Mặt trời sắp lặn, thảo nguyên mênh mông bị ánh sáng chiều tà bao phủ, trong cái mênh mông rộng lớn lại hòa lẫn chút cảm giác ôn nhu, hào phóng.
Tất cả huân quý đệ tử (con em quan lại, hoàng tộc) đều mang con mồi trở lại, Đường Văn đế tự mình kiểm duyệt con mồi, luận công ban thưởng.
Ba người săn được sói xám là Tiền Tam Giáp, trong ba người lại dựa trên vị trí trúng tên của sói xám mà phân hạng cao thấp. Mũi tên của Triệu Trầm vừa vặn bắn trúng chỗ hiểm yếu trên cổ sói xám, bảo tồn da sói coi như toàn vẹn, Đường Văn đế liền cho hắn đứng đầu trong Tiền Tam Giáp. Tam hoàng tử Thụy vương Đường Thao đứng thứ hai, mũi tên của hắn găm vào bụng sói, An vương thế tử Đường Anh đứng thứ ba, ba mũi tên hắn bắn ra, hai tên trên mắt, một tên trên cổ, chính là tương xứng với cụm từ “hành hạ đến chết”
Kỳ thật Đường Anh có thể bắn trúng mắt sói chứng tỏ tài bắn cung của hắn cũng không kém hơn Triệu Trầm, chỉ là cách thức giết chết con mồi của hắn quá mức tàn nhẫn, Đường Văn đế nhìn thoáng qua một lượt, lấy cớ Triệu Trầm dùng ít tên, vị trí cũng chuẩn xác nhất liền phán hắn dẫn đầu, ban thưởng một cây danh cung.
Làm Trạng Nguyên lần săn bắn này, đoạn đường trở về doanh trướng, bên người Triệu Trầm lại có thêm một số huân quý đệ tử đồng hành, dọc đường đi còn không tiếc lời khen ngợi kỹ thuật bắn cung của hắn. Khuôn mặt Triệu Trầm vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng nếu có người bắt chuyện, hắn đều sẽ khách khí trả lời, ngẫu nhiên nói đến chỗ thú vị, cũng khẽ cười nhẹ một chút.
Những đệ tử kinh thành này đối với tính tình của Triệu Duẫn Đình cũng hiểu biết chút ít, nay nhìn Triệu Trầm phản ứng tuy không tính là nhiệt tình, coi như cũng có thể hiểu được, phụ tử hai người đương nhiên có chỗ giống nhau. Đưa Triệu Trầm đến trước doanh trướng của hắn, mấy người đồng hành liền mỉm cười cáo từ, trước khi rời đi còn ước hẹn yến tiệc tối nay sẽ cùng nhau uống rượu.
Triệu Trầm đứng ở ngoài trướng nhìn theo bọn họ, đợi tiếng cười nói xa dần mới quay sang nhìn thiếu niên vẫn đang đứng ở bên cạnh: Quý thế tử có việc gì sao?
Quý Chiêu ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt dừng lại trên người hai thị vệ đang giúp Triệu Trầm đẩy xe chở đầu sói, thử dò xét, nói: Thế huynh, ngươi tính xử trí con sói này như thế nào?
Triệu Trầm tiếp nhận hai phong thư từ Trần Bình, vừa xem chữ viết trên phong thư vừa thuận miệng hỏi: Ngươi muốn?
Đây là lần đầu tiền Triệu Trầm đáp lại lời hắn trong suốt quãng đường đi, Quý Chiêu cực kỳ cao hứng, vội cười hắc hắc trả lời: Ta không cần, chỉ là ta chưa từng ăn thịt sói do bản thân săn được, đến lúc thế huynh ăn thịt sói, có thể sai người đến kêu ta không?
Ai nói sói này là hắn săn được vậy?
Triệu Trầm khẽ cười, nhìn lướt qua vị thế tử chẳng biết tại sao lại nhất định bám theo hắn, bởi vì đang vội vã muốn vào trong doanh trướng xem thư, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Quý Chiêu: Đêm nay Hoàng Thượng thiết yến, để đêm mai đi, đêm mai kêu mọi người lại đây, cùng nhau ăn mới náo nhiệt. Windchime Nói xong cũng không tiếp tục dây dưa, bước vào doanh trướng. Bên ngoài vọng vào tiếng Quý Chiêu hưng phấn mừng rỡ hoan hô, Triệu Trầm cười cười, cởi ngoại bào giao cho Trần Bình cầm, bản thân cầm hai phong thư ngồi xuống ghế dựa.
Xem cái nào trước nhỉ?
Trước đây, lúc còn ở tại Đăng Châu, cũng có lúc hắn liên tục ở lại thị trấn nhiều ngày, mẫu thân có việc gì đều viết thư cho hắn, còn thê tử thì đây lại là bức thư đầu tiên.
Triệu Trầm trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng mở thư của A Kết ra.
Một tờ giấy mỏng manh khiến Triệu Trầm đang cao hứng bỗng chốc liền mất hứng, hắn viết cho nàng tới ba trang đấy. Bất quá đến lúc nhìn thấy đóa hoa lan màu tím, bởi vì hắn vội vã mở thư mà rơi ra ngoài, Triệu Trầm lại lập tức tha thứ cho thê tử lười biếng nhà mình rồi, cẩn thận nhặt hoa lan cất lại vào phong thư, lúc này hắn mới đọc trang thư trong hương lan nhàn nhạt.
Ngắn ngủi chỉ có mấy hàng chữ nhỏ nhắn, nét chữ như nét người, ôn nhu hàm súc.
Rõ ràng không có lời nhớ thương như hắn mong đợi, Triệu Trầm vẫn khẽ cười trong suốt lúc đọc thư, nhưng đọc đến câu cuối, hắn liền ngẩn người, hai mắt dán chặt vào hàng chữ nhỏ kia, tựa hồ không thể tin được.
Hắn sắp làm cha sao?
Trong đầu là một mảnh mờ mịt, Triệu Trầm bất động đứng yên tại chỗ như một pho tượng, ánh mắt sững sờ vẫn nhìn chằm chằm bức thư. Windchimelqd Trạng thái này duy trì trong khoảng thời gian tầm một ly trà, đến lúc Trần Bình bắt đầu lo lắng phải chăng trong thư báo tin tức gì xấu thì hắn lại thấy đại gia nhà hắn bình tĩnh nhét thư vào trong ngực, tiếp tục mở nốt phong thư còn lại.
Tại sao vẫn có cảm giác không đúng nhỉ?
Trần Bình nhịn không được nín thở ngưng thần (tập trung tư tưởng), âm thầm quan sát sắc mặt của Triệu Trầm.
Triệu Trầm vẫn bình tĩnh, sắc mặt không có gì thay đổi, tất cả thư đều xem xong rồi, từ trong thư của mẫu thân có được xác nhận, hắn lại với tay lấy ngoại bào vừa cởi ra chưa bao lâu, lần nữa khoác lại lên người, kêu Trần Bình đi chuẩn bị ngựa.
Trần Bình cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn vâng lời dắt ngựa tới, chờ đến lúc Triệu Trầm lên ngựa, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được, cất giọng hỏi: Ngài muốn đi đâu? Không lâu nữa yến tiệc sẽ diễn ra.
Ta biết. Triệu Trầm đoạt lấy cương ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, lập tức chạy ra xa mấy trượng, dường như chợt nhớ ra điều gì, lại ghìm cương dừng lại, quay đầu cao giọng ra lệnh: Lập tức lột da con sói kia ra rồi đưa sang cho thế tử Trung Nghĩa hầu hai cân thịt. Không đầu không đuôi, vừa nói xong lại thúc ngựa chạy đi.
Trần Bình đứng tại chỗ đứng một lát, đại gia là đang cao hứng hay là mất hứng vậy?
Mà trên thảo nguyên mênh mang, Triệu Trầm không có mục tiêu phóng ngựa như bay. Làn gió thổi qua khiến áo bào của hắn bay phất phới, mà tâm trạng hắn cũng theo đó mà tung bay, hận không thể cứ như vậy ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, gặp thê tử đang mang thai lại phải chia xa đã hơn một tháng của hắn.
May mắn hắn còn chưa vui mừng đến mất lý trí, trước khi tiệc tối bắt đầu, hắn vẫn chạy trở về đúng lúc.
Đám nam nhân thích nhất là uống rượu, càng không cần nói tới nơi thảo nguyên càng khiến sự hăng hái chạy rần rật trong từng mạch máu mỗi người. Trong lòng Triệu Trầm vui vẻ, hễ có người tới mời rượu, hắn đều một hơi cạn sạch, ngay cả lúc Đường Anh lại gần, hắn nhìn đối phương cũng thuận mắt hơn chút ít.
Sao nào, biết bản thân sắp làm cha sao? Quách Tử Kính tranh thủ lúc rảnh rỗi tiến lại ngồi gần hắn, cười hỏi. Thấy Triệu Trầm có chút sửng sốt, Quách Tử Kính dùng bát rượu chạm bát Triệu Trầm, chủ động giải thích: Trong thư Bảo Châu có nói. Nhưng cao hứng thì cao hứng, cũng đừng uống quá nhiều, trong chốc lát say rượu lỡ làm ra chuyện gì xấu, lại mất mặt, khó coi.
Nói xong liền xoay người, lại bất ngờ thấy Cảnh vương chẳng biết từ lúc nào đã tới bên này, Quách Tử Kính gật đầu chào hỏi, cáo từ, rời đi.
Điện hạ. Triệu Trầm nhanh chóng buông bát, hành lễ với Đường Uẩn.
Đường Uẩn thuở nhỏ yếu ớt, chỉ cùng uống Triệu Trầm một chén nhỏ, Mới vừa rồi vô tình nghe nói, tôn phu nhân có tin vui?
Trong mắt Triệu Trầm ánh lên ý cười: Cũng mới có, còn chưa được hai tháng.
Đường Uẩn hơi ngửa đầu, mắt nhìn về phía trời đêm, dường như đang hồi tưởng cái gì, rất nhanh sau đó cũng vừa cười vừa nhìn về phía Triệu Trầm: Nay thai của vương phi nhà ta cũng đã vững vàng, tôn phu nhân cũng có tin vui, lồng đèn của lão sư phụ kia thật là linh nghiệm, trở về bản vương sẽ nói với vương phi một chút, chắc chắn nàng sẽ rất cao hứng, nàng vẫn nhớ kỹ tôn phu nhân tốt bụng nhà ngươi.
Triệu Trầm yên lặng nhẩm tính, đến lúc nhẩm ra đúng là A Kết có bầu vào khoảng Nguyên tiêu, không khỏi bật cười: Vương phi thiện tâm, Thừa Viễn thay nội tử (vợ) cám ơn vương phi, kỳ thật vương phi không cần chú ý, là nội tử nhà ta dính phúc khí của vương phi.
Đường Uẩn mỉm cười lắc đầu, tán gẫu với hắn vài câu lại rời đi đến bàn khác.
Triệu Trầm nhìn bóng dáng vị Cảnh vương gầy yếu này, lại nhìn sang Thụy vương điện hạ cách đó không xa cũng đang mời rượu người khác, tâm tư lại trở về việc trên triều đình.
Một đêm vui chơi, mấy ngày kế tiếp những người tài tuấn (nhân tài) lại bắt đầu cuộc đua.
Ngoại trừ săn bắn, còn muốn thi đấu cưỡi ngựa bắn tên.
Tỷ thí đua ngựa, Triệu Trầm bại bởi Thụy vương, đứng hàng thứ hai, Đường Anh xếp hạng ba, danh tiếng càng vang xa. Tỷ thí bắn tên, Thụy vương không tham gia, Triệu Trầm cùng Đường Anh hai người đấu tranh thắng bại. Lúc đầu Triệu Trầm muốn nhường Đường Anh, nhưng lúc đua ngựa đã nhường Thụy vương một lần, hắn đã bàn với Đường Văn đế, lúc này không cần ẩn giấu, nhưng kỹ thuật bắn cung của Đường Anh quả thật rất cao, cuối cùng cũng là hắn thắng hiểm.
Đến lúc kết thúc, Đường Anh chắp tay với Triệu Trầm từ xa, ánh mắt tối lại.
Triệu Trầm không để tâm, cũng chắp tay đáp lễ nói Đa tạ .
Cuối cùng, đến lúc ban thưởng quan tước, quả nhiên Triệu Trầm được chức Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ, nhưng ngoài dự kiến, hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ lại do người khác đảm nhiệm, Đường Anh bị Đường Văn đế phái đến cẩm y vệ Bắc trấn phủ ty Nhâm thiên hộ, chỉ là ngũ phẩm.
Trên đường hồi kinh, Quách Tử Kính bớt chút thời gian nói với Triệu Trầm: Hoàng thượng là muốn bồi dưỡng Đường Anh tiếp quản cẩm y vệ .
Triệu Trầm đã đoán được từ sớm.
Tân đế lên ngôi, trong vài năm tới triều đình ắt hẳn sẽ không ổn định, mà Đường Anh tâm ngoan thủ lạt, không sợ đắc tội người khác, làm cẩm y vệ rất thích hợp, quan viên có tâm tư riêng mà gặp được hắn, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Không thể không nói, Hoàng Thượng quả thật biết dùng người. Cái khác không nói tới, nhưng An vương phủ và hai nhà Triệu, Quách vốn không hợp, di huynh đệ bọn họ cùng Đường Anh kiềm chế lẫn nhau, Hoàng Thượng không cần lo lắng bất kỳ bên nào kiêu ngạo.
Dùng ngươi, cũng muốn phòng ngươi.
Gần vua như gần cọp, lần đầu tiên Triệu Trầm nhận thức được thâm ý của câu nói này rõ ràng như thế.
Chẳng qua, khi hắn trở lại kinh thành, sắp được gặp thê tử đã cách xa mấy tháng trời, thì Triệu Trầm liền nhất thời chẳng còn nhớ gì tới những toan tính quỷ quyệt trên triều đình kia nữa.
Lúc tạm biệt ra đi, trên người còn đang mang quần áo mùa đông dày cộm, khi trở về đã thay một thân y phục mỏng mùa hè, A Kết của hắn có phải sẽ càng đẹp hơn không?
Hắn vẫn nhớ bóng dáng yểu điệu của nàng khi mới gặp nhau vào ngày hè năm trước.
Tất cả huân quý đệ tử (con em quan lại, hoàng tộc) đều mang con mồi trở lại, Đường Văn đế tự mình kiểm duyệt con mồi, luận công ban thưởng.
Ba người săn được sói xám là Tiền Tam Giáp, trong ba người lại dựa trên vị trí trúng tên của sói xám mà phân hạng cao thấp. Mũi tên của Triệu Trầm vừa vặn bắn trúng chỗ hiểm yếu trên cổ sói xám, bảo tồn da sói coi như toàn vẹn, Đường Văn đế liền cho hắn đứng đầu trong Tiền Tam Giáp. Tam hoàng tử Thụy vương Đường Thao đứng thứ hai, mũi tên của hắn găm vào bụng sói, An vương thế tử Đường Anh đứng thứ ba, ba mũi tên hắn bắn ra, hai tên trên mắt, một tên trên cổ, chính là tương xứng với cụm từ “hành hạ đến chết”
Kỳ thật Đường Anh có thể bắn trúng mắt sói chứng tỏ tài bắn cung của hắn cũng không kém hơn Triệu Trầm, chỉ là cách thức giết chết con mồi của hắn quá mức tàn nhẫn, Đường Văn đế nhìn thoáng qua một lượt, lấy cớ Triệu Trầm dùng ít tên, vị trí cũng chuẩn xác nhất liền phán hắn dẫn đầu, ban thưởng một cây danh cung.
Làm Trạng Nguyên lần săn bắn này, đoạn đường trở về doanh trướng, bên người Triệu Trầm lại có thêm một số huân quý đệ tử đồng hành, dọc đường đi còn không tiếc lời khen ngợi kỹ thuật bắn cung của hắn. Khuôn mặt Triệu Trầm vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng nếu có người bắt chuyện, hắn đều sẽ khách khí trả lời, ngẫu nhiên nói đến chỗ thú vị, cũng khẽ cười nhẹ một chút.
Những đệ tử kinh thành này đối với tính tình của Triệu Duẫn Đình cũng hiểu biết chút ít, nay nhìn Triệu Trầm phản ứng tuy không tính là nhiệt tình, coi như cũng có thể hiểu được, phụ tử hai người đương nhiên có chỗ giống nhau. Đưa Triệu Trầm đến trước doanh trướng của hắn, mấy người đồng hành liền mỉm cười cáo từ, trước khi rời đi còn ước hẹn yến tiệc tối nay sẽ cùng nhau uống rượu.
Triệu Trầm đứng ở ngoài trướng nhìn theo bọn họ, đợi tiếng cười nói xa dần mới quay sang nhìn thiếu niên vẫn đang đứng ở bên cạnh: Quý thế tử có việc gì sao?
Quý Chiêu ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt dừng lại trên người hai thị vệ đang giúp Triệu Trầm đẩy xe chở đầu sói, thử dò xét, nói: Thế huynh, ngươi tính xử trí con sói này như thế nào?
Triệu Trầm tiếp nhận hai phong thư từ Trần Bình, vừa xem chữ viết trên phong thư vừa thuận miệng hỏi: Ngươi muốn?
Đây là lần đầu tiền Triệu Trầm đáp lại lời hắn trong suốt quãng đường đi, Quý Chiêu cực kỳ cao hứng, vội cười hắc hắc trả lời: Ta không cần, chỉ là ta chưa từng ăn thịt sói do bản thân săn được, đến lúc thế huynh ăn thịt sói, có thể sai người đến kêu ta không?
Ai nói sói này là hắn săn được vậy?
Triệu Trầm khẽ cười, nhìn lướt qua vị thế tử chẳng biết tại sao lại nhất định bám theo hắn, bởi vì đang vội vã muốn vào trong doanh trướng xem thư, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Quý Chiêu: Đêm nay Hoàng Thượng thiết yến, để đêm mai đi, đêm mai kêu mọi người lại đây, cùng nhau ăn mới náo nhiệt. Windchime Nói xong cũng không tiếp tục dây dưa, bước vào doanh trướng. Bên ngoài vọng vào tiếng Quý Chiêu hưng phấn mừng rỡ hoan hô, Triệu Trầm cười cười, cởi ngoại bào giao cho Trần Bình cầm, bản thân cầm hai phong thư ngồi xuống ghế dựa.
Xem cái nào trước nhỉ?
Trước đây, lúc còn ở tại Đăng Châu, cũng có lúc hắn liên tục ở lại thị trấn nhiều ngày, mẫu thân có việc gì đều viết thư cho hắn, còn thê tử thì đây lại là bức thư đầu tiên.
Triệu Trầm trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng mở thư của A Kết ra.
Một tờ giấy mỏng manh khiến Triệu Trầm đang cao hứng bỗng chốc liền mất hứng, hắn viết cho nàng tới ba trang đấy. Bất quá đến lúc nhìn thấy đóa hoa lan màu tím, bởi vì hắn vội vã mở thư mà rơi ra ngoài, Triệu Trầm lại lập tức tha thứ cho thê tử lười biếng nhà mình rồi, cẩn thận nhặt hoa lan cất lại vào phong thư, lúc này hắn mới đọc trang thư trong hương lan nhàn nhạt.
Ngắn ngủi chỉ có mấy hàng chữ nhỏ nhắn, nét chữ như nét người, ôn nhu hàm súc.
Rõ ràng không có lời nhớ thương như hắn mong đợi, Triệu Trầm vẫn khẽ cười trong suốt lúc đọc thư, nhưng đọc đến câu cuối, hắn liền ngẩn người, hai mắt dán chặt vào hàng chữ nhỏ kia, tựa hồ không thể tin được.
Hắn sắp làm cha sao?
Trong đầu là một mảnh mờ mịt, Triệu Trầm bất động đứng yên tại chỗ như một pho tượng, ánh mắt sững sờ vẫn nhìn chằm chằm bức thư. Windchimelqd Trạng thái này duy trì trong khoảng thời gian tầm một ly trà, đến lúc Trần Bình bắt đầu lo lắng phải chăng trong thư báo tin tức gì xấu thì hắn lại thấy đại gia nhà hắn bình tĩnh nhét thư vào trong ngực, tiếp tục mở nốt phong thư còn lại.
Tại sao vẫn có cảm giác không đúng nhỉ?
Trần Bình nhịn không được nín thở ngưng thần (tập trung tư tưởng), âm thầm quan sát sắc mặt của Triệu Trầm.
Triệu Trầm vẫn bình tĩnh, sắc mặt không có gì thay đổi, tất cả thư đều xem xong rồi, từ trong thư của mẫu thân có được xác nhận, hắn lại với tay lấy ngoại bào vừa cởi ra chưa bao lâu, lần nữa khoác lại lên người, kêu Trần Bình đi chuẩn bị ngựa.
Trần Bình cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn vâng lời dắt ngựa tới, chờ đến lúc Triệu Trầm lên ngựa, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được, cất giọng hỏi: Ngài muốn đi đâu? Không lâu nữa yến tiệc sẽ diễn ra.
Ta biết. Triệu Trầm đoạt lấy cương ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, lập tức chạy ra xa mấy trượng, dường như chợt nhớ ra điều gì, lại ghìm cương dừng lại, quay đầu cao giọng ra lệnh: Lập tức lột da con sói kia ra rồi đưa sang cho thế tử Trung Nghĩa hầu hai cân thịt. Không đầu không đuôi, vừa nói xong lại thúc ngựa chạy đi.
Trần Bình đứng tại chỗ đứng một lát, đại gia là đang cao hứng hay là mất hứng vậy?
Mà trên thảo nguyên mênh mang, Triệu Trầm không có mục tiêu phóng ngựa như bay. Làn gió thổi qua khiến áo bào của hắn bay phất phới, mà tâm trạng hắn cũng theo đó mà tung bay, hận không thể cứ như vậy ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, gặp thê tử đang mang thai lại phải chia xa đã hơn một tháng của hắn.
May mắn hắn còn chưa vui mừng đến mất lý trí, trước khi tiệc tối bắt đầu, hắn vẫn chạy trở về đúng lúc.
Đám nam nhân thích nhất là uống rượu, càng không cần nói tới nơi thảo nguyên càng khiến sự hăng hái chạy rần rật trong từng mạch máu mỗi người. Trong lòng Triệu Trầm vui vẻ, hễ có người tới mời rượu, hắn đều một hơi cạn sạch, ngay cả lúc Đường Anh lại gần, hắn nhìn đối phương cũng thuận mắt hơn chút ít.
Sao nào, biết bản thân sắp làm cha sao? Quách Tử Kính tranh thủ lúc rảnh rỗi tiến lại ngồi gần hắn, cười hỏi. Thấy Triệu Trầm có chút sửng sốt, Quách Tử Kính dùng bát rượu chạm bát Triệu Trầm, chủ động giải thích: Trong thư Bảo Châu có nói. Nhưng cao hứng thì cao hứng, cũng đừng uống quá nhiều, trong chốc lát say rượu lỡ làm ra chuyện gì xấu, lại mất mặt, khó coi.
Nói xong liền xoay người, lại bất ngờ thấy Cảnh vương chẳng biết từ lúc nào đã tới bên này, Quách Tử Kính gật đầu chào hỏi, cáo từ, rời đi.
Điện hạ. Triệu Trầm nhanh chóng buông bát, hành lễ với Đường Uẩn.
Đường Uẩn thuở nhỏ yếu ớt, chỉ cùng uống Triệu Trầm một chén nhỏ, Mới vừa rồi vô tình nghe nói, tôn phu nhân có tin vui?
Trong mắt Triệu Trầm ánh lên ý cười: Cũng mới có, còn chưa được hai tháng.
Đường Uẩn hơi ngửa đầu, mắt nhìn về phía trời đêm, dường như đang hồi tưởng cái gì, rất nhanh sau đó cũng vừa cười vừa nhìn về phía Triệu Trầm: Nay thai của vương phi nhà ta cũng đã vững vàng, tôn phu nhân cũng có tin vui, lồng đèn của lão sư phụ kia thật là linh nghiệm, trở về bản vương sẽ nói với vương phi một chút, chắc chắn nàng sẽ rất cao hứng, nàng vẫn nhớ kỹ tôn phu nhân tốt bụng nhà ngươi.
Triệu Trầm yên lặng nhẩm tính, đến lúc nhẩm ra đúng là A Kết có bầu vào khoảng Nguyên tiêu, không khỏi bật cười: Vương phi thiện tâm, Thừa Viễn thay nội tử (vợ) cám ơn vương phi, kỳ thật vương phi không cần chú ý, là nội tử nhà ta dính phúc khí của vương phi.
Đường Uẩn mỉm cười lắc đầu, tán gẫu với hắn vài câu lại rời đi đến bàn khác.
Triệu Trầm nhìn bóng dáng vị Cảnh vương gầy yếu này, lại nhìn sang Thụy vương điện hạ cách đó không xa cũng đang mời rượu người khác, tâm tư lại trở về việc trên triều đình.
Một đêm vui chơi, mấy ngày kế tiếp những người tài tuấn (nhân tài) lại bắt đầu cuộc đua.
Ngoại trừ săn bắn, còn muốn thi đấu cưỡi ngựa bắn tên.
Tỷ thí đua ngựa, Triệu Trầm bại bởi Thụy vương, đứng hàng thứ hai, Đường Anh xếp hạng ba, danh tiếng càng vang xa. Tỷ thí bắn tên, Thụy vương không tham gia, Triệu Trầm cùng Đường Anh hai người đấu tranh thắng bại. Lúc đầu Triệu Trầm muốn nhường Đường Anh, nhưng lúc đua ngựa đã nhường Thụy vương một lần, hắn đã bàn với Đường Văn đế, lúc này không cần ẩn giấu, nhưng kỹ thuật bắn cung của Đường Anh quả thật rất cao, cuối cùng cũng là hắn thắng hiểm.
Đến lúc kết thúc, Đường Anh chắp tay với Triệu Trầm từ xa, ánh mắt tối lại.
Triệu Trầm không để tâm, cũng chắp tay đáp lễ nói Đa tạ .
Cuối cùng, đến lúc ban thưởng quan tước, quả nhiên Triệu Trầm được chức Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ, nhưng ngoài dự kiến, hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ lại do người khác đảm nhiệm, Đường Anh bị Đường Văn đế phái đến cẩm y vệ Bắc trấn phủ ty Nhâm thiên hộ, chỉ là ngũ phẩm.
Trên đường hồi kinh, Quách Tử Kính bớt chút thời gian nói với Triệu Trầm: Hoàng thượng là muốn bồi dưỡng Đường Anh tiếp quản cẩm y vệ .
Triệu Trầm đã đoán được từ sớm.
Tân đế lên ngôi, trong vài năm tới triều đình ắt hẳn sẽ không ổn định, mà Đường Anh tâm ngoan thủ lạt, không sợ đắc tội người khác, làm cẩm y vệ rất thích hợp, quan viên có tâm tư riêng mà gặp được hắn, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Không thể không nói, Hoàng Thượng quả thật biết dùng người. Cái khác không nói tới, nhưng An vương phủ và hai nhà Triệu, Quách vốn không hợp, di huynh đệ bọn họ cùng Đường Anh kiềm chế lẫn nhau, Hoàng Thượng không cần lo lắng bất kỳ bên nào kiêu ngạo.
Dùng ngươi, cũng muốn phòng ngươi.
Gần vua như gần cọp, lần đầu tiên Triệu Trầm nhận thức được thâm ý của câu nói này rõ ràng như thế.
Chẳng qua, khi hắn trở lại kinh thành, sắp được gặp thê tử đã cách xa mấy tháng trời, thì Triệu Trầm liền nhất thời chẳng còn nhớ gì tới những toan tính quỷ quyệt trên triều đình kia nữa.
Lúc tạm biệt ra đi, trên người còn đang mang quần áo mùa đông dày cộm, khi trở về đã thay một thân y phục mỏng mùa hè, A Kết của hắn có phải sẽ càng đẹp hơn không?
Hắn vẫn nhớ bóng dáng yểu điệu của nàng khi mới gặp nhau vào ngày hè năm trước.
/195
|