Thấy cung gia treo vải trắng, Cung Trác Lương nhìn nhìn quần áo của mình, bởi vì hai ngày nay hắn đều ra mặt lo liệu việc của Kiều gia, cho nên quần áo trên người rất mộc mạc, như vậy khi vào Cung gia cũng không tính là thất lễ.
Cung Trác Lương muốn xuống ngựa, tôi tớ ở cửa nhìn thấy, vội vàng cung kính kêu tiếng nhị gia, thậm chí còn lanh lợi chạy chậm lại giữ ngựa cho Cung Trác Lương, rõ ràng là muốn cho Cung Trác Lương nịnh bợ Cung Trác Lương…… Hiện tại trong Bạc thành người nào không biết chủ nhân của hiệu sách Lương Trạch chứ, trước mắt nhà chồng đại tiểu thư phải chịu tội, nghe nói quan hệ họ hàng thân thích đều bị liên lụy, trong nhà lại không có trụ cột, về sau nhà chính bên này không chừng đều phải dựa vào nhị gia, tuy nói là chia nhà, nhưng rốt cuộc cũng là quan hệ cốt nhục huyết thống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Có chút chán ghét nhìn tôi tớ bên chân, Cung Trác Lương mang theo ngựa lùi lại hai bước, sau đó chính mình lưu loát nhảy xuống, mà dây cương đã được Cung Thất tiếp được, chờ hắn ở bên ngoài, còn ba thiếu niên tùy tùng khác thì đi theo Cung Trác Lương cùng nhau vào cửa.
Từ khi Thạch Khang theo Bình Tích cùng nhau ở lại Kiều phủ, hắn liền thay đổi cách làm không chuyên quyền ngày xưa, trừ bỏ đem công tác trước kia của mình tự mình gánh vát, còn lấy danh nghĩa Cung Trác Lương mua một ít thiếu niên cô nhi về huấn luyện, cũng chọn mười đứa nhỏ trung tâm lại có tiềm lực tự mình truyền thụ võ nghệ, bình thường Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch ra ngoài liển thay phiên mang bọn họ theo, à Cung Trác Lương, mà Cung Trác Lương để tiện lợi liền đem bọn họ tùy theo lớn nhỏ mà gọi đến Cung Thập, nói cho bọn họ biết đây là đánh số, về phần tên thì vẫn gọi như lúc đầu, chính là mười đứa nhỏ bị Bình Tích cùng Thạch Khang tẩy não hoàn toàn, từ nay về sau chỉ nói số mà không đề cập đến tên vốn có.
Bởi vì một đám nhỏ có ‘đánh số’ sau lại đều thành tâm phúc của Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, cho nên những đứa nhỏ được Thạch Khang mang về dạy dỗ, cũng đều lấy số thứ tự của mình làm vinh quang, bất quá đây đều là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
“Hồi nhị gia, là đại gia mất…….”
Người tôi tớ thần sắc xấu hổ từ trên mặt đứng lên nhìn ánh mắt trào phúng của đồng bạn, cúi người một bên dẫn Cung Trác Lương vào cửa, một bên nhỏ giọng giải thích, mà lúc này quản gia được tin tức liền đi ra, gã vội vàng thức thời tránh ra nhường lại vị trí, lúc này Cung Tam đi theo phía sau Cung Trác Lương tùy tay ném cho gã hai khối bạc vụn, tôi tớ sau khi tiếp nhận vội không ngừng cúi đầu nói cảm tạ, cười tủm tỉm đem bạc thu vào trong đai lưng.
“Nhị gia thỉnh chờ một chút, lão gia cùng phu nhân lập tức ra đến.”
Quản gia đem Cung Trác Lương nghênh đón đến sảnh lớn, liền có nha hoàn đưa trà nóng lên, một đám thần thái đều rất là ân cần.
“Quản gia, trong nhà rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đại gia hai ngày trước không phải vẫn rất tốt sao?”
Cung Trác Lương xụ mặt ngồi trên ghế, trầm giọng hỏi uản gia một câu, bộ dáng uy nghiêm làm cho người ta không dám khinh thường.
Mặc dù Cung Trác Lương bây giờ còn hé ra khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, nhưng ngày càng dần dần thành thục cùng cách nói năng khí thế, thật đúng là không có gì sẽ đem hắn cho tiểu hài tử nhìn, lại nói đến khốc ca Nam Cung Hâm, hai ngày nay khi cùng Cung Trác Lương nói chuyện làm việc, cũng là không kìm chế được xem hắn như bạn bè cùng lứa tuổi mà đối đãi, mà không có chút ý tứ xem hắn nhỏ tuổi.
“Hồi nhị gia…..”
Tuy rằng nguyên nhân thật sự có chút khó nói, nhưng quản gia vẫn là đem sự tình đã trải qua tỉ mỉ nói lại, trong lòng nhịn không được tức giận, nếu như nhà chồng đại thư không xảy ra chuyện này, làm sao có người dám động đến đại gia bọn họ chứ?
Nguyên lai, Cung Trác Ngọc thật sự là cẩu không đổi được ăn S, Kiều gia mang tội chuyện lớn như vậy cũng không thu liễm tính tình, ngày hôm qua hắn ở trên đường thấy một mỹ thiếu niên, liền trộm truy hỏi khách điếm người ta trọ, sau đó thừa dịp buổi tối nghĩ người ta đang mê man liền lẻn vào, kết quả ngược lại bị người ta đạp một cước thiếu chút nữa đá gảy gốc rễ, lại một cước đá thêm vào bụng đuổi ra khỏi cửa phòng, lúc ấy Cung Trác Ngọc hùng hùng hổ hổ trở về nhà, cho nên mọi người cũng không chú ý hắn bị thương, nhưng nửa đêm cùng ngày người lại không ổn, đại phu đến nhà vừa thấy bụng hắn, nói là nội tạng xuất huyết không cứu được, sau đó người sáng sớm liền mất.
“Thiếu niên kia là người nào? Đã báo quan chưa?”
Cung Trác Lương nghe xong hơi nhíu nhíu mi, trong lòng hoài nghi có phải trùng hợp như vậy hay không, một cước liền đá đến nội tạng vỡ tan, ở cổ đại không có giải phẫu ngoại khoa thì chết là cái chắc, nhưng nếu nói là người bên ngoài nhằm vào Cung Trác Ngọc, hắn giống như không đáng giá được như vậy, nghĩ đến vẫn là Cung Trác Ngọc có chút xui xẻo, hoặc là nên nói thiếu niên kia đả thương người tự vệ có chút xui, cứ như vậy lại mang tội lên quan tòa.
“Chúng ta tối hôm qua đã phái người đi khách điếm, kết quả tiểu tử hành hung kia đã chạy không còn thân ảnh, phu nhân không cho báo quan……”
Quản gia nói xong lỗ tai linh hoạt nghe được tiếng bước chân, vội vàng khom người lui sang một bên, mắt xem mũi mũi nhìn tâm không dám lên tiếng.
Một năm này tính tình phu nhân càng lúc càng lớn, bọn họ cũng không dám ở trước mặt nàng có nửa điểm làm càn.
“…… Phụ thân, mẫu thân.”
Làm trò nhiều như vậy, Cung Trác Lương đối Cung lão gia bọn họ vẫn là phải đem mặt mũi lên trên hết, bằng không bẩn chính là thanh danh của mình, ai bảo xu hướng chính của thời đại này là ngu trung ngu hiếu chứ.
Biết thiếu niên kia bỏ chạy, Cung Trác Lương cũng dừng lại tâm tư xem hắn có đáng được giúp đỡ hay không, mà đối với quyết định không báo quan của Cung phu nhân, Cung Trác Lương tâm nói nàng coi như lí trí, phải biết rằng Cung Trác Ngọc hai năm nay có thể tung hoành ở Bạc thành, đều là dựa vào thế lực của Kiều gia, nhưng đồng thời đã kết thù hận không ít, hiện giờ Kiều gia chịu tội, mọi người có lẽ là nhất thời không nhớ ra được Cung gia bên này, cũng có lẽ đều là đang xem chừng, Cung Trác Ngọc vừa chết, Cung gia nếu là yên tĩnh đờ ra, cò lẽ còn có thể miễn qua một ít tai họa, bọn họ nếu là đuổi theo hành hung người, làm cho tất cả mọi người nhớ lại hận cũ, kia mới thật sự là tìm đường chết.
“Lương….. Lương nhi….. Cứu cha… Cứu cứu cha a…..”
Nguyên bản Cung lão gia đang run rẩy đi theo sau Cung phu nhân, vừa thấy Cung Trác Lương, ánh mắt vốn hỗn độn vô thần lập tức sáng ngời, giãy khỏi hoàn đang nâng đỡ muốn chạy đến bên người Cung Trác Lương, biến thành bọn nha hoàn kêu sợ hãi vội tay vội chân bắt lấy lão che kín miệng lại, mà Cung Nhất cùng Cung Tam đứng phía sau ccl thấy vậy, vội một trái một phải chắn trước người của hắn, Cung Lục cũng cẩn thận nhìn mọi người của Cung gia.
“……..”
Cung Trác Lương khoanh tay đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú người trước mắt đã gầy trơ xương, ánh mắt điên lão nhân hoảng sợ khẩn cầu nhìn mình, lại một lần nữa vì sự ngoan độc của Cung phu nhân làm trong lòng phát lạnh, nhưng ngẫm lại chuyện Cung lão gia từng làm với nàng, tay của Cung Trác Lương nắm chặt sau lưng cũng chậm rãi thả lỏng rồi buông ra, mím môi hơi dời đi ánh mắt.
Sau chuyện của Nhược Tử, Cung Trác Lương liền chưa từng gặp qua Cung lão gia, nhưng theo tình báo tìm hiểu về Cung gia có thể biết, Cung phu nhân buộc Cung lão gia dùng loại nha phiến tương tự như thuốc phiện ở hiện đại, khiến cho lão nhiễm thuốc sinh nghiện, như vậy liền có thể tra tấn lão, có thể khống chế lão bảo toàn chính mình.
Cung Trác Lương thừa nhận Cung phu nhân thật sự là thông minh, nàng biết nếu đã không có Cung lão gia, như vậy người bên nhà chính Cung Trác Tường kia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, mà chỉ cần nàng lưu lại mệnh của Cung lão gia, Cung Trác Tường sẽ không có lập trường đến trong nom ‘chuyện nhà’ của bọn họ.
“Ngươi đây là phát điên cái gì! Mau đưa lão gia đi xuống, các ngươi lui ra hết, ta muốn cùng nhị thiếu gia nói chuyện một mình.”
Nhìn thấy thái độ của Cung Trác Lương, trên mặt Cung phu nhân lộ ra tươi cười đáng sợ, đem gia nhân đuổi ra ngoài.
Từ lần trúng độc đó, Cung phu nhân cũng mang theo một thân bệnh, nguyên bản dung nhan có chút kiều mị, lúc này đã có nếp nhăn, tóc cũng xám trắng, hình dáng như bà lão, mà trong mắt Cung Trác Lương, hình tượng của nàng phải nói là vu bà!
“Các ngươi cũng đi ra ngoài trước đi.”
Nhìn gương mặt xấu xí đáng sợ của Cung phu nhân, trong lòng Cung Trác Lương thở dài, làm cho ba thiếu niên vẫn đang bảo hộ phía trước mình lui ra ngoài, hắn hiện tại cũng không cần lo lắng Cung nhân gây bất lợi cho mình.
Hiện giờ Kiều gia đã mang tội, mà chính Cung Trác Lương có tài sản sống yên phận, phía sau còn có Cung Trác Tường bảo hộ, cho nên việc thay thế xuất giá đã không còn là nhược điểm gì, dù sao không ai có thể uy hiếp được an nguy của Cung Trác Lương.
Bất quá vì tiền đồ thanh danh của Kiều Ứng Trạch, cho nên Cung Trác Lương hy vọng vở tuồng này có thể kết thúc theo kế hoạch của bọn họ, dù sao ở thời đại này, một là bởi vì tưởng niệm vợ mà lấy em vợ là nam nhân làm vợ kế, thế nhân sẽ nói y là tình thánh, mà lấy một nam nhân làm vợ cả đối y si mê không dứt, thế nhân sẽ phỉ nhổ y.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, không đợi Cung Trác Lương mở miệng hỏi, Cung phu nhân đã nói ra ý của nàng, là phải làm cho Kiều Ứng Trạch ‘hưu thê’, miễn cho Cung gia bị Kiều gia liên lụy.
“Buồn cười!”
Cung Trác Lương nhìn Cung phu nhân thập phần đương nhiên không nói gì, không rõ người này tại sao có hể không biết xấu hổ đến nước này, nàng nghĩ nàng là ai? Lại có tư cách gì đưa ra yêu cầu như thế!
“Dù sao kế hoạch của các ngươi cũng là để cho Nghiên nhi chết bệnh, nếu là Nghiên nhi mang thân phận con dâu Kiều gia, nàng chính là cùng Kiều cử nhân chôn cùng phần mộ của Kiều gia, đến khi đó có thể không còn vị trí của ngươi, nếu là nhân cơ hội này hưu thê, Kiều cử nhân không chỉ sẽ không mang ác danh, ngược lại có thể chiếm được thanh danh tốt biết trân trọng thân tộc của thê tử, ngươi cũng có thể vì chính bản thân mình, ta cũng có thể bảo trụ an nguy Cung gia, chẳng phải cơ hội tốt hiếm có sao?”
Cung phu nhân không hổ là kinh thương nhiều năm luyện ta tài ăn nói, rõ ràng là nàng sợ mình bị liên lụy, cho nên nóng lòng cùng Kiều gia phân rõ giới hạn, nhưng nói ra khỏi miệng, lại giống như thật sự tốt cho Cung Trác Lương bọn họ.
Nói hết việc tốt, chỗ hại nàng một chút cũng không nói, thí dụ như Kiều gia nếu thật sự giống như trong lời đồn đãi, cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, họa diệt cửu tộc a, kia mệnh Kiều Ứng Trạch đều không còn, bản thân Cung Trác Lương bất quá chỉ là em vợ, về sau như thế nào bước chân vào phần mộ Kiều gia? Hắn dù muốn minh hôn cũng không ai đồng ý đi……
“Hừ!”
Áp chế ý tưởng không khả dụng trong đầu mình, vẻ mặt Cung Trác Lương khó lường nhìn chằm chằm Cung phu nhân, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, cũng không nói là đồng ý, nhưng cũng chưa nói cự tuyệt…..
Mặc dù trong lòng hiểu được Cung phu nhân đang tính cái gì, nhưng Cung Trác Lương thừa nhận nàng nói đúng trọng điểm, mình là mang danh Cung Trác Nghiên ‘gả’ đi, chẳng lẽ cũng muốn mang danh Cung Trác Nghiên cùng Kiều Ứng Trạch hợp táng sao? Đây chính là làm cho người ta rất khó chịu!
Hơn nữa trong lời Cung phu nhân cũng nhắc nhở Cung Trác Lương, nàng có thể nghĩ đến muốn Kiều Ứng Trạch hưu thê để bảo toàn Cung gia bình an, như vậy Kiều Ứng Trạch thông minh như vậy, y sẽ không ý thức được một chút ở phương diện này sao? Nhưng Kiều Ứng Trạch mấy ngày qua tuy rằng vì Kiều gia ưu sầu đến thượng hỏa, lại giống như một chút cũng không lo sợ sẽ liên lụy tới mình, đây cũng không phải là tính cách của y a……
“Tiểu dạng…”
Cung Trác Lương nheo mắt lại nhìn nhìn trời, khóe miệng nổi lên ý cười nguy hiểm, mấy ngày nay hắn rất bận rộn nghĩ đến đại cục, nếu không phải cọp mẹ nói đến, hắn còn không chú ý tới chi tiết nhỏ khác thường này, hừ hừ, hiện tại hắn cũng phải về nhà nhìn xem, tiểu tướng công của hắn có làm ra ‘chuyện xấu’ gì không.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Kinh thành, Dương phủ.
Từ Hình bộ quan viên mang đến lệnh cấm túc cho Kiều Ứng Hiên, chờ sau khi có công văn kết án, cả người hắn liền trở nên thập phần trầm ổn nội liễm, đối với lời khuyên của thê tử cùng nhạc phụ muốn hắn an tâm ở lại kinh thành, hắn cũng đều là trầm mặc lắng nghe, cũng không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, thẳng đến khi Lư Tử Kiện cùng Cung Trác Tường đến thăm hắn, Kiều Ứng Hiên mới nói với hai người quyết định của mình.
“Ngươi muốn về Bạc thành? Này……”
Lư Tử Kiện là hôm nay bị Cung Trác Tường ‘chặn’ ở trong nhà mới biết được, Kiều gia thế nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, lập tức bỏ qua chuyện mình trốn tránh Cung Trác Tường, ngồi trên xe ngựa của hắn chạy đến Dương gia.
Lại nói tiếp cũng là bởi vì quy củ đi lại trong kinh, trên đường quan mấy phẩm nhìn cỗ kiệu đi là có thể biết được, mà trừ bỏ hoàng thân cùng võ tướng cũng không cho cưỡi ngựa trong kinh, Lư Tử Kiện vừa tới đây chính là nghẹn khuất chết đi được, bởi vì hắn có tật xấu khác người, ‘say xe’ rất tra tấn người.
“Sư huynh yên tâm, ta sẽ không chạy về ngay bây giờ để gây thêm phiền phức cho mọi người, phụ thân đang trên đường vào kinh, ta thân là nhi tử, cũng muốn hảo hảo chiếu cố ông, cho nên chờ Hình bộ đem lệnh cấm túc của ta gỡ bỏ thì khởi hành, hiện giờ trong nhà chỉ có nữ nhân cùng trẻ nhỏ, đại ca thân thể lại không tốt, ta thật sự lo lắng.”
Giống như trong một đêm hoàn toàn trưởng thành, lúc này trên người Kiều Ứng Hiên, nửa điểm xúc động của quá khứ cũng không thấy, mà nếu là người quen thuộc của hắn liền phát hiện, trên người Kiều Ứng Hiên không thấy, còn có tươi cười như ánh mặt trời xưa nay của hắn….. Trưởng thành như vậy, không khỏi làm người ta đau lòng.
“Trong nhà bên kia Hiên đệ không cần lo lắng, Ứng Trạch cùng Lương nhi sẽ chiếu cố các nàng.”
Cung Trác Tường mắt nhìn còn kém nhào qua ôm Kiều Ứng Hiên đến an ủi Lư Tử Kiện, thành công đem người nọ đông cứng trên ghế, lúc này mới chậm rãi khuyên Kiều Ứng Hiên một câu.
“Quả nhiên, Tường ca cũng cùng nhạc phụ đã sớm biết rõ sự tình….. Ca ca cùng tẩu tử cũng đều biết đi, cho nên lúc ta đi mới có thể cẫn thận dặn dò như vậy.”
Ở trước mặt Lư Tử Kiện cùng Cung Trác Tường thân cận giống như huynh trưởng này, mặt nạ thành thục ổn trọng của Kiều Ứng Hiên rốt cục có vết rách, hắn cụp mắt xuống không để cho bọn họ nhìn thấy ánh mắt phím hồng của mình, có chút ủy khuất áp chế khóe miệng.
“Hiên đệ, Kiều tri phủ lần này tội danh mặc dù nặng, nhưng thánh thượng nhân từ, chắc chắn phán tội nhẹ, lục khoa bên kia còn thiếu vị trí binh khoa cấp sự trung, ta nhờ người để lại cho ngươi, còn có tòa nhà trong kinh, đồ cần dùng chờ sóng gió qua đi mới mua sắm tốt, bạc đều là Ứng Trạch cấp cho, ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần ngươi về sau có thể hảo hảo làm tốt, không uổng phí chúng ta cùng tâm của ca ca ngươi.”
Cung Trác Tường không phủ nhận phán đoán của Kiều Ứng Hiên, mà đối với chuyển biến của hắn, trong lòng Cung Trác Tường cũng là hiểu rõ, đại nam hài lạc quan sáng sủa trước kia mặc dù tốt, nhưng là trụ cột của một gia tộc, lại không thể được, nếu là trải qua chuyện này có thể chân chính lớn dần lên, đó cũng là chuyện tốt.
“Quả nhiên……. Tường ca, sư huynh, ta biết nên làm thế nào, các ngươi yên tâm đi.”
Nghe nói được Cung Trác Tường nói Kiều Ứng Trạch đã thay mình chuẩn bị tốt hết thảy, khóe miệng Kiều Ứng Hiên nổi lên một mạt cười khổ, nhưng lập tức hắn hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu chăm chú nhìn hai người, hắn nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ca ca.
“Hảo huynh đệ.”
Nhìn ra được quyết tâm cùng nghị lực của Kiều Ứng Hiên, Lư Tử Kiện có chút cảm thấy con trai nhà mình trưởng thành lớn lên mà tự hào, bất quá trên mặt mới treo lên nụ cười, liền nhìn thấy Cung Trác Tường ‘âm trầm’ nhìn mình lom lom, Lư Tử Kiện vội nâng chung trà lên dời ánh mắt, tim gan của hắn phù phù đập không ngừng, thầm nghĩ rõ ràng chịu thiệt chính là ta có được không, ngươi lão kia khó chịu cái P a a a!
Không đề cập đến Lư Tử Kiện bên này vừa mới rời khỏi Dương phủ đã bỏ chạy không thấy bóng dang, làm cho Cung Trác Tường ngay cả một sợi tóc cũng chưa cầm lấy được, chỉ nói Kiều Ứng Hiên một mình về thư phòng suy nghĩ thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm về phòng, chỉ thấy Dương Doanh Mạt đang ngồi trong phòng may quần áo cho hài tử, chỉ là loại hoa văn kia Kiều Ứng Hiên thấy nàng thêu vài ngày cũng chưa thêu xong, có thể thấy được lòng của nàng căn bản không đặt trên đó.
“Mạt nhi….. Chờ án của phụ thân kết thúc, ta trở về Bạc thành một chuyến án trí người nhà, Cung gia đường ca đã thay ta tính rồi, chờ sau khi ta quay về kinh, trước đi làm ở lục khoa cấp sự trung, về sau lại thi đổ võ cử trải nghiệm một chút rồi bổ chổ thiếu của lục bộ.”
Thấy Dương Doanh Mạt vừa nghe mình muốn về Bạc thành liền đâm trúng tay, Kiều Ứng Hiên vội đem câu nói nói kế tiếp nói xong, đi qua nắm lấy vai hê tử, theo bản năng nhìn xuống bụng của nàng, chỉ là Dương Doanh Mạt đã thay bộ quần áo thùng thình, nên nhìn bên ngoài không thấy được cái gì, Kiều Ứng Hiên do dự một chút, vẫn là đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ tốt con của mình, bảo vệ tốt người nhà của mình, về sau, nhất định không để cho bọn họ lại chịu ủy khuất.
“Tướng công…..”
Dương Doanh Mạt vành mắt ửng đỏ dựa vào ngực Kiều Ứng Hiên, tâm treo lơ lửng vài ngày cuối cùng cũng hạ xuống, rốt cục, nàng không cần ở nhà mẹ đẻ cùng trượng phu khó xử, trời biết nàng sợ Kiều Ứng Hiên tính tình quật cường, sẽ vì quyết định của cha mẹ mình bỏ hai mẹ con mình mà đi.
“Ta hiểu được…….”
Trấn an vỗ nhẹ bả vai Dương Doanh Mạt, trong lòng Kiều Ứng Hiên hơi hơi thở dài, hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu sẽ không giúp Kiều gia, lúc trước muốn giúp đỡ mình, cũng sợ là một loại bố thí sợ con gái mình chịu khổ, mà chính Dương Doanh Mạt, làm sao không tức giận cuộc hôn nhân này chứ?
Ở Dương phủ sống qua vài ngày ăn nhờ ở đậu, Kiều Ứng Hiên đã trải qua nhiều cảm thụ mà trước kia chưa từng có, tôi tớ Dương gia đối với mình chậm trễ vắng vẻ, ánh mắt nhìn mình như đang nhìn khất cái mà khinh thường, Kiều Ứng Hiên dù muốn làm bộ như không biết cũng khó.
Ngẫm lại thái độ phụ mẫu mình trước kia đối đãi ca ca cùng tẩu tẩu, Kiều Ứng Hiên biết mình cũng không có tư cách gì nổi giận với Cung gia, chính là trong lòng….. Chung quy không phải người một nhà a.
Cung Trác Lương muốn xuống ngựa, tôi tớ ở cửa nhìn thấy, vội vàng cung kính kêu tiếng nhị gia, thậm chí còn lanh lợi chạy chậm lại giữ ngựa cho Cung Trác Lương, rõ ràng là muốn cho Cung Trác Lương nịnh bợ Cung Trác Lương…… Hiện tại trong Bạc thành người nào không biết chủ nhân của hiệu sách Lương Trạch chứ, trước mắt nhà chồng đại tiểu thư phải chịu tội, nghe nói quan hệ họ hàng thân thích đều bị liên lụy, trong nhà lại không có trụ cột, về sau nhà chính bên này không chừng đều phải dựa vào nhị gia, tuy nói là chia nhà, nhưng rốt cuộc cũng là quan hệ cốt nhục huyết thống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Có chút chán ghét nhìn tôi tớ bên chân, Cung Trác Lương mang theo ngựa lùi lại hai bước, sau đó chính mình lưu loát nhảy xuống, mà dây cương đã được Cung Thất tiếp được, chờ hắn ở bên ngoài, còn ba thiếu niên tùy tùng khác thì đi theo Cung Trác Lương cùng nhau vào cửa.
Từ khi Thạch Khang theo Bình Tích cùng nhau ở lại Kiều phủ, hắn liền thay đổi cách làm không chuyên quyền ngày xưa, trừ bỏ đem công tác trước kia của mình tự mình gánh vát, còn lấy danh nghĩa Cung Trác Lương mua một ít thiếu niên cô nhi về huấn luyện, cũng chọn mười đứa nhỏ trung tâm lại có tiềm lực tự mình truyền thụ võ nghệ, bình thường Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch ra ngoài liển thay phiên mang bọn họ theo, à Cung Trác Lương, mà Cung Trác Lương để tiện lợi liền đem bọn họ tùy theo lớn nhỏ mà gọi đến Cung Thập, nói cho bọn họ biết đây là đánh số, về phần tên thì vẫn gọi như lúc đầu, chính là mười đứa nhỏ bị Bình Tích cùng Thạch Khang tẩy não hoàn toàn, từ nay về sau chỉ nói số mà không đề cập đến tên vốn có.
Bởi vì một đám nhỏ có ‘đánh số’ sau lại đều thành tâm phúc của Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, cho nên những đứa nhỏ được Thạch Khang mang về dạy dỗ, cũng đều lấy số thứ tự của mình làm vinh quang, bất quá đây đều là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
“Hồi nhị gia, là đại gia mất…….”
Người tôi tớ thần sắc xấu hổ từ trên mặt đứng lên nhìn ánh mắt trào phúng của đồng bạn, cúi người một bên dẫn Cung Trác Lương vào cửa, một bên nhỏ giọng giải thích, mà lúc này quản gia được tin tức liền đi ra, gã vội vàng thức thời tránh ra nhường lại vị trí, lúc này Cung Tam đi theo phía sau Cung Trác Lương tùy tay ném cho gã hai khối bạc vụn, tôi tớ sau khi tiếp nhận vội không ngừng cúi đầu nói cảm tạ, cười tủm tỉm đem bạc thu vào trong đai lưng.
“Nhị gia thỉnh chờ một chút, lão gia cùng phu nhân lập tức ra đến.”
Quản gia đem Cung Trác Lương nghênh đón đến sảnh lớn, liền có nha hoàn đưa trà nóng lên, một đám thần thái đều rất là ân cần.
“Quản gia, trong nhà rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đại gia hai ngày trước không phải vẫn rất tốt sao?”
Cung Trác Lương xụ mặt ngồi trên ghế, trầm giọng hỏi uản gia một câu, bộ dáng uy nghiêm làm cho người ta không dám khinh thường.
Mặc dù Cung Trác Lương bây giờ còn hé ra khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, nhưng ngày càng dần dần thành thục cùng cách nói năng khí thế, thật đúng là không có gì sẽ đem hắn cho tiểu hài tử nhìn, lại nói đến khốc ca Nam Cung Hâm, hai ngày nay khi cùng Cung Trác Lương nói chuyện làm việc, cũng là không kìm chế được xem hắn như bạn bè cùng lứa tuổi mà đối đãi, mà không có chút ý tứ xem hắn nhỏ tuổi.
“Hồi nhị gia…..”
Tuy rằng nguyên nhân thật sự có chút khó nói, nhưng quản gia vẫn là đem sự tình đã trải qua tỉ mỉ nói lại, trong lòng nhịn không được tức giận, nếu như nhà chồng đại thư không xảy ra chuyện này, làm sao có người dám động đến đại gia bọn họ chứ?
Nguyên lai, Cung Trác Ngọc thật sự là cẩu không đổi được ăn S, Kiều gia mang tội chuyện lớn như vậy cũng không thu liễm tính tình, ngày hôm qua hắn ở trên đường thấy một mỹ thiếu niên, liền trộm truy hỏi khách điếm người ta trọ, sau đó thừa dịp buổi tối nghĩ người ta đang mê man liền lẻn vào, kết quả ngược lại bị người ta đạp một cước thiếu chút nữa đá gảy gốc rễ, lại một cước đá thêm vào bụng đuổi ra khỏi cửa phòng, lúc ấy Cung Trác Ngọc hùng hùng hổ hổ trở về nhà, cho nên mọi người cũng không chú ý hắn bị thương, nhưng nửa đêm cùng ngày người lại không ổn, đại phu đến nhà vừa thấy bụng hắn, nói là nội tạng xuất huyết không cứu được, sau đó người sáng sớm liền mất.
“Thiếu niên kia là người nào? Đã báo quan chưa?”
Cung Trác Lương nghe xong hơi nhíu nhíu mi, trong lòng hoài nghi có phải trùng hợp như vậy hay không, một cước liền đá đến nội tạng vỡ tan, ở cổ đại không có giải phẫu ngoại khoa thì chết là cái chắc, nhưng nếu nói là người bên ngoài nhằm vào Cung Trác Ngọc, hắn giống như không đáng giá được như vậy, nghĩ đến vẫn là Cung Trác Ngọc có chút xui xẻo, hoặc là nên nói thiếu niên kia đả thương người tự vệ có chút xui, cứ như vậy lại mang tội lên quan tòa.
“Chúng ta tối hôm qua đã phái người đi khách điếm, kết quả tiểu tử hành hung kia đã chạy không còn thân ảnh, phu nhân không cho báo quan……”
Quản gia nói xong lỗ tai linh hoạt nghe được tiếng bước chân, vội vàng khom người lui sang một bên, mắt xem mũi mũi nhìn tâm không dám lên tiếng.
Một năm này tính tình phu nhân càng lúc càng lớn, bọn họ cũng không dám ở trước mặt nàng có nửa điểm làm càn.
“…… Phụ thân, mẫu thân.”
Làm trò nhiều như vậy, Cung Trác Lương đối Cung lão gia bọn họ vẫn là phải đem mặt mũi lên trên hết, bằng không bẩn chính là thanh danh của mình, ai bảo xu hướng chính của thời đại này là ngu trung ngu hiếu chứ.
Biết thiếu niên kia bỏ chạy, Cung Trác Lương cũng dừng lại tâm tư xem hắn có đáng được giúp đỡ hay không, mà đối với quyết định không báo quan của Cung phu nhân, Cung Trác Lương tâm nói nàng coi như lí trí, phải biết rằng Cung Trác Ngọc hai năm nay có thể tung hoành ở Bạc thành, đều là dựa vào thế lực của Kiều gia, nhưng đồng thời đã kết thù hận không ít, hiện giờ Kiều gia chịu tội, mọi người có lẽ là nhất thời không nhớ ra được Cung gia bên này, cũng có lẽ đều là đang xem chừng, Cung Trác Ngọc vừa chết, Cung gia nếu là yên tĩnh đờ ra, cò lẽ còn có thể miễn qua một ít tai họa, bọn họ nếu là đuổi theo hành hung người, làm cho tất cả mọi người nhớ lại hận cũ, kia mới thật sự là tìm đường chết.
“Lương….. Lương nhi….. Cứu cha… Cứu cứu cha a…..”
Nguyên bản Cung lão gia đang run rẩy đi theo sau Cung phu nhân, vừa thấy Cung Trác Lương, ánh mắt vốn hỗn độn vô thần lập tức sáng ngời, giãy khỏi hoàn đang nâng đỡ muốn chạy đến bên người Cung Trác Lương, biến thành bọn nha hoàn kêu sợ hãi vội tay vội chân bắt lấy lão che kín miệng lại, mà Cung Nhất cùng Cung Tam đứng phía sau ccl thấy vậy, vội một trái một phải chắn trước người của hắn, Cung Lục cũng cẩn thận nhìn mọi người của Cung gia.
“……..”
Cung Trác Lương khoanh tay đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú người trước mắt đã gầy trơ xương, ánh mắt điên lão nhân hoảng sợ khẩn cầu nhìn mình, lại một lần nữa vì sự ngoan độc của Cung phu nhân làm trong lòng phát lạnh, nhưng ngẫm lại chuyện Cung lão gia từng làm với nàng, tay của Cung Trác Lương nắm chặt sau lưng cũng chậm rãi thả lỏng rồi buông ra, mím môi hơi dời đi ánh mắt.
Sau chuyện của Nhược Tử, Cung Trác Lương liền chưa từng gặp qua Cung lão gia, nhưng theo tình báo tìm hiểu về Cung gia có thể biết, Cung phu nhân buộc Cung lão gia dùng loại nha phiến tương tự như thuốc phiện ở hiện đại, khiến cho lão nhiễm thuốc sinh nghiện, như vậy liền có thể tra tấn lão, có thể khống chế lão bảo toàn chính mình.
Cung Trác Lương thừa nhận Cung phu nhân thật sự là thông minh, nàng biết nếu đã không có Cung lão gia, như vậy người bên nhà chính Cung Trác Tường kia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, mà chỉ cần nàng lưu lại mệnh của Cung lão gia, Cung Trác Tường sẽ không có lập trường đến trong nom ‘chuyện nhà’ của bọn họ.
“Ngươi đây là phát điên cái gì! Mau đưa lão gia đi xuống, các ngươi lui ra hết, ta muốn cùng nhị thiếu gia nói chuyện một mình.”
Nhìn thấy thái độ của Cung Trác Lương, trên mặt Cung phu nhân lộ ra tươi cười đáng sợ, đem gia nhân đuổi ra ngoài.
Từ lần trúng độc đó, Cung phu nhân cũng mang theo một thân bệnh, nguyên bản dung nhan có chút kiều mị, lúc này đã có nếp nhăn, tóc cũng xám trắng, hình dáng như bà lão, mà trong mắt Cung Trác Lương, hình tượng của nàng phải nói là vu bà!
“Các ngươi cũng đi ra ngoài trước đi.”
Nhìn gương mặt xấu xí đáng sợ của Cung phu nhân, trong lòng Cung Trác Lương thở dài, làm cho ba thiếu niên vẫn đang bảo hộ phía trước mình lui ra ngoài, hắn hiện tại cũng không cần lo lắng Cung nhân gây bất lợi cho mình.
Hiện giờ Kiều gia đã mang tội, mà chính Cung Trác Lương có tài sản sống yên phận, phía sau còn có Cung Trác Tường bảo hộ, cho nên việc thay thế xuất giá đã không còn là nhược điểm gì, dù sao không ai có thể uy hiếp được an nguy của Cung Trác Lương.
Bất quá vì tiền đồ thanh danh của Kiều Ứng Trạch, cho nên Cung Trác Lương hy vọng vở tuồng này có thể kết thúc theo kế hoạch của bọn họ, dù sao ở thời đại này, một là bởi vì tưởng niệm vợ mà lấy em vợ là nam nhân làm vợ kế, thế nhân sẽ nói y là tình thánh, mà lấy một nam nhân làm vợ cả đối y si mê không dứt, thế nhân sẽ phỉ nhổ y.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, không đợi Cung Trác Lương mở miệng hỏi, Cung phu nhân đã nói ra ý của nàng, là phải làm cho Kiều Ứng Trạch ‘hưu thê’, miễn cho Cung gia bị Kiều gia liên lụy.
“Buồn cười!”
Cung Trác Lương nhìn Cung phu nhân thập phần đương nhiên không nói gì, không rõ người này tại sao có hể không biết xấu hổ đến nước này, nàng nghĩ nàng là ai? Lại có tư cách gì đưa ra yêu cầu như thế!
“Dù sao kế hoạch của các ngươi cũng là để cho Nghiên nhi chết bệnh, nếu là Nghiên nhi mang thân phận con dâu Kiều gia, nàng chính là cùng Kiều cử nhân chôn cùng phần mộ của Kiều gia, đến khi đó có thể không còn vị trí của ngươi, nếu là nhân cơ hội này hưu thê, Kiều cử nhân không chỉ sẽ không mang ác danh, ngược lại có thể chiếm được thanh danh tốt biết trân trọng thân tộc của thê tử, ngươi cũng có thể vì chính bản thân mình, ta cũng có thể bảo trụ an nguy Cung gia, chẳng phải cơ hội tốt hiếm có sao?”
Cung phu nhân không hổ là kinh thương nhiều năm luyện ta tài ăn nói, rõ ràng là nàng sợ mình bị liên lụy, cho nên nóng lòng cùng Kiều gia phân rõ giới hạn, nhưng nói ra khỏi miệng, lại giống như thật sự tốt cho Cung Trác Lương bọn họ.
Nói hết việc tốt, chỗ hại nàng một chút cũng không nói, thí dụ như Kiều gia nếu thật sự giống như trong lời đồn đãi, cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, họa diệt cửu tộc a, kia mệnh Kiều Ứng Trạch đều không còn, bản thân Cung Trác Lương bất quá chỉ là em vợ, về sau như thế nào bước chân vào phần mộ Kiều gia? Hắn dù muốn minh hôn cũng không ai đồng ý đi……
“Hừ!”
Áp chế ý tưởng không khả dụng trong đầu mình, vẻ mặt Cung Trác Lương khó lường nhìn chằm chằm Cung phu nhân, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, cũng không nói là đồng ý, nhưng cũng chưa nói cự tuyệt…..
Mặc dù trong lòng hiểu được Cung phu nhân đang tính cái gì, nhưng Cung Trác Lương thừa nhận nàng nói đúng trọng điểm, mình là mang danh Cung Trác Nghiên ‘gả’ đi, chẳng lẽ cũng muốn mang danh Cung Trác Nghiên cùng Kiều Ứng Trạch hợp táng sao? Đây chính là làm cho người ta rất khó chịu!
Hơn nữa trong lời Cung phu nhân cũng nhắc nhở Cung Trác Lương, nàng có thể nghĩ đến muốn Kiều Ứng Trạch hưu thê để bảo toàn Cung gia bình an, như vậy Kiều Ứng Trạch thông minh như vậy, y sẽ không ý thức được một chút ở phương diện này sao? Nhưng Kiều Ứng Trạch mấy ngày qua tuy rằng vì Kiều gia ưu sầu đến thượng hỏa, lại giống như một chút cũng không lo sợ sẽ liên lụy tới mình, đây cũng không phải là tính cách của y a……
“Tiểu dạng…”
Cung Trác Lương nheo mắt lại nhìn nhìn trời, khóe miệng nổi lên ý cười nguy hiểm, mấy ngày nay hắn rất bận rộn nghĩ đến đại cục, nếu không phải cọp mẹ nói đến, hắn còn không chú ý tới chi tiết nhỏ khác thường này, hừ hừ, hiện tại hắn cũng phải về nhà nhìn xem, tiểu tướng công của hắn có làm ra ‘chuyện xấu’ gì không.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Kinh thành, Dương phủ.
Từ Hình bộ quan viên mang đến lệnh cấm túc cho Kiều Ứng Hiên, chờ sau khi có công văn kết án, cả người hắn liền trở nên thập phần trầm ổn nội liễm, đối với lời khuyên của thê tử cùng nhạc phụ muốn hắn an tâm ở lại kinh thành, hắn cũng đều là trầm mặc lắng nghe, cũng không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, thẳng đến khi Lư Tử Kiện cùng Cung Trác Tường đến thăm hắn, Kiều Ứng Hiên mới nói với hai người quyết định của mình.
“Ngươi muốn về Bạc thành? Này……”
Lư Tử Kiện là hôm nay bị Cung Trác Tường ‘chặn’ ở trong nhà mới biết được, Kiều gia thế nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, lập tức bỏ qua chuyện mình trốn tránh Cung Trác Tường, ngồi trên xe ngựa của hắn chạy đến Dương gia.
Lại nói tiếp cũng là bởi vì quy củ đi lại trong kinh, trên đường quan mấy phẩm nhìn cỗ kiệu đi là có thể biết được, mà trừ bỏ hoàng thân cùng võ tướng cũng không cho cưỡi ngựa trong kinh, Lư Tử Kiện vừa tới đây chính là nghẹn khuất chết đi được, bởi vì hắn có tật xấu khác người, ‘say xe’ rất tra tấn người.
“Sư huynh yên tâm, ta sẽ không chạy về ngay bây giờ để gây thêm phiền phức cho mọi người, phụ thân đang trên đường vào kinh, ta thân là nhi tử, cũng muốn hảo hảo chiếu cố ông, cho nên chờ Hình bộ đem lệnh cấm túc của ta gỡ bỏ thì khởi hành, hiện giờ trong nhà chỉ có nữ nhân cùng trẻ nhỏ, đại ca thân thể lại không tốt, ta thật sự lo lắng.”
Giống như trong một đêm hoàn toàn trưởng thành, lúc này trên người Kiều Ứng Hiên, nửa điểm xúc động của quá khứ cũng không thấy, mà nếu là người quen thuộc của hắn liền phát hiện, trên người Kiều Ứng Hiên không thấy, còn có tươi cười như ánh mặt trời xưa nay của hắn….. Trưởng thành như vậy, không khỏi làm người ta đau lòng.
“Trong nhà bên kia Hiên đệ không cần lo lắng, Ứng Trạch cùng Lương nhi sẽ chiếu cố các nàng.”
Cung Trác Tường mắt nhìn còn kém nhào qua ôm Kiều Ứng Hiên đến an ủi Lư Tử Kiện, thành công đem người nọ đông cứng trên ghế, lúc này mới chậm rãi khuyên Kiều Ứng Hiên một câu.
“Quả nhiên, Tường ca cũng cùng nhạc phụ đã sớm biết rõ sự tình….. Ca ca cùng tẩu tử cũng đều biết đi, cho nên lúc ta đi mới có thể cẫn thận dặn dò như vậy.”
Ở trước mặt Lư Tử Kiện cùng Cung Trác Tường thân cận giống như huynh trưởng này, mặt nạ thành thục ổn trọng của Kiều Ứng Hiên rốt cục có vết rách, hắn cụp mắt xuống không để cho bọn họ nhìn thấy ánh mắt phím hồng của mình, có chút ủy khuất áp chế khóe miệng.
“Hiên đệ, Kiều tri phủ lần này tội danh mặc dù nặng, nhưng thánh thượng nhân từ, chắc chắn phán tội nhẹ, lục khoa bên kia còn thiếu vị trí binh khoa cấp sự trung, ta nhờ người để lại cho ngươi, còn có tòa nhà trong kinh, đồ cần dùng chờ sóng gió qua đi mới mua sắm tốt, bạc đều là Ứng Trạch cấp cho, ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần ngươi về sau có thể hảo hảo làm tốt, không uổng phí chúng ta cùng tâm của ca ca ngươi.”
Cung Trác Tường không phủ nhận phán đoán của Kiều Ứng Hiên, mà đối với chuyển biến của hắn, trong lòng Cung Trác Tường cũng là hiểu rõ, đại nam hài lạc quan sáng sủa trước kia mặc dù tốt, nhưng là trụ cột của một gia tộc, lại không thể được, nếu là trải qua chuyện này có thể chân chính lớn dần lên, đó cũng là chuyện tốt.
“Quả nhiên……. Tường ca, sư huynh, ta biết nên làm thế nào, các ngươi yên tâm đi.”
Nghe nói được Cung Trác Tường nói Kiều Ứng Trạch đã thay mình chuẩn bị tốt hết thảy, khóe miệng Kiều Ứng Hiên nổi lên một mạt cười khổ, nhưng lập tức hắn hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu chăm chú nhìn hai người, hắn nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ca ca.
“Hảo huynh đệ.”
Nhìn ra được quyết tâm cùng nghị lực của Kiều Ứng Hiên, Lư Tử Kiện có chút cảm thấy con trai nhà mình trưởng thành lớn lên mà tự hào, bất quá trên mặt mới treo lên nụ cười, liền nhìn thấy Cung Trác Tường ‘âm trầm’ nhìn mình lom lom, Lư Tử Kiện vội nâng chung trà lên dời ánh mắt, tim gan của hắn phù phù đập không ngừng, thầm nghĩ rõ ràng chịu thiệt chính là ta có được không, ngươi lão kia khó chịu cái P a a a!
Không đề cập đến Lư Tử Kiện bên này vừa mới rời khỏi Dương phủ đã bỏ chạy không thấy bóng dang, làm cho Cung Trác Tường ngay cả một sợi tóc cũng chưa cầm lấy được, chỉ nói Kiều Ứng Hiên một mình về thư phòng suy nghĩ thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm về phòng, chỉ thấy Dương Doanh Mạt đang ngồi trong phòng may quần áo cho hài tử, chỉ là loại hoa văn kia Kiều Ứng Hiên thấy nàng thêu vài ngày cũng chưa thêu xong, có thể thấy được lòng của nàng căn bản không đặt trên đó.
“Mạt nhi….. Chờ án của phụ thân kết thúc, ta trở về Bạc thành một chuyến án trí người nhà, Cung gia đường ca đã thay ta tính rồi, chờ sau khi ta quay về kinh, trước đi làm ở lục khoa cấp sự trung, về sau lại thi đổ võ cử trải nghiệm một chút rồi bổ chổ thiếu của lục bộ.”
Thấy Dương Doanh Mạt vừa nghe mình muốn về Bạc thành liền đâm trúng tay, Kiều Ứng Hiên vội đem câu nói nói kế tiếp nói xong, đi qua nắm lấy vai hê tử, theo bản năng nhìn xuống bụng của nàng, chỉ là Dương Doanh Mạt đã thay bộ quần áo thùng thình, nên nhìn bên ngoài không thấy được cái gì, Kiều Ứng Hiên do dự một chút, vẫn là đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ tốt con của mình, bảo vệ tốt người nhà của mình, về sau, nhất định không để cho bọn họ lại chịu ủy khuất.
“Tướng công…..”
Dương Doanh Mạt vành mắt ửng đỏ dựa vào ngực Kiều Ứng Hiên, tâm treo lơ lửng vài ngày cuối cùng cũng hạ xuống, rốt cục, nàng không cần ở nhà mẹ đẻ cùng trượng phu khó xử, trời biết nàng sợ Kiều Ứng Hiên tính tình quật cường, sẽ vì quyết định của cha mẹ mình bỏ hai mẹ con mình mà đi.
“Ta hiểu được…….”
Trấn an vỗ nhẹ bả vai Dương Doanh Mạt, trong lòng Kiều Ứng Hiên hơi hơi thở dài, hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu sẽ không giúp Kiều gia, lúc trước muốn giúp đỡ mình, cũng sợ là một loại bố thí sợ con gái mình chịu khổ, mà chính Dương Doanh Mạt, làm sao không tức giận cuộc hôn nhân này chứ?
Ở Dương phủ sống qua vài ngày ăn nhờ ở đậu, Kiều Ứng Hiên đã trải qua nhiều cảm thụ mà trước kia chưa từng có, tôi tớ Dương gia đối với mình chậm trễ vắng vẻ, ánh mắt nhìn mình như đang nhìn khất cái mà khinh thường, Kiều Ứng Hiên dù muốn làm bộ như không biết cũng khó.
Ngẫm lại thái độ phụ mẫu mình trước kia đối đãi ca ca cùng tẩu tẩu, Kiều Ứng Hiên biết mình cũng không có tư cách gì nổi giận với Cung gia, chính là trong lòng….. Chung quy không phải người một nhà a.
/94
|