Con Đường Sủng Thê

Chương 112 - Chương 90

/195


Thái phu nhân vẫn phái nha hoàn để ý động tĩnh của Tằng Tuyết Nhu, sau khi biết được Tằng Tuyết Nhu đã đi đến Vọng Trúc hiên thì bà lo lắng, mệt mỏi dựa vào đầu giường, tay bà lần theo chuỗi hạt phật châu bằng gỗ tử đàn.

Bà làm vậy đều là muốn tốt cho Triệu gia. Triệu gia đại tiểu thư, khó có khi được Cảnh vương phi coi trọng thì làm sao có thể giao cho một cô thôn nữ có dung mạo nhưng bất tài nuôi dưỡng được chứ? Bây giờ bà nuôi cháu gái ở đây, từ từ chặt đứt tình cảm của hai mẹ con, tránh cho sau này cháu gái lại giống tính tình của Lâm thị, ích kỷ hẹp hòi.

Để xem Tằng Tuyết Nhu có thể thành công hay không.

Mặt trời dần lặn xuống thì trong lòng Thái phu nhân càng thêm nôn nóng, nhưng mà nghĩ lại chắt gái có nhiều người trông coi nên Tằng Tuyết Nhu cũng phải tìm cơ hội mới có thể xuống tay được nên tự nói với chính mình là không nên gấp gáp.

Đang lo lắng đứng ngồi không yên trong nội thất yên tĩnh thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng nha hoàn hoảng hốt kêu to: “Thái phu nhân, thái phu nhân không xong rồi, biểu cô nương muốn hại đại tiểu thư, kính xin Thái phu nhân làm chủ cho đại nãi nãi!”

Tay phải Thái phu nhân chợt khựng lại, bàn tay đang bóp hai hạt phật châu run rẩy.

“Câm miệng! La lối cái gì cơ chứ, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ cho ta nghe xem nào!” Đợi Thược Dược dẫn Thúy Ngọc vào phòng thì Thái phu nhân hung hăng lườm Thúy Ngọc, lớn tiếng quát.

Mặt Thúy Ngọc trắng bệch quỳ xuống, cắn răng nghiến lợi nói: “Bẩm Thái phu nhân, gần đây biểu cô nương thường xuyên đến Vọng Trúc hiên, đại nãi nãi đối với biểu cô nương như muội muội ruột nhưng không ngờ biểu cô nương lại là người tiếu lý tàng đao , hôm nay lại sai bảo nha hoàn bên người là Tứ nhi mưu hại đại tiểu thư. Bây giờ đại nãi nãi chỉ biết ôm lấy đại tiểu thư sợ hãi không thể làm được gì hết nên Tưởng ma ma đành phải làm chủ cho người trói Tứ nhi lại, đợi đại gia về sẽ xử lý. Nhưng biểu cô nương cương quyết không chịu nhận lỗi, Tưởng ma ma không dám ép buộc nàng ấy, kính xin Thái phu nhân làm chủ cho đại nãi nãi.”

* Tiếu lý tàng đao: Nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết.

Ngu xuẩn!

Trong lòng Thái phu nhân hận mắng Tuyết Nhu. Thật là ngu xuẩn, bà bảo nàng ta tự mình ra tay, nàng ta lại sai bảo nha hoàn làm cái gì cơ chứ? Một nha hoàn nhỏ nhoi dám mạo muội đụng vào đại tiểu thư, chỉ cần đám nha hoàn, bà mụ trong Vọng Trúc hiên không phải là người ngu thì đều sẽ đề phòng. Thật là ngu mà, mệt bà còn cho rằng nàng ta là người thông minh.

Thái phu nhân tức giận không muốn để ý đến nàng ta nhưng lại sợ Tằng Tuyết Nhu trong lúc sợ hãi sẽ để lộ ra sơ hở khiến mình bị liên lụy nên bà nổi giận đùng đùng đứng lên, bà vừa nhìn Thược Dược hầu hạ mặc áo choàng vào cho mình vừa nói với Thúy Ngọc: “Ngươi đi về trước truyền lời đi, bảo nãi nãi các ngươi đừng để lộ chuyện ra bên ngoài, biểu cô nương là người dịu dàng lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện táng tận lương tâm đó, chắc chắn là có hiểu lầm rồi, chờ ta qua bên đó sẽ quyết định.”

Thúy Ngọc không thể tin ngẩng đầu lên: “Thái phu nhân, nhân chứng vật chứng đều có, rõ ràng là biểu cô nương …”

“Làm càn, ngươi là cái thá gì mà dám nghi ngờ lời nói của ta chứ?” Thái phu nhân gầm lên cắt ngang lời Thúy Ngọc, ánh mắt đục ngầu của bà trừng lên như muốn giết người.

Bả vai Thúy Ngọc rụt lại một chút, nhỏ giọng thầm thì hai câu rồi nhành chóng chạy ra ngoài.

Thái phu nhân hít thật sâu vài lần, ánh mắt nhìn vào trong gương, nhỏ giọng hỏi Thược Dược: “Ngươi nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Bắt đầu từ tám tuổi Thược Dược đã hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, là nha hoàn Thái phu nhân tin tưởng nhất, bà sai bảo chuyện gì cũng đều qua tay của nàng ta cho nên Thái phu nhân vừa mở miệng là Thược Dược liền biết bà muốn hỏi cái gì, vừa thuần thục chỉnh trang lại quần áo cho Thái phu nhân vừa tỉnh táo nói: “Biểu cô nương là nhà người mẹ đẻ của người, bất luận như thế nào thì người cũng phải cứu biểu cô nương, tội danh mưu hại đại tiểu thư đành phải để cho Tứ nhi gánh lấy vậy, đúng lúc cũng nhân cơ hội này nhìn xem tâm tư của đại gia đối với biểu cô nương như thế nào, nếu như đại gia không tiếp tục truy cứu … Chỉ cần sau này đại cô nương trở thành đại nãi nãi thì đại tiểu thư không phải sẽ được nuôi dưỡng bên cạnh người sao? Nếu như đại gia kiên quyết điều tra đến cùng thì người đuổi biểu cô nương về Liêu Đông coi như là đã cho câu trả lời, đồng thời đổi một cô nương khác lanh lợi hơn lại đây.

Thái phu nhân cũng nghĩ như vậy. Trong gia tộc thì Tằng Tuyết Nhu có điểm yếu là đệ đệ nên đành để cho nàng phải mang tiếng xấu vậy, Tằng Tuyết Nhu sẽ không dám biện giải, bà phải xem thái độ của trưởng tôn với nàng như thế nào rồi sẽ quyết định.

Thái phu nhân mang theo mấy nha hoàn đi đến Vọng Trúc hiên.

Trong nội thất, hai tay Tứ nhi bị trói quỳ trên mặt đất, Tưởng ma ma đứng bên cạnh Tằng Tuyết Nhu. Vừa nhìn thấy Thái phu nhân đi vào thì Tằng Tuyết Nhu liền chạy tới ôm lấy cánh tay Thái phu nhân khóc lóc kêu khổ: “Cô tổ mẫu, người hãy nghe cháu giải thích, việc này thật sự không có liên quan đến cháu, là Tứ nhi bị ma quỷ xui khiến nên mới muốn hại Xán Xán, thật sự không phải là do cháu sai bảo mà!”

Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, thấy Tằng Tuyết Nhu sau khi nhìn bà thì có vẻ vừa hối hận vừa chột dạ lùi ra sau, bà âm thầm lườm nàng rồi quay đầu nhìn về phía A Kết đang ngồi trên giường, sốt ruột hỏi: “Xán Xán không sao chứ?”

Hoàn toàn là dáng vẻ hòa ái lo lắng cho chắt gái.

A Kết ôm con gái, ngẩng đầu nhìn về phía Thái phu nhân, không chút nào che giấu hận ý trong đôi mắt: “Cháu biết bà nội không thích cháu, muốn biểu muội cướp đi tướng công. Tướng công thích ai thì cháu không quản được, cháu cũng không trách bà nội thế nhưng hôm nay biểu muội lại muốn hại con gái của cháu, Xán Xán là chắt gái của bà nội, kính xin bà nội hãy cho bé một lời công đạo.”

“Biểu tẩu, thật sự muội không có sai bảo nàng ta hại Xán Xán, càng không có ý muốn mê hoặc biểu huynh, nếu biểu tẩu cho rằng muội đến Vọng Trúc hiên là muốn thân cận với biểu huynh thì sau này muội sẽ không đến nữa được chưa? Nhưng biểu tẩu đừng có đổ oan cho muội!” Tằng Tuyết Nhu lập tức biện giải cho mình, nói xong làm như phải chịu ủy khuất cực kỳ lớn nên ngồi vào mép giường che mặt khóc lên.

A Kết không có để ý đến nàng ta, cúi đầu nhìn con gái.

Xán Xán hoàn toàn không hiểu những người lớn kia đang làm cái gì, bé nắm chặt lấy ngón tay của mẹ, tự mình chơi đùa vui vẻ.

Thái phu nhân thấy A Kết không chịu nói lý lẽ bằng bất cứ giá nào thì cũng thấy bình thường, phụ nhân ở nông thôn phần lớn là có dáng vẻ ngang ngược không nói đạo lý, trong lòng bà lại càng thêm khinh thường, trực tiếp hỏi Tứ nhi đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi nói xem có phải là biểu cô nương sai bảo ngươi hay không?”

“Không phải, là tự nô tỳ muốn hại đại tiểu thư. Cô nương nhà chúng ta thật lòng thích đại tiểu thư nhưng mỗi lần cô nương đến đây thì đại nãi nãi đề phòng như đề phòng giặc, cô nương lương thiện không so đo một chút nào cả nhưng nô tỳ lại thấy ủy khuất thay cô nương, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới nảy sinh ra ý định hại đại tiểu thư. Thái phu nhân, người hãy trách phạt nô tỳ đi, nô tỳ cam tâm chịu phạt.” Tứ nhi dập đầu xuống đất, bình tĩnh nói.

“Nô tỳ to gan, thanh danh của Tằng gia đều bị ngươi phá hỏng rồi! Trước đem nha hoàn này nhốt vào trong phòng củi, đợi đại gia trở về tự mình thẩm vấn!”

Giọng điệu Thái phu nhân căm hận trách mắng, đợi khi hai bà mụ giải Tứ nhi đi rồi thì Thái phu nhân mới xoay người nhìn A Kết, tận tình khuyên bảo: “Cháu đã nghe thấy rồi đấy, không phải là do Tuyết Nhu sai bảo, tính tình của Tuyết Nhu như thế nào chẳng lẽ bà nội còn không biết hay sao? Cháu đó, chính là hay suy nghĩ lung tung, Tuyết Nhu và Thừa Viễn là biểu huynh muội, nói với nhau hơn hai câu có tính là gì đâu chứ. Được rồi, may mắn là không xảy ra chuyện gì, bây giờ bà đưa Tuyết Nhu đi trước, cháu hãy tự mình nghĩ lại đi, sau này Hầu phủ đều do cháu quản, nghi ngờ lung tung là không thể được.”

Kết quả vẫn là chỉ trích A Kết lòng dạ hẹp hòi.

A Kết làm như mắt điếc tai ngơ.

Nàng là cháu dâu, những gì nàng có thể làm đều đã làm rồi, chân chính cắt đứt quan hệ với Thái phu nhân còn phải do Triệu Trầm đi nói.



Tại Vinh Thọ đường.

Vừa đi vào trong nội thất thì không đợi Thái phu nhân chất vấn, Tằng Tuyết Nhu đã quỳ xuống, tự trách khóc nói: “Cô tổ mẫu hãy trách cháu đi, là do cháu nhát gan, do dự nửa ngày vẫn không dám tự mình ra tay, kết quả là khi Tứ nhi động thủ thì bị Tưởng ma ma nhìn thấy …”

Bây giờ Thái phu nhân nhìn nàng thật sự thấy không vừa mắt, nhưng phải đợi xem thái độ của trưởng tôn như thế nào rồi mới tùy cơ ứng biến được, đành xoa trán nói: “Thôi, chuyện đã đến nước này rồi thì nói gì cũng vô dụng, cũng may cháu cũng không ngốc, biết dặn dò Tứ nhi cách đối phó. Nay chỉ có thể chờ xem biểu huynh cháu có tin tưởng cách làm người của cháu hay không thôi.”

“Biểu huynh sẽ tin cháu sao?” Tằng Tuyết Nhu lo lắng hỏi, lại giống như tự mình lẩm bẩm.

Thái phu nhân ghét bỏ nói: “Ai biết được là nó có tin hay không chứ? Được rồi, cháu về phòng trước đi, buổi tối có tin tức ta sẽ sai người báo cho cháu biết.”

Mặt Tằng Tuyết Nhu đầy bất an bước đi ra ngoài.

Thái phu nhân cảm thấy cả người mệt mỏi, tựa vào trên gối nhắm mắt dưỡng thần.

Tứ nhi có đầy đủ lý do, cháu trai có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi là Lâm thị ghen với Tằng Tuyết Nhu, chắc sẽ không nghi ngờ bà chứ?



Hôm nay Triệu Doãn Đình và Triệu Trầm về nhà cùng nhau, Triệu Doãn Đình ngồi xe ngựa còn Triệu Trầm cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, nghe ông nói mấy chuyện không lớn không nhỏ xảy ra trong triều.

Gió Bắc hiu quạnh, Triệu Doãn Đình thấy áo lông trên người con trai bị gió thổi bay thì khuyên nhủ một lần nữa: “Con vào trong xe ngồi đi, chúng ta nói chuyện cũng tiện hơn.”

Triệu Trầm không nể mặt từ chối: “Cha cứ nói đi, nói xong thì con sẽ cưỡi ngựa về trước.” Về sớm để còn gặp thê tử và con gái, ai muốn chậm rãi ngồi xe ngựa với ông ấy chứ?

Thấy con trai cứng rắn như vậy thì Triệu Doãn Đình thật sự không muốn nói nữa, thả mành xuống ngồi thẳng lại.

Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng vó ngựa vội vàng rời đi, Triệu Doãn Đình lắc đầu bật cười, tính tình của con trai thật là …, nhưng mà nghĩ đến cháu gái nhỏ nhắn xinh xắn ở nhà thì hắn cũng rất mong được đến ngày nghỉ, khi đó hắn sẽ có nhiều thời gian cùng với thê tử dỗ cháu gái.

Không ngờ vừa mới xuống xe ngựa thì hắn nghe thấy quản sự Triệu Nguyên nói ra một chuyện mà làm cho toàn thân hắn cảm thấy rét run.

Hắn đứng bất động ở cửa, Triệu Nguyên yên lặng cúi đầu.

Trong cái Hầu phủ này, ngoại trừ Vọng Trúc hiên vì đại gia không thích nên Hầu gia mới không cho hắn để ý, còn những nơi khác bất luận là Vinh Thọ đường, Duy Phương viên hay là viện của ba vị tiểu chủ tử, xảy ra bất cứ chuyện gì hắn cũng đều nắm được. Thái phu nhân cho rằng kế hoạch của bà là không chê vào đâu được nhưng không biết là khi Thược Dược phái bà mụ đi bốc thuốc thì bà mụ lại sai cháu dâu đi; hắn đã cho mời người của hiệu thuốc đến rồi, chỉ chờ Hầu gia và đại gia sai bảo mà thôi.

“Đóng hết cửa lại đi.” Thật lâu sau Triệu Doãn Đình mới trở về chính viện, đóng cửa không ra.

Mà cũng trong lúc này, Triệu Trầm đang quỳ trước người thê tử cầm lấy tay nhỏ của con gái. Xán Xán thích chụp bắt cái gì đó, đầu Triệu Trầm vừa lại gần thì bé liền cào mũi của hắn nhưng Triệu Trầm luôn luôn hôn bé xong một cái thì liền tránh ra, Xán Xán gấp đến độ duỗi thẳng chân ra, chậm chạp nhưng lại đầy sức mạnh. Triệu Trầm cố ý ghé mặt lại gần để cho con gái đá một cái, sau đó giả vờ ngã về phía A Kết làm như dậy không nổi, cùng chơi trốn tìm với con gái.

Nam nhân mình vừa khi dễ mới nãy vẫn còn đây mà giờ không thấy đâu nữa nên Xán Xán nằm trong lòng mẹ xoay đầu tìm kiếm, phía bên trái là ngực của mẫu thân, bên phải không có ai cả, Xán Xán nghi ngờ kêu lên một tiếng, đôi mắt to đen ngập nước nhìn về phía mẫu thân, tay nhỏ còn vươn ra vẫy vẫy.

A Kết cười hôn con gái một cái, dịu dàng hỏi bé: “Xán Xán đạp khiến cha chạy mất rồi, phải làm sao bây giờ?”

Xán Xán nghe không hiểu gì hết, chỉ chăm chú nhìn vào đôi môi của mẫu thân, lại thấy người kia từ phía sau xông ra thì bé vui mừng muốn nhỏm dậy, cái miệng nhỏ nhắn cười đến chảy cả nước miếng ra, đôi mắt cười cong lại thành một đường, hai cánh tay bé nhỏ lại vui mừng vẫy vẫy. A Kết có chút không chịu nổi sức lực của đứa con gái tinh nghịch này nên đưa bé cho Triệu Trầm.

Triệu Trầm hôn lên khuôn mặt đỏ ửng vì cười của con gái một cái, sau đó chủ động ghé mũi vào bàn tay của con gái để cho bé cào.

Nhìn thấy con gái thả sức cào phụ thân thì A Kết cười Triệu Trầm: “May mắn là ta mới cắt móng tay cho con nếu không chàng đã bị cào đầy mặt rồi.”

Triệu Trầm ngẩng đầu, đưa ngón tay cho con gái cầm chơi rồi vươn tay sờ mặt thê tử: “Xán Xán đều là học theo nàng, thích cào người khác.”

“Ta cào chàng khi nào chứ?” Theo bản năng A Kết phản bác lại nhưng vừa mới mở miệng liền hối hận, nghĩ tới buổi sáng Triệu Trầm cho nàng coi vết thương trên lưng hắn thì nàng liền đỏ mặt cúi đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chuyện bên kia chàng định làm như thế nào?”

Chuyện Thái phu nhân muốn hại Xán Xán bị bại lộ chính là cho Triệu Trầm một lý do để cắt đứt quan hệ với bà nhưng Triệu Trầm lựa chọn như thế nào thì nàng không dám chắc.

Nụ cười trên mặt Triệu Trầm không hề biến mất, trong mắt cũng không có cảm xúc phức tạp nào, cầm tay nhỏ của con gái chơi đùa, giọng nói bình tĩnh: “Chút nữa ăn cơm xong ta sẽ đi gặp bà ấy, A Kết, nàng yên tâm, sau này nàng ở trong Hầu phủ không cần để ý đến bà ấy nữa, Xán Xán của chúng ta cũng không cần người bà cố này.”

Không có, cũng không cần thiết phải có.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Xán Xán: Ta không cần bà cố, có cha có mẹ là đủ rồi!

Ninh thị: Cũng không muốn bà nội luôn sao?

Triệu Xán Xán: Muốn.

Triệu Doãn Đình, bốn người Lâm gia, bốn người Quách gia đều sôi nổi hỏi cùng một vấn đề như vậy.

/195

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status