Xuất phát từ câu “thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã” 是可忍也孰不可忍也 – nghĩa – “sự ấy nhẫn được thì gì chả nhẫn được.”
Không biết lại ngủ bao lâu, Cung Trác Lương bị một trận thanh âm thổn thức nức nở làm cho bừng tỉnh, trong cơn mơ mơ màng màng bị dọa giật mình, vụng trộm híp mắt nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, chỉ thấy dưới ánh sáng hôn ám, bên giường một thân ảnh tinh tế đang ngồi nghiêng người đối với mình, tiếng khóc áp lực kia chính là từ nàng vọng lại, Cung Trác Lương nhất thời trong lòng gầm rú, đại tỷ ngươi đây là muốn hù chết ta đi!
“Lương nhi, ngươi tỉnh?”
Nữ tử nức nở nhận thấy được động tĩnh của Cung Trác Lương, vội vàng đứng dậy đi điểm đèn, sau đó lại ngồi trở lại bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cung Trác Lương, nước mắt lại từng hạt từng hạt rơi xuống.
“Kia, cái kia, nương, đừng khóc a……”
Cung Trác Lương thấy rõ mặt nữ nhân, chậm nửa nhịp ý thức được người nọ là mẹ ruột hiện tại của mình, hắn có điểm không biết làm sao ngồi dậy, ngay sau đó đã bị gắt gao ôm vào một lòng ngực ấm áp.
“Con của ta…… Con của ta a……”
Ngô di nương ôm chặt nhi tử của mình, trong lòng trở nên bi phẫn không khỏi lại khóc lớn lên, nghĩ nàng ở Cung gia cẩn thận chịu khổ mười mấy năm, mặc kệ trong lòng nhiều đau đớn đều phải miễn cưỡng cười vui, không dám có nửa điểm thầm oán, không phải là vì nhi tử thân sinh có thể bình an lớn lên, về sau thú một tức phụ hảo hảo sống sao, nhưng hôm nay lại vẫn bị người ta nhẫn tâm bức đến tử lộ! nếu Lương nhi của nàng có cái gì không hay xảy ra, mệnh này của nàng cũng không muốn sống!
“Đừng, đừng khóc, nương……”
Cung Trác Lương bị ôm chặt gần như không thở nổi, nhưng cảm giác được trên vai ẩm ướt, hắn không khỏi dừng động tác giãy dụa, chậm rãi trở tay ôm thắt lưng nữ nhân, ở trên lưng của nàng vỗ nhẹ trấn an.
Cha mẹ từ nhỏ ly dị, Cung Trác Lương sớm sống độc lập, đều đã quên hương vị ôm ấp của cha mẹ.
“Nương, ngài như thế nào đến đây? Phu nhân bên kia nếu biết……”
Để Ngô di nương ôm mình khóc đến thống khoái, Cung Trác Lương bắt chước động tác trong trí nhớ, lấy qua khăn trong tay nàng thay nàng gạt lệ, sau đó nương theo ánh nến tinh tế đánh giá mẹ ruột cả đời này của mình.
Ngô di nương diện mạo cũng không giống như nữ tử thanh tú phương Nam, mà là một loại đẹp trong lãnh diễm lộ ra anh khí, bất quá lãnh mỹ nhân khóc như vậy, thế nhưng càng thêm khiến người đau lòng.
Cung Trác Lương hoảng hốt nhớ rõ mẫu thân này của hắn là người phương bắc, từ nhỏ bị lừa bán đến phương Nam, nghĩ đến đây, Cung Trác Lương tâm tư có điểm sống dậy, thầm nghĩ chính mình đã có một nửa huyết thống người phương bắc, như vậy chiều cao của hắn vẫn còn hi vọng đi? Về sau cố gắng nẩy nở cũng sẽ giống như nương vậy không?
“Không cần lo lắng, chính là nàng để cho ta tới, sợ ngươi lại nghĩ quẩn, khiến cho bọn họ chịu khổ theo.”
Nghĩ đến vào ngày thường mình và nhi tử ngay cả gặp mặt cũng không được cho phép, Ngô di nương hốc mắt lại không khỏi nóng lên, đáng thương nàng từ sau khi sinh hạ nhi tử cũng chưa thể bế hắn vài lần, muốn trò chuyện riêng tư còn phải cấp nhóm nha hoàn bà vú ít bạc, hiện tại có thể quang minh chính đại gặp mặt thế này, cũng là bởi vì ra chuyện như vậy.
“Nương.”
Cung Trác Lương nhìn nữ tử trước mắt này niên kỉ bất quá chỉ hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, không biết nên nói cái gì an ủi nàng, chính mình bây giờ còn rất hỗn loạn.
“Con a, là nương vô dụng, ngươi có cái gì ủy khuất đều cùng nương nói, trăm ngàn đừng luẩn quẩn trong lòng nữa, ngươi là sinh mệnh của nương, ngươi nếu đi…… Nương cũng không sống tiếp.”
Ngô di nương rưng rưng nhìn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Trác Lương, hy vọng có thể khuyên hắn nhìn thoáng ra, bọn họ thân là người Cung gia, nếu ở phía sau gia tộc không an phận, kia tuyệt đối là chỉ còn đường chết!
Theo gia tộc đi một bước xem một bước,hai mẫu tử bọn họ còn có thể có đường sống, về phần rời nhà…… Ngô di nương căn bản không có loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này.
“Ta hiểu được, nương, ngài yên tâm, ta sẽ không lại làm chuyện điên rồ.”
Không thể không lại thề cam đoan, Cung Trác Lương sau khi hống mẫu thân nước mắt lưng tròng tiễn đi, chính mình cũng tê liệt không khí lực nằm trở lại giường.
Được rồi, đích mẫu gia chủ đây là cấp một ngoan dược, này rõ ràng là nói với mình, nếu mình không thuận theo thì người đầu tiên gặp chuyện chính là người mẹ ruột này.
Cung Trác Lương thiết tưởng một chút mang theo Ngô di nương cùng nhau chạy, không nói đến việc này có thể làm hay không, chỉ nói tới sau khi bọn họ rời đi phải sống như thế nào, cô nhi quả phụ, bộ dáng đó thế nhưng …… Run a run, Cung Trác Lương chặt đứt lý trí tiếp tục suy nghĩ, so với rời đi cung gia sắp sửa đối mặt đủ loại nan đề, Cung Trác Lương cảm thấy vẫn là trước thành thật gả đến Kiều gia có vẻ tốt hơn, đến lúc đó trong tay mình có của hồi môn, sau đó lại xem xét vấn đề chạy trốn, có thể cơ hội sẽ cao hơn rất nhiều.
Về phần Ngô di nương…… Cung Trác Lương không phải thánh mẫu, nhi tử của người ta cũng vừa chết như vậy, hắn cũng không có cách nào đem mệnh những người này gắn trên người mình a, hắn chỉ có thể hết sức nghĩ biện pháp hỗ trợ.
Tạm thời tiếp nhận vận mệnh đại giá, Cung Trác Lương từ trong chăn tìm ra bức họa kia lại nhìn xem, nghĩ rằng hạnh phúc nửa đời sau của ta đã có thể…… Tạm thời đặt trên tay tiểu tử ngươi a!
Đại Giá: thay thế người khác lấy chồng
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxTrước ngày thành thân một ngày, Cung Trác Lương sáng sớm đã bị nha hoàn bà mụ từ trong ổ chăn lôi ra, đem hỉ phục đỏ thẫm thử lại thử, các loại lễ nghi quy củ lập lại một lần lại một lần, đáng thương tiểu Cung của chúng ta đối mặt với một bàn mỹ thực món ngon, bụng lại đói bồn chồn đến váng đầu hoa mắt.
Cung Trác Lương thật hận không thể với tay lấy cái chén canh đổ vào trong bụng mình đi…… Hoặc là đổ lên trên khuôn mặt đang tức giận của nữ nhân kia cũng được a!
“Còn đứng ngốc làm gì? Đối với ngươi nói bao nhiêu lần, thời điểm ở trước mặt bà bà lập quy củ phải cẩn thận ứng đối, nhà người ta đều xuất thân là quan gia nhà giàu, bộ dáng ngốc đầu ngốc đầu này của ngươi, nhìn liền khiến người chán ghét!”
Chổi lông gà trong tay ở ghế trên quất xuống, trung niên mỹ phụ ngồi trên vị trí chủ mẫu trưng ra khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đó nhìn Cung Trác Lương như là hận không thể mạnh mẽ quất một trận mới hết giận.
Chính nữ nhi nàng làm ra chuyện gièm pha như vậy, tuy rằng việc dùng Cung Trác Lương thay thế đã được giữ kín với đại đa số người trong phủ và người bên ngoài, nhưng nha hoàn bà mụ bên người đều đã biết, điều này làm cho Cung phu nhân đánh mất nhiều mặt mũi a, trượng phu chỉ trích và đối kiều gia sợ hãi, đều bị nữ nhân này hóa thành tức giận phát tiết trên người Cung Trác Lương, không phải cũng vì vậy mà một đem hài tử nguyên bản nhát gan dọa đến tự sát như vậy sao, nếu không phải tân nương tử không thể mang thương tích, Cung Trác Lương không chừng ăn của nàng bao nhiêu trận đánh, mà hiện tại nàng tuy rằng ném chuột sợ vỡ đồ, nhưng cũng áp không được tính tình kiêu ngạo của chính mình, vì thế tiểu Cung đáng thương đã bị nàng hung hăng ngược nhĩ lại ngược vị như vậy……
Ngược nhĩ, ngược vị: kiểu như tra tấn cái lỗ tai và cái dạ dày của tiểu Cung nhà ta đó ~
“……”
Nhìn thấy Nhược Lam phía sau Cung phu nhân mắt lộ ra lo lắng, Cung Trác Lương càng liều mạng áp chế chính mình phát ra khuynh hướng dày đặc bạo lực, thùy hạ mi mắt dấu đi lửa giận sắp phun ra, giả bộ một bộ dáng nhát gan tiếp tục giúp Cung phu nhân chia thức ăn.
“Gả đến bên kia ngươi cụp đuôi làm người cho ta, đừng thật sự đem mình xem là phu nhân cử nhân, bất quá chỉ là cái tạp chủng của một nữ nhân hạ tiện *, cẩn thận da của ngươi, tiểu tiện nhân!”
*Chỗ này tác giả viết J女生 – J nữ sinh, ý chỉ 1 người con gái lẳng lơ hay đại loại vậy ta mạn phép dịch vậy luôn ^^~
Cung phu nhân càng nói càng giận, nhất tưởng mình chính là chuẩn bị nhiều đồ cưới cho nữ nhi hiện giờ đều tiện nghi cho Cung Trác Lương, nàng liền hận đến trảo tâm nạo phế, Cung Trác Lương dù sao cũng mang danh Cung gia đại tiểu thư gả đi, đồ cưới nếu ít cũng là mất mặt nàng, cho nên Cung phu nhân như thế nào có thể không phát điên, gạt đi bộ mặt ra vẻ cao quí kia, nàng cũng bất quá là một người đàn bà chanh chua xuất thân nhà thương nhân mà thôi.
Cung Trác Lương cơ bản luẩn quẩn trong vòng cuộc sống văn minh, khi nào thì bị người chỉ vào cái mũi mắng qua như vậy? Này nếu không phản lại một chút thì vẫn là nam nhân sao!
Trong con ngươi đen hiện lên thần thái sáng ngời, Cung Trác Lương không còn áp chế phẫn nộ của mình, làm ra một động tác đói đến chóng mặt dựa cái bàn muốn đứng vững, mảnh mai yếu ớt muốn hướng trên người Cung phu nhân ngã qua, sau đó cái tay nhỏ bé trong tay áo ở trên khăn trải bàn đỏ thẫm mới mua túm một cái, hơn phân nửa mỹ vị món ngon đều theo Cung Trác Lương cùng nhau bổ nhào vào trên người Cung phu nhân.
Cùng với Cung phu nhân thét chói tai và mọi người gà bay chó sủa, Cung Trác Lương đồng dạng bị dính một thân sương sương thủy thủy hoàn toàn nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, nghe được Nhược Lam giữ chặt Cung phu nhân khuyên nàng không thể nháo lớn, Cung Trác Lương mặt hướng sàn nhà đắc ý cong lên khóe miệng, nghĩ rằng ta hiện tại sắp là tức phụ Kiều gia, cũng không tin ngươi một mẫu dạ xoa cảm động cho ta, để ta ngày mai khi bái thiên địa sẽ lại choáng ngất một lần nữa, xem các ngươi có thể hay không ăn nói với nhà người ta!
“Phu nhân, trừng phạt không được a, nếu là ngày mai hôn lễ sinh ra cái sai lầm gì……”
Nhược Lam áp chế kinh ngạc trong lòng mình, ở bên tai cung phu nhân đang nổi giận lặng lẽ nói, ẩn ẩn dùng Kiều gia đến áp nàng, nói cho nàng tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu, chuyện bây giờ, đem Cung Trác Lương bình bình ổn ổn đưa qua Kiều gia mới được a.
Cung phu nhân nổi giận cầm chổi lông gà mà run run, đẩy ra Nhược Tử đang vội vàng lau quần áo cho nàng, đã nghĩ một cước đá vào trên người Cung Trác Lương, nhưng rốt cuộc là cho hai nha đầu kéo lại, ngay cả Nhược Tử chán ghét Cung Trác Lương đều biết nói, người này hiện tại khả không thể thương!
Cung phu nhân sau khi bị hai người ngăn lại, lý trí cũng chậm chậm trở lại, biết khẩu khí của mình quá trớn, tiểu tử này nếu thật sự làm ra sai lầm trong hôn lễ, một cái mạng nhỏ của hắn không tính cái gì, Cung gia phiền toái liền lớn!
“Các ngươi thu thập cho hắn lưu loát, xảy ra cái gì sai lầm, cũng cẩn thận da hai người các ngươi!”
Hung hăng ném xuống chổi lông gà, Cung phu nhân nổi giận đùng đùng trở về phòng tắm rửa, mà đối mặt với Cung Trác Lương ‘Té xỉu’ trên mặt đất, Nhược Tử cũng phiết cái miệng nhỏ nhắn một bộ dáng ghét bỏ, vẫn là Nhược Lam không ngại bẩn đỡ lên Cung Trác Lương, giúp hắn trở về khuê phòng đại tiểu thư.
Nhược Lam để cho Nhược Tử tràn đầy không tình nguyện đi trước nghỉ ngơi, lại cho hạ nhân đi chuẩn bị cái ăn cùng nước ấm tắm rửa, thế này mới đi đến trước mặt Cung Trác Lương đang ghé vào trên bàn tiếp tục giả bộ bất tỉnh, buồn cười trạc trạc cái ót hắn.
“Mau gột rửa đổi thân quần áo đi, này một thân đầy mỡ.”
Nếu không phải ở góc độ của nàng vừa vặn nhìn thấy trên mặt Cung Trác Lương chợt lóe qua nét giảo hoạt, Nhược Lam thật không tin đứa bé này cư nhiên dám làm ra hành động trả thù như hôm nay vậy, nhất tưởng đến bộ dáng phu nhân vừa mới bị vẩy cho đầy người đồ ăn và canh, trong lòng còn chật vật ôm một con gà nướng, Nhược lam liền nhịn không được dùng khăn tay che miệng cười trộm.
Phu nhân sợ nhất trước mặt người khác mất mặt, hôm nay nháo một trận như vậy không chừng buồn bực bao nhiêu ngày.
“Nhược Lam, đói bụng……”
Hừ hừ ngẩng đầu, Cung Trác Lương đôi mắt lóe sáng nhìn Nhược Lam, lập tức chính mình cũng có chút nhịn không được cười, khóe miệng loan loan khuôn mặt với bộ dáng hiện tại này của hắn, thấy thế nào cũng khiến người khác yêu thương.
“Lập tức đưa tới, ngài choáng ngất một trận này, sợ là không có người còn dám bỏ đói ngài.”
Giúp Cung Trác Lương cởi áo khoác ô uế, lại giặt sạch bố khăn lau khô mặt và tay cho hắn, Nhược Lam lúc này mới thật sự thả tâm, nghĩ đến tiểu hài nhi trước kia luôn nhát gan đầu cũng không dám ngẩng lên, hiện tại cư nhiên còn trả thù trên đầu chủ mẫu, chẳng lẽ là kinh qua một kiếp này khai khiếu? Hiện tại bộ dáng thông minh này thế nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều.
Khiếu: lỗ, ở đây ý nói tiểu cung thay đổi tính tình, nhìn thoáng hơn.
“Ân…… Thoải mái……”
Rốt cục ngấu nghiến hết hai món ăn một món canh, ăn uống no đủ Cung Trác Lương mĩ mĩ ngâm dục dũng, Nhược Lam sợ hắn thẹn thùng nên đã che bên ngoài phòng tắm, cho nên hắn hoàn toàn tùy tiện tự mình thưởng thức cảm giác ngâm trong dục dũng.
Bất quá Cung Trác Lương thoải mái không lâu, hảo tâm tình đã bị bà mụ bên ngoài cố ý phát ra thanh âm thúc giục nhiễu loạn, hắn không muốn vì điểm ấy mà làm cho Nhược Lam khó xử, liền vội vàng tẩy gội mái tóc dài làm cho hắn bực bội kia.
Cung Trác Lương vừa gội đầu tóc vừa nghĩ chuyện sẽ xảy ra ngày mai, trong lòng không khỏi lại là một trận rối rắm, hắn đây chính là lần đầu tiên kết hôn a, dĩ nhiên phải chuẩn bị, cái này cũng chưa tính, như thế nào ta lại trở thành người phải gả chứ?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu cung kỳ thật là man phúc hắc nha, cạc cạc ~~
Không biết lại ngủ bao lâu, Cung Trác Lương bị một trận thanh âm thổn thức nức nở làm cho bừng tỉnh, trong cơn mơ mơ màng màng bị dọa giật mình, vụng trộm híp mắt nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, chỉ thấy dưới ánh sáng hôn ám, bên giường một thân ảnh tinh tế đang ngồi nghiêng người đối với mình, tiếng khóc áp lực kia chính là từ nàng vọng lại, Cung Trác Lương nhất thời trong lòng gầm rú, đại tỷ ngươi đây là muốn hù chết ta đi!
“Lương nhi, ngươi tỉnh?”
Nữ tử nức nở nhận thấy được động tĩnh của Cung Trác Lương, vội vàng đứng dậy đi điểm đèn, sau đó lại ngồi trở lại bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cung Trác Lương, nước mắt lại từng hạt từng hạt rơi xuống.
“Kia, cái kia, nương, đừng khóc a……”
Cung Trác Lương thấy rõ mặt nữ nhân, chậm nửa nhịp ý thức được người nọ là mẹ ruột hiện tại của mình, hắn có điểm không biết làm sao ngồi dậy, ngay sau đó đã bị gắt gao ôm vào một lòng ngực ấm áp.
“Con của ta…… Con của ta a……”
Ngô di nương ôm chặt nhi tử của mình, trong lòng trở nên bi phẫn không khỏi lại khóc lớn lên, nghĩ nàng ở Cung gia cẩn thận chịu khổ mười mấy năm, mặc kệ trong lòng nhiều đau đớn đều phải miễn cưỡng cười vui, không dám có nửa điểm thầm oán, không phải là vì nhi tử thân sinh có thể bình an lớn lên, về sau thú một tức phụ hảo hảo sống sao, nhưng hôm nay lại vẫn bị người ta nhẫn tâm bức đến tử lộ! nếu Lương nhi của nàng có cái gì không hay xảy ra, mệnh này của nàng cũng không muốn sống!
“Đừng, đừng khóc, nương……”
Cung Trác Lương bị ôm chặt gần như không thở nổi, nhưng cảm giác được trên vai ẩm ướt, hắn không khỏi dừng động tác giãy dụa, chậm rãi trở tay ôm thắt lưng nữ nhân, ở trên lưng của nàng vỗ nhẹ trấn an.
Cha mẹ từ nhỏ ly dị, Cung Trác Lương sớm sống độc lập, đều đã quên hương vị ôm ấp của cha mẹ.
“Nương, ngài như thế nào đến đây? Phu nhân bên kia nếu biết……”
Để Ngô di nương ôm mình khóc đến thống khoái, Cung Trác Lương bắt chước động tác trong trí nhớ, lấy qua khăn trong tay nàng thay nàng gạt lệ, sau đó nương theo ánh nến tinh tế đánh giá mẹ ruột cả đời này của mình.
Ngô di nương diện mạo cũng không giống như nữ tử thanh tú phương Nam, mà là một loại đẹp trong lãnh diễm lộ ra anh khí, bất quá lãnh mỹ nhân khóc như vậy, thế nhưng càng thêm khiến người đau lòng.
Cung Trác Lương hoảng hốt nhớ rõ mẫu thân này của hắn là người phương bắc, từ nhỏ bị lừa bán đến phương Nam, nghĩ đến đây, Cung Trác Lương tâm tư có điểm sống dậy, thầm nghĩ chính mình đã có một nửa huyết thống người phương bắc, như vậy chiều cao của hắn vẫn còn hi vọng đi? Về sau cố gắng nẩy nở cũng sẽ giống như nương vậy không?
“Không cần lo lắng, chính là nàng để cho ta tới, sợ ngươi lại nghĩ quẩn, khiến cho bọn họ chịu khổ theo.”
Nghĩ đến vào ngày thường mình và nhi tử ngay cả gặp mặt cũng không được cho phép, Ngô di nương hốc mắt lại không khỏi nóng lên, đáng thương nàng từ sau khi sinh hạ nhi tử cũng chưa thể bế hắn vài lần, muốn trò chuyện riêng tư còn phải cấp nhóm nha hoàn bà vú ít bạc, hiện tại có thể quang minh chính đại gặp mặt thế này, cũng là bởi vì ra chuyện như vậy.
“Nương.”
Cung Trác Lương nhìn nữ tử trước mắt này niên kỉ bất quá chỉ hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, không biết nên nói cái gì an ủi nàng, chính mình bây giờ còn rất hỗn loạn.
“Con a, là nương vô dụng, ngươi có cái gì ủy khuất đều cùng nương nói, trăm ngàn đừng luẩn quẩn trong lòng nữa, ngươi là sinh mệnh của nương, ngươi nếu đi…… Nương cũng không sống tiếp.”
Ngô di nương rưng rưng nhìn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Trác Lương, hy vọng có thể khuyên hắn nhìn thoáng ra, bọn họ thân là người Cung gia, nếu ở phía sau gia tộc không an phận, kia tuyệt đối là chỉ còn đường chết!
Theo gia tộc đi một bước xem một bước,hai mẫu tử bọn họ còn có thể có đường sống, về phần rời nhà…… Ngô di nương căn bản không có loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này.
“Ta hiểu được, nương, ngài yên tâm, ta sẽ không lại làm chuyện điên rồ.”
Không thể không lại thề cam đoan, Cung Trác Lương sau khi hống mẫu thân nước mắt lưng tròng tiễn đi, chính mình cũng tê liệt không khí lực nằm trở lại giường.
Được rồi, đích mẫu gia chủ đây là cấp một ngoan dược, này rõ ràng là nói với mình, nếu mình không thuận theo thì người đầu tiên gặp chuyện chính là người mẹ ruột này.
Cung Trác Lương thiết tưởng một chút mang theo Ngô di nương cùng nhau chạy, không nói đến việc này có thể làm hay không, chỉ nói tới sau khi bọn họ rời đi phải sống như thế nào, cô nhi quả phụ, bộ dáng đó thế nhưng …… Run a run, Cung Trác Lương chặt đứt lý trí tiếp tục suy nghĩ, so với rời đi cung gia sắp sửa đối mặt đủ loại nan đề, Cung Trác Lương cảm thấy vẫn là trước thành thật gả đến Kiều gia có vẻ tốt hơn, đến lúc đó trong tay mình có của hồi môn, sau đó lại xem xét vấn đề chạy trốn, có thể cơ hội sẽ cao hơn rất nhiều.
Về phần Ngô di nương…… Cung Trác Lương không phải thánh mẫu, nhi tử của người ta cũng vừa chết như vậy, hắn cũng không có cách nào đem mệnh những người này gắn trên người mình a, hắn chỉ có thể hết sức nghĩ biện pháp hỗ trợ.
Tạm thời tiếp nhận vận mệnh đại giá, Cung Trác Lương từ trong chăn tìm ra bức họa kia lại nhìn xem, nghĩ rằng hạnh phúc nửa đời sau của ta đã có thể…… Tạm thời đặt trên tay tiểu tử ngươi a!
Đại Giá: thay thế người khác lấy chồng
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxTrước ngày thành thân một ngày, Cung Trác Lương sáng sớm đã bị nha hoàn bà mụ từ trong ổ chăn lôi ra, đem hỉ phục đỏ thẫm thử lại thử, các loại lễ nghi quy củ lập lại một lần lại một lần, đáng thương tiểu Cung của chúng ta đối mặt với một bàn mỹ thực món ngon, bụng lại đói bồn chồn đến váng đầu hoa mắt.
Cung Trác Lương thật hận không thể với tay lấy cái chén canh đổ vào trong bụng mình đi…… Hoặc là đổ lên trên khuôn mặt đang tức giận của nữ nhân kia cũng được a!
“Còn đứng ngốc làm gì? Đối với ngươi nói bao nhiêu lần, thời điểm ở trước mặt bà bà lập quy củ phải cẩn thận ứng đối, nhà người ta đều xuất thân là quan gia nhà giàu, bộ dáng ngốc đầu ngốc đầu này của ngươi, nhìn liền khiến người chán ghét!”
Chổi lông gà trong tay ở ghế trên quất xuống, trung niên mỹ phụ ngồi trên vị trí chủ mẫu trưng ra khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đó nhìn Cung Trác Lương như là hận không thể mạnh mẽ quất một trận mới hết giận.
Chính nữ nhi nàng làm ra chuyện gièm pha như vậy, tuy rằng việc dùng Cung Trác Lương thay thế đã được giữ kín với đại đa số người trong phủ và người bên ngoài, nhưng nha hoàn bà mụ bên người đều đã biết, điều này làm cho Cung phu nhân đánh mất nhiều mặt mũi a, trượng phu chỉ trích và đối kiều gia sợ hãi, đều bị nữ nhân này hóa thành tức giận phát tiết trên người Cung Trác Lương, không phải cũng vì vậy mà một đem hài tử nguyên bản nhát gan dọa đến tự sát như vậy sao, nếu không phải tân nương tử không thể mang thương tích, Cung Trác Lương không chừng ăn của nàng bao nhiêu trận đánh, mà hiện tại nàng tuy rằng ném chuột sợ vỡ đồ, nhưng cũng áp không được tính tình kiêu ngạo của chính mình, vì thế tiểu Cung đáng thương đã bị nàng hung hăng ngược nhĩ lại ngược vị như vậy……
Ngược nhĩ, ngược vị: kiểu như tra tấn cái lỗ tai và cái dạ dày của tiểu Cung nhà ta đó ~
“……”
Nhìn thấy Nhược Lam phía sau Cung phu nhân mắt lộ ra lo lắng, Cung Trác Lương càng liều mạng áp chế chính mình phát ra khuynh hướng dày đặc bạo lực, thùy hạ mi mắt dấu đi lửa giận sắp phun ra, giả bộ một bộ dáng nhát gan tiếp tục giúp Cung phu nhân chia thức ăn.
“Gả đến bên kia ngươi cụp đuôi làm người cho ta, đừng thật sự đem mình xem là phu nhân cử nhân, bất quá chỉ là cái tạp chủng của một nữ nhân hạ tiện *, cẩn thận da của ngươi, tiểu tiện nhân!”
*Chỗ này tác giả viết J女生 – J nữ sinh, ý chỉ 1 người con gái lẳng lơ hay đại loại vậy ta mạn phép dịch vậy luôn ^^~
Cung phu nhân càng nói càng giận, nhất tưởng mình chính là chuẩn bị nhiều đồ cưới cho nữ nhi hiện giờ đều tiện nghi cho Cung Trác Lương, nàng liền hận đến trảo tâm nạo phế, Cung Trác Lương dù sao cũng mang danh Cung gia đại tiểu thư gả đi, đồ cưới nếu ít cũng là mất mặt nàng, cho nên Cung phu nhân như thế nào có thể không phát điên, gạt đi bộ mặt ra vẻ cao quí kia, nàng cũng bất quá là một người đàn bà chanh chua xuất thân nhà thương nhân mà thôi.
Cung Trác Lương cơ bản luẩn quẩn trong vòng cuộc sống văn minh, khi nào thì bị người chỉ vào cái mũi mắng qua như vậy? Này nếu không phản lại một chút thì vẫn là nam nhân sao!
Trong con ngươi đen hiện lên thần thái sáng ngời, Cung Trác Lương không còn áp chế phẫn nộ của mình, làm ra một động tác đói đến chóng mặt dựa cái bàn muốn đứng vững, mảnh mai yếu ớt muốn hướng trên người Cung phu nhân ngã qua, sau đó cái tay nhỏ bé trong tay áo ở trên khăn trải bàn đỏ thẫm mới mua túm một cái, hơn phân nửa mỹ vị món ngon đều theo Cung Trác Lương cùng nhau bổ nhào vào trên người Cung phu nhân.
Cùng với Cung phu nhân thét chói tai và mọi người gà bay chó sủa, Cung Trác Lương đồng dạng bị dính một thân sương sương thủy thủy hoàn toàn nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, nghe được Nhược Lam giữ chặt Cung phu nhân khuyên nàng không thể nháo lớn, Cung Trác Lương mặt hướng sàn nhà đắc ý cong lên khóe miệng, nghĩ rằng ta hiện tại sắp là tức phụ Kiều gia, cũng không tin ngươi một mẫu dạ xoa cảm động cho ta, để ta ngày mai khi bái thiên địa sẽ lại choáng ngất một lần nữa, xem các ngươi có thể hay không ăn nói với nhà người ta!
“Phu nhân, trừng phạt không được a, nếu là ngày mai hôn lễ sinh ra cái sai lầm gì……”
Nhược Lam áp chế kinh ngạc trong lòng mình, ở bên tai cung phu nhân đang nổi giận lặng lẽ nói, ẩn ẩn dùng Kiều gia đến áp nàng, nói cho nàng tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu, chuyện bây giờ, đem Cung Trác Lương bình bình ổn ổn đưa qua Kiều gia mới được a.
Cung phu nhân nổi giận cầm chổi lông gà mà run run, đẩy ra Nhược Tử đang vội vàng lau quần áo cho nàng, đã nghĩ một cước đá vào trên người Cung Trác Lương, nhưng rốt cuộc là cho hai nha đầu kéo lại, ngay cả Nhược Tử chán ghét Cung Trác Lương đều biết nói, người này hiện tại khả không thể thương!
Cung phu nhân sau khi bị hai người ngăn lại, lý trí cũng chậm chậm trở lại, biết khẩu khí của mình quá trớn, tiểu tử này nếu thật sự làm ra sai lầm trong hôn lễ, một cái mạng nhỏ của hắn không tính cái gì, Cung gia phiền toái liền lớn!
“Các ngươi thu thập cho hắn lưu loát, xảy ra cái gì sai lầm, cũng cẩn thận da hai người các ngươi!”
Hung hăng ném xuống chổi lông gà, Cung phu nhân nổi giận đùng đùng trở về phòng tắm rửa, mà đối mặt với Cung Trác Lương ‘Té xỉu’ trên mặt đất, Nhược Tử cũng phiết cái miệng nhỏ nhắn một bộ dáng ghét bỏ, vẫn là Nhược Lam không ngại bẩn đỡ lên Cung Trác Lương, giúp hắn trở về khuê phòng đại tiểu thư.
Nhược Lam để cho Nhược Tử tràn đầy không tình nguyện đi trước nghỉ ngơi, lại cho hạ nhân đi chuẩn bị cái ăn cùng nước ấm tắm rửa, thế này mới đi đến trước mặt Cung Trác Lương đang ghé vào trên bàn tiếp tục giả bộ bất tỉnh, buồn cười trạc trạc cái ót hắn.
“Mau gột rửa đổi thân quần áo đi, này một thân đầy mỡ.”
Nếu không phải ở góc độ của nàng vừa vặn nhìn thấy trên mặt Cung Trác Lương chợt lóe qua nét giảo hoạt, Nhược Lam thật không tin đứa bé này cư nhiên dám làm ra hành động trả thù như hôm nay vậy, nhất tưởng đến bộ dáng phu nhân vừa mới bị vẩy cho đầy người đồ ăn và canh, trong lòng còn chật vật ôm một con gà nướng, Nhược lam liền nhịn không được dùng khăn tay che miệng cười trộm.
Phu nhân sợ nhất trước mặt người khác mất mặt, hôm nay nháo một trận như vậy không chừng buồn bực bao nhiêu ngày.
“Nhược Lam, đói bụng……”
Hừ hừ ngẩng đầu, Cung Trác Lương đôi mắt lóe sáng nhìn Nhược Lam, lập tức chính mình cũng có chút nhịn không được cười, khóe miệng loan loan khuôn mặt với bộ dáng hiện tại này của hắn, thấy thế nào cũng khiến người khác yêu thương.
“Lập tức đưa tới, ngài choáng ngất một trận này, sợ là không có người còn dám bỏ đói ngài.”
Giúp Cung Trác Lương cởi áo khoác ô uế, lại giặt sạch bố khăn lau khô mặt và tay cho hắn, Nhược Lam lúc này mới thật sự thả tâm, nghĩ đến tiểu hài nhi trước kia luôn nhát gan đầu cũng không dám ngẩng lên, hiện tại cư nhiên còn trả thù trên đầu chủ mẫu, chẳng lẽ là kinh qua một kiếp này khai khiếu? Hiện tại bộ dáng thông minh này thế nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều.
Khiếu: lỗ, ở đây ý nói tiểu cung thay đổi tính tình, nhìn thoáng hơn.
“Ân…… Thoải mái……”
Rốt cục ngấu nghiến hết hai món ăn một món canh, ăn uống no đủ Cung Trác Lương mĩ mĩ ngâm dục dũng, Nhược Lam sợ hắn thẹn thùng nên đã che bên ngoài phòng tắm, cho nên hắn hoàn toàn tùy tiện tự mình thưởng thức cảm giác ngâm trong dục dũng.
Bất quá Cung Trác Lương thoải mái không lâu, hảo tâm tình đã bị bà mụ bên ngoài cố ý phát ra thanh âm thúc giục nhiễu loạn, hắn không muốn vì điểm ấy mà làm cho Nhược Lam khó xử, liền vội vàng tẩy gội mái tóc dài làm cho hắn bực bội kia.
Cung Trác Lương vừa gội đầu tóc vừa nghĩ chuyện sẽ xảy ra ngày mai, trong lòng không khỏi lại là một trận rối rắm, hắn đây chính là lần đầu tiên kết hôn a, dĩ nhiên phải chuẩn bị, cái này cũng chưa tính, như thế nào ta lại trở thành người phải gả chứ?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu cung kỳ thật là man phúc hắc nha, cạc cạc ~~
/94
|