Nó đang nhắm mắt vươn tay ra đón gió. Đôi mắt đang nhắm bất ngờ mở ra:
- Minh Tuấn, anh ra đây đi. Đừng đứng ở đó_ giọng lạnh như nước đá.
- Sao cô biết?_ hắn ngạc nhiên hỏi, bước tới chỗ nó.
- Trực giác.
Im lặng.
1… 2… 3…
- Tại sao… Cô ko trả lời họ?_ hắn ngập ngừng hỏi, nhìn vào nó.
Im lặng.
- Sao cô… Ko trả lời họ?_ hắn hỏi lại.
Im lặng.
- Này, cô ko biết nói hả? Trả lời đi!_ hắn hơi bực mình vì câu hỏi của mình bị lơ đi.
- Lý trí… Hay tình cảm… Đều ko được…
- Hả?_ hắn nghệt mặt ra. Ko hiểu nữa!
- Dùng… Lý trý hay… Tình cảm… Đều ko thể… Vì tôi… đâu có giận họ… Tôi chỉ bắt ép bản thân thôi… Đã quen rồi…
Đúng…
Giả vờ…
Như một thói quen…
Vậy thôi…
- Vậy cô tha thứ cho họ?_ hắn hỏi, giọng điệu trở về thường ngày.
- Tôi đâu giận họ mà tha thứ… Hồi đó… Tôi nghĩ rằng tôi gây nhiều phiền phức cho mọi người… Và kết quả bây giờ là… Tôi đã đúng…_ nó cười nhạt, hơi ngước lên trời.
- Cô ko phiền phức_ hắn khẳng định_ lỗi đâu phải ở cô.
- Ko phải của tôi… Vậy tại sao mama tôi lại chết… Papa tôi suýt mất tập đoàn… Anh hai xém chết… Là lỗi của ai…!
Đôi mắt nó bắt đầu đỏ lên. Nó muốn khóc. Nhưng nước mắt của nó ko chảy ra được. Chỉ đọng lại nơi khoé mắt.
.
.
.
.
- Cảm ơn anh_ nó khẽ giọng nói, có vẻ có chút mỏi mệt.
- Chuyện gì?_ hắn quay lại hỏi.
- Vì đã nghe tôi nói_ nó nhắm mắt_ im lặng và nghe tiếng gió thổi.
- Ừ…
- Minh Tuấn, anh ra đây đi. Đừng đứng ở đó_ giọng lạnh như nước đá.
- Sao cô biết?_ hắn ngạc nhiên hỏi, bước tới chỗ nó.
- Trực giác.
Im lặng.
1… 2… 3…
- Tại sao… Cô ko trả lời họ?_ hắn ngập ngừng hỏi, nhìn vào nó.
Im lặng.
- Sao cô… Ko trả lời họ?_ hắn hỏi lại.
Im lặng.
- Này, cô ko biết nói hả? Trả lời đi!_ hắn hơi bực mình vì câu hỏi của mình bị lơ đi.
- Lý trí… Hay tình cảm… Đều ko được…
- Hả?_ hắn nghệt mặt ra. Ko hiểu nữa!
- Dùng… Lý trý hay… Tình cảm… Đều ko thể… Vì tôi… đâu có giận họ… Tôi chỉ bắt ép bản thân thôi… Đã quen rồi…
Đúng…
Giả vờ…
Như một thói quen…
Vậy thôi…
- Vậy cô tha thứ cho họ?_ hắn hỏi, giọng điệu trở về thường ngày.
- Tôi đâu giận họ mà tha thứ… Hồi đó… Tôi nghĩ rằng tôi gây nhiều phiền phức cho mọi người… Và kết quả bây giờ là… Tôi đã đúng…_ nó cười nhạt, hơi ngước lên trời.
- Cô ko phiền phức_ hắn khẳng định_ lỗi đâu phải ở cô.
- Ko phải của tôi… Vậy tại sao mama tôi lại chết… Papa tôi suýt mất tập đoàn… Anh hai xém chết… Là lỗi của ai…!
Đôi mắt nó bắt đầu đỏ lên. Nó muốn khóc. Nhưng nước mắt của nó ko chảy ra được. Chỉ đọng lại nơi khoé mắt.
.
.
.
.
- Cảm ơn anh_ nó khẽ giọng nói, có vẻ có chút mỏi mệt.
- Chuyện gì?_ hắn quay lại hỏi.
- Vì đã nghe tôi nói_ nó nhắm mắt_ im lặng và nghe tiếng gió thổi.
- Ừ…
/50
|