Chương 68: Tiểu biệt thắng tân hôn
Nói xong, Lâm Tân Ngôn xoay người định rời đi.
“Con của cô tên là gì?” Ngay khi Lâm Tân Ngôn đi đến cửa phòng ngủ, sau lưng chợt vang lên một giọng đàn ông: “Lâm Hi Thần, Lâm Nhụy Hi?”
Hắn đến nước A đã có được tài liệu chi tiết về cuộc sống những năm này của Lâm Tân Ngôn từ Quan Kình rồi.
Điều khiến hắn không ngờ tới là người phụ nữ này lại có thêm một cặp anh em sinh đôi.
Mà dáng vẻ lại còn rất xinh đẹp.
Lâm Tân Ngôn dừng bước, xoay người, nhìn hắn chằm chằm, hai tay nắm chặt, lúc cô gặp Quan Kình là đã biết anh ta đang điều tra cô rồi.
Không nghĩ tới động tác của Quan Kình lại nhanh như thế.
“Nếu như anh cần tôi trở về để làm thủ tục ly hôn với anh, anh có thể nói rõ, đương nhiên là tôi rất vui lòng, sẽ không cản trở hạnh phúc của anh. Nhưng anh uy hiếp tôi như thế này, không cảm thấy bắt nạt người quá đáng sao?” Lâm Tân Ngôn run rẩy toàn thân, giận không thể chịu nổi.
Tông Cảnh Hạo nằm bất động trên giường, cánh tay đặt lên trán, nhắm mắt lại.
Không nói năng gì.
Như thể mệt vô cùng.
Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa cũng không dám đi, ai biết cái người này có thể làm chuyện điên rồ gì ảnh hưởng đến con của cô không chứ.
Dù sao hiện tại hắn đều biết tất cả mọi thứ về cô rõ như lòng bàn tay.
“Tôi khát.”
Mãi lâu sau, Tông Cảnh Hạo từ từ mở miệng, vẫn không mở mắt như trước.
Lâm Tân Ngôn nhìn hắn một cái, tức giận, nghĩ thầm sao không chết khát đi.
Tông Cảnh Hạo trở mình, quay lưng về phía Lâm Tân Ngôn, đôi mắt nặng nề đang nhắm chặt từ từ mở ra, khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt: “Cô muốn tôi chết khát, mưu hại chồng à?”
“…”
Lâm Tân Ngôn nén nhịn.
Xoay người đi rót nước, bưng vào đưa cho hắn: “Cho anh.”
“Cô đút cho tôi.” Tông Cảnh Hạo lật người, nhìn người phụ nữ tức giận đứng ở đầu giường.
Bởi vì cô tức giận, gương mặt ánh lên màu đỏ ửng, hai má hơi phồng lên như thể một chú hamster giận giữ, trông vô cùng dễ thương.
Tông Cảnh Hạo không khỏi cười khẽ một tiếng, nhưng tiếng cười này truyền đến lỗ tai của Lâm Tân Ngôn thì lại thành đùa cợt.
“Tông Cảnh Hạo, anh đi chết đi!” Lâm Tân Ngôn ném cốc nước về phía người hắn, nước ấm trong cốc vung lên không trung, rơi vãi ra ngoài, rơi trên người hắn. Nước là chuyện nhỏ, chuyện lớn là cái cốc rơi xuống đúng vị trí mà hắn đang bị thương ở ngực.
Giây phút cái cốc nện xuống, hắn khẽ rên một tiếng.
Nước thấm ướt áo sơ mi, lộ ra màu đỏ bên trong.
Lâm Tân Ngôn sửng sốt một chút, hắn không phải không chịu đau được đấy chứ, một cái cốc có thể làm đau được nhường nào, thế nhưng trông hắn lúc nãy có vẻ rất đau thì phải.
“Anh đừng giả vờ nữa.” Lâm Tân Ngôn cố giả bộ bình tĩnh.
Tông Cảnh Hạo ngã nằm chổng vó, không nhúc nhích, không nói gì.
Ánh mắt Lâm Tân Ngôn từ từ nhìn qua, lơ đãng rơi vào trên chỗ màu đỏ lộ ra bên ngoài áo sơ mi màu trắng của hắn. Cô nhíu mày, tại sao ngực hắn có màu đỏ?
Cô cúi người xuống, muốn thấy rõ màu đỏ kia là gì.
Khoảng cách gần, cộng thêm chiếc áo sơ mi của hắn đã ướt vì ngấm nước, Lâm Tân Ngôn thấy rõ ngực hắn đang quấn băng gạc.
“Anh… sao lại bị thương rồi?” Lâm Tân Ngôn luống cuống hỏi.
Tông Cảnh Hạo mở to mắt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà đang chiếu sáng rực rỡ.
Ngón tay xoa xoa chăn đệm.
Hắn chỉ không muốn nợ Thụy Lâm quá nhiều.
Cuối cùng vẫn là hắn phụ lòng cô ấy.
Cô ấy có ngàn điều không tốt, có vạn điều không tốt nhưng cũng có một điểm tốt.
Dù sao cũng nhiều năm vậy rồi.
Tình cảm ít nhiều cũng có.
Tình cảm ấy không liên quan đến tình yêu, là đạo đức, là trách nhiệm.
Giống như câu nói mà Thụy Lâm chất vấn hắn vậy.
Thanh xuân bao nhiêu năm như vậy, tiền có thể mua được sao?
Đôi mi dài và dày của hắn khẽ rung, nhìn cô chăm chú, đáy mắt bất chợt nghiêm túc: “Tôi nói, tôi là vì cô, cô có tin không?”
Khóe môi Lâm Tân Ngôn khẽ nhếch, lúc nãy hình như cô nhìn thấy hắn nghiêm túc.
Thế nhưng nghĩ lại, không đúng, hắn làm sao có thể nghiêm túc với cô?
Thích một người phụ nữ đã từng sinh con?
Hoa mắt, nhất định là hoa mắt.
Mà hắn bị thương thì có liên quan gì đến cô?
Huống chi, hắn sắp đính hôn với Thụy Lâm gì đó rồi, coi cô là kẻ ngốc sao?
Nét mặt của cô rõ ràng là không tin, Tông Cảnh Hạo cười khẽ một tiếng.
Có lẽ là cười chính hắn, chính hắn còn không nói rõ được tình cảm với cô là gì.
Lâm Tân Ngôn khom người nhặt cái cốc lên, không biết có phải do cô vừa ném cốc lên người hắn mà cảm thấy áy náy hay không, cô nhẹ giọng hỏi: “Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé.”
“Không đi.”
Tông Cảnh Hạo từ chối quả quyết.
Lâm Tân Ngôn bó tay: “Vậy vết thương của anh làm sao bây giờ?”
“Cởi đồ ướt ra giúp tôi.” Mặc quần áo ướt quả thực rất khó chịu.
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một chút, cúi người xuống cởi nút áo sơ mi cho hắn: “Tôi có thể giúp anh, nhưng làm xong rồi thì anh phải cho tôi về đấy.”
Bình thường cô đều ngủ cùng hai đứa nhỏ, cô không có ở nhà, sợ hai đứa ngủ không ngon.
Giây phút cô cúi người xuống, một lọn tóc xòa xuống theo, lọn tóc thi thoảng lại lướt qua khuôn mặt hắn, hơi ngứa, hơi tê, như thể một dòng điện có sinh mệnh, vọt thẳng về phía chỗ nhạy cảm của hắn, thanh âm hắn khàn đi: “Xem cô biểu hiện thế nào.”
Khóe môi Lâm Tân Ngôn khẽ giật: “Tôi không nợ gì anh.”
Hơi thở lúc hắn nói chuyện khẽ quét phải lọn tóc của cô như có như không, như thể trêu đùa: “Cô không đánh tôi, tôi sẽ bị thương hai lần liên tiếp sao? Tôi không trách cô đả thương tôi, cô nên cảm ơn tôi đấy.”
“…”
Tay Lâm Tân Ngôn đang cởi nút áo cố tình chọc mạnh vào miệng vết thương của hắn.
Tông Cảnh Hạo đau đớn kêu rên, sao người phụ nữ này lại ác thế chứ?
Hắn đã bị thương rồi, không thể nhẹ nhàng một chút được à?
Hắn thở dài: “Cuối cùng tôi đã biết, nhiều năm như vậy tại sao cô không có người đàn ông nào bên cạnh, không có người đàn ông nào chịu đựng được một người phụ nữ dã man như thế này cả.”
“Nhấc tay.” Lâm Tân Ngôn kéo áo sơ mi, liếc hắn một cái, cười: “Đàn ông theo đuổi tôi nhiều lắm, nhiều vô cùng.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên… A!”
Cô còn chưa nói xong đã bị Tông Cảnh Hạo xoay người đè xuống phía dưới, áo sơ mi ướt nước xô xệch trên cơ thể hắn, trông hơi buồn cười nhưng lại không che được ánh mắt tàn độc của hắn.
“Nói nghe xem, có những ai nào?”
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu, không nhìn cơ thể trần truồng của hắn: “Anh tránh ra đã.”
Tông Cảnh Hạo xoay mặt cô, để cô nhìn mình, gằn từng câu từng chữ: “Cô là phụ nữ đã kết hôn.”
“Còn thiếu một giấy chứng nhận, chúng ta sắp ly hôn rồi!” Lâm Tân Ngôn muốn hét vào mặt hắn, đã có vị hôn thê rồi còn nói với vợ trước những câu này à.
Ánh mắt hắn kéo dài, hơi híp lại, cúi người xuống, môi kề sát lại, mập mờ nói: “Đừng quên, không có giấy ly hôn, cô vẫn là vợ của tôi, cô nói…”
Ngón tay của hắn lướt qua gương mặt cô, lòng bàn tay đặt trên môi cô: “Chúng ta nên trải qua đêm cửu biệt trùng phùng này như thế nào đây?”
Lâm Tân Ngôn trừng to mất, hai tay nắm lại, ngừng thở.
“Đã từng nghe câu này chưa?” Lòng bàn tay hắn đè ép lên cánh môi màu hồng của cô.
Hắn không dùng sức nhiều, Lâm Tân Ngôn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy bị làm nhục.
“Câu gì?” Lâm Tân Ngôn lặng lẽ giơ chân lên, chuẩn bị, lúc nào cũng có thể phản kháng.
Tông Cảnh Hạo phát giác ra động tác của cô, nhìn thấy nhưng cũng không vạch trần, mà tì lên trán cô: “Chưa từng nghe thấy ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ à? Chúng ta đã tạm biệt sáu năm…”
Hắn còn chưa nói xong, Lâm Tân Ngôn đã phản kháng, nhưng Tông Cảnh Hạo đã chuẩn bị từ trước liền kẹp đôi chân muốn đá hắn của cô.
Ý cười nhộn nhạo hiện lên yếu ớt trên khuôn mặt hắn: “Không chờ đợi được thế cơ à?”
Lâm Tân Ngôn tức giận đỏ cả mặt, hắn là lưu manh sao?
Sao lại vô sỉ đến mức này!
Lần này Lâm Tân Ngôn tức giận thật, nhìn hắn chằm chằm, nước mắt ầng ậng dâng lên trong hốc mắt, lại cố mở to mắt không cho nước mắt rơi xuống.
Tông Cảnh Hạo sững sờ…”
/1072
|