Sở đại phu, không chỉ khéo tay y thuật tốt, bộ dạng còn tuấn tú lịch sự, cũng không biết có ý trung nhân hay không a? Người nói chuyện là Lưu đại nương cách vài con phố, người này cũng không có chỗ nào không tốt, chỉ có tật xấu là thích làm cho làm mai, từ sau khi Sở Thương bắt đầu ngồi chẩn, Lưu đại nương này liền ngày ngày chạy đến Tế Nhân Đường, đường xa như thế, thực sự là cũng không ngại mệt.
Tại hạ từ lâu đã cưới vợ. Sở Thương nhẫn nại giải thích, tay còn đang tham mạch cho Lưu đại nương, vốn tưởng nói như vậy, bà sẽ thôi, ai ngờ vẫn còn có chiêu tiếp theo.
Lưu đại nương như có đăm chiêu gật đầu Nga, là cô nương nhà nào a? Các ngươi thành thân đã bao lâu, có hài nhi chưa?
Sở Thương có chút nhức đầu, nhưng cũng không cự tuyệt người khác, chỉ là theo tình hình thực tế nói Ách, nương tử ta cũng không phải người Kinh Hà, chúng ta cũng vừa thành thân không được một năm, còn chưa có hài nhi.
Lưu đại nương nghe nàng nói như vậy, lập tức tinh thần tỉnh táo, còn chưa có hài nhi, chưa có hài nhi vậy dễ làm, vỗ đùi nói: Sao lại không mau sinh đi, nhìn ngươi cũng có hai mươi đi, lúc ta ở tuổi đó, hài tử cũng sinh hai đứa.
Ách, chúng ta vẫn chư sốt ruột. Sở Thương nâng bút lông chấm mực nước, viết phương thuốc Hỏa khí ngài có chút lớn, những phương diện khác đều tốt, ta khai cho ngài thuốc hàng hỏa, trở về uống một ngày ba lần.
Lưu đại nương tiếp nhận phương thuốc, nhưng mông vẫn không rời ghế Kỳ thực nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phải đại sự gì, chủ yếu là khai chi tán diệp, kéo dài hương khói. Nói lại để sát vào thêm vài phần Cô nương của mấy hộ gia đình tốt nhất trên trấn đều nhớ thương ngươi đây.
Lưu đại nương, ngài ——, ta không nghĩ tới loại chuyện này, tình cảm của ta cùng với nương tử rất tốt.
Lưu đại nương cười ha hả đứng dậy, mắt cong thành một đường Đại nương hiểu, đại nương đều hiểu, ngươi đây là xấu hổ.
Không phải, Lưu đại nương, ngài không thể —— Sở Thương còn chưa nói xong. Lưu đại nương cũng đã đi, đối với người có lòng nhiệt tình như vậy, Sở Thương thật sâu thở dài.
Nương tử, ta đã trở về. Buổi trưa Sở Thương đi ngồi chẩn mãi cho đến chạng vạng mới vừa về, mới vừa về tới thì câu đầu tiên chính là nương tử.
Cảnh Dương lấy giấy lụa cho nàng rửa tay, sau đó lại rót một ly trà nóng Mệt lắm không?
Cũng tốt, chỉ nhớ ngươi.
Cảnh Dương chọt nhẹ gáy của nàng, giận dỗi cười: Ngươi còn có thể nhớ ta a? Bên ngoài nhiều tiểu cô nương như vậy, không câu linh hồn nhỏ bé của ngươi đi a, ta cũng có nghe nói, đã có vài hộ hỏi ngươi có muốn nạp thiếp hay không, ngươi không có suy nghĩ gì sao?
Sở Thương mới vừa nuốt nước trà vào, nghe được những lời này của nương tử nhà mình, lại nghĩ đến Lưu đại nương đã nhiều ngày mỗi ngày đều tới kia, lập tức bị nghẹn, thiếu chút nữa ho cả tim gan ra ngoài.
Ngươi chậm một chút, ta chỉ mới nói như vậy, ngươi chột dạ cái gì a. Cảnh Dương vội vàng vỗ lưng của nàng.
Ta nào có, khụ khụ, chột dạ, khụ khụ.
Không chôt dạ, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Nước cũng uống không xong. Cảnh Dương đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, trêu đùa: Mồ hôi cũng ra một nắm lớn.
Ngươi cũng không thể oan uổng ta a! Sở Thương vội vàng để chén trà lên bàn, đứng dậy ôm Cảnh Dương Kia đều là do phụ nhân không có chuyện gì làm, ta nào dám có tâm tư nạp thiếp, con người của ta cũng không phải ngươi không biết, ngươi cũng không được để chuyện này trong lòng.
Nói như vậy là ngươi không dám, chứ không phải không muốn?
Trời đất chứng giám! Nếu như ta có tâm tư này, để ta ——
Đừng thề. Cảnh Dương vỗ vai của nàng, xoay mặt đi nói: Ta không thích nghe.
Này không phải không thích nghe, đây là luyến tiếc nàng thề độc, Sở Thương mặt dày cọ lấy sườn mặt của Cảnh Dương Trong lòng ta, trong mắt ta đều là ngươi, ai cũng không chen vào được, đều là những người kia buồn chán, ngày mai ta sẽ đuổi bọn họ đi hết, nương tử đừng nóng giận.
Cảnh Dương cắn môi lộ ra một ngụm răng nhỏ, oán hận nhéo vai Sở Thương, lúc này dùng đủ toàn lực Suốt ngày dùng chiêu này, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám có ý đồ xấu gì, ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó cũng cho ngươi mang cái nón xanh* thật lớn trên đầu!
*mang nón xanh: bị cắm sừng
Ngươi dám!
Ngươi xem ta có dám hay không!
Sở Thương trừng mắt, bỗng dưng bế ngang Cảnh Dương lên.
Ngươi làm gì, mau buông ta xuống!
Sở Thương giống không nghe thấy Cảnh Dương, đá văng cửa phòng khách, bước chân nhanh về phòng.
Ở đây đều là người! Ngươi đừng náo loạn! Cảnh Dương chôn đầu ở trước ngực Sở Thương, mắt gắt gao nhắm lại, lúc này khẳng định đã bị bọn hạ nhân chê cười.
Bỗng nhiên Sở Thương ngừng cước bộ, Cảnh Dương vừa định phát tác, chợt nghe nàng gọi một tiếng cữu phụ.
Sở Huyền Đông nhìn bộ dạng mặt không đổi sắc tim không đập mạnh của Sở Thương, trong lòng không khỏi buồn cười, thực sự là kiều thê nơi tay, cho dù chỉ vài bước cũng không chờ được, Sở Huyền Đông cũng là người từng trải, tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhìn nhau cười, liền vội vã ly khai. Tốt xấu Cảnh Dương cũng là công chúa, dù sao mặt mũi cũng phải giữ lại chút, nhìn thân ảnh đi xa của các nàng, lại gọi hạ nhân, phân phó đưa cơm nước đến phòng các nàng. Lắc đầu cảm thán một phen, thật đúng là thanh niên a, khí lực dồi dào.
Cảnh Dương mới vừa được Sở Thương ôm vào sương phòng, thân thể liền bắt đầu giãy dụa Ngươi hỗn đản, đều bị cữu phụ thấy, hắn sẽ nghĩ ta như thế nào a! Dục hỏa đốt người, gấp khó dằn nổi! Mặt mình đều bị tên này làm mất hết.
Sở Thương mới không quan tâm nhiều như vậy, xốc lại thân thể của nàng, hai ba bước liền ném nàng lên giường, bản thân cũng thuận thế đè lên.
Ngày mai ta sẽ đuổi hết đám người đến mai mối kia đi, hiện tại ngươi không được phép náo loạn. Vừa dứt lời liền cúi đầu cởi thắt lưng người dưới thân.
Ai muốn quản ngươi! Ngươi thích nạp thiếp thì nạp, cùng lắm thì ta sẽ đi tìm một tiểu bạch kiểm, đảm bảo trắng hơn ngươi, hơn ngươi —— ngô!
Càng nói càng kỳ lạ, Sở Thương tức giận trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng, mở khớp hàm, bắt đầu ở bên trong quấy phá.
Hôm nay ta mới phát hiện, cơn ghen của ngươi sao lại lớn như vậy a?
Một sợi chỉ bạc thật dài, nhượng Cảnh Dương đỏ mặt, thân thể mới vừa an phận lại bắt đầu giãy dụa.
Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. Sở Thương bị nàng cọ đến nổi hơi thở cũng bất ổn, hai tay giữ lấy cơ thể của nàng. Ngậm lấy lỗ tai của nàng, thở nhiệt khí Hôm nay ta ngồi chuẩn cả ngày, cũng nhớ ngươi cả ngày, đến mức cả người ta đều không ổn, ta chỉ muốn ôm ngươi một chút.
Cảnh Dương không nhớ nàng sao? Cảnh Dương cũng nhớ a, nàng cũng không phải cố ý cáu kỉnh với Sở Thương, nhưng người này luôn luôn quá ưu tú, vô luận đi tới đâu đều có người nhớ thương, hiện tại người làm mối đã tìm tới cửa, Cảnh Dương ôm một bụng ủy khuất, không chỗ phát tiết đây.
Ân, không nên. Cảnh Dương mở miệng từ chối, trái lại càng giống như là dục cự hoàn nghênh, sau khi ỡm ờ một hồi, y phục trên người đều đã bị lột sạch hết.
Sở Thương cởi y phục của Cảnh Dương xong, vội vàng đứng dậy, lại bắt đầu cởi của mình, dưới tình thế cấp bách, thắt lưng bị nàng cởi thành nút thắt, kéo cỡ nào cũng không ra, khiến nàng lo lắng không thôi.
Ngươi chờ một chút, một chút là tốt rồi! Sở Thương ngồi dậy, liều mạng mà kéo.
Cảnh Dương thấy nàng như vậy trái lại nhịn không được nở nụ cười, thân thể xích lỏa cuốn lấy eo trước mắt người này, trước ngực đầy đặn kề sát lồng ngực Sở Thương.
Tướng công ~ Tay Cảnh Dương cách y phục, trượt trên thân thể của nàng, thỉnh thoảng môi lại đụng chạm cái cổ mẫn cảm của nàng, cố ý vươn lưỡi nhỏ vẽ loạn bên ngoài.
Da đầu Sở Thương đều tê dại, hiện tại nàng bức thiết muốn xé ràng buộc trên người, cùng Cảnh Dương thẳng thắn thành khẩn tương đối, vì vậy hít sâu một hơi, hầu như là dùng hết khí lực toàn thân.
Chỉ nghe thấy Xoẹt một tiếng.
Cảnh Dương liền bị Sở Thương đặt ở dưới thân.
Tiểu yêu tinh, thật sự cho rằng ta không có biện pháp sao! Thắt lưng bị buộc rút bị nàng xé thành hai nửa.
Cảnh Dương kiều mị nhìn Sở Thương Tướng công, ta muốn ngươi.
Sở Thương gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt rút đi tất cả y phục trên người, hai tay xích lỏa nhào qua Ngươi thật sự muốn mạng của ta a!
Ân! Cảnh Dương cong người, cố sức hùa theo, hôm nay các nàng muốn liều chết triền miên một phen.
Kíchtình qua đi.
Đói bụng không? Đầu Sở Thương dán trên lưng Cảnh Dương, thỉnh thoảng cắn một ngụm.
Kỳ thực bọn hạ nhân đã đưa cơm đến cho các nàng, chỉ bất quá còn chưa gõ cửa, đã bị thanh âm bên trong dọa sợ lui về, ai dám quấy rối vào lúc này chứ, đành phải chờ.
Cảnh Dương xoay người lại, ôm lấy đầu Sở Thương vào lòng, cười nói: Ngươi còn chưa ăn no sao? Ta cũng có chút no rồi.
Ý như thế sao Sở Thương lại không hiểu, cúi đầu nở nụ cười, miệng ngậm lấy hạt đậu trước mắtt, đầu lưỡi càng không ngừng trêu chọc.
Ân, ân ——
Thân thể Cảnh Dương bị nàng chọc đến có chút vong tình, ôm đầu của nàng mà run rẩy.
Sở Thương cong cong khóe miệng, tay dò xuống dưới, quả nhiên đã ướt.
Thân thể Cảnh Dương lay qua lay lại một hồi, lúc xuyên qua lần cuối cùng, nàng nghĩ bản thân thậm chí sắp chết, bất quá được ôn nhu vuốt ve một hồi, nàng lại sống dậy.
Chúng ta muốn một hài tử đi.
===================================
Sáng sớm Sở Thương phải đi y quán, bất quá lúc này Cảnh Dương đang ở bên cạnh nàng, quả nhiên không ngoài sở liệu, Lưu đại nương lại tới nữa rồi, phản ứng đầu tiên của Sở Thương chính là quay đầu nhìn Cảnh Dương, mà nương tử nhà mình lại giống như không có việc gì, giống như người hôm qua lên cơn ghen không phải là nàng vậy.
Vị này chính là Lưu đại nương đi. Không đợi Lưu đại nương nói, Cảnh Dương trước hết đã mở miệng Ta là nương tử Sở Thương, nghe nói ngài làm mai cho hắn phải không?
Ách, cái này —— chính thê đi thẳng vào vấn đề như thế, Lưu đại nương lần đầu thấy.
Cảnh Dương quay đầu hung hăng liếc Sở Thương Ngươi muốn nạp thiếp sao?
Sở Thương nuốt nuốt nước bọt, đầu lắc như trống bỏi Sao có thể a! Đều là người bên ngoài nói bậy, ngươi nghìn vạn lần đừg cho là thật.
Lúc này Lưu đại nương mới hiểu được, vì sao Sở Thương không dám nạp thiếp, nguyên lai là trong nhà cưới một con cọp mẹ, nếu như vậy, cô nương người ta chịu làm thiếp cho hắn thì ủy khuất sẽ chịu không hết đây, nghĩ vậy Lưu đại nương vội vàng phất tay áo với Sở Thương Đại nương đột nhiên nhớ tới ta quên mua rượu, nhà ta không có rượu thì không sống được, đại nương đi trước.
Ta tiễn ngài.
Không cần không cần, ngươi làm việc của ngươi.
Sở Thương nhìn thân ảnh vội vội vàng vàng kia, quay đầu lại nhìn về phía nương tử nhà mình, cười nói: Yên tâm rồi đi?
Cảnh Dương nhướn mi Phỏng chừng sau này tất cả mọi người sẽ biết ngươi cưới một cọp mẹ đi.
Sở Thương không cho là đúng lắc đầu Ngoại nhân có thể biết cái gì, ngươi là cọp mẹ, hay là tiểu cừu, ta rõ ràng nhất. Nói xong mắt còn đảo quanh trước ngực Cảnh Dương.
Cút qua một bên! Cảnh Dương tức giận vỗ nàng một cái, suốt ngày không đứng đắn.
=======================================
Sở Thương là ác ma mê ngực ┐(︶▽︶)┌
Tại hạ từ lâu đã cưới vợ. Sở Thương nhẫn nại giải thích, tay còn đang tham mạch cho Lưu đại nương, vốn tưởng nói như vậy, bà sẽ thôi, ai ngờ vẫn còn có chiêu tiếp theo.
Lưu đại nương như có đăm chiêu gật đầu Nga, là cô nương nhà nào a? Các ngươi thành thân đã bao lâu, có hài nhi chưa?
Sở Thương có chút nhức đầu, nhưng cũng không cự tuyệt người khác, chỉ là theo tình hình thực tế nói Ách, nương tử ta cũng không phải người Kinh Hà, chúng ta cũng vừa thành thân không được một năm, còn chưa có hài nhi.
Lưu đại nương nghe nàng nói như vậy, lập tức tinh thần tỉnh táo, còn chưa có hài nhi, chưa có hài nhi vậy dễ làm, vỗ đùi nói: Sao lại không mau sinh đi, nhìn ngươi cũng có hai mươi đi, lúc ta ở tuổi đó, hài tử cũng sinh hai đứa.
Ách, chúng ta vẫn chư sốt ruột. Sở Thương nâng bút lông chấm mực nước, viết phương thuốc Hỏa khí ngài có chút lớn, những phương diện khác đều tốt, ta khai cho ngài thuốc hàng hỏa, trở về uống một ngày ba lần.
Lưu đại nương tiếp nhận phương thuốc, nhưng mông vẫn không rời ghế Kỳ thực nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phải đại sự gì, chủ yếu là khai chi tán diệp, kéo dài hương khói. Nói lại để sát vào thêm vài phần Cô nương của mấy hộ gia đình tốt nhất trên trấn đều nhớ thương ngươi đây.
Lưu đại nương, ngài ——, ta không nghĩ tới loại chuyện này, tình cảm của ta cùng với nương tử rất tốt.
Lưu đại nương cười ha hả đứng dậy, mắt cong thành một đường Đại nương hiểu, đại nương đều hiểu, ngươi đây là xấu hổ.
Không phải, Lưu đại nương, ngài không thể —— Sở Thương còn chưa nói xong. Lưu đại nương cũng đã đi, đối với người có lòng nhiệt tình như vậy, Sở Thương thật sâu thở dài.
Nương tử, ta đã trở về. Buổi trưa Sở Thương đi ngồi chẩn mãi cho đến chạng vạng mới vừa về, mới vừa về tới thì câu đầu tiên chính là nương tử.
Cảnh Dương lấy giấy lụa cho nàng rửa tay, sau đó lại rót một ly trà nóng Mệt lắm không?
Cũng tốt, chỉ nhớ ngươi.
Cảnh Dương chọt nhẹ gáy của nàng, giận dỗi cười: Ngươi còn có thể nhớ ta a? Bên ngoài nhiều tiểu cô nương như vậy, không câu linh hồn nhỏ bé của ngươi đi a, ta cũng có nghe nói, đã có vài hộ hỏi ngươi có muốn nạp thiếp hay không, ngươi không có suy nghĩ gì sao?
Sở Thương mới vừa nuốt nước trà vào, nghe được những lời này của nương tử nhà mình, lại nghĩ đến Lưu đại nương đã nhiều ngày mỗi ngày đều tới kia, lập tức bị nghẹn, thiếu chút nữa ho cả tim gan ra ngoài.
Ngươi chậm một chút, ta chỉ mới nói như vậy, ngươi chột dạ cái gì a. Cảnh Dương vội vàng vỗ lưng của nàng.
Ta nào có, khụ khụ, chột dạ, khụ khụ.
Không chôt dạ, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Nước cũng uống không xong. Cảnh Dương đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, trêu đùa: Mồ hôi cũng ra một nắm lớn.
Ngươi cũng không thể oan uổng ta a! Sở Thương vội vàng để chén trà lên bàn, đứng dậy ôm Cảnh Dương Kia đều là do phụ nhân không có chuyện gì làm, ta nào dám có tâm tư nạp thiếp, con người của ta cũng không phải ngươi không biết, ngươi cũng không được để chuyện này trong lòng.
Nói như vậy là ngươi không dám, chứ không phải không muốn?
Trời đất chứng giám! Nếu như ta có tâm tư này, để ta ——
Đừng thề. Cảnh Dương vỗ vai của nàng, xoay mặt đi nói: Ta không thích nghe.
Này không phải không thích nghe, đây là luyến tiếc nàng thề độc, Sở Thương mặt dày cọ lấy sườn mặt của Cảnh Dương Trong lòng ta, trong mắt ta đều là ngươi, ai cũng không chen vào được, đều là những người kia buồn chán, ngày mai ta sẽ đuổi bọn họ đi hết, nương tử đừng nóng giận.
Cảnh Dương cắn môi lộ ra một ngụm răng nhỏ, oán hận nhéo vai Sở Thương, lúc này dùng đủ toàn lực Suốt ngày dùng chiêu này, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám có ý đồ xấu gì, ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó cũng cho ngươi mang cái nón xanh* thật lớn trên đầu!
*mang nón xanh: bị cắm sừng
Ngươi dám!
Ngươi xem ta có dám hay không!
Sở Thương trừng mắt, bỗng dưng bế ngang Cảnh Dương lên.
Ngươi làm gì, mau buông ta xuống!
Sở Thương giống không nghe thấy Cảnh Dương, đá văng cửa phòng khách, bước chân nhanh về phòng.
Ở đây đều là người! Ngươi đừng náo loạn! Cảnh Dương chôn đầu ở trước ngực Sở Thương, mắt gắt gao nhắm lại, lúc này khẳng định đã bị bọn hạ nhân chê cười.
Bỗng nhiên Sở Thương ngừng cước bộ, Cảnh Dương vừa định phát tác, chợt nghe nàng gọi một tiếng cữu phụ.
Sở Huyền Đông nhìn bộ dạng mặt không đổi sắc tim không đập mạnh của Sở Thương, trong lòng không khỏi buồn cười, thực sự là kiều thê nơi tay, cho dù chỉ vài bước cũng không chờ được, Sở Huyền Đông cũng là người từng trải, tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhìn nhau cười, liền vội vã ly khai. Tốt xấu Cảnh Dương cũng là công chúa, dù sao mặt mũi cũng phải giữ lại chút, nhìn thân ảnh đi xa của các nàng, lại gọi hạ nhân, phân phó đưa cơm nước đến phòng các nàng. Lắc đầu cảm thán một phen, thật đúng là thanh niên a, khí lực dồi dào.
Cảnh Dương mới vừa được Sở Thương ôm vào sương phòng, thân thể liền bắt đầu giãy dụa Ngươi hỗn đản, đều bị cữu phụ thấy, hắn sẽ nghĩ ta như thế nào a! Dục hỏa đốt người, gấp khó dằn nổi! Mặt mình đều bị tên này làm mất hết.
Sở Thương mới không quan tâm nhiều như vậy, xốc lại thân thể của nàng, hai ba bước liền ném nàng lên giường, bản thân cũng thuận thế đè lên.
Ngày mai ta sẽ đuổi hết đám người đến mai mối kia đi, hiện tại ngươi không được phép náo loạn. Vừa dứt lời liền cúi đầu cởi thắt lưng người dưới thân.
Ai muốn quản ngươi! Ngươi thích nạp thiếp thì nạp, cùng lắm thì ta sẽ đi tìm một tiểu bạch kiểm, đảm bảo trắng hơn ngươi, hơn ngươi —— ngô!
Càng nói càng kỳ lạ, Sở Thương tức giận trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng, mở khớp hàm, bắt đầu ở bên trong quấy phá.
Hôm nay ta mới phát hiện, cơn ghen của ngươi sao lại lớn như vậy a?
Một sợi chỉ bạc thật dài, nhượng Cảnh Dương đỏ mặt, thân thể mới vừa an phận lại bắt đầu giãy dụa.
Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. Sở Thương bị nàng cọ đến nổi hơi thở cũng bất ổn, hai tay giữ lấy cơ thể của nàng. Ngậm lấy lỗ tai của nàng, thở nhiệt khí Hôm nay ta ngồi chuẩn cả ngày, cũng nhớ ngươi cả ngày, đến mức cả người ta đều không ổn, ta chỉ muốn ôm ngươi một chút.
Cảnh Dương không nhớ nàng sao? Cảnh Dương cũng nhớ a, nàng cũng không phải cố ý cáu kỉnh với Sở Thương, nhưng người này luôn luôn quá ưu tú, vô luận đi tới đâu đều có người nhớ thương, hiện tại người làm mối đã tìm tới cửa, Cảnh Dương ôm một bụng ủy khuất, không chỗ phát tiết đây.
Ân, không nên. Cảnh Dương mở miệng từ chối, trái lại càng giống như là dục cự hoàn nghênh, sau khi ỡm ờ một hồi, y phục trên người đều đã bị lột sạch hết.
Sở Thương cởi y phục của Cảnh Dương xong, vội vàng đứng dậy, lại bắt đầu cởi của mình, dưới tình thế cấp bách, thắt lưng bị nàng cởi thành nút thắt, kéo cỡ nào cũng không ra, khiến nàng lo lắng không thôi.
Ngươi chờ một chút, một chút là tốt rồi! Sở Thương ngồi dậy, liều mạng mà kéo.
Cảnh Dương thấy nàng như vậy trái lại nhịn không được nở nụ cười, thân thể xích lỏa cuốn lấy eo trước mắt người này, trước ngực đầy đặn kề sát lồng ngực Sở Thương.
Tướng công ~ Tay Cảnh Dương cách y phục, trượt trên thân thể của nàng, thỉnh thoảng môi lại đụng chạm cái cổ mẫn cảm của nàng, cố ý vươn lưỡi nhỏ vẽ loạn bên ngoài.
Da đầu Sở Thương đều tê dại, hiện tại nàng bức thiết muốn xé ràng buộc trên người, cùng Cảnh Dương thẳng thắn thành khẩn tương đối, vì vậy hít sâu một hơi, hầu như là dùng hết khí lực toàn thân.
Chỉ nghe thấy Xoẹt một tiếng.
Cảnh Dương liền bị Sở Thương đặt ở dưới thân.
Tiểu yêu tinh, thật sự cho rằng ta không có biện pháp sao! Thắt lưng bị buộc rút bị nàng xé thành hai nửa.
Cảnh Dương kiều mị nhìn Sở Thương Tướng công, ta muốn ngươi.
Sở Thương gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt rút đi tất cả y phục trên người, hai tay xích lỏa nhào qua Ngươi thật sự muốn mạng của ta a!
Ân! Cảnh Dương cong người, cố sức hùa theo, hôm nay các nàng muốn liều chết triền miên một phen.
Kíchtình qua đi.
Đói bụng không? Đầu Sở Thương dán trên lưng Cảnh Dương, thỉnh thoảng cắn một ngụm.
Kỳ thực bọn hạ nhân đã đưa cơm đến cho các nàng, chỉ bất quá còn chưa gõ cửa, đã bị thanh âm bên trong dọa sợ lui về, ai dám quấy rối vào lúc này chứ, đành phải chờ.
Cảnh Dương xoay người lại, ôm lấy đầu Sở Thương vào lòng, cười nói: Ngươi còn chưa ăn no sao? Ta cũng có chút no rồi.
Ý như thế sao Sở Thương lại không hiểu, cúi đầu nở nụ cười, miệng ngậm lấy hạt đậu trước mắtt, đầu lưỡi càng không ngừng trêu chọc.
Ân, ân ——
Thân thể Cảnh Dương bị nàng chọc đến có chút vong tình, ôm đầu của nàng mà run rẩy.
Sở Thương cong cong khóe miệng, tay dò xuống dưới, quả nhiên đã ướt.
Thân thể Cảnh Dương lay qua lay lại một hồi, lúc xuyên qua lần cuối cùng, nàng nghĩ bản thân thậm chí sắp chết, bất quá được ôn nhu vuốt ve một hồi, nàng lại sống dậy.
Chúng ta muốn một hài tử đi.
===================================
Sáng sớm Sở Thương phải đi y quán, bất quá lúc này Cảnh Dương đang ở bên cạnh nàng, quả nhiên không ngoài sở liệu, Lưu đại nương lại tới nữa rồi, phản ứng đầu tiên của Sở Thương chính là quay đầu nhìn Cảnh Dương, mà nương tử nhà mình lại giống như không có việc gì, giống như người hôm qua lên cơn ghen không phải là nàng vậy.
Vị này chính là Lưu đại nương đi. Không đợi Lưu đại nương nói, Cảnh Dương trước hết đã mở miệng Ta là nương tử Sở Thương, nghe nói ngài làm mai cho hắn phải không?
Ách, cái này —— chính thê đi thẳng vào vấn đề như thế, Lưu đại nương lần đầu thấy.
Cảnh Dương quay đầu hung hăng liếc Sở Thương Ngươi muốn nạp thiếp sao?
Sở Thương nuốt nuốt nước bọt, đầu lắc như trống bỏi Sao có thể a! Đều là người bên ngoài nói bậy, ngươi nghìn vạn lần đừg cho là thật.
Lúc này Lưu đại nương mới hiểu được, vì sao Sở Thương không dám nạp thiếp, nguyên lai là trong nhà cưới một con cọp mẹ, nếu như vậy, cô nương người ta chịu làm thiếp cho hắn thì ủy khuất sẽ chịu không hết đây, nghĩ vậy Lưu đại nương vội vàng phất tay áo với Sở Thương Đại nương đột nhiên nhớ tới ta quên mua rượu, nhà ta không có rượu thì không sống được, đại nương đi trước.
Ta tiễn ngài.
Không cần không cần, ngươi làm việc của ngươi.
Sở Thương nhìn thân ảnh vội vội vàng vàng kia, quay đầu lại nhìn về phía nương tử nhà mình, cười nói: Yên tâm rồi đi?
Cảnh Dương nhướn mi Phỏng chừng sau này tất cả mọi người sẽ biết ngươi cưới một cọp mẹ đi.
Sở Thương không cho là đúng lắc đầu Ngoại nhân có thể biết cái gì, ngươi là cọp mẹ, hay là tiểu cừu, ta rõ ràng nhất. Nói xong mắt còn đảo quanh trước ngực Cảnh Dương.
Cút qua một bên! Cảnh Dương tức giận vỗ nàng một cái, suốt ngày không đứng đắn.
=======================================
Sở Thương là ác ma mê ngực ┐(︶▽︶)┌
/102
|