1 tiếng nữa trôi qua…
1 tiếng nữa cũng nặng nề trôi…
Ting! Tiếng cửa mở ra. Bác sĩ ra ngoài. Tất cả mọi người đều bước ra hỏi bác sĩ xem có chuyện gì ko. Trừ nó… Nó vẫn ngồi như vậy, nhưng đang nắm chặt bàn tay đang run run của mình để cố nghe lời bác sĩ nói, cố gắng ngăn mình ko chạy vào phòng cấp cứu xem anh mình như thế nào.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…
Chưa kịp để bác sĩ nói hết, Ana đã tức giận chen vào:
- Cái gì? Sao lại thế? Các người làm ăn như thế hả?
- Đúng đó! Làm ăn kiểu gì mà cứu ko nổi người vậy hả? Muốn tôi đánh sập cái bệnh viện này ko?_ Ken tham gia vào, quát um lên.
- Các người…_ hắn mắt long sòng sọc như muốn giết người vậy.
- Sao mấy ông lại tắc trách như vậy hả?_ nhóc Lâm gầm gừ nói.
- Con tôi…_ papa nó ôm đầu, đau khổ nói.
Bác sĩ khó xử. Làm sao bây giờ?
- Để bác sĩ nói hết đi_ nó nói, giọng nghe cực kì bình tĩnh.
Ko phải nó bình tĩnh như lời nói của nó. Phải! Nó đang rất điên! Rất mất bình tĩnh! Nó nói câu ấy như một sự cầu xin cơ hội cuối cùng. Hi vọng cuối cùng…
Bác sĩ nhìn nó biết ơn:
- Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy hiểm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân chưa thể tỉnh ngay được. Vài ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh.
Phù! May quá! Mọi người thở phào. Nó đã đúng! Hi vọng cuối cùng…
- Ổn rồi. Tôi về đây_ nó trở lại giọng lạnh băng cố hữu, đứng dậy, bước đi_ Lâm, đi về thôi!
- Bé Băng!_ papa nó gọi lại_ ta muốn giải thích chuyện lúc trước.
- Con chưa muốn nghe!_ nó bỏ đi_ con sẽ quay lại. – Bà chị chờ tui với!_ nhóc Lâm đuổi theo, gọi với.
- Bé Băng…_ ông ngước đầu nhìn nó đầy đau khổ, khẽ nói_ tại sao… Lúc nãy con… lại như vậy… Mà bây giờ…
Hắn im lặng nhìn nó mất hút dần trong dòng người lẫn lộn. Quay lại nhìn papa nó, Ken và Ana, hắn nói:
- Bác, chúng ta về thôi! Ở đây có y tá chăm sóc anh Quân rồi! Ken, Ana! Về thôi!
- Ừ.
Ba người họ đi về… Mỗi người một ý nghĩ… Nhưng chung một tâm trạng… Cùng hướng về nó…
1 tiếng nữa cũng nặng nề trôi…
Ting! Tiếng cửa mở ra. Bác sĩ ra ngoài. Tất cả mọi người đều bước ra hỏi bác sĩ xem có chuyện gì ko. Trừ nó… Nó vẫn ngồi như vậy, nhưng đang nắm chặt bàn tay đang run run của mình để cố nghe lời bác sĩ nói, cố gắng ngăn mình ko chạy vào phòng cấp cứu xem anh mình như thế nào.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…
Chưa kịp để bác sĩ nói hết, Ana đã tức giận chen vào:
- Cái gì? Sao lại thế? Các người làm ăn như thế hả?
- Đúng đó! Làm ăn kiểu gì mà cứu ko nổi người vậy hả? Muốn tôi đánh sập cái bệnh viện này ko?_ Ken tham gia vào, quát um lên.
- Các người…_ hắn mắt long sòng sọc như muốn giết người vậy.
- Sao mấy ông lại tắc trách như vậy hả?_ nhóc Lâm gầm gừ nói.
- Con tôi…_ papa nó ôm đầu, đau khổ nói.
Bác sĩ khó xử. Làm sao bây giờ?
- Để bác sĩ nói hết đi_ nó nói, giọng nghe cực kì bình tĩnh.
Ko phải nó bình tĩnh như lời nói của nó. Phải! Nó đang rất điên! Rất mất bình tĩnh! Nó nói câu ấy như một sự cầu xin cơ hội cuối cùng. Hi vọng cuối cùng…
Bác sĩ nhìn nó biết ơn:
- Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy hiểm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân chưa thể tỉnh ngay được. Vài ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh.
Phù! May quá! Mọi người thở phào. Nó đã đúng! Hi vọng cuối cùng…
- Ổn rồi. Tôi về đây_ nó trở lại giọng lạnh băng cố hữu, đứng dậy, bước đi_ Lâm, đi về thôi!
- Bé Băng!_ papa nó gọi lại_ ta muốn giải thích chuyện lúc trước.
- Con chưa muốn nghe!_ nó bỏ đi_ con sẽ quay lại. – Bà chị chờ tui với!_ nhóc Lâm đuổi theo, gọi với.
- Bé Băng…_ ông ngước đầu nhìn nó đầy đau khổ, khẽ nói_ tại sao… Lúc nãy con… lại như vậy… Mà bây giờ…
Hắn im lặng nhìn nó mất hút dần trong dòng người lẫn lộn. Quay lại nhìn papa nó, Ken và Ana, hắn nói:
- Bác, chúng ta về thôi! Ở đây có y tá chăm sóc anh Quân rồi! Ken, Ana! Về thôi!
- Ừ.
Ba người họ đi về… Mỗi người một ý nghĩ… Nhưng chung một tâm trạng… Cùng hướng về nó…
/50
|