Con Gái Nhà Nông

Chương 118 - Chương 118

/176


Thật sự là, xem ra trước kia vẫn làm rất nhẹ, hẳn là lạnh giọng lạnh ngữ cộng thêm không có sắc mặt hoà nhã!

Nhưng mà trước kia mình cũng làm như vậy rồi, có thể thấy được là nữ oa này da mặt dày, thật là vô địch! Tống Trường Khanh cảm thấy hẳn là phải nói rõ chuyện này cho cữu công, để cho cữu công nói một câu với Từ tú tài kia, quản giáo nữ nhi của hắn. Dù sao cũng phải là trách nhiệm của làm cha mẹ đi, nếu ngay cả thanh danh của khuê nữ mình mà cũng không quan tâm, như vậy Từ tú tài này cũng không nên dạy dỗ người khác.

Về phần Tống Trường Khanh nói như thế nào, Vương Phúc Nhi không có hỏi kỹ, bởi vì nàng phải đi lên huyện bên đại tỷ. Sau khi đại tỷ có thai, ăn gì cũng không ngon, bị nôn kịch liệt, Thích thị cho rằng tiểu nữ nhi của mình ở phương diện trù nghệ có chút tài năng, cho nên để cho Vương Phúc Nhi đi qua làm cơm một đoạn thời gian cho đại tỷ, tốt xấu gì phải ngừng nôn nghén rồi nói sau. Nữ nhân có thân mình thật là rất khổ, ăn không ngon ngủ không tốt, Thích thị cũng là không có biện pháp rồi.

Mặt khác, bà còn có việc cũng phải đi về thương lượng cùng với cha bọn nhỏ.

Không biết bởi vì nguyên nhân chuyện lần đó của Từ Ngọc Phân bị Từ tú tài thế nào, ngược lại nghe Vương Tiểu Bảo nói, trên mặt Từ tú tài có một vết cào, theo Từ tú tài nói là mèo cào, lý do này thật sự thật cường hãn, quả thực là vạn năng. Vương Phúc Nhi nghĩ rằng, không phải là nương tử tú tài cào đi. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện Từ Ngọc Phân, hai người nổi lên tranh chấp, sau đó một lời không hợp, móng vuốt nương tử tú tài, a~, không phải, là tay, liền vươn ra rồi hả?

Nếu thật sự là như vậy, nương tử tú tài này đúng là người bưu hãn!

Tống Trường Khanh nghe nói Vương Phúc Nhi lại muốn đi ra ngoài, không khỏi nói: Sao lại phải đi nữa rồi, ta thấy năm nay nàng ở nhà cũng không có được bao nhiêu thời gian.

Tỷ của ta không thoải mái, ta phải đi thăm nàng. Chuyện cụ thể, Vương Phúc Nhi cũng không muốn nói với hắn, dù sao nam nữ có khác biệt.

Được, ta cũng chuẩn bị đi lên huyện, nếu không chúng ta cùng đi qua đó. Lần trước nói với Thư Lâm muốn đi lên huyện nhìn xem có cửa hiệu mặt tiền tốt hay không, ta cũng nên quan tâm một chút, hiện tại cửa hàng của chúng ta phát triển không ngừng. Lại nói cửa hàng ba người bọn họ hùn vốn thật sự rất may mắn, hiện tại đều mở vài cái, còn không phải sao, đã nghĩ đi qua huyện phát triển rồi.

Cửa hàng có thể phát triển tốt, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ, vậy ý nghĩa là tiền sẽ càng ngày càng nhiều, tiền nhiều hơn, thì hứng thú gì đó nhiều hơn. Ha ha.

Ta chính là ngày mai sẽ xuất phát, ngươi đuổi kịp không? Còn có không phải ngươi phải chữa bệnh sao? Vương Phúc Nhi hỏi.

Chữa bệnh cũng không phải mỗi ngày đều làm, ta cũng là thiếu đông gia (ông chủ nhỏ), cũng có quyền lợi nghỉ ngơi một chút. Cho nên, nàng không cần lo lắng.

Ai lo lắng cho ngươi chứ? Vương Phúc Nhi phỉ báng ở trong lòng: Vậy được rồi, ngày mai chờ ở đầu cửa Tú Thủy trấn, cha ta sẽ đưa ta đi qua.

Không phải Vương thúc rất bận rộn sao? Nhà của ta cũng có xe ngựa, có thể trực tiếp đưa đến trên huyện, nếu không, ngày mai ta qua đây đón nàng được rồi. Tống Trường Khanh nói.

Vẫn là không nên, như vậy, ta để cho cha ta đưa ta đến cửa trấn, sau đó lại ngồi xe ngựa nhà ngươi đi huyện là tốt lắm. Vương Phúc Nhi đề nghị.

Cũng được, ta đây về nhà trước chuẩn bị một chút, ngày mai gặp. Tống Trường Khanh vui rạo rực đi về nhà, hắn bảo với nương Lí thị của hắn sáng mai muốn đi lên huyện. Lí thị kinh ngạc hỏi: Con đi lên huyện làm gì? Chẳng lẽ con muốn đi qua chỗ cô cô con? Bà đúng là lo lắng tiểu cô muốn gả Xảo Nguyệt nhà nàng ta cho con trai mình, nhi tử đi không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Ai biết tiểu cô kia sẽ đùa giỡn âm mưu thủ đoạn gì?

Tiệm của con và Thư Lâm, còn có Phúc nhi muốn ở mở một nhà ở trên huyện, con đi lên huyện nhìn xem trước. Tống Trường Khanh đáp.

Lí thị nói: Việc này không phải luôn luôn đều là tiểu tử Triệu gia làm được sao? Con đừng giở trò cho nương, nói thật đi, vì sao muốn đi lên huyện!

Nương, con cũng lớn như vậy rồi, người cứ lo lắng như vậy? Tống Trường Khanh thực buồn bực.

Có lớn hơn nữa thì cũng là đứa nhỏ của ta, con nói như vậy, nương càng khẳng định con có quỷ, con nói thật đi, nương chỉ có mình con là độc đinh như vậy.

Nương, không phải là con cái gì kia thôi. Tống Trường Khanh bị ép buộc có chút lắp bắp.

Xem cái dạng này của con trai, đột nhiên Lí thị giật mình, hỏi: Chắc không phải có liên quan với Phúc nhi đi? Con trai, con nói có phải hay không? Đối với con trai và Vương Phúc Nhi, Lí thị là vui mừng khi việc thành. Mà Tống Trường Khanh không biết từ bao giờ thì bắt đầu, nương mình lại cứ thích trêu ghẹo mình, cho nên lần này đi lên huyện hắn đã không muốn nói, nhưng mà vẫn là bị nương nghĩ tới, ài!

Xem mặt con trai càng đỏ hơn, Lí thị nhịn không được cười lên tiếng: Con trai ta thật không tệ, lúc này cũng đuổi theo tới huyện lị, tốt lắm, nương cái gì cũng không hỏi. Bây giờ chuẩn bị một chút cho con, chỉ là, chuyện con đi lên huyện, cũng đừng để cho nãi nãi con biết, bằng không nhất định sẽ để cho con đi tới nhà cô cô.

Nương, con biết rồi, con ở khách điếm là được. Tống Trường Khanh nói.

Nói bậy, ở khách điếm cái gì? Con còn nhớ rõ trước kia nương đã nói với con, ở trên huyện cũng có một viện tử đi, phía trước ta để cho người ta thuê, mặt sau chính là một cái tiểu viện, đến lúc đó con qua bên kia vào ở vài ngày cũng không có việc gì. Lí thị cũng có ý nghĩ kinh tế, dùng tiền riêng của mình mua căn nhà rồi sau đó cho thuê, điểm này thì lại có cùng ý tưởng giống Vương Phúc Nhi. Cho nên sau khi Lí thị nghe nói Vương Phúc Nhi cũng mua cửa hàng rồi cho thuê, trong lòng lại càng thích Vương Phúc Nhi hơn. Bà cảm thấy chướng mắt với những người coi thường thương nhân thấp kém, không kiếm tiền, chẳng lẽ miệng ăn núi lở hả.

Ngày hôm sau, Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cùng đi lên huyện, có lẽ hai người còn không có ý tứ gì mà nam nữ lớn không chung phòng, nên cũng không có cảm thấy không được tự nhiên, dù sao từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Vương Đồng Tỏa là một nam nhân, còn là nông dân, trước kia đi chợ phiên còn không phải cả trai lẫn gái ngồi lẫn lộn ở trên một chiếc xe trâu sao? Cho nên căn bản không có ý thức phương diện này.

Mà Vương


/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status