Đường Văn Đế muốn đi Mộc Lan Vi Trường (bãi săn Mộc Lan), ở lại bãi săn một thời gian, đầu tháng hai xuất phát, khoảng cuối tháng tư mới trở về.
Nói cách khác, lần này Triệu Trầm sẽ rời nhà đến ba tháng.
Hai người thành thân cũng mới hơn ba tháng mà thôi.
Thật ra năm trước Triệu Trầm đã có được thời gian khởi hành chính xác, sợ nói ra thì sang năm mới A Kết sẽ không an tâm nên vẫn không báo cho nàng, trước khi xuất phát ba ngày mới thật cẩn thận nói rõ.
Nhanh như vậy? Không phải nói tháng ba mới đi sao? A kết lúc ấy đang ngâm chân, nghe được tin tức này nhất thời ngây dại, quay đầu nhìn hắn.
Đối diện với thê tử, mặc dù trước kia nhiều lần mặt không đổi sắc nói dối nàng, lần này Triệu Trầm lại không dám nhìn A Kết, nhưng sợ nàng lại rơi lệ, đành phải kiên trì giải thích: Ta cũng tưởng rằng tháng ba mới xuất phát, hôm nay Tử Kính phái người đến báo cho ta biết tháng ba là tới bãi săn, mà trên đường hoàng thượng xuất hành còn phải dựng trại nghỉ lại sẽ chậm trễ ít nhiều, nên phải khởi hành sớm một tháng.
A kết không tự giác tính nhẩm trong lòng, thanh âm nhẹ bẫng, Nói như vậy thì chàng đến tháng năm mới về?
Mắt nàng đỏ hoe, trong mắt lệ quang di động, Triệu Trầm thở dài, lưu loát nhảy xuống giường, di chuyển ghế dựa tới đối diện A Kết. Ánh mắt A Kết chuyển động theo hắn, nhìn hắn ngồi xuống nắm lấy đôi chân đang ngâm nước của nàng, ôn nhu nhìn nàng nói: Đừng khóc, ba tháng mà thôi, sẽ kết thúc cực kỳ nhanh, khi trở về, trời ấm áp, ta mang nàng ra ngoài ngắm hoa. Mùa đông đã đến kinh thành, xung quanh cũng không có gì hay để chơi đùa.
A Kết không muốn khóc.
Triệu Trầm tới bãi săn là vì muốn có tiền đồ, là chính sự, là khát vọng của hắn, nàng tự nhiên hi vọng hắn vui vui vẻ vẻ, không vướng bận điều gì, thông suốt phóng khoáng mà đi. Chỉ là nàng nhịn không được, nói không rõ vì điều gì, cảm giác lưu luyến lúc này so với lúc trước, khi muốn rời nhà, còn mãnh liệt hơn.
Bởi vì bị Triệu Trầm kéo lại, trán kề trán, khi nước mắt nàng trực tiếp rơi xuống, liền chạm vào mu bàn tay của hắn.
Đầu tiên là hơi nóng, sau đó lại hơi lạnh, lần đầu tiên Triệu Trầm ở trước mặt nàng không biết nên nói cái gì. Hắn cũng không nỡ, bởi vậy càng hiểu tâm tình lưu luyến của nàng, hắn là nam nhân, tâm địa có vẻ cứng rắn, nàng nhu mì như thế, cô nương mềm mại như nước... Khó có thể mở miệng, Triệu Trầm im lặng rửa chân thay nàng. Nàng thích sạch sẽ, hắn chỉ là đơn giản ngâm rồi nhấc chân nàng lên là được, nhưng nàng nhất định phải rửa thật cẩn thận.
Nam nhân của mình quen nói lời ngon tiếng ngọt, nay lại trầm mặc, A Kết cảm thấy không quen. Nàng dùng khăn lau nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu chuyên chú giúp nàng rửa chân, nàng nhẹ chau mày, khẽ nhắm đôi mắt thỉnh thoảng chớp nháy, có loại cảm giác u sầu không tên từ trên người hắn lan tỏa tới.
Hắn rất ít lộ ra vẻ mặt này.
Vì hắn cũng lưu luyến nàng nhưng lại không thể không đi nên không biết phải an ủi nàng như thế nào sao?
Hắn là người làm đại sự, nàng sao có thể để cho hắn vì mình mà hao tổn tinh thần?
A Kết ngừng khóc rất nhanh, đè tay hắn lại nói: Chàng vào nằm đắp chăn trước đi, mùa đông lạnh, khi thiếp rửa xong thì chúng ta nằm nói chuyện. Thân thể hắn rắn chắc khỏe mạnh nhưng không biết yêu quý chính mình, mặc trung y mà dám nhảy xuống, trong phòng tuy ấm áp nhưng vẫn là mùa đông.
Được, ta sẽ làm ấm chăn cho nàng trước, nàng nhanh lên nhé. Triệu Trầm ngửa đầu khẽ hôn chóp mũi nàng, nghe lời đứng lên, qua loa lau tay rồi trở về ổ chăn.
A Kết cũng không còn tâm tư rửa chân, chà lau qua rồi kêu Lục Vân đang trực đêm nay tiến vào thu thập, sau đó liền thổi tắt nến, đi tìm Triệu Trầm.
Chàng đi lâu như vậy thì cần mang những gì? Ly biệt sắp tới, giúp hắn chuẩn bị hành lý mới đúng là chuyện quan trọng.
Triệu Trầm ôm thê tử, nói khẽ: Mang mấy bộ quần áo vớ giày là đủ rồi, những thứ khác bên hành cung đều có sẵn.
Ừ, trang phục mùa đông và mùa xuân cũng phải chuẩn bị trước mới được...
A Kết nằm ở trong lòng trượng phu cùng hắn thương lượng, y phục mang bao nhiêu bộ, mang thuốc dán thường dùng nào, còn dặn dò hắn rời nhà phải chiếu cố chính mình thật tốt, tựa như nói không hết chuyện.
Triệu Trầm yên lặng lắng nghe thê tử thao thao bất tuyệt, cảm giác nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Ngày kế Thiên Minh, Triệu Trầm đi, A Kết tự mình giám sát bọn nha hoàn sắp xếp hành lý, khi đi thỉnh an Ninh thị, Ninh thị cũng hỏi nàng chuẩn bị như thế nào rồi. Dù sao cũng là lần đầu tiên A Kết làm việc này, khả năng có chỗ không chu đáo, Ninh thị sẽ nhắc nhở nàng. Thái phu nhân cũng cực kỳ quan tâm trưởng tôn, kêu A Kết đến hỏi vài lần, nghe A Kết trả lời rõ ràng càng thấy nàng thuận mắt hơn, chỉ là nghĩ đến những gì A Kết nói không chừng có Ninh thị chỉ điểm, hảo cảm lại nhanh chóng biến mất.
Đến ngày mùng một tháng hai, lúc bên ngoài vẫn còn là một mảnh tối đen, Triệu Trầm đã sẵn sàng xuất phát.
Triệu Thanh và Triệu Nghi muốn đưa tiễn huynh trưởng nhưng Triệu Trầm từ chối, vì thế, trước cửa chỉ có hai đôi phu thê Triệu Duẫn Đình cùng A Kết, một nhà bốn người.
Bên ngoài rét thấu xương, mặc dù khoác áo choàng lông cáo thật dày cũng nhịn không được run lên, hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ ngoài cửa nhẹ nhàng lay động, ánh sáng nhu hòa xua tan không được bao nhiêu u tối, ngược lại càng tăng thêm hiu quạnh thê lương.
Cẩm Thư và Cẩm Mặc đều đã di chuyển đồ của Triệu Trầm lên xe ngựa, Trần Bình thay các nàng vén rèm. Hắn muốn đi cùng Triệu Trầm, đến lúc đó Triệu Trầm cưỡi ngựa cùng đi với đám con cháu thế gia, hắn thì đánh xe ngựa cùng các gia nô theo sau, trên xe chở hành lý của nhóm chủ tử.
Sắp xếp đồ đạc kỹ càng xong hai nhà hoàn liền lui đến sau A Kết.
Ánh mắt A Kết thủy chung dừng lại ở trên người trượng phu, ánh mắt đều không nỡ nháy, có thể nhìn nhiều thêm một lần liền liếc mắt nhìn.
Biết thê tử dễ dàng rơi lệ, Triệu Trầm sợ mặt nàng bị đông lạnh nên không dám ở lâu. Nghe phụ thân dặn dò vài tiếng, sau đó giao phó thê tử cho mẫu thân rồi hắn chỉ liếc mắt nhìn A Kết một cái, giằng co rất lâu, sau đó bắt buộc chính mình thu hồi ý nghĩ không nỡ trong lòng, nhanh chóng xoay mình lên ngựa, trong giá lạnh đi về phía trước không quay đầu nhìn lại.
Dù sao cũng phải đi, còn lưu luyến dây dưa để làm gì? Đi sớm một chút, người nhà cũng có thể trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Bóng đêm tràn ngập, bóng dáng hắn bị bóng tối che khuất, trong giây lát biến mất không thấy. Chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc dồn dập, vang vọng trong ngõ hẻm.
A Kết không khóc.
Nàng đáp ứng Triệu Trầm không làm cho hắn lo lắng.
Đi thôi, chúng ta trở về ngủ bù. Ninh thị cười vỗ vỗ tay con dâu, hai người cùng đi về, vừa đi vừa khuyên nhủ nàng: A Kết, con thật sự không cần lo lắng, Thừa Viễn mười bốn tuổi đã tự mình xông pha ở bên ngoài, hiện tại qua bên kia còn có di huynh con chăm lo, lại có Trần Bình từ nhỏ đi theo bên cạnh hắn chiếu cố sinh hoạt thường ngày, con chỉ cần lo lắng hắn có thể đoạt giải nhất hay không là được.
A Kết lên tiếng đáp lại, quả thật không có gì phải lo lắng, đơn giản là ngày ngày ở cùng một chỗ, đột nhiên phân li khiến nàng cảm thấy không nỡ mà thôi.
Không muốn để cho mẹ chồng lo lắng cho mình, A Kết cố ý lựa ra vài chuyện mà hai ngày này Triệu Trầm đã đồng ý với nàng nói cho mẹ chồng nghe, Chàng nói trên thảo nguyên bên kia nuôi thả thịt dê tốt nhất, đáp ứng mang đồ ăn về cho chúng ta…
Ninh thị làm bộ không quan tâm: “Chúng ta? Là cho một mình vợ chồng son các ngươi thêm đồ ăn đi? Lời này hắn cũng không nói với nương.
Mẹ chồng con dâu nhẹ giọng nói cười, nỗi buồn ly biệt tản đi không ít. Bởi vì Hinh Lan uyển cách cửa khá gần, A Kết đưa mẹ chồng đến cửa. Trước khi đi vào, Ninh thị cầm tay A Kết, bình tĩnh nói: Thừa Viễn không có ở nhà nên Thái phu nhân có lẽ sẽ thường xuyên giữ con lại dùng cơm ở bên kia, con hãy nghe lời nàng, không cần lại đây cùng ta, nương không so đo điều đó. Con theo nàng, nàng sẽ thấy con thuận mắt hơn, chờ con ở bên kia trở về, lại tới bên này bồi nương, không cần giả vờ ngớ ngẩn, biết không?
Việc này Triệu Trầm cũng cùng A Kết nói qua, A Kết đã sớm chuẩn bị, Con biết, nương yên tâm đi, con biết nên làm như thế nào.
Chỉ là một ngày ba bữa mà thôi, cùng lắm là nghe Thái phu nhân nói vài câu răn dạy, cũng không có nhiều gian nan.
Ninh thị gật gật đầu, để cho hai nha hoàn đi theo A Kết ra ngoài, cẩn thận thắp đèn lồng chiếu sáng đường đi, lúc này mới đi vào nhà. Đến lúc vào phòng, ngoài ý muốn lại phát hiện Triệu Duẫn Đình đã ở trong chăn chờ nàng, vốn định cùng nàng ngủ lại. Ninh thị bất đắc dĩ leo lên giường, Triệu Duẫn Đình trong lòng phức tạp, ôm nàng nói: Nàng kể chút chuyện của Thừa Viễn lúc ở bên kia cho ta đi, trước kia luôn vội vàng rời đi, cũng không biết hắn tới cùng là làm gì...
Mà trong vọng trúc hiên, không còn bóng dáng cao lớn kia.
A Kết nằm ở trong chăn, ôm gối đầu của Triệu Trầm, nửa đêm buồn ngủ nhưng cũng không ngủ được, trong đầu, những chuyện từ lúc bắt đầu gặp Triệu Trầm cho tới về sau từng chút từng chút một hiện lên. Nhớ đi nhớ lại, bên ngoài vang lên động tĩnh của đám nha hoàn dậy sớm, A Kết nhìn phía ngoài cửa sổ, không bao lâu sau thì trời dần dần sáng lên.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng đi Vinh Thọ đường thỉnh an một mình.
Nói cách khác, lần này Triệu Trầm sẽ rời nhà đến ba tháng.
Hai người thành thân cũng mới hơn ba tháng mà thôi.
Thật ra năm trước Triệu Trầm đã có được thời gian khởi hành chính xác, sợ nói ra thì sang năm mới A Kết sẽ không an tâm nên vẫn không báo cho nàng, trước khi xuất phát ba ngày mới thật cẩn thận nói rõ.
Nhanh như vậy? Không phải nói tháng ba mới đi sao? A kết lúc ấy đang ngâm chân, nghe được tin tức này nhất thời ngây dại, quay đầu nhìn hắn.
Đối diện với thê tử, mặc dù trước kia nhiều lần mặt không đổi sắc nói dối nàng, lần này Triệu Trầm lại không dám nhìn A Kết, nhưng sợ nàng lại rơi lệ, đành phải kiên trì giải thích: Ta cũng tưởng rằng tháng ba mới xuất phát, hôm nay Tử Kính phái người đến báo cho ta biết tháng ba là tới bãi săn, mà trên đường hoàng thượng xuất hành còn phải dựng trại nghỉ lại sẽ chậm trễ ít nhiều, nên phải khởi hành sớm một tháng.
A kết không tự giác tính nhẩm trong lòng, thanh âm nhẹ bẫng, Nói như vậy thì chàng đến tháng năm mới về?
Mắt nàng đỏ hoe, trong mắt lệ quang di động, Triệu Trầm thở dài, lưu loát nhảy xuống giường, di chuyển ghế dựa tới đối diện A Kết. Ánh mắt A Kết chuyển động theo hắn, nhìn hắn ngồi xuống nắm lấy đôi chân đang ngâm nước của nàng, ôn nhu nhìn nàng nói: Đừng khóc, ba tháng mà thôi, sẽ kết thúc cực kỳ nhanh, khi trở về, trời ấm áp, ta mang nàng ra ngoài ngắm hoa. Mùa đông đã đến kinh thành, xung quanh cũng không có gì hay để chơi đùa.
A Kết không muốn khóc.
Triệu Trầm tới bãi săn là vì muốn có tiền đồ, là chính sự, là khát vọng của hắn, nàng tự nhiên hi vọng hắn vui vui vẻ vẻ, không vướng bận điều gì, thông suốt phóng khoáng mà đi. Chỉ là nàng nhịn không được, nói không rõ vì điều gì, cảm giác lưu luyến lúc này so với lúc trước, khi muốn rời nhà, còn mãnh liệt hơn.
Bởi vì bị Triệu Trầm kéo lại, trán kề trán, khi nước mắt nàng trực tiếp rơi xuống, liền chạm vào mu bàn tay của hắn.
Đầu tiên là hơi nóng, sau đó lại hơi lạnh, lần đầu tiên Triệu Trầm ở trước mặt nàng không biết nên nói cái gì. Hắn cũng không nỡ, bởi vậy càng hiểu tâm tình lưu luyến của nàng, hắn là nam nhân, tâm địa có vẻ cứng rắn, nàng nhu mì như thế, cô nương mềm mại như nước... Khó có thể mở miệng, Triệu Trầm im lặng rửa chân thay nàng. Nàng thích sạch sẽ, hắn chỉ là đơn giản ngâm rồi nhấc chân nàng lên là được, nhưng nàng nhất định phải rửa thật cẩn thận.
Nam nhân của mình quen nói lời ngon tiếng ngọt, nay lại trầm mặc, A Kết cảm thấy không quen. Nàng dùng khăn lau nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu chuyên chú giúp nàng rửa chân, nàng nhẹ chau mày, khẽ nhắm đôi mắt thỉnh thoảng chớp nháy, có loại cảm giác u sầu không tên từ trên người hắn lan tỏa tới.
Hắn rất ít lộ ra vẻ mặt này.
Vì hắn cũng lưu luyến nàng nhưng lại không thể không đi nên không biết phải an ủi nàng như thế nào sao?
Hắn là người làm đại sự, nàng sao có thể để cho hắn vì mình mà hao tổn tinh thần?
A Kết ngừng khóc rất nhanh, đè tay hắn lại nói: Chàng vào nằm đắp chăn trước đi, mùa đông lạnh, khi thiếp rửa xong thì chúng ta nằm nói chuyện. Thân thể hắn rắn chắc khỏe mạnh nhưng không biết yêu quý chính mình, mặc trung y mà dám nhảy xuống, trong phòng tuy ấm áp nhưng vẫn là mùa đông.
Được, ta sẽ làm ấm chăn cho nàng trước, nàng nhanh lên nhé. Triệu Trầm ngửa đầu khẽ hôn chóp mũi nàng, nghe lời đứng lên, qua loa lau tay rồi trở về ổ chăn.
A Kết cũng không còn tâm tư rửa chân, chà lau qua rồi kêu Lục Vân đang trực đêm nay tiến vào thu thập, sau đó liền thổi tắt nến, đi tìm Triệu Trầm.
Chàng đi lâu như vậy thì cần mang những gì? Ly biệt sắp tới, giúp hắn chuẩn bị hành lý mới đúng là chuyện quan trọng.
Triệu Trầm ôm thê tử, nói khẽ: Mang mấy bộ quần áo vớ giày là đủ rồi, những thứ khác bên hành cung đều có sẵn.
Ừ, trang phục mùa đông và mùa xuân cũng phải chuẩn bị trước mới được...
A Kết nằm ở trong lòng trượng phu cùng hắn thương lượng, y phục mang bao nhiêu bộ, mang thuốc dán thường dùng nào, còn dặn dò hắn rời nhà phải chiếu cố chính mình thật tốt, tựa như nói không hết chuyện.
Triệu Trầm yên lặng lắng nghe thê tử thao thao bất tuyệt, cảm giác nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Ngày kế Thiên Minh, Triệu Trầm đi, A Kết tự mình giám sát bọn nha hoàn sắp xếp hành lý, khi đi thỉnh an Ninh thị, Ninh thị cũng hỏi nàng chuẩn bị như thế nào rồi. Dù sao cũng là lần đầu tiên A Kết làm việc này, khả năng có chỗ không chu đáo, Ninh thị sẽ nhắc nhở nàng. Thái phu nhân cũng cực kỳ quan tâm trưởng tôn, kêu A Kết đến hỏi vài lần, nghe A Kết trả lời rõ ràng càng thấy nàng thuận mắt hơn, chỉ là nghĩ đến những gì A Kết nói không chừng có Ninh thị chỉ điểm, hảo cảm lại nhanh chóng biến mất.
Đến ngày mùng một tháng hai, lúc bên ngoài vẫn còn là một mảnh tối đen, Triệu Trầm đã sẵn sàng xuất phát.
Triệu Thanh và Triệu Nghi muốn đưa tiễn huynh trưởng nhưng Triệu Trầm từ chối, vì thế, trước cửa chỉ có hai đôi phu thê Triệu Duẫn Đình cùng A Kết, một nhà bốn người.
Bên ngoài rét thấu xương, mặc dù khoác áo choàng lông cáo thật dày cũng nhịn không được run lên, hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ ngoài cửa nhẹ nhàng lay động, ánh sáng nhu hòa xua tan không được bao nhiêu u tối, ngược lại càng tăng thêm hiu quạnh thê lương.
Cẩm Thư và Cẩm Mặc đều đã di chuyển đồ của Triệu Trầm lên xe ngựa, Trần Bình thay các nàng vén rèm. Hắn muốn đi cùng Triệu Trầm, đến lúc đó Triệu Trầm cưỡi ngựa cùng đi với đám con cháu thế gia, hắn thì đánh xe ngựa cùng các gia nô theo sau, trên xe chở hành lý của nhóm chủ tử.
Sắp xếp đồ đạc kỹ càng xong hai nhà hoàn liền lui đến sau A Kết.
Ánh mắt A Kết thủy chung dừng lại ở trên người trượng phu, ánh mắt đều không nỡ nháy, có thể nhìn nhiều thêm một lần liền liếc mắt nhìn.
Biết thê tử dễ dàng rơi lệ, Triệu Trầm sợ mặt nàng bị đông lạnh nên không dám ở lâu. Nghe phụ thân dặn dò vài tiếng, sau đó giao phó thê tử cho mẫu thân rồi hắn chỉ liếc mắt nhìn A Kết một cái, giằng co rất lâu, sau đó bắt buộc chính mình thu hồi ý nghĩ không nỡ trong lòng, nhanh chóng xoay mình lên ngựa, trong giá lạnh đi về phía trước không quay đầu nhìn lại.
Dù sao cũng phải đi, còn lưu luyến dây dưa để làm gì? Đi sớm một chút, người nhà cũng có thể trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Bóng đêm tràn ngập, bóng dáng hắn bị bóng tối che khuất, trong giây lát biến mất không thấy. Chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc dồn dập, vang vọng trong ngõ hẻm.
A Kết không khóc.
Nàng đáp ứng Triệu Trầm không làm cho hắn lo lắng.
Đi thôi, chúng ta trở về ngủ bù. Ninh thị cười vỗ vỗ tay con dâu, hai người cùng đi về, vừa đi vừa khuyên nhủ nàng: A Kết, con thật sự không cần lo lắng, Thừa Viễn mười bốn tuổi đã tự mình xông pha ở bên ngoài, hiện tại qua bên kia còn có di huynh con chăm lo, lại có Trần Bình từ nhỏ đi theo bên cạnh hắn chiếu cố sinh hoạt thường ngày, con chỉ cần lo lắng hắn có thể đoạt giải nhất hay không là được.
A Kết lên tiếng đáp lại, quả thật không có gì phải lo lắng, đơn giản là ngày ngày ở cùng một chỗ, đột nhiên phân li khiến nàng cảm thấy không nỡ mà thôi.
Không muốn để cho mẹ chồng lo lắng cho mình, A Kết cố ý lựa ra vài chuyện mà hai ngày này Triệu Trầm đã đồng ý với nàng nói cho mẹ chồng nghe, Chàng nói trên thảo nguyên bên kia nuôi thả thịt dê tốt nhất, đáp ứng mang đồ ăn về cho chúng ta…
Ninh thị làm bộ không quan tâm: “Chúng ta? Là cho một mình vợ chồng son các ngươi thêm đồ ăn đi? Lời này hắn cũng không nói với nương.
Mẹ chồng con dâu nhẹ giọng nói cười, nỗi buồn ly biệt tản đi không ít. Bởi vì Hinh Lan uyển cách cửa khá gần, A Kết đưa mẹ chồng đến cửa. Trước khi đi vào, Ninh thị cầm tay A Kết, bình tĩnh nói: Thừa Viễn không có ở nhà nên Thái phu nhân có lẽ sẽ thường xuyên giữ con lại dùng cơm ở bên kia, con hãy nghe lời nàng, không cần lại đây cùng ta, nương không so đo điều đó. Con theo nàng, nàng sẽ thấy con thuận mắt hơn, chờ con ở bên kia trở về, lại tới bên này bồi nương, không cần giả vờ ngớ ngẩn, biết không?
Việc này Triệu Trầm cũng cùng A Kết nói qua, A Kết đã sớm chuẩn bị, Con biết, nương yên tâm đi, con biết nên làm như thế nào.
Chỉ là một ngày ba bữa mà thôi, cùng lắm là nghe Thái phu nhân nói vài câu răn dạy, cũng không có nhiều gian nan.
Ninh thị gật gật đầu, để cho hai nha hoàn đi theo A Kết ra ngoài, cẩn thận thắp đèn lồng chiếu sáng đường đi, lúc này mới đi vào nhà. Đến lúc vào phòng, ngoài ý muốn lại phát hiện Triệu Duẫn Đình đã ở trong chăn chờ nàng, vốn định cùng nàng ngủ lại. Ninh thị bất đắc dĩ leo lên giường, Triệu Duẫn Đình trong lòng phức tạp, ôm nàng nói: Nàng kể chút chuyện của Thừa Viễn lúc ở bên kia cho ta đi, trước kia luôn vội vàng rời đi, cũng không biết hắn tới cùng là làm gì...
Mà trong vọng trúc hiên, không còn bóng dáng cao lớn kia.
A Kết nằm ở trong chăn, ôm gối đầu của Triệu Trầm, nửa đêm buồn ngủ nhưng cũng không ngủ được, trong đầu, những chuyện từ lúc bắt đầu gặp Triệu Trầm cho tới về sau từng chút từng chút một hiện lên. Nhớ đi nhớ lại, bên ngoài vang lên động tĩnh của đám nha hoàn dậy sớm, A Kết nhìn phía ngoài cửa sổ, không bao lâu sau thì trời dần dần sáng lên.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng đi Vinh Thọ đường thỉnh an một mình.
/195
|