Lúc đó ta thấy ánh mắt ngươi nhìn Nhứ Nhi không bình thường, không nghĩ tới, quả nhiên là bị ngươi gạt mất. Sở Thương nhìn Hà Chính Khiêm liên tục chậc lưỡi.
Hà Chính Khiêm đối với Sở Thương vẫn còn chút khúc mắc, nghe nàng nói như vậy, nét mặt tuy rằng cười, nhưng trong lòng cũng rất là không phục, cái gì gọi gạt mất, các nàng gọi là hai bên tình nguyện Đại ca ngươi cái này nói sai rồi, ta cùng Nhứ Nhi đó là trời đất tạo nên một đôi, đời này ta ngoại trừ nàng ai ta cũng sẽ không lấy, nàng ngoại trừ ta ra ai cũng không gả.
Nghe thấy lời này, e là trong lòng Nhứ Nhi cũng đầy mật ngọt đi? Sở Thương vừa chưa khen Hà Chính Khiêm được mấy câu, lập tức chuyển sang chuyện khác, nhíu mày lại hỏi: Bất quá nếu đời này ngươi không gặp được Nhứ Nhi, vậy thì như thế nào? Chả lẽ đời đời kiếp kiếp ai cũng không lấy sao?
Cảnh Dương đầu tiên là sửng sốt, có chút trách cứ liếc liếc phu quân nhà mình, đây là loại câu hỏi gì, cố ý làm hai phu thê người ta không thoải mái đi?
Sở Nhứ Nhi không nói, mà là dời ánh mắt đến trên người Hà Chính Khiêm, bởi vì nàng cũng muốn nghe một chút, người này sẽ nói như thế nào.
Thần sắc Hà Chính Khiêm hơi cứng lại, một lát sau, nhìn Sở Thương từng chữ một nói rõ: Ta đây liền cả đời không lấy ai, đời này không gặp được nàng, vậy để kiếp sao, kiếp sau không gặp, vậy chờ kiếp sau nữa, ta tin tưởng, sẽ có lúc chúng ta gặp được nhau, đến lúc đó cho dù là trèo non lội suối, ta cũng muốn lấy nàng! Quay đầu nhìn phía Sở Nhứ Nhi, thật sâu mà nhìn nàng, ánh mắt kia chỉ có người yêu nhau mới có thể hiểu.
Viền mắt Sở Nhứ Nhi nóng lên, người này nàng hiểu, lúc bình thường, một câu tâm tình đều không nói được, nhưng một khi mở miệng thì lại khiến bản thân cảm động không chịu nổi, lúc này trong ánh mắt liền phiếm lệ quang, nếu không phải ngại Cảnh Dương cùng Sở Thương ở đây, phỏng chừng bản thân đã sớm gục trong lòng nàng.
Khụ khụ. Sở Thương giả vờ che che miệng, dám trước mặt mình liếc mắt đưa tình, thực sự là tuổi trẻ a, nghĩ lại không tự giác đảo mắt về phía Cảnh Dương.
Cảnh Dương cũng không muốn để ý nàng, quay đầu tay Sở Nhứ Nhi, nói: Cũng sắp đến trưa, các ngươi ở lại dùng cơm trưa, sau đó chúng ta ra hoa viên xem một chút, hoa mai nở chính là thời điểm tốt nha!
Cảnh Dương mới vừa nói xong, mọi người liền bước ra ngoài, mà mới vừa nhấc chân, chợt nghe đến thanh âm của Sở Thương.
Chờ một chút! Sở Thương khoát tay áo, xoay người nhìn về phía Hà Chính Khiêm, nói: Không đúng, người cũng đã đến, đại ca cũng kêu rồi, mà rốt cuộc khi nào ngươi chuẩn bị cùng Nhứ Nhi thành thân a? Ngươi cũng đừng lo nói miệng với ta mà không thực hiện a!
Hà Chính Khiêm lần này tới vốn muốn nói việc thành thân, mà lúc nãy bị Sở Thương hỏi đến hôn mê, ngược lại quên mất chính sự, vội vàng lấy thiệp cưới ra, vô cùng cung kính đặt ở trên bàn Đây là thiệp mời, nhạc phụ đại nhân cũng đã xem qua, mười sáu tháng sau là ngày hoàng đạo, cha nương ta đã chuẩn bị hết rồi. Sau đó lại bổ sung nói: Đại ca yên tâm, ta thật tình muốn lấy Nhứ Nhi làm vợ.
Ân, vậy là tốt rồi. Sở Thương gật đầu, nhìn lướt qua chữ viết trên thiệp cưới, coi như tiểu tử ngươi có tâm!
Dùng xong cơm trưa, ngắm xong hoa mai, Cảnh Dương lại lôi kéo Sở Nhứ Nhi nói chuyện phiếm một trận, sắp đến bữa tối, quả thực lại ép bọn họ ở lại ăn bữa tối.
Vậy Chính Khiêm cùng Nhứ Nhi về trước đi, ngày khác trở lại bái phỏng.
Chờ một chút.
Hà Chính Khiêm vừa muốn kéo tay Sở Nhứ Nhi, đã bị Sở Thương kêu ngừng.
Đại ca còn có chuyện gì muốn phân phó sao?
Sở Thương đứng dậy kéo Sở Nhứ Nhi về phía mình, nhìn Hà Chính Khiêm mím mím khóe miệng, nói: Ngươi có thể đi, thế nhưng Nhứ Nhi phải lưu lại.
Vì sao a!
Mười sáu tháng sau, không đến mười ngày nữa, tân lang cùng tân nương, trước khi thành thân không thể gặp mặt, hơn nữa đến lúc đó Nhứ Nhi cũng phải từ Phò mã phủ đi ra a, nếu như vẫn ở chỗ ngươi, chẳng lẽ đến lúc đó phải đi khắp một vòng Việt Dương thành sao a? (Thương Nhi ngươi cố tình chia rẻ người ta đi? Hắc hắc =)))
Mắt Hà Chính Khiêm trừng lớn như chuông đồng, quy tắc nàng cũng biết, bất quá muốn nàng cùng Nhứ Nhi mười ngày không gặp, này không phải rõ ràng muốn mạng của nàng sao! Đánh chết nàng cũng không thể gật đầu đồng ý a!
Nhứ Nhi vẫn đều là ở Hà gia, Chính Khiêm không cảm thấy có cái gì không thích hợp, cùng lắm trước thành thành một ngày thì lại đến Phò mã phủ, hiện tại ta muốn dẫn Nhứ Nhi trở lại.
Này phải được! Trước đây ở chỗ ngươi là bởi vì nàng là phu tử của ngươi, cho nên ta mới không nói cái gì, mà hiện tại các ngươi đều sắp thành thân, còn không tuân quy củ là không được, hơn nữa, chỉ có mười ngày ngươi cũng không chờ được?!
Hà Chính Khiêm nhanh chân chạy đến bên người Sở Nhứ Nhi, lôi kéo cánh tay của nàng, ưỡn ngực nói: Đừng nói mười ngày, cho dù nửa canh giờ cũng không được! Ta một khắc không gặp được nàng cũng sẽ rất khó chịu!
Sở Nhứ Nhi bị Hà Chính Khiêm nói đến mặt đỏ bừng, khỏi cần hỏi trong lòng bản thân nghĩ như thế nào, đương nhiên là nguyện ý theo Hà Chính Khiêm trở về, dù sao mình không gặp nàng cũng sẽ nhớ, nhưng ở trước mặt Sở Thương, kêu nàng thế nào không biết xấu hổ mà nói ra a, không có biện pháp chỉ có thể đưa mắt nhìn Cảnh Dương.
Cảnh Dương cũng không cần nhìn Sở Nhứ Nhi là có thể hiểu trong lòng nàng nghĩ như thế nào, thời điểm không nỡ xa nhau này ai cũng có, khi đó nàng cùng Sở Thương chẳng phải như vậy sao, mới vừa xa nhau thì lại nhớ đến không được.
Được rồi, hôm nay cũng đã trễ rồi, để bọn họ về trước đi, chuyện này ngày mai sẽ từ từ nói tỉ mỉ
Như vậy sao được! Ngày mai! Ngày mai phỏng chừng tiểu tử này đã giấu luôn Nhứ Nhi.
Cảnh Dương trắng mắt liếc Sở Thương, lôi kéo cánh tay của nàng Ngươi không hiểu cũng đừng nói mò.
Ta không hiểu? Làm sao ta có thể không hiểu cái này! Chẳng phải trước khi chúng ta thành thân cũng không gặp sao. Xoay mặt lại nhìn về phía Sở Nhứ Nhi, mặt nghiêm túc nói: Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ... ngón tay chỉ Hà Chính Khiêm Hiện tại hắn chính là đang ở thời kỳ huyết khí phương cương, nếu lỡ như một đêm không nhịn được, ngươi ---
Ngươi nói xong chưa! Cảnh Dương một cái tát tát lên đầu nàng, thật là càng nói càng thái quá, còn không ngừng, hù dọa ai đây!
Không phải, ta --
Còn nói phải không?! Cảnh Dương trừng mắt, Sở Thương rốt cục câm miệng.
Cảnh Dương quay đầu nhìn về phía Sở Nhứ Nhi, mặt đều đỏ thành cái dạng gì, Hà Chính Khiêm một bên thì mặt đều biến sắc.
Đừng để ý nàng, suốt ngày chỉ thích nói bậy, nghe ta, các ngươi đi về trước, còn chuyện kia, mai này hãy nói.
May là mình còn có một tẩu tử tốt hiểu rõ lí lẽ, Sở Nhứ Nhi cảm kích gật đầu, nhỏ giọng nói: Chúng ta đây đi về trước.
Đợi một chút.
Sở Thương mới vừa lên tiếng, Cảnh Dương liền nhíu mày nhìn nàng.
Vậy..vậy, trở lại cũng được, bất quá... Sở Thương đi tới bên người Hà Chính Khiêm, dùng tay che miệng ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sau đó lại nói: Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Dạ dạ dạ! Chính Khiêm nhớ kỹ ! Đại ca yên tâm.
Cứ như vậy, vấn đề này mới có một kết thúc, Sở Thương mới nhả miệng.
Nửa đêm, hai người ở trên giường, không biết...bao nhiêu lần, thân thể Cảnh Dương đều sắp bị người này làm rã rời thành từng mảnh.
Còn tới nữa?!
Sở Thương cười hắc hắc Hiện tại không phải còn sớm sao? Ngày mai lại không có việc gì, ngày tốt há có thể lãng phí a!
Cảnh Dương cũng không còn cách nào, từ sau khi người này thương thế lành, mỗi đêm muốn còn nhiều hơn trước, hơn nữa dù sao lần nào mình cũng phải cầu xin tha thứ, mà lần nào cũng là bộ dạng gấp không dằn nổi, giống như là bị cấm dục mười bảy mười tám năm vậy.
Ta không làm được. Cảnh Dương đẩy vai của nàng Nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ bị ngươi dày vò đến chết.
Sở Thương ở trong chăn ôm lấy chân của nàng, thân thể càng không ngừng cọ Nếu như ngươi không cho ta, hiện tại ta liền chết. Nói liền cường ngạnh ép người xuống Lần cuối, làm xong chúng ta ngủ.
Cảnh Dương không lay chuyển được nàng, xoay mặt đi, tùy ý nàng hôn cổ mình Hà Chính Khiêm là nữ tử.
Hắn có là nữ hay không thì... Sở Thương hết hồn nâng người, há to miệng nhìn người dưới thân Cái, cái gì?
Rốt cục cũng thành thật, Cảnh Dương hé miệng đẩy người phía trên xuống, nằm lên cánh tay của nàng, nhắm mắt lại.
Không phải đâu, ngươi đừng ngủ a, ngươi nói mau, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?
Cảnh Dương chậm rì rì mở mắt Kỳ thực, vừa mới bắt đầu, ta cũng không biết, hôm nay cùng Nhứ Nhi nói, nàng nói cho ta biết, nàng không biết nên nói thế nào với ngươi, cho nên muốn để ta nói cho ngươi.
Vậy mà ngươi cũng yên tâm để nàng cùng Hà Chính Khiêm trở lại. Nha đầu kia lá gan cũng quá lớn Cữu phụ biết không?
Không biết.
Cái gì! Cái này sao được đây! Này không được, ta phải tìm nàng đi!
Cảnh Dương kéo Sở Thương lại, xoay người đặt ở trên người nàng Ngươi tìm người ta làm cái gì a?
Nàng là nữ tử, như vậy, như vậy! Này. . . Sở Thương nói nửa ngày, cũng không nói ra được cái gì, ngược lại nhượng Cảnh Dương quăng cho nàng một ánh mắt xem thường.
Không phải ngươi cũng là nữ tử sao, ta còn không phải cũng gả cho ngươi sao, thế nào đổi thành trên người Hà Chính Khiêm lại không được, theo ta thấy a, người ta so với ngươi còn săn sóc hơn, tương lai nhất định là một hảo phu quân yêu thương nương tử.
Sở Thương nhướng mắt, lời này nghe không đúng a, đưa tay ôm lấy Cảnh Dương Thế nào, ý tứ của ngươi, ta không là hảo phu quân.
Ngươi phải sao? Ngón tay Cảnh Dương chạm nhẹ cái mũi cao thẳng của Sở Thương, khóe miệng cười cười.
Được lắm! Ta xem nàng thật to gan, cũng dám nói ta không phải hảo phu quân, ta đây sẽ cho nàng thấy, ta rốt cuộc có phải hảo phu quân hay không!
Còn chưa nói xong, liền một cái xoay người đặt Cảnh Dương ở dưới thân, tay kia dùng chăn trùm đầu lại, sau đó cả người liền chui xuống dưới.
A, ngươi là hảo phu quân!
Ta sai rồi! Sau này ta không dám nói nữa.
Ân! A!
Cảnh Dương bị người trong chăn Dằn vặt đến vô cùng khó chịu, liên tiếp cầu xin.
Sở Thương từ trong chăn chui ra, khóe miệng còn vươn theo một sợi chỉ bạc, nhất thời mặt của Cảnh Dương liền nóng như lửa đốt.
Nương tử, thật ngọt a. Sở Thương vừa nói vừa dùng đầu lưỡi liếm lấy dịch thể trong suốt vào miệng.
Hạ lưu! Cảnh Dương quay mặt qua chỗ khác, nàng thật sự là không chịu nổi Sở Thương như vậy.
Còn có thể hạ lưu hơn nha! Bên mép Sở Thương lộ ra nụ cười xấu xa, tay chậm rãi dò xuống dưới.
Khi thì lướt khắp nơi, khi thì dừng, khi thì gãy nhẹ, khi thì khiêu khích, nhưng lại không làm việcc hính, thân thể Cảnh Dương đều khó chịu đến run rẩy.
Phu quân, hảo phu quân của ta, đừng dằn vặt ta nữa, khó chịu. Hai chữ cCuối cùng, Cảnh Dương đều sắp khóc ra.
Sở Thương đau lòng không ngớt, hôn lên môi nàng Ta đến ngay, sẽ không khó chịu nữa. Dùng sức, liền hóa chỉ vì kiếm, ở bên trong u kính nhanh chóng ra vào.
Đêm khuya lẳng lặng, trong phòng vẫn là một mảnh hỏa hồng nóng bỏng.
Hà Chính Khiêm đối với Sở Thương vẫn còn chút khúc mắc, nghe nàng nói như vậy, nét mặt tuy rằng cười, nhưng trong lòng cũng rất là không phục, cái gì gọi gạt mất, các nàng gọi là hai bên tình nguyện Đại ca ngươi cái này nói sai rồi, ta cùng Nhứ Nhi đó là trời đất tạo nên một đôi, đời này ta ngoại trừ nàng ai ta cũng sẽ không lấy, nàng ngoại trừ ta ra ai cũng không gả.
Nghe thấy lời này, e là trong lòng Nhứ Nhi cũng đầy mật ngọt đi? Sở Thương vừa chưa khen Hà Chính Khiêm được mấy câu, lập tức chuyển sang chuyện khác, nhíu mày lại hỏi: Bất quá nếu đời này ngươi không gặp được Nhứ Nhi, vậy thì như thế nào? Chả lẽ đời đời kiếp kiếp ai cũng không lấy sao?
Cảnh Dương đầu tiên là sửng sốt, có chút trách cứ liếc liếc phu quân nhà mình, đây là loại câu hỏi gì, cố ý làm hai phu thê người ta không thoải mái đi?
Sở Nhứ Nhi không nói, mà là dời ánh mắt đến trên người Hà Chính Khiêm, bởi vì nàng cũng muốn nghe một chút, người này sẽ nói như thế nào.
Thần sắc Hà Chính Khiêm hơi cứng lại, một lát sau, nhìn Sở Thương từng chữ một nói rõ: Ta đây liền cả đời không lấy ai, đời này không gặp được nàng, vậy để kiếp sao, kiếp sau không gặp, vậy chờ kiếp sau nữa, ta tin tưởng, sẽ có lúc chúng ta gặp được nhau, đến lúc đó cho dù là trèo non lội suối, ta cũng muốn lấy nàng! Quay đầu nhìn phía Sở Nhứ Nhi, thật sâu mà nhìn nàng, ánh mắt kia chỉ có người yêu nhau mới có thể hiểu.
Viền mắt Sở Nhứ Nhi nóng lên, người này nàng hiểu, lúc bình thường, một câu tâm tình đều không nói được, nhưng một khi mở miệng thì lại khiến bản thân cảm động không chịu nổi, lúc này trong ánh mắt liền phiếm lệ quang, nếu không phải ngại Cảnh Dương cùng Sở Thương ở đây, phỏng chừng bản thân đã sớm gục trong lòng nàng.
Khụ khụ. Sở Thương giả vờ che che miệng, dám trước mặt mình liếc mắt đưa tình, thực sự là tuổi trẻ a, nghĩ lại không tự giác đảo mắt về phía Cảnh Dương.
Cảnh Dương cũng không muốn để ý nàng, quay đầu tay Sở Nhứ Nhi, nói: Cũng sắp đến trưa, các ngươi ở lại dùng cơm trưa, sau đó chúng ta ra hoa viên xem một chút, hoa mai nở chính là thời điểm tốt nha!
Cảnh Dương mới vừa nói xong, mọi người liền bước ra ngoài, mà mới vừa nhấc chân, chợt nghe đến thanh âm của Sở Thương.
Chờ một chút! Sở Thương khoát tay áo, xoay người nhìn về phía Hà Chính Khiêm, nói: Không đúng, người cũng đã đến, đại ca cũng kêu rồi, mà rốt cuộc khi nào ngươi chuẩn bị cùng Nhứ Nhi thành thân a? Ngươi cũng đừng lo nói miệng với ta mà không thực hiện a!
Hà Chính Khiêm lần này tới vốn muốn nói việc thành thân, mà lúc nãy bị Sở Thương hỏi đến hôn mê, ngược lại quên mất chính sự, vội vàng lấy thiệp cưới ra, vô cùng cung kính đặt ở trên bàn Đây là thiệp mời, nhạc phụ đại nhân cũng đã xem qua, mười sáu tháng sau là ngày hoàng đạo, cha nương ta đã chuẩn bị hết rồi. Sau đó lại bổ sung nói: Đại ca yên tâm, ta thật tình muốn lấy Nhứ Nhi làm vợ.
Ân, vậy là tốt rồi. Sở Thương gật đầu, nhìn lướt qua chữ viết trên thiệp cưới, coi như tiểu tử ngươi có tâm!
Dùng xong cơm trưa, ngắm xong hoa mai, Cảnh Dương lại lôi kéo Sở Nhứ Nhi nói chuyện phiếm một trận, sắp đến bữa tối, quả thực lại ép bọn họ ở lại ăn bữa tối.
Vậy Chính Khiêm cùng Nhứ Nhi về trước đi, ngày khác trở lại bái phỏng.
Chờ một chút.
Hà Chính Khiêm vừa muốn kéo tay Sở Nhứ Nhi, đã bị Sở Thương kêu ngừng.
Đại ca còn có chuyện gì muốn phân phó sao?
Sở Thương đứng dậy kéo Sở Nhứ Nhi về phía mình, nhìn Hà Chính Khiêm mím mím khóe miệng, nói: Ngươi có thể đi, thế nhưng Nhứ Nhi phải lưu lại.
Vì sao a!
Mười sáu tháng sau, không đến mười ngày nữa, tân lang cùng tân nương, trước khi thành thân không thể gặp mặt, hơn nữa đến lúc đó Nhứ Nhi cũng phải từ Phò mã phủ đi ra a, nếu như vẫn ở chỗ ngươi, chẳng lẽ đến lúc đó phải đi khắp một vòng Việt Dương thành sao a? (Thương Nhi ngươi cố tình chia rẻ người ta đi? Hắc hắc =)))
Mắt Hà Chính Khiêm trừng lớn như chuông đồng, quy tắc nàng cũng biết, bất quá muốn nàng cùng Nhứ Nhi mười ngày không gặp, này không phải rõ ràng muốn mạng của nàng sao! Đánh chết nàng cũng không thể gật đầu đồng ý a!
Nhứ Nhi vẫn đều là ở Hà gia, Chính Khiêm không cảm thấy có cái gì không thích hợp, cùng lắm trước thành thành một ngày thì lại đến Phò mã phủ, hiện tại ta muốn dẫn Nhứ Nhi trở lại.
Này phải được! Trước đây ở chỗ ngươi là bởi vì nàng là phu tử của ngươi, cho nên ta mới không nói cái gì, mà hiện tại các ngươi đều sắp thành thân, còn không tuân quy củ là không được, hơn nữa, chỉ có mười ngày ngươi cũng không chờ được?!
Hà Chính Khiêm nhanh chân chạy đến bên người Sở Nhứ Nhi, lôi kéo cánh tay của nàng, ưỡn ngực nói: Đừng nói mười ngày, cho dù nửa canh giờ cũng không được! Ta một khắc không gặp được nàng cũng sẽ rất khó chịu!
Sở Nhứ Nhi bị Hà Chính Khiêm nói đến mặt đỏ bừng, khỏi cần hỏi trong lòng bản thân nghĩ như thế nào, đương nhiên là nguyện ý theo Hà Chính Khiêm trở về, dù sao mình không gặp nàng cũng sẽ nhớ, nhưng ở trước mặt Sở Thương, kêu nàng thế nào không biết xấu hổ mà nói ra a, không có biện pháp chỉ có thể đưa mắt nhìn Cảnh Dương.
Cảnh Dương cũng không cần nhìn Sở Nhứ Nhi là có thể hiểu trong lòng nàng nghĩ như thế nào, thời điểm không nỡ xa nhau này ai cũng có, khi đó nàng cùng Sở Thương chẳng phải như vậy sao, mới vừa xa nhau thì lại nhớ đến không được.
Được rồi, hôm nay cũng đã trễ rồi, để bọn họ về trước đi, chuyện này ngày mai sẽ từ từ nói tỉ mỉ
Như vậy sao được! Ngày mai! Ngày mai phỏng chừng tiểu tử này đã giấu luôn Nhứ Nhi.
Cảnh Dương trắng mắt liếc Sở Thương, lôi kéo cánh tay của nàng Ngươi không hiểu cũng đừng nói mò.
Ta không hiểu? Làm sao ta có thể không hiểu cái này! Chẳng phải trước khi chúng ta thành thân cũng không gặp sao. Xoay mặt lại nhìn về phía Sở Nhứ Nhi, mặt nghiêm túc nói: Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ... ngón tay chỉ Hà Chính Khiêm Hiện tại hắn chính là đang ở thời kỳ huyết khí phương cương, nếu lỡ như một đêm không nhịn được, ngươi ---
Ngươi nói xong chưa! Cảnh Dương một cái tát tát lên đầu nàng, thật là càng nói càng thái quá, còn không ngừng, hù dọa ai đây!
Không phải, ta --
Còn nói phải không?! Cảnh Dương trừng mắt, Sở Thương rốt cục câm miệng.
Cảnh Dương quay đầu nhìn về phía Sở Nhứ Nhi, mặt đều đỏ thành cái dạng gì, Hà Chính Khiêm một bên thì mặt đều biến sắc.
Đừng để ý nàng, suốt ngày chỉ thích nói bậy, nghe ta, các ngươi đi về trước, còn chuyện kia, mai này hãy nói.
May là mình còn có một tẩu tử tốt hiểu rõ lí lẽ, Sở Nhứ Nhi cảm kích gật đầu, nhỏ giọng nói: Chúng ta đây đi về trước.
Đợi một chút.
Sở Thương mới vừa lên tiếng, Cảnh Dương liền nhíu mày nhìn nàng.
Vậy..vậy, trở lại cũng được, bất quá... Sở Thương đi tới bên người Hà Chính Khiêm, dùng tay che miệng ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sau đó lại nói: Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Dạ dạ dạ! Chính Khiêm nhớ kỹ ! Đại ca yên tâm.
Cứ như vậy, vấn đề này mới có một kết thúc, Sở Thương mới nhả miệng.
Nửa đêm, hai người ở trên giường, không biết...bao nhiêu lần, thân thể Cảnh Dương đều sắp bị người này làm rã rời thành từng mảnh.
Còn tới nữa?!
Sở Thương cười hắc hắc Hiện tại không phải còn sớm sao? Ngày mai lại không có việc gì, ngày tốt há có thể lãng phí a!
Cảnh Dương cũng không còn cách nào, từ sau khi người này thương thế lành, mỗi đêm muốn còn nhiều hơn trước, hơn nữa dù sao lần nào mình cũng phải cầu xin tha thứ, mà lần nào cũng là bộ dạng gấp không dằn nổi, giống như là bị cấm dục mười bảy mười tám năm vậy.
Ta không làm được. Cảnh Dương đẩy vai của nàng Nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ bị ngươi dày vò đến chết.
Sở Thương ở trong chăn ôm lấy chân của nàng, thân thể càng không ngừng cọ Nếu như ngươi không cho ta, hiện tại ta liền chết. Nói liền cường ngạnh ép người xuống Lần cuối, làm xong chúng ta ngủ.
Cảnh Dương không lay chuyển được nàng, xoay mặt đi, tùy ý nàng hôn cổ mình Hà Chính Khiêm là nữ tử.
Hắn có là nữ hay không thì... Sở Thương hết hồn nâng người, há to miệng nhìn người dưới thân Cái, cái gì?
Rốt cục cũng thành thật, Cảnh Dương hé miệng đẩy người phía trên xuống, nằm lên cánh tay của nàng, nhắm mắt lại.
Không phải đâu, ngươi đừng ngủ a, ngươi nói mau, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?
Cảnh Dương chậm rì rì mở mắt Kỳ thực, vừa mới bắt đầu, ta cũng không biết, hôm nay cùng Nhứ Nhi nói, nàng nói cho ta biết, nàng không biết nên nói thế nào với ngươi, cho nên muốn để ta nói cho ngươi.
Vậy mà ngươi cũng yên tâm để nàng cùng Hà Chính Khiêm trở lại. Nha đầu kia lá gan cũng quá lớn Cữu phụ biết không?
Không biết.
Cái gì! Cái này sao được đây! Này không được, ta phải tìm nàng đi!
Cảnh Dương kéo Sở Thương lại, xoay người đặt ở trên người nàng Ngươi tìm người ta làm cái gì a?
Nàng là nữ tử, như vậy, như vậy! Này. . . Sở Thương nói nửa ngày, cũng không nói ra được cái gì, ngược lại nhượng Cảnh Dương quăng cho nàng một ánh mắt xem thường.
Không phải ngươi cũng là nữ tử sao, ta còn không phải cũng gả cho ngươi sao, thế nào đổi thành trên người Hà Chính Khiêm lại không được, theo ta thấy a, người ta so với ngươi còn săn sóc hơn, tương lai nhất định là một hảo phu quân yêu thương nương tử.
Sở Thương nhướng mắt, lời này nghe không đúng a, đưa tay ôm lấy Cảnh Dương Thế nào, ý tứ của ngươi, ta không là hảo phu quân.
Ngươi phải sao? Ngón tay Cảnh Dương chạm nhẹ cái mũi cao thẳng của Sở Thương, khóe miệng cười cười.
Được lắm! Ta xem nàng thật to gan, cũng dám nói ta không phải hảo phu quân, ta đây sẽ cho nàng thấy, ta rốt cuộc có phải hảo phu quân hay không!
Còn chưa nói xong, liền một cái xoay người đặt Cảnh Dương ở dưới thân, tay kia dùng chăn trùm đầu lại, sau đó cả người liền chui xuống dưới.
A, ngươi là hảo phu quân!
Ta sai rồi! Sau này ta không dám nói nữa.
Ân! A!
Cảnh Dương bị người trong chăn Dằn vặt đến vô cùng khó chịu, liên tiếp cầu xin.
Sở Thương từ trong chăn chui ra, khóe miệng còn vươn theo một sợi chỉ bạc, nhất thời mặt của Cảnh Dương liền nóng như lửa đốt.
Nương tử, thật ngọt a. Sở Thương vừa nói vừa dùng đầu lưỡi liếm lấy dịch thể trong suốt vào miệng.
Hạ lưu! Cảnh Dương quay mặt qua chỗ khác, nàng thật sự là không chịu nổi Sở Thương như vậy.
Còn có thể hạ lưu hơn nha! Bên mép Sở Thương lộ ra nụ cười xấu xa, tay chậm rãi dò xuống dưới.
Khi thì lướt khắp nơi, khi thì dừng, khi thì gãy nhẹ, khi thì khiêu khích, nhưng lại không làm việcc hính, thân thể Cảnh Dương đều khó chịu đến run rẩy.
Phu quân, hảo phu quân của ta, đừng dằn vặt ta nữa, khó chịu. Hai chữ cCuối cùng, Cảnh Dương đều sắp khóc ra.
Sở Thương đau lòng không ngớt, hôn lên môi nàng Ta đến ngay, sẽ không khó chịu nữa. Dùng sức, liền hóa chỉ vì kiếm, ở bên trong u kính nhanh chóng ra vào.
Đêm khuya lẳng lặng, trong phòng vẫn là một mảnh hỏa hồng nóng bỏng.
/102
|