‘Phải, ha ha.”
Kiều Ứng Hiên bị trừng mắt cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy Cung gia đệ đệ thật đáng yêu, thét dài thống khoái một tiếng, Kiều Ứng Hiên chạy thật sảng khoái lúc này mới thả chậm tốc độ, ở chỗ bìa rừng dừng lại, sau đó rút ra cung tiễn từ bên hông ngựa lộ vẻ muốn dạy Cung Trác Lương bắn tên.
“Ngươi trước tiên thả ta xuống, khó chịu quá.”
Cung Trác Lương đẩy Kiều Ứng Hiên lắc lắc cung tiễn trong tay mình, chính mình nhấc chân nghiêng người bước xuống ngựa, vẫn là Kiều Ứng Hiên nhanh tay bắt được, mới không làm cho Cung Trác Lương ‘ngã lăn xuống đất’.
“Xương cốt đều tan……”
Hai chân bước xuống đất, Cung Trác Lương mới phát hiện mình hiện tại cả người không có khí lực, nhưng hắn lại không muốn Kiều Ứng Hiên giúp đỡ, đơn giản trực tiếp ngồi xuống một phiến đá bên cạnh, dù sao trên người hắn mặc dày, ngồi một chút cũng không sợ cảm lạnh.
“Trác Lương, phi ngựa thật sảng khoái đi, về sau ca ca thường mang ngươi ra đây ngoạn.”
Kiều Ứng Hiên cất kỹ cung tiễn ngồi xỏm xuống trước mặt Cung Trác Lương, cười ha ha giương mắt nhìn hắn, kia chân thành tha thiết bộ dáng đáng yêu trong sáng thật sự làm cho người ta không nói nên lời chỉ trích được.
“Cảm ơn Kiều nhị ca, ta cũng không ở đây lâu, lần này trở về một là vấn an tỷ tỷ, hai là trên tay có chút bạc lẻ, làm phiền tỷ phu hỗ trợ đặt mua một chút gia sản đất vườn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ xuất môn đi du ngoạn.”
Cung Trác Lương thề về sau phải cách xa thiếu niên niên nhiệt huyết này thật xa không thì cũng trốn rất xa, còn thường đi ra ngoài chơi, liền không biết đem ca ca của hắn biến thành cái dạng gì! Nhưng những chuyện này Cung Trác Lương không thể cùng Kiều Ứng Hiên nói rõ, cho nên hiện tại Cung Trác Lương thực là đã bị nội thương.
“Như thế nào phải rời khỏi chứ? Ngươi nhỏ tuổi như vậy, như thế nào có thể làm cho người khác yên tâm!”
Kiều Ứng Hiên kinh ngạc, tươi cười trên mặt lập tức tan biến, tiếp tục khó hiểu cùng lo lắng ngồi chồm hổm nhìn hắn.
“Kiều nhị ca nghĩ cũng biết chút chuyện của ta, tại sao có thể tiếp tục ngốc ở Bạc thành này.”
Trên mặt cười cười ra vẻ mất mác, Cung Trác Lương một lòng nghĩ như thế nào làm cho tiểu tử này mất hết hưng trí đưa mình về nhà, hắn một phút đồng hồ cũng không muốn ngây người ở chỗ này.
Cung Trác Lương dù sao không phải thật là một thiếu niên ngây thơ, sao có thể không rõ Kiều Ứng Trạch đang ở nhà lo lắng, chính mình còn vô tâm vô phế săn thú bắt chim.
“Này…. Mỗi nhà vốn luôn có chuyện khó khăn a, kỳ thật ta cũng rất muốn có thể rời khỏi nhà ra ngoài du ngoạn, nhưng ta không yên lòng mẫu thân cùng ca ca, nương cũng sẽ không cho ta đi.”
Kiều Ứng Hiên nghe nói vậy cũng khẽ thở dài một tiếng, xoay người cùng Cung Trác Lương ngồi trên một tảng đá, như an ủi ôm bờ vai hắn vuốt ve.
“…….. Phải không?”
Cung Trác Lương liếc mắt nhìn móng vuốt trên vai mình, ngoài mặt thản nhiên trả lời, đang nghĩ ngợi phải mở miệng như thế nào cho hắn mang mình trở về, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa đang chầm chậm đến gần, chỉ thấy một thanh niên anh tuấn ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đang cưỡi ngựa chạy tới, cacnh1 bọn họ khoảng trăm bước xoay người xuống ngựa, sau đó dường như do dự một chút có nên đến gần hay không, cuối cùng vẫn là dẫn ngựa tới hướng hai người hành lễ, gọi nhị thiếu gia cùng tiểu cữu gia.
“Ngươi là hộ vệ của Kiều gia, gọi là gì?”
Cung Trác Lương thừa dịp hỏi thanh niên liền đứng lên, cuối cùng cùng Kiều Ứng Hiên kéo ra khoảng cách an toàn, nghe được đối phương kêu chính mình là tiểu cữu gia, vậy là phải đi theo hộ vệ của Kiều Ứng Trạch.
Lúc xuất môn Cung Trác Lương còn mặc nữ trang ngồi trong buồng xe, cho nên cũng không gặp qua bộ dáng hộ vệ gia phó, nhưng không nghĩ tới còn có nhân vật như vậy.
“Tiểu nhân Thạch Khang.”
Thạch Khang trả lời bình tĩnh mà lại không mất đi cung kính, không có hương vị xem nhẹ đối phương còn trẻ hay là xuất thân thấp hèn.
“Thạch Khang, tốt, ân….. Kiều nhị ca, lần này ta tới vội vàng, ta tuy biết nhị ca tài năng cưỡi ngựa rất tốt, nhưng tỷ tỷ trong nhà cũng không biết, hiện tại không chừng đang rất lo lắng, cho nên lần này trước hết quay về đi, chờ ta làm cho tỷ tỷ an tâm, sẽ tìm cơ hội ra ngoài chơi.”
Cung Trác Lương cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt, ý tứ hàm xúc không rõ khen một tiếng tốt, sau đó quay lại đối Kiều Ứng Hiên trực tiếp mở miệng.
Nếu hiện tại thêm một người biết cưỡi ngựa, hơn nữa rõ ràng so với thiếu niên nhiệt huyết Kiều ứng Hiên kia gia phó kia đáng tin cậy hơn, Cung Trác Lương cũng không cần cùng Kiều Ứng Hiên vòng vo, trực tiếp để cho Thạch Khang này dẫn hắn về nhà.
“Này không có quan hệ gì đi, đùa chính là để vui vẻ, ngươi đều lớn thành như vậy, như thế nào còn học tính cách mẹ già của tiểu nhi nữ chứ?”
Kiều Ứng Hiên vừa mới vừa hâm nóng người, đang chờ triển khai tài năng trước mặt Cung Trác Lương, nghe hắn nói phải đi về đương nhiên là không muốn, trong lòng còn cười hắn quả nhiên tuổi còn nhỏ, ra ngoài vui đùa một chút còn phải lo trước lo sau.
“Kiều nhị ca lời này đã nói quá sai rồi, tỷ tỷ là thật tâm lo lắng cho ta mới có thể lo lắng cho ta, ta tự nhiên cũng nên nghĩ cho nàng nhiều, có thể nào biết nàng đang khổ sở còn chính mình vui chơi tận hứng chứ, nhị ca nếu không muốn trở về, tiểu đệ bảo Thạch Khang mang ta về trước cũng được.”
Cung Trác Lương biết Kiều Ứng Hiên sẽ không muốn, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ dỗ dành tiểu tử này, Kiều Ứng Hiên nếu bởi vậy mà không muốn cùng mình thân cận cũng tốt, có thể giảm bớt một đống phiền toái cho hắn và Kiều Ứng Trạch.
“Trác Lương đệ đệ đừng nóng giận, là ca ca lỗ mãng, ta đây sẽ cùng ngươi trở về chịu tội cùng tẩu tử.”
Kiều Ứng Hiên thấy Cung Trác Lương không cao hứng, vội thu liễm thái độ, thật tình thật lòng cùng hắn cúi đầu giải thích.
Kiều Ứng Hiên là một người ngay thẳng, rộng rãi, cũng sẽ không bởi vì Cung Trác Lương giáo huấn trực tiếp mà tâm sinh khúc mắc, ngược lại cảm thấy hắn bày ra bộ dáng tiểu đại nhân rất thú vị. Hơn nữa hai người đều ở điền trang, chờ mình cùng tiểu tẩu tử hảo hảo nói chuyện, về sau lại mang Trác Lương đệ đệ ra ngoài là được, tuyệt đối không kém lần này.
“Không, là tiểu đệ thất lễ, Kiều nhị ca cũng là có ý tốt…. Vậy chúng ta trở về đi.”
Kiều Ứng Hiên trực tiếp nhận sai như vậy lại làm cho Cung Trác Lương có chút ngượng ngùng, kỳ thật việc này thật sự là hắn mượn cơ hội chuyện bé xé ra to, thay đổi là nam hài tử trong nhà người khác lúc đó nói đùa một chút là điều bình thường a, ai bảo tiểu tướng công nhà hắn không thể bị hù dọa chứ, hắn cũng chỉ có thể thật có lỗi với tiểu Kiều đồng học.
“Hảo.”
Kiều Ứng Hiên nói xong liền đứng dậy trở mình lên lưng ngựa, sau đó duỗi tay ra với Cung Trác Lương, còn muốn đem hắn kéo đến ngồi ở phía trước mình.
“Này……..”
Quay về phía Kiều Ứng Hiên chần chờ một lúc, Cung Trác Lương dùng dư quang quét mắt về phía Thạch Khang đang trầm mặc, cuối cùng vẫn là khoác tay của Kiều Ứng Hiên.
Cung Trác Lương cũng biết chính mình ngồi ngựa Kiều Ứng Hiên trở về tiểu tướng công nhìn thấy sẽ mất hứng, nhưng thời điểm này hắn không có đạo lý làm mất thể diện của Kiều Ứng Hiên, nói sao vừa rồi Kiều Ứng Hiên cũng đạ giải thích rõ ràng, nhiều ít cũng làm cho Cung Trác Lương đối hắn khôi phục một chút hảo cảm.
Trên đường trở về rõ ràng Kiều Ứng Hiên đã thả chậm tốc độ, không giống như lúc đi phóng ngựa như điên, mà Cung Trác Lương tuy rằng nhớ Kiều Ứng Trạch, nhưng cũng không có thúc giục, cho nên chỉ có thể chính mình buồn bực lo lắng, mà tên kia là hộ vệ Thạch Khang ấy, vẫn là không nhanh không chậm đi theo sau ngựa Kiều Ứng Hiên, nhưng lực chú ý của hắn đều tập trung trên người hai người phía trước, cam đoan trạng thái tốt nhất đến ứng phó tình hình đột biến.
XXXXXXXXXXXXX
“Nói, sao lại thế này?”
Để Nhược Lam đóng kỹ cửa phòng, Kiều Ứng Trạch vừa nghe tin tức bên ngoài đã cố gắn áp chế cảm giác mê muội trong lòng, đỡ lấy bàn trên giường nhỏ chậm rãi ngồi xuống, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng nhìn Hàm Thư và Kiều Minh đang quỳ trên mặt đất.
“Hồi thiếu gia, vừa rồi thiếu phu nhân nghe gia nhân giảng giải kỹ thuật cưỡi ngựa, chính là thời điểm luyện tập lên ngựa, nhị thiếu gia cưỡi ngựa hướng về phía thiếu phu nhân ôm lấy thiếu phu nhân bỏ chạy, chờ mọi người kịp phản ứng, người đã chạy không còn thân ảnh, tất cả mọi người không ai có thể đuổi theo……. Thiếu gia, là tiểu nhân vô dụng, đều là tiểu nhân sai, ngài ngàn vạn lần đừng nổi giận, thân thể của mình quan trọng hơn a.”
Kiều Minh nhìn về phía Hàm Thư làm cho nàng đừng sợ, chính mình thì hướng về Kiều Ứng Trạch nhận tội, khẩn trương quan sát thấy sắc mặt y tái nhợt.
Về phần trong câu nói ẩn ẩn đối với nhị thiếu gia chỉ trích, Kiều Minh là một người tùy việc xem xét, hai cũng là chỉ có thể nói hắn, dù sao thiếu phu nhân lấy thân phận nam trang ra ngoài chơi cũng đã được thiếu gia cho phép, nếu như nói thiếu phu nhân đối việc này không ổn thỏa, vậy cũng là nói thiếu gia quyết định sai, vả lại thiếu phu nhân là bảo bối của thiếu gia, bọn họ làm hạ nhân tự nhiên không thể xen vào cái gì, mà nhị thiếu gia cùng thiếu gia quan hệ luôn luôn nhàn nhạt, chỉ nói lỗi của hắn thiếu gia mới không tự trách.
“Ứng Hiên………”
Kiều Ứng Trạch mấy ngày nay vốn là nghĩ ngơi không tốt, hơn nữa bệnh tình chưa lành, vừa rồi trong cơn giận quýnh lên như vậy, trước mắt chính là từng đợt say xe, y dùng khuỷu tay giữ trên bàn chống đỡ đầu đang trướng đau, tràn đầy trong đầu đều là hình ảnh Cung Trác Lương bị Kiều Ứng Hiên ôm phóng ngựa chạy như điên.
Không biết Trác Trác của y có bị dọa sợ hay không?
Nhị đệ cưỡi ngựa như thế nào, có thể hay không làm ngã Trác Trác?
Vạn nhất có gì đó chạy trên đường làm ngựa kinh ngạc thì làm sao bây giờ, nhị đệ có hay không che chở cho Trác Trác?
Hoặc là…….. Kỳ thật bọn họ đùa đến cao hứng, Trác Trác càng thích tính cách của nhị đệ, tựa như tất cả mọi người trong phủ đều thích nhị đệ?
Hoặc là….. Trác Trác thê nghiệm được cuộc sống tự do này rồi, hắn không muốn lại ủy khuất chính mình ra vẻ nữ nhân lưu lại thì làm sao bây giờ?
“Thiếu gia, thiếu gia ngài đừng như vậy!”
Hàm Thư vừa thấy Kiều Ứng Trạch trầm mặc lạnh lùng đem hai tay gắt gao nắm chặt, biết ngay thiếu gia nhà nàng lại để tâm vào chuyện vụn vặt, trước kia mỗi lần thiếu gia có chuyện gì lẫn quẩn trong lòng, sẽ tích tụ nan giải lại bệnh một hồi, trơ mắt nhìn như thế làm sao tốt chứ?
Thiếu phu nhân ngài nhanh trở về đi!
“Đúng vậy thiếu gia, nhị thiếu gia võ công cao cường, chỉ là mang thiếu phu nhân đi cưỡi ngựa mà thôi, nhất định không có việc gì đâu.”
Kiều Minh cũng vội vàng khuyên nhủ, chính là trong lòng hắn cũng có chút không được tự nhiên, người ngoài xem vào thì là nhị thiếu gia cùng đệ đệ của thiếu phu nhân ra ngoài chơi đùa, không có điểm gì kiêng kị, nhưng hắn biết kì thật đó chính là thiếu phu nhân a, ở hắn thì chính là em chồng cùng chị dâu ra ngoài náo loạn, hắn cảm thấy không được tự nhiên cùng tức giận, càng miễn bàn bản thân thiếu gia, mà cố tình lửa này lại không có chỗ trút, thiếu gia tại sao có thể không bực mình chứ.
“Cô gia, tiểu thư nhìn ngài như vậy…… sẽ đau lòng.”
Nhược Lam thấy Hàm Thư cùng Kiều Minh bộ dáng khẩn trương như thế, cũng đi theo lo sợ không yên, hơn nữa tình hình xuất phát từ chủ tử nhà mình, vì thế Nhược Lam do dự một chút, tốt hơn là cùng Hàm Thư bọn họ khuyên nhủ một câu, dù sao nàng nói cũng là lời thật lòng, Cung Trác Lương quả thật từng cùng nàng nói qua tướng công là dùng để yêu thương……
“……….. Tốt lắm, ta không sao, Kiều Minh, ngươi ra ngoài bảo mọi người ra ngoài tìm kiếm, mau tìm bọn họ mang về đây.”
Không thể không nói lời của Nhược Lam so với hai người kai thì có tác dụng hơn, Kiều Ứng Trạch thân thể run rẩy một chút, hít một hơi thật sâu lúc sau đã chậm rãi mở miệng.
Thời điểm Cung Trác Lương mặc nam trang, Kiều Ứng Trạch cũng đã nghĩ tới có thể kết quả sẽ rất tệ, nhưng y vẫn đáp ứng, y cảm thấy được chính mình nên tin tưởng tiểu nương tử, y cũng thậ sự muốn tin tưởng, cho nên…….
“Vâng, thiếu gia.”
Kiều Minh cùng Hàm Thư đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, Hàm Thư lại hướng Nhược Lam bày tỏ cảm kích, chỉ cần thiếu gia chịu mở miệng, vậy chứng minh y không nghĩ đến đường cùng, sự tình cũng sẽ không nghiêm trọng nữa.
Sau khi Kiều Minh lui ra ngoài, Kiều Ứng Trạch liền trầm mặc ngồi trên giường nhỏ, chính là ánh mắt y bất đồng với quá khứ căng thẳng cùng trầm trọng, ngược lại như là một loại trạng thái thất thần, tựa như như cái gì đều không muốn nghĩ tới, lại tựa như đang chờ đợi cái gì………
Hàm Thư cùng Nhược Lam nhìn nhau liếc mắt một cái, đều im lặng cúi đầu đứng ở hai bên, yên lặng cùng với Kiều Ứng Trạch, này một lúc liền hơn nửa canh giờ (1h), thẳng đến khi Kiều Minh chạy vào thông báo bọn họ đã trở lại, hai người còn chưa kịp có động tác gì, Kiều Ứng Trạch đã xoát một cái đứng lên vung tay áo bước nhanh ra ngoài, hai nha đầu cả kinh vội vàng chạy theo ra ngoài, nhưng các nàng lại khó khăn đi ra cánh cửa của tiểu viện, cho nên chỉ có thể tùy ý để Kiều Minh đuổi theo giúp đỡ Kiều Ứng Trạch.
“Thiếu gia, thiếu gia ngài chậm chút đã.”
Kiều Minh một đường vui vẻ đuổi kịp Kiều Ứng Trạch lạnh lùng nghiêm mặt đi nhanh ở phía trước, trong lòng âm thầm kêu vài lần, thiếu gia hay là muốn giáo huấn nhị thiếu gia đi, này nếu truyền đến tai phu nhân, không chừng lại đem thiếu gia oán thành cái dạng gì đây!
Kiều Ứng Trạch vừa đến trước đại môn liền nhìn thấy bên ngoài ầm ầm một đám gia nhân, mà Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Hiên đang cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, hiển nhiên vừa rồi là bọn gia nhân chạy về báo tin trước.
“……………….”
Kiều Ứng Trạch nhìn hai người ngồi trên ngựa, cước bộ đi nhanh đột ngột ngừng lại trước cánh cửa, nhưng tim của y còn chưa kịp trầm xuống, liền thấy Cung Trác Lương không để ý đến Kiều Ứng Hiên ngăn cản mà nhảy xuống ngựa, sau đó gọi tỷ phu nhanh như chớp chạy về phía mình, Kiều Ứng Trạch hai chân động động, nhưng xuất phát từ tình tự không rõ nào đó, y lại dừng lại động tác không có bước về phía trước.
Thẳng đến khi Cung Trác Lương bổ nhào lại ôm lấy thắt lưng y, tiến đến bên tai chính mình cúi đầu kêu một tiếng tướng công, Kiều Ứng Trạch mới đưa tầm mắt từ khuôn mặt ngạc nhiên của Kiều Ứng Hiên thu trở về, khóe miệng mím lại nhếch lên một độ cung nhợt nhạt.
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (ngón tay) nói này CP cỡ nào rõ ràng công thụ cỡ nào đúng đắn a, gào to còn có theo dõi tới hiện tại mới phát hiện không phải chủ thụ có vứt bỏ hố của ta chứ? Ô ô, ta vì vậy rất là bi thương a T-T~~~~~~
**PS: JJ đích bá vương vé hệ thống login, tương đương với điểm Q đánh phần thưởng hệ thống, có muốn đánh nhau thưởng cho nụ hôn cùng tác phẩm trang mặt tốt nhất của ta, hoặc là chương và đoạn thích nhất, như vậy ta cũng biết mọi người yêu thích, gào khóc~~
Kiều Ứng Hiên bị trừng mắt cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy Cung gia đệ đệ thật đáng yêu, thét dài thống khoái một tiếng, Kiều Ứng Hiên chạy thật sảng khoái lúc này mới thả chậm tốc độ, ở chỗ bìa rừng dừng lại, sau đó rút ra cung tiễn từ bên hông ngựa lộ vẻ muốn dạy Cung Trác Lương bắn tên.
“Ngươi trước tiên thả ta xuống, khó chịu quá.”
Cung Trác Lương đẩy Kiều Ứng Hiên lắc lắc cung tiễn trong tay mình, chính mình nhấc chân nghiêng người bước xuống ngựa, vẫn là Kiều Ứng Hiên nhanh tay bắt được, mới không làm cho Cung Trác Lương ‘ngã lăn xuống đất’.
“Xương cốt đều tan……”
Hai chân bước xuống đất, Cung Trác Lương mới phát hiện mình hiện tại cả người không có khí lực, nhưng hắn lại không muốn Kiều Ứng Hiên giúp đỡ, đơn giản trực tiếp ngồi xuống một phiến đá bên cạnh, dù sao trên người hắn mặc dày, ngồi một chút cũng không sợ cảm lạnh.
“Trác Lương, phi ngựa thật sảng khoái đi, về sau ca ca thường mang ngươi ra đây ngoạn.”
Kiều Ứng Hiên cất kỹ cung tiễn ngồi xỏm xuống trước mặt Cung Trác Lương, cười ha ha giương mắt nhìn hắn, kia chân thành tha thiết bộ dáng đáng yêu trong sáng thật sự làm cho người ta không nói nên lời chỉ trích được.
“Cảm ơn Kiều nhị ca, ta cũng không ở đây lâu, lần này trở về một là vấn an tỷ tỷ, hai là trên tay có chút bạc lẻ, làm phiền tỷ phu hỗ trợ đặt mua một chút gia sản đất vườn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ xuất môn đi du ngoạn.”
Cung Trác Lương thề về sau phải cách xa thiếu niên niên nhiệt huyết này thật xa không thì cũng trốn rất xa, còn thường đi ra ngoài chơi, liền không biết đem ca ca của hắn biến thành cái dạng gì! Nhưng những chuyện này Cung Trác Lương không thể cùng Kiều Ứng Hiên nói rõ, cho nên hiện tại Cung Trác Lương thực là đã bị nội thương.
“Như thế nào phải rời khỏi chứ? Ngươi nhỏ tuổi như vậy, như thế nào có thể làm cho người khác yên tâm!”
Kiều Ứng Hiên kinh ngạc, tươi cười trên mặt lập tức tan biến, tiếp tục khó hiểu cùng lo lắng ngồi chồm hổm nhìn hắn.
“Kiều nhị ca nghĩ cũng biết chút chuyện của ta, tại sao có thể tiếp tục ngốc ở Bạc thành này.”
Trên mặt cười cười ra vẻ mất mác, Cung Trác Lương một lòng nghĩ như thế nào làm cho tiểu tử này mất hết hưng trí đưa mình về nhà, hắn một phút đồng hồ cũng không muốn ngây người ở chỗ này.
Cung Trác Lương dù sao không phải thật là một thiếu niên ngây thơ, sao có thể không rõ Kiều Ứng Trạch đang ở nhà lo lắng, chính mình còn vô tâm vô phế săn thú bắt chim.
“Này…. Mỗi nhà vốn luôn có chuyện khó khăn a, kỳ thật ta cũng rất muốn có thể rời khỏi nhà ra ngoài du ngoạn, nhưng ta không yên lòng mẫu thân cùng ca ca, nương cũng sẽ không cho ta đi.”
Kiều Ứng Hiên nghe nói vậy cũng khẽ thở dài một tiếng, xoay người cùng Cung Trác Lương ngồi trên một tảng đá, như an ủi ôm bờ vai hắn vuốt ve.
“…….. Phải không?”
Cung Trác Lương liếc mắt nhìn móng vuốt trên vai mình, ngoài mặt thản nhiên trả lời, đang nghĩ ngợi phải mở miệng như thế nào cho hắn mang mình trở về, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa đang chầm chậm đến gần, chỉ thấy một thanh niên anh tuấn ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đang cưỡi ngựa chạy tới, cacnh1 bọn họ khoảng trăm bước xoay người xuống ngựa, sau đó dường như do dự một chút có nên đến gần hay không, cuối cùng vẫn là dẫn ngựa tới hướng hai người hành lễ, gọi nhị thiếu gia cùng tiểu cữu gia.
“Ngươi là hộ vệ của Kiều gia, gọi là gì?”
Cung Trác Lương thừa dịp hỏi thanh niên liền đứng lên, cuối cùng cùng Kiều Ứng Hiên kéo ra khoảng cách an toàn, nghe được đối phương kêu chính mình là tiểu cữu gia, vậy là phải đi theo hộ vệ của Kiều Ứng Trạch.
Lúc xuất môn Cung Trác Lương còn mặc nữ trang ngồi trong buồng xe, cho nên cũng không gặp qua bộ dáng hộ vệ gia phó, nhưng không nghĩ tới còn có nhân vật như vậy.
“Tiểu nhân Thạch Khang.”
Thạch Khang trả lời bình tĩnh mà lại không mất đi cung kính, không có hương vị xem nhẹ đối phương còn trẻ hay là xuất thân thấp hèn.
“Thạch Khang, tốt, ân….. Kiều nhị ca, lần này ta tới vội vàng, ta tuy biết nhị ca tài năng cưỡi ngựa rất tốt, nhưng tỷ tỷ trong nhà cũng không biết, hiện tại không chừng đang rất lo lắng, cho nên lần này trước hết quay về đi, chờ ta làm cho tỷ tỷ an tâm, sẽ tìm cơ hội ra ngoài chơi.”
Cung Trác Lương cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt, ý tứ hàm xúc không rõ khen một tiếng tốt, sau đó quay lại đối Kiều Ứng Hiên trực tiếp mở miệng.
Nếu hiện tại thêm một người biết cưỡi ngựa, hơn nữa rõ ràng so với thiếu niên nhiệt huyết Kiều ứng Hiên kia gia phó kia đáng tin cậy hơn, Cung Trác Lương cũng không cần cùng Kiều Ứng Hiên vòng vo, trực tiếp để cho Thạch Khang này dẫn hắn về nhà.
“Này không có quan hệ gì đi, đùa chính là để vui vẻ, ngươi đều lớn thành như vậy, như thế nào còn học tính cách mẹ già của tiểu nhi nữ chứ?”
Kiều Ứng Hiên vừa mới vừa hâm nóng người, đang chờ triển khai tài năng trước mặt Cung Trác Lương, nghe hắn nói phải đi về đương nhiên là không muốn, trong lòng còn cười hắn quả nhiên tuổi còn nhỏ, ra ngoài vui đùa một chút còn phải lo trước lo sau.
“Kiều nhị ca lời này đã nói quá sai rồi, tỷ tỷ là thật tâm lo lắng cho ta mới có thể lo lắng cho ta, ta tự nhiên cũng nên nghĩ cho nàng nhiều, có thể nào biết nàng đang khổ sở còn chính mình vui chơi tận hứng chứ, nhị ca nếu không muốn trở về, tiểu đệ bảo Thạch Khang mang ta về trước cũng được.”
Cung Trác Lương biết Kiều Ứng Hiên sẽ không muốn, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ dỗ dành tiểu tử này, Kiều Ứng Hiên nếu bởi vậy mà không muốn cùng mình thân cận cũng tốt, có thể giảm bớt một đống phiền toái cho hắn và Kiều Ứng Trạch.
“Trác Lương đệ đệ đừng nóng giận, là ca ca lỗ mãng, ta đây sẽ cùng ngươi trở về chịu tội cùng tẩu tử.”
Kiều Ứng Hiên thấy Cung Trác Lương không cao hứng, vội thu liễm thái độ, thật tình thật lòng cùng hắn cúi đầu giải thích.
Kiều Ứng Hiên là một người ngay thẳng, rộng rãi, cũng sẽ không bởi vì Cung Trác Lương giáo huấn trực tiếp mà tâm sinh khúc mắc, ngược lại cảm thấy hắn bày ra bộ dáng tiểu đại nhân rất thú vị. Hơn nữa hai người đều ở điền trang, chờ mình cùng tiểu tẩu tử hảo hảo nói chuyện, về sau lại mang Trác Lương đệ đệ ra ngoài là được, tuyệt đối không kém lần này.
“Không, là tiểu đệ thất lễ, Kiều nhị ca cũng là có ý tốt…. Vậy chúng ta trở về đi.”
Kiều Ứng Hiên trực tiếp nhận sai như vậy lại làm cho Cung Trác Lương có chút ngượng ngùng, kỳ thật việc này thật sự là hắn mượn cơ hội chuyện bé xé ra to, thay đổi là nam hài tử trong nhà người khác lúc đó nói đùa một chút là điều bình thường a, ai bảo tiểu tướng công nhà hắn không thể bị hù dọa chứ, hắn cũng chỉ có thể thật có lỗi với tiểu Kiều đồng học.
“Hảo.”
Kiều Ứng Hiên nói xong liền đứng dậy trở mình lên lưng ngựa, sau đó duỗi tay ra với Cung Trác Lương, còn muốn đem hắn kéo đến ngồi ở phía trước mình.
“Này……..”
Quay về phía Kiều Ứng Hiên chần chờ một lúc, Cung Trác Lương dùng dư quang quét mắt về phía Thạch Khang đang trầm mặc, cuối cùng vẫn là khoác tay của Kiều Ứng Hiên.
Cung Trác Lương cũng biết chính mình ngồi ngựa Kiều Ứng Hiên trở về tiểu tướng công nhìn thấy sẽ mất hứng, nhưng thời điểm này hắn không có đạo lý làm mất thể diện của Kiều Ứng Hiên, nói sao vừa rồi Kiều Ứng Hiên cũng đạ giải thích rõ ràng, nhiều ít cũng làm cho Cung Trác Lương đối hắn khôi phục một chút hảo cảm.
Trên đường trở về rõ ràng Kiều Ứng Hiên đã thả chậm tốc độ, không giống như lúc đi phóng ngựa như điên, mà Cung Trác Lương tuy rằng nhớ Kiều Ứng Trạch, nhưng cũng không có thúc giục, cho nên chỉ có thể chính mình buồn bực lo lắng, mà tên kia là hộ vệ Thạch Khang ấy, vẫn là không nhanh không chậm đi theo sau ngựa Kiều Ứng Hiên, nhưng lực chú ý của hắn đều tập trung trên người hai người phía trước, cam đoan trạng thái tốt nhất đến ứng phó tình hình đột biến.
XXXXXXXXXXXXX
“Nói, sao lại thế này?”
Để Nhược Lam đóng kỹ cửa phòng, Kiều Ứng Trạch vừa nghe tin tức bên ngoài đã cố gắn áp chế cảm giác mê muội trong lòng, đỡ lấy bàn trên giường nhỏ chậm rãi ngồi xuống, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng nhìn Hàm Thư và Kiều Minh đang quỳ trên mặt đất.
“Hồi thiếu gia, vừa rồi thiếu phu nhân nghe gia nhân giảng giải kỹ thuật cưỡi ngựa, chính là thời điểm luyện tập lên ngựa, nhị thiếu gia cưỡi ngựa hướng về phía thiếu phu nhân ôm lấy thiếu phu nhân bỏ chạy, chờ mọi người kịp phản ứng, người đã chạy không còn thân ảnh, tất cả mọi người không ai có thể đuổi theo……. Thiếu gia, là tiểu nhân vô dụng, đều là tiểu nhân sai, ngài ngàn vạn lần đừng nổi giận, thân thể của mình quan trọng hơn a.”
Kiều Minh nhìn về phía Hàm Thư làm cho nàng đừng sợ, chính mình thì hướng về Kiều Ứng Trạch nhận tội, khẩn trương quan sát thấy sắc mặt y tái nhợt.
Về phần trong câu nói ẩn ẩn đối với nhị thiếu gia chỉ trích, Kiều Minh là một người tùy việc xem xét, hai cũng là chỉ có thể nói hắn, dù sao thiếu phu nhân lấy thân phận nam trang ra ngoài chơi cũng đã được thiếu gia cho phép, nếu như nói thiếu phu nhân đối việc này không ổn thỏa, vậy cũng là nói thiếu gia quyết định sai, vả lại thiếu phu nhân là bảo bối của thiếu gia, bọn họ làm hạ nhân tự nhiên không thể xen vào cái gì, mà nhị thiếu gia cùng thiếu gia quan hệ luôn luôn nhàn nhạt, chỉ nói lỗi của hắn thiếu gia mới không tự trách.
“Ứng Hiên………”
Kiều Ứng Trạch mấy ngày nay vốn là nghĩ ngơi không tốt, hơn nữa bệnh tình chưa lành, vừa rồi trong cơn giận quýnh lên như vậy, trước mắt chính là từng đợt say xe, y dùng khuỷu tay giữ trên bàn chống đỡ đầu đang trướng đau, tràn đầy trong đầu đều là hình ảnh Cung Trác Lương bị Kiều Ứng Hiên ôm phóng ngựa chạy như điên.
Không biết Trác Trác của y có bị dọa sợ hay không?
Nhị đệ cưỡi ngựa như thế nào, có thể hay không làm ngã Trác Trác?
Vạn nhất có gì đó chạy trên đường làm ngựa kinh ngạc thì làm sao bây giờ, nhị đệ có hay không che chở cho Trác Trác?
Hoặc là…….. Kỳ thật bọn họ đùa đến cao hứng, Trác Trác càng thích tính cách của nhị đệ, tựa như tất cả mọi người trong phủ đều thích nhị đệ?
Hoặc là….. Trác Trác thê nghiệm được cuộc sống tự do này rồi, hắn không muốn lại ủy khuất chính mình ra vẻ nữ nhân lưu lại thì làm sao bây giờ?
“Thiếu gia, thiếu gia ngài đừng như vậy!”
Hàm Thư vừa thấy Kiều Ứng Trạch trầm mặc lạnh lùng đem hai tay gắt gao nắm chặt, biết ngay thiếu gia nhà nàng lại để tâm vào chuyện vụn vặt, trước kia mỗi lần thiếu gia có chuyện gì lẫn quẩn trong lòng, sẽ tích tụ nan giải lại bệnh một hồi, trơ mắt nhìn như thế làm sao tốt chứ?
Thiếu phu nhân ngài nhanh trở về đi!
“Đúng vậy thiếu gia, nhị thiếu gia võ công cao cường, chỉ là mang thiếu phu nhân đi cưỡi ngựa mà thôi, nhất định không có việc gì đâu.”
Kiều Minh cũng vội vàng khuyên nhủ, chính là trong lòng hắn cũng có chút không được tự nhiên, người ngoài xem vào thì là nhị thiếu gia cùng đệ đệ của thiếu phu nhân ra ngoài chơi đùa, không có điểm gì kiêng kị, nhưng hắn biết kì thật đó chính là thiếu phu nhân a, ở hắn thì chính là em chồng cùng chị dâu ra ngoài náo loạn, hắn cảm thấy không được tự nhiên cùng tức giận, càng miễn bàn bản thân thiếu gia, mà cố tình lửa này lại không có chỗ trút, thiếu gia tại sao có thể không bực mình chứ.
“Cô gia, tiểu thư nhìn ngài như vậy…… sẽ đau lòng.”
Nhược Lam thấy Hàm Thư cùng Kiều Minh bộ dáng khẩn trương như thế, cũng đi theo lo sợ không yên, hơn nữa tình hình xuất phát từ chủ tử nhà mình, vì thế Nhược Lam do dự một chút, tốt hơn là cùng Hàm Thư bọn họ khuyên nhủ một câu, dù sao nàng nói cũng là lời thật lòng, Cung Trác Lương quả thật từng cùng nàng nói qua tướng công là dùng để yêu thương……
“……….. Tốt lắm, ta không sao, Kiều Minh, ngươi ra ngoài bảo mọi người ra ngoài tìm kiếm, mau tìm bọn họ mang về đây.”
Không thể không nói lời của Nhược Lam so với hai người kai thì có tác dụng hơn, Kiều Ứng Trạch thân thể run rẩy một chút, hít một hơi thật sâu lúc sau đã chậm rãi mở miệng.
Thời điểm Cung Trác Lương mặc nam trang, Kiều Ứng Trạch cũng đã nghĩ tới có thể kết quả sẽ rất tệ, nhưng y vẫn đáp ứng, y cảm thấy được chính mình nên tin tưởng tiểu nương tử, y cũng thậ sự muốn tin tưởng, cho nên…….
“Vâng, thiếu gia.”
Kiều Minh cùng Hàm Thư đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, Hàm Thư lại hướng Nhược Lam bày tỏ cảm kích, chỉ cần thiếu gia chịu mở miệng, vậy chứng minh y không nghĩ đến đường cùng, sự tình cũng sẽ không nghiêm trọng nữa.
Sau khi Kiều Minh lui ra ngoài, Kiều Ứng Trạch liền trầm mặc ngồi trên giường nhỏ, chính là ánh mắt y bất đồng với quá khứ căng thẳng cùng trầm trọng, ngược lại như là một loại trạng thái thất thần, tựa như như cái gì đều không muốn nghĩ tới, lại tựa như đang chờ đợi cái gì………
Hàm Thư cùng Nhược Lam nhìn nhau liếc mắt một cái, đều im lặng cúi đầu đứng ở hai bên, yên lặng cùng với Kiều Ứng Trạch, này một lúc liền hơn nửa canh giờ (1h), thẳng đến khi Kiều Minh chạy vào thông báo bọn họ đã trở lại, hai người còn chưa kịp có động tác gì, Kiều Ứng Trạch đã xoát một cái đứng lên vung tay áo bước nhanh ra ngoài, hai nha đầu cả kinh vội vàng chạy theo ra ngoài, nhưng các nàng lại khó khăn đi ra cánh cửa của tiểu viện, cho nên chỉ có thể tùy ý để Kiều Minh đuổi theo giúp đỡ Kiều Ứng Trạch.
“Thiếu gia, thiếu gia ngài chậm chút đã.”
Kiều Minh một đường vui vẻ đuổi kịp Kiều Ứng Trạch lạnh lùng nghiêm mặt đi nhanh ở phía trước, trong lòng âm thầm kêu vài lần, thiếu gia hay là muốn giáo huấn nhị thiếu gia đi, này nếu truyền đến tai phu nhân, không chừng lại đem thiếu gia oán thành cái dạng gì đây!
Kiều Ứng Trạch vừa đến trước đại môn liền nhìn thấy bên ngoài ầm ầm một đám gia nhân, mà Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Hiên đang cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, hiển nhiên vừa rồi là bọn gia nhân chạy về báo tin trước.
“……………….”
Kiều Ứng Trạch nhìn hai người ngồi trên ngựa, cước bộ đi nhanh đột ngột ngừng lại trước cánh cửa, nhưng tim của y còn chưa kịp trầm xuống, liền thấy Cung Trác Lương không để ý đến Kiều Ứng Hiên ngăn cản mà nhảy xuống ngựa, sau đó gọi tỷ phu nhanh như chớp chạy về phía mình, Kiều Ứng Trạch hai chân động động, nhưng xuất phát từ tình tự không rõ nào đó, y lại dừng lại động tác không có bước về phía trước.
Thẳng đến khi Cung Trác Lương bổ nhào lại ôm lấy thắt lưng y, tiến đến bên tai chính mình cúi đầu kêu một tiếng tướng công, Kiều Ứng Trạch mới đưa tầm mắt từ khuôn mặt ngạc nhiên của Kiều Ứng Hiên thu trở về, khóe miệng mím lại nhếch lên một độ cung nhợt nhạt.
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (ngón tay) nói này CP cỡ nào rõ ràng công thụ cỡ nào đúng đắn a, gào to còn có theo dõi tới hiện tại mới phát hiện không phải chủ thụ có vứt bỏ hố của ta chứ? Ô ô, ta vì vậy rất là bi thương a T-T~~~~~~
**PS: JJ đích bá vương vé hệ thống login, tương đương với điểm Q đánh phần thưởng hệ thống, có muốn đánh nhau thưởng cho nụ hôn cùng tác phẩm trang mặt tốt nhất của ta, hoặc là chương và đoạn thích nhất, như vậy ta cũng biết mọi người yêu thích, gào khóc~~
/94
|