Hai bên điện bá quan văn võ đã tề tựu đông đủ, người nào người nấy sắc mặt đăm chiêu. Trên đài cao hoàng thượng ngài lặng lẽ nhâm nhi tách trà. Nét mặt như phủ một lớp sương mù, không ai đoán được tâm trạng. Ngồi bên cạnh là hoàng hậu, đôi mắt đỏ hoe, chắc chắn là hậu quả của những ngày dài khóc lóc. Đứng trên đài cao không thể sụt sùi nước mắt nhưng bà vẫn thủ sẵn một chiếc khăn tay bên cạnh, để nếu có không nhẫn nhịn được thì cũng có cái để lau đi khuôn mặt mềm yếu. Hoàng đế ngài thấy thế liếc sang, hiện lộ một chút không hài lòng, nhưng cũng nhắm mắt cho qua. Nhưng người để lộ ra khuôn mặt khó coi nhất là một chàng trai có thể được xếp vào hàng đệ nhất mĩ nam tử. Chàng nhíu đôi mày rậm, nhắm đôi mắt hút hồn bao nhiêu cô gái. Tay để lên trán như đang đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ bình tĩnh là vậy nhưng cứ mỗi phút chàng ta lại đổi tư thế một lần. Bộ dạng này chính là của người đang ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên. Sao mà yên được cơ chứ? Chàng là hoàng tử duy nhất của vương quốc, đồng nghĩa với tiền bạc và quyền lực trong tay chàng khó ai sánh kịp. Hơn nữa diện mạo của chàng anh tuấn hào hoa, lại có phần phong lưu mê hoặc, quả là khiến người khác không muốn ngất ngây cũng không được. Ở đời đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra, đã có tiền, có quyền, có diện mạo tuấn tú lại văn võ song toàn. Đúng là mười phân vẹn mười. Thế nên từ trước đến giờ chàng ta luôn tự cho mình cái quyền được phong lưu. Mà trách sao được chàng, các giai nhân tài nữ tự mình xin ngã vào vòng tay chàng nhiều không đếm hết. Chàng như con bướm giữa vườn hoa thơm trái ngọt, tha hồ tận hưởng nhưng lại không hề lưu luyến đoá hoa nào. Những tưởng cuộc sống cứ êm đềm như thế, cho đến một hôm sét đánh giữa trời quang: hoàng thượng bắt chàng kết hôn. Đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Người chàng sẽ phải sánh duyên là nhị công chúa của đất nước lân bang- Tử quốc.
Từ rất lâu hai quốc gia Tử quốc và Thiên quốc vẫn luôn xảy ra xung đột, hao tiền tốn của, thiệt mạng không biết bao nhiêu mà kể. Cuộc chiến không hề ngã ngũ bởi sức mạnh của hai bên là ngang nhau. Thế nhưng trong hai năm gần đây, Thiên quốc của chàng mạnh hơn, đã giành được nhiều chiến thắng quan trọng trên chiến trường. Thấy thế cân bằng đang có nguy cơ đổ vỡ, Tử quốc vương không muốn hao tiền tốn của nữa. Ông muốn cùng với Thiên quốc bắt tay hoà hảo, để cho người dân còn ổn định an cư lạc nghiệp. Và thứ để giữ mối quan hệ hoà hảo tốt nhất chính là một cuộc hôn nhân hoàng tộc. Công chúa Tử quốc sẽ đến làm dâu Thiên quốc. Thiên quốc vương thấy bên phía Tử quốc có hảo ý bèn gật đầu đồng ý ngay. Dù rằng hiện tại Thiên quốc đang chiếm lợi thế nhưng để đi thắng lợi cuối cùng chắc chắn là cả một chặng đường dài xa lơ xa lắc nữa. Bây giờ người đã có ý hoà hảo, lại chịu nhún nhường đem lá ngọc cành vàng gửi gắm cho ta, ta sao không chịu nể mặt chứ. Thế là mối nhân duyên hai bên được xác lập.
Người ta là nữ nhân có địa vị nhất nhì Tử quốc, đương nhiên lang quân của nàng cũng phải xứng tầm, bởi vậy không ai khác người được chọn chính là hoàng tử của chúng ta- Gia Huy. Có trách thì trách chàng là con trai duy nhất của Thiên quốc vương. Trước giờ người ta vẫn ganh tị địa vị độc tôn của chàng, nhưng giờ lại có những kẻ tỏ ra thương cảm.
Lấy công chúa, có gì mà không tốt? Nghe đồn công chúa Tử quốc là một trang giai nhân tuyệt sắc, cầm kì thi hoạ đủ cả, nhu mì nết na...nói chung là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà một nữ nhân có thể có được thì nàng đều có cả.Trai tài gái sắc, quả là một mối lương duyên tốt đẹp, có gì khiến chàng sầu não đến vậy? Híc,đơn giản.
Thứ nhất vì nàng công chúa thiên hạ đồn đại đó là đại công chúa của Tử quốc. Còn người chàng sẽ lấy là nhị công chúa. Thông tin về nhị công chúa thì giang hồ quả thật chẳng nghe thấy có tin đồn nào. Nàng như một dấu hỏi to đùng treo lơ lửng trong triều đình Thiên quốc. Ai bảo Thiên quốc các người hấp tấp không hỏi cho cặn kẽ mọi bề, chỉ nghe Tử quốc vương sầu não mà nói rằng: Ta đem báu vật của ta giao cho ngài đó. Báu vật với vẻ mặt sầu não kia cộng lại mà suy đoán thì người sẽ gả đến Thiên quốc không phải đại công chúa Tử Nghinh Hương nàng thì còn ai. Thế là hoàng thượng ngài gật đầu cái rụp, hôn ước xác lập. Đến khi sứ giả Tử quốc sang thông báo Nhị công chúa Tử Băng Tâm sẽ sang Thiên quốc vào tháng sau để tiến hành hôn lễ, cả triều đình mới vỡ lẽ. Làm gì được bây giờ? Người ta căn bản giữ đúng lời hứa, cho công chúa xuất giá, chỉ trách tại mình không chịu tìm hiểu kĩ càng. Thế là bao nhiêu mật thám đại nội được phái đi dò la tin tức xem nhị công chúa là người thế nào. Nhưng những gì thu được chỉ làm thêu dệt thêm bao nhiêu bí hiểm quanh nàng: nàng sống trong Lưu Tinh Cung, hầu như chẳng bao giờ bước chân ra thế giới bên ngoài. Ngoài nhà vua, hoàng hậu và đại công chúa gặp qua nàng, còn lại thì chỉ có hai cung nữ thân cận hầu hạ nàng, ngoài ra không ai biết tin tức gì về nàng. Hoàng cung tử quốc cũng không ai dám bàn tán xôn xao về nàng công chúa bí hiểm này, bởi vì chỉ cần hé miệng nói đến thôi là lập tức mang hoạ sát thân. Hoàng cung hiểm ác, người ta dù rằng nhàn rỗi thường sinh lắm chuyện, nhưng ai cũng muốn giữ tính mạng của mình. Bởi vậy mà đại nội mật thám Thiên quốc cứ hết người này đến người khác đi lại về, kết quả đều trắng tay. Dù gì nàng cũng là hoàng phi tương lai sau này, thế mà chẳng biết nàng tốt xấu thế nào, đây quả là vấn đề đau đầu.
Thứ hai là vấn đề của riêng Gia Huy chàng đây. Chàng không đặt vấn đề tình yêu chân chính lên làm cái gì quan trọng, bởi vì trước giờ chàng không hề biết đến cái gì gọi là tình yêu chân chính. Nhưng việc bị ép hôn lại là vấn đề lớn, khiến chàng khó chịu. Các nữ nhân trước giờ của chàng đều là do chàng thích mà giữ lại bên mình, chứ chưa có ngưòi nào mà chàng liên quan do bị ép buộc cả. Chàng đầy đủ điều kiện để lựa chọn, nên chàng luôn nghĩ hoàng phi sẽ là người do mình lựa chọn. Ấy thế mà đùng một cái, một cô công chúa không rõ nhân dạng thế nào chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành vợ chàng. Đừng nói đó là cái cô nhị công chúa bí ẩn kia, ngay cả khi đó là đại công chúa nức tiếng tài sắc kia chưa chắc chàng đã chấp nhận. Chàng đã nhiều lần tỏ ý phản đối, nhà vua cũng đã biết mình sơ xuất nên đánh bài hoãn binh: một mặt theo con đường chính thức, cho người sang hỏi ý kiến nhị công chúa, muốn nàng xác định rõ ràng, nếu muốn kết hôn thì hãy tiến hành hôn ước, nếu nàng không muốn gượng ép cuộc sống nơi đất khách quê người thì Thiên quốc sẵn sàng huỷ bỏ hôn ước. Mặt khác theo con đường tung tin đồn, chỉ sau một tháng mà khắp kinh thành Tử quốc không ai không biết hoàng tử Gia Huy của Thiên quốc là một kẻ phong lưu, đa tình. Hơn nữa chàng ta còn tỏ thái độ bất mãn với cuộc hôn nhân, chê bai nhị công chúa đủ điều, nói rằng sẽ không bao giờ coi nàng là thê tử. Miệng lưỡi thiên hạ khó chặn, lại chẳng lấy gì làm chứng minh, tin đồn cứ thế phát tán làm hoàng tộc Tử quốc tức chết mà không có cách nào tỏ thái độ với Thiên quốc. Thiên quốc vương chắc chắn rằng Tử quốc sẽ bất mãn mà từ chối cuộc hôn nhân này. Thế nhưng hỡi ôi, sứ giả Tử quốc đến đưa tin, Nhị công chúa nàng nói kiên quyết giữ được cuộc hôn nhân này mới thôi. Còn nước còn tát, nhưng nay nước cũng đã tát cạn rồi, mọi việc đã an bài, Thiên quốc vương cùng hoàng hậu đành ngậm ngùi đón nhận con dâu. Còn Gia Huy chàng đây trăm mối ngổn ngang: Băng Tâm cô ta thấy chỗ tốt cứ cố bám víu, phen này sẽ cho cô thấy địa ngục đau khổ mà cô đang dẫn thân vào. Vậy là chàng suy nghĩ đủ mọi phương pháp để cho cô ta chán nản, để cho cô ta đau khổ mà từ bỏ chàng. Nhưng bình sinh chàng chỉ biết quyến rũ kẻ khác, những người chàng không thích thì chỉ lạnh lùng quay đi. Mà chàng tin chắc cô ta sau bao nhiêu cạm bẫy giăng ra vẫn không từ bỏ chàng thì không lẽ nào vì thấy chàng lạnh lùng mà từ bỏ. Nghĩ nát óc cũng không ra cách, ngày cô ta đến Thiên Quốc là đây rồi, thành thử chàng mới có dáng đứng ngồi không yên như vậy.
Bên trong đại điện, không khí căng thẳng cổ quái, còn bên ngoài đại điện, có một người thư thái mỉm cười - không ai khác hơn ngoài Tử Băng Tâm. Cuộc đời nàng chính là muốn sống với thách thức. Giờ đây bày ra trước mặt nàng là một thách thức lớn: một vị hôn phu không ưa nàng, một hoàng cung muốn chối bỏ cuộc hôn nhân của nàng. Trăm phương ngàn kế các người đã bày ra ngăn cản bước chân ta, thì ta lại càng muốn tiến tới.Ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều món quà cho các người đây. Hãy chờ ta. Nàng hít một hơi dài rồi mạnh dạn bước chân vào đại điện.
Công chúa Tử quốc nhập cung- tiếng hô lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.Nàng từng bước từng bước tiến vào trên thảm đỏ. Dáng đi uyển chuyển thướt tha mà vẫn toát ra khí thế cao ngạo của một nữ nhân hoàng tộc. Tóc đen như suối sóng sánh chảy. Váy một màu vàng hoàng kim với đuôi váy dài quét đất, rực rỡ tương phản trên thảm đỏ. Hài hoa bước một bước, hoa hồng lả tả vấn vít theo. Tuy nhiên khuôn mặt nàng lại bị che kín một nửa dưới mái tóc, chỉ để lộ ra đôi môi như đoá sen mùa hạ.Nhìn rõ là một mĩ nhân. Hoàng đế trên đài cao thở phào nhẹ nhõm, chí ít nàng cũng có cốt cách của một bậc hoàng phi.Bá quan văn võ xì xì xào xào, không hiểu sao nàng lại để mái tóc che nửa khuôn mặt. Hoàng tử ngài đây vẫn bộ mặt cáu kỉnh, mĩ nữ thướt tha kiều diễm chàng đã thấy qua nhiều, một dáng đi uyển chuyển không thể làm thay đổi thái độ của chàng.
Đến chính giữa đại điện, nàng dừng bước, khẽ nhún chân cúi chào.
- Công chúa Tử quốc Tử Băng tâm xin bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng tử cùng trư vị đại thần Thiên Quốc. Chúc Thiên quốc ngày càng hưng thịnh.
Hoàng thượng trên đài cao tiếng nói uy nghi:
- Miễn lễ. Công chúa đi đường hẳn vất vả rồi.
- Băng Tâm không có chút vất vả nào. Thiên quốc phong cảnh hữu tình, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, nhìn quốc thái dân an một hồi tự nhiên đã đến kinh thành- nàng lại tỏ vẻ nhún nhường.
Bốn chữ quốc thái dân an vừa có ý tán tụng mà cũng vừa có ý cảnh báo người ta, cuộc hôn nhân này chính vì mục đích ấy. Chỉ mấy câu nói thôi đã toát lên thần thái của một công chúa. Rất hiểu lễ nghi cũng như tình hình chính trị. Công chúa Tử quốc quả nhiên xứng đáng là hòn ngọc quý trong tay quốc vương. Tuy nhiên vẫn muốn chỉnh đốn nàng một chút:
- Băng Tâm. Đã đến trước đại điện tại sao ngươi lại còn che mặt. Chẳng nhẽ đại điện Thiên quốc ta không xứng đáng để ngươi nhìn hay sao?
Hàm ý đe doạ rõ ràng. nhưng công chúa nàng vẫn không hề run sợ. Mọi việc chẳng phải đều nằm trong tầm dự liệu của nàng rồi sao?
- Hoàng thượng, thần không hề có ý mạo phạm. Chỉ là khuôn mặt có phần không được giống ai. Chỉ e sợ làm hoàng thượng cùng bá quan văn võ giật mình.
Một lời nàng nói ra cũng đủ khiến mọi người giật mình rồi. Trông dáng ngọc ngà vậy sao lại nói khuôn mặt không giống ai? Một nỗi hoang mang tràn ngập. Bí ẩn về nhị công chúa vừa mới được xoá đi ít nhiều giờ lại xây đắp lên như cũ. Đại điện xôn xao. Nàng ta mắt lé, nàng ta có mụn, hay trán rô, hay...Nghe những lời bàn tán mà đôi mắt Băng Tâm ẩn dưới mái tóc đen hấp háy nét cười. Chỉ thế thôi sao ta lại nói là không giống ai chứ? Các ngươi quen ngắm mĩ nhân nên trí tưởng tượng quả thực cũng kém quá đi.
Hoàng tử lúc này đột ngột lên tiếng:
- Công chúa, không giống ai thì cũng là người chứ. Xin đừng khiến chúng ta tò mò như vậy.
Ha ha, có vẻ hoàng tử ngài đây bản lĩnh kiên cường. Được, ta chính là muốn như thế này. Bao nhiêu công ta chuẩn bị, không làm cho các ngài thất vọng.Mọi người hồi hộp theo dõi, nàng từ từ lấy đôi tay ngọc ngà vén tóc, rồi tất cả giật mình kinh hãi. Một nửa khuôn mặt mĩ lệ kia biến dạng. Mặt nàng mang một vùng sẹo rất lớn, trải ra hết giữa trán , qua con mắt bên phải, xuống đến tận mang tai.Vết sẹo đỏ tấy lên, sần sùi. Trông nàng quả thật không khác gì một nữ quỷ. Cả đại điện im lặng như tờ. Nhìn phản ứng đó mà nàng cố nén cười. Phải tỏ ra thương tâm một chút chứ! Vội vàng thả tóc xuống che lại khuôn mặt ghê rợn, nàng sụt sùi:
- Băng Tâm từ nhỏ do không cẩn thận nên bị bỏng, thành ra mang diện mạo như vậy. Đã có rất nhiều thần y chữa trị nhưng mà tất cả đều vô vọng.
Hoàng thượng thất kinh. Giờ thì tất cả sự bí mật về nhị công chúa đã được lí giải. Nàng như vậy chẳng khác nào một vết đen đối với hoàng thất Tử quốc, thả nào mọi thông tin về nàng đều là bí mật. Dám đem một công chúa như vậy gả cho Thiên quốc, Tử quốc quả là đã chọc đến sự uy nghiêm của Thiên quốc ta đây. Rõ ràng Tử quốc vương nào có hảo ý hoà bình gì chứ?( oan cho Tử quốc vương quá^^). Vốn hoàng đế đang định nổi trận lôi đình, nhưng Băng Tâm vội vàng diễn tiếp màn kịch sụt sùi:
- Thân nữ nhi mang một khiếm khuyết lớn như vậy, nhiều lúc Băng Tâm cũng muốn quyên sinh. Thế nhưng khi nghe nói Thiên quốc có lòng nhân từ, nhận nữ nhi bạc phận này làm con dâu, cả triều đình Tử quốc cảm kích rất nhiều. Nhân dân Tử quốc đâu đâu cũng nói hoàng thượng có lòng nhân ái, vị tha độ lượng, có con mắt tinh tường, không xem trọng vẻ bề ngoài. Hôm nay thấy khuôn mặt Băng Tâm như vậy mà không chê cười, quả thật khiến Băng Tâm vô cùng kính trọng. Băng Tâm lại càng củng cố hơn nữa quyết tâm muốn trở thành dâu con của hoàng thất Thiên quốc tôn quý.
Nhìn bộ dạng nữ nhi muôn phần tội nghiệp, lúc này lấy nhược điểm người ta ra mà nói, rồi lấy cớ từ hôn có phải sẽ mang tiếng ruồng rẫy kẻ đáng thương hay không? Công chúa này quả thật là mồm mép, đặt người ta vào chỗ khó có thể nói gì được. Thế nhưng chả lẽ cứ thế mà chấp nhận một cô công chúa có khuôn mặt như vậy làm mẫu nghi thiên hạ hay sao? đánh mắt nhìn sang bên cạnh thấy con trai mình khôi ngô tuấn tú, thiên hạ khó ai sánh kịp, quả thât là muôn phần không hợp nhau. Trau mày suy nghĩ một chút, bỗng có một diệu kế nảy sinh. Hoàng thượng ngài lấy lại uy phong, giọng nói ôn nhu:
- Khuôn mặt xảy ra sự cố là điều không ai mong muốn. Ta không vì thế mà từ bỏ cuộc hôn nhân này.
- Đa tạ hoàng thượng.- Băng Tâm lại nhún người thi lễ.
- Nhưng tài năng lại là vấn đề quan trọng để có thể làm một bậc mẫu nghi thiên hạ. Thiên quốc chúng ta quanh năm binh biến, vốn lấy võ thuật làm trọng, bởi vậy hoàng phi tương lai nhất định không phải là một kẻ yếu đuối. Ai muốn trở thành hoàng phi thì phải vượt qua thử thách của ta.
Hừm, rõ ràng muốn làm khó bản công chúa. Thả nào ta đang hồ nghi tại sao hoàng đế lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, thì ra có quỷ kế -Băng Tâm nghĩ thầm. Thấy Băng Tâm yên lặng, Hoàng đế ra chiều đắc ý. Bá quan xì xào. Cái gì mà không trọng nhan sắc nhưng trọng tài năng. Mà trọng tài năng gì lại không nhắc đến cầm, kì, thi, hoạ lại nhắc đến võ thuật. Từ xưa đến nay có hoàng phi nào cần phải biết bay vèo vèo trên các ngọn cây, một mình đánh văng mười tên thích khách đâu? Nếu quả thật có như vậy thì cao thủ đại nội đã thất nghiệp hết cả rồi. Nhị công chúa khéo ăn khéo nói như vậy, có thể ước đoán văn chương của nàng không kém, nhưng kiểm tra võ thuật với một nữ nhi như nàng, quả thật là Hoàng đế muốn khước từ cuộc hôn nhân này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hoàng đế ngài đâu có ngờ Băng Tâm đang mở cờ trong bụng. Hoàng đế ngài đi sai nước cờ rồi. Nàng lại mở lời khiến đại điện càng thêm xôn xao:
- Đa tạ hoàng thượng đã không xem trọng bề ngoài. Nếu đây đã là điều kiện bắt buộc thì Băng Tâm cũng xin thử thách một phen. Chẳng hay nội dung thử thách ra sao?
Cô ta chấp nhận thử thách, tự tin quá không. Chuyến này nhị công chúa ngươi phải thu xếp tư trang trở về rồi.
- Công chúa có thấy cái cây đại thụ trong vườn thượng uyển hay không? Ta sẽ cho người treo chín cái phong bao lên đó. Công chúa sẽ cùng với một người của ta thi xem ai có thể lấy được nhiều phong bao hơn. Nội dung chỉ có thế.Không làm khó công chúa chứ?
A! tưởng rằng sẽ được quyết đấu giữa kim loan đại điện, nay lại vào vườn thượng uyển vạch lá tìm sâu. Khá khen cho hoàng đế nghĩ ra cách này. Nếu tỉ thí võ công e rằng thiên hạ sẽ đồn đại hoàng đế ép nữ nhi yếu đuối. Nay lại bày ra trò tìm kiếm này, bề ngoài thì chỉ là thong dong tìm phong bao, nhưng kì thực cần phải có khinh công thì mới có thể nhanh chóng lấy được. Chỉ e nàng đây nhìn thấy phong bao rồi nhưng lồm ngồm leo cây cũng đủ chết mệt mà chưa chắc lấy được cái nào. Thấy nàng chỉ mỉm cười một cái, hoàng đế lại càng dương dương tự đắc, nhị công chúa tưởng trò này dễ dàng chính là tự mình tìm đường thua rồi.
-Hoàng thượng đã dụng công nghĩ ra thử thách ưu ái như vậy, Băng Tâm thật cảm kích vô cùng. Vậy xin hỏi ai sẽ là người cùng Băng Tâm tiến hành thử thách?
- Cái này...để xem- Hoàng đế còn chưa biết chọn ra ai thích hợp. Nếu chọn nam nhân chỉ sợ lại nói lấy mạnh hiếp yếu. Còn chọn nữ nhân thì phải là người có khinh công thượng thừa, chắc chắn phải là một trong số các đại nội mật thám. Trong số họ thì nên lấy ai...
- Hoàng thượng- Băng Tâm cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của người- Có thể cho Băng Tâm ân huệ được chọn đối thủ hay không?
- À- Không ngờ công chúa đòi chọn đối thủ. Băng Tâm mỉm cười nói tiếp:
-Theo như lời người nói thì hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, vậy có lẽ võ công của người rất giỏi...
Hoàng đế bỗng toát mồ hôi. Cô ta đòi thi đấu với hoàng hậu ư? Hoàng hậu nào biết tí võ công nào
đâu chứ? Cô ta lồm ngồm leo cây thì hoàng hậu nàng đây cũng chỉ biết đứng dưới cổ vũ thôi. Lúc nãy trót mạnh mồm nghĩ ra quy tắc trời ơi đất hỡi này, giờ thành ra có nguy cơ mất thể diện hoàng tộc. Hoàng hậu cũng rùng mình theo.
- Ừ. Trẫm thấy..._Hoàng đế còn chưa biết nói ra sao. Băng Tâm lại cười thầm trong bụng : Ngài há miệng mắc quai rồi. Nhưng người ta sở sĩ tồn tại được trên đời vì không dồn ép ai đến đường cùng, kẻo tất cả lại thành ra phản tác dụng.
- ...Vậy nên Băng Tâm sẽ cố gắng lấy người làm tấm gương mà học hỏi. Người Băng Tâm muốn so tài là hoàng tử Gia Huy.
Câu nói gây chấn động.Cứ tưởng Băng Tâm công chúa sẽ chọn một nữ nhân chân yếu tay mềm, cô còn có cơ may thắng cuộc. Khi cô đả động đến hoàng hậu, nhiều kẻ đã cười thầm trong bụng khen cô thông minh. Thế mà hỡi ôi, Băng Tâm công chúa lại tự đào mồ chôn mình. Hoàng tử Gia Huy là ai chứ? Võ công của anh ta chỉ sợ trong thiên hạ này không có mấy người so sánh được. Hoàng đế ban đầu mở cờ trong bụng, song bỗng phát sinh nỗi hồ nghi:
- Tại sao lại chọn hoàng tử ? Điều này chẳng phải đối với ngươi bất lợi hay sao?- Sau những phút giây đối đáp vừa qua, hoàng đế cảm thấy nhị công chúa không phải là kẻ hồ đồ như vậy. Chẳng lẽ cảm giác của mình là sai lầm?
- Dạ, chỉ là muốn hoàng tử đích thân mình thua thì sẽ tâm phục khẩu phục.
Nhị công chúa này quả thật quá ngông cuồng. Cô ta dựa vào cái gì mà nghĩ rằng sẽ qua mặt được Gia Huy ta đây. Nghe những lời này Gia Huy quả thật khó mà ngồi yên nữa.
- Vậy thì xin nhị công chúa nương tay cho- Gia Huy đứng dậy, ánh mắt khinh khỉnh nhìn nàng. Cô ta quả là không biết chừa cho mình con đường rút lui trong danh dự.
Băng Tâm chỉ nhún mình kính cẩn. Chọn hoàng tử là một quyết định rất mạo hiểm, nhưng chính vì thế lại rất vui. Trò chơi này là của hai chúng ta, tôi sao có thể để anh ngồi chơi xem kịch được chứ. Cho anh một lần nếm mùi thất bại vậy.
Luật lệ của thử thách là bất chấp mọi phương pháp, miễn sao có thể tìm được phong bao là tốt rồi. Hoàng thượng, hoàng hậu cùng bá quan văn võ đứng cách xa cái cây cổ thụ được chọn làm võ đài thi đấu khoảng 100m, để có khoảng không rộng rãi cho hai bên trổ tài. Phong bao được giấu khá kín đáo trên các tán cây. Hai người bị bịt mắt đưa đến dưới gốc cây để đảm bảo không ai được dịp tìm hiểu tình hình trước đối phương.
Hoàng đế bên ngoài dõng dạc hô vang: BẮT ĐẦU. Cả hai nhanh chóng kéo phăng chiếc khăn bịt mặt xuống, nhanh chóng dõi lên cây kiếm tìm những chiếc phong bao. Tán cây khẽ lay động, thấp thoáng một góc màu đỏ hiển lộ. Gia Huy nhếch môi rồi phóng vút lên ngọn cây, chớp mắt đã nắm trong tay chiếc phong bao đầu tiên. Ai nấy đều trầm trồ thán phục, đúng là khinh công thượng thừa. Gia Huy liếc mắt sang Băng Tâm, môi hôn vào chiếc phong bao màu đỏ chói, ra chiều thách thức. Nhưng nét mặt của nàng không hề đổi: Trò đó chỉ biểu diễn cho con nít xem thôi.Nàng nhẹ nhàng xoay người, như một làn gió xuyên qua tán cây, chỉ thấy đảo qua đảo lại quanh mấy cành cây lớn, khi trở lại đã có 3 chiếc phong bao trên tay. Nàng xoè ba chiếc phong bao ra thành hình chiếc quạt, phe phe phẩy phẩy. Thì ra cô nàng biết võ công, mà võ công còn thuộc loại không tệ chút nào. Mình không nên chủ quan khinh địch. Phải tốc chiến tốc thắng thôi. Nghĩ bụng rồi Gia Huy lao vút vào trong tán lá, Băng Tâm cũng lao theo. Trước mắt mọi người giờ chỉ còn trơ lại chỗ đứng của hai người, cứ như tất cả họ đang đứng ngắm cây cổ thụ trong vườn thượng uyển vậy.
Nhưng chỉ một phút sau, cả hai hầu như cùng đáp xuống một lúc, trên tay mỗi người cầm bốn phong bao. Như vậy cả hai ngang tài ngang sức. A! Quả là một bất ngờ. Cứ nghĩ rằng lấy võ thuật ra thử thách sẽ khiến nàng rút lui, ai ngờ chẳng khác nào bảo con gái ăn me, đúng sở trường của nàng rồi. Hoàng đế chỉ còn biết cầu trời: Cố lên con trai của ta. Cả hai nhìn nhau dò xét. Trong đôi mắt hiện lên ánh nhìn kì quặc, vừa nể phục lại vừa thách thức, có phần tức giận nữa.Rồi cả hai lại phi thân lên lần nữa, bá quan văn võ lại tiếp tục ngắm không khí.
Trong tán cây, cả hai ráo riết tìm chiếc phong bao cuối. Quả thực cái này giấu kĩ quá, tìm hoài vẫn chưa ra. Hai người dùng khinh công đứng thăng bằng trên hai tán cây cạnh nhau, quan sát, rồi hầu như cùng một lượt phi lên hốc cây nơi có một đôi chim làm tổ. Dưới chiếc tổ rơm của chúng lấp ló góc một chiếc phong bao. Gia Huy có phần nhỉnh hơn chút đỉnh, đã sắp vươn đến chiếc phong bao cuối rồi. Làm sao giờ Băng Tâm? Lẽ nào trò chơi kết thúc ở đây. Thấy Băng Tâm cố rướn người ra mà vẫn không sao theo kịp mình, Gia Huy thích chí nói vọng lại : Nhị công chúa, tại hạ thất lễ. Nhưng nụ cười thoải mái còn chưa kịp nở hết trên đôi môi của Gia Huy thì đã phải dang dở vì một đôi môi mềm bỗng đâu áp vào. Cái động chạm bất ngờ trên không trung khiến Gia Huy mất phương hướng trong 0,01 giây, thế nhưng cũng đủ làm thay đổi mọi chuyện. Ban đầu chàng cảm thấy một cái gì ngọt ngào không thể tả tràn vào xâm chiếm đôi môi mình, sau đó lại có một cái gì đó đẩy nhẹ vào vai, khi định thần lại thì Băng Tâm với chiếc phong bao thứ năm đã từ từ đáp xuống đất. Thì ra nàng trong khi bất lực đã nghĩ ra diệu kế, hôn chàng để chàng bất ngờ, sau đó lấy vai chàng làm chỗ dựa lấy đà phóng đi để lấy chiếc phong bao. Gia Huy cũng đáp xuống theo, tự nhiên thấy trong người nóng bừng, chỉ biết lắp bắp nhìn cái tay phe phẩy năm chiếc phong bao của cô nàng: Cô, cô...thủ đoạn bỉ ổi. Mọi người ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Hoàng tử Gia Huy của họ đã thua rồi. Băng Tâm mặt thản nhiên như không: Chả phải đã nói dùng mọi thủ đoạn miễn sao đạt được mục đích hay sao? Giờ ta đã thắng rồi. Hoàng tử ngài nên công nhận ta đi thôi.
Trò chơi đã kết thúc,tự hoàng tử là người thua cuộc, hoàng đế ngài còn có thể nói gì? Thôi thì đành chấp nhận vậy. Cũng còn có cái an ủi là trừ khuôn mặt ra thì cô ta cái gì cũng không chê được. Thấy hoàng tử đứng chôn chân tại chỗ không nói nên lời, ai cũng tự nhủ để cho chàng có thời gian riêng gặm nhấm nỗi thất bại nên lẳng lặng rút lui. Băng Tâm là người đi sau cùng, thấy bộ dạng đó của chàng thì không nhịn nổi khẽ nhếch môi cười rồi cũng bỏ đi. Gia Huy nhìn vào đôi môi cong cong nhếch lên, bất giác lấy tay chạm lên môi mình, khuôn mặt dần chuyển sang màu đỏ. Hôn...hôn là thế ư? Nó ngọt ngào quá. Thật buồn cười thay cho hoàng tử ngài đây, giang hồ nổi tiếng phong lưu đa tình nhưng chưa hề biết đến hôn là gì. Người ta chẳng bảo nụ hôn là biểu thị cho tình yêu đấy ư? Mà chàng đã bao giờ yêu đâu. Trước giờ quan hệ với các cô gái khác không phải xuất phát từ tình cảm, thế nên căn bản không cần đến nụ hôn. Thế mà hôm nay chàng đã được nếm trải rồi, và không phải cùng với ai khác mà lại là bị nữ tiểu quỷ kia cưỡng hôn. Xấu hổ quá đâm ra tức giận. Tử Băng Tâm, cô hãy đợi đấy.
Từ rất lâu hai quốc gia Tử quốc và Thiên quốc vẫn luôn xảy ra xung đột, hao tiền tốn của, thiệt mạng không biết bao nhiêu mà kể. Cuộc chiến không hề ngã ngũ bởi sức mạnh của hai bên là ngang nhau. Thế nhưng trong hai năm gần đây, Thiên quốc của chàng mạnh hơn, đã giành được nhiều chiến thắng quan trọng trên chiến trường. Thấy thế cân bằng đang có nguy cơ đổ vỡ, Tử quốc vương không muốn hao tiền tốn của nữa. Ông muốn cùng với Thiên quốc bắt tay hoà hảo, để cho người dân còn ổn định an cư lạc nghiệp. Và thứ để giữ mối quan hệ hoà hảo tốt nhất chính là một cuộc hôn nhân hoàng tộc. Công chúa Tử quốc sẽ đến làm dâu Thiên quốc. Thiên quốc vương thấy bên phía Tử quốc có hảo ý bèn gật đầu đồng ý ngay. Dù rằng hiện tại Thiên quốc đang chiếm lợi thế nhưng để đi thắng lợi cuối cùng chắc chắn là cả một chặng đường dài xa lơ xa lắc nữa. Bây giờ người đã có ý hoà hảo, lại chịu nhún nhường đem lá ngọc cành vàng gửi gắm cho ta, ta sao không chịu nể mặt chứ. Thế là mối nhân duyên hai bên được xác lập.
Người ta là nữ nhân có địa vị nhất nhì Tử quốc, đương nhiên lang quân của nàng cũng phải xứng tầm, bởi vậy không ai khác người được chọn chính là hoàng tử của chúng ta- Gia Huy. Có trách thì trách chàng là con trai duy nhất của Thiên quốc vương. Trước giờ người ta vẫn ganh tị địa vị độc tôn của chàng, nhưng giờ lại có những kẻ tỏ ra thương cảm.
Lấy công chúa, có gì mà không tốt? Nghe đồn công chúa Tử quốc là một trang giai nhân tuyệt sắc, cầm kì thi hoạ đủ cả, nhu mì nết na...nói chung là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà một nữ nhân có thể có được thì nàng đều có cả.Trai tài gái sắc, quả là một mối lương duyên tốt đẹp, có gì khiến chàng sầu não đến vậy? Híc,đơn giản.
Thứ nhất vì nàng công chúa thiên hạ đồn đại đó là đại công chúa của Tử quốc. Còn người chàng sẽ lấy là nhị công chúa. Thông tin về nhị công chúa thì giang hồ quả thật chẳng nghe thấy có tin đồn nào. Nàng như một dấu hỏi to đùng treo lơ lửng trong triều đình Thiên quốc. Ai bảo Thiên quốc các người hấp tấp không hỏi cho cặn kẽ mọi bề, chỉ nghe Tử quốc vương sầu não mà nói rằng: Ta đem báu vật của ta giao cho ngài đó. Báu vật với vẻ mặt sầu não kia cộng lại mà suy đoán thì người sẽ gả đến Thiên quốc không phải đại công chúa Tử Nghinh Hương nàng thì còn ai. Thế là hoàng thượng ngài gật đầu cái rụp, hôn ước xác lập. Đến khi sứ giả Tử quốc sang thông báo Nhị công chúa Tử Băng Tâm sẽ sang Thiên quốc vào tháng sau để tiến hành hôn lễ, cả triều đình mới vỡ lẽ. Làm gì được bây giờ? Người ta căn bản giữ đúng lời hứa, cho công chúa xuất giá, chỉ trách tại mình không chịu tìm hiểu kĩ càng. Thế là bao nhiêu mật thám đại nội được phái đi dò la tin tức xem nhị công chúa là người thế nào. Nhưng những gì thu được chỉ làm thêu dệt thêm bao nhiêu bí hiểm quanh nàng: nàng sống trong Lưu Tinh Cung, hầu như chẳng bao giờ bước chân ra thế giới bên ngoài. Ngoài nhà vua, hoàng hậu và đại công chúa gặp qua nàng, còn lại thì chỉ có hai cung nữ thân cận hầu hạ nàng, ngoài ra không ai biết tin tức gì về nàng. Hoàng cung tử quốc cũng không ai dám bàn tán xôn xao về nàng công chúa bí hiểm này, bởi vì chỉ cần hé miệng nói đến thôi là lập tức mang hoạ sát thân. Hoàng cung hiểm ác, người ta dù rằng nhàn rỗi thường sinh lắm chuyện, nhưng ai cũng muốn giữ tính mạng của mình. Bởi vậy mà đại nội mật thám Thiên quốc cứ hết người này đến người khác đi lại về, kết quả đều trắng tay. Dù gì nàng cũng là hoàng phi tương lai sau này, thế mà chẳng biết nàng tốt xấu thế nào, đây quả là vấn đề đau đầu.
Thứ hai là vấn đề của riêng Gia Huy chàng đây. Chàng không đặt vấn đề tình yêu chân chính lên làm cái gì quan trọng, bởi vì trước giờ chàng không hề biết đến cái gì gọi là tình yêu chân chính. Nhưng việc bị ép hôn lại là vấn đề lớn, khiến chàng khó chịu. Các nữ nhân trước giờ của chàng đều là do chàng thích mà giữ lại bên mình, chứ chưa có ngưòi nào mà chàng liên quan do bị ép buộc cả. Chàng đầy đủ điều kiện để lựa chọn, nên chàng luôn nghĩ hoàng phi sẽ là người do mình lựa chọn. Ấy thế mà đùng một cái, một cô công chúa không rõ nhân dạng thế nào chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành vợ chàng. Đừng nói đó là cái cô nhị công chúa bí ẩn kia, ngay cả khi đó là đại công chúa nức tiếng tài sắc kia chưa chắc chàng đã chấp nhận. Chàng đã nhiều lần tỏ ý phản đối, nhà vua cũng đã biết mình sơ xuất nên đánh bài hoãn binh: một mặt theo con đường chính thức, cho người sang hỏi ý kiến nhị công chúa, muốn nàng xác định rõ ràng, nếu muốn kết hôn thì hãy tiến hành hôn ước, nếu nàng không muốn gượng ép cuộc sống nơi đất khách quê người thì Thiên quốc sẵn sàng huỷ bỏ hôn ước. Mặt khác theo con đường tung tin đồn, chỉ sau một tháng mà khắp kinh thành Tử quốc không ai không biết hoàng tử Gia Huy của Thiên quốc là một kẻ phong lưu, đa tình. Hơn nữa chàng ta còn tỏ thái độ bất mãn với cuộc hôn nhân, chê bai nhị công chúa đủ điều, nói rằng sẽ không bao giờ coi nàng là thê tử. Miệng lưỡi thiên hạ khó chặn, lại chẳng lấy gì làm chứng minh, tin đồn cứ thế phát tán làm hoàng tộc Tử quốc tức chết mà không có cách nào tỏ thái độ với Thiên quốc. Thiên quốc vương chắc chắn rằng Tử quốc sẽ bất mãn mà từ chối cuộc hôn nhân này. Thế nhưng hỡi ôi, sứ giả Tử quốc đến đưa tin, Nhị công chúa nàng nói kiên quyết giữ được cuộc hôn nhân này mới thôi. Còn nước còn tát, nhưng nay nước cũng đã tát cạn rồi, mọi việc đã an bài, Thiên quốc vương cùng hoàng hậu đành ngậm ngùi đón nhận con dâu. Còn Gia Huy chàng đây trăm mối ngổn ngang: Băng Tâm cô ta thấy chỗ tốt cứ cố bám víu, phen này sẽ cho cô thấy địa ngục đau khổ mà cô đang dẫn thân vào. Vậy là chàng suy nghĩ đủ mọi phương pháp để cho cô ta chán nản, để cho cô ta đau khổ mà từ bỏ chàng. Nhưng bình sinh chàng chỉ biết quyến rũ kẻ khác, những người chàng không thích thì chỉ lạnh lùng quay đi. Mà chàng tin chắc cô ta sau bao nhiêu cạm bẫy giăng ra vẫn không từ bỏ chàng thì không lẽ nào vì thấy chàng lạnh lùng mà từ bỏ. Nghĩ nát óc cũng không ra cách, ngày cô ta đến Thiên Quốc là đây rồi, thành thử chàng mới có dáng đứng ngồi không yên như vậy.
Bên trong đại điện, không khí căng thẳng cổ quái, còn bên ngoài đại điện, có một người thư thái mỉm cười - không ai khác hơn ngoài Tử Băng Tâm. Cuộc đời nàng chính là muốn sống với thách thức. Giờ đây bày ra trước mặt nàng là một thách thức lớn: một vị hôn phu không ưa nàng, một hoàng cung muốn chối bỏ cuộc hôn nhân của nàng. Trăm phương ngàn kế các người đã bày ra ngăn cản bước chân ta, thì ta lại càng muốn tiến tới.Ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều món quà cho các người đây. Hãy chờ ta. Nàng hít một hơi dài rồi mạnh dạn bước chân vào đại điện.
Công chúa Tử quốc nhập cung- tiếng hô lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.Nàng từng bước từng bước tiến vào trên thảm đỏ. Dáng đi uyển chuyển thướt tha mà vẫn toát ra khí thế cao ngạo của một nữ nhân hoàng tộc. Tóc đen như suối sóng sánh chảy. Váy một màu vàng hoàng kim với đuôi váy dài quét đất, rực rỡ tương phản trên thảm đỏ. Hài hoa bước một bước, hoa hồng lả tả vấn vít theo. Tuy nhiên khuôn mặt nàng lại bị che kín một nửa dưới mái tóc, chỉ để lộ ra đôi môi như đoá sen mùa hạ.Nhìn rõ là một mĩ nhân. Hoàng đế trên đài cao thở phào nhẹ nhõm, chí ít nàng cũng có cốt cách của một bậc hoàng phi.Bá quan văn võ xì xì xào xào, không hiểu sao nàng lại để mái tóc che nửa khuôn mặt. Hoàng tử ngài đây vẫn bộ mặt cáu kỉnh, mĩ nữ thướt tha kiều diễm chàng đã thấy qua nhiều, một dáng đi uyển chuyển không thể làm thay đổi thái độ của chàng.
Đến chính giữa đại điện, nàng dừng bước, khẽ nhún chân cúi chào.
- Công chúa Tử quốc Tử Băng tâm xin bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng tử cùng trư vị đại thần Thiên Quốc. Chúc Thiên quốc ngày càng hưng thịnh.
Hoàng thượng trên đài cao tiếng nói uy nghi:
- Miễn lễ. Công chúa đi đường hẳn vất vả rồi.
- Băng Tâm không có chút vất vả nào. Thiên quốc phong cảnh hữu tình, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, nhìn quốc thái dân an một hồi tự nhiên đã đến kinh thành- nàng lại tỏ vẻ nhún nhường.
Bốn chữ quốc thái dân an vừa có ý tán tụng mà cũng vừa có ý cảnh báo người ta, cuộc hôn nhân này chính vì mục đích ấy. Chỉ mấy câu nói thôi đã toát lên thần thái của một công chúa. Rất hiểu lễ nghi cũng như tình hình chính trị. Công chúa Tử quốc quả nhiên xứng đáng là hòn ngọc quý trong tay quốc vương. Tuy nhiên vẫn muốn chỉnh đốn nàng một chút:
- Băng Tâm. Đã đến trước đại điện tại sao ngươi lại còn che mặt. Chẳng nhẽ đại điện Thiên quốc ta không xứng đáng để ngươi nhìn hay sao?
Hàm ý đe doạ rõ ràng. nhưng công chúa nàng vẫn không hề run sợ. Mọi việc chẳng phải đều nằm trong tầm dự liệu của nàng rồi sao?
- Hoàng thượng, thần không hề có ý mạo phạm. Chỉ là khuôn mặt có phần không được giống ai. Chỉ e sợ làm hoàng thượng cùng bá quan văn võ giật mình.
Một lời nàng nói ra cũng đủ khiến mọi người giật mình rồi. Trông dáng ngọc ngà vậy sao lại nói khuôn mặt không giống ai? Một nỗi hoang mang tràn ngập. Bí ẩn về nhị công chúa vừa mới được xoá đi ít nhiều giờ lại xây đắp lên như cũ. Đại điện xôn xao. Nàng ta mắt lé, nàng ta có mụn, hay trán rô, hay...Nghe những lời bàn tán mà đôi mắt Băng Tâm ẩn dưới mái tóc đen hấp háy nét cười. Chỉ thế thôi sao ta lại nói là không giống ai chứ? Các ngươi quen ngắm mĩ nhân nên trí tưởng tượng quả thực cũng kém quá đi.
Hoàng tử lúc này đột ngột lên tiếng:
- Công chúa, không giống ai thì cũng là người chứ. Xin đừng khiến chúng ta tò mò như vậy.
Ha ha, có vẻ hoàng tử ngài đây bản lĩnh kiên cường. Được, ta chính là muốn như thế này. Bao nhiêu công ta chuẩn bị, không làm cho các ngài thất vọng.Mọi người hồi hộp theo dõi, nàng từ từ lấy đôi tay ngọc ngà vén tóc, rồi tất cả giật mình kinh hãi. Một nửa khuôn mặt mĩ lệ kia biến dạng. Mặt nàng mang một vùng sẹo rất lớn, trải ra hết giữa trán , qua con mắt bên phải, xuống đến tận mang tai.Vết sẹo đỏ tấy lên, sần sùi. Trông nàng quả thật không khác gì một nữ quỷ. Cả đại điện im lặng như tờ. Nhìn phản ứng đó mà nàng cố nén cười. Phải tỏ ra thương tâm một chút chứ! Vội vàng thả tóc xuống che lại khuôn mặt ghê rợn, nàng sụt sùi:
- Băng Tâm từ nhỏ do không cẩn thận nên bị bỏng, thành ra mang diện mạo như vậy. Đã có rất nhiều thần y chữa trị nhưng mà tất cả đều vô vọng.
Hoàng thượng thất kinh. Giờ thì tất cả sự bí mật về nhị công chúa đã được lí giải. Nàng như vậy chẳng khác nào một vết đen đối với hoàng thất Tử quốc, thả nào mọi thông tin về nàng đều là bí mật. Dám đem một công chúa như vậy gả cho Thiên quốc, Tử quốc quả là đã chọc đến sự uy nghiêm của Thiên quốc ta đây. Rõ ràng Tử quốc vương nào có hảo ý hoà bình gì chứ?( oan cho Tử quốc vương quá^^). Vốn hoàng đế đang định nổi trận lôi đình, nhưng Băng Tâm vội vàng diễn tiếp màn kịch sụt sùi:
- Thân nữ nhi mang một khiếm khuyết lớn như vậy, nhiều lúc Băng Tâm cũng muốn quyên sinh. Thế nhưng khi nghe nói Thiên quốc có lòng nhân từ, nhận nữ nhi bạc phận này làm con dâu, cả triều đình Tử quốc cảm kích rất nhiều. Nhân dân Tử quốc đâu đâu cũng nói hoàng thượng có lòng nhân ái, vị tha độ lượng, có con mắt tinh tường, không xem trọng vẻ bề ngoài. Hôm nay thấy khuôn mặt Băng Tâm như vậy mà không chê cười, quả thật khiến Băng Tâm vô cùng kính trọng. Băng Tâm lại càng củng cố hơn nữa quyết tâm muốn trở thành dâu con của hoàng thất Thiên quốc tôn quý.
Nhìn bộ dạng nữ nhi muôn phần tội nghiệp, lúc này lấy nhược điểm người ta ra mà nói, rồi lấy cớ từ hôn có phải sẽ mang tiếng ruồng rẫy kẻ đáng thương hay không? Công chúa này quả thật là mồm mép, đặt người ta vào chỗ khó có thể nói gì được. Thế nhưng chả lẽ cứ thế mà chấp nhận một cô công chúa có khuôn mặt như vậy làm mẫu nghi thiên hạ hay sao? đánh mắt nhìn sang bên cạnh thấy con trai mình khôi ngô tuấn tú, thiên hạ khó ai sánh kịp, quả thât là muôn phần không hợp nhau. Trau mày suy nghĩ một chút, bỗng có một diệu kế nảy sinh. Hoàng thượng ngài lấy lại uy phong, giọng nói ôn nhu:
- Khuôn mặt xảy ra sự cố là điều không ai mong muốn. Ta không vì thế mà từ bỏ cuộc hôn nhân này.
- Đa tạ hoàng thượng.- Băng Tâm lại nhún người thi lễ.
- Nhưng tài năng lại là vấn đề quan trọng để có thể làm một bậc mẫu nghi thiên hạ. Thiên quốc chúng ta quanh năm binh biến, vốn lấy võ thuật làm trọng, bởi vậy hoàng phi tương lai nhất định không phải là một kẻ yếu đuối. Ai muốn trở thành hoàng phi thì phải vượt qua thử thách của ta.
Hừm, rõ ràng muốn làm khó bản công chúa. Thả nào ta đang hồ nghi tại sao hoàng đế lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, thì ra có quỷ kế -Băng Tâm nghĩ thầm. Thấy Băng Tâm yên lặng, Hoàng đế ra chiều đắc ý. Bá quan xì xào. Cái gì mà không trọng nhan sắc nhưng trọng tài năng. Mà trọng tài năng gì lại không nhắc đến cầm, kì, thi, hoạ lại nhắc đến võ thuật. Từ xưa đến nay có hoàng phi nào cần phải biết bay vèo vèo trên các ngọn cây, một mình đánh văng mười tên thích khách đâu? Nếu quả thật có như vậy thì cao thủ đại nội đã thất nghiệp hết cả rồi. Nhị công chúa khéo ăn khéo nói như vậy, có thể ước đoán văn chương của nàng không kém, nhưng kiểm tra võ thuật với một nữ nhi như nàng, quả thật là Hoàng đế muốn khước từ cuộc hôn nhân này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hoàng đế ngài đâu có ngờ Băng Tâm đang mở cờ trong bụng. Hoàng đế ngài đi sai nước cờ rồi. Nàng lại mở lời khiến đại điện càng thêm xôn xao:
- Đa tạ hoàng thượng đã không xem trọng bề ngoài. Nếu đây đã là điều kiện bắt buộc thì Băng Tâm cũng xin thử thách một phen. Chẳng hay nội dung thử thách ra sao?
Cô ta chấp nhận thử thách, tự tin quá không. Chuyến này nhị công chúa ngươi phải thu xếp tư trang trở về rồi.
- Công chúa có thấy cái cây đại thụ trong vườn thượng uyển hay không? Ta sẽ cho người treo chín cái phong bao lên đó. Công chúa sẽ cùng với một người của ta thi xem ai có thể lấy được nhiều phong bao hơn. Nội dung chỉ có thế.Không làm khó công chúa chứ?
A! tưởng rằng sẽ được quyết đấu giữa kim loan đại điện, nay lại vào vườn thượng uyển vạch lá tìm sâu. Khá khen cho hoàng đế nghĩ ra cách này. Nếu tỉ thí võ công e rằng thiên hạ sẽ đồn đại hoàng đế ép nữ nhi yếu đuối. Nay lại bày ra trò tìm kiếm này, bề ngoài thì chỉ là thong dong tìm phong bao, nhưng kì thực cần phải có khinh công thì mới có thể nhanh chóng lấy được. Chỉ e nàng đây nhìn thấy phong bao rồi nhưng lồm ngồm leo cây cũng đủ chết mệt mà chưa chắc lấy được cái nào. Thấy nàng chỉ mỉm cười một cái, hoàng đế lại càng dương dương tự đắc, nhị công chúa tưởng trò này dễ dàng chính là tự mình tìm đường thua rồi.
-Hoàng thượng đã dụng công nghĩ ra thử thách ưu ái như vậy, Băng Tâm thật cảm kích vô cùng. Vậy xin hỏi ai sẽ là người cùng Băng Tâm tiến hành thử thách?
- Cái này...để xem- Hoàng đế còn chưa biết chọn ra ai thích hợp. Nếu chọn nam nhân chỉ sợ lại nói lấy mạnh hiếp yếu. Còn chọn nữ nhân thì phải là người có khinh công thượng thừa, chắc chắn phải là một trong số các đại nội mật thám. Trong số họ thì nên lấy ai...
- Hoàng thượng- Băng Tâm cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của người- Có thể cho Băng Tâm ân huệ được chọn đối thủ hay không?
- À- Không ngờ công chúa đòi chọn đối thủ. Băng Tâm mỉm cười nói tiếp:
-Theo như lời người nói thì hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, vậy có lẽ võ công của người rất giỏi...
Hoàng đế bỗng toát mồ hôi. Cô ta đòi thi đấu với hoàng hậu ư? Hoàng hậu nào biết tí võ công nào
đâu chứ? Cô ta lồm ngồm leo cây thì hoàng hậu nàng đây cũng chỉ biết đứng dưới cổ vũ thôi. Lúc nãy trót mạnh mồm nghĩ ra quy tắc trời ơi đất hỡi này, giờ thành ra có nguy cơ mất thể diện hoàng tộc. Hoàng hậu cũng rùng mình theo.
- Ừ. Trẫm thấy..._Hoàng đế còn chưa biết nói ra sao. Băng Tâm lại cười thầm trong bụng : Ngài há miệng mắc quai rồi. Nhưng người ta sở sĩ tồn tại được trên đời vì không dồn ép ai đến đường cùng, kẻo tất cả lại thành ra phản tác dụng.
- ...Vậy nên Băng Tâm sẽ cố gắng lấy người làm tấm gương mà học hỏi. Người Băng Tâm muốn so tài là hoàng tử Gia Huy.
Câu nói gây chấn động.Cứ tưởng Băng Tâm công chúa sẽ chọn một nữ nhân chân yếu tay mềm, cô còn có cơ may thắng cuộc. Khi cô đả động đến hoàng hậu, nhiều kẻ đã cười thầm trong bụng khen cô thông minh. Thế mà hỡi ôi, Băng Tâm công chúa lại tự đào mồ chôn mình. Hoàng tử Gia Huy là ai chứ? Võ công của anh ta chỉ sợ trong thiên hạ này không có mấy người so sánh được. Hoàng đế ban đầu mở cờ trong bụng, song bỗng phát sinh nỗi hồ nghi:
- Tại sao lại chọn hoàng tử ? Điều này chẳng phải đối với ngươi bất lợi hay sao?- Sau những phút giây đối đáp vừa qua, hoàng đế cảm thấy nhị công chúa không phải là kẻ hồ đồ như vậy. Chẳng lẽ cảm giác của mình là sai lầm?
- Dạ, chỉ là muốn hoàng tử đích thân mình thua thì sẽ tâm phục khẩu phục.
Nhị công chúa này quả thật quá ngông cuồng. Cô ta dựa vào cái gì mà nghĩ rằng sẽ qua mặt được Gia Huy ta đây. Nghe những lời này Gia Huy quả thật khó mà ngồi yên nữa.
- Vậy thì xin nhị công chúa nương tay cho- Gia Huy đứng dậy, ánh mắt khinh khỉnh nhìn nàng. Cô ta quả là không biết chừa cho mình con đường rút lui trong danh dự.
Băng Tâm chỉ nhún mình kính cẩn. Chọn hoàng tử là một quyết định rất mạo hiểm, nhưng chính vì thế lại rất vui. Trò chơi này là của hai chúng ta, tôi sao có thể để anh ngồi chơi xem kịch được chứ. Cho anh một lần nếm mùi thất bại vậy.
Luật lệ của thử thách là bất chấp mọi phương pháp, miễn sao có thể tìm được phong bao là tốt rồi. Hoàng thượng, hoàng hậu cùng bá quan văn võ đứng cách xa cái cây cổ thụ được chọn làm võ đài thi đấu khoảng 100m, để có khoảng không rộng rãi cho hai bên trổ tài. Phong bao được giấu khá kín đáo trên các tán cây. Hai người bị bịt mắt đưa đến dưới gốc cây để đảm bảo không ai được dịp tìm hiểu tình hình trước đối phương.
Hoàng đế bên ngoài dõng dạc hô vang: BẮT ĐẦU. Cả hai nhanh chóng kéo phăng chiếc khăn bịt mặt xuống, nhanh chóng dõi lên cây kiếm tìm những chiếc phong bao. Tán cây khẽ lay động, thấp thoáng một góc màu đỏ hiển lộ. Gia Huy nhếch môi rồi phóng vút lên ngọn cây, chớp mắt đã nắm trong tay chiếc phong bao đầu tiên. Ai nấy đều trầm trồ thán phục, đúng là khinh công thượng thừa. Gia Huy liếc mắt sang Băng Tâm, môi hôn vào chiếc phong bao màu đỏ chói, ra chiều thách thức. Nhưng nét mặt của nàng không hề đổi: Trò đó chỉ biểu diễn cho con nít xem thôi.Nàng nhẹ nhàng xoay người, như một làn gió xuyên qua tán cây, chỉ thấy đảo qua đảo lại quanh mấy cành cây lớn, khi trở lại đã có 3 chiếc phong bao trên tay. Nàng xoè ba chiếc phong bao ra thành hình chiếc quạt, phe phe phẩy phẩy. Thì ra cô nàng biết võ công, mà võ công còn thuộc loại không tệ chút nào. Mình không nên chủ quan khinh địch. Phải tốc chiến tốc thắng thôi. Nghĩ bụng rồi Gia Huy lao vút vào trong tán lá, Băng Tâm cũng lao theo. Trước mắt mọi người giờ chỉ còn trơ lại chỗ đứng của hai người, cứ như tất cả họ đang đứng ngắm cây cổ thụ trong vườn thượng uyển vậy.
Nhưng chỉ một phút sau, cả hai hầu như cùng đáp xuống một lúc, trên tay mỗi người cầm bốn phong bao. Như vậy cả hai ngang tài ngang sức. A! Quả là một bất ngờ. Cứ nghĩ rằng lấy võ thuật ra thử thách sẽ khiến nàng rút lui, ai ngờ chẳng khác nào bảo con gái ăn me, đúng sở trường của nàng rồi. Hoàng đế chỉ còn biết cầu trời: Cố lên con trai của ta. Cả hai nhìn nhau dò xét. Trong đôi mắt hiện lên ánh nhìn kì quặc, vừa nể phục lại vừa thách thức, có phần tức giận nữa.Rồi cả hai lại phi thân lên lần nữa, bá quan văn võ lại tiếp tục ngắm không khí.
Trong tán cây, cả hai ráo riết tìm chiếc phong bao cuối. Quả thực cái này giấu kĩ quá, tìm hoài vẫn chưa ra. Hai người dùng khinh công đứng thăng bằng trên hai tán cây cạnh nhau, quan sát, rồi hầu như cùng một lượt phi lên hốc cây nơi có một đôi chim làm tổ. Dưới chiếc tổ rơm của chúng lấp ló góc một chiếc phong bao. Gia Huy có phần nhỉnh hơn chút đỉnh, đã sắp vươn đến chiếc phong bao cuối rồi. Làm sao giờ Băng Tâm? Lẽ nào trò chơi kết thúc ở đây. Thấy Băng Tâm cố rướn người ra mà vẫn không sao theo kịp mình, Gia Huy thích chí nói vọng lại : Nhị công chúa, tại hạ thất lễ. Nhưng nụ cười thoải mái còn chưa kịp nở hết trên đôi môi của Gia Huy thì đã phải dang dở vì một đôi môi mềm bỗng đâu áp vào. Cái động chạm bất ngờ trên không trung khiến Gia Huy mất phương hướng trong 0,01 giây, thế nhưng cũng đủ làm thay đổi mọi chuyện. Ban đầu chàng cảm thấy một cái gì ngọt ngào không thể tả tràn vào xâm chiếm đôi môi mình, sau đó lại có một cái gì đó đẩy nhẹ vào vai, khi định thần lại thì Băng Tâm với chiếc phong bao thứ năm đã từ từ đáp xuống đất. Thì ra nàng trong khi bất lực đã nghĩ ra diệu kế, hôn chàng để chàng bất ngờ, sau đó lấy vai chàng làm chỗ dựa lấy đà phóng đi để lấy chiếc phong bao. Gia Huy cũng đáp xuống theo, tự nhiên thấy trong người nóng bừng, chỉ biết lắp bắp nhìn cái tay phe phẩy năm chiếc phong bao của cô nàng: Cô, cô...thủ đoạn bỉ ổi. Mọi người ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Hoàng tử Gia Huy của họ đã thua rồi. Băng Tâm mặt thản nhiên như không: Chả phải đã nói dùng mọi thủ đoạn miễn sao đạt được mục đích hay sao? Giờ ta đã thắng rồi. Hoàng tử ngài nên công nhận ta đi thôi.
Trò chơi đã kết thúc,tự hoàng tử là người thua cuộc, hoàng đế ngài còn có thể nói gì? Thôi thì đành chấp nhận vậy. Cũng còn có cái an ủi là trừ khuôn mặt ra thì cô ta cái gì cũng không chê được. Thấy hoàng tử đứng chôn chân tại chỗ không nói nên lời, ai cũng tự nhủ để cho chàng có thời gian riêng gặm nhấm nỗi thất bại nên lẳng lặng rút lui. Băng Tâm là người đi sau cùng, thấy bộ dạng đó của chàng thì không nhịn nổi khẽ nhếch môi cười rồi cũng bỏ đi. Gia Huy nhìn vào đôi môi cong cong nhếch lên, bất giác lấy tay chạm lên môi mình, khuôn mặt dần chuyển sang màu đỏ. Hôn...hôn là thế ư? Nó ngọt ngào quá. Thật buồn cười thay cho hoàng tử ngài đây, giang hồ nổi tiếng phong lưu đa tình nhưng chưa hề biết đến hôn là gì. Người ta chẳng bảo nụ hôn là biểu thị cho tình yêu đấy ư? Mà chàng đã bao giờ yêu đâu. Trước giờ quan hệ với các cô gái khác không phải xuất phát từ tình cảm, thế nên căn bản không cần đến nụ hôn. Thế mà hôm nay chàng đã được nếm trải rồi, và không phải cùng với ai khác mà lại là bị nữ tiểu quỷ kia cưỡng hôn. Xấu hổ quá đâm ra tức giận. Tử Băng Tâm, cô hãy đợi đấy.
/30
|