Thật vất vả trở về từ huyện, Triệu cữu công mang theo rất nhiều thứ về cho mọi người. Triệu thị một tay cầm giữ, phân chia cho từng phòng, cái này thật thỏa mãn lòng hư vinh của bà. Nhiều năm như vậy, khó được có thời điểm thế này, có đệ đệ có tiền thật là tốt, địa vị của mình trong nhà này thẳng tắp bay lên.
Nhưng mà bà cố ý cho nhà lão Nhị là đồ kém cỏi nhất, trái tim đều là thịt, nhà lão Nhị đối với mình như thế nào, trong lòng bà cũng rõ ràng, cho nên vì sao phải cho đồ tốt? Có thể cho ngươi đã không tệ rồi! Còn có, đừng tưởng rằng bà không biết Chi Nhi ở bên kia làm chuyện tốt gì, mất mặt muốn chết!
Thật ra Mã thị cũng đã vài lần muốn hỏi thăm nhà khác đều được cái gì, nhưng mà ai để ý tới bà ta? Đảo mắt là tới mùa gặt, cũng không có ai có cái thời gian rỗi kia.
Vương Đồng Tỏa đã mời người đều thu hết lương thực trong nhà, đang phơi nắng hong khô ở trong sân phơi. Nếu không phơi khô, đến lúc đó sẽ bị ẩm mốc meo!
Sau khi Vương Phúc Nhi trở về, Vương Hoa Nhi hỏi nàng chuyện bên cữu công. Vương Phúc Nhi lựa chút chuyện quan trọng hơn nói, sau đó nói: Muội cảm thấy vẫn là chúng ta bên này tốt, tỷ không biết, đến bên kia muội cũng không thể xuống bếp nấu cơm, đồ ăn phòng bếp làm cũng bình thường, muội đều cảm thấy miệng không có vị.
Vương Hoa Nhi nói: Muội chính là người không chịu ngồi yên, nhà bọn họ nhiều nha hoàn, khẳng định sẽ không để cho khách nhân động thủ. Chi Nhi và Nhị Nữu không có làm ra chuyện xấu gì chứ? Vương Hoa Nhi hỏi.
Như thế không có, muội đoán các nàng là bị dọa. Vương Phúc Nhi liền nói cho nhị tỷ chuyện biểu cữu mẫu vả miệng nha hoàn, sau đó bán đi.
Vương Hoa Nhi rất là khiếp sợ nói: Nương của ta ơi, người nhà như vậy thật sự không dám đi, đáng sợ, nha hoàn đó cũng là người mà, sao có thể tùy tiện thì đánh thì mắng chứ, lại còn bán đi! Nàng nghĩ tới Thanh Mai, có thể cũng như vậy hay không đây?
Vương Phúc Nhi nói: Đối với chủ tử mà nói, các nàng là người dùng tiền mua, sinh tử của họ đều là ở trong tay nhà chủ nhân, muốn đánh muốn mắng còn không phải là một chuyện đơn giản? Nhưng mà chỉ cần bản thân nha hoàn không nhiều chuyện, không nói huyên thuyên, cũng sẽ không có việc gì. Chỉ có thể khuyên giải nhị tỷ như vậy, bằng không có thể làm sao? Còn có thật nhiều người là chịu tai bay vạ gió, người ta thật nhiều bởi vì diệt khẩu, vì không cho nhàn ngôn toái ngữ truyền ra đi, còn không phải khiến cho người khác tử vong? Những thứ này đều là một bữa ăn sáng, căn bản là không phải trường hợp to tác gì.
Đương nhiên chuyện lần này, mấy nha đầu kia cũng là bí mật nói chủ tử, bị bắt được, coi như là có nguyên nhân, không tính quá oan.
Vương Hoa Nhi vẫn nói: Tỷ cảm thấy cữu công và Triệu Minh Vũ kia đều rất tốt, không nghĩ tới biểu cữu mẫu thế nhưng lợi hại như vậy!
Có thể không lợi hại mà được sao? Nhà lớn nghiệp lớn, không có thủ đoạn quản thúc hạ nhân, vậy nàng cũng là thật đáng thương.
Đúng vậy, chúng ta cũng không phải hạ nhân nhà họ, không cần phải sợ hãi! Muội xem như vậy rất tốt, nói không chừng Chi Nhi và Nhị Nữu đều phải hết hy vọng, cho dù là chưa từ bỏ ý định, lúc này đã cách xa như vậy, cũng không có chuyện của các nàng rồi! Nghe lời nói ý tứ kia, thì biểu cữu mẫu hy vọng Minh Vũ biểu ca kết thân với quan gia đấy, làm sao là người nhà như chúng ta làm cho được?
Đúng vậy, Phúc nhi muội nói rất đúng, quên đi, chúng ta quản chuyện này làm gì, ta tốn tâm tư làm gì!
Đúng vậy, quả thật không cần các nàng quan tâm, chẳng qua sau khi Vương Chi Nhi và Nhị Nữu về nhà, đều đã bị nương các nàng quở trách, cho rằng các nàng không có bản lĩnh, người nhà tốt như vậy đã không còn. Còn có chính là trong lòng thầm oán Triệu thị, bà vốn là đại cô, nói chuyện sẽ rất có ích, kết quả người ta lại không mở miệng. Đây đều là cháu gái, ngươi sẽ không ngóng trông cháu gái có thể gả đến người trong sạch sao, cuối cùng một chút việc cũng không giúp!
Trong lúc này, tức phụ Đại Bảo sinh con trai, làm cho Đinh thị cao hứng cả ngày cứ cười toe tóe, bà cũng chuyển đến trấn trên đặc biệt chăm sóc đại tôn tử. Mà tức phụ Nhị Bảo Tống thị cũng đã có thân mình, con dâu Tam Bảo Lục thị cũng sắp sinh, để cho người ta cao hứng là đại tỷ Vương Cúc Nhi của Vương Phúc Nhi cũng có thai, làm Thích thị và Vương Đồng Tỏa rất vui vẻ. Một đám đời sau sắp sinh ra, thật sự là làm cho người ta cảm khái, thời gian trôi qua thực nhanh.
Vương Phúc Nhi lại nghĩ qua không được bao lâu nữa, nhị tỷ cũng phải lập gia đình, con người nếu không lớn lên thì có bao nhiêu tốt.
Sau khi thu hoạch vụ thu xong, Thích thị phải đi lên huyện chăm sóc cho Vương Cúc Nhi, thật sự là Vương Cúc Nhi trên không có bà bà, nhà đều là nam nhân, cũng không thuận tiện. Thích thị làm mẫu thân, tự nhiên là khẩn trương lại khẩn trương không thôi. Hơn nữa đại tỷ phu cũng luôn mãi khẩn cầu, Thích thị liền dặn dò rõ ràng chuyện trong nhà xong thì đi lên huyện.
Vương Tiểu Bảo từ khi Vương Phúc Nhi trở về, trừ bỏ đi học đường, thì đi theo nàng, đại khái là nó chưa từng cảm thấy Tam tỷ rời đi thời gian dài như vậy, nên rất dính.
Vương Hoa Nhi cười nói, Tiểu Bảo là theo đuôi Phúc nhi. Vương Tiểu Bảo mới không cần, dù sao đi theo Tam tỷ có ăn ngon, nó mới không sợ bị cười đâu.
Hôm nay Vương Phúc Nhi nghĩ đã lâu không có đi hái hoa cúc dại, tuy rằng cuộc sống trong nhà đã khá hơn, nhưng nà hoa cúc dại phơi nắng khô cũng có thể làm trà uống, đối thân thể cũng có lợi. Vì thế cùng Vương Tiểu Bảo mang theo rổ đi hái, bên kia có một mảnh hoa dại thật lớn, Vương Phúc Nhi ở bên đó lại gặp một khách không mời mà đến.
Ngươi chính là Vương Phúc Nhi? Đối phương là tiểu cô nương có tuổi tương đương như Vương Phúc Nhi, chỉ là sắc mặt kiêu căng, người ta nhìn thực không thoải mái. Vương Tiểu Bảo nhận biết nàng, nàng là Từ Ngọc Phân nữ nhi Từ tú tài.
Thấy Vương Phúc Nhi không có lập tức trả lời, không khỏi cười lạnh nói: Cũng không gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ ở nông thôn, ta còn tưởng rằng thật đẹp chứ.
Nàng ở bên tú tài công thường xuyên nghe thấy tú tài công khen Vương Phúc Nhi, cho dù là Tống Trường Khanh khi nhắc tới Vương Phúc Nhi thì tinh thần cũng phấn chấn, làm cho Từ Ngọc Phân cảm thấy tự tôn bị hao tổn. Thật ra nàng ta muốn nhìn xem nữ oa này đến tột cùng có cái gì tốt, nàng chính là khuê nữ tú tài, còn không mạnh hơn nhiều kẻ quê mùa ở nông thôn sao?
Vương Phúc Nhi cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả, gia hỏa đưa lên cửa là người nào vậy, tới đây tìm mắng?
Tam tỷ, nàng là khuê nữ Từ tú tài. Vương Tiểu Bảo nhỏ
/176
|