Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 34 - Chữ tình

/102


Lúc Liễu Không ở trong phòng nghe được thanh âm của Thanh Phong đã muốn đi ra ngoài, nhưng cả người bị Cảnh Dương ôm chặt, căn bản tránh không thoát.

Dương nhi, ngươi đừng như vậy. Liễu Không lộ vẻ mặt khó xử giãy dụa cơ thể.

Hai tay của Cảnh Dương vững vàng vòng lấy nàng, mặt chôn ở hõm vai gầy yếu của người nọ nói: Ta không cho phép ngươi đi ra ngoài, bọn họ không dám vào, chỉ cần ta còn ở đây, ai cũng không thể mang ngươi đi.

Ai, ngươi hà tất phải như vậy, Thanh Phong sư huynh nói không sai, chỉ cần ta chưa hoàn tục, ta vẫn còn là tăng nhân của Long Sơn Tự, bọn họ kiêng kỵ ngươi là công chúa không dám vào bắt ta, nhưng ngươi có thể hộ ta một lúc, không thể hộ ta cả đời a!

Sao không thể hộ ngươi cả đời! Đợi lát nữa Vệ Trường Phong đến, ta sẽ mang theo ngươi hạ sơn, chúng ta vĩnh viễn cũng không về Long Sơn Tự nữa.

Liễu Không lắc đầu, cười khổ, nào có dễ dàng như ngươi nói vậy: Biện pháp ngươi nói, đích xác vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu như ta với ngươi vừa đi, việc này truyền ra ngoài, Long Sơn Tự còn thế nào đặt chân tại trên giang hồ, chẳng phải là ta trở thành tiểu nhân vong ân phụ nghĩa sao. Nâng tay xoa nhẹ gáy của Cảnh Dương Kỳ thực chủ yếu chính là, ta không muốn dùng danh phận hòa thượng cùng ngươi cả đời, như vậy lương tâm ta cũng sẽ bất an, ngươi có hiểu ta không?

Trong mắt Cảnh Dương lóe lệ quang, mặt dán trong ngực của Liễu Không Vì sao nhất định phải là ta hiểu cho ngươi, sao ngươi không hiểu cho ta? Cho tới bây giờ ta cũng không có quan tâm ngươi có phải là hòa thượng hay không, ta quan tâm vẫn đều là ngươi có phải là Liễu Không hay không, biết rõ bên ngoài gian nan hiểm trở, nếu ta thả ngươi đi ra ngoài, ta sẽ có lỗi với ngươi!

Không có việc gì, tin tưởng ta. Thanh âm của Liễu Không dịu dàng lại bình yên Sư phụ sẽ không để ta chết.

Cảnh Dương giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tất cả đều là nghi vấn Thật sao?

Liễu Không cười đến thập phần rạng rỡ Thực sự, ta nói ngươi còn không tin sao? Ngươi chờ ta, không được bao lâu, ta đã tới tìm ngươi, chúng ta cùng nhau hạ sơn.

Cảnh Dương lau đi lệ ngân trên mặt, nhưng không thể tránh được sầu bi, buông lỏng tay đang ôm Liễu Không, xoay mặt không nhìn tới nàng Ngươi đi đi, cho dù ta có thể ngăn được người của ngươi, nhưng cũng không ngăn được tâm thì phải làm thế nào đây? Ta cũng không muốn sau này ngươi lại oán trách ta.

Liễu Không thấy bộ dạng đầy nước mắt của nàng, trong lòng càng yêu thương, ánh mắt dừng ở người mình yêu, nâng tay gạt phần tóc tán loạn trên trán của nàng ra sau tai.

Chờ ta.

Sau đó là một màn Liễu Không đẩy cửa bước ra.

Sư huynh, ta cùng các ngươi trở lại. Liễu Không đỏ mắt, từng bước một đi về phía Thanh Phong.

Thu Bảo thấy nàng đi ra, nắm chặt nắm tay đi đến chất vấn nàng Lẽ nào ngươi muốn đi như thế? Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta! Ngươi đi, công chúa làm sao bây giờ!

Ta không quên. Trong lòng thản nhiên.

Không quên? Không quên vậy ngươi đi ra làm cái gì!

Liễu Không cười cười với Thu Bảo, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định Bởi vì ta muốn đi hoàn - tục.

Ngươi. . . Thu Bảo còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lại bị Vệ Trường Phong ngăn cản.

Vệ Trường Phong lắc đầu dùng ánh mắt ý bảo: không thể

Lời nói của Thu Bảo bị nghẹn ở cổ, cắn răng nhắc nhở nói: Vậy ngươi nên mau trở về, nếu trễ cẩn thận người đi mất!

Sẽ không, nàng sẽ chờ ta. Liễu Không hướng phía cửa phòng mở rộng nhìn lại, trong mắt hiện lên thâm tình, ta biết, ngươi nhất định sẽ chờ ta!

Liễu Không sư đệ, đi thôi. Thanh Phong cũng coi như thị cố kỵ mặt mũi của Liễu Không, không có phái người ép nàng, kêu những võ tăng khác mở đường, để Liễu Không đi đầu.

Thu. . . Lúc Vệ Trường Phong thấy người đã đi, liền xoay người muốn hỏi chút sự tình, vừa mở miệng đã bị lạnh lùng ép trở lại.

Thu Bảo lạnh mặt nói: Thu Bảo biết đại nhân cũng muốn hỏi cái gì, bất quá việc này có quan hệ với công chúa, có chút vô ý sẽ rơi đầu, biết càng ít càng tốt, vừa rồi đa tạ đại nhân xuất thủ cứu giúp, Thu Bảo lui trước.

Xoay người liền trở về phòng, đóng kín cửa phòng.

Vệ Trường Phong đứng ở tại chỗ, hồi tưởng chuyện vừa rồi, không thể nói hiểu rõ mười phần, nhưng trong lòng cũng có bảy tám phần xác định, một hòa thượng cùng công chúa phát sinh chuyện không biết xấu hổ như thế, nếu như truyền tới tai hoàng thượng, sợ là bọn họ sẽ không còn mạng, nghĩ tới đây Vệ Trường Phong lại đổ một thân mồ hôi lạnh, hắn tuyệt không để Vệ gia chôn vùi trong tay hắn!

Thu Bảo đóng cửa thật kỹ, nhìn cái bóng Vệ Trường Phong rời đi, mới đi đến bên cạnh công chúa.

Hắn sẽ trở lại, đúng không? Ánh mắt Cảnh Dương có chút thất thần, ngơ ngác nhìn tiền phương, nhưng tìm không được mục tiêu.

Công chúa. Thu Bảo không biết nên nói cái gì cho tốt, nhưng lại không muốn khiến nàng mất hy vọng, gật đầu nói: Đúng vậy, nhất định hắn sẽ trở về.

Ai, Lưu sư huynh, ngươi đây là đi đâu a? Gấp như vậy? Liễu Trần vốn định đi tìm Vô Minh nói với hắn Liễu Không bị người đoạt đi, nhưng suốt trên đường đi lại thấy các sư huynh đệ đều chạy về phía La Hán Điện.

Vẻ mặt Lưu sư huynh vô cùng kinh ngạc nhìn Liễu Trần Ngươi không biết sao? Liễu Không phạm vào sắc giới, bị Thanh Phong sư huynh chộp tới La Hán Điện, đang chuẩn bị xử phạt đây!

Cái gì! Sắc mặt Liễu Trần nhất thời trắng bệch, không phải hắn bị Thu Bảo đoạt đi rồi sao? Sao lại...sao lại ở La Hán Điện?

Ai nha, không thèm nói với ngươi nữa, ta phải mau đến đó, ngươi cũng nhanh lên một chút đi a!

Liễu Trần nhìn Lưu sư huynh đã chạy không còn thân ảnh, ngực thình thịch thình thịch điên cuồng.

Thanh Phong La Hán Điện, tăng nhân ở trong tự đều sớm nghe danh, thủ đoạn trừng phạt của hắn, miễn bàn có bao nhiêu ác độc, rất nhiều võ tăng muốn hoàn tục đều thiếu chút nữa bị hắn đánh chết khiêng ra ngoài! Hiện nay Liễu Không rơi vào tay của hắn, khẳng định không có chuyện tốt, vậy phải làm sao bây giờ! ! !

Liễu Trần gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, một người đứng ở tại đi qua đi lại, không được, hắn phải đi tìm sư phụ, hiện tại chỉ có sư phụ mới có thể cứu Liễu Không!

Sư phụ! Ngài mau cứu Liễu Không đi, hắn bị Thanh Phong sư huynh bắt đi rồi! Liễu Trần vừa xong vào thiền phòng của Vô Minh, lập tức quỳ rạp xuống đất Liễu Không có sai, nhưng không sai đến nổi phải chết a, từ trước đến nay Thanh Phong sư huynh không thích những tăng nhân không biết võ như chúng con, nếu như ngài mặc kệ chuyện này, sư đệ, sư đệ sẽ chết!

Vô Minh cau mày nín hơi nói: Nghiệt duyên! Đều là nghiệt duyên!

Quỳ xuống! Thanh Phong vỗ một côn vào sau chân của Liễu Không, lại quay qua một tên sư đệ bên cạnh lớn tiếng nói: Mang người vào đây!

Theo sau thì có một người đi vào điện, chính là tiểu hòa thượng đưa thuốc.

Thanh Phong chỉ vào tiểu hòa thượng hỏi: Liễu Nguyên ngươi nghe thấy được cái gì? Nói hết cho các sư huynh đệ nghe đi.

Tuổi Liễu Nguyên còn rất nhỏ, bị thế trận trước mắt làm sợ choáng váng, run rẩy đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra Ta, ta, ta. . .

Đừng làm khó dễ Liễu Nguyên sư đệ, ta tự nói. Liễu Không thực sự không đành lòng nhìn Liễu Nguyên chịu khổ, hắn chỉ là một hài tử.

Thanh Phong nhướng mi Nga? Như vậy tốt lắm, vậy ngươi nói!

Trước tiên Liễu Không dập đầu ba cái thật mạnh với tượng phật, sau đó mắt nhìn tiền phương, nhàn nhạt nói: Liễu Không thẹn với Phật tổ, thẹn với sự dạy dỗ của sư phụ, tham luyến hồng trần thế tục, đã phạm sắc giới.

Trong La Hán Điện ồ lên một trận.

Vậy ngươi cũng biết sai! Thanh âm trầm thấp của Thanh Phong vang vọng toàn bộ đại điện.

Xin hỏi Thanh Phong sư huynh, nếu Liễu Không hoàn liễu tục, còn có tội sao?

Ngươi có ý gì? Ngươi muốn hoàn tục? Thanh Phong cười nhạt một tiếng Ngươi cũng biết hoàn tục là phải qua tam hiểm nhất quan?

Liễu Không biết. Liễu Không quỳ trên mặt đất, không chút lùi bước, vẫn là câu nói kia, người khác có thể vượt qua, nàng cũng có thể.

Hảo! Ngươi đã quyết tâm muốn hoàn tục, Thanh Phong sư huynh ta chỉ có thể thành toàn ngươi! Thanh Phong xoay người nhìn hai võ tăng, hạ lệnh nói: Trượng hình, sáu mươi!

Chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng Chậm đã! Một trận gió thổi đến, vừa mở mắt, Vô Minh đã có mặt ở La Hán Điện.

Thế nào? Đến lúc này, chẳng lẽ phương trượng còn muốn bao che Liễu Không sao? Thanh Phong ghét nhất là bộ dáng cao cao tại thượng của Vô Minh, hắn cũng không tin, trước mặt nhiều tăng nhân như vậy, Vô Minh còn dám bao che Liễu Không.

Vô Minh xua tay nói: Lão nạp không có ý muốn bao che hắn, chỉ là Liễu Không không phải võ tăng lại càng không phải người của La Hán Điện, coi như là muốn phạt trượng hình, cũng không tới phiên các ngươi động thủ đi.

Nhưng tăng nhân muốn hoàn tục, tam hiểm nhất quan kia luôn luôn đều là do chúng ta đến chấp hành, thế nào đến phiên Liễu Không, lại phá hư quy củ đây?

Vô Minh nhìn Thanh Phong một chút, lại nhìn Liễu Không một chút Trước đây hoàn tục đều là vũ tăng, không thể đánh đồng.

Thanh Phong híp mắt, ta xem ngươi là muốn tha cho Liễu Không một con đường sống đi! Cười cười Nếu như vậy, cũng tốt, nếu Liễu Không có thể chịu được ba chưởng của ta, ta lập tức có thể cho hắn hoàn tục ra khỏi tự, nếu không được, ta cũng không có cách nào.

Hảo! Bất quá lão nạp muốn nói mấy câu với Liễu Không. Vô Minh đã nhượng bộ, chỉ là nói mấy câu, cho dù trong lòng Thanh Phong không muốn, nhưng cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Sư phụ, đệ tử bất hiếu! Liễu Không quỳ trên mặt đất càng không ngừng dập đầu.

Được rồi, vi sư không có trách ngươi, đây đều là mệnh. Vô Minh đỡ lấy Liễu Không, không cho nàng dập đầu nữa Sau này ngươi phải sống thật tốt.

Sư phụ. Liễu Không không hiểu Vô Minh nói là có ý gì, thế nhưng không còn cơ hội để hỏi.

Ngươi làm cái gì!

Vô Minh một chưởng vỗ vào trước ngực Liễu Không, lại chuyển người, liên tiếp chưởng vào lưng Liễu Không ba chưởng, Thanh Phong muốn ngăn hắn, nhưng võ công không cao bằng Vô Minh, bị hắn cứng rắn dùng nội lực chấn trở về.

Thanh Phong nhìn Liễu Không té trên mặt đất, trước ngực đều là máu hắn nôn ra, tức giận nói: Vô Minh! Ngươi đây là ý gì!

Liễu Không là đồ đệ của ta, tự nhiên do ta đến xử phạt, ngươi nói ba chưởng, ta vỗ dư một chưởng, hiện tại coi như là được rồi đi, lẽ nào thực sự ngươi muốn nhìn Liễu Không chết mới cam nguyện sao?

Ngươi! Thanh Phong bị Vô Minh làm nghẹn họng, một câu cũng không nên lời, nếu lúc này hắn còn không buông tay, sau này chắc chắn tăng nhân trong tự sẽ nói xấu hắn, đến lúc đó làm mất nhân tâm thì lợi bất cập hại!

Liễu Không! Liễu Không! Liễu Trần không biết khinh công, không đến nhanh như Vô Minh, lúc chạy tới, chỉ thấy Liễu Không té trên mặt đất không nhúc nhích, trước người tất cả đều là máu Sư đệ! Ngươi làm sao vậy! Đừng hù dọa sư huynh a!

Liễu Trần ôm Liễu Không khóc rống lên, giương mắt nhìn Thanh Phong, cũng không quản nước mắt nước mũi trên mặt, chỉ vào mũi hắn mắng lên: Tiểu nhân ngươi! Liễu Không hắn thế nào đắc tội ngươi, sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy!

Người không phải ta đánh, ngươi muốn hỏi thì hỏi sư phụ của ngươi đi! Một bụng Thanh Phong đều là hỏa, cầm côn ra khỏi đại điện.

Sư phụ? Liễu Trần chớp mắt, là sư phụ đánh Liễu Không thành như vậy sao? Vì sao a!

Liễu Trần, mang Liễu Không đi đi.

Liễu Trần không dám nói cái gì, lau nước mắt, không cần dùng bao nhiêu khí lực đã nâng được Liễu Không lên, thì ra sư đệ nhẹ như vậy a? Đều tự trách trước đây mình luôn cướp miếng ăn của hắn, mỗi lần làm việc cũng bắt hắn làm nhiều hơn, Liễu Trần càng nghĩ càng thương tâm, từng đợt từng đợt khóc rống lên.

Nước mắt rơi vào vạt áo Liễu Không, xen lẫn cùng với máu.

Vô Minh uy Liễu Không ăn vào một quả đan dược, lại xem mạch tượng của nàng, nói: Vi sư không có thương tổn kinh mạch của hắn, dưỡng vài ngày sẽ khỏi, lúc hắn tỉnh lại, ngươi để hắn đi đi, Long Sơn Tự không phải nơi của nàng. Kéo tay Liễu Không qua, truyền nội lực, đến khi sắc mặt Liễu Không hồng nhuận mới dừng lại.

Vô Minh thở dài, đây đều là mệnh, cũng tự trách mình chấp niệm quá sâu.

Liễu Trần dời ghế canh giữ bên giường Liễu Không, khuôn mặt đau khổ nhìn Liễu Không Chân mày co rút như vậy nhất định là đang nhớ đến công chúa kia. Hít một hơi thật sâu, lại nói: Ngươi nói tại sao ngươi lại không thoát khỏi một chữ tình a!

n


/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status