Con Nhóc Giả Trai

Chương 32: Gặp lại

/44


Đến thành phố Hồ Chí Minh cũng được gần nửa năm, nhưng khoảng thời gian Thiên nhớ về gia đình không quá nhiều. Trong trí nhớ của Thiên, ba là một người đàn ông khá nghiêm khắc. Mẹ là một người phụ nư điển hình của xã hội cũ, nhưng ánh mắt bà luôn đượm vẻ đau thương. Còn một người, có lẽ Thiên sẽ quên, nếu như Minh Thắng không xuất hiện.

Sự xuất hiện của Minh Thắng giống như một viên đá được thả xuống mặt hồ im lặng, vô tình tạo nên một đợt sóng trong lòng Thiên. Nó đã từng nghĩ rằng mình đã quên, quên tất cả mọi thứ có liên quan đến anh, dù chỉ là nhỏ nhất. Nhưng khi Minh Thắng nhắc đến cái tên ấy, trái tim, không tự chủ được mà run lên, có chút chờ mong, cũng có cả đau đớn cùng chua xót. Bảy năm, cuối cùng anh cũng nhớ đến nó mà quay về, phải không?

********************************************

Hàn Hạo Nam đưa những nét cọ cuối cùng trên bức tranh rồi bỏ cây cọ với cái bảng pha màu loang lổ xuống kệ sách, hài lòng với tác phẩm của mình. Bức tranh vẽ hình một cô gái đang ngước mắt nhìn về phía Hồ Tây mơ hồ trong sương sớm. Một bức tranh Nam vẽ vì Thiên. Bảy năm, từ ngày cậu ra đi, chưa một lần nào Hạo Nam cầm bút vẽ, có lẽ trong khoảng thời gian đó, cậu đã quên mình từng là sinh viên trường Mỹ Thuật.

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạo Nam. Anh khẽ nhíu mày, nhưng đôi tay vẫn không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô gái trong tranh. Tiếng gõ cửa lại vang lên và có xu hướng gia tăng, chứng tỏ người ngoài của đã không còn kiên nhẫn. Xếp lại giá vẽ, Hạo Nam lạnh lùng lên tiếng

- Vào đi

Ông Thành mở cửa bước vào. Từ lúc Hạo Nam trở về, đây là lần đầu tiên ông vào phòng của anh. Hạo Nam không nhìn ông, xoay người đi đến tủ rượu, rót một ly vang đỏ, rồi đi đến sofa, nhàn nhã ngồi xuống. Anh đang đợi, đợi cha mình_người đàn ông trước mặt lên tiếng trước. Ông Thành đi đến sofa, ngồi đối diện với Nam, chất giọng trầm ấm vang lên

- Nghe trưởng phòng Minh nói con muốn mở chi nhánh xuống phía Nam. Lại còn yêu cầu họ làm bản kế hoạch trong một tuần.

- Cha đáng kính, có lẽ con cần nhắc nhở cha, hiện tại, con mới là người quản lý tập đoàn Thiên Nam.

Hạo Nam khẽ nhấp ngụm rượu vang, vị chát trôi xuống cổ họng, cũng không bằng vị chát đắng trong lòng. Từ bao giờ mà cha con anh lại nói chuyện giống như người xa lạ? Có lẽ… bắt đầu từ ngày anh cất bước rời khỏi ngôi nhà này.

- Nhưng con cũng biết, đó là điều không thể. Một tuần không đủ để điều tra về thị trường tiêu thụ chứ đừng nói đến việc lập kế hoạch.

Nói đến công việc, giọng ông Thành trở nên nghiêm túc. Ông có lỗi với anh em Hàn Hạo Nam, nhưng ông không thể để công ty bị hủy hoại trên tay con mình.

- Cha, con sẽ không làm việc gì khi chưa chắc chắn. Việc mở chi nhánh vào phía Nam con đã quyết định, sẽ không đổi ý.

Hạo Nam nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì với ông Thành nữa. Việc duy nhất anh muốn làm lúc này là nhìn thấy cô em gái nhỏ của mình. Nhưng cũng sẽ không còn lâu nữa.

***************************************

Mưa, mưa suốt một ngày làm tâm trạng con người trở nên buồn bực. Thiên nằm dài trên bàn, nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, suy nghĩ. Sau lần nói chuyện với Minh Thắng ở nhà kính, Thiên không tìm được người đã nghe lén, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Còn Minh Thắng, kể từ lúc đó anh không còn xuất hiện trước mặt Thiên. Nếu vô tình gặp, anh cũng chỉ gật đầu giống như những giáo viên khác. Nhưng Thiên biết mọi việc không hề đơn giản. Quen biết anh nhiều năm, Thiên biết anh đang đợi, còn về phần đợi cái gì, Thiên không biết, hoặc có thể nói là không muốn biết.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, Vũ Hàn cho sách vào cặp rồi quay sang nói với Thiên

- Canteen chứ? Quân vừa gọi.

Thiên lùa tay vào mái tóc đã khá dài, gật đầu. Sau lần đi dã ngoại về, mối quan hệ của Thiên với bọn Vũ Hàn có sự thay đổi lớn. Không biết có phải do Thiên nghĩ quá nhiều hay không, nhưng ánh mắt Duy và Phong nhìn nó rất lạ, nhưng cụ thể lạ như thế nào thì chính Thiên cũng không giải thích được.

Khi Thiên cùng Vũ Hàn đến nơi, canteen đã kín người. Quân vừa nhìn thấy hai người, vẫy tay lia lịa. Vũ Hàn kéo Thiên đi về phía bàn ăn gần cửa sổ. Khi đến gần, Vũ Hà ngoài ý muốn khi thấy Minh Thắng cũng ngồi đó, bên cạnh còn có một người con trai khác. Lúc ánh mắt Thiên chạm phải ánh mắt anh, cả người nó khẽ run. Cố gắng lắm Thiên mới để bản thân không khóc. Anh đã về, đang ngồi kia, chỉ cách nó vài bước chân, nhưng sao xa xôi quá.

Anh thay đổi, thay đổi nhiều đến nỗi chút nữa Thiên nhận không ra. Thời gian bảy năm thật đáng sợ, biến một người ôn hòa, dịu dàng như anh thành một con người lạnh lùng và thâm trầm. Ánh mắt anh vẫn vậy, nhưng nó không còn ấm áp như ngày nào.

Vũ Hàn cũng cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ của Thiên. Cánh tay đang túm lấy áo cậu khẽ run rẩy. Nhìn theo ánh mắt Thiên, Vũ Hàn bắt gặp ánh mắt người con trai ngồi bên thầy Thắng đang quan sát mình. Vũ Hàn giật mình, “ ánh mắt anh ta đáng sợ thật”. Minh Thắng ngồi một bên, bỗng dưng lên tiếng

- Hai đứa ngồi đây đi. Nơi này còn chỗ.

Ổn định lại cảm xúc của mình, Thiên kéo tay Vũ Hàn, ngồi xuống. Nó mỉm cười với Quân, Duy, Phong, quay sang chào Minh Thắng, rồi nhìn thật lâu vào người ngồi bên cạnh, giọng nói không nóng không lạnh vang lên

- Chào anh

Hàn Hạo Nam nhìn thẳng vào Thiên, ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin. Nghe được là một chuyện, nhưng nhìn thấy lại là chuyện khác. Lúc nghe Thiên nói hận anh, Hạo Nam chỉ nghĩ con bé giận dỗi, nhưng có lẽ không phải vậy. Con bé thay đổi thật rồi. Không còn là Hàn Như Thiên luôn lẽo đẽo theo sau anh gọi “anh hai, anh hai” nữa. Nó trưởng thành, biết che giấu chính mình. Hình như anh đã bỏ qua rất nhiều việc.

Cảm nhận được bầu không khí có phần gượng gạo, Quân nhìn về phía Thiên và Hàn, hỏi

- Hai cậu ăn gì, mình đi lấy.

- Bánh mỳ và cappuccino đặc nóng – Thiên và Hạo Nam đồng thời lên tiếng

Vũ Duy, Phong đồng loạt nhíu mày. Rốt cuộc Thiên, Minh Thắng và người con trai kia có quan hệ gì, ngay cả đồ ăn hàng ngày của Thiên cũng biết.

Lúc Hàn Hạo Nam lên tiếng, những ký ức, cảm xúc cũ dường như lại ùa về trong lòng Thiên như một cơn lũ. Thiên thấy lại hình ảnh của chính mình trong bảy năm qua. Ba năm đầu khi anh đi, Thiên luôn nghĩ rằng anh chán ghét sự yếu đuối của bản thân, nên nó tự nhủ với chính mình “ Hàn Như Thiên, cố gắng học cách kiên cường, học cách trở lên mạnh mẽ. Một ngày nào đó, mày có thể kiêu hãnh đứng trước mặt anh và mỉm cười”. Nhưng thời gian ba năm qua đi, niềm tin trong Thiên sụp đổ. Anh bỏ rơi nó thật rồi. Vì lời hứa của anh, Thiên không chơi đu quay ngựa gỗ, vì anh, nó làm bản thân trở nên mạnh mẽ. Nhưng cái cuối cùng nó nhận được là bảy năm dài đằng đẵng.

Giờ anh quay về, chỉ nói mỗi câu mà khiến Thiên gần khóc. Bảy năm đợi chờ, bảy năm cố gắng chỉ để được nghe một câu nói của anh. Đáng hay không?

/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status