Con Gái Nhà Nông

Chương 120 - Chương 120

/176


Thích thị thấy Vương Phúc Nhi đã trở lại thì rất là vui vẻ, lại thấy Khương Điền cũng đi theo tới đây, liếc mắt nhìn nhau với nam nhân nhà mình một cái, sau đó nhiệt tình kêu Khương Điền vào nhà.

Điền oa tử, con cũng rất ít đến nhà chúng ta, lần này nhất định phải ở lại qua đêm. Thích thị nói.

Dạ, đại di (dì cả), nương con cũng nói với con, nếu khuya rồi, thì ở lại một đêm bên nhà đại di.

Vương Phúc Nhi nghĩ đến, xem ra đứa nhỏ này còn không biết hôn sự của mình đâu, nhìn xem, hiện tại biểu hiện có bao nhiêu tự nhiên. Nếu như mà cha nương hắn muốn hắn và Vương Hoa Nhi gom thành một đôi, hắn còn có thể thản nhiên như vậy sao? Phỏng chừng đã sớm đỏ mặt.

Thích thị nói với Vương Hoa Nhi: Hoa nhi, múc cho biểu đệ con một chậu nước rửa mặt, xem này đi một đường tới đây, trên mặt đều là bụi.

Vương Hoa Nhi cũng không biết chuyện gì, thật là giống như bình thường bưng nước cho Khương Điền. Qua không bao lâu thì Vương Tiểu Bảo cũng học về, thấy Vương Phúc Nhi đã trở lại, hận không thể ôm đùi Vương Phúc Nhi, lại thấy biểu ca tới thì đi theo biểu ca lăn lộn.

Mấy năm nay, Khương Điền trở nên càng ngày càng chịu khó, thấy trong lu hết nước, thì chủ động đi múc nước. Thích thị để cho Vương Hoa Nhi dẫn theo Khương Điền đi múc nước ở cái giếng đầu thôn.

Vương Tiểu Bảo có chuyện báo cáo với Vương Phúc Nhi, cho nên túm Vương Phúc Nhi phòng nhỏ của mình. Đại khái là năm rồi, Vương Tiểu Bảo nhất định muốn có phòng riêng của mình, Thích thị không lay chuyển được nó, liền cho nó một gian.

Làm gì? Vương Phúc Nhi hỏi.

Tam tỷ, tỷ còn nhớ rõ Từ Ngọc Phân lần trước tự dưng đi kiếm chuyện với tỷ không, nàng ta đính hôn rồi. Vương Tiểu Bảo cảm thấy tin tức này, đối với tỷ tỷ nhà mình tốt lắm.

Định thì định thôi, cũng không có quan hệ gì với tỷ. Vương Phúc Nhi nói.

Hắc hắc, không phải đính hôn này có quan hệ gì với chúng ta, mà ngày đó đính hôn nàng và nương nàng khóc thảm lắm, bọn đệ thật nhiều người đều nghe được, mọi người đều xem náo nhiệt, Từ tú tài tiên sinh mắng các nàng một chút, cuối cùng là vẫn định ra.

Thì ra là bởi vì Từ Ngọc Phân khóc, tiểu bằng hữu Vương Tiểu Bảo cảm thấy hả lòng hả dạ, mới tới hiến vật quý.

Vương Tiểu Bảo cảm thấy Từ Ngọc Phân đối phó với Tam tỷ, nàng bị khóc, đương nhiên là một chuyện cao hứng, cho nên mới hấp tấp nói cho Tam tỷ, kiêu ngạo cho rằng Tam tỷ sẽ khen ngợi mình, nhưng mà vì sao Tam tỷ đều không có tỏ vẻ gì vậy?

Được, tỷ đã biết, về sau chuyện của nàng không có liên quan gì tới chúng ta, biết không? Vương Phúc Nhi mang về một túi kẹo cho Vương Tiểu Bảo, thấy Vương Tiểu Bảo cười cũng không thấy ánh mắt, nói: Một ngày chỉ có thể ăn hai viên, bằng không răng của đệ rụng hết, Tam tỷ cũng không phụ trách.

Lại nói hiện tại Vương Tiểu Bảo cũng sắp sửa thay răng. Vương Tiểu Bảo vội nói: Đệ nhớ kỹ, Tam tỷ, tỷ có muốn biết Từ Ngọc Phân định cho nhà ai hay không? Vì sao nàng phải khóc không?

Tiểu gia hỏa này, bát quái trong lòng còn rất nặng, liền hỏi: Là nhà ai? Vì sao phải khóc?

Hắc hắc, đệ biết rõ ràng, ngày đó nương tử tú tài khóc mắng hơn nữa ngày, mấy người bọn đệ đều nghe được. Các nàng lại cho rằng bọn đệ không biết, kỳ thật chúng ta đều rõ ràng đâu, Tam tỷ, đệ nói với tỷ. Vương Tiểu Bảo blah blah nói liên tục.

Thì ra là không biết vì sao, Từ Ngọc Phân và nương tử tú tài bị Từ tú tài mắng một trận, vì thế, trên mặt Từ tú tài còn treo màu (bị đánh). Nhưng mà, qua đi không lâu, nương tử tú tài đã tìm một hộ nhà giàu làm mai cho Từ Ngọc Phân, thế là, là nhắm vào con trai của Chu địa chủ. Đương nhiên Từ tú tài sẽ không chấp nhận, hắn là người có công danh, nếu gả khuê nữ cho một thổ tài chủ, còn trưởng thành như vậy, Từ tú tài cảm thấy có nhục nhã. Vì thế tự mình làm chủ nói khuê nữ cho con trai một nhà cũng là tú tài, chẳng qua, nhà này cũng không giàu có gì, còn có chút thanh cao.

Đương nhiên nương tử Tú tài không chấp nhận, nhưng mà cũng không biết vì sao, lần này thái độ Từ tú tài rất cường ngạnh, đã trực tiếp định xuống luôn. Kết quả, nương tử tú tài liền phát tác, ngay cả Từ Ngọc Phân cũng không nguyện ý, làm ầm ĩ lên, nhưng mà Từ tú tài là người đứng đầu một nhà, vẫn nhất định không thay đổi. Nghe Tiểu Bảo nói, cuối cùng việc này cứ định ra như vậy.

Vậy trong nhà tiên sinh các đệ xảy ra chuyện như thế, còn có tâm tư dạy các đệ đọc sách sao? Vương Phúc Nhi không quan tâm cái khác, chỉ quan tâm cái này.

Mấy ngày nay đúng là không có tinh thần gì, tú tài công còn dạy bọn đệ mấy ngày, nhưng mà đệ nghe nói tú tài công chuẩn bị chuyển đến trấn trên ở. Tỷ, tỷ có biết không?

Hả? Thật sự? Tỷ đây đi thăm tú tài công! Chẳng lẽ là bởi vì cả nhà Từ tú tài làm ầm ĩ như vậy, tú tài công có chút ngại phiền toái này rồi sao?

Vương Hoa Nhi và Khương Điền nói nói cười cười từ cửa thôn trở lại, Thích thị nhìn trong lòng gật gật đầu. Ở trong lòng Thích thị, chỉ cần hai người nói chuyện được với nhau, điều này cũng chính là đại khái hợp nhau. Hơn nữa đối phương còn là cháu ngoại trai của mình, lại hiểu rõ, nàng là một trăm lần nguyện ý. Vốn còn lo lắng tính tình ngoan cố của Hoa nhi, đến lúc đó không đồng ý, nhưng mà nhìn hai đứa nhỏ này có thể nói chuyện, vậy cũng chính là không kém rồi.

Cơm nước xong, Vương Phúc Nhi cầm theo quà tặng mình mua về từ trên huyện qua thăm tú tài công. Gã sai vặt Thạch Đầu cũng đã đón dâu, nhưng mà hắn và phụ nữ của hắn cũng đi theo tú tài công, bà tử ban đầu nấu cơm cũng đã không còn ở đây, nên hai người Thạch Đầu ở bên cạnh hầu hạ ông.

Tú tài công nhìn thấy Phúc nhi thì rất là cao hứng, nói: Đứa nhỏ nhà ngươi, một năm này đi không biết bao nhiêu thân thích, ta nghe nói một đoạn thời gian

/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status