Sau hai cuộc thi, ngôi trường lại trở về trạng thái yên lặng chứ không phải yên bình. Từ ngày Thiên đánh thắng Phong, bọn học sinh vẫn cứ nhìn nó, và càng tránh xa nó hơn, đơn giản vì bọn nó sợ. Một An Vũ Phong đã đáng sợ lắm rồi, giờ lại xuất hiện một đứa mạnh hơn cả An Vũ Phong, không sợ mới lạ.
Nhưng cũng từ ngày Thiên đánh bại Phong, nó cũng gặp biết bao nhiêu phiền phức. Cái tên Hàn Như Thiên từ chỗ không ai biết, nói đúng hơn là không muốn biết giờ nổi tiếng khắp các trường trong Sài Gòn. Không ít lần có cả bọn kéo đến khiêu chiến, nhưng lần nào cũng mang thương tích mà trở về. Còn An Vũ Phong thì ngày nào cũng tìm Thiên đòi đấu lại. Cậu ta vẫn không chấp nhận rằng mình đã thua. Đến Vũ Hàn và Vũ Duy cũng đành bó tay. Thiên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước hành động trẻ con này.
- Dậy, dậy nhanh, có chuyện rồi kìa
Thiên lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn người đang lay mình. Không phải là Quân mà là Vũ Hàn. Nó còn chưa hết ngạc nhiên thì đã bị cậu kéo ra khỏi phòng, lôi đến cổng trường. Cảnh tượng cổng trường lúc này, hiz, ở đâu mà đông người thế? Thiên hết nhìn mọi người rồi lại nhìn Vũ Hàn. Mặt nó hiện lên cái dấu hỏi to tướng. Như để trả lời cho Thiên, một đứa có vẻ là đàn anh đứng chắn trước mặt nó, nói bằng một giọng có chút không thể tin
- Có đúng cậu là Hàn Như Thiên_người đã đánh thắng An Vũ Phong ???
- Phải, là tôi. Nhưng tôi biết cậu sao??
- Không, tôi…
- Không quen thì “ go away”
- Cậu…cậu
Tên thủ lĩnh nói mãi không được một câu. Tại nó tức quá ấy mà. Học sinh trường Night thì đứng một bên cười ầm. Thẹn quá thành giận, nó phất tay cho một lũ cùng lên. Vốn tức giận vì bị quấy rầy, nên lần này Thiên ra tay nhanh, chuẩn, ác. Mới gần 20 phút mà 3 thằng nằm im không nhúc nhích được. Đến lượt thằng cầm đầu, hắn có vẻ sợ hãi. Lúc đầu đến tìm Thiên cũng chỉ muốn khiêu chiến, ai ngờ bị đối phương khinh thường. Giận quá hắn mới cho mọi người cùng lên. Giờ nhìn xuống 3 người bị Thiên đánh nằm im không dám thở mạnh, hắn có chút run sợ. Nhưng vì một chút lòng tự trọng, hắn đành xông lên. Thế là cũng chịu chung số phận với bọn nằm dưới đất. Sau khi đã giải quyết xong bọn này, Thiên lại trở về phòng, leo lên giường và ngủ trước con mắt ngạc nhiên của Vũ Hàn.
- trước đến nay, cậu chưa từng đánh ai mạnh đến thế mà, sao hôm nay…
- Ai bảo nó dám tới phá giấc ngủ của tôi. Cậu cũng liệu hồn đấy.
Thiên nói rồi ôm gấu ngủ. Lúc mới đầu thấy Thiên ôm gấu đi ngủ, Vũ Hàn đã cười phá lên và chêu chọc nó, nhưng dần dần thành quen. Nhiều lúc, khi không có Thiên, cậu cũng lấy con gối của nó, ôm rồi chìm vào ngủ. Ở con gấu ấy có một mùi hương thơm dịu còn vương lại_một mùi hương dịu nhẹ và thuần khiết. Vũ Hàn ngồi nhìn Thiên ngủ, có một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua tim, nhanh đến nỗi khiến Hàn không nắm bắt được
*****************************************
Bọn học sinh lại một lần nữa nhốn nháo khi cái bảng tin trường dán lên lịch thi học kỳ. Cũng tại bọn này ngu, đầu năm không chịu học, giờ mới lao vào ôn ngày ôn đêm, nếu không muốn thi lại. Trong cái đám ấy, có năm đứa rất chi là phởn. Ấy là anh em nhà Nguyễn Vũ, Quân, Phong và Thiên. Thiên và Phong thì không nói làm gì, còn Vũ Hàn, ngủ nhiều hơn học, nhưng cậu ta không có vẻ gì là lo lắng. Cậu ta vẫn ngủ gật như bình thường.
Ngày thi đầu tiên, thi toánThiên làm bài trong 60 phút mà thời gian làm bài của môn này là 120 phút, quay ra nó đã thấy Vũ Hàn ngủ từ bao giờ. Nó tính lay cậu ta dậy làm bài nhưng khựng lại khi thấy cậu ta đã làm xong tự bao giờ. Thiên choáng, lẽ nào cậu ta học giỏi đến thế? Cũng có thể lắm chứ, năm ngoái nó đâu có học ở trường này.
Ngày thi thứ hai, thi Văn. Môn này thì Thiên làm mất nhiều thời gian hơn, đơn giản vì nó ghét Văn, làm xong nó cũng không thèm đọc lại, để ra đầu bàn rồi nằm ngủ. Vũ Hàn vẫn đang vất vả với câu học thuộc. Nhưng rồi cậu ta cũng buông bút, lấy điện thoại, nhắn tin cho ai đó.
Những môn thi sau, hai người vẫn lặp lại hành động như thế, đứa thì ngủ, đứa thì nhắn tin điện thoại. Bọn cùng phòng cứ gọi là thay nhau choáng. Bọn nó học vật vã, làm vật vã mà còn thiếu thời gian, trong khi đó có hai đứa làm xong từ sớm, còn nằm ngủ mới shock chứ. Hình như bọn cùng phòng nghĩ tụi này không làm được bài, có ý tốt định nhắc tụi nó, nhưng ông giám thị cứ super soi nên cũng không dám ho he. Thôi, dù sao thì bọn này cũng được nghỉ một tuần để chờ kết quả thi và chuẩn bị cho lễ hội trường, lúc ấy kết quả ra sao sẽ rõ thôi mà.
Nhưng cũng từ ngày Thiên đánh bại Phong, nó cũng gặp biết bao nhiêu phiền phức. Cái tên Hàn Như Thiên từ chỗ không ai biết, nói đúng hơn là không muốn biết giờ nổi tiếng khắp các trường trong Sài Gòn. Không ít lần có cả bọn kéo đến khiêu chiến, nhưng lần nào cũng mang thương tích mà trở về. Còn An Vũ Phong thì ngày nào cũng tìm Thiên đòi đấu lại. Cậu ta vẫn không chấp nhận rằng mình đã thua. Đến Vũ Hàn và Vũ Duy cũng đành bó tay. Thiên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước hành động trẻ con này.
- Dậy, dậy nhanh, có chuyện rồi kìa
Thiên lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn người đang lay mình. Không phải là Quân mà là Vũ Hàn. Nó còn chưa hết ngạc nhiên thì đã bị cậu kéo ra khỏi phòng, lôi đến cổng trường. Cảnh tượng cổng trường lúc này, hiz, ở đâu mà đông người thế? Thiên hết nhìn mọi người rồi lại nhìn Vũ Hàn. Mặt nó hiện lên cái dấu hỏi to tướng. Như để trả lời cho Thiên, một đứa có vẻ là đàn anh đứng chắn trước mặt nó, nói bằng một giọng có chút không thể tin
- Có đúng cậu là Hàn Như Thiên_người đã đánh thắng An Vũ Phong ???
- Phải, là tôi. Nhưng tôi biết cậu sao??
- Không, tôi…
- Không quen thì “ go away”
- Cậu…cậu
Tên thủ lĩnh nói mãi không được một câu. Tại nó tức quá ấy mà. Học sinh trường Night thì đứng một bên cười ầm. Thẹn quá thành giận, nó phất tay cho một lũ cùng lên. Vốn tức giận vì bị quấy rầy, nên lần này Thiên ra tay nhanh, chuẩn, ác. Mới gần 20 phút mà 3 thằng nằm im không nhúc nhích được. Đến lượt thằng cầm đầu, hắn có vẻ sợ hãi. Lúc đầu đến tìm Thiên cũng chỉ muốn khiêu chiến, ai ngờ bị đối phương khinh thường. Giận quá hắn mới cho mọi người cùng lên. Giờ nhìn xuống 3 người bị Thiên đánh nằm im không dám thở mạnh, hắn có chút run sợ. Nhưng vì một chút lòng tự trọng, hắn đành xông lên. Thế là cũng chịu chung số phận với bọn nằm dưới đất. Sau khi đã giải quyết xong bọn này, Thiên lại trở về phòng, leo lên giường và ngủ trước con mắt ngạc nhiên của Vũ Hàn.
- trước đến nay, cậu chưa từng đánh ai mạnh đến thế mà, sao hôm nay…
- Ai bảo nó dám tới phá giấc ngủ của tôi. Cậu cũng liệu hồn đấy.
Thiên nói rồi ôm gấu ngủ. Lúc mới đầu thấy Thiên ôm gấu đi ngủ, Vũ Hàn đã cười phá lên và chêu chọc nó, nhưng dần dần thành quen. Nhiều lúc, khi không có Thiên, cậu cũng lấy con gối của nó, ôm rồi chìm vào ngủ. Ở con gấu ấy có một mùi hương thơm dịu còn vương lại_một mùi hương dịu nhẹ và thuần khiết. Vũ Hàn ngồi nhìn Thiên ngủ, có một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua tim, nhanh đến nỗi khiến Hàn không nắm bắt được
*****************************************
Bọn học sinh lại một lần nữa nhốn nháo khi cái bảng tin trường dán lên lịch thi học kỳ. Cũng tại bọn này ngu, đầu năm không chịu học, giờ mới lao vào ôn ngày ôn đêm, nếu không muốn thi lại. Trong cái đám ấy, có năm đứa rất chi là phởn. Ấy là anh em nhà Nguyễn Vũ, Quân, Phong và Thiên. Thiên và Phong thì không nói làm gì, còn Vũ Hàn, ngủ nhiều hơn học, nhưng cậu ta không có vẻ gì là lo lắng. Cậu ta vẫn ngủ gật như bình thường.
Ngày thi đầu tiên, thi toánThiên làm bài trong 60 phút mà thời gian làm bài của môn này là 120 phút, quay ra nó đã thấy Vũ Hàn ngủ từ bao giờ. Nó tính lay cậu ta dậy làm bài nhưng khựng lại khi thấy cậu ta đã làm xong tự bao giờ. Thiên choáng, lẽ nào cậu ta học giỏi đến thế? Cũng có thể lắm chứ, năm ngoái nó đâu có học ở trường này.
Ngày thi thứ hai, thi Văn. Môn này thì Thiên làm mất nhiều thời gian hơn, đơn giản vì nó ghét Văn, làm xong nó cũng không thèm đọc lại, để ra đầu bàn rồi nằm ngủ. Vũ Hàn vẫn đang vất vả với câu học thuộc. Nhưng rồi cậu ta cũng buông bút, lấy điện thoại, nhắn tin cho ai đó.
Những môn thi sau, hai người vẫn lặp lại hành động như thế, đứa thì ngủ, đứa thì nhắn tin điện thoại. Bọn cùng phòng cứ gọi là thay nhau choáng. Bọn nó học vật vã, làm vật vã mà còn thiếu thời gian, trong khi đó có hai đứa làm xong từ sớm, còn nằm ngủ mới shock chứ. Hình như bọn cùng phòng nghĩ tụi này không làm được bài, có ý tốt định nhắc tụi nó, nhưng ông giám thị cứ super soi nên cũng không dám ho he. Thôi, dù sao thì bọn này cũng được nghỉ một tuần để chờ kết quả thi và chuẩn bị cho lễ hội trường, lúc ấy kết quả ra sao sẽ rõ thôi mà.
/44
|