Thiên lang thang một mình trong khuôn viên trường. Từ sau bữa trưa, nó không thấy Quân đâu. Tuy mới quen chỉ vài giờ ngắn ngủi, nhưng Thiên cũng coi Quân như bạn của mình. Mải mê suy nghĩ, Thiên không hay mình đã đi vào cấm địa của trường. Nói là cấm địa, thực ra là một khu vườn nhỏ được ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Bỗng Thiên vấp phải một vật thể không xác định và ngã một cái đau điếng. Nó đứng dậy, toan đá một cái cho bõ tức nhưng nó chợt khựng lại.Vật thể không xác định mà Thiên vấp phải là một con người bằng xương bằng thịt đang nằm ngủ dưới gốc cây, bên cạnh cậu ta là một cái balo khá lớn.
“ Chắc cũng là học sinh mới như mình” Thiên nghĩ rồi quay bước, nhưng có tiếng nói từ phía sau vang lên.
- Đạp phải người ta mà không biết xin lỗi àh??
- Đây không phải là chỗ ngủ.Tại cậu nằm đó nên tôi mới đạp phải chứ.Đâu phải lỗi tại tôi – Thiên cãi bướng.
-Hình như cậu không biết tôi là ai thì phải
-Tôi chả cần biết cậu là ai.
Thiên nói rồi cất bước đi thẳng, mặc cho tên đằng sau gào thét cái gì đó.Còn về phần Vũ Hàn(tên con trai bị Thiên đạp phải), cậu ta đang rất tức giận. Ở trong cái học viện này dám có đứa ăn nói với cậu thế sao. An Vũ Phong và thằng anh song sinh_Vũ Duy mà biết thì còn đâu Vũ Hàn phong độ. Không cho thằng nhóc đó một bài học thì cậu thề không làm người. Vũ Hàn ngồi dậy, khoác balo lên vai đi về hướng ký túc xá.
**************************************
Vứt “phịch” cái balo lên giường, Vũ Hàn lấy ra một bộ pyjama để đó rồi đi vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh làm cậu tỉnh táo hơn. Cuối cùng thì cậu cũng đã quay lại cái học viện này. Vuốt ngược mái tóc ra sau, Vũ Hàn đưa tay lấy chiếc khăn quấn quanh người rồi bước ra ngoài. Vừa bước ra đến cửa, cậu giật mình vì phát hiện có người trong phòng. Khỏi nói chắc các bạn cũng biết đó là ai. Vâng, đó là Hàn Như Thiên ấy ạ, và người chung phòng với nó không ai khác lại chính là Vũ Hàn_ kẻ vừa bị nó đạp không lâu trước đây. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vũ Hàn thả người xuống ghế sofa, đưa mắt nhìn Thiên. Cậu ta đang rất ngạc nhiên vì sao lại có đứa con trai khác trong phòng mình.
- Cậu mặc quần áo vào trước đã.
Thiên lắp bắp nói mà không dám nhìn thẳng vào cậu ta. Mặt nó nóng bừng, tay chân run lảy bảy. Đây là tình huống mà nó chưa từng ngờ đến. Điệu bộ ấy của Thiên không thể nào qua mắt được Vũ Hàn_một tay ăn chơi có tiếng của đất Sài Thành. Lần đầu tiên cậu ta thấy một đứa con trai đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể của một đứa con trai khác. Vũ Hàn nhìn Thiên, nở một nụ cười tinh quái
- Cậu nhắm mắt vào tôi mới thay đồ được chứ
Thiên ngoan ngoãn làm theo mà không biết rằng mình đang bị chơi xỏ
- Xong rồi, cậu có thể mở mắt
Thiên mở mắt, quay ra nhìn Vũ Hàn. Chợt nó hét lên. Vừa nãy, Vũ Hàn còn quấn khăn tắm nhưng bây giờ người cậu ta không một mảnh vải che thân. Thiên vừa giận vừa xấu hổ, còn Vũ Hàn thì cười khoái chí
- Của cậu với của tôi giống nhau mà, có gì phải đỏ mặt chứ
Vũ Hàn vừa nói vừa mặc pyjama rồi cậu ta ngồi xuống trước mặt Thiên.
- Giờ cậu nói cho tôi biết sao cậu lại ở phòng tôi?
- Tôi là học sinh mới chuyển đến. Họ nói tôi sẽ ở chung phòng với cậu.
Thiên nói mà mắt vẫn nhắm chặt
- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?? Vũ Hàn cố ý hỏi, hi vọng nhìn thấy một chút sợ hãi trên mặt Thiên, nhưng hắn đã nhầm. Thiên đối với người không quan trọng chưa từng nhớ mặt, vì vậy, nó trả lời gọn lỏn
- Lần đầu tiên gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều.
Vũ Hàn nhìn Thiên, tức ói máu rồi hậm hực nằm xuống giường. Rất nhanh, cậu ta đã chìm vào giấc ngủ. Còn Thiên vẫn ngồi đó, băn khoăn. Mới vào trường mà đã xảy ra bao nhiêu sự kiện, không biết phía trước còn gì đang đợi. Nhưng nó không hối hận khi chọn con đường này
“ Chắc cũng là học sinh mới như mình” Thiên nghĩ rồi quay bước, nhưng có tiếng nói từ phía sau vang lên.
- Đạp phải người ta mà không biết xin lỗi àh??
- Đây không phải là chỗ ngủ.Tại cậu nằm đó nên tôi mới đạp phải chứ.Đâu phải lỗi tại tôi – Thiên cãi bướng.
-Hình như cậu không biết tôi là ai thì phải
-Tôi chả cần biết cậu là ai.
Thiên nói rồi cất bước đi thẳng, mặc cho tên đằng sau gào thét cái gì đó.Còn về phần Vũ Hàn(tên con trai bị Thiên đạp phải), cậu ta đang rất tức giận. Ở trong cái học viện này dám có đứa ăn nói với cậu thế sao. An Vũ Phong và thằng anh song sinh_Vũ Duy mà biết thì còn đâu Vũ Hàn phong độ. Không cho thằng nhóc đó một bài học thì cậu thề không làm người. Vũ Hàn ngồi dậy, khoác balo lên vai đi về hướng ký túc xá.
**************************************
Vứt “phịch” cái balo lên giường, Vũ Hàn lấy ra một bộ pyjama để đó rồi đi vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh làm cậu tỉnh táo hơn. Cuối cùng thì cậu cũng đã quay lại cái học viện này. Vuốt ngược mái tóc ra sau, Vũ Hàn đưa tay lấy chiếc khăn quấn quanh người rồi bước ra ngoài. Vừa bước ra đến cửa, cậu giật mình vì phát hiện có người trong phòng. Khỏi nói chắc các bạn cũng biết đó là ai. Vâng, đó là Hàn Như Thiên ấy ạ, và người chung phòng với nó không ai khác lại chính là Vũ Hàn_ kẻ vừa bị nó đạp không lâu trước đây. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vũ Hàn thả người xuống ghế sofa, đưa mắt nhìn Thiên. Cậu ta đang rất ngạc nhiên vì sao lại có đứa con trai khác trong phòng mình.
- Cậu mặc quần áo vào trước đã.
Thiên lắp bắp nói mà không dám nhìn thẳng vào cậu ta. Mặt nó nóng bừng, tay chân run lảy bảy. Đây là tình huống mà nó chưa từng ngờ đến. Điệu bộ ấy của Thiên không thể nào qua mắt được Vũ Hàn_một tay ăn chơi có tiếng của đất Sài Thành. Lần đầu tiên cậu ta thấy một đứa con trai đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể của một đứa con trai khác. Vũ Hàn nhìn Thiên, nở một nụ cười tinh quái
- Cậu nhắm mắt vào tôi mới thay đồ được chứ
Thiên ngoan ngoãn làm theo mà không biết rằng mình đang bị chơi xỏ
- Xong rồi, cậu có thể mở mắt
Thiên mở mắt, quay ra nhìn Vũ Hàn. Chợt nó hét lên. Vừa nãy, Vũ Hàn còn quấn khăn tắm nhưng bây giờ người cậu ta không một mảnh vải che thân. Thiên vừa giận vừa xấu hổ, còn Vũ Hàn thì cười khoái chí
- Của cậu với của tôi giống nhau mà, có gì phải đỏ mặt chứ
Vũ Hàn vừa nói vừa mặc pyjama rồi cậu ta ngồi xuống trước mặt Thiên.
- Giờ cậu nói cho tôi biết sao cậu lại ở phòng tôi?
- Tôi là học sinh mới chuyển đến. Họ nói tôi sẽ ở chung phòng với cậu.
Thiên nói mà mắt vẫn nhắm chặt
- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?? Vũ Hàn cố ý hỏi, hi vọng nhìn thấy một chút sợ hãi trên mặt Thiên, nhưng hắn đã nhầm. Thiên đối với người không quan trọng chưa từng nhớ mặt, vì vậy, nó trả lời gọn lỏn
- Lần đầu tiên gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều.
Vũ Hàn nhìn Thiên, tức ói máu rồi hậm hực nằm xuống giường. Rất nhanh, cậu ta đã chìm vào giấc ngủ. Còn Thiên vẫn ngồi đó, băn khoăn. Mới vào trường mà đã xảy ra bao nhiêu sự kiện, không biết phía trước còn gì đang đợi. Nhưng nó không hối hận khi chọn con đường này
/44
|