Ngày 18 tháng 8 năm Kiền Võ thứ chín, sinh thần của đại tỷ cùng đại công tử Đông phủ Kiều gia, nhưng không khí toàn bộ quý phủ lại rất trầm, vả lại không mời rượu đãi khách, bởi vì chủ mẫu Đông phủ Dương thị bị bệnh nặng, hiện giờ tình huống có chút không tốt.
“Phu nhân hiện tại thế nào? Hôm kia lúc ta tiến cung không phải đã tốt hơn sao, như thế nào đột nhiên lại không tốt?”
Buổi chiều nhận được thông báo của người nhà, Kiều Ứng Hiên vừa hết ca trực liền vội vã trở về, đi vào phòng ngủ thấy đại nha hoàn ra đón, hắn đi qua hạ giọng truy vấn một câu.
Từ mùa thu năm Kiền Võ thứ tư, Dương Doanh Mạt khó sinh sinh ra đứa con thứ ba Kiều Mẫn Lễ, thân thể của nàng hoàn toàn không thể mang thai được nữa, vì thế Dương Doanh Mạt thập phần sầu lo, dù sao nhà mẹ đẻ của nàng cùng nhà chồng không hợp, cho nên lo sợ làm nhà chồng ghét bỏ, lo lắng Kiều Ứng Hiên vì con nối dòng mà cưới vợ bé, cho nên khẩn trương sầu thương một chút, nhưng đối Kiều Ứng Hiên mà nói có thể có ba nam một nữ đã là phúc khí của mình, cho nên đối với Dương Doanh Mạt tất nhiên là chỉ có cảm kích không có nửa điểm ghét bỏ, lão phu nhân cũng thương tiếc nàng, cho nên để người trong nhà dốc lòng chiếu cố, Dương Doanh Mạt cũng chậm rãi khôi phục tinh thần.
Chỉ tiếc thân thể sầu thương lúc ở cữ không thể khôi phục hoàn toàn, rốt cuộc sau một hồi phong hàn mùa thu năm nay, giống như là làm thế nào cũng không chuyển biến tốt đẹp được.
“Hồi bẩm lão gia, vốn hôm qua phu nhân đã hạ sốt, buổi chiều thái thái nhà mẹ đẻ qua đây…… Mang theo Dương ngũ tỷ, cùng phu nhân nói chuyện một lát, các nàng đi rồi phu nhân vẫn lau nước mắt, buổi tối liến có chút nóng, uống thuốc cũng không thấy bớt, đến chiều hôm nay thì thân thể không tốt lên được.”
Nha hoàn đáp lời là Khởi Nhi sau khi vào kinh thì thu về bên người, nha hoàn của hồi môn của Dương Doanh Mạt đều gả ra ngoài hết, liền trở thành người Dương Doanh Mạt tín nhiệm nhất, nàng rất trung thành với Dương Doanh Mạt, cho nên lúc này nhắc tới mẫu thân cùng muội muội của Dương Doanh Mạt, trên nét mặt không khỏi mang một chút phẫn uất.
“Các nàng….. quên đi, ta vào xem phu nhân.”
Nghe thấy nói đế Khởi Nhi của nhạc mẫu mình, Kiều Ứng Hiên không khỏi hơi hơi nhíu mày, xoay người vào buồng trong.
Tuy rằng hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Dương gia, nhưng ở thời điểm người khác bị bệnh lại nói đến chuyện này, đây không phải trắng trợn làm nàng ấm ức sao?
“Phu nhân, ngươi đừng ngồi dậy, nghỉ cho khỏe đi.”
Vừa đi vào phòng ngủ ngập tràn mùi thuốc đông y, Kiều Ứng Hiên thấy Dương Doanh Mạt chống tay muốn ngồi dậy, vội bước nhanh qua đỡ bả vai của nàng, nhưng thấy Dương Doanh Mạt lắc đầu kiên trì muốn ngồi dậy, đành phải kê gối thật dày phía sau lưng nàng, sao đó để nàng dựa vào thật tốt, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng.
“Tướng công……”
Gương mặt tái nhợt vì bệnh phiếm hồng, Dương Doanh Mạt nhìn hành động ôn nhu của Kiều Ứng Hiên, lại nghĩ tới lo lắng cùng tận tình khuyên bảo của mẫu thân, ánh mắt đã khóc sưng đỏ lại nổi lên lệ quang.
“Đừng khóc, ngươi không thả lỏng tâm tình hảo hảo nghĩ ngơi, thân thể làm sao tốt lên được?”
Lấy khăn gấm lau nước mắt cho Dương Doanh Mạt, Kiều Ứng Hiên nhìn thấy bộ dáng yếu ớt ủy khuất của nàng như vậy, trong lòng không khỏi có chút khổ sở cho nàng.
Thành thân mười năm, có lẽ giữa bọn họ đều không có tình yêu, nhưng làm bạn mười năm tình thân cùng dựa dẫm đã rất sâu, hơn nữa bất luận trong lòng Dương Doanh Mạt đối xử với Kiều gia thế nào, cũng chưa từng mất đi bổn phận của người làm dâu, làm vợ và làm mẹ, cho nên Kiều Ứng Hiên cũng là thật tình hy vọng nàng có thể khỏe lên, tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình.
“Tướng công, bốn tỷ đệ Y Nguyệt, là mệnh của thiếp thân, thiếp thân thật sự không yên lòng bọn nó, cho dù là thiếp thân yên tâm ra đi, tướng công ngươi liền…… ngươi đáp ứng đi.”
Cố giơ tay lên nắm lấy tay Kiều Ứng Hiên, trong lòng Dương Doanh Mạt thật sự rất không muốn, nhưng giống như mẫu thân nói, thân quyến Kiều gia hiện giờ rất bề thế, nếu mình thật sự đi, người muốn kết thân cùng Kiều Ứng Hiên tất nhiên là rất nhiều, có câu là có kế mẫu thì có cha dượng, nếu là ngày khác Ứng Hiên cưới một người có xuất thân cao hơn mình làm vợ kế, như vậy các con của mình làm sao có chỗ đứng trong cái nhà này, thật không bằng……
“Phu nhân, ngươi không nên nói điềm xấu, cho dù thật sự có một ngày như vậy, đời này của Kiều Ứng Hiên ta, cũng sẽ không cưới nữ nhân khác làm vợ kế, lại càng không để cho bọn nhỏ chịu nửa điểm ủy khuất!”
Kiều Ứng Hiên nắm lấy bàn tay gầy yếu vô lực của nàng, nhìn vào mắt nàng chân thành nói ra lời cam kết.
Nếu không thể cùng người yêu của mình thành hôn, như vậy, cả đời của mình không tái hôn, người nọ có thể cứng rắn phản kháng không cưới phi, chút áp lực này tính là cái gì?
Lại nói ca ca cùng tam đệ có tiền đồ rộng lớn, cũng không cần lo lắng cho mình, mình vốn là một vũ phu, tiền đồ làm quan gì đó, làm sao có thể so sánh với người thương chứ?
“Tướng công, ngươi…….”
Nghe thấy Kiều Ứng Hiên đồng ý hứa hẹn, Dương Doanh Mạt không khỏi khiếp sợ mờ mịt nhìn hắn, trong lòng nhất thời thật sự là đau buồn thêm, nước mắt không nhịn được rơi xuống, chỉ cảm thấy đời này mình có thể có được một trượng phu như vậy đã không còn gì hối tiếc, lại hối hận ngày xưa rụt rè lại sỉ diện, cảm thấy hắn là một người vũ phu thích tập võ, không chịu chủ động thân cận cùng hắn, thật sự là mất mác rất nhiều.
“Cho nên a phu nhân, nếu luyến tiếc bọn nhỏ, thì hảo hảo chăm sóc bản thân mình để co thể chăm sóc tốt cho bọn nó, chớ nhắc lại chuyện muốn ta cưới thứ muội của ngươi.”
Thấy Dương Doanh Mạt một bên khóc một bên cười, người cũng có tinh thần hơn vừa rồi, Kiều Ứng Hiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, để cho Khởi Nhi hảo hảo chăm sóc Dương Doanh Mạt, chính mình xoay người đi thỉnh an tổ mẫu.
Lúc Kiều Ứng Hiên đến viện của lão phu nhân, lão phu nhân đang phân phó bọn nha hoàn bố trí đại sảnh, tuy nói Dương Doanh Mạt bị bệnh không thể đãi tiệc sinh thần cho các tằng tôn, nhưng vẫn muốn mời người trong nhà ăn bữa cơm, mà bởi vì Kiều Ứng Trạch cùng Trương Lân đang làm việc không có thời gian đến đây, nhưng bọn Kiều Mẫn Ngôn đang học tại tộc học của Cung gia, cũng là sau khi tan học liền trực tiếp một đường đến đây.
“Bọn nhỏ tự mình chơi trước, Ứng Hiên a, ngươi cùng tổ mẫu vào trong.”
Để cho nha hoàn ôm Kiều Mẫn Lễ bốn tuổi đi theo sau mình, Kiều Ứng Hiên đỡ laao4 phu nhân tới phòng của nàng, sau khi ngồi xuống tháp, đem Kiều Mẫn Lễ nhu thuận ôm vào trong ngực mình, sau đó bảo nha hoàn lui ra ngoài hết.
Không ngại ngùng thanh tú như Kiều Mẫn Nhân cũng không hoạt bát thông minh như Kiều Mẫn Nghĩa, Kiều Mẫn Lễ là một đứa nhỏ trầm lặng thông minh, hơn nữa có thể là vì khó sinh, thân thể bẩm sinh có chút yếu ớt, đúng là giống như bộ dáng của Kiều Ứng Trạch, lại bởi vì thân thể Dương Doanh Mạt không tốt, nó liền được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân, cũng trở thành tâm can của lão phu nhân.
“Ứng Hiên a, nghe ý tứ của phu nhân thông gia, ngươi muốn cự tuyệt lấy ngũ tỷ Dương gia làm vợ kế, tổ mẫu muốn hỏi một chút, ngươi rốt cục có ý kiến gì?”
Để Kiều Ứng Hiên ngồi cạnh mình, lão phu nhân nhìn biểu cảm của hắn toát ra oai hùng trong sáng.
Tuy nói lão phu nhân cũng đau lòng Dương Doanh Mạt, hy vọng nàng có thể hảo hảo khỏe lại, nhưng dù sao chuyện này liên quan đến tương lai của tôn nhi, nàng tất nhiên là hiểu được rõ ràng, trong lòng có tính toán tốt mới được. Mà xưa nay nam tử lấy muội muội của vợ làm vợ kế, như vậy vừa không sợ bọn nhỏ chịu ủy khuất, cũng có thể tiếp tục quan hệ thông gia, cho nên giống như là lẽ thường, hiện giờ Kiều Ứng Hiên trực tiếp cự tuyệt như vậy, nhất định là có nguyên do.
Hôm qua lúc phu nhân Dương gia tới bái phỏng, lão phu nhân cũng tận mắt nhìn thấy Ngũ nha đầu kia, tuy nói năm nay mới mười lăm, nhỏ hơn Kiều Ứng Hiên mười ba tuổi, nhưng bộ dáng thanh tú, tính tình cũng trầm tĩnh dịu ngoan, lại được nuôi bên người mẹ cả, cũng cẩn thận như mẹ cả, nếu thật sự gả qua đây, chắc là sẽ không bạc đãi bọn nhỏ, hơn nữa nàng dù sao cũng là thứ nữ Dương gia, cho dù sau này có con, cũng càng không dám làm gì bọn nhỏ, cho nên vô luận nhìn theo phương diện nào, nàng đều xem như chọn tốt vợ kế cho Kiều Ứng Hiên.
“Tổ mẫu, hiện giờ cháu dâu vẫn còn mà bàn chuyện này, không khỏi có vẻ quá bạc tình đi, cho dù nàng thật sự không may mắn, tôn nhi cũng phải để tang cho nàng một năm, việc lấy vợ kế, về sau bàn lại cũng không muộn.”
Kiều Ứng Hiên có thể cam đoan với Dương Doanh Mạt không lấy vợ kế, nhưng cũng không thể nói thẳng trước mặt lão phu nhân, sợ lão nhân gia không tiếp thu quyết định này, cho nên chỉ có thể tận lực kéo dài, chờ sau này lại chậm rãi giải thích với nàng.
“Ngươi 3 năm 5 năm có thể chờ, cô nương nhà người ta thì không thể chờ, cô nương kia tổ mẫu thấy cũng không tồi, nhưng ngươi nếu không muốn lại kết thân cùng Dương gia, tổ mẫu sẽ mở miệng nói rõ ràng thay ngươi, tự mình oán giận cũng không có việc gì, nhưng đừng chậm trễ hôn sự của cô nương nhà người ta.”
Lão phu nhân tuy đã bảy mươi, nhưng vẫn còn khôn khéo, làm sao không nhìn ra Kiều Ứng Hiên đang từ chối, không khỏi đoán rằng hắn có phải là có người trong lòng hay không, nếu không sẽ không để Dương gia đi thăm dò ý tứ của hắn, hắn liền cự tuyệt không chút do dự.
Nếu không phải Dương gia thấy thái độ kiên quyết của hắn, cho là hắn có nhiều bất mãn với Dương gia, cũng sẽ không để cho Dương phu nhân đến đây thăm dò, ngược lại làm cho Dương Doanh Mạt thương tâm bệnh nặng.
“Tổ mẫu, tôn nhi thật là không muốn kết thân với Dương gia, vậy làm phiền tổ mẫu từ chối thay tôn nhi.”
Kiều Ứng Hiên nghe vậy tất nhiên là tranh thủ bắt lấy, dù sao hắn vốn không thích người Dương gia, lúc trước lãnh đạm với nhà mình như vậy, hiện giờ thấy con đường làm quan của huynh đệ mình trôi chảy, lại chạy đến đây kết thân, hóa ra thứ nữ có thể tùy tiện chà đạp như vậy, muốn một cô nương mới mười lăm tuổi làm mẹ kế cho đứa con chín tuổi của mình, bọn họ cũng thực không tiếc.
“Tôn nhi ngoan, nói thật với tổ mẫu, ngươi có phải có người trong lòng? Tổ mẫu không cầu ngươi lấy con nhà quyền quý, chỉ là vì bọn nhỏ, ngươi cũng cần yêu quý thanh danh mới phải.”
Lão phu nhân nhìn ánh mắt Kiều Ứng Hiên dò xét ánh mắt của hắn, phải biết rằng đầu năm nay cô nương trong sạch không ai không giấu cho kỹ, chỉ sợ truyền ra ngoài phá hư thanh danh ảnh hưởng đến hôn nhân, cho nên nữ tử mà Kiều Ứng Hiên thích, cũng không phải là người có thân đứng đắn gì, nếu là người an phận Kiều Ứng Hiên muốn nhận làm thiếp thì tùy hắn, nhưng lấy làm chính thất thì trăm triệu lần không thể.
“Tổ mẫu….. ngài cứ yên tâm đi, ta không cưới được hắn.”
Kiều Ứng Hiên theo phản xạ muốn phũ nhận, nhưng nhìn gương mặt từ ái của lão phu nhân, hắn cũng không nhẫn tâm nói dối nàng, chỉ có thể cười khổ hàm hồ cho qua.
“Cưới không được? Ngươi không phải là coi trọng nữ nhân đã có trượng phu…… chẳng lẽ là nam tử?”
Cái từ này của Kiều Ứng Hiên đã dọa lão phu nhân, đầu tiên nàng nghĩ chính là Kiều Ứng Hiên thích nương tử nhà người khác, nhưng lại nghĩ đến tôn nhi nhà mình không phải là người bốc đồng, cho nên lập tức phủ nhận suy đoán này, mà nghĩ lại chỉ có thể là nam tử, tâm của nàng liền nhảy dựng lên, cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
“Tổ mẫu, tổ mẫu ngài đừng kích động, đừng kích động a.”
Kiều Ứng Hiên thấy thế vội vàng thuận khí cho lão phu nhân, thầm nghĩ mình tại sao lại không nhịn được, Lương đệ nói là lão thái thái có cái gì mà ‘cao huyết áp’, ngàn vạn lần không thể tức giận.
“Ứng Hiên, ngươi nói cho tổ mẫu, có phải hay không…..”
Lão phu nhân đem bằng hữu thân cận của Kiều Ứng Hiên lọc ra một lần, hiện ra đầu tiên trong đầu là người có đại vị cao nhất nhưng đến giờ vẫn chưa lập gia đình kia, lại kết hợp với câu ‘cưới không được’ của Kiều Ứng Hiên, lão phu nhân có chút run run nắm lấy tay Kiều Ứng Hiên, viết xuống lòng bàn tay của hắn một chữ ‘Trung”.
“Tổ mẫu……”
Ánh mắt Kiều Ứng Hiên đều đã đỏ, nắm lấy tay lão phu nhân gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, trong lòng thật sự là hận không thể hung hăng đánh mình một quyền, thành thành thật thật tiếp tục che giấu không phải được rồi sao, nói lung tung làm gì a!
“Nước, nước….. ngươi không muốn sống, người đó, ngươi cũng dám trêu chọc, ngươi đang đùa với lửa a!”
Lão phu nhân mở to miệng thở gấp duỗi tay đến bàn, Kiều Ứng Hiên đem nước cho nàng sau đó vội vàng uống hai hớp, nhìn thấy Kiều Ứng Hiên liền tức giận đánh tới, hung hăng đánh lên lưng hắn hai bạt tay, thấy hắn đỏ mắt vẻ mặt tội nghiệp động cũng không dám động, lão thái thái không khỏi lại mềm lòng, oán hận chỉ vào Kiều Ứng Hiên lại nhịn không được đánh tiếp.
Nàng không phải người không hiểu lý lẽ như vậy, nếu không cũng sẽ không để tùy ý trưởng tôn lấy vợ kế là nam, cũng không lường được nhị tôn nhi bên này cũng không chịu thua kém, cùng với Vương gia người ta, đây chính là Trung thân vương a, chuyện này nếu truyền ra ngoài, không nói đến Kiều Ứng Hiên bị người ta nhìn thế nào, người hoàng gia muốn kết thân là kết được sao? Có câu thiên uy khó dò, uy phong của Thân vương điện hạ, có thể cũng không khác gì a!
“Lão tổ mẫu, đừng đánh phụ thân, đừng đánh phụ thân, Lễ nhi sờ sờ, phụ thân không đau không đau……”
Mẫn Lễ bị hai người dọa đến nước mắt lưng tròng ôm lấy cánh tay lão phu nhân đang đánh người, thấy lão phu nhân dừng tay, lại xoay người ôm bả vai Kiều Ứng Hiên, trẻ con sờ sờ trên lưng hắn lại thổi thổi.
Tuy rằng không rõ tại sao phụ thân lại chọc giận lão tổ mẫu, nhưng nó không nở để phụ thân bị đánh a, phụ thân đã khóc rồi, nhất định rất đau.
“Phu nhân hiện tại thế nào? Hôm kia lúc ta tiến cung không phải đã tốt hơn sao, như thế nào đột nhiên lại không tốt?”
Buổi chiều nhận được thông báo của người nhà, Kiều Ứng Hiên vừa hết ca trực liền vội vã trở về, đi vào phòng ngủ thấy đại nha hoàn ra đón, hắn đi qua hạ giọng truy vấn một câu.
Từ mùa thu năm Kiền Võ thứ tư, Dương Doanh Mạt khó sinh sinh ra đứa con thứ ba Kiều Mẫn Lễ, thân thể của nàng hoàn toàn không thể mang thai được nữa, vì thế Dương Doanh Mạt thập phần sầu lo, dù sao nhà mẹ đẻ của nàng cùng nhà chồng không hợp, cho nên lo sợ làm nhà chồng ghét bỏ, lo lắng Kiều Ứng Hiên vì con nối dòng mà cưới vợ bé, cho nên khẩn trương sầu thương một chút, nhưng đối Kiều Ứng Hiên mà nói có thể có ba nam một nữ đã là phúc khí của mình, cho nên đối với Dương Doanh Mạt tất nhiên là chỉ có cảm kích không có nửa điểm ghét bỏ, lão phu nhân cũng thương tiếc nàng, cho nên để người trong nhà dốc lòng chiếu cố, Dương Doanh Mạt cũng chậm rãi khôi phục tinh thần.
Chỉ tiếc thân thể sầu thương lúc ở cữ không thể khôi phục hoàn toàn, rốt cuộc sau một hồi phong hàn mùa thu năm nay, giống như là làm thế nào cũng không chuyển biến tốt đẹp được.
“Hồi bẩm lão gia, vốn hôm qua phu nhân đã hạ sốt, buổi chiều thái thái nhà mẹ đẻ qua đây…… Mang theo Dương ngũ tỷ, cùng phu nhân nói chuyện một lát, các nàng đi rồi phu nhân vẫn lau nước mắt, buổi tối liến có chút nóng, uống thuốc cũng không thấy bớt, đến chiều hôm nay thì thân thể không tốt lên được.”
Nha hoàn đáp lời là Khởi Nhi sau khi vào kinh thì thu về bên người, nha hoàn của hồi môn của Dương Doanh Mạt đều gả ra ngoài hết, liền trở thành người Dương Doanh Mạt tín nhiệm nhất, nàng rất trung thành với Dương Doanh Mạt, cho nên lúc này nhắc tới mẫu thân cùng muội muội của Dương Doanh Mạt, trên nét mặt không khỏi mang một chút phẫn uất.
“Các nàng….. quên đi, ta vào xem phu nhân.”
Nghe thấy nói đế Khởi Nhi của nhạc mẫu mình, Kiều Ứng Hiên không khỏi hơi hơi nhíu mày, xoay người vào buồng trong.
Tuy rằng hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Dương gia, nhưng ở thời điểm người khác bị bệnh lại nói đến chuyện này, đây không phải trắng trợn làm nàng ấm ức sao?
“Phu nhân, ngươi đừng ngồi dậy, nghỉ cho khỏe đi.”
Vừa đi vào phòng ngủ ngập tràn mùi thuốc đông y, Kiều Ứng Hiên thấy Dương Doanh Mạt chống tay muốn ngồi dậy, vội bước nhanh qua đỡ bả vai của nàng, nhưng thấy Dương Doanh Mạt lắc đầu kiên trì muốn ngồi dậy, đành phải kê gối thật dày phía sau lưng nàng, sao đó để nàng dựa vào thật tốt, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng.
“Tướng công……”
Gương mặt tái nhợt vì bệnh phiếm hồng, Dương Doanh Mạt nhìn hành động ôn nhu của Kiều Ứng Hiên, lại nghĩ tới lo lắng cùng tận tình khuyên bảo của mẫu thân, ánh mắt đã khóc sưng đỏ lại nổi lên lệ quang.
“Đừng khóc, ngươi không thả lỏng tâm tình hảo hảo nghĩ ngơi, thân thể làm sao tốt lên được?”
Lấy khăn gấm lau nước mắt cho Dương Doanh Mạt, Kiều Ứng Hiên nhìn thấy bộ dáng yếu ớt ủy khuất của nàng như vậy, trong lòng không khỏi có chút khổ sở cho nàng.
Thành thân mười năm, có lẽ giữa bọn họ đều không có tình yêu, nhưng làm bạn mười năm tình thân cùng dựa dẫm đã rất sâu, hơn nữa bất luận trong lòng Dương Doanh Mạt đối xử với Kiều gia thế nào, cũng chưa từng mất đi bổn phận của người làm dâu, làm vợ và làm mẹ, cho nên Kiều Ứng Hiên cũng là thật tình hy vọng nàng có thể khỏe lên, tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình.
“Tướng công, bốn tỷ đệ Y Nguyệt, là mệnh của thiếp thân, thiếp thân thật sự không yên lòng bọn nó, cho dù là thiếp thân yên tâm ra đi, tướng công ngươi liền…… ngươi đáp ứng đi.”
Cố giơ tay lên nắm lấy tay Kiều Ứng Hiên, trong lòng Dương Doanh Mạt thật sự rất không muốn, nhưng giống như mẫu thân nói, thân quyến Kiều gia hiện giờ rất bề thế, nếu mình thật sự đi, người muốn kết thân cùng Kiều Ứng Hiên tất nhiên là rất nhiều, có câu là có kế mẫu thì có cha dượng, nếu là ngày khác Ứng Hiên cưới một người có xuất thân cao hơn mình làm vợ kế, như vậy các con của mình làm sao có chỗ đứng trong cái nhà này, thật không bằng……
“Phu nhân, ngươi không nên nói điềm xấu, cho dù thật sự có một ngày như vậy, đời này của Kiều Ứng Hiên ta, cũng sẽ không cưới nữ nhân khác làm vợ kế, lại càng không để cho bọn nhỏ chịu nửa điểm ủy khuất!”
Kiều Ứng Hiên nắm lấy bàn tay gầy yếu vô lực của nàng, nhìn vào mắt nàng chân thành nói ra lời cam kết.
Nếu không thể cùng người yêu của mình thành hôn, như vậy, cả đời của mình không tái hôn, người nọ có thể cứng rắn phản kháng không cưới phi, chút áp lực này tính là cái gì?
Lại nói ca ca cùng tam đệ có tiền đồ rộng lớn, cũng không cần lo lắng cho mình, mình vốn là một vũ phu, tiền đồ làm quan gì đó, làm sao có thể so sánh với người thương chứ?
“Tướng công, ngươi…….”
Nghe thấy Kiều Ứng Hiên đồng ý hứa hẹn, Dương Doanh Mạt không khỏi khiếp sợ mờ mịt nhìn hắn, trong lòng nhất thời thật sự là đau buồn thêm, nước mắt không nhịn được rơi xuống, chỉ cảm thấy đời này mình có thể có được một trượng phu như vậy đã không còn gì hối tiếc, lại hối hận ngày xưa rụt rè lại sỉ diện, cảm thấy hắn là một người vũ phu thích tập võ, không chịu chủ động thân cận cùng hắn, thật sự là mất mác rất nhiều.
“Cho nên a phu nhân, nếu luyến tiếc bọn nhỏ, thì hảo hảo chăm sóc bản thân mình để co thể chăm sóc tốt cho bọn nó, chớ nhắc lại chuyện muốn ta cưới thứ muội của ngươi.”
Thấy Dương Doanh Mạt một bên khóc một bên cười, người cũng có tinh thần hơn vừa rồi, Kiều Ứng Hiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, để cho Khởi Nhi hảo hảo chăm sóc Dương Doanh Mạt, chính mình xoay người đi thỉnh an tổ mẫu.
Lúc Kiều Ứng Hiên đến viện của lão phu nhân, lão phu nhân đang phân phó bọn nha hoàn bố trí đại sảnh, tuy nói Dương Doanh Mạt bị bệnh không thể đãi tiệc sinh thần cho các tằng tôn, nhưng vẫn muốn mời người trong nhà ăn bữa cơm, mà bởi vì Kiều Ứng Trạch cùng Trương Lân đang làm việc không có thời gian đến đây, nhưng bọn Kiều Mẫn Ngôn đang học tại tộc học của Cung gia, cũng là sau khi tan học liền trực tiếp một đường đến đây.
“Bọn nhỏ tự mình chơi trước, Ứng Hiên a, ngươi cùng tổ mẫu vào trong.”
Để cho nha hoàn ôm Kiều Mẫn Lễ bốn tuổi đi theo sau mình, Kiều Ứng Hiên đỡ laao4 phu nhân tới phòng của nàng, sau khi ngồi xuống tháp, đem Kiều Mẫn Lễ nhu thuận ôm vào trong ngực mình, sau đó bảo nha hoàn lui ra ngoài hết.
Không ngại ngùng thanh tú như Kiều Mẫn Nhân cũng không hoạt bát thông minh như Kiều Mẫn Nghĩa, Kiều Mẫn Lễ là một đứa nhỏ trầm lặng thông minh, hơn nữa có thể là vì khó sinh, thân thể bẩm sinh có chút yếu ớt, đúng là giống như bộ dáng của Kiều Ứng Trạch, lại bởi vì thân thể Dương Doanh Mạt không tốt, nó liền được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân, cũng trở thành tâm can của lão phu nhân.
“Ứng Hiên a, nghe ý tứ của phu nhân thông gia, ngươi muốn cự tuyệt lấy ngũ tỷ Dương gia làm vợ kế, tổ mẫu muốn hỏi một chút, ngươi rốt cục có ý kiến gì?”
Để Kiều Ứng Hiên ngồi cạnh mình, lão phu nhân nhìn biểu cảm của hắn toát ra oai hùng trong sáng.
Tuy nói lão phu nhân cũng đau lòng Dương Doanh Mạt, hy vọng nàng có thể hảo hảo khỏe lại, nhưng dù sao chuyện này liên quan đến tương lai của tôn nhi, nàng tất nhiên là hiểu được rõ ràng, trong lòng có tính toán tốt mới được. Mà xưa nay nam tử lấy muội muội của vợ làm vợ kế, như vậy vừa không sợ bọn nhỏ chịu ủy khuất, cũng có thể tiếp tục quan hệ thông gia, cho nên giống như là lẽ thường, hiện giờ Kiều Ứng Hiên trực tiếp cự tuyệt như vậy, nhất định là có nguyên do.
Hôm qua lúc phu nhân Dương gia tới bái phỏng, lão phu nhân cũng tận mắt nhìn thấy Ngũ nha đầu kia, tuy nói năm nay mới mười lăm, nhỏ hơn Kiều Ứng Hiên mười ba tuổi, nhưng bộ dáng thanh tú, tính tình cũng trầm tĩnh dịu ngoan, lại được nuôi bên người mẹ cả, cũng cẩn thận như mẹ cả, nếu thật sự gả qua đây, chắc là sẽ không bạc đãi bọn nhỏ, hơn nữa nàng dù sao cũng là thứ nữ Dương gia, cho dù sau này có con, cũng càng không dám làm gì bọn nhỏ, cho nên vô luận nhìn theo phương diện nào, nàng đều xem như chọn tốt vợ kế cho Kiều Ứng Hiên.
“Tổ mẫu, hiện giờ cháu dâu vẫn còn mà bàn chuyện này, không khỏi có vẻ quá bạc tình đi, cho dù nàng thật sự không may mắn, tôn nhi cũng phải để tang cho nàng một năm, việc lấy vợ kế, về sau bàn lại cũng không muộn.”
Kiều Ứng Hiên có thể cam đoan với Dương Doanh Mạt không lấy vợ kế, nhưng cũng không thể nói thẳng trước mặt lão phu nhân, sợ lão nhân gia không tiếp thu quyết định này, cho nên chỉ có thể tận lực kéo dài, chờ sau này lại chậm rãi giải thích với nàng.
“Ngươi 3 năm 5 năm có thể chờ, cô nương nhà người ta thì không thể chờ, cô nương kia tổ mẫu thấy cũng không tồi, nhưng ngươi nếu không muốn lại kết thân cùng Dương gia, tổ mẫu sẽ mở miệng nói rõ ràng thay ngươi, tự mình oán giận cũng không có việc gì, nhưng đừng chậm trễ hôn sự của cô nương nhà người ta.”
Lão phu nhân tuy đã bảy mươi, nhưng vẫn còn khôn khéo, làm sao không nhìn ra Kiều Ứng Hiên đang từ chối, không khỏi đoán rằng hắn có phải là có người trong lòng hay không, nếu không sẽ không để Dương gia đi thăm dò ý tứ của hắn, hắn liền cự tuyệt không chút do dự.
Nếu không phải Dương gia thấy thái độ kiên quyết của hắn, cho là hắn có nhiều bất mãn với Dương gia, cũng sẽ không để cho Dương phu nhân đến đây thăm dò, ngược lại làm cho Dương Doanh Mạt thương tâm bệnh nặng.
“Tổ mẫu, tôn nhi thật là không muốn kết thân với Dương gia, vậy làm phiền tổ mẫu từ chối thay tôn nhi.”
Kiều Ứng Hiên nghe vậy tất nhiên là tranh thủ bắt lấy, dù sao hắn vốn không thích người Dương gia, lúc trước lãnh đạm với nhà mình như vậy, hiện giờ thấy con đường làm quan của huynh đệ mình trôi chảy, lại chạy đến đây kết thân, hóa ra thứ nữ có thể tùy tiện chà đạp như vậy, muốn một cô nương mới mười lăm tuổi làm mẹ kế cho đứa con chín tuổi của mình, bọn họ cũng thực không tiếc.
“Tôn nhi ngoan, nói thật với tổ mẫu, ngươi có phải có người trong lòng? Tổ mẫu không cầu ngươi lấy con nhà quyền quý, chỉ là vì bọn nhỏ, ngươi cũng cần yêu quý thanh danh mới phải.”
Lão phu nhân nhìn ánh mắt Kiều Ứng Hiên dò xét ánh mắt của hắn, phải biết rằng đầu năm nay cô nương trong sạch không ai không giấu cho kỹ, chỉ sợ truyền ra ngoài phá hư thanh danh ảnh hưởng đến hôn nhân, cho nên nữ tử mà Kiều Ứng Hiên thích, cũng không phải là người có thân đứng đắn gì, nếu là người an phận Kiều Ứng Hiên muốn nhận làm thiếp thì tùy hắn, nhưng lấy làm chính thất thì trăm triệu lần không thể.
“Tổ mẫu….. ngài cứ yên tâm đi, ta không cưới được hắn.”
Kiều Ứng Hiên theo phản xạ muốn phũ nhận, nhưng nhìn gương mặt từ ái của lão phu nhân, hắn cũng không nhẫn tâm nói dối nàng, chỉ có thể cười khổ hàm hồ cho qua.
“Cưới không được? Ngươi không phải là coi trọng nữ nhân đã có trượng phu…… chẳng lẽ là nam tử?”
Cái từ này của Kiều Ứng Hiên đã dọa lão phu nhân, đầu tiên nàng nghĩ chính là Kiều Ứng Hiên thích nương tử nhà người khác, nhưng lại nghĩ đến tôn nhi nhà mình không phải là người bốc đồng, cho nên lập tức phủ nhận suy đoán này, mà nghĩ lại chỉ có thể là nam tử, tâm của nàng liền nhảy dựng lên, cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
“Tổ mẫu, tổ mẫu ngài đừng kích động, đừng kích động a.”
Kiều Ứng Hiên thấy thế vội vàng thuận khí cho lão phu nhân, thầm nghĩ mình tại sao lại không nhịn được, Lương đệ nói là lão thái thái có cái gì mà ‘cao huyết áp’, ngàn vạn lần không thể tức giận.
“Ứng Hiên, ngươi nói cho tổ mẫu, có phải hay không…..”
Lão phu nhân đem bằng hữu thân cận của Kiều Ứng Hiên lọc ra một lần, hiện ra đầu tiên trong đầu là người có đại vị cao nhất nhưng đến giờ vẫn chưa lập gia đình kia, lại kết hợp với câu ‘cưới không được’ của Kiều Ứng Hiên, lão phu nhân có chút run run nắm lấy tay Kiều Ứng Hiên, viết xuống lòng bàn tay của hắn một chữ ‘Trung”.
“Tổ mẫu……”
Ánh mắt Kiều Ứng Hiên đều đã đỏ, nắm lấy tay lão phu nhân gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, trong lòng thật sự là hận không thể hung hăng đánh mình một quyền, thành thành thật thật tiếp tục che giấu không phải được rồi sao, nói lung tung làm gì a!
“Nước, nước….. ngươi không muốn sống, người đó, ngươi cũng dám trêu chọc, ngươi đang đùa với lửa a!”
Lão phu nhân mở to miệng thở gấp duỗi tay đến bàn, Kiều Ứng Hiên đem nước cho nàng sau đó vội vàng uống hai hớp, nhìn thấy Kiều Ứng Hiên liền tức giận đánh tới, hung hăng đánh lên lưng hắn hai bạt tay, thấy hắn đỏ mắt vẻ mặt tội nghiệp động cũng không dám động, lão thái thái không khỏi lại mềm lòng, oán hận chỉ vào Kiều Ứng Hiên lại nhịn không được đánh tiếp.
Nàng không phải người không hiểu lý lẽ như vậy, nếu không cũng sẽ không để tùy ý trưởng tôn lấy vợ kế là nam, cũng không lường được nhị tôn nhi bên này cũng không chịu thua kém, cùng với Vương gia người ta, đây chính là Trung thân vương a, chuyện này nếu truyền ra ngoài, không nói đến Kiều Ứng Hiên bị người ta nhìn thế nào, người hoàng gia muốn kết thân là kết được sao? Có câu thiên uy khó dò, uy phong của Thân vương điện hạ, có thể cũng không khác gì a!
“Lão tổ mẫu, đừng đánh phụ thân, đừng đánh phụ thân, Lễ nhi sờ sờ, phụ thân không đau không đau……”
Mẫn Lễ bị hai người dọa đến nước mắt lưng tròng ôm lấy cánh tay lão phu nhân đang đánh người, thấy lão phu nhân dừng tay, lại xoay người ôm bả vai Kiều Ứng Hiên, trẻ con sờ sờ trên lưng hắn lại thổi thổi.
Tuy rằng không rõ tại sao phụ thân lại chọc giận lão tổ mẫu, nhưng nó không nở để phụ thân bị đánh a, phụ thân đã khóc rồi, nhất định rất đau.
/94
|