“Tổ mẫu…..”
Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đơn giản hướng ba vị trưởng bối hành lễ, hai người liền được đỡ đến trước mặt lão phu nhân, một trái một phải ngồi xuống.
“Hiện tại phu thê Trạch nhi đều đã trở lại, ngươi người làm mẹ này có muốn đem trò cười kia lặp lại lần nữa!”
Kiều lão phu nhân hai tay ôm baa3 vai của Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, trợn mắt nhìn Kiều phu nhân, mà Kiều phu nhân bên kia động tác gạt lệ cứng đờ, sau đó dùng khăn che mặt anh anh khóc lên, mà Kiều Ứng Hiên quỳ dưới đất cắn môi ngẩng đầu nhìn đại ca đại tẩu, muốn nói cái gì lại miễn cưỡng nhịn xuống, khóe mắt hồng hồng sưng đỏ bộ dáng có vẻ rất đáng thương.
“Tổ mẫu, đây là xảy ra chuyện gì? Người đừng tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể.”
Kiều Ứng Trạch ngồi thẳng người nắm lấy tay lão phu nhân, hai phu phu cùng giúp nàng dựa vào cái đệm mềm, sau đó Kiều Ứng Trạch tiếp nhận quạt tròn trong tay nha hoàn quạt quạt, Cung Trác Lương cũng thay nha hoàn tự mình giúp giúp lão nhân gia thuận khí, mà hai nnha hoàn kia hiểu ý lui về phía sau đứng ở một bên, cố gắn làm mờ nhạt đi sự tồn tại của mình.
“Ai……”
Lão phu nhân thần sắc mệt mỏi thở dài, chậm rãi hướng hai người giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, nguyên lai Tĩnh Thư nha đầu được Kiều Ứng Hiên lấy làm thông phòng kia, thế nhưng nôn ra thuốc tránh thai trộm mang thai đứa nhỏ, nhờ vào việc Kiều Ứng Hiên sau lần đó chưa từng hề thân cận nàng cùng với thân thể đầy đặn cho nên chưa bị người khác phát hiện, cho tời bây giờ đã mang thai được gần năm tháng mới bị phát hiện.
Nguyên bản ấn theo ý của Kiều phu nhân, loại nha đầu không tuân thủ nguyên tắc cùng vọng tưởng mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con), nên đuổi ra ngoài hoặc là trực tiếp đánh chết răn đe, đứa bé trong bụng của nàng càng không thể lưu lại, bằng không Kiều Ứng Hiên trước khi thành thân lại nháo ra chuyện có con nối dòng, không chỉ đã đánh mất mặt mũi Kiều gia, mà còn là vũ nhục thật lớn cho vị hôn thê của hắn, người ta làm sao còn có thể đồng ý lưu nữ nhân đó lại để chịu ủy khuất chứ, huống chi người ta không chỉ là tiểu thư nhà quan viên mà còn là thân thích nhà mẹ đẻ của Kiều phu nhân, loại sự tình này xảy ra Kiều phu nhân cũng đừng nghĩ có thể diện với thân tộc bên kia.
Mà khi Kiều phu nhân tức giận đùng đùng muốn phá bỏ đứa bé trong bụng Tĩnh Thư, Kiều Ứng Hiên mới từ trong khiếp sợ mờ mịt lấy lại tinh thần liều mạng ngăn cản nàng, quỳ rạp trước mặt Kiều phu nhân cầu nàng lưu lại đứa nhỏ, đó là cốt nhục máu mủ của hắn, hắn phải chịu trách nhiệm với đứa con của mình, không thể bỏ đi không để ý.
Kiều phu nhân vừa khóc lại mắng cũng không thay đổi được của quyết tâm của Kiều Ứng Hiên, bị đứa con khóc nước mắt nước mũi khổ sở như vậy làm cho tâm mềm nhũn, đáp ứng hắn giữ lại đứa bé này, nhưng vì tiền đồ của Kiều Ứng Trạch cùng thể diện của hai mẹ con bọn họ, Kiều phu nhân chờ Kiều lão gia sau khi trở về, ‘một nhà ba người’ không muốn lão phu nhân nhúng tay vào việc này, yêu cầu muốn đem đứa con này nhận nuôi dưới danh nghĩa là con thừa tự, lúc này làm cho lão phu nhân tức giận trách cứ nàng, nói nàng thế nhưng lại tính kế đứa con cả cùng con dâu trưởng, quả nhiên là độc ác.
Khi Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương trở về, chính là lúc bọn họ nháo đến thời khắc mấu chốt.
“Bà bà nói con dâu như vậy, chính là muốn mệnh con dâu, điều này bảo con dâu làm người như thế nào trong cái nhà này a!”
Bị lão phu nhân ở trước mặt mọi người gọi là độc ác, Kiều phu nhân bùm một tiếng quỳ xuống, dùng đầu gối di chuyển vài bước, lúc này thật sự vừa giận vừa sợ, tuy nói nàng ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ không sợ Kiều gia động đến nàng, nhưng dù sao đã gả vào Kiều gia, sống là người Kiều gia chết là quỷ Kiều gia, sao có thể chịu được cái ác danh này a.
“Ngươi làm ra còn phải sợ hãi sao! Ngươi là xem Trạch nhi thân thể không được khỏe mạnh, hay là hai vợ chồng hắn ân ái làm chướng mắt ngươi, ngươi hiện tại muốn đem tiện loại của tiện tì kia cho bọn hắn nhận làm con trai trưởng, ngươi là muốn bọn họ sống không an ổn qua ngày phải hay không, ngươi này muốn cho Nghiên nha đầu sống trong phủ này như thế nào, ngươi rốt cục an tâm cái gì? Ngươi muốn đem Kiều gia ta giày vò thành cái dạng gì!”
Lão phu nhân tức giận ngồi dậy chỉ vào Kiều phu nhân mắng, ánh mắt hung hăng như muốn xé nát nàng, nghĩ thầm động tác của nàng nửa năm qua càng lúc càng lớn, đã muốn không đem lão thái bà này để vào mắt, thiên vị ấu tử thay hắn cưới vợ đàn áp huynh trưởng mưu đồ gia nghiệp không tính, bây giờ còn đánh chủ ý lên con nối dòng của vợ chồng Trạch nhi, chính mình không phát uy nàng thực sự đem Kiều gia trở thành thiên hạ dưới tay nàng!
“!”
Đứa nhỏ……
Hiểu được sự tình đã trải qua, Cung Trac Lương cùng Kiều Ứng Trạch trong lòng hiểu rõ liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu được đối phương cũng có cùng tâm tư với mình, không khỏi nhìn nhau ẩn ẩn cười, liền ăn ý đổi thành bộ dạng ảm đạm đi trấn an lão phu nhân.
Cung Trác Lương ảm đạm đương nhiên là giả vờ, hắn đối với Kiều phu nhân vốn chỉ có địch ý không có cảm tình, bị nàng tính kế chỉ muốn tìm cơ hội trả lại, đương nhiên không có khả năng thương tâm khổ sở và vân vân, một chiêu này của Kiều phu nhân, có thể ứng với thành ngữ cưu chiếm thước sào.
Phải biết rằng dựa theo quy củ của thời đại này, bình thường người không có con nối dòng mới có thể nhận nuôi con của thân tộc, hoặc thừa kế gia nghiệp hoặc hầu hạ dưới gối, đặc biệt là nhận con thừa tự đến nuôi ở bên người chủ mẫu, trên gia phả được tính là con trai trưởng, hai người bọn họ hiện tại không có con nối dòng, cái thai này nếu là nam hài, vậy thật sự sẽ thành con trai trưởng, ở trong mắt người khác, không phải chính là hai vợ chồng bọn họ giúp người ta nuôi đứa nhỏ cuối cùng còn phải hai tay dâng gia sản cho người khác sao?
Bất quá Cung Trác Lương tự biết chuyện nhà mình, đời này có thể trông cậy vào ai trong hai người họ có thể sinh ra đứa nhỏ chứ, Cung Trác Lương không cần có con của mình, nhưng hắn không thể không vì Kiều Ứng Trạch suy nghĩ đến truyền thống của người đọc sách, bất quá để cho thiếp thị sinh con nói dòng thì nghĩ cũng đừng nghĩ, Cung Trác Lương làm sao có thể để cho người khác bính tiểu tướng công nhà hắn!
Cho nên bọn họ vẫn là nhận một đứa con trong thân tộc làm con thừa tự, nhưng cái đó phải chờ sau khi bọn họ rời khỏi Kiều gia mới có thể tính tới, hiện tại trong lúc bọn họ còn ngốc tại Kiều gia, nhân tiện nhất định phải ở phương diện con nói dòng chống lại áp lực từ trưởng bối và thế tục, mà hiện giờ có sẵn cơ hội để bọn họ thoát khỏi cái áp lực này, làm sao bọn họ có thể không vui chứ?
Chẳng qua….. Cung Trác Lương có chút đau lòng nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, biết biểu tình ảm đạm của tiểu tướng công nhà hắn là chân thật, bị thân mẫu của mình tính kế như thế, cho dù Kiều Ứng Trạch cùng nàng không thân cận, cũng khó tránh khỏi đau lòng a.
“Bà bà, Trạch nhi cùng Hiên nhi đều là thân sinh của con dâu, con dâu bình thường bất công một chút, cũng không nhất định sẽ tồn tại ý nghĩ xấu a, con dâu là muốn bảo toàn thanh danh của Hiên nhi cùng chuyện hôn sự, bảo toàn thể diện Kiều gia, nhưng cũng là Trạch nhi cùng vợ y cũng có một mảnh từ tâm a!”
Kiều phu nhân bị lão phu nhân mắng đến sắc mặt trắng bệch, trong mắt cũng hiện lên một tia tinh quang, nàng lúc đầu thật đúng là thầm nghĩ như thế nào bảo toàn ấu tử, đưa ra biện pháp nhận con thừa tự cũng là trong lúc hoảng loạn, hiện tại bị lão phu nhân răng dại thông suốt, cũng mở ra một điểm mấu chốt, chỉ cảm thấy chủ ý này thật sự vừa lúc, nếu là ngay cả cháu trai trưởng cũng là huyết mạch của Hiên nhi, về sau Hiên nhi có thể nắm chắc quyền lực trong nhà!
Nghĩ đến đây, Kiều phu nhân cắn răng làm ra bộ dáng ủy khuất bi thương, một bên tiếp tục dùng khăn lau nước mắt một bên bị thương khóc lóc kể lể, trong lời nói giống như cho rằng lão phu nhân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Trạch nhi tuy nói thân thể đã tốt hơn một chút, nhưng dù sao cũng yếu ớt, cưới thiếp chỉ e là không tiện, mà bụng của vợ Trạch nhi vẫn không có động tĩnh, bên người không có con trai nối dòng thật là không ổn a, hiện tại trước nhận đứa bé này làm con thừa tự đi, về sau có con trai trưởng lại an bài sau, bà bà, con dâu oan uổng a, con dâu thầm nghĩ lấy đại cục làm trọng, vẹn toàn đôi bên, làm sao có nhiều tư tâm a.”
“Được, tốt, nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như vậy chính là lấy đại cục làm trọng của ngươi sao? Ngươi nếu có chút đầu óc như vậy, ta làm sao dám đem gia nghiệp to lớn như vậy giao cho ngươi xử lí! Ngươi dứt khoát rõ ràng đem chìa khóa công khố giao cho vợ của Trạch nhi đi, thừa dịp lão bà bà ta còn sống được vài năm, cố gắn đào tạo ra một chủ mẫu tốt, miễn cho bị ngươi chọc giận tức chết!”
Bị Kiều phu nhân chống đối chọc giận đến bật cười, lão phu nhân bộ dáng tức giận bỗng nhiên bình tĩnh, thân thể ngồi thẳng khí thế uy nghiêm, hạ quyết tâm phải áp chế uy phong của Kiều phu nhân, để cho mọi người trong phủ biết ai mới là gia chủ của Kiều gia!
“Bà bà! Bà bà bớt giận, là con dâu lo lắng không chu toàn, con dâu biết sai rồi, à bà ngài chớ để tức giận làm hại thân thể của mình…..”
Kiều phu nhân mới vừa rồi khoe tài đấu võ miệng, một thân uy phong không hề run rẩy, đã bị lão phu nhân làm cho thiếu chút nữa là nghẹn khí, nhưng nàng rốt cục là một người thông minh, cảm thấy không thể chống đối cùng lão thái bà, liền thuận thế làm ra bộ dạng ủy khuất, xem như thừa nhận thua cuộc trong trận này, nàng nghĩ rằng lão phu nhân cũng không dám không bỏ qua, dù sao hiện tại quyền to cũng nằm trong tay nàng, lão phu nhân sẽ không động vào nàng, cũng sẽ không trở mặt làm tổn hại uy nghiêm của chính mình.
“Tổ mẫu bớt giận, đều là lỗi của tôn nhi, thỉnh tổ mẫu không cần trách cứ mẫu thân, làm cho tổ mẫu tức giận, mẫu thân thương tâm, là tôn nhi bất hiếu, nhưng tôn nhi đã sắp làm cha, nên cố gắn làm hết trách nhiệm của người cha mà bảo vệ đứa nhỏ này, cho nên thỉnh cầu tổ mẫu giữ lại đứa bé này, hết thảy hậu quả, tôn nhi đều cam tâm tình nguyện gánh vác, tuyệt không hối hận!”
Thấy tổ mẫu mình kính yêu cùng mẫu thân nháo đến nông nỗi này, Kiều Ứng Hiên cuối cùng không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào mở miệng thỉnh cầu, hắn biết nếu lưu lại đứa nhỏ này mình sẽ mất đi rất đi rất nhiều thứ, nhưng hắn thật không thể nhìn thấy tiểu sinh mệnh kia chưa chào đời đã mất, đó là đứa nhỏ đầu tiên của hắn a, cho dù không phải là hắn chờ mong dựng dục, cũng là cốt nhục của hắn, hắn như thế nào có thể vì cái gọi là tiền đồ mặt mũi, liền nhát gan ích kỷ bỏ qua đứa con của mình chứ!
“Hồ nháo, đứa nhỏ của một tiện tỳ, đã làm cho ngươi không có quy củ mà hồ nháo, ngươi này làm mẹ cũng vậy, chẳng phân biệt được nặng nhẹ dung túng hắn, trực tiếp bỏ đứa nhỏ đuổi ra ngoài không bàn cãi, còn làm cho mẫu thân tức giận như thế, mẫu thân, con dâu ấu tử không hiểu chuyện, vả lại ngài toàn quyền làm chủ trong nhà, chỉ là hôn sự này vạn lần không thể bỏ a.”
Kiều lão gia không kiên nhẫn nghe xong nửa ngày, thấy Kiều Ứng Hiên cư nhiên vì đứa con vợ lẽ ngay cả tiền đồ hôn nhân cũng không cần, lúc này mới lạnh mặt nghiêm túc mở miệng răn dạy vài câu.
Hắn còn nhờ vào quan hệ nhà mẹ đẻ của con dâu thứ hai ở kinh thành giúp đỡ chính mình, vì thế tặng cho bọn họ không ít đồ, như thế nào để cho nhị nhi tử hồ nháo phá hủy tiền đồ của chính mình!
“Cầu tổ mẫu!”
Trong lòng vì lời của người mình nên gọi là phụ thân mà lạnh lẽo một mảnh, Kiều Ứng Hiên tầm mắt mơ hồ nhìn quanh những người trong phòng vốn là những người thân thiết, đột nhiên trong đầu hung hăng đập vào tường.
“Ứng Hiên!”
Bị động tác của Kiều Ứng Hiên làm hoảng sợ, Kiều Ứng Trạch không chút suy nghĩ chạy tới quỳ xuống ngăn hắn lại, nhìn đệ đệ không chỉ rơi lệ mà cái trán cũng sưng đỏ, Kiều Ứng Trạch lần đầu tiên vì hắn mà cảm thấy tràn đầy đau đớn. Đệ đệ y a, tuy rằng lỗ mãng mạnh mẽ, nhưng cũng là một đứa nhỏ tốt có trách nhiệm và biết dũng cảm nhận lỗi, y lấy làm kiêu ngạo.
“Ca…… Ca!”
Kiều Ứng Hiên có chút ngơ ngác ôm lấy ca ca mình, phát hiện trên mặt y thế nhưng lại không thấy lãnh đạm và xa cách ngày xưa, mà là tràn đầy quan tâm, ủy khuất của Kiều Ứng Hiên nhất thời bọc phát ra.
“Hiên nhi….”
Kiều phu nhân cũng bị Kiều Ứng Hiên hù cho nhảy dựng, tâm tư tranh đấu cái gì cũng mất, thầm nghĩ không biết đứa con bị thương có nặng không, có đau hay không, muốn chạy qua ôm lấy hắn, đã thấy Kiều Ứng iên nhào vào lòng Kiều Ứng Trạch khóc rống, Kiều phu nhân không khỏi có chút ngốc lăng nhìn một màn này, trong lúc nhất thời quên mất tự hỏi như thế nào.
(PH: tời ơi tui ship Trạch x Hiên)
“Hiên nhi ngươi….. Thôi đứa bé kia trước hết lưu lại đi, nên xử lí thế nào, con dâu ngươi xem rồi làm, nhưng việc nhận con thừa tự làm cháu trưởng là một chuyện khác, không được nhắc lại!”
Lão phu nhân đối với Kiều Ứng Hiên không phải không đau lòng, kỳ thật so với sự yêu thương cháu trai trưởng thân thể ốm yếu, thì nàng đối với đứa cháu này kỳ vọng lớn hơn một chút, cho nên có vẻ hơi nghiêm khắc, chính là sau khi Kiều Ứng Trạch thành thân, lão phu nhân đối trưởng tôn lại có hy vọng, cho nên đối Kiều Ứng Hiên liền phai nhạt một chút, thậm chí hy vọng hắn có điểm bình thường, không cần vượt qua ca ca hắn, cho nên trước kia xảy ra chuyện này cũng không để ý tới, chính là nghe nói Kiều Ứng Hiên náo loạn, mới phái người nói cho Kiều Ứng Trạch bọn họ trở về, muốn để cho huynh đệ bọn họ có thể nói chuyện, không ngờ Kiều phu nhân lại đem chủ ý động lên người Kiều Ứng Trạch, nàng lúc này mới tức giận, hiện tại cũng nên lập uy, nên đánh cũng đã đánh, lão phu nhân liền không muốn phân tâm quản chuyện này nữa, để cho mẫu thân hắn đi xử lí, vì thế lạnh lùng trừng mắt nhìn con dâu một cái, mệt mỏi bảo bọn họ rời đi, chỉ để lại Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương bồi mình nói chuyện.
Lão phu nhân kim khẩu đã mở, đứa bé này cho dù là để lại, về sau có địa vị như thế nào, thì vẫn chưa biết được, Kiều lão gia không để ý lắm tiểu thiếp trong nhà, Kiều phu nhân ôm nhi tử tâm can bảo bối quay về thoa thuốc trò chuyện, mà Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương hai người vô tội bị liên lụy, thì vừa hống lão phu nhân vừa dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ biện pháp, chờ sau khi trở về lại quyết định tiếp.
Kiều Ứng Hiên ở chỗ Kiều phu nhân thoa dược xong, lại cầu xin nàng lần nữa cam đoan sẽ lưu lại đứa nhỏ này, lúc này mới tội nghiệp trở về viện của mình, sau đó đứng ở cửa do dự thật lâu, Kiều Ứng Hiên đi vào phòng Tĩnh Thư đang bị giam.
“Thiếu gia……..”
Tĩnh Thư đang vuốt bụng không yên chờ đợi thấy Kiều Ứng Hiên tới, biết lần mạo hiểm này của mình đã thành công, nhị thiếu gia quả nhiên bảo vệ mình cùng đứa nhỏ, Tĩnh Thư đôi mắt hàm chứa lệ vui sướng nhìn người yêu, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập hy vọng.
Yêu cầu của nàng thật sự không cao, chỉ cần có thể tiếp tục bồi ở bên người nhị thiếu gia là tốt rồi, cho dù là đem đứa nhỏ cho mẹ cả nuôi dưỡng nàng cũng cam nguyện, nàng sẽ hảo hảo hầu hạ nhị thiếu gia cùng chủ mẫu tương lai, tuyệt đối sẽ không có vọng tưởng khác!
Tĩnh Thư một lòng nghĩ đến Kiều Ứng Hiên mềm lòng niệm tình một phân tình cảm này, chính mình sinh đứa nhỏ cho hắn hắn cũng sẽ lưu lại chính mình, lại không biết Kiều Ứng Hiên mặc dù thiện tâm, nhưng cũng không phải dễ dàng bị nàng tính kế như quả hồng mềm nắm trong tay, hắn có thể vì đứa nhỏ dùng hết toàn lực, nhưng lại không thể khoan dung cho nha hoàn hãm hại mình.
“Để cho ta…… sờ sờ nó.”
Ánh mắt Kiều Ứng Hiên phức tạp nhìn Tĩnh Thư, mặc dù trong lòng đối với tâm cơ của nàng vô cùng chán ghét, lại không thể không vì đứa nhỏ mà lưu nàng lại, chỉ chờ sau khi sinh đứa nhỏ……. Liền cho nàng một số tiền mang nàng đi thật xa.
“Đương nhiên!”
Tĩnh Thư cao hứng ngồi trên sạp, cởi bỏ vạt áo lộ ra cái bụng tròn tròn của mình nhích lại gần Kiều Ứng Hiên.
“………..”
Tránh đi tầm mắt của Tĩnh Thư, Kiều Ứng Hiên quỳ một gối xuống, thật cẩn thận đem lỗ tai dán trên bụng của nàng, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve, bỗng cảm giác được vật nhỏ kia đá mình một chút, Kiều Ứng Hiên nhịn không được trên mặt lộ ra tươi cười, theo đó là ánh mắt chờ mong cùng kiên định.
Hài tử, phụ thân nhất định sẽ bảo vệ con!
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch tránh nói đến chủ đề đứa nhỏ, rốt cục hống lao4phu nhân bớt giận, bồi nàng dùng chút cơm rồi đi nghỉ ngơi, lúc này mới vội vàng chạy về viện của mình.
Cung Trác Lương theo thói quen không trang điểm ở nhà thả lỏng người liền cảm thấy không thoải mái, tóc thả dính lên trên mặt rầu rĩ, trên người cũng một tầng mệt mỏi khó chịu, vì thế cũng không có tâm tư đi bàn luận vấn đề, sau khi giúp Kiều Ứng Trạch tắm xong, lúc này mới cảm thấy chính mình đầy máu sống lại.
“Tướng công!”
Duỗi thắt lưng giãn gân cốt, Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch tâm không yên ngồi ở trên giường lau tóc, trước tiên đi qua hôn một cái, đưa lực chú ý của y trở lại trên người mình, lúc này mới thay đổi tư thế thoải mái dựa nửa người lên người Kiều Ứng Trạch bắt đầu thảo luận chuyện đêm nay.
=^=^=^=
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nguyên bản nghĩ đến đêm nay không thượng được, dù sao jj chưa phát triển, may mắn ta cố gắn tới rồi, gạt lệ~~
Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đơn giản hướng ba vị trưởng bối hành lễ, hai người liền được đỡ đến trước mặt lão phu nhân, một trái một phải ngồi xuống.
“Hiện tại phu thê Trạch nhi đều đã trở lại, ngươi người làm mẹ này có muốn đem trò cười kia lặp lại lần nữa!”
Kiều lão phu nhân hai tay ôm baa3 vai của Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, trợn mắt nhìn Kiều phu nhân, mà Kiều phu nhân bên kia động tác gạt lệ cứng đờ, sau đó dùng khăn che mặt anh anh khóc lên, mà Kiều Ứng Hiên quỳ dưới đất cắn môi ngẩng đầu nhìn đại ca đại tẩu, muốn nói cái gì lại miễn cưỡng nhịn xuống, khóe mắt hồng hồng sưng đỏ bộ dáng có vẻ rất đáng thương.
“Tổ mẫu, đây là xảy ra chuyện gì? Người đừng tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể.”
Kiều Ứng Trạch ngồi thẳng người nắm lấy tay lão phu nhân, hai phu phu cùng giúp nàng dựa vào cái đệm mềm, sau đó Kiều Ứng Trạch tiếp nhận quạt tròn trong tay nha hoàn quạt quạt, Cung Trác Lương cũng thay nha hoàn tự mình giúp giúp lão nhân gia thuận khí, mà hai nnha hoàn kia hiểu ý lui về phía sau đứng ở một bên, cố gắn làm mờ nhạt đi sự tồn tại của mình.
“Ai……”
Lão phu nhân thần sắc mệt mỏi thở dài, chậm rãi hướng hai người giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, nguyên lai Tĩnh Thư nha đầu được Kiều Ứng Hiên lấy làm thông phòng kia, thế nhưng nôn ra thuốc tránh thai trộm mang thai đứa nhỏ, nhờ vào việc Kiều Ứng Hiên sau lần đó chưa từng hề thân cận nàng cùng với thân thể đầy đặn cho nên chưa bị người khác phát hiện, cho tời bây giờ đã mang thai được gần năm tháng mới bị phát hiện.
Nguyên bản ấn theo ý của Kiều phu nhân, loại nha đầu không tuân thủ nguyên tắc cùng vọng tưởng mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con), nên đuổi ra ngoài hoặc là trực tiếp đánh chết răn đe, đứa bé trong bụng của nàng càng không thể lưu lại, bằng không Kiều Ứng Hiên trước khi thành thân lại nháo ra chuyện có con nối dòng, không chỉ đã đánh mất mặt mũi Kiều gia, mà còn là vũ nhục thật lớn cho vị hôn thê của hắn, người ta làm sao còn có thể đồng ý lưu nữ nhân đó lại để chịu ủy khuất chứ, huống chi người ta không chỉ là tiểu thư nhà quan viên mà còn là thân thích nhà mẹ đẻ của Kiều phu nhân, loại sự tình này xảy ra Kiều phu nhân cũng đừng nghĩ có thể diện với thân tộc bên kia.
Mà khi Kiều phu nhân tức giận đùng đùng muốn phá bỏ đứa bé trong bụng Tĩnh Thư, Kiều Ứng Hiên mới từ trong khiếp sợ mờ mịt lấy lại tinh thần liều mạng ngăn cản nàng, quỳ rạp trước mặt Kiều phu nhân cầu nàng lưu lại đứa nhỏ, đó là cốt nhục máu mủ của hắn, hắn phải chịu trách nhiệm với đứa con của mình, không thể bỏ đi không để ý.
Kiều phu nhân vừa khóc lại mắng cũng không thay đổi được của quyết tâm của Kiều Ứng Hiên, bị đứa con khóc nước mắt nước mũi khổ sở như vậy làm cho tâm mềm nhũn, đáp ứng hắn giữ lại đứa bé này, nhưng vì tiền đồ của Kiều Ứng Trạch cùng thể diện của hai mẹ con bọn họ, Kiều phu nhân chờ Kiều lão gia sau khi trở về, ‘một nhà ba người’ không muốn lão phu nhân nhúng tay vào việc này, yêu cầu muốn đem đứa con này nhận nuôi dưới danh nghĩa là con thừa tự, lúc này làm cho lão phu nhân tức giận trách cứ nàng, nói nàng thế nhưng lại tính kế đứa con cả cùng con dâu trưởng, quả nhiên là độc ác.
Khi Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương trở về, chính là lúc bọn họ nháo đến thời khắc mấu chốt.
“Bà bà nói con dâu như vậy, chính là muốn mệnh con dâu, điều này bảo con dâu làm người như thế nào trong cái nhà này a!”
Bị lão phu nhân ở trước mặt mọi người gọi là độc ác, Kiều phu nhân bùm một tiếng quỳ xuống, dùng đầu gối di chuyển vài bước, lúc này thật sự vừa giận vừa sợ, tuy nói nàng ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ không sợ Kiều gia động đến nàng, nhưng dù sao đã gả vào Kiều gia, sống là người Kiều gia chết là quỷ Kiều gia, sao có thể chịu được cái ác danh này a.
“Ngươi làm ra còn phải sợ hãi sao! Ngươi là xem Trạch nhi thân thể không được khỏe mạnh, hay là hai vợ chồng hắn ân ái làm chướng mắt ngươi, ngươi hiện tại muốn đem tiện loại của tiện tì kia cho bọn hắn nhận làm con trai trưởng, ngươi là muốn bọn họ sống không an ổn qua ngày phải hay không, ngươi này muốn cho Nghiên nha đầu sống trong phủ này như thế nào, ngươi rốt cục an tâm cái gì? Ngươi muốn đem Kiều gia ta giày vò thành cái dạng gì!”
Lão phu nhân tức giận ngồi dậy chỉ vào Kiều phu nhân mắng, ánh mắt hung hăng như muốn xé nát nàng, nghĩ thầm động tác của nàng nửa năm qua càng lúc càng lớn, đã muốn không đem lão thái bà này để vào mắt, thiên vị ấu tử thay hắn cưới vợ đàn áp huynh trưởng mưu đồ gia nghiệp không tính, bây giờ còn đánh chủ ý lên con nối dòng của vợ chồng Trạch nhi, chính mình không phát uy nàng thực sự đem Kiều gia trở thành thiên hạ dưới tay nàng!
“!”
Đứa nhỏ……
Hiểu được sự tình đã trải qua, Cung Trac Lương cùng Kiều Ứng Trạch trong lòng hiểu rõ liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu được đối phương cũng có cùng tâm tư với mình, không khỏi nhìn nhau ẩn ẩn cười, liền ăn ý đổi thành bộ dạng ảm đạm đi trấn an lão phu nhân.
Cung Trác Lương ảm đạm đương nhiên là giả vờ, hắn đối với Kiều phu nhân vốn chỉ có địch ý không có cảm tình, bị nàng tính kế chỉ muốn tìm cơ hội trả lại, đương nhiên không có khả năng thương tâm khổ sở và vân vân, một chiêu này của Kiều phu nhân, có thể ứng với thành ngữ cưu chiếm thước sào.
Phải biết rằng dựa theo quy củ của thời đại này, bình thường người không có con nối dòng mới có thể nhận nuôi con của thân tộc, hoặc thừa kế gia nghiệp hoặc hầu hạ dưới gối, đặc biệt là nhận con thừa tự đến nuôi ở bên người chủ mẫu, trên gia phả được tính là con trai trưởng, hai người bọn họ hiện tại không có con nối dòng, cái thai này nếu là nam hài, vậy thật sự sẽ thành con trai trưởng, ở trong mắt người khác, không phải chính là hai vợ chồng bọn họ giúp người ta nuôi đứa nhỏ cuối cùng còn phải hai tay dâng gia sản cho người khác sao?
Bất quá Cung Trác Lương tự biết chuyện nhà mình, đời này có thể trông cậy vào ai trong hai người họ có thể sinh ra đứa nhỏ chứ, Cung Trác Lương không cần có con của mình, nhưng hắn không thể không vì Kiều Ứng Trạch suy nghĩ đến truyền thống của người đọc sách, bất quá để cho thiếp thị sinh con nói dòng thì nghĩ cũng đừng nghĩ, Cung Trác Lương làm sao có thể để cho người khác bính tiểu tướng công nhà hắn!
Cho nên bọn họ vẫn là nhận một đứa con trong thân tộc làm con thừa tự, nhưng cái đó phải chờ sau khi bọn họ rời khỏi Kiều gia mới có thể tính tới, hiện tại trong lúc bọn họ còn ngốc tại Kiều gia, nhân tiện nhất định phải ở phương diện con nói dòng chống lại áp lực từ trưởng bối và thế tục, mà hiện giờ có sẵn cơ hội để bọn họ thoát khỏi cái áp lực này, làm sao bọn họ có thể không vui chứ?
Chẳng qua….. Cung Trác Lương có chút đau lòng nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, biết biểu tình ảm đạm của tiểu tướng công nhà hắn là chân thật, bị thân mẫu của mình tính kế như thế, cho dù Kiều Ứng Trạch cùng nàng không thân cận, cũng khó tránh khỏi đau lòng a.
“Bà bà, Trạch nhi cùng Hiên nhi đều là thân sinh của con dâu, con dâu bình thường bất công một chút, cũng không nhất định sẽ tồn tại ý nghĩ xấu a, con dâu là muốn bảo toàn thanh danh của Hiên nhi cùng chuyện hôn sự, bảo toàn thể diện Kiều gia, nhưng cũng là Trạch nhi cùng vợ y cũng có một mảnh từ tâm a!”
Kiều phu nhân bị lão phu nhân mắng đến sắc mặt trắng bệch, trong mắt cũng hiện lên một tia tinh quang, nàng lúc đầu thật đúng là thầm nghĩ như thế nào bảo toàn ấu tử, đưa ra biện pháp nhận con thừa tự cũng là trong lúc hoảng loạn, hiện tại bị lão phu nhân răng dại thông suốt, cũng mở ra một điểm mấu chốt, chỉ cảm thấy chủ ý này thật sự vừa lúc, nếu là ngay cả cháu trai trưởng cũng là huyết mạch của Hiên nhi, về sau Hiên nhi có thể nắm chắc quyền lực trong nhà!
Nghĩ đến đây, Kiều phu nhân cắn răng làm ra bộ dáng ủy khuất bi thương, một bên tiếp tục dùng khăn lau nước mắt một bên bị thương khóc lóc kể lể, trong lời nói giống như cho rằng lão phu nhân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Trạch nhi tuy nói thân thể đã tốt hơn một chút, nhưng dù sao cũng yếu ớt, cưới thiếp chỉ e là không tiện, mà bụng của vợ Trạch nhi vẫn không có động tĩnh, bên người không có con trai nối dòng thật là không ổn a, hiện tại trước nhận đứa bé này làm con thừa tự đi, về sau có con trai trưởng lại an bài sau, bà bà, con dâu oan uổng a, con dâu thầm nghĩ lấy đại cục làm trọng, vẹn toàn đôi bên, làm sao có nhiều tư tâm a.”
“Được, tốt, nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như vậy chính là lấy đại cục làm trọng của ngươi sao? Ngươi nếu có chút đầu óc như vậy, ta làm sao dám đem gia nghiệp to lớn như vậy giao cho ngươi xử lí! Ngươi dứt khoát rõ ràng đem chìa khóa công khố giao cho vợ của Trạch nhi đi, thừa dịp lão bà bà ta còn sống được vài năm, cố gắn đào tạo ra một chủ mẫu tốt, miễn cho bị ngươi chọc giận tức chết!”
Bị Kiều phu nhân chống đối chọc giận đến bật cười, lão phu nhân bộ dáng tức giận bỗng nhiên bình tĩnh, thân thể ngồi thẳng khí thế uy nghiêm, hạ quyết tâm phải áp chế uy phong của Kiều phu nhân, để cho mọi người trong phủ biết ai mới là gia chủ của Kiều gia!
“Bà bà! Bà bà bớt giận, là con dâu lo lắng không chu toàn, con dâu biết sai rồi, à bà ngài chớ để tức giận làm hại thân thể của mình…..”
Kiều phu nhân mới vừa rồi khoe tài đấu võ miệng, một thân uy phong không hề run rẩy, đã bị lão phu nhân làm cho thiếu chút nữa là nghẹn khí, nhưng nàng rốt cục là một người thông minh, cảm thấy không thể chống đối cùng lão thái bà, liền thuận thế làm ra bộ dạng ủy khuất, xem như thừa nhận thua cuộc trong trận này, nàng nghĩ rằng lão phu nhân cũng không dám không bỏ qua, dù sao hiện tại quyền to cũng nằm trong tay nàng, lão phu nhân sẽ không động vào nàng, cũng sẽ không trở mặt làm tổn hại uy nghiêm của chính mình.
“Tổ mẫu bớt giận, đều là lỗi của tôn nhi, thỉnh tổ mẫu không cần trách cứ mẫu thân, làm cho tổ mẫu tức giận, mẫu thân thương tâm, là tôn nhi bất hiếu, nhưng tôn nhi đã sắp làm cha, nên cố gắn làm hết trách nhiệm của người cha mà bảo vệ đứa nhỏ này, cho nên thỉnh cầu tổ mẫu giữ lại đứa bé này, hết thảy hậu quả, tôn nhi đều cam tâm tình nguyện gánh vác, tuyệt không hối hận!”
Thấy tổ mẫu mình kính yêu cùng mẫu thân nháo đến nông nỗi này, Kiều Ứng Hiên cuối cùng không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào mở miệng thỉnh cầu, hắn biết nếu lưu lại đứa nhỏ này mình sẽ mất đi rất đi rất nhiều thứ, nhưng hắn thật không thể nhìn thấy tiểu sinh mệnh kia chưa chào đời đã mất, đó là đứa nhỏ đầu tiên của hắn a, cho dù không phải là hắn chờ mong dựng dục, cũng là cốt nhục của hắn, hắn như thế nào có thể vì cái gọi là tiền đồ mặt mũi, liền nhát gan ích kỷ bỏ qua đứa con của mình chứ!
“Hồ nháo, đứa nhỏ của một tiện tỳ, đã làm cho ngươi không có quy củ mà hồ nháo, ngươi này làm mẹ cũng vậy, chẳng phân biệt được nặng nhẹ dung túng hắn, trực tiếp bỏ đứa nhỏ đuổi ra ngoài không bàn cãi, còn làm cho mẫu thân tức giận như thế, mẫu thân, con dâu ấu tử không hiểu chuyện, vả lại ngài toàn quyền làm chủ trong nhà, chỉ là hôn sự này vạn lần không thể bỏ a.”
Kiều lão gia không kiên nhẫn nghe xong nửa ngày, thấy Kiều Ứng Hiên cư nhiên vì đứa con vợ lẽ ngay cả tiền đồ hôn nhân cũng không cần, lúc này mới lạnh mặt nghiêm túc mở miệng răn dạy vài câu.
Hắn còn nhờ vào quan hệ nhà mẹ đẻ của con dâu thứ hai ở kinh thành giúp đỡ chính mình, vì thế tặng cho bọn họ không ít đồ, như thế nào để cho nhị nhi tử hồ nháo phá hủy tiền đồ của chính mình!
“Cầu tổ mẫu!”
Trong lòng vì lời của người mình nên gọi là phụ thân mà lạnh lẽo một mảnh, Kiều Ứng Hiên tầm mắt mơ hồ nhìn quanh những người trong phòng vốn là những người thân thiết, đột nhiên trong đầu hung hăng đập vào tường.
“Ứng Hiên!”
Bị động tác của Kiều Ứng Hiên làm hoảng sợ, Kiều Ứng Trạch không chút suy nghĩ chạy tới quỳ xuống ngăn hắn lại, nhìn đệ đệ không chỉ rơi lệ mà cái trán cũng sưng đỏ, Kiều Ứng Trạch lần đầu tiên vì hắn mà cảm thấy tràn đầy đau đớn. Đệ đệ y a, tuy rằng lỗ mãng mạnh mẽ, nhưng cũng là một đứa nhỏ tốt có trách nhiệm và biết dũng cảm nhận lỗi, y lấy làm kiêu ngạo.
“Ca…… Ca!”
Kiều Ứng Hiên có chút ngơ ngác ôm lấy ca ca mình, phát hiện trên mặt y thế nhưng lại không thấy lãnh đạm và xa cách ngày xưa, mà là tràn đầy quan tâm, ủy khuất của Kiều Ứng Hiên nhất thời bọc phát ra.
“Hiên nhi….”
Kiều phu nhân cũng bị Kiều Ứng Hiên hù cho nhảy dựng, tâm tư tranh đấu cái gì cũng mất, thầm nghĩ không biết đứa con bị thương có nặng không, có đau hay không, muốn chạy qua ôm lấy hắn, đã thấy Kiều Ứng iên nhào vào lòng Kiều Ứng Trạch khóc rống, Kiều phu nhân không khỏi có chút ngốc lăng nhìn một màn này, trong lúc nhất thời quên mất tự hỏi như thế nào.
(PH: tời ơi tui ship Trạch x Hiên)
“Hiên nhi ngươi….. Thôi đứa bé kia trước hết lưu lại đi, nên xử lí thế nào, con dâu ngươi xem rồi làm, nhưng việc nhận con thừa tự làm cháu trưởng là một chuyện khác, không được nhắc lại!”
Lão phu nhân đối với Kiều Ứng Hiên không phải không đau lòng, kỳ thật so với sự yêu thương cháu trai trưởng thân thể ốm yếu, thì nàng đối với đứa cháu này kỳ vọng lớn hơn một chút, cho nên có vẻ hơi nghiêm khắc, chính là sau khi Kiều Ứng Trạch thành thân, lão phu nhân đối trưởng tôn lại có hy vọng, cho nên đối Kiều Ứng Hiên liền phai nhạt một chút, thậm chí hy vọng hắn có điểm bình thường, không cần vượt qua ca ca hắn, cho nên trước kia xảy ra chuyện này cũng không để ý tới, chính là nghe nói Kiều Ứng Hiên náo loạn, mới phái người nói cho Kiều Ứng Trạch bọn họ trở về, muốn để cho huynh đệ bọn họ có thể nói chuyện, không ngờ Kiều phu nhân lại đem chủ ý động lên người Kiều Ứng Trạch, nàng lúc này mới tức giận, hiện tại cũng nên lập uy, nên đánh cũng đã đánh, lão phu nhân liền không muốn phân tâm quản chuyện này nữa, để cho mẫu thân hắn đi xử lí, vì thế lạnh lùng trừng mắt nhìn con dâu một cái, mệt mỏi bảo bọn họ rời đi, chỉ để lại Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương bồi mình nói chuyện.
Lão phu nhân kim khẩu đã mở, đứa bé này cho dù là để lại, về sau có địa vị như thế nào, thì vẫn chưa biết được, Kiều lão gia không để ý lắm tiểu thiếp trong nhà, Kiều phu nhân ôm nhi tử tâm can bảo bối quay về thoa thuốc trò chuyện, mà Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương hai người vô tội bị liên lụy, thì vừa hống lão phu nhân vừa dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ biện pháp, chờ sau khi trở về lại quyết định tiếp.
Kiều Ứng Hiên ở chỗ Kiều phu nhân thoa dược xong, lại cầu xin nàng lần nữa cam đoan sẽ lưu lại đứa nhỏ này, lúc này mới tội nghiệp trở về viện của mình, sau đó đứng ở cửa do dự thật lâu, Kiều Ứng Hiên đi vào phòng Tĩnh Thư đang bị giam.
“Thiếu gia……..”
Tĩnh Thư đang vuốt bụng không yên chờ đợi thấy Kiều Ứng Hiên tới, biết lần mạo hiểm này của mình đã thành công, nhị thiếu gia quả nhiên bảo vệ mình cùng đứa nhỏ, Tĩnh Thư đôi mắt hàm chứa lệ vui sướng nhìn người yêu, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập hy vọng.
Yêu cầu của nàng thật sự không cao, chỉ cần có thể tiếp tục bồi ở bên người nhị thiếu gia là tốt rồi, cho dù là đem đứa nhỏ cho mẹ cả nuôi dưỡng nàng cũng cam nguyện, nàng sẽ hảo hảo hầu hạ nhị thiếu gia cùng chủ mẫu tương lai, tuyệt đối sẽ không có vọng tưởng khác!
Tĩnh Thư một lòng nghĩ đến Kiều Ứng Hiên mềm lòng niệm tình một phân tình cảm này, chính mình sinh đứa nhỏ cho hắn hắn cũng sẽ lưu lại chính mình, lại không biết Kiều Ứng Hiên mặc dù thiện tâm, nhưng cũng không phải dễ dàng bị nàng tính kế như quả hồng mềm nắm trong tay, hắn có thể vì đứa nhỏ dùng hết toàn lực, nhưng lại không thể khoan dung cho nha hoàn hãm hại mình.
“Để cho ta…… sờ sờ nó.”
Ánh mắt Kiều Ứng Hiên phức tạp nhìn Tĩnh Thư, mặc dù trong lòng đối với tâm cơ của nàng vô cùng chán ghét, lại không thể không vì đứa nhỏ mà lưu nàng lại, chỉ chờ sau khi sinh đứa nhỏ……. Liền cho nàng một số tiền mang nàng đi thật xa.
“Đương nhiên!”
Tĩnh Thư cao hứng ngồi trên sạp, cởi bỏ vạt áo lộ ra cái bụng tròn tròn của mình nhích lại gần Kiều Ứng Hiên.
“………..”
Tránh đi tầm mắt của Tĩnh Thư, Kiều Ứng Hiên quỳ một gối xuống, thật cẩn thận đem lỗ tai dán trên bụng của nàng, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve, bỗng cảm giác được vật nhỏ kia đá mình một chút, Kiều Ứng Hiên nhịn không được trên mặt lộ ra tươi cười, theo đó là ánh mắt chờ mong cùng kiên định.
Hài tử, phụ thân nhất định sẽ bảo vệ con!
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch tránh nói đến chủ đề đứa nhỏ, rốt cục hống lao4phu nhân bớt giận, bồi nàng dùng chút cơm rồi đi nghỉ ngơi, lúc này mới vội vàng chạy về viện của mình.
Cung Trác Lương theo thói quen không trang điểm ở nhà thả lỏng người liền cảm thấy không thoải mái, tóc thả dính lên trên mặt rầu rĩ, trên người cũng một tầng mệt mỏi khó chịu, vì thế cũng không có tâm tư đi bàn luận vấn đề, sau khi giúp Kiều Ứng Trạch tắm xong, lúc này mới cảm thấy chính mình đầy máu sống lại.
“Tướng công!”
Duỗi thắt lưng giãn gân cốt, Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch tâm không yên ngồi ở trên giường lau tóc, trước tiên đi qua hôn một cái, đưa lực chú ý của y trở lại trên người mình, lúc này mới thay đổi tư thế thoải mái dựa nửa người lên người Kiều Ứng Trạch bắt đầu thảo luận chuyện đêm nay.
=^=^=^=
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nguyên bản nghĩ đến đêm nay không thượng được, dù sao jj chưa phát triển, may mắn ta cố gắn tới rồi, gạt lệ~~
/94
|