ quái quỷ kia là gì thế?” Phượng Tịch Y nặng nề hỏi.
“Không biết…” Lạc Nam cười khổ: “Nhưng ta chắc chắn thực lực của nó sánh ngang Chí Tôn.”
Hắn chưa từng chứng kiến giống loài yêu thú, hung thú nào như vậy.
Thân giống cá mập cổ đại nhưng da lại bọc vảy giáp, thân lại có trảo nhọn…kỳ dị đến cực điểm.
Mà lúc này nhóm năm Nhân Ngư cũng đã lấy lại tinh thần, vừa đề phòng vừa nguy hiểm trừng mắt nhìn Lạc Nam:
“Ngươi là kẻ nào?”
“Thái độ gì đấy? ta vừa cứu các nàng!” Lạc Nam hừ một tiếng.
“Cứu chúng ta?” Ngư Thanh cười lạnh: “Rõ ràng ngươi cũng đã bí mật ẩn nấp, đợi chiếm tiện nghi!”
“Chuẩn bị động thủ!” Ngư Bích hạ lệnh.
Ba thiếu nữ Nhân Ngư cũng lập tức vận chuyển Tử Vong Hồn Lực.
Lạc Nam lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn hỏi thăm một chuyện mà thôi, hỏi xong liền sẽ rời đi, không làm phiền các vị.”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ lơ lửng trước mặt mình.
“Chí Bảo!” Cảm nhận được uy thế của Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, các vị Nhân Ngư biến sắc.
Nhận ra Lạc Nam thật sự không có địch ý, Ngư Bích mím môi:
“Nể mặt ngươi vừa rồi thật sự giúp chúng ta giữ được mạng, nói đi!”
“Tử Long Điện ở đâu?” Lạc Nam trực tiếp hỏi.
Nào ngờ hắn vừa mới dứt lời, năm vị Nhân Ngư cùng nhau biến sắc, không hề do dự muốn động thủ.
Tử Vong Hồn Lực được năm người kết thành mảnh lưới, phủ xuống đầu Lạc Nam muốn vây nhốt hắn.
“Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt.” Lạc Nam lạnh lùng nói.
Hắn cũng lười động thủ, trực tiếp gọi Thủy Triều Tịch hiện thân.
Nàng vừa xuất hiện, Chí Bảo – Chuông Gọi Hồn đã xuất hiện trong tay, hướng về năm vị Nhân Ngư kịch lắc.
ONG ONG ONG ONG…
Tiếng chuông chấn động Linh Hồn, uy lực của Chí Bảo do Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ như Thủy Triều Tịch thi triển trực tiếp chấn cho năm vị Nhân Ngư choáng váng.
“Các ngươi muốn thành cá nướng sao?” Phượng Tịch Y cũng nổi giận, Tịch Diệt Thánh Viêm bùng cháy, vây nhốt cả năm Nhân Ngư vào bên trong.
“Ngươi cũng là Nhân Ngư?”
Bị vây trong ngọn lửa chết chóc, năm vị Nhân Ngư khó tin nhìn Thủy Triều Tịch.
“Nể mặt là đồng tộc, mau nói ra tin tức phu quân chúng ta cần.” Thủy Triều Tịch ôn tồn khuyên nhũ:
“Sẽ thả các ngươi đi!”
“Tìm Tử Long Điện làm cái gì?” Ngư Thanh quát hỏi.
“Đó là chuyện của ta!” Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Đếm đến ba, không trả lời thì sưu hồn!”
Hắn không phải người lương thiện, vừa rồi hảo tâm cứu giúp, đám Nhân Ngư này còn muốn tấn công hắn, đối mặt với cách làm như vậy, hắn chẳng rảnh thương hoa tiếc ngọc.
Năm vị Nhân Ngư đắng chát nhìn nhau, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
“Nói thì nói!” Ngư Thanh ra hiệu cho đồng bọn bình tĩnh, đưa tay chỉ về phía xa:
“Ngươi đi tìm con quái vật đó, nó đang chiếm cứ Tử Long Điện.”
“Nói rõ hơn!” Lạc Nam trầm giọng đề nghị.
Rơi vào đường cùng, Ngư Thanh ảo não thở dài, ngữ xuất kinh nhân:
“Nhân Ngư Tộc chúng ta vốn là chủng tộc thờ phụng và canh giữ Tử Long Điện.”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
/2381
|