Hiện tại lấy thân phận con dâu trưởng tri huyện của Cung Trác Lương, tự mình về nhà mẹ đẻ chúc thọ Cung phu nhân, không thể nghi ngờ là đã cho Cung gia thể diện thật lớn, hơn nữa lễ vật của nàng còn do Kiều Ứng Trạch là cử nhân cùng với lão gia vì con dâu mà viết lời chúc mừng, này này đối với Cung gia tự nhiên so với vàng bạc tục vật còn quý hơn, làm cho Cung phu nhân cảm thấy được phẩm cách nhà mình đều thăng lên một bậc, mà lúc Cung Trác Lương đến xem, tiểu tướng công nhà mình tùy tay viết hai chữ liền biến thành ngang bằng giá trị với kim phật ngọc phật, này buôn bán cũng có lời thật.
Cung phu nhân sớm đã đem tin tức này thả ra ngoài, khiến cho một ít người vốn không muốn cùng thương nhân như Cung gia kết giao, cũng hoặc nhiều hoặc ít người tìm lý do đến chúc mừng, đương nhiên, cũng có người nhà vẫn là khinh thường mà đến, cho dù như vậy, Cung phu nhân cũng coi như từ lúc chào đời đến nay lần này là sinh thần long trọng nhất thể diện nhất, còn thừa cơ lấy quan hệ Kiều gia ra đảm bảo hoàn thành một số vụ làm ăn lớn, cho nên cho dù là có đối mặt với con vợ kế chán ghén nhất, nàng cũng khó có được thân mật nhiệt tình lên, ánh mắt nhìn hắn thật giống như đang nhìn vàng ngọc bảo thạch chồng chất lên người vậy.
“Lần này mượn cơ hội này trở về, trừ bỏ muốn nhìn thấy mẹ ta ra, còn có một chuyện gấp nói cho ngươi.”
Cung Trác Lương ngay cả có lệ cũng lười cấp cho Cung phu nhân, cho gia nhân lui ra hết hướng chủ vị ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề.
“Là chuyện gì?”
Lấy mặt nóng dán mông lạnh (nịnh nọt thất bại:v), Cung phu nhân bất mãn kéo mặt xuống, nhưng vẫn cao ngạo đối với Cung Trác Lương, nàng trừ bỏ oán thầm nhưng cũng không có biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.
Hạ thấp thái độ một chút có thể đổi lấy lợi ích lớn, tính toán này Cung phu nhân rất chuyên nghiệp, nào có đạo lý ném bạc ra bên ngoài?
“Lúc trước bên người mẹ chồng ta có một quản gia xem trọng Nhược Lam, muốn nàng về làm vợ cho con mình, liền đến trước mặt mẹ chồng ta cầu thân, ngươi cũng biết mẹ chồng không thích ta, việc này ta tự nhiên cũng không thể cự tuyệt, nhưng khế ước bán mình của Nhược Lam còn trong tay ngươi, lúc bị hỏi cũng may không bị hoài nghi, sau lại mượn cớ theo tướng công đi ôn tuyền an dưỡng mới quanh co cho qua, nhưng lễ mừng năm mới trở về phải cho nhà người ta một cái công đạo………”
Cung Trác Lương căm giận ngừng lại một chút, giống như bị thật nhiều kinh hách, ánh mắt thâm trầm quan sát phản ứng của Cung phu nhân.
“Còn Nhược Tử cũng là một nha đầu không làm người bớt lo, tướng công không thích tính cách của nàng, muốn đem nàng thả ra tìm người yêu thích, ta biết không có nàng người không yên tâm, thật vất vả mới cho lưu lại, chính là người này lưu lại một lần tiếp theo cũng không nhất định có thể lưu lại lần thứ hai, cho nên khế ước bán thân của nàng ngươi cũng phải đưa cho ta, đến lúc đó ta mới ứng đối tốt.”
“Này…….. Nhược Tử như thế nào một chút cũng không nhắc tới a.”
Cung phu nhân đầu óc cũng không dốt nát, vừa nghe Cung Trác Lương nói chính là khế ước bán thân của hai nha đầu, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười ngượng ngùng.
“Nàng? Nàng trừ bỏ cùng đại nha hoàn cãi nhau khi dễ tiểu nha hoàn, còn biết chính sự cái gì? Sau ngày tân hôn liền dám câu dẫn cô gia, nha hoàn trong viện của ta một chút đều không xem trọng nàng, làm mất mặt của ta!”
Cung Trác Lương cười nhạo khinh thường một tiếng, ánh mắt xem Cung phu nhân cũng lộ ra khinh miệt, giống như đang nói đây là nha đầu tốt do ngươi dạy bảo.
“Nào có đạo lí người nhà chồng vượt mặt tân nương tử, đem nha đầu hồi môn nhà mẹ đẻ tùy ý phối hôn, còn không phải được ngươi gật đầu mới được, ngươi ngăn lại là được thôi.”
Cung phu nhân lại buồn phiền không thôi, vừa mới nở mày nở mặt tâm tình tốt cũng không còn, ngữ khí cũng không tốt.
“Ta có thể không gật đầu sao? Nhược Tử hai ngày nay khua môi múa mép với ngươi không ít đi, ta ở Kiều gia trôi qua như thế nào ngươi còn không rõ ràng sao! Ta dám cùng mẹ chồng nói nửa chữ không sao?”
Cung Trác Lương tức giận cười lạnh, nói xong cũng quả thật đem Cung phu nhân làm thùng rác, nghẹn khuất ở Kiều gia hắn không thể cùng tiểu tướng công nói cũng không thể cùng Nhược Lam oán giận, cơn nghẹn tức cơ hồ muốn nội thương, vừa lúc đều phát tiết ở trên người cọp mẹ.
“Này………. Chuyện Nhược Lam nếu đã quyết định rồi, khế ước bán thân của nàng ta có thể cho ngươi, nhưng là Nhược Tử còn dùng đến, thật sự lưu không được, ngươi liền không cần quan tâm đến nha hoàn này, từ nhà mẹ đẻ lại mang hai người qua.”
Đối với tình cảnh của Cung Trác Lương, Cung phu nhân nhưng thật ra không có gì hoài nghi, Nhược Tử đem quy củ quá đáng của Kiều gia nói mỗi ngày, nàng chỉ thấy một mặt Cung Trác Lương bị khinh bỉ, về phần Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch tốt đẹp như thế nào đều là chuyện quan trọng trong phòng không cho người biết đến, hơn nữa Nhược Tử ở trước mặt Kiều Ứng Trạch từng chịu áp chế, vì mặt mũi chính mình đương nhiên đem y nói thành tính tình đại thiếu gia con nhà quan, cho nên Cung phu nhân cũng đương nhiên cho rằng Cung Trác Lương không được vừa ý ở trước mặt y.
“Kia thành bộ dáng gì nữa, bày tỏ không rõ ta ở nhà chồng bị khinh bỉ, còn phải nhờ nhà mẹ đẻ cho nha hoàn để dùng sao……. Nhược Lam là ta lưu không được, Nhược Tử giữ lại là có dùng, nhưng thả ra ngoài là một mầm tai họa, ngươi lúc trước như thế nào chọn một người vô tâm như vậy, lại tìm một người đáng tin cậy đi, thật sự không được sẽ đưa vào.”
Một Nhược Tử đã làm băn khoăn như vậy, càng miễn bàn lại đổi lấy hai. Cung Trác Lương không kiên nhẫn hừ một tiếng, túm Cung phu nhân khuyên răn một phen, chủ yếu là ám chỉ nàng, đừng nghĩ Nhược Tử đáng tin hữu dụng, cũng phải đề phòng nàng cắn chủ nhân bị thương.
“Ta đã biết.”
Cung phu nhân ngượng ngùng đáp lại, giữa lúc cùng Cung Trác Lương không thể từ chối việc khế ước, liền đứng dậy muốn đi lấy khế ước bán thân của Nhược Lam cho Cung Trác Lương, nàng còn tính toán ra ngoài tiếp tục uống rượu nghe diễn hí sinh thần đây, mà đối với yêu cầu đi gặp mẹ đẻ của Cung Trác Lương, nàng cũng phái người đi gọi Ngô di nương đến.
“Phu nhân, phu nhân ngài cứu cứu Nhược Lam đi, Kiều gia phu nhân muốn đem Nhược Lam gả cho một ngốc tử, phu nhân ngài cứu Nhược Lam đi.”
Nhược Lam đứng hầu ở ngoài cửa vừa nghe thấy thanh âm, vội dùng ớt dính trong tay áo chấm chấm khóe mắt, sau đó khóc nức nở quỳ xuống trước mặt Cung phu nhân.
“Có việc này? Nhược Lam a, ngươi hiện giờ đã đến Kiều gia, phu nhân chính là muốn giúp ngươi cũng không thể giúp được, nhưng ngươi theo phu nhân nhiều năm như vậy, phu nhân cũng luyến tiếc ngươi……. Này ngươi cầm đi, về sao tự ngươi sinh sống cho tốt.”
Cung phu nhân từ trên cao nhìn xuống nha đầu đã hầu hạ mình nhiều năm, hoài nghi trong lòng đối với Cung Trác Lương lại phai nhạt đi rất nhiều, nàng xem xem tay trái của mình lại nhìn nhìn tay phải, cuối cùng chọn một vòng tay bằng vàng nhỏ nhất cho Nhược Lam, lại mang theo hạ nhân tiêu sái rời đi không quay đầu lại.
“……… Phu nhân!”
Nhược Lam ở phía sau Cung phu nhân bi thương gọi vài tiếng, cũng không thấy nàng quay đầu lại một lần, mặc dù Nhược Lam đã sớm biết nàng tàn nhẫn bạc bẽo, nhưng hôm nay mới chân chính cảm nhận được, nhưng vẫn là trong lòng hoàn toàn chán nản, Nhược Lam nhìn vòng tay trong tay trào phúng cười cười, thẳng thắn đưa lưng xoay người vào phòng.
“Nhược Lam, chuyện của ngươi đã giải quyết rồi, vừa mới bên ngoài biến hóa thế nào?”
Cung Trác Lương đang chờ ở trong phòng, thấy Nhược Lam vào vội đem khăn ướt đến cho Nhược Lam rửa mắt.
“Ân, phu nhân có lẽ đã tin tám phần, chính là nô tỳ không như lúc đầu, phu nhân cũng đã đem khế ước bán thân cho ngài a.”
Nhược Lam dừng khóc, chán ghét mà vứt hai vòng tay của Cung phu nhân cho lên bàn.
“Là cho ngươi a, chỉ sợ nàng lòng có hoài nghi không cam lòng phái người đi thăm dò tin tức, dù sao nàng cũng bị phân tâm, nguy hiểm liền ít đi một phần.”
Cung Trác Lương cầm lấy hai vòng tay nhìn nhìn, lại đưa trở về cho Nhược Lam.
“Nước mắt rơi a, này ngoạn ý cũng đáng tiền, đổi thành tiền lưu lại làm vốn riêng cũng tốt.”
“Nghĩ đến chuyện của ta phu nhân chắc là không để trong lòng, kia của Nhược Tử đâu?”
Nhược Lam nghe Cung Trác Lương nói như vậy, cũng đem vòng tay thu lại, trong lòng nghĩ lưu lại hai vòng tay làm bằng chứng, về sao mình liền cùng Cung gia không có liên quan gì nữa.
“Của Nhược Tử cọp mẹ chưa cho ta, xem ra chỉ có thể đem trò phía sau nháo lớn thêm, đến lúc đó chính nàng ta sẽ nhảy ra kết thúc mọi thứ.”
Cung Trác Lương ngẩng đầu bắt chéo chân thảnh thơi ngồi trên ghế dựa, vẻ mặt như vậy có chút không kiên nhẫn, vốn nghĩ có thể lấy được khế ước bán thân của Nhược Tử liền tìm cha mẹ nàng tới rồi tìm cớ đuổi đi, chính mình còn có thể được danh người tốt, lúc này cọp mẹ không buông tay, hắn phải kiêu ngạo lừa gạt, buộc cọp mẹ đến kết thúc.
Về phần nàng lại hướng mình tính toán thêm tay sai, đúng là nằm mơ!
“………. Tiểu thư vẫn là thiện tâm, bằng không muốn cho một nha hoàn biến mất, làm gì phải phiền toái như vậy?”
Nhược Lam trầm mặt một lúc sau đó lộ ra nụ cười, ôn nhu mà hâm mộ nhìn vẻ mặt của Cung Trác Lương.
Mặc kệ Cung phu nhân đáng hận như thế nào, Nhược Tử đáng ghét như thế nào, thiếu gia hắn đều không có dùng thủ đoạn ác độc gì, chính là tận lực tự cứu tự bảo vệ chính mình mà thôi.
“Cũng không thể tùy tùy tiện tiện đoạt mệnh người ta a.”
Bị tiểu nha đầu khích lệ như vậy, Cung Trác Lương cũng có chút ngượng ngùng, nói như thế nào hắn cũng là người hiện đại học đến đại học, sao có thể giống loại đặc quyền giai cấp phong kiến cổ đại coi rẻ mạng người a, xem không vừa mắt liền giết chết, kia cũng quá BT rồi. (nguyên văn là BT, chắc là biến thái á).
Bất quá Cung Trác Lương cũng không như Nhược Lam nghĩ cao thượng như vậy, hắn chỉ là nghĩ mình không phải ác nhân mà thôi, hắn làm chính là đem phiền toái ném đi thật xa, về sau các nàng sống hay chết Cung Trác Lương căn bản sẽ không để ý tới.
Nói tới đây, nha hoàn đem khế ước bán thân cho Cung Trác Lương đến gõ cửa, Nhược Lam tiếp nhận tờ giấy kia sau kìm lòng không đậu mà xiết chặt một chút, nhưng lập tức liền bình phục tâm tình đưa nó cho Cung Trác Lương, mà Cung Trác Lương lại là khi nha hoàn vừa rời đi liền nhẹ nhàng cười, trước mặt Nhược Lam đem khế ước bán thân đốt thành tro bụi.
“Tiểu thư!”
Mặc dù trong lòng không hy vọng xa vời Cung Trác Lương sẽ làm như vậy, chính là tận mắt nhìn thấy chính mình được tự do, nàng vẫn là không nhịn được kích động quỳ xuống trước Cung Trác Lương.
“Nhược Lam tỷ, cho tới bây giờ đều vất vả cho ngươi.”
Cung Trác Lương mỉm cười nâng Nhược Lam dậy, ôn nhu trấn an vài câu, lấy cớ Ngô di nương sắp đến đây bảo nàng đi ra sau. Nhìn thấy Nhược Lam ra cửa, Cung Trác Lương biểu tình mới lạnh lùng xuống.
Kỳ thật hắn ở Kiều gia đã sớm thả ra tin tức, lúc đầu chính là nói bóng gió có người muốn lấy Nhược Lam làm vợ, nhưng trải qua miệng của những người nhiều chuyện thì tự nhiên là sẽ thay hình đổi dạng, cho nên Cung Trác Lương căn bản không sợ Cung phu nhân đi tìm hiểu cái gì.
Lại nói Cung phu nhân lúc trước chính là lầm tin gia nhân Kiều gia, mới để cho hắn nháo ra phiền toái đó, tự nhiên sẽ không lại dễ dàng tin tưởng…….. Cung Trác Lương để cho Nhược Lam diễn màn vừa rồi, chủ yếu vẫn là cảm thấy được Nhược Lam thiện tâm, dù sao vẫn nhớ Cung phu nhân đối nàng thật tốt, cho nên muốn Nhược Lam phải hoàn toàn cắt đứt cảm tình với Cung phu nhân.
Về phần lúc sau thiêu hủy khế ước bán thân, cũng là Cung Trác Lương thật lòng, hắn quả thật cảm kích Nhược Lam những năm gần đây chiếu cố bảo vệ, hơn nữa, trung tâm không phải chỉ một tờ khế ước là có thể có được, chân tình chân ý giữ gìn sức người mới là cao nhất.
“Vẫn là cùng tiểu tướng công sống chung thoải mái a, không cần nghĩ ngợi sự tình lung tung này nọ.”
Cung Trác Lương nhàm chán chống bàn nhìn trời, này so với nữ nhân đấu nhau, hắn càng thích đi đoán tâm tư của Kiều Ứng Trạch, không có việc gì thì đẩy ngã đùa giỡn một chút thật tốt a.
Cung Trác Lương đang nghĩ đến Kiều Ứng Trạch hết bệnh rồi, chính mình buổi tối có nên hay không lôi kéo y cùng ngâm ôn tuyền, sau đó hôn nhẹ sờ sờ và vân vân, cửa phòng đã bị người gõ, Cung Trác Lương vội đứng lên sửa sang lại quần áo, mới vừa mở miệng nói mời vào, chỉ thấy Ngô di nương được một tiểu nha hoàn đỡ đứng lên chạy chậm tiến vào, nhưng đứng cách Cung Trác Lương vài chục bước lại chần chờ bất động, ánh mắt nhìn Cung Trác Lương kia có một tia bi thương ưu thương phức tạp a.
“Nương.”
Cung Trác Lương nhìn nhìn tiểu nha đầu, nhớ rõ nàng chính là đứa bé gái mồ côi được chính Ngô di nương thu dưỡng, trên danh nghĩa là nha hoàn, kỳ thật cũng không có ký khế ước hầu hạ, chi phí ăn mặc đều là Ngô di nương dùng bạc của chính mình trợ cấp, nàng cũng chỉ nghe lời của Ngô di nương, cũng là một trong những người cảm kích sự kiện lần này.
Đối với mẹ đẻ của thân thể này, Cung Trác Lương trong lòng cũng có chút tình cảm thân cận, thấy nàng có chút xấu hổ mà không dám bước lại đây, Cung Trác Lương liền chủ động đi qua ôm lấy nàng, nghĩ thầm về sau không biết bao lâu nữa mới được gặp lại, cho nàng một chút kí ức tốt đẹp xem như an ủi.
“Lương Nhi……… Lương Nhi….. Con của ta…………..”
Rơi vào cái ôm của con mình Ngô di nương buồn vui xen lẫn khẽ nấc, cũng chậm rãi ôm chặt Cung Trác Lương, lại còn nhớ rõ dùng khăn tay lau nước mắt của mình, không có làm ướt xiêm y của Cung Trác Lương.
“Nương, con tốt lắm, thật sự, con hiện tại sống tốt lắm, người xem, con đều cao lên.”
Cái ôm của Ngô di nương thật ấm áp, nàng săn sóc cẩn thận cũng làm cho Cung Trác Lương thư thái, liền vỗ nhẹ lưng nàng hống nàng vài tiếng, thẳng đến khi Ngô di nương khóc đủ rồi nhịn xuống nước mắt, mới đỡ nàng lên giường nhỏ ngồi, nói chuyện phiếm về cuộc sống hiện giờ của mình, đương nhiên cũng chưa nói lời thật, bất quá so với Cung phu nhân vừa rồi tốt hơn một ít.
“Đúng vậy, Lương Nhi của ta qua năm nay liền mười ba……. Cũng đến tuổi phải đổi giọng rồi.” (PH: vỡ giọng á)
Ngô di nương lôi kéo tay Cung Trác Lương tinh tế đánh giá, thấy hắn quả thật có da có thịt, khí sắc thoạt nhìn rất tốt, cuối cùng yên tâm lộ ra một chút ý cười, nhưng lập tức lại nhắc nhở hắn một câu.
“Đổi giọng?”
Hai chữ đổi giọng thổi qua bên tai, Cung Trác Lương ngẩn ngơ kịp phản ứng, mới ý thức được chính mình bị áp bức cái liền quên còn có chuyện này, nhớ tới đời trước hắn cũng là mười ba tuổi bắt đầu thay đổi giọng nói, nghiêm trọng nhất là hai tháng kia cơ hồ chính là cổ họng như vịt kêu, chính hắn nghe xong đều hoảng sợ!
Cô nương còn nhỏ đổi giọng đều tinh tế, này chính mình muốn cải trang cũng không giống a!
Tưởng tượng một chút chính mình mặc nữ trang sau đó mở miệng phát ra thanh âm của đại lão gia…… Cung Trác Lương liền kinh sợ, ngày hôm đó qua như thế nào a?
Cung phu nhân sớm đã đem tin tức này thả ra ngoài, khiến cho một ít người vốn không muốn cùng thương nhân như Cung gia kết giao, cũng hoặc nhiều hoặc ít người tìm lý do đến chúc mừng, đương nhiên, cũng có người nhà vẫn là khinh thường mà đến, cho dù như vậy, Cung phu nhân cũng coi như từ lúc chào đời đến nay lần này là sinh thần long trọng nhất thể diện nhất, còn thừa cơ lấy quan hệ Kiều gia ra đảm bảo hoàn thành một số vụ làm ăn lớn, cho nên cho dù là có đối mặt với con vợ kế chán ghén nhất, nàng cũng khó có được thân mật nhiệt tình lên, ánh mắt nhìn hắn thật giống như đang nhìn vàng ngọc bảo thạch chồng chất lên người vậy.
“Lần này mượn cơ hội này trở về, trừ bỏ muốn nhìn thấy mẹ ta ra, còn có một chuyện gấp nói cho ngươi.”
Cung Trác Lương ngay cả có lệ cũng lười cấp cho Cung phu nhân, cho gia nhân lui ra hết hướng chủ vị ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề.
“Là chuyện gì?”
Lấy mặt nóng dán mông lạnh (nịnh nọt thất bại:v), Cung phu nhân bất mãn kéo mặt xuống, nhưng vẫn cao ngạo đối với Cung Trác Lương, nàng trừ bỏ oán thầm nhưng cũng không có biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.
Hạ thấp thái độ một chút có thể đổi lấy lợi ích lớn, tính toán này Cung phu nhân rất chuyên nghiệp, nào có đạo lý ném bạc ra bên ngoài?
“Lúc trước bên người mẹ chồng ta có một quản gia xem trọng Nhược Lam, muốn nàng về làm vợ cho con mình, liền đến trước mặt mẹ chồng ta cầu thân, ngươi cũng biết mẹ chồng không thích ta, việc này ta tự nhiên cũng không thể cự tuyệt, nhưng khế ước bán mình của Nhược Lam còn trong tay ngươi, lúc bị hỏi cũng may không bị hoài nghi, sau lại mượn cớ theo tướng công đi ôn tuyền an dưỡng mới quanh co cho qua, nhưng lễ mừng năm mới trở về phải cho nhà người ta một cái công đạo………”
Cung Trác Lương căm giận ngừng lại một chút, giống như bị thật nhiều kinh hách, ánh mắt thâm trầm quan sát phản ứng của Cung phu nhân.
“Còn Nhược Tử cũng là một nha đầu không làm người bớt lo, tướng công không thích tính cách của nàng, muốn đem nàng thả ra tìm người yêu thích, ta biết không có nàng người không yên tâm, thật vất vả mới cho lưu lại, chính là người này lưu lại một lần tiếp theo cũng không nhất định có thể lưu lại lần thứ hai, cho nên khế ước bán thân của nàng ngươi cũng phải đưa cho ta, đến lúc đó ta mới ứng đối tốt.”
“Này…….. Nhược Tử như thế nào một chút cũng không nhắc tới a.”
Cung phu nhân đầu óc cũng không dốt nát, vừa nghe Cung Trác Lương nói chính là khế ước bán thân của hai nha đầu, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười ngượng ngùng.
“Nàng? Nàng trừ bỏ cùng đại nha hoàn cãi nhau khi dễ tiểu nha hoàn, còn biết chính sự cái gì? Sau ngày tân hôn liền dám câu dẫn cô gia, nha hoàn trong viện của ta một chút đều không xem trọng nàng, làm mất mặt của ta!”
Cung Trác Lương cười nhạo khinh thường một tiếng, ánh mắt xem Cung phu nhân cũng lộ ra khinh miệt, giống như đang nói đây là nha đầu tốt do ngươi dạy bảo.
“Nào có đạo lí người nhà chồng vượt mặt tân nương tử, đem nha đầu hồi môn nhà mẹ đẻ tùy ý phối hôn, còn không phải được ngươi gật đầu mới được, ngươi ngăn lại là được thôi.”
Cung phu nhân lại buồn phiền không thôi, vừa mới nở mày nở mặt tâm tình tốt cũng không còn, ngữ khí cũng không tốt.
“Ta có thể không gật đầu sao? Nhược Tử hai ngày nay khua môi múa mép với ngươi không ít đi, ta ở Kiều gia trôi qua như thế nào ngươi còn không rõ ràng sao! Ta dám cùng mẹ chồng nói nửa chữ không sao?”
Cung Trác Lương tức giận cười lạnh, nói xong cũng quả thật đem Cung phu nhân làm thùng rác, nghẹn khuất ở Kiều gia hắn không thể cùng tiểu tướng công nói cũng không thể cùng Nhược Lam oán giận, cơn nghẹn tức cơ hồ muốn nội thương, vừa lúc đều phát tiết ở trên người cọp mẹ.
“Này………. Chuyện Nhược Lam nếu đã quyết định rồi, khế ước bán thân của nàng ta có thể cho ngươi, nhưng là Nhược Tử còn dùng đến, thật sự lưu không được, ngươi liền không cần quan tâm đến nha hoàn này, từ nhà mẹ đẻ lại mang hai người qua.”
Đối với tình cảnh của Cung Trác Lương, Cung phu nhân nhưng thật ra không có gì hoài nghi, Nhược Tử đem quy củ quá đáng của Kiều gia nói mỗi ngày, nàng chỉ thấy một mặt Cung Trác Lương bị khinh bỉ, về phần Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch tốt đẹp như thế nào đều là chuyện quan trọng trong phòng không cho người biết đến, hơn nữa Nhược Tử ở trước mặt Kiều Ứng Trạch từng chịu áp chế, vì mặt mũi chính mình đương nhiên đem y nói thành tính tình đại thiếu gia con nhà quan, cho nên Cung phu nhân cũng đương nhiên cho rằng Cung Trác Lương không được vừa ý ở trước mặt y.
“Kia thành bộ dáng gì nữa, bày tỏ không rõ ta ở nhà chồng bị khinh bỉ, còn phải nhờ nhà mẹ đẻ cho nha hoàn để dùng sao……. Nhược Lam là ta lưu không được, Nhược Tử giữ lại là có dùng, nhưng thả ra ngoài là một mầm tai họa, ngươi lúc trước như thế nào chọn một người vô tâm như vậy, lại tìm một người đáng tin cậy đi, thật sự không được sẽ đưa vào.”
Một Nhược Tử đã làm băn khoăn như vậy, càng miễn bàn lại đổi lấy hai. Cung Trác Lương không kiên nhẫn hừ một tiếng, túm Cung phu nhân khuyên răn một phen, chủ yếu là ám chỉ nàng, đừng nghĩ Nhược Tử đáng tin hữu dụng, cũng phải đề phòng nàng cắn chủ nhân bị thương.
“Ta đã biết.”
Cung phu nhân ngượng ngùng đáp lại, giữa lúc cùng Cung Trác Lương không thể từ chối việc khế ước, liền đứng dậy muốn đi lấy khế ước bán thân của Nhược Lam cho Cung Trác Lương, nàng còn tính toán ra ngoài tiếp tục uống rượu nghe diễn hí sinh thần đây, mà đối với yêu cầu đi gặp mẹ đẻ của Cung Trác Lương, nàng cũng phái người đi gọi Ngô di nương đến.
“Phu nhân, phu nhân ngài cứu cứu Nhược Lam đi, Kiều gia phu nhân muốn đem Nhược Lam gả cho một ngốc tử, phu nhân ngài cứu Nhược Lam đi.”
Nhược Lam đứng hầu ở ngoài cửa vừa nghe thấy thanh âm, vội dùng ớt dính trong tay áo chấm chấm khóe mắt, sau đó khóc nức nở quỳ xuống trước mặt Cung phu nhân.
“Có việc này? Nhược Lam a, ngươi hiện giờ đã đến Kiều gia, phu nhân chính là muốn giúp ngươi cũng không thể giúp được, nhưng ngươi theo phu nhân nhiều năm như vậy, phu nhân cũng luyến tiếc ngươi……. Này ngươi cầm đi, về sao tự ngươi sinh sống cho tốt.”
Cung phu nhân từ trên cao nhìn xuống nha đầu đã hầu hạ mình nhiều năm, hoài nghi trong lòng đối với Cung Trác Lương lại phai nhạt đi rất nhiều, nàng xem xem tay trái của mình lại nhìn nhìn tay phải, cuối cùng chọn một vòng tay bằng vàng nhỏ nhất cho Nhược Lam, lại mang theo hạ nhân tiêu sái rời đi không quay đầu lại.
“……… Phu nhân!”
Nhược Lam ở phía sau Cung phu nhân bi thương gọi vài tiếng, cũng không thấy nàng quay đầu lại một lần, mặc dù Nhược Lam đã sớm biết nàng tàn nhẫn bạc bẽo, nhưng hôm nay mới chân chính cảm nhận được, nhưng vẫn là trong lòng hoàn toàn chán nản, Nhược Lam nhìn vòng tay trong tay trào phúng cười cười, thẳng thắn đưa lưng xoay người vào phòng.
“Nhược Lam, chuyện của ngươi đã giải quyết rồi, vừa mới bên ngoài biến hóa thế nào?”
Cung Trác Lương đang chờ ở trong phòng, thấy Nhược Lam vào vội đem khăn ướt đến cho Nhược Lam rửa mắt.
“Ân, phu nhân có lẽ đã tin tám phần, chính là nô tỳ không như lúc đầu, phu nhân cũng đã đem khế ước bán thân cho ngài a.”
Nhược Lam dừng khóc, chán ghét mà vứt hai vòng tay của Cung phu nhân cho lên bàn.
“Là cho ngươi a, chỉ sợ nàng lòng có hoài nghi không cam lòng phái người đi thăm dò tin tức, dù sao nàng cũng bị phân tâm, nguy hiểm liền ít đi một phần.”
Cung Trác Lương cầm lấy hai vòng tay nhìn nhìn, lại đưa trở về cho Nhược Lam.
“Nước mắt rơi a, này ngoạn ý cũng đáng tiền, đổi thành tiền lưu lại làm vốn riêng cũng tốt.”
“Nghĩ đến chuyện của ta phu nhân chắc là không để trong lòng, kia của Nhược Tử đâu?”
Nhược Lam nghe Cung Trác Lương nói như vậy, cũng đem vòng tay thu lại, trong lòng nghĩ lưu lại hai vòng tay làm bằng chứng, về sao mình liền cùng Cung gia không có liên quan gì nữa.
“Của Nhược Tử cọp mẹ chưa cho ta, xem ra chỉ có thể đem trò phía sau nháo lớn thêm, đến lúc đó chính nàng ta sẽ nhảy ra kết thúc mọi thứ.”
Cung Trác Lương ngẩng đầu bắt chéo chân thảnh thơi ngồi trên ghế dựa, vẻ mặt như vậy có chút không kiên nhẫn, vốn nghĩ có thể lấy được khế ước bán thân của Nhược Tử liền tìm cha mẹ nàng tới rồi tìm cớ đuổi đi, chính mình còn có thể được danh người tốt, lúc này cọp mẹ không buông tay, hắn phải kiêu ngạo lừa gạt, buộc cọp mẹ đến kết thúc.
Về phần nàng lại hướng mình tính toán thêm tay sai, đúng là nằm mơ!
“………. Tiểu thư vẫn là thiện tâm, bằng không muốn cho một nha hoàn biến mất, làm gì phải phiền toái như vậy?”
Nhược Lam trầm mặt một lúc sau đó lộ ra nụ cười, ôn nhu mà hâm mộ nhìn vẻ mặt của Cung Trác Lương.
Mặc kệ Cung phu nhân đáng hận như thế nào, Nhược Tử đáng ghét như thế nào, thiếu gia hắn đều không có dùng thủ đoạn ác độc gì, chính là tận lực tự cứu tự bảo vệ chính mình mà thôi.
“Cũng không thể tùy tùy tiện tiện đoạt mệnh người ta a.”
Bị tiểu nha đầu khích lệ như vậy, Cung Trác Lương cũng có chút ngượng ngùng, nói như thế nào hắn cũng là người hiện đại học đến đại học, sao có thể giống loại đặc quyền giai cấp phong kiến cổ đại coi rẻ mạng người a, xem không vừa mắt liền giết chết, kia cũng quá BT rồi. (nguyên văn là BT, chắc là biến thái á).
Bất quá Cung Trác Lương cũng không như Nhược Lam nghĩ cao thượng như vậy, hắn chỉ là nghĩ mình không phải ác nhân mà thôi, hắn làm chính là đem phiền toái ném đi thật xa, về sau các nàng sống hay chết Cung Trác Lương căn bản sẽ không để ý tới.
Nói tới đây, nha hoàn đem khế ước bán thân cho Cung Trác Lương đến gõ cửa, Nhược Lam tiếp nhận tờ giấy kia sau kìm lòng không đậu mà xiết chặt một chút, nhưng lập tức liền bình phục tâm tình đưa nó cho Cung Trác Lương, mà Cung Trác Lương lại là khi nha hoàn vừa rời đi liền nhẹ nhàng cười, trước mặt Nhược Lam đem khế ước bán thân đốt thành tro bụi.
“Tiểu thư!”
Mặc dù trong lòng không hy vọng xa vời Cung Trác Lương sẽ làm như vậy, chính là tận mắt nhìn thấy chính mình được tự do, nàng vẫn là không nhịn được kích động quỳ xuống trước Cung Trác Lương.
“Nhược Lam tỷ, cho tới bây giờ đều vất vả cho ngươi.”
Cung Trác Lương mỉm cười nâng Nhược Lam dậy, ôn nhu trấn an vài câu, lấy cớ Ngô di nương sắp đến đây bảo nàng đi ra sau. Nhìn thấy Nhược Lam ra cửa, Cung Trác Lương biểu tình mới lạnh lùng xuống.
Kỳ thật hắn ở Kiều gia đã sớm thả ra tin tức, lúc đầu chính là nói bóng gió có người muốn lấy Nhược Lam làm vợ, nhưng trải qua miệng của những người nhiều chuyện thì tự nhiên là sẽ thay hình đổi dạng, cho nên Cung Trác Lương căn bản không sợ Cung phu nhân đi tìm hiểu cái gì.
Lại nói Cung phu nhân lúc trước chính là lầm tin gia nhân Kiều gia, mới để cho hắn nháo ra phiền toái đó, tự nhiên sẽ không lại dễ dàng tin tưởng…….. Cung Trác Lương để cho Nhược Lam diễn màn vừa rồi, chủ yếu vẫn là cảm thấy được Nhược Lam thiện tâm, dù sao vẫn nhớ Cung phu nhân đối nàng thật tốt, cho nên muốn Nhược Lam phải hoàn toàn cắt đứt cảm tình với Cung phu nhân.
Về phần lúc sau thiêu hủy khế ước bán thân, cũng là Cung Trác Lương thật lòng, hắn quả thật cảm kích Nhược Lam những năm gần đây chiếu cố bảo vệ, hơn nữa, trung tâm không phải chỉ một tờ khế ước là có thể có được, chân tình chân ý giữ gìn sức người mới là cao nhất.
“Vẫn là cùng tiểu tướng công sống chung thoải mái a, không cần nghĩ ngợi sự tình lung tung này nọ.”
Cung Trác Lương nhàm chán chống bàn nhìn trời, này so với nữ nhân đấu nhau, hắn càng thích đi đoán tâm tư của Kiều Ứng Trạch, không có việc gì thì đẩy ngã đùa giỡn một chút thật tốt a.
Cung Trác Lương đang nghĩ đến Kiều Ứng Trạch hết bệnh rồi, chính mình buổi tối có nên hay không lôi kéo y cùng ngâm ôn tuyền, sau đó hôn nhẹ sờ sờ và vân vân, cửa phòng đã bị người gõ, Cung Trác Lương vội đứng lên sửa sang lại quần áo, mới vừa mở miệng nói mời vào, chỉ thấy Ngô di nương được một tiểu nha hoàn đỡ đứng lên chạy chậm tiến vào, nhưng đứng cách Cung Trác Lương vài chục bước lại chần chờ bất động, ánh mắt nhìn Cung Trác Lương kia có một tia bi thương ưu thương phức tạp a.
“Nương.”
Cung Trác Lương nhìn nhìn tiểu nha đầu, nhớ rõ nàng chính là đứa bé gái mồ côi được chính Ngô di nương thu dưỡng, trên danh nghĩa là nha hoàn, kỳ thật cũng không có ký khế ước hầu hạ, chi phí ăn mặc đều là Ngô di nương dùng bạc của chính mình trợ cấp, nàng cũng chỉ nghe lời của Ngô di nương, cũng là một trong những người cảm kích sự kiện lần này.
Đối với mẹ đẻ của thân thể này, Cung Trác Lương trong lòng cũng có chút tình cảm thân cận, thấy nàng có chút xấu hổ mà không dám bước lại đây, Cung Trác Lương liền chủ động đi qua ôm lấy nàng, nghĩ thầm về sau không biết bao lâu nữa mới được gặp lại, cho nàng một chút kí ức tốt đẹp xem như an ủi.
“Lương Nhi……… Lương Nhi….. Con của ta…………..”
Rơi vào cái ôm của con mình Ngô di nương buồn vui xen lẫn khẽ nấc, cũng chậm rãi ôm chặt Cung Trác Lương, lại còn nhớ rõ dùng khăn tay lau nước mắt của mình, không có làm ướt xiêm y của Cung Trác Lương.
“Nương, con tốt lắm, thật sự, con hiện tại sống tốt lắm, người xem, con đều cao lên.”
Cái ôm của Ngô di nương thật ấm áp, nàng săn sóc cẩn thận cũng làm cho Cung Trác Lương thư thái, liền vỗ nhẹ lưng nàng hống nàng vài tiếng, thẳng đến khi Ngô di nương khóc đủ rồi nhịn xuống nước mắt, mới đỡ nàng lên giường nhỏ ngồi, nói chuyện phiếm về cuộc sống hiện giờ của mình, đương nhiên cũng chưa nói lời thật, bất quá so với Cung phu nhân vừa rồi tốt hơn một ít.
“Đúng vậy, Lương Nhi của ta qua năm nay liền mười ba……. Cũng đến tuổi phải đổi giọng rồi.” (PH: vỡ giọng á)
Ngô di nương lôi kéo tay Cung Trác Lương tinh tế đánh giá, thấy hắn quả thật có da có thịt, khí sắc thoạt nhìn rất tốt, cuối cùng yên tâm lộ ra một chút ý cười, nhưng lập tức lại nhắc nhở hắn một câu.
“Đổi giọng?”
Hai chữ đổi giọng thổi qua bên tai, Cung Trác Lương ngẩn ngơ kịp phản ứng, mới ý thức được chính mình bị áp bức cái liền quên còn có chuyện này, nhớ tới đời trước hắn cũng là mười ba tuổi bắt đầu thay đổi giọng nói, nghiêm trọng nhất là hai tháng kia cơ hồ chính là cổ họng như vịt kêu, chính hắn nghe xong đều hoảng sợ!
Cô nương còn nhỏ đổi giọng đều tinh tế, này chính mình muốn cải trang cũng không giống a!
Tưởng tượng một chút chính mình mặc nữ trang sau đó mở miệng phát ra thanh âm của đại lão gia…… Cung Trác Lương liền kinh sợ, ngày hôm đó qua như thế nào a?
/94
|