Sau khi Trung thân vương quay về kinh, vài ngày đầu dành cho đế vương, thời gian vài ngày sau là dành cho hoàng tộc dòng họ. Bởi vì đến nay hắn đều không có chính phi và thứ phi, nữ quyến tôn quý nhất trong phủ chính là mẹ ruột của hắn Nhu thái phi, mà Nhu thái phi xuất thân là cung nữ là bé gái mồ côi không thân không tộc, cho nên cuối cùng hắn cũng không cần lãng phí nhiều thời gian để đi xã giao.
Về phần những đại thần quý tộc khác hiển nhiên không đủ tư cách để Trung thân vương chủ động đi gặp mặt, mà bởi vì thay tiên hoàng giữ đạo hiếu mà vẫn đóng chặt đại môn Thân vương phủ, cũng không phải bọn họ muốn đi vào liền đi vào, cho nên vừa hoàn thành công việc Trung thân vương điện hạ tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi, liền bắt đầu ru rú trong nhà, ngẫu nhiên mời vài người bằng hữu tốt đi chơi, cuộc sống thực tự tại, không nói đến Quốc sự, chỉ nói chuyện thường ngày.
Mà hiện giờ có thể giao hảo tốt cùng Trung thân vương, cũng đều là bạn cũ khi hắn còn là hoàng tử, tỷ như Cung Trác Tường, Nam Cung Hâm, Lư Tử Kiện……
Kiều gia Đông phủ, trong thư phòng của Kiều Ứng Hiên, phần lớn thời gian đều là bài trí trước bàn học, Kiều Ứng Hiên mặc kiện áo choàng màu chàm mộc mạc nhìn thiệp mời trên tay mà ngẩn người, hai chữ Tư Thiệu trên phần đề tên, kích thích tâm can của hắn, hô hấp giống như có chút dồn dập.
Tư Thiệu là tên của Trung thân vương, ngày mai là sinh thần hai mươi sáu tuổi của hắn, bởi vì còn trong hiếu kì, cho nên Trung thân vương cũng không tính toán mời rượu chúc mừng, chính là ý tứ làm một bàn cơm, mời vài bằng hữu tốt đến dùng một bữa cơm, mà phong thiệp mời này là thái giám Trung vương phủ vừa mới tự tay giao cho Kiều Ứng Hiên, còn đặc biệt truyền đạt một chút ý tứ của Trung thân vương với hắn, nói là vì giao tình cùng Cung đại nhân cùng Lư thị vệ, liền muốn mời Kiều trạng nguyên cùng phu phu Cung gia, còn có vị võ thám hoa là hắn phải qua phủ để làm quen, vì người mời đều không phải ngoại nhân, vì để Kiều Ứng Hiên không cần khẩn trương?
Từ lúc biết người gặp ở tiểu lâu bên bờ sông là Trung thân vương, trong khoản thời gian này Kiều Ứng Hiên không đi tới bờ sông, bởi vì có gặp cũng không biết nói gì, cũng không thể giống như đêm đó mượn rượu làm càn, cùng vương gia lôi kéo quan hệ đi? Mà nếu người không đến, vậy càng ra vẻ mình đáng thương.
“Ca ca là trạng nguyên lang, hiện giờ lại là thân đệ của Tường ca, ngài mời bọn họ tất nhiên là đều để ý, nhưng sao lại mời một vũ phu như ta….. tính là cái gì đây?”
Đem thiệp mời đặt trên bàn, Kiều Ứng Hiên có chút rối rắm nhìn chằm chằm tên trên bìa, không phải hắn tự coi nhẹ mình, hiện giờ Trung thân vương củng không phải là tứ hoàng tử bị người xem thường, mình một tam đẳng thị vệ bình thường sao có thể lọt vào mắt vương gia, muốn nói là nể tình Lư Tử Kiện, như thế nào các sư huynh đệ khác lại không được mời.
“Người ta là vương gia, có thể tính kế ta cái gì? Này cũng không phải chuyện gì xấu.”
Kiều Ứng Hiên vốn cũng nghĩ là người nọ muốn quen biết nhiều thêm thôi, sau lại biết hắn là Tư Thiệu Trung thân vương không dám trèo cao mới chặt đứt tâm tư, hiện giờ đối phương chủ động muốn kết giao, chính mình lại từ chối thì như là giả thanh cao.
Sau khi quyết định chủ ý, Kiều Ứng Hiên ngược lại vì một việc khác mà lo lắng, hắn lấy ra chìa khóa mở tủ, lấy ra một chiếc hạp mở nó ra, bên trong chính là kiện áo choàng mà Tư Thiệu khoác cho Kiều Ứng Hiên khi lần đầu gặp mặt.
“Vẫn còn sao?”
Theo thói quen vuốt ve đoạn áo gấm, Kiều Ứng Hiên nghĩ thầm nếu đi, có lẽ vương gia người ta sớm đã quên mình có một kiện áo choàng như vậy, ngược lại có vẻ như mình bám víu giao tình, nhưng nếu không trả, đồ vật quần áo này nọ, không phải loại quan hệ thân mật, sẽ không có đạo lý dễ dàng tặng cho người khác.
“Vẫn là trước không trả….. xem kỹ rồi hẵn nói đi.”
Do dự nửa ngày, Kiều Ứng Hiên vẫn là quyết định ngày mai đi yến tiệc trước rồi nói sau, dù sao hắn cũng ngay thẳng, cũng không có tâm tư bám víu quan hệ nịnh bợ!
“Lão gia, phu nhân mời ngài đi qua.”
Kiều Ứng Hiên đang đem tráp khóa lại, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của gã sai vặt, hắn lên tiếng sau đó khóa kỹ ngăn tủ, xoay người rời khỏi thư phòng quay về phòng ngủ.
“Tướng công, đây là danh sách quà tặng là cùng tổ mẫu thảo luận, ngươi xem xem còn thêm những thứ gì? Còn có ngày mai phải mặc quần áo như thế nào cũng đều chuẩn bị.”
Dương Doanh Mạt đang ngồi bên tháp ghi danh sách quà tặng thấy Kiều Ứng Hiên đi vào, vội cười đứng dậy đón hắn, đợi Kiều Ứng Hiên vừa ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng đem danh sách trên bàn đưa qua, sau đó chỉ vào kiện áo choàng màu lam bên cạnh nàng cho hắn xem.
Áo choàng kia hình thức mộc mạc nhưng chất lượng thượng thừa, vốn là sau khi Kiều Ứng Hiên đỗ võ cử nhân, mua sau khi quốc tang tiên đế, Kiều Ứng Hiên mặc mới ba, bốn lần, cho nên quần áo thoạt nhìn không hoàn toàn mới, nhưng thật ra cũng không làm mất thể diện.
“Rất tốt…..”
Kiều Ứng Hiên nhìn nhìn vẻ mặt lộ ra vẻ vui mừng của Dương Doanh Mạt, lại nhìn nhìn danh sách quà tặng trên tay cùng quần áo trên tháp, trong lòng có điểm là lạ không thoải mái, vì thế hắn chỉ thản nhiên lên tiếng, cũng không tỏ vẻ gì khác.
“Theo thiếp thân thấy, vương gia thân phận tôn quý, lễ này tuy nói hợp quy củ, nhưng là có vẻ hơi ít một chút, có muốn thêm ba phần nửa hay không?”
Dương Doanh Mạt xuất thân nhà cao cửa rộng, kiến thức tặng lễ này đương nhiên là cực kì tinh thông, trước kia khi ở nhà nàng không biết chuẩn bị bao nhiêu lễ vật cho hoàng thân quốc thích, nhưng sau khi xuất giá cũng là lần đầu lấy danh nghĩa của trượng phu chuẩn bị tặng lễ cho Thân vương phủ, đương nhiên là xem trọng hơn so với ngày xưa một chút.
Hơn nữa lấy sự tôn quý của Trung thân vương hiện tại, tướng công nhà mình nếu có thể cùng hắn giao hảo, đối với sau này tất nhiên là rất có ích.
“……… Sai người hỏi Tây phủ bên kia một chút, hai nơi tương đương mới tốt.”
Dương Doanh Mạt càng tích cực, trong lòng Kiều Ứng Hiên càng cảm thấy mất mặt, nhớ tới huynh trưởng bên kia cũng nhận được thư mời của Trung thân vương, liền mở miệng nhắc Dương Doanh Mạt một câu.
Trước kia bởi vì Kiều Ứng Hiên là bên bổn gia lại là quan lại, mà Kiều Ứng Trạch bên kia vẫn còn là cử tử, cho nên lễ vật bên Tây phủ đều là dựa theo bên Đông phủ lược giảm vài phần đưa đến, mà hiện giờ Kiều Ứng Trạch là trạng nguyên, con đường làm quan đều mạnh hơn Kiều Ứng Hiên, quy củ tặng lễ vật trước kia lại có vẻ ít, cho nên Kiều Ứng Hiên muốn để cho hai bên cân bằng mới tốt, vừa có vẻ thân cận, lại không xảy ra vấn đề ai vượt qua ai.
“Ân, thiếp thân hiểu được………”
Nghe thấy Kiều Ứng Hiên nhắc tới chuyện này, Dương Doanh Mạt nhấp hé môi, nụ cười trên mặt cũng không nhìn ra khác thường.
Đối mặt với quang cảnh hiện giờ của Tây phủ, trong lòng Dương Doanh Mạt tất nhiên là hâm mộ, cũng nhiều ít có chút mất mác, nhưng nàng cũng không phải dạng phụ nữ thiển cận, một cây bút không viết ra được hai chữ Kiều, Tây phủ tốt rồi, nhà mình cũng sẽ không kém.
“Ân, mẫu thân hai ngày nay ăn uống không được tốt, cơm chiều ta qua bên kia dùng, ngươi đến chỗ tổ mẫu cùng đệ đệ và bọn nhỏ ăn đi.”
Nói xong chuyện này, Kiều Ứng Hiên đứng dậy muốn đi vào viện của mẫu thân đợi một hồi, từ lúc ca ca đỗ trạng nguyên, tính tình mẫu thân liền không quá ổn định, Kiều Ứng Hiên tuy rằng miệng nàng còn đang quật cường, nhưng trong lòng kỳ thật đã hối hận, thật sự không phải nói đổi ý là có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, Kiều Ứng Hiên không có cách nào khác thay nàng đi theo ca ca cùng Lương đệ giải thích, chỉ có thể nói chuyện cùng nàng.
“Ân, tướng công, thiếp thân nguyện sự đến rồi.”
Nhắc tới bà bà thỉnh thoảng nổi điên Dương Doanh Mạt đã cảm thấy đau đầu, nhưng thời đại hiếu tử nàng lại không thể oán giận trượng phu, bất quá cũng may Kiều Ứng Hiên biết thông cảm cho nàng, không có việc gì sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt bà bà.
“Buổi tối ngươi đi ngủ sớm, ta từ chổ mẫu thân về sẽ trực tiếp đến thư phòng.”
Nghe lời của Dương Doanh Mạt, trong lòng Kiều Ứng Hiên ẩn ẩn có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, tâm tình hôm nay của hắn co chút loạn, một người ngủ ở thư phòng còn có chút tự tại.
Hiện giờ một tháng Kiều Ứng Hiên có mười ngày làm nhiệm vụ trong cung, mà những ngày còn lại có bảy tám ngày, không phải ra ngoài uống rượu cùng bằng hữu đồng nghiệp, thì là ra khỏi thành cưỡi ngựa săn thú trực tiếp ngủ ở trong thôn trang, lại bỏ qua mấy ngày Dương Doanh Mạt thân mình khó chịu phải đi ngủ thư phòng, một tháng thời gian hai vợ chồng ngủ trên cùng một giường bất quá chỉ có năm sáu ngày……
Đối với hiện trạng này, Dương Doanh Mạt tồn tại bổn phận rụt rè của nữ tử danh giá, tất nhiên là chưa bao giờ từng chủ động yêu cầu, mà Kiều Ứng Hiên, cũng càng ngày càng cảm thấy mình chỉ là ‘làm theo phép’, khoái cảm trong thân thể vẫn còn, nhưng trong lòng cũng dần dần mệt mỏi.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bởi vì sinh thần của Trung thân vương không phải ngày nghỉ, cho nên thời gian mời mọi người dời lại sau, mà hai ngày này Kiều Ứng Hiên tuy rằng đều nghỉ ngơi, nhưng là không muốn đi quá sớm, cho nên hắn ở nhà chơi với đứa nhỏ nửa ngày, lại ở nhà huynh trưởng chơi với mấy đứa nhỏ nửa ngày, cuối cùng cọ đến lúc sắp đến giờ, lúc này mới đi theo Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đi Thân vương phủ.
Sau khi Kiều Ứng Hiên bọn họ đến, khách nhân được mời tổng cộng mới hai mươi mấy người, đều là người trẻ tuổi, vả lại đại đa số đều là Kiều Ứng Hiên thông qua quan hệ của Lư Tử Kiện mà quen biết một chút, mọi người vây quanh một bàn rượu nói một chút về những chuyện thú vị, ở chung với nhau cũng xem như tự tại.
Nương theo động tác rót rượu trộm ngắm người ngồi ở chủ vị một chút, Kiều Ứng Hiên thầm nghĩ hắn hôm nay uống không ít rượu, những người này như thế nào vẫn ép hắn uống nhiều như vậy, cũng không sợ chọc giận vương gia. (PH: ẻm lo cho chồng nha~~~~~~)
“Ứng Hiên, nghĩ cái gì vậy, mời rượu đi a, còn thiếu một mình ngươi chưa kính a.”
Lư Tử Kiện thấy mọi người đều kính rượu mà Kiều Ứng Hiên cũng chưa động đậy gì, nghĩ thầm người này sao còn câu nệ như vậy, quen biết Trung thân vương cũng biết hắn không phải người tự cao tự đại, ở chung vô cùng tốt.
“Nga.”
Thanh âm Lư Tử Kiện không nhỏ, Kiều Ứng Hiên thấy ánh mắt người nọ liếc về phía mình, tự nhiên cũng không giả làm mèo, đành lên tiếng xuất hiện bên cạnh chủ vị, dưới nụ cười cùng ánh mắt nhìn chằm chằm của người kia nói hai câu chúc phúc khô khan. Mà Trung thân vương sau khi nghe xong vẫn mỉm cười ôn nhu tao nhã như cũ, bưng chén rượu lên uống cạn.
“Cái kia, hạ quan mạo phạm, vương gia ngài tùy ý là tốt rồi……. Say khó chịu.”
Thân thủ theo bản năng ngăn cản Tư Thiệu, Kiều Ứng Hiên tại ánh mắt mỉm cười vì say của đối phương nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nói xong liền vội nương theo động tác uống rượu mà thu tay về.
“Là có chút say, nhưng rượu ngươi kính……..”
Đem vẻ quẩn bách của Kiều Ứng Hiên để trong mắt, ý cười trong mắt Tư Thiệu càng đậm, nói đến một nửa liền nâng chén uống một hơi cạn sạch, mà kế tiếp lại không có ý tứ muốn mở miệng.
Tâm Kiều Ứng Hiên vốn đang treo lơ lửng lại run lên, nhưng đối phương đình chỉ câu chuyện hắn cũng không tiện hỏi tiếp, liền thừa dịp người bên ngoài cùng Tư Thiệu nói chuyện mà trở về chổ ngồi, nhưng ngồi một hồi lại cảm thấy có chút oi bức không thoải mái, liền gọi một thị nữ lại đây, dùng lý do lấy cớ chuồn ra ngoài thông khí.
“……. Các ngươi cứ tự do vui vẻ, bổn vương không hầu chuyện được.”
Dư quang liếc thấy Kiều Ứng Hiên rời khỏi chổ ngồi, ngón tay cầm ly rượu của Tư Thiệu hơi hơi động, chén rượu kia liền rơi xuống vạt áo, dính một mảnh nước, Tư Thiệu nói với mọi người một tiếng, liền đứng dậy đi thay quần áo.
Kiều Ứng Hiên mới được thị nữ kia dẫn ra đại sảnh, chỉ thấy thái giám đến đưa thiệp mời cho mình tới hành lễ, sau đó kêu thị nữ kia trở về, chính gã dẫn Kiều Ứng Hiên đi ra ngoài, Kiều Ứng Hiên không nghi ngờ gì gã, tùy ý thái giám kia dẫn mình đi đi quẹo quẹo đến trước một sương phòng, sau đó Kiều Ứng Hiên tự mình đi vào sửa sang lại sạch sẽ, mà chờ khi Kiều Ứng Hiên lại trở ra, lại phát hiện người chờ ở ngoài hành lang dài biến thành một người khác.
“……. Vương, vương gia.”
Đều nói dưới đèn nhìn người đẹp ba phần, hiện giờ đèn lòng vàng nhạt người nọ một thân trường bào thuần trắng đứng ở đó, làm cho Kiều Ứng Hiên hoảng hốt cho là mình nhìn thấy bức tranh tiên nhân, đợi cho người nọ buồn cười mà buông tiếng cười khẽ, Kiều Ứng Hiên lúc này mới ý thức được hành vi nhìn chằm chằm của mình quá mất mặt, không khỏi có chút ngượng ngùng dời ánh mắt.
“Nhìn một người thực thông minh, như thế nào luôn thích rối rắm?”
Tư Thiệu đến gần Kiều Ứng Hiên vài bước, hơi hơi nghiêng người về phía trước nhìn kỹ mặt hắn, phát hiện gương mặt anh tuấn mê người kia, lại có nếp nhăn mi tâm tinh tế, có thể thấy được là do thường xuyên nhíu mi để lại.
“Hạ quan thất kễ.”
Mắt thấy đối phương dựa vào mình ngày càng gần, Kiều Ứng Hiên tiến không được mà lui cũng không xong hơi hơi cứng ngắt lưng, tiếng tim đập giống như đột nhiên thật lớn đến chính mình có thể nghe rõ ràng.
“Ngươi mới bao nhiêu tuổi, làm sao có nhiều chuyện lắng như vậy, sao không học theo huynh trưởng ngươi, y chính là một chút cũng không giống người đã hai mươi mấy tuổi, nói y chưa cập quan đều có người tin.”
Ngón tay điểm nhẹ giữa mi của Kiều Ứng Hiên, Tư Thiệu không khỏi đem người trước mắt này so sánh với vị trạng nguyên lang kia, muốn nói bộ dáng cùng khí chất Kiều Ứng Trạch nếu so với Kiều Ứng Hiên thì hơn nhiều lắm, tin tưởng nếu không có ‘nhà mẹ đẻ’ của vị nam phu nhân kia không dễ chọc, người muốn đánh chủ ý với Kiều Ứng Trạch tuyệt đối sẽ không thiếu, bất quá đối Tư Thiệu mà nói, hắn cố tình cảm thấy được Kiều Ứng Hiên thoạt nhìn càng….. đáng yêu một chút.
“Hạ quan…… Vương gia cũng biết.”
Giống như bị một lóng tay kia của Tư Thiệu biến thành người đá, Kiều Ứng Hiên đứng thẳng tắp hạ mi mắt, hàm hồ nói vài tiếng với Tư Thiệu.
Một đêm kia mình nói bậy những gì Kiều Ứng Hiên cũng đã nhớ không rõ, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm thấy Tư Thiệu đều nhớ rõ, chỉ là cử chỉ của hắn hiện giờ, là lấy mình ra vui đùa, hay là nói……
“Tặng lễ sinh thần của ta là nhà ngươi chuẩn bị, nhưng phần của chính ngươi đâu? Còn có lúc trước ngươi lấy đồ của ta, cũng còn thiếu ta một phần lễ đi.”
Nhìn ra Kiều Ứng Hiên khẩn trương, Tư Thiệu hơi hơi nghiêng người đứng ở bên cạnh hắn, xem như tránh được áp lực ngay mặt.
“Ta, hạ quan không có chuẩn bị trên người…….”
Nghe được đối phương lấy ta làm danh xưng, tâm tình Kiều Ứng Hiên vốn phiền muộn lập tức tốt lên, nhưng bị Tư Thiệu nói hắn liền không biết tìm đâu ra hai phần lễ vật, Kiều Ứng Hiên không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ trên người mình, cái gì có thể lấy ra để tặng người đều không có a.
“Nói ra còn câu nệ xưng hô làm cái gì, trên người của ngươi không mang theo ngọc gì sao?”
Tư Thiệu nói xong tầm mắt dừng trên cổ áo của Kiều Ứng Hiên, đêm đó bên bờ sông, khi Kiều Ứng Hiên uống nhiều buồn bực kéo cổ áo thông khí, hắn chính là thấy một sợi dây hồng.
Vô luận là quý tộc hay bình dân đều thích đeo ngọc bội trên người hài tử, để hy vọng ngọc có thể hộ thân trừ tà bảo hộ bọn họ, Tư Thiệu cũng có không ít, trong đó còn có cái do ngự ban thưởng vật, hắn tuy rằng bởi vì xuất thân thấp kém ở trong cung cũng không được sủng ái, nhưng đồ vật nên có cũng chưa bao giờ thiếu phần hắn.
“Nga! Này….. Nếu vương gia không chê.”
Kiều Ứng Hiên hiện tại đã là vương gia nói một tiếng hắn làm một động tác, nghe vậy vội đem ngọc bội kỳ lân trong áo lấy ra, mà hắn vừa mới tháo từ trên cổ xuống, bên kia Tư Thiệu đã động thủ đoạt lấy.
“Này xem như lễ vật sinh thần ngươi cho ta, ta cũng không thể chỉ chiếm tiện nghi của ngươi, đây là ta từ nhỏ đã đeo trong người, xem như là đáp lễ với ngươi, về phần ngươi còn thiếu ta một phần lễ trước đây ta sẽ nhớ kỹ, sau này lại nói sau.”
Tư Thiệu nói xong đem ngọc của Kiều Ứng Hiên đeo lên cổ của mình, đem ngọc bội nhét vào trong áo, lại từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc khác, tự tay đeo cho Kiều Ứng Hiên đang ngây người, Tư Thiệu vẻ mặt thích ý xoay người đi trước.
Tư Thiệu lần này đưa ngọc bội cho Kiều Ứng Hiên tuy nói không phải là tốt nhất, nhưng lại là do mẫu phi của hắn tặng, Tư Thiệu bình thường hay mang theo nhất.
“Sao lại giống như…….”
Vuốt hoa văn của khối ngọc bội xa lạ, Kiều Ứng Hiên chợt nhớ đến, giữa nam tử trao đổi ngọc bội bên người chính là ý tứ ‘kết giao bằng hữu’, hay là ý tứ nhận thức ‘kết giao bằng hữu’, chẳng kẽ vương gia hắn…… Nhanh chóng đem ý nghĩ ‘mạo phạm’ này vẫy bỏ đi, trong đầu Kiều Ứng Hiên toàn là dấu chấm hỏi lung lay trở về đại sảnh, lại không phát hiện khóe miệng mình giơ lên một độ cung càng ngày càng rõ ràng.
Mà bên kia vừa trở về đại sảnh, Tư Thiệu cũng như vậy mỉm cười để mặc cho bọn họ chuốc rượu, tầm mắt lại luôn lơ đãng lưu luyến trên người Kiều Ứng Hiên……. Không vội, chúng ta vẫn còn thời gian.
Mặt khác chuyện đáng nhắc tới, một vòng rượu lúc mới bắt đầu ngoài chén rượu uống cùng Kiều Ứng Hiên ra, Tư Thiệu tiểu vương gia uống kỳ thật đều là nước trộn với rượu a đều là nước……
Về phần những đại thần quý tộc khác hiển nhiên không đủ tư cách để Trung thân vương chủ động đi gặp mặt, mà bởi vì thay tiên hoàng giữ đạo hiếu mà vẫn đóng chặt đại môn Thân vương phủ, cũng không phải bọn họ muốn đi vào liền đi vào, cho nên vừa hoàn thành công việc Trung thân vương điện hạ tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi, liền bắt đầu ru rú trong nhà, ngẫu nhiên mời vài người bằng hữu tốt đi chơi, cuộc sống thực tự tại, không nói đến Quốc sự, chỉ nói chuyện thường ngày.
Mà hiện giờ có thể giao hảo tốt cùng Trung thân vương, cũng đều là bạn cũ khi hắn còn là hoàng tử, tỷ như Cung Trác Tường, Nam Cung Hâm, Lư Tử Kiện……
Kiều gia Đông phủ, trong thư phòng của Kiều Ứng Hiên, phần lớn thời gian đều là bài trí trước bàn học, Kiều Ứng Hiên mặc kiện áo choàng màu chàm mộc mạc nhìn thiệp mời trên tay mà ngẩn người, hai chữ Tư Thiệu trên phần đề tên, kích thích tâm can của hắn, hô hấp giống như có chút dồn dập.
Tư Thiệu là tên của Trung thân vương, ngày mai là sinh thần hai mươi sáu tuổi của hắn, bởi vì còn trong hiếu kì, cho nên Trung thân vương cũng không tính toán mời rượu chúc mừng, chính là ý tứ làm một bàn cơm, mời vài bằng hữu tốt đến dùng một bữa cơm, mà phong thiệp mời này là thái giám Trung vương phủ vừa mới tự tay giao cho Kiều Ứng Hiên, còn đặc biệt truyền đạt một chút ý tứ của Trung thân vương với hắn, nói là vì giao tình cùng Cung đại nhân cùng Lư thị vệ, liền muốn mời Kiều trạng nguyên cùng phu phu Cung gia, còn có vị võ thám hoa là hắn phải qua phủ để làm quen, vì người mời đều không phải ngoại nhân, vì để Kiều Ứng Hiên không cần khẩn trương?
Từ lúc biết người gặp ở tiểu lâu bên bờ sông là Trung thân vương, trong khoản thời gian này Kiều Ứng Hiên không đi tới bờ sông, bởi vì có gặp cũng không biết nói gì, cũng không thể giống như đêm đó mượn rượu làm càn, cùng vương gia lôi kéo quan hệ đi? Mà nếu người không đến, vậy càng ra vẻ mình đáng thương.
“Ca ca là trạng nguyên lang, hiện giờ lại là thân đệ của Tường ca, ngài mời bọn họ tất nhiên là đều để ý, nhưng sao lại mời một vũ phu như ta….. tính là cái gì đây?”
Đem thiệp mời đặt trên bàn, Kiều Ứng Hiên có chút rối rắm nhìn chằm chằm tên trên bìa, không phải hắn tự coi nhẹ mình, hiện giờ Trung thân vương củng không phải là tứ hoàng tử bị người xem thường, mình một tam đẳng thị vệ bình thường sao có thể lọt vào mắt vương gia, muốn nói là nể tình Lư Tử Kiện, như thế nào các sư huynh đệ khác lại không được mời.
“Người ta là vương gia, có thể tính kế ta cái gì? Này cũng không phải chuyện gì xấu.”
Kiều Ứng Hiên vốn cũng nghĩ là người nọ muốn quen biết nhiều thêm thôi, sau lại biết hắn là Tư Thiệu Trung thân vương không dám trèo cao mới chặt đứt tâm tư, hiện giờ đối phương chủ động muốn kết giao, chính mình lại từ chối thì như là giả thanh cao.
Sau khi quyết định chủ ý, Kiều Ứng Hiên ngược lại vì một việc khác mà lo lắng, hắn lấy ra chìa khóa mở tủ, lấy ra một chiếc hạp mở nó ra, bên trong chính là kiện áo choàng mà Tư Thiệu khoác cho Kiều Ứng Hiên khi lần đầu gặp mặt.
“Vẫn còn sao?”
Theo thói quen vuốt ve đoạn áo gấm, Kiều Ứng Hiên nghĩ thầm nếu đi, có lẽ vương gia người ta sớm đã quên mình có một kiện áo choàng như vậy, ngược lại có vẻ như mình bám víu giao tình, nhưng nếu không trả, đồ vật quần áo này nọ, không phải loại quan hệ thân mật, sẽ không có đạo lý dễ dàng tặng cho người khác.
“Vẫn là trước không trả….. xem kỹ rồi hẵn nói đi.”
Do dự nửa ngày, Kiều Ứng Hiên vẫn là quyết định ngày mai đi yến tiệc trước rồi nói sau, dù sao hắn cũng ngay thẳng, cũng không có tâm tư bám víu quan hệ nịnh bợ!
“Lão gia, phu nhân mời ngài đi qua.”
Kiều Ứng Hiên đang đem tráp khóa lại, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của gã sai vặt, hắn lên tiếng sau đó khóa kỹ ngăn tủ, xoay người rời khỏi thư phòng quay về phòng ngủ.
“Tướng công, đây là danh sách quà tặng là cùng tổ mẫu thảo luận, ngươi xem xem còn thêm những thứ gì? Còn có ngày mai phải mặc quần áo như thế nào cũng đều chuẩn bị.”
Dương Doanh Mạt đang ngồi bên tháp ghi danh sách quà tặng thấy Kiều Ứng Hiên đi vào, vội cười đứng dậy đón hắn, đợi Kiều Ứng Hiên vừa ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng đem danh sách trên bàn đưa qua, sau đó chỉ vào kiện áo choàng màu lam bên cạnh nàng cho hắn xem.
Áo choàng kia hình thức mộc mạc nhưng chất lượng thượng thừa, vốn là sau khi Kiều Ứng Hiên đỗ võ cử nhân, mua sau khi quốc tang tiên đế, Kiều Ứng Hiên mặc mới ba, bốn lần, cho nên quần áo thoạt nhìn không hoàn toàn mới, nhưng thật ra cũng không làm mất thể diện.
“Rất tốt…..”
Kiều Ứng Hiên nhìn nhìn vẻ mặt lộ ra vẻ vui mừng của Dương Doanh Mạt, lại nhìn nhìn danh sách quà tặng trên tay cùng quần áo trên tháp, trong lòng có điểm là lạ không thoải mái, vì thế hắn chỉ thản nhiên lên tiếng, cũng không tỏ vẻ gì khác.
“Theo thiếp thân thấy, vương gia thân phận tôn quý, lễ này tuy nói hợp quy củ, nhưng là có vẻ hơi ít một chút, có muốn thêm ba phần nửa hay không?”
Dương Doanh Mạt xuất thân nhà cao cửa rộng, kiến thức tặng lễ này đương nhiên là cực kì tinh thông, trước kia khi ở nhà nàng không biết chuẩn bị bao nhiêu lễ vật cho hoàng thân quốc thích, nhưng sau khi xuất giá cũng là lần đầu lấy danh nghĩa của trượng phu chuẩn bị tặng lễ cho Thân vương phủ, đương nhiên là xem trọng hơn so với ngày xưa một chút.
Hơn nữa lấy sự tôn quý của Trung thân vương hiện tại, tướng công nhà mình nếu có thể cùng hắn giao hảo, đối với sau này tất nhiên là rất có ích.
“……… Sai người hỏi Tây phủ bên kia một chút, hai nơi tương đương mới tốt.”
Dương Doanh Mạt càng tích cực, trong lòng Kiều Ứng Hiên càng cảm thấy mất mặt, nhớ tới huynh trưởng bên kia cũng nhận được thư mời của Trung thân vương, liền mở miệng nhắc Dương Doanh Mạt một câu.
Trước kia bởi vì Kiều Ứng Hiên là bên bổn gia lại là quan lại, mà Kiều Ứng Trạch bên kia vẫn còn là cử tử, cho nên lễ vật bên Tây phủ đều là dựa theo bên Đông phủ lược giảm vài phần đưa đến, mà hiện giờ Kiều Ứng Trạch là trạng nguyên, con đường làm quan đều mạnh hơn Kiều Ứng Hiên, quy củ tặng lễ vật trước kia lại có vẻ ít, cho nên Kiều Ứng Hiên muốn để cho hai bên cân bằng mới tốt, vừa có vẻ thân cận, lại không xảy ra vấn đề ai vượt qua ai.
“Ân, thiếp thân hiểu được………”
Nghe thấy Kiều Ứng Hiên nhắc tới chuyện này, Dương Doanh Mạt nhấp hé môi, nụ cười trên mặt cũng không nhìn ra khác thường.
Đối mặt với quang cảnh hiện giờ của Tây phủ, trong lòng Dương Doanh Mạt tất nhiên là hâm mộ, cũng nhiều ít có chút mất mác, nhưng nàng cũng không phải dạng phụ nữ thiển cận, một cây bút không viết ra được hai chữ Kiều, Tây phủ tốt rồi, nhà mình cũng sẽ không kém.
“Ân, mẫu thân hai ngày nay ăn uống không được tốt, cơm chiều ta qua bên kia dùng, ngươi đến chỗ tổ mẫu cùng đệ đệ và bọn nhỏ ăn đi.”
Nói xong chuyện này, Kiều Ứng Hiên đứng dậy muốn đi vào viện của mẫu thân đợi một hồi, từ lúc ca ca đỗ trạng nguyên, tính tình mẫu thân liền không quá ổn định, Kiều Ứng Hiên tuy rằng miệng nàng còn đang quật cường, nhưng trong lòng kỳ thật đã hối hận, thật sự không phải nói đổi ý là có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, Kiều Ứng Hiên không có cách nào khác thay nàng đi theo ca ca cùng Lương đệ giải thích, chỉ có thể nói chuyện cùng nàng.
“Ân, tướng công, thiếp thân nguyện sự đến rồi.”
Nhắc tới bà bà thỉnh thoảng nổi điên Dương Doanh Mạt đã cảm thấy đau đầu, nhưng thời đại hiếu tử nàng lại không thể oán giận trượng phu, bất quá cũng may Kiều Ứng Hiên biết thông cảm cho nàng, không có việc gì sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt bà bà.
“Buổi tối ngươi đi ngủ sớm, ta từ chổ mẫu thân về sẽ trực tiếp đến thư phòng.”
Nghe lời của Dương Doanh Mạt, trong lòng Kiều Ứng Hiên ẩn ẩn có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, tâm tình hôm nay của hắn co chút loạn, một người ngủ ở thư phòng còn có chút tự tại.
Hiện giờ một tháng Kiều Ứng Hiên có mười ngày làm nhiệm vụ trong cung, mà những ngày còn lại có bảy tám ngày, không phải ra ngoài uống rượu cùng bằng hữu đồng nghiệp, thì là ra khỏi thành cưỡi ngựa săn thú trực tiếp ngủ ở trong thôn trang, lại bỏ qua mấy ngày Dương Doanh Mạt thân mình khó chịu phải đi ngủ thư phòng, một tháng thời gian hai vợ chồng ngủ trên cùng một giường bất quá chỉ có năm sáu ngày……
Đối với hiện trạng này, Dương Doanh Mạt tồn tại bổn phận rụt rè của nữ tử danh giá, tất nhiên là chưa bao giờ từng chủ động yêu cầu, mà Kiều Ứng Hiên, cũng càng ngày càng cảm thấy mình chỉ là ‘làm theo phép’, khoái cảm trong thân thể vẫn còn, nhưng trong lòng cũng dần dần mệt mỏi.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bởi vì sinh thần của Trung thân vương không phải ngày nghỉ, cho nên thời gian mời mọi người dời lại sau, mà hai ngày này Kiều Ứng Hiên tuy rằng đều nghỉ ngơi, nhưng là không muốn đi quá sớm, cho nên hắn ở nhà chơi với đứa nhỏ nửa ngày, lại ở nhà huynh trưởng chơi với mấy đứa nhỏ nửa ngày, cuối cùng cọ đến lúc sắp đến giờ, lúc này mới đi theo Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đi Thân vương phủ.
Sau khi Kiều Ứng Hiên bọn họ đến, khách nhân được mời tổng cộng mới hai mươi mấy người, đều là người trẻ tuổi, vả lại đại đa số đều là Kiều Ứng Hiên thông qua quan hệ của Lư Tử Kiện mà quen biết một chút, mọi người vây quanh một bàn rượu nói một chút về những chuyện thú vị, ở chung với nhau cũng xem như tự tại.
Nương theo động tác rót rượu trộm ngắm người ngồi ở chủ vị một chút, Kiều Ứng Hiên thầm nghĩ hắn hôm nay uống không ít rượu, những người này như thế nào vẫn ép hắn uống nhiều như vậy, cũng không sợ chọc giận vương gia. (PH: ẻm lo cho chồng nha~~~~~~)
“Ứng Hiên, nghĩ cái gì vậy, mời rượu đi a, còn thiếu một mình ngươi chưa kính a.”
Lư Tử Kiện thấy mọi người đều kính rượu mà Kiều Ứng Hiên cũng chưa động đậy gì, nghĩ thầm người này sao còn câu nệ như vậy, quen biết Trung thân vương cũng biết hắn không phải người tự cao tự đại, ở chung vô cùng tốt.
“Nga.”
Thanh âm Lư Tử Kiện không nhỏ, Kiều Ứng Hiên thấy ánh mắt người nọ liếc về phía mình, tự nhiên cũng không giả làm mèo, đành lên tiếng xuất hiện bên cạnh chủ vị, dưới nụ cười cùng ánh mắt nhìn chằm chằm của người kia nói hai câu chúc phúc khô khan. Mà Trung thân vương sau khi nghe xong vẫn mỉm cười ôn nhu tao nhã như cũ, bưng chén rượu lên uống cạn.
“Cái kia, hạ quan mạo phạm, vương gia ngài tùy ý là tốt rồi……. Say khó chịu.”
Thân thủ theo bản năng ngăn cản Tư Thiệu, Kiều Ứng Hiên tại ánh mắt mỉm cười vì say của đối phương nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nói xong liền vội nương theo động tác uống rượu mà thu tay về.
“Là có chút say, nhưng rượu ngươi kính……..”
Đem vẻ quẩn bách của Kiều Ứng Hiên để trong mắt, ý cười trong mắt Tư Thiệu càng đậm, nói đến một nửa liền nâng chén uống một hơi cạn sạch, mà kế tiếp lại không có ý tứ muốn mở miệng.
Tâm Kiều Ứng Hiên vốn đang treo lơ lửng lại run lên, nhưng đối phương đình chỉ câu chuyện hắn cũng không tiện hỏi tiếp, liền thừa dịp người bên ngoài cùng Tư Thiệu nói chuyện mà trở về chổ ngồi, nhưng ngồi một hồi lại cảm thấy có chút oi bức không thoải mái, liền gọi một thị nữ lại đây, dùng lý do lấy cớ chuồn ra ngoài thông khí.
“……. Các ngươi cứ tự do vui vẻ, bổn vương không hầu chuyện được.”
Dư quang liếc thấy Kiều Ứng Hiên rời khỏi chổ ngồi, ngón tay cầm ly rượu của Tư Thiệu hơi hơi động, chén rượu kia liền rơi xuống vạt áo, dính một mảnh nước, Tư Thiệu nói với mọi người một tiếng, liền đứng dậy đi thay quần áo.
Kiều Ứng Hiên mới được thị nữ kia dẫn ra đại sảnh, chỉ thấy thái giám đến đưa thiệp mời cho mình tới hành lễ, sau đó kêu thị nữ kia trở về, chính gã dẫn Kiều Ứng Hiên đi ra ngoài, Kiều Ứng Hiên không nghi ngờ gì gã, tùy ý thái giám kia dẫn mình đi đi quẹo quẹo đến trước một sương phòng, sau đó Kiều Ứng Hiên tự mình đi vào sửa sang lại sạch sẽ, mà chờ khi Kiều Ứng Hiên lại trở ra, lại phát hiện người chờ ở ngoài hành lang dài biến thành một người khác.
“……. Vương, vương gia.”
Đều nói dưới đèn nhìn người đẹp ba phần, hiện giờ đèn lòng vàng nhạt người nọ một thân trường bào thuần trắng đứng ở đó, làm cho Kiều Ứng Hiên hoảng hốt cho là mình nhìn thấy bức tranh tiên nhân, đợi cho người nọ buồn cười mà buông tiếng cười khẽ, Kiều Ứng Hiên lúc này mới ý thức được hành vi nhìn chằm chằm của mình quá mất mặt, không khỏi có chút ngượng ngùng dời ánh mắt.
“Nhìn một người thực thông minh, như thế nào luôn thích rối rắm?”
Tư Thiệu đến gần Kiều Ứng Hiên vài bước, hơi hơi nghiêng người về phía trước nhìn kỹ mặt hắn, phát hiện gương mặt anh tuấn mê người kia, lại có nếp nhăn mi tâm tinh tế, có thể thấy được là do thường xuyên nhíu mi để lại.
“Hạ quan thất kễ.”
Mắt thấy đối phương dựa vào mình ngày càng gần, Kiều Ứng Hiên tiến không được mà lui cũng không xong hơi hơi cứng ngắt lưng, tiếng tim đập giống như đột nhiên thật lớn đến chính mình có thể nghe rõ ràng.
“Ngươi mới bao nhiêu tuổi, làm sao có nhiều chuyện lắng như vậy, sao không học theo huynh trưởng ngươi, y chính là một chút cũng không giống người đã hai mươi mấy tuổi, nói y chưa cập quan đều có người tin.”
Ngón tay điểm nhẹ giữa mi của Kiều Ứng Hiên, Tư Thiệu không khỏi đem người trước mắt này so sánh với vị trạng nguyên lang kia, muốn nói bộ dáng cùng khí chất Kiều Ứng Trạch nếu so với Kiều Ứng Hiên thì hơn nhiều lắm, tin tưởng nếu không có ‘nhà mẹ đẻ’ của vị nam phu nhân kia không dễ chọc, người muốn đánh chủ ý với Kiều Ứng Trạch tuyệt đối sẽ không thiếu, bất quá đối Tư Thiệu mà nói, hắn cố tình cảm thấy được Kiều Ứng Hiên thoạt nhìn càng….. đáng yêu một chút.
“Hạ quan…… Vương gia cũng biết.”
Giống như bị một lóng tay kia của Tư Thiệu biến thành người đá, Kiều Ứng Hiên đứng thẳng tắp hạ mi mắt, hàm hồ nói vài tiếng với Tư Thiệu.
Một đêm kia mình nói bậy những gì Kiều Ứng Hiên cũng đã nhớ không rõ, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm thấy Tư Thiệu đều nhớ rõ, chỉ là cử chỉ của hắn hiện giờ, là lấy mình ra vui đùa, hay là nói……
“Tặng lễ sinh thần của ta là nhà ngươi chuẩn bị, nhưng phần của chính ngươi đâu? Còn có lúc trước ngươi lấy đồ của ta, cũng còn thiếu ta một phần lễ đi.”
Nhìn ra Kiều Ứng Hiên khẩn trương, Tư Thiệu hơi hơi nghiêng người đứng ở bên cạnh hắn, xem như tránh được áp lực ngay mặt.
“Ta, hạ quan không có chuẩn bị trên người…….”
Nghe được đối phương lấy ta làm danh xưng, tâm tình Kiều Ứng Hiên vốn phiền muộn lập tức tốt lên, nhưng bị Tư Thiệu nói hắn liền không biết tìm đâu ra hai phần lễ vật, Kiều Ứng Hiên không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ trên người mình, cái gì có thể lấy ra để tặng người đều không có a.
“Nói ra còn câu nệ xưng hô làm cái gì, trên người của ngươi không mang theo ngọc gì sao?”
Tư Thiệu nói xong tầm mắt dừng trên cổ áo của Kiều Ứng Hiên, đêm đó bên bờ sông, khi Kiều Ứng Hiên uống nhiều buồn bực kéo cổ áo thông khí, hắn chính là thấy một sợi dây hồng.
Vô luận là quý tộc hay bình dân đều thích đeo ngọc bội trên người hài tử, để hy vọng ngọc có thể hộ thân trừ tà bảo hộ bọn họ, Tư Thiệu cũng có không ít, trong đó còn có cái do ngự ban thưởng vật, hắn tuy rằng bởi vì xuất thân thấp kém ở trong cung cũng không được sủng ái, nhưng đồ vật nên có cũng chưa bao giờ thiếu phần hắn.
“Nga! Này….. Nếu vương gia không chê.”
Kiều Ứng Hiên hiện tại đã là vương gia nói một tiếng hắn làm một động tác, nghe vậy vội đem ngọc bội kỳ lân trong áo lấy ra, mà hắn vừa mới tháo từ trên cổ xuống, bên kia Tư Thiệu đã động thủ đoạt lấy.
“Này xem như lễ vật sinh thần ngươi cho ta, ta cũng không thể chỉ chiếm tiện nghi của ngươi, đây là ta từ nhỏ đã đeo trong người, xem như là đáp lễ với ngươi, về phần ngươi còn thiếu ta một phần lễ trước đây ta sẽ nhớ kỹ, sau này lại nói sau.”
Tư Thiệu nói xong đem ngọc của Kiều Ứng Hiên đeo lên cổ của mình, đem ngọc bội nhét vào trong áo, lại từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc khác, tự tay đeo cho Kiều Ứng Hiên đang ngây người, Tư Thiệu vẻ mặt thích ý xoay người đi trước.
Tư Thiệu lần này đưa ngọc bội cho Kiều Ứng Hiên tuy nói không phải là tốt nhất, nhưng lại là do mẫu phi của hắn tặng, Tư Thiệu bình thường hay mang theo nhất.
“Sao lại giống như…….”
Vuốt hoa văn của khối ngọc bội xa lạ, Kiều Ứng Hiên chợt nhớ đến, giữa nam tử trao đổi ngọc bội bên người chính là ý tứ ‘kết giao bằng hữu’, hay là ý tứ nhận thức ‘kết giao bằng hữu’, chẳng kẽ vương gia hắn…… Nhanh chóng đem ý nghĩ ‘mạo phạm’ này vẫy bỏ đi, trong đầu Kiều Ứng Hiên toàn là dấu chấm hỏi lung lay trở về đại sảnh, lại không phát hiện khóe miệng mình giơ lên một độ cung càng ngày càng rõ ràng.
Mà bên kia vừa trở về đại sảnh, Tư Thiệu cũng như vậy mỉm cười để mặc cho bọn họ chuốc rượu, tầm mắt lại luôn lơ đãng lưu luyến trên người Kiều Ứng Hiên……. Không vội, chúng ta vẫn còn thời gian.
Mặt khác chuyện đáng nhắc tới, một vòng rượu lúc mới bắt đầu ngoài chén rượu uống cùng Kiều Ứng Hiên ra, Tư Thiệu tiểu vương gia uống kỳ thật đều là nước trộn với rượu a đều là nước……
/94
|