“Mẫn Ngôn, này không thể được nga.”
Nhận thấy Kiều Mẫn Ngôn tới gần, Cung Trác Lương đè trên người Kiều Ứng Trạch nghiêng mặt đi, một tay năm ngón mở ra chắn đầu của tiểu tử kia, để nó không thể đi lại đây.
“Ôm, mụ mụ, ôm, ăn……”
Kiều Mẫn Ngôn dùng đầu dụi dụi vào tay Cung Trác Lương tiếp tục đi, trẻ con từ ngữ hỗn loạn chỉ nói ra mấy từ đơn, nhưng vẫn không thấy ngốc một chút nào, chỉ là tiểu tử này củng không ngừng/
“Đừng khi dễ nó.”
Kiều Ứng Trạch còn đang bị áp chặt chẽ giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bộ vị lại gắt gao dán chặt cùng đối phương, y không khỏi hừ nhẹ một tiếng lại mất khí lực.
“Tướng công, ta đều như vậy, ngươi còn lo cho nó, là ngươi khi dễ ta đi?”
Cung Trác Lương hơi hơi dùng sức đem Kiều Mẫn Ngôn chậm rãi đẩy ngã ra sau, vì là nhuyễn tháp, cũng không lo lắng tiểu hài tử bị ngã đau, chỉ là tư thế đột nhiên bị thay đổi làm cho tiểu tử kia mờ mịt một chút, cánh tay nhỏ đôi chân nhỏ dùng nửa ngày mới lật người qua được, sau đó lại ngồi dậy, nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân vô lương tâm của nó, cái miệng nhỏ nhắn vừa động nhìn như là muốn khóc.
“Ngươi cùng nó ăn giấm chua cái gì a? Mẫn Ngôn ngoan, không khóc, không khóc…….”
Kiều Ứng Trạch có chút buồn cười nắm cằm của Cung Trác Lương quơ quơ, sau đó đẩy hắn ra sửa sang lại quần áo, ôm lấy Kiều Mẫn Ngôn chuẩn bị khóc, một bên vỗ nhẹ hống nó vừa đến sảnh nhỏ gọi Diệp Nhi đến, để cho nàng đem tiểu tử kia ôm đến phòng cách vách tìm bà vú.
“Tướng công, lại đây a.”
Cung Trác Lương bị đẩy ra đơn giản trực tiếp xoay người nằm trên tháp, quần áo cũng không chỉnh cho thẳng lại, vạt áo nửa mở rộng dựa vào trên gối hướng Kiều Ứng Trạch ngưỡng ngưỡng cằm.
“Ngươi a…..”
Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng đại gia của Cung Trác Lương chọc cười, vừa định lắc đầu, lại nghĩ đến hắn cũng đã nghẹn vài ngày, cuối cùng vẫn là mềm lòng tiêu sái đi qua cởi giày ngồi lên tháp, sau đó theo ánh mắt ám chỉ của Cung Trác Lương, cúi người đem mặt cúi xuống khố hạ của hắn, ngón tay thon dài cởi dây lưng của hắn.
“Ân……..”
Cung Trác Lương thoái mái híp mắt thở dài một hơi, ngón tay theo mái tóc của Kiều Ứng Trạch chảy vuốt từng sợi tóc, tay lưu luyến tại vành tai cùng cái cổ non mịn.
“Ngươi từng nói sinh nhật năm nay muốn ta tặng lễ vật đặc biệt cho ngươi, trước mắt không còn vài ngày nữa sẽ đến, như thế nào không chịu nói cho ta biết đó là cái gì, không kịp chuẩn bị thì làm sao bây giờ?”
Bàn tay tham tiến lấy vật cứng từng vô lễ với mình, Kiều Ứng Trạch có chút mê muội nhìn bộ dáng Cung Trác Lương động tìn sảng khoái, làm cho y có thể nguyên vẹn cảm nhận được Cung Trác Lương đối với mình không hề có phòng bị cùng tín nhiệm ỷ lại mình.
“Tướng công yên tâm, lễ vật này ngươi thực dễ dàng chuẩn bị tốt.”
Như trước nhắm mắt lại hưởng thụ phục vụ của Kiều Ứng Trạch, khóe miệng Cung Trác Lương nổi lên ý cười ẩn hàm xâm lược.
Lại nói tiếp Cung Trác Lương cũng thật sự bội phục nghị lực của chính mình, nhưng lại thật sự nhịn được không đi bính mặt sau của Kiều Ứng Trạch, thậm chí cũng chưa từng để y phát hiện mình có ý đồ với mặt sau của y….. Cung Trác Lương thật đúng là chờ mong phản ứng của Kiều Ứng Trạch khi biết lễ vật mà mình muốn là cái gì.
“Như vậy a….. Ân…….”
Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương thần thần bí bí như vậy, trong lòng mạc dù hiếu kì, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi lại nữa, ngược lại cúi đầu cận thận chiếu cố tiểu Cung, học theo kỹ thuật thường ngày của Cung Trác Lương muốn làm cho hắn thoải mái chút.
Lập tức, hai người cũng không nói nữa, chỉ là một người thoải mái hưởng thụ, một người săn sóc hầu hạ, bất quá Cung Trác Lương không dám đùa quá mức, bằng không người khó chịu sẽ là mình, cho nên chính là tận hứng đơn giản, liền hừ nhẹ một tiếng phóng ra.
“Khụ khụ…..”
Mặc dù đã giúp Cung Trác Lương làm qua nhiều lần, nhưng Kiều Ứng Trạch vẫn là khó có thể thản nhiên, lập tức đỏ mặt che miệng nuốt xuống, vội đứng dậy muốn đi lấy nước uống, nhưng không ngờ bị Cung Trác Lương túm lại kéo ngã lên tháp, đè xuống một nụ hôn nóng bỏng.
“Trác Trác đừng làm rộn, ăn cơm trước đi.”
Cảm giác được tay Cung Trác Lương lại duỗi tới trong quần áo, Kiều Ứng Trạch vội bắt cổ tay ngăn hắn lại, khẽ thở dài giãy giụa muốn thoát ra từ dưới thân hắn.
“Hay là ăn ngươi trước đi, tướng công rõ ràng cũng rất muốn.”
Cung Trác Lương lười biếng nằm trên người Kiều Ứng Trạch không muốn ngồi dậy, còn cố ý đụng chạm bộ vị tinh thần đã muốn hưng phấn, làm cho Kiều Ứng Trạch run lên, cầm lấy cổ tay y đã muốn vô lực, làm cho Cung Trác Lương dễ dàng đột phá vòng tuyến đánh đến chỗ yếu hại.
“Hiện tại không được, Trác Trác, buổi tối được không?”
Kiều Ứng Trạch cố nén xúc động ngăn Cung Trác Lương lại, ban ngày rõ ràng làm chuyện này, Cung Trác Lương ‘ốm đau trên giường’ không ai có thể nhìn ra, trên mặt của y thì không thể che giấu được a.
“Này thôi….. Không tốt!”
Cung Trác Lương cúi đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Kiều Ứng Trạch, tất nhiên là biết y da mặt mỏng không chịu được, nhưng y càng như vậy Cung Trác Lương càng muốn khi dễ y, liền do dự làm bộ dừng động tác, sau đó thừa dịp Kiều Ứng Trạch buông tay nhẹ nhàng thở ra, lại lập tức cười xấu xa hôn lên môi y, đồng thời một tay ôm thắt lưng y một tay cầm nhược điểm của y……
Đợi cho Kiều Ứng Trạch phóng ra, Cung Trác Lương cười trộm nhìn bộ dáng y không được tự nhiên y nằm xuống đưa lưng về phía mình, cầm lấy lấy chén nước trên bàn uống vài hớp, sau đó lại ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch hống y uống vài hớp, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thay y đắp chăn, chính mình gọi Nhược Lam dọn cơm lên.
Viện của bọn họ hiện tại trừ hai người bọn hắn cùng Kiều Mẫn Ngôn ra, cũng chỉ có Nhược Lam, Diệp Nhi ở nơi này, mà trong viện của nương tử thì chỉ có Hàm Thư có thể tự do ra vào. Mặt khác vô luận là nha hoàn bên người hay nha hoàn khác, đều là ở tại tiểu viện cách vách, không có chuyện gì thì không được tự 1y ra vào, mà ngay cả bà vú của Kiều Mẫn Ngôn, cũng chỉ có buổi tối là ở trong viện, ban ngày thì cùng các nha hoàn khác ở trong một tiểu viện phía sau, chỉ có khi đứa nhỏ cần bú sữa mới được kêu đến, chẳng qua là để bảo đảm an toàn, Cung Trác Lương vẫn là cẩn thận để tiêu sái ở trong phòng không chút phấn son.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Mười hai tháng hai, lão phu nhân vì Kiều Ứng Trạch chọn xong ngày tốt làm lễ cập quan, vì Cung Trác Lương ‘chân bị thương bất tiện’, cho nên cũng chỉ có Thạch Khang cùng Kiều Ứng Trạch đi Đông phủ nhận quà tặng, mà Cung Trác Lương thì cùng Bình Tích ở nhà xem bản thảo, vì tháng sau chỉ có hai vị trí trống để đăng bản thảo.
Kỳ thật lễ cập quạn này này đại biểu cho Kiều Ứng Trạch hai mươi tuổi và đã trưởng thành, Cung Trác Lương rất muốn mặc nam trang đi xem, nhưng Kiều Ứng Trạch sợ thân tộc vô lễ làm cho Cung Trác Lương mất hứng, dù sao Cung Trác Lương trên danh nghĩa cũng là con vợ kế nhà thương nhân bị đuổi đi, thân tộc của mình mắt cao hơn đầu sẽ không cho hắn thái độ hòa nhã, mà Cung Trác Lương thật không cần phải đi chịu mấy thứ này.
Cho nên Kiều Ứng Trạch do dự một chút vẫn là không đồng ý cho Cung Trác Lương đi, chỉ nói là thay ba lần áo, chảy sơ tóc ba lần rồi đội nón, lại tùy sư trưởng tặng chữ lễ nghi nhàm chán mà thôi, cũng không có lạc thú gì, Cung Trác Lương không biết Kiều Ứng Trạch còn có nhiều băn khoăn như vậy, chỉ là nghe y nói cực kỳ không thú vị, liền cũng đánh mất hứng thú, thành thật ở trong nhà chờ y trở về.
“Bình, mấy ngày trước Thạch đại ca ra ngoài làm việc, ngươi ở trong phủ thuận ý sao?”
Cung Trác Lương nhìn bản thảo, thấy vẻ mặt Bình Tích thản nhiên, còn muốn ở cách viện của Thạch Khang, nụ cười trên mặt thoạt nhìn có chút không có ý tốt.
Vì kiến trúc lâm viên của Tây phủ bên này, chủ yếu coi trọng cảnh trí, cho nên kiến trúc trong sân cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có ba lớn chín nhỏ, về phần gia nhân, thì thiết lập phân ra trong ngoài mấy phòng xá, trong đó ba cái viện lớn xen cùng một viện nhỏ, trừ bỏ phu phu Cung Trác Lương ở một chỗ, cùng một chỗ chuẩn bị cho huynh đệ Kiều Ứng Hiên, còn một đại viện bị bỏ trống, mà sáu cái tiểu viện khác thì cách ba cái nối liền một khách phòng, hiện giờ một cái viện ở phía Tây cho vợ chồng Kiều Minh và Hàm Thư, còn một cái ở phía Đông cho Bình Tích cùng Thạch Khang, đương nhiên, đây chẳng qua là che mắt người, trên thực tế cái viện kia của Thạch Khang mười ngày thì có chín ngày rưỡi là bị bỏ trống.
“Tạ ơn phu nhân quan tâm, tất nhiên là cực thuận ý.”
Bình Tích nghe vậy giương mắt nhìn Cung Trác Lương, cũng hồi đáp một cái tươi cười nghiền ngẫm cho hắn.
Bình Tích cũng không biết tại sao mình đối Cung Trác Lương lại khác với người khác như vậy, nhiều năm nay tôi luyện ra tính tình lạnh lùng, nhưng lúc gặp hắn liền dễ dàng bị công phá, giống như lo lắng chuyện gì đó trên người hắn, đều có thể dễ dàng trở nên không đáng nhắc tới, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
“Nói bao nhiêu lần, nếu không có ai thì đừng gọi cái gì đại nhân cùng phu nhân, ngươi cùng Thạch đại ca như thế nào lại không nghe chứ.”
Cung Trác Lương đối với sự bướng bỉnh của hai người này coi như không có cách, cũng không biết hai người này như thế nào lại cố chấp như vậy, trong lòng đem ngươi trở thành tri kỷ bạn tốt, trên mặt lại còn muốn chia ra cấp bậc trên dưới, thủy chung không chịu nói chuyện ngang hàng.
Hơn nữa theo Cung Trác Lương biết, trước kia Bình Tích cũng tích góp không ít tài sản riêng, tiết kiệm một chút cũng đủ cho hắn cùng Thạch Khang cơm no áo ấm qua một đời, nhưng hai người bọn họ lại không có ý thoát khỏi nơi này ra sống một mình, ngược lại là ngay cả Bình Tích đều chủ động muốn hỗ trợ quản lí chuyện trong nhà cùng hiệu sách, nhận làm quản sự lấy tiền tiêu hàng tháng, cho thấy thái độ thái độ là phải giống như Thạch Khang ‘bán thân’ cho bọn hắn.
Tuy rằng Kiều Ứng Trạch từng giải thích qua Bình Tích là tiện tịch (cái này có thể xem là hộ tịch không tốt), việc làm này đối với tương lai của chính hắn có lợi và an toàn hơn, nhưng Cung Trác Lương vẫn là cảm thấy được có chút không tự nhiên, bất quá hắn cũng thật yên tâm bộ dáng của Bình Tích khi sống trong phủ, cho nên cuối cùng vẫn là chấp nhận.
“Ta cảm thấy bài này tốt hơn, ngươi xem xem thế nào?”
Bình Tích nhìn Cung Trác Lương cười thản nhiên, không cố gắn hỏi thêm cái gì ở việc này, nhưng cũng không nói tiếp để dời đề tài.
Bình Tích tất nhiên là biết hai phu phu Cung Trác Lương có ý tốt muốn thả cho bọn họ tự do, nhưng thân phận hắn hiện tại, tiền đồ đàn hoàng căn bản là không có hy vọng, lại không cam lòng liên lụy Thạch Khang cùng nhau làm phú hộ địa chủ nịn bợ chờ chết, cho nên bọn họ quyết định tiếp tục ở lại bên người Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, một là vì báo đáp ân tình của bọn họ, hai cũng là cầu một tương lai cho mình……
Bình Tích chính là thập phần xem trọng học thức của Kiều Ứng Trạch cùng tài năng của Cung Trác Lương, rất tin tưởng tương lai của hai người bọn họ nhất định không phải vật trong ao. Cho nên vì có thể thân thiết ở chung lâu dài, Bình Tích thực lý trí thay mình cùng Thạch Khang xác định vị trí, luận tình nghĩa bọn họ có thể đem Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch xem là tri kỷ thân nhân, nhưng luận địa vị cũng tuyệt đối không thể bỏ qua tầng quan hệ trên dưới này, bởi vì có tín nhiệm cùng thân thiết, thì chỉ có thể xây dựng một tầng quan hệ phụ thuộc khác, mà cái gọi là ngang hàng tương giao, vĩnh viễn là hai cá thể không thể đứng cùng nhau, không có khả năng hình thành ràng buộc chân chính.
Có yêu cầu sẽ có trả giá, điểm này, Bình Tích ở Vương phủ giãy giụa mưu cầu gần mười năm đã lĩnh hội đầy đủ.
“….. Bình, được rồi, hay dùng bài này đi.”
Cái gì nên nói Cung Trác Lương đã sớm nói qua với Bình Tích rất nhiều lần, nhưng luôn bị Bình Tích nói ‘xưng hô không quan trọng, tâm ý đã biết là tốt rồi’, cho nên cũng chỉ oán giận một chút, rồi đem đề tài chuyển đến chính sự.
Buổi chiều, khi Kiều Ứng Trạch trở về từ bên Đông phủ, thì đã thay một thân cẩm bào xinh đẹp tinh mỹ, mũ cài tóc cũng đã đổi thành kim quan bảo thạch châu ngọc, y thay đổi hình tượng ôn nhu như nước ngày thường thành hình tượng tu giả, có vẻ rất là tuấn mỹ đa tình, nhìn thấy Cung Trác Lương ngây người chừng nửa phút, sau đó liền nhào qua trực tiếp đem người kéo vào phòng…… Ngày hôm sau, Kiều Ứng Trạch khi ra ngoài liền đổi lại bộ thanh sam tố quan, mà ở trong tủ quần áo của y, từ từ đã có thêm vài bộ hoa phục mỹ quan.
PH: thanh sam tố quan: quần áo giản dị, chữ quan này có nghĩa là mũ á, mấy cái mà công tử thời xưa hay đội trên đầu á.
Hoa phục mỹ quan: quần áo xinh đẹp đắc giá.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Hiện tại bởi vì Cung Trác Lương cũng có chút danh khí, cho nên có chuyện cần phải chính mình lui tới, sinh nhật cũng không thể giống như năm rồi vô thanh vọ tức cùng Kiều Ứng Trạch lén lúc làm cho qua như vậy, nhưng hắn cũng là thật không kiên nhẫn đi xã giao, liền nương theo tòa nhà nhỏ chiêu đãi khách nhân, bao một cái đại viện ở tửu lâu, mời gánh hát cùng mấy bàn rượu, đem bằng hữu, cấp dưới, bạn cùng làm ăn và vân vân an bài chỗ ngồi, sau đó liền tùy bọn họ tự mình ăn uống khoái hoạt, hắn thì tìm bàn ngồi uống vài ngụm rượu rồi không quan tâm đến nữa.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch và Kiều Ứng Hiên ngồi ở bàn chính, ngồi cùng họ chính là các công tử thiếu gia từng cùng bọn họ đi săn bắn uống rượu, trong đó không thiếu người ngưỡng mộ sách của Cung Trác Lương cùng học vấn của Kiều Ứng Trạch, cho nên mọi người uống rượu cũng thật tận hứng, mà Cung Trác Lương là nhân vật chính của ngày hôm nay, đương nhiên là bị không ít người chuốc rượu, nhưng có Thạch Khang vị cao thủ treo đầu dê bán thịt chó này ở đây, vào miệng Cung Trác Lương mười phần thì có tám phần là nước, cho nên sau khi tan yến tiệc lần này, nguyên bản Cung Trác Lương vốn đang say rượu gục xuống liền tinh thần phấn chấn lấy lại sức sống, vô cùng cao hứng cùng Kiều Ứng Trạch trở về tiếp tục thế giới hai người.
“Phần lễ vật lần này của Ứng Hiên hình như có chút nặng….”
Sau khi hồi phủ Kiều Ứng Trạch để cho Nhược Lam các nàng đi chuẩn bị nước ấm, trở về phòng nhìn thấy Cung Trác Lương đã cởi áo khoác ngồi bên cạnh bàn xem danh mục quà tặng, hắn tùy tay mở ra danh mục quà tặng của Kiều Ứng Hiên, mày không khỏi hơi hơi cau lại, ôm vạt áo ngồi bên cạnh Cung Trác Lương.
Thân thích tặng quà chủ yếu là lấy lệ, phần lễ vật này thả tới trên người Kiều Ứng Trạch có chút nặng, huống chi Cung Trác Lương trên danh nghĩa chính là quan hệ thông gia với huynh trưởng hắn.
“Có một nửa là cho tẩu tử ta đây, chắc là tạ lễ của đệ muội.”
Cung Trác Lương là lén nghe Kiều Ứng Hiên, lễ vật này có một nửa là vốn riêng của thể tử hắn, là tạ lễ cho tẩu tử.
“Vậy khó trách, lại nói tiếp, phẩm tính đệ muội như vậy cũng khó có được, Ứng Hiên thật là có phúc.”
Nghe nói là lễ vật của đệ muội, Kiều Ứng Trạch hiểu biết gật gật đầu, trong mắt cũng không nhịn được mỉm cười.
Việc này lại nói đến ngày bọn họ đến báo hỷ, vì Cung Trác Lương khuyên bảo vài câu, sau khi trở về Dương Doanh Mạt do dự hai ngày, vẫn là lực chọn hảo hảo nói chuyện cùng Kiều Ứng Hiên, mà sau khi chiếm được cam đoan của Kiều Ứng Hiên, vợ chồng son liền diễn tiết mục người vợ hiền lương, từ chuyện Dương Doanh Mạt trước cùng lão phu nhân cùng Cung phu nhân nói chuyện tìm thông phòng cho trượng phu, làm cho trưởng bối khen tặng nàng một hồi, lại từ việc Kiều Ứng Hiên thái độ cường ngạnh cự tuyệt việc này, cho thấy hắn tuyệt đối quyết tâm không cưới vợ bé, làm cho trưởng bối vừa cảm khái vừa vui mừng khen tặng Kiều Ứng Hiên một hồi, càng cảm thấy hai vợ chồng son này đầy lòng thương yêu nhau, thật có thể nói là hình ảnh cả nhà có kết cục đại đoàn viên vui vẻ…..
“Tướng công, kia phẩm tính ‘nương tử’ của ta lại như thế nào?”
Nhìn thấy trong mắt Kiều Ứng Trạch khó nén vẻ mất mác, Cung Trác Lương lấy tay nâng cằm của hắn lên, cố ý túm túm liếc mắt nhìn y.
“Đương nhiên là cực tốt, vi phu là người có phúc khí nhất.”
Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng của Cung Trác Lương chọc cười, một tia u sầu trong lòng kia nháy mắt bị hòa tan…… Chính mình hiện giờ có thê tử, hạnh phúc viên mãn như vậy, làm sao phải đi hâm mộ người khác chứ?
“Ân, ngoan…… Tướng công, nước ấm hẳn là đã chuẩn bị tốt lắm, chúng ta cùng nhau tắm rửa đi.”
Cung Trác Lương vừa lòng nhéo nhéo cằm Kiều Ứng Trạch, sau đó thu hồi tay muốn đem danh mục quà tặng sửa sang lại một chút, ở giữa có một phong thư rơi ra, Cung Trác Lương lúc này mới nhớ tới chính mình hôm qua có nhận được một phong thư của Cung Trác Tường, sau lại kẹp trong danh mục quà tặng quên xem.
Nghĩ thầm nhất thời cũng không gấp, Cung Trác Lương liền đem thư để trên bàn, chính mình đứng dậy đuổi theo Kiều Ứng Trạch đi tắm….. Rốt cục, đêm đẹp đẽ của hắn đã tới a.
Nhận thấy Kiều Mẫn Ngôn tới gần, Cung Trác Lương đè trên người Kiều Ứng Trạch nghiêng mặt đi, một tay năm ngón mở ra chắn đầu của tiểu tử kia, để nó không thể đi lại đây.
“Ôm, mụ mụ, ôm, ăn……”
Kiều Mẫn Ngôn dùng đầu dụi dụi vào tay Cung Trác Lương tiếp tục đi, trẻ con từ ngữ hỗn loạn chỉ nói ra mấy từ đơn, nhưng vẫn không thấy ngốc một chút nào, chỉ là tiểu tử này củng không ngừng/
“Đừng khi dễ nó.”
Kiều Ứng Trạch còn đang bị áp chặt chẽ giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bộ vị lại gắt gao dán chặt cùng đối phương, y không khỏi hừ nhẹ một tiếng lại mất khí lực.
“Tướng công, ta đều như vậy, ngươi còn lo cho nó, là ngươi khi dễ ta đi?”
Cung Trác Lương hơi hơi dùng sức đem Kiều Mẫn Ngôn chậm rãi đẩy ngã ra sau, vì là nhuyễn tháp, cũng không lo lắng tiểu hài tử bị ngã đau, chỉ là tư thế đột nhiên bị thay đổi làm cho tiểu tử kia mờ mịt một chút, cánh tay nhỏ đôi chân nhỏ dùng nửa ngày mới lật người qua được, sau đó lại ngồi dậy, nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân vô lương tâm của nó, cái miệng nhỏ nhắn vừa động nhìn như là muốn khóc.
“Ngươi cùng nó ăn giấm chua cái gì a? Mẫn Ngôn ngoan, không khóc, không khóc…….”
Kiều Ứng Trạch có chút buồn cười nắm cằm của Cung Trác Lương quơ quơ, sau đó đẩy hắn ra sửa sang lại quần áo, ôm lấy Kiều Mẫn Ngôn chuẩn bị khóc, một bên vỗ nhẹ hống nó vừa đến sảnh nhỏ gọi Diệp Nhi đến, để cho nàng đem tiểu tử kia ôm đến phòng cách vách tìm bà vú.
“Tướng công, lại đây a.”
Cung Trác Lương bị đẩy ra đơn giản trực tiếp xoay người nằm trên tháp, quần áo cũng không chỉnh cho thẳng lại, vạt áo nửa mở rộng dựa vào trên gối hướng Kiều Ứng Trạch ngưỡng ngưỡng cằm.
“Ngươi a…..”
Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng đại gia của Cung Trác Lương chọc cười, vừa định lắc đầu, lại nghĩ đến hắn cũng đã nghẹn vài ngày, cuối cùng vẫn là mềm lòng tiêu sái đi qua cởi giày ngồi lên tháp, sau đó theo ánh mắt ám chỉ của Cung Trác Lương, cúi người đem mặt cúi xuống khố hạ của hắn, ngón tay thon dài cởi dây lưng của hắn.
“Ân……..”
Cung Trác Lương thoái mái híp mắt thở dài một hơi, ngón tay theo mái tóc của Kiều Ứng Trạch chảy vuốt từng sợi tóc, tay lưu luyến tại vành tai cùng cái cổ non mịn.
“Ngươi từng nói sinh nhật năm nay muốn ta tặng lễ vật đặc biệt cho ngươi, trước mắt không còn vài ngày nữa sẽ đến, như thế nào không chịu nói cho ta biết đó là cái gì, không kịp chuẩn bị thì làm sao bây giờ?”
Bàn tay tham tiến lấy vật cứng từng vô lễ với mình, Kiều Ứng Trạch có chút mê muội nhìn bộ dáng Cung Trác Lương động tìn sảng khoái, làm cho y có thể nguyên vẹn cảm nhận được Cung Trác Lương đối với mình không hề có phòng bị cùng tín nhiệm ỷ lại mình.
“Tướng công yên tâm, lễ vật này ngươi thực dễ dàng chuẩn bị tốt.”
Như trước nhắm mắt lại hưởng thụ phục vụ của Kiều Ứng Trạch, khóe miệng Cung Trác Lương nổi lên ý cười ẩn hàm xâm lược.
Lại nói tiếp Cung Trác Lương cũng thật sự bội phục nghị lực của chính mình, nhưng lại thật sự nhịn được không đi bính mặt sau của Kiều Ứng Trạch, thậm chí cũng chưa từng để y phát hiện mình có ý đồ với mặt sau của y….. Cung Trác Lương thật đúng là chờ mong phản ứng của Kiều Ứng Trạch khi biết lễ vật mà mình muốn là cái gì.
“Như vậy a….. Ân…….”
Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương thần thần bí bí như vậy, trong lòng mạc dù hiếu kì, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi lại nữa, ngược lại cúi đầu cận thận chiếu cố tiểu Cung, học theo kỹ thuật thường ngày của Cung Trác Lương muốn làm cho hắn thoải mái chút.
Lập tức, hai người cũng không nói nữa, chỉ là một người thoải mái hưởng thụ, một người săn sóc hầu hạ, bất quá Cung Trác Lương không dám đùa quá mức, bằng không người khó chịu sẽ là mình, cho nên chính là tận hứng đơn giản, liền hừ nhẹ một tiếng phóng ra.
“Khụ khụ…..”
Mặc dù đã giúp Cung Trác Lương làm qua nhiều lần, nhưng Kiều Ứng Trạch vẫn là khó có thể thản nhiên, lập tức đỏ mặt che miệng nuốt xuống, vội đứng dậy muốn đi lấy nước uống, nhưng không ngờ bị Cung Trác Lương túm lại kéo ngã lên tháp, đè xuống một nụ hôn nóng bỏng.
“Trác Trác đừng làm rộn, ăn cơm trước đi.”
Cảm giác được tay Cung Trác Lương lại duỗi tới trong quần áo, Kiều Ứng Trạch vội bắt cổ tay ngăn hắn lại, khẽ thở dài giãy giụa muốn thoát ra từ dưới thân hắn.
“Hay là ăn ngươi trước đi, tướng công rõ ràng cũng rất muốn.”
Cung Trác Lương lười biếng nằm trên người Kiều Ứng Trạch không muốn ngồi dậy, còn cố ý đụng chạm bộ vị tinh thần đã muốn hưng phấn, làm cho Kiều Ứng Trạch run lên, cầm lấy cổ tay y đã muốn vô lực, làm cho Cung Trác Lương dễ dàng đột phá vòng tuyến đánh đến chỗ yếu hại.
“Hiện tại không được, Trác Trác, buổi tối được không?”
Kiều Ứng Trạch cố nén xúc động ngăn Cung Trác Lương lại, ban ngày rõ ràng làm chuyện này, Cung Trác Lương ‘ốm đau trên giường’ không ai có thể nhìn ra, trên mặt của y thì không thể che giấu được a.
“Này thôi….. Không tốt!”
Cung Trác Lương cúi đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Kiều Ứng Trạch, tất nhiên là biết y da mặt mỏng không chịu được, nhưng y càng như vậy Cung Trác Lương càng muốn khi dễ y, liền do dự làm bộ dừng động tác, sau đó thừa dịp Kiều Ứng Trạch buông tay nhẹ nhàng thở ra, lại lập tức cười xấu xa hôn lên môi y, đồng thời một tay ôm thắt lưng y một tay cầm nhược điểm của y……
Đợi cho Kiều Ứng Trạch phóng ra, Cung Trác Lương cười trộm nhìn bộ dáng y không được tự nhiên y nằm xuống đưa lưng về phía mình, cầm lấy lấy chén nước trên bàn uống vài hớp, sau đó lại ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch hống y uống vài hớp, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thay y đắp chăn, chính mình gọi Nhược Lam dọn cơm lên.
Viện của bọn họ hiện tại trừ hai người bọn hắn cùng Kiều Mẫn Ngôn ra, cũng chỉ có Nhược Lam, Diệp Nhi ở nơi này, mà trong viện của nương tử thì chỉ có Hàm Thư có thể tự do ra vào. Mặt khác vô luận là nha hoàn bên người hay nha hoàn khác, đều là ở tại tiểu viện cách vách, không có chuyện gì thì không được tự 1y ra vào, mà ngay cả bà vú của Kiều Mẫn Ngôn, cũng chỉ có buổi tối là ở trong viện, ban ngày thì cùng các nha hoàn khác ở trong một tiểu viện phía sau, chỉ có khi đứa nhỏ cần bú sữa mới được kêu đến, chẳng qua là để bảo đảm an toàn, Cung Trác Lương vẫn là cẩn thận để tiêu sái ở trong phòng không chút phấn son.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Mười hai tháng hai, lão phu nhân vì Kiều Ứng Trạch chọn xong ngày tốt làm lễ cập quan, vì Cung Trác Lương ‘chân bị thương bất tiện’, cho nên cũng chỉ có Thạch Khang cùng Kiều Ứng Trạch đi Đông phủ nhận quà tặng, mà Cung Trác Lương thì cùng Bình Tích ở nhà xem bản thảo, vì tháng sau chỉ có hai vị trí trống để đăng bản thảo.
Kỳ thật lễ cập quạn này này đại biểu cho Kiều Ứng Trạch hai mươi tuổi và đã trưởng thành, Cung Trác Lương rất muốn mặc nam trang đi xem, nhưng Kiều Ứng Trạch sợ thân tộc vô lễ làm cho Cung Trác Lương mất hứng, dù sao Cung Trác Lương trên danh nghĩa cũng là con vợ kế nhà thương nhân bị đuổi đi, thân tộc của mình mắt cao hơn đầu sẽ không cho hắn thái độ hòa nhã, mà Cung Trác Lương thật không cần phải đi chịu mấy thứ này.
Cho nên Kiều Ứng Trạch do dự một chút vẫn là không đồng ý cho Cung Trác Lương đi, chỉ nói là thay ba lần áo, chảy sơ tóc ba lần rồi đội nón, lại tùy sư trưởng tặng chữ lễ nghi nhàm chán mà thôi, cũng không có lạc thú gì, Cung Trác Lương không biết Kiều Ứng Trạch còn có nhiều băn khoăn như vậy, chỉ là nghe y nói cực kỳ không thú vị, liền cũng đánh mất hứng thú, thành thật ở trong nhà chờ y trở về.
“Bình, mấy ngày trước Thạch đại ca ra ngoài làm việc, ngươi ở trong phủ thuận ý sao?”
Cung Trác Lương nhìn bản thảo, thấy vẻ mặt Bình Tích thản nhiên, còn muốn ở cách viện của Thạch Khang, nụ cười trên mặt thoạt nhìn có chút không có ý tốt.
Vì kiến trúc lâm viên của Tây phủ bên này, chủ yếu coi trọng cảnh trí, cho nên kiến trúc trong sân cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có ba lớn chín nhỏ, về phần gia nhân, thì thiết lập phân ra trong ngoài mấy phòng xá, trong đó ba cái viện lớn xen cùng một viện nhỏ, trừ bỏ phu phu Cung Trác Lương ở một chỗ, cùng một chỗ chuẩn bị cho huynh đệ Kiều Ứng Hiên, còn một đại viện bị bỏ trống, mà sáu cái tiểu viện khác thì cách ba cái nối liền một khách phòng, hiện giờ một cái viện ở phía Tây cho vợ chồng Kiều Minh và Hàm Thư, còn một cái ở phía Đông cho Bình Tích cùng Thạch Khang, đương nhiên, đây chẳng qua là che mắt người, trên thực tế cái viện kia của Thạch Khang mười ngày thì có chín ngày rưỡi là bị bỏ trống.
“Tạ ơn phu nhân quan tâm, tất nhiên là cực thuận ý.”
Bình Tích nghe vậy giương mắt nhìn Cung Trác Lương, cũng hồi đáp một cái tươi cười nghiền ngẫm cho hắn.
Bình Tích cũng không biết tại sao mình đối Cung Trác Lương lại khác với người khác như vậy, nhiều năm nay tôi luyện ra tính tình lạnh lùng, nhưng lúc gặp hắn liền dễ dàng bị công phá, giống như lo lắng chuyện gì đó trên người hắn, đều có thể dễ dàng trở nên không đáng nhắc tới, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
“Nói bao nhiêu lần, nếu không có ai thì đừng gọi cái gì đại nhân cùng phu nhân, ngươi cùng Thạch đại ca như thế nào lại không nghe chứ.”
Cung Trác Lương đối với sự bướng bỉnh của hai người này coi như không có cách, cũng không biết hai người này như thế nào lại cố chấp như vậy, trong lòng đem ngươi trở thành tri kỷ bạn tốt, trên mặt lại còn muốn chia ra cấp bậc trên dưới, thủy chung không chịu nói chuyện ngang hàng.
Hơn nữa theo Cung Trác Lương biết, trước kia Bình Tích cũng tích góp không ít tài sản riêng, tiết kiệm một chút cũng đủ cho hắn cùng Thạch Khang cơm no áo ấm qua một đời, nhưng hai người bọn họ lại không có ý thoát khỏi nơi này ra sống một mình, ngược lại là ngay cả Bình Tích đều chủ động muốn hỗ trợ quản lí chuyện trong nhà cùng hiệu sách, nhận làm quản sự lấy tiền tiêu hàng tháng, cho thấy thái độ thái độ là phải giống như Thạch Khang ‘bán thân’ cho bọn hắn.
Tuy rằng Kiều Ứng Trạch từng giải thích qua Bình Tích là tiện tịch (cái này có thể xem là hộ tịch không tốt), việc làm này đối với tương lai của chính hắn có lợi và an toàn hơn, nhưng Cung Trác Lương vẫn là cảm thấy được có chút không tự nhiên, bất quá hắn cũng thật yên tâm bộ dáng của Bình Tích khi sống trong phủ, cho nên cuối cùng vẫn là chấp nhận.
“Ta cảm thấy bài này tốt hơn, ngươi xem xem thế nào?”
Bình Tích nhìn Cung Trác Lương cười thản nhiên, không cố gắn hỏi thêm cái gì ở việc này, nhưng cũng không nói tiếp để dời đề tài.
Bình Tích tất nhiên là biết hai phu phu Cung Trác Lương có ý tốt muốn thả cho bọn họ tự do, nhưng thân phận hắn hiện tại, tiền đồ đàn hoàng căn bản là không có hy vọng, lại không cam lòng liên lụy Thạch Khang cùng nhau làm phú hộ địa chủ nịn bợ chờ chết, cho nên bọn họ quyết định tiếp tục ở lại bên người Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, một là vì báo đáp ân tình của bọn họ, hai cũng là cầu một tương lai cho mình……
Bình Tích chính là thập phần xem trọng học thức của Kiều Ứng Trạch cùng tài năng của Cung Trác Lương, rất tin tưởng tương lai của hai người bọn họ nhất định không phải vật trong ao. Cho nên vì có thể thân thiết ở chung lâu dài, Bình Tích thực lý trí thay mình cùng Thạch Khang xác định vị trí, luận tình nghĩa bọn họ có thể đem Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch xem là tri kỷ thân nhân, nhưng luận địa vị cũng tuyệt đối không thể bỏ qua tầng quan hệ trên dưới này, bởi vì có tín nhiệm cùng thân thiết, thì chỉ có thể xây dựng một tầng quan hệ phụ thuộc khác, mà cái gọi là ngang hàng tương giao, vĩnh viễn là hai cá thể không thể đứng cùng nhau, không có khả năng hình thành ràng buộc chân chính.
Có yêu cầu sẽ có trả giá, điểm này, Bình Tích ở Vương phủ giãy giụa mưu cầu gần mười năm đã lĩnh hội đầy đủ.
“….. Bình, được rồi, hay dùng bài này đi.”
Cái gì nên nói Cung Trác Lương đã sớm nói qua với Bình Tích rất nhiều lần, nhưng luôn bị Bình Tích nói ‘xưng hô không quan trọng, tâm ý đã biết là tốt rồi’, cho nên cũng chỉ oán giận một chút, rồi đem đề tài chuyển đến chính sự.
Buổi chiều, khi Kiều Ứng Trạch trở về từ bên Đông phủ, thì đã thay một thân cẩm bào xinh đẹp tinh mỹ, mũ cài tóc cũng đã đổi thành kim quan bảo thạch châu ngọc, y thay đổi hình tượng ôn nhu như nước ngày thường thành hình tượng tu giả, có vẻ rất là tuấn mỹ đa tình, nhìn thấy Cung Trác Lương ngây người chừng nửa phút, sau đó liền nhào qua trực tiếp đem người kéo vào phòng…… Ngày hôm sau, Kiều Ứng Trạch khi ra ngoài liền đổi lại bộ thanh sam tố quan, mà ở trong tủ quần áo của y, từ từ đã có thêm vài bộ hoa phục mỹ quan.
PH: thanh sam tố quan: quần áo giản dị, chữ quan này có nghĩa là mũ á, mấy cái mà công tử thời xưa hay đội trên đầu á.
Hoa phục mỹ quan: quần áo xinh đẹp đắc giá.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Hiện tại bởi vì Cung Trác Lương cũng có chút danh khí, cho nên có chuyện cần phải chính mình lui tới, sinh nhật cũng không thể giống như năm rồi vô thanh vọ tức cùng Kiều Ứng Trạch lén lúc làm cho qua như vậy, nhưng hắn cũng là thật không kiên nhẫn đi xã giao, liền nương theo tòa nhà nhỏ chiêu đãi khách nhân, bao một cái đại viện ở tửu lâu, mời gánh hát cùng mấy bàn rượu, đem bằng hữu, cấp dưới, bạn cùng làm ăn và vân vân an bài chỗ ngồi, sau đó liền tùy bọn họ tự mình ăn uống khoái hoạt, hắn thì tìm bàn ngồi uống vài ngụm rượu rồi không quan tâm đến nữa.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch và Kiều Ứng Hiên ngồi ở bàn chính, ngồi cùng họ chính là các công tử thiếu gia từng cùng bọn họ đi săn bắn uống rượu, trong đó không thiếu người ngưỡng mộ sách của Cung Trác Lương cùng học vấn của Kiều Ứng Trạch, cho nên mọi người uống rượu cũng thật tận hứng, mà Cung Trác Lương là nhân vật chính của ngày hôm nay, đương nhiên là bị không ít người chuốc rượu, nhưng có Thạch Khang vị cao thủ treo đầu dê bán thịt chó này ở đây, vào miệng Cung Trác Lương mười phần thì có tám phần là nước, cho nên sau khi tan yến tiệc lần này, nguyên bản Cung Trác Lương vốn đang say rượu gục xuống liền tinh thần phấn chấn lấy lại sức sống, vô cùng cao hứng cùng Kiều Ứng Trạch trở về tiếp tục thế giới hai người.
“Phần lễ vật lần này của Ứng Hiên hình như có chút nặng….”
Sau khi hồi phủ Kiều Ứng Trạch để cho Nhược Lam các nàng đi chuẩn bị nước ấm, trở về phòng nhìn thấy Cung Trác Lương đã cởi áo khoác ngồi bên cạnh bàn xem danh mục quà tặng, hắn tùy tay mở ra danh mục quà tặng của Kiều Ứng Hiên, mày không khỏi hơi hơi cau lại, ôm vạt áo ngồi bên cạnh Cung Trác Lương.
Thân thích tặng quà chủ yếu là lấy lệ, phần lễ vật này thả tới trên người Kiều Ứng Trạch có chút nặng, huống chi Cung Trác Lương trên danh nghĩa chính là quan hệ thông gia với huynh trưởng hắn.
“Có một nửa là cho tẩu tử ta đây, chắc là tạ lễ của đệ muội.”
Cung Trác Lương là lén nghe Kiều Ứng Hiên, lễ vật này có một nửa là vốn riêng của thể tử hắn, là tạ lễ cho tẩu tử.
“Vậy khó trách, lại nói tiếp, phẩm tính đệ muội như vậy cũng khó có được, Ứng Hiên thật là có phúc.”
Nghe nói là lễ vật của đệ muội, Kiều Ứng Trạch hiểu biết gật gật đầu, trong mắt cũng không nhịn được mỉm cười.
Việc này lại nói đến ngày bọn họ đến báo hỷ, vì Cung Trác Lương khuyên bảo vài câu, sau khi trở về Dương Doanh Mạt do dự hai ngày, vẫn là lực chọn hảo hảo nói chuyện cùng Kiều Ứng Hiên, mà sau khi chiếm được cam đoan của Kiều Ứng Hiên, vợ chồng son liền diễn tiết mục người vợ hiền lương, từ chuyện Dương Doanh Mạt trước cùng lão phu nhân cùng Cung phu nhân nói chuyện tìm thông phòng cho trượng phu, làm cho trưởng bối khen tặng nàng một hồi, lại từ việc Kiều Ứng Hiên thái độ cường ngạnh cự tuyệt việc này, cho thấy hắn tuyệt đối quyết tâm không cưới vợ bé, làm cho trưởng bối vừa cảm khái vừa vui mừng khen tặng Kiều Ứng Hiên một hồi, càng cảm thấy hai vợ chồng son này đầy lòng thương yêu nhau, thật có thể nói là hình ảnh cả nhà có kết cục đại đoàn viên vui vẻ…..
“Tướng công, kia phẩm tính ‘nương tử’ của ta lại như thế nào?”
Nhìn thấy trong mắt Kiều Ứng Trạch khó nén vẻ mất mác, Cung Trác Lương lấy tay nâng cằm của hắn lên, cố ý túm túm liếc mắt nhìn y.
“Đương nhiên là cực tốt, vi phu là người có phúc khí nhất.”
Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng của Cung Trác Lương chọc cười, một tia u sầu trong lòng kia nháy mắt bị hòa tan…… Chính mình hiện giờ có thê tử, hạnh phúc viên mãn như vậy, làm sao phải đi hâm mộ người khác chứ?
“Ân, ngoan…… Tướng công, nước ấm hẳn là đã chuẩn bị tốt lắm, chúng ta cùng nhau tắm rửa đi.”
Cung Trác Lương vừa lòng nhéo nhéo cằm Kiều Ứng Trạch, sau đó thu hồi tay muốn đem danh mục quà tặng sửa sang lại một chút, ở giữa có một phong thư rơi ra, Cung Trác Lương lúc này mới nhớ tới chính mình hôm qua có nhận được một phong thư của Cung Trác Tường, sau lại kẹp trong danh mục quà tặng quên xem.
Nghĩ thầm nhất thời cũng không gấp, Cung Trác Lương liền đem thư để trên bàn, chính mình đứng dậy đuổi theo Kiều Ứng Trạch đi tắm….. Rốt cục, đêm đẹp đẽ của hắn đã tới a.
/94
|