Chương 956: Tôi thích đàn ông.
Lúc trước anh ta chỉ thấy qua Tông Ngôn Hi, khi đó là lúc Tông Ngôn Hi đến thăm Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn.
Ký ức khắc sâu nhất là nụ cười của cô, con ngươi lấp lánh, trong veo thanh bình, xán lạn như sao trời, thông qua đôi mắt của cô liền có thể khiến người khác nhìn ra cô là một người đang rất hạnh phúc.
Kỳ thật lần đầu tiên khi gặp Niya, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô bé, anh ta lập tức nhớ tới Tông Ngôn Hi.
Nhưng lần này anh ta gặp lại cô, trong mắt thiếu đi nét thanh thản, cười lên cũng mất đi cảm giác khiến người khác hạnh phúc.
Anh ta rất muốn hỏi cô làm sao vậy, thế nhưng, anh ta cảm thấy mạo muội.
Tắm rửa xong anh ta nằm trên giường hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ.
Sáng sớm, trong nhà bị một tràng huyên náo phá vỡ bình tĩnh.
Tông Ngôn Hi cùng Niya dậy sớm, Niya rất phấn khích, chưa ăn sáng đã quấn lấy Tông Ngôn Hi đòi đi vẽ tranh.
Lúc đang cầm đồ vật đi đến cửa thì một cô gái vừa vặn tiến vào.
Lúc nhìn thấy bọn họ cô ta la lên: “Cô là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện trong nhà của Song Eun?”
Trong lúc nói chuyện không quên nhìn một lượt khắp người Tông Ngôn Hi.
“Chị ấy là mẹ em.” Niya trả lời.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô ta trợn to mắt nhìn Niya.
Niya kéo góc áo của cô, Tông Ngôn Hi hiểu ngay ý muốn của cô bé nên khom người tới gần.
Niya tiến đến bên tai của cô nói: “Cô gái này luôn quấn lấy bố em, mà bố em không thích cô ta, em cũng không thích cô ta, cho nên, chị giúp em giả vờ khiến cô ta tức giận đi ạ.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô cực độ hoài nghi đây là một cô bé năm tuổi sao?
Không biết trong cái đầu nhỏ nhắn này chứa đựng những gì.
“Em là trẻ em chỉ nên quan tâm những chuyện trẻ em, chuyện của bố em phải để chính bố em giải quyết, em không thể xen vào đâu.” Nói xong cô dùng tiếng Trung giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ ở nhờ đây một lát, ngày mai sẽ rời đi.”
Chân của cô đã lành nhiều rồi, ngày mai sẽ chuẩn bị trở về.
Phayam đã học qua tiếng Trung nên hiểu cô đang nói gì, vẻ mặt vì vậy thoáng chút dễ nhìn: “À.”
Cô ta học tiếng Trung là bởi vì Song Eun.
Tông Ngôn Hi lễ phép cười rồi dẫn Niya đi ra ngoài.
Niya không vui lắm, dẫu cái miệng nhỏ, thấp giọng lầu bầu nói: “Cô gái này thật đáng ghét, bố đã không thích cô ta mà còn luôn quấn lấy bố.”
Tông Ngôn Hi đi đến bờ sông, Tông Ngôn Hi nhàn nhạt nhìn cô bé một cái: “Em mới bây lớn thì quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Em không muốn bộ gặp phiền phức.” Niya rầu rĩ.
Tông Ngôn Hi bày xong hết bản vẽ: “Trẻ con nên ít suy nghĩ mới là tốt.”
Niya ngẩng đầu nhìn cô: “Tại sao chị không quan tâm bố em, là bố cho chị ở lại mà.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Chị đối với bố em là tôn trọng, cũng biết ơn bố em đã cho chị ở lại, nhưng chỉ giới hạn đến thế thôi. Dù sao chị không quen với bố em nên tuyệt đối không thể chen vào cuộc sống của bố em được.” Cô rất rõ ràng thân phận của mình, vẫn luôn giữ khoảng cách với Song Eun.
Niya không mấy vui ngồi trên đồng cỏ: “Trái tim của chị thật sắt đá.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô pha sẵn màu xong, cầm lấy bút vẽ, không nhìn sang Niya tựa như đang nói chuyện một mình: “Chị muốn trở thành một người như vậy.”
Người có trái tim sắt đá.
Nếu như vậy sẽ không dễ dàng bị tổn thương, cũng sẽ không thỉnh thoảng nhớ tới anh.
Trong phòng.
Song Eun mặc y phục ngủ truyền thống của Thái Lan, áo dệt bằng bông vải màu trắng, quần rộng rãi, không thể che hết được thân hình thẳng tắp như tùng bách của anh ta, anh ta nhìn thấy Phayam thì đầu mày nhíu chặt.
“Song.” Phayam đi đến trước mặt của anh ta, ngữ khí thân mật xưng gọi chỉ một chữ trong tên anh ta: “Em tới đây để cùng anh ăn sáng.”
Nói xong phân phó Sally: “Chuẩn bị thêm một phần ăn.”
Không hề xem bản thân là người ngoài.
Tại Thái Lan, Song Eun là người đàn ông kim cương vạn người mê.
Con gái thích anh ta phải chở bằng hai xe tải lớn, thế nhưng, người bình thường không dám mơ đến, bởi vì thân phận cao quý của anh ta, thường dân ngay cả tiếp cận cũng không thể.
Nhưng Phayam không giống vậy, cô ta cũng là hậu nhân của quý tộc, là người có địa vị.
Kỳ thật coi như môn đăng hộ đối với Song Eun.
Thế nhưng Song Eun không thích cô ta.
Không chỉ không thích mỗi cô ta, mà hai mươi chín năm qua chưa từng thấy Song Eun thân mật hay nói chuyện yêu đương với bất kỳ cô gái nào.
Rất nhiều người lén lút bàn luận về giới tính của anh ta.
Thậm chí lúc anh ta nhận nuôi Niya đã có người hoài nghi tới động cơ của anh ta.
Đương nhiên, những lời này đều là nói sau lưng anh ta.
Phayam ỷ vào thân phận tương đồng với anh ta mà luôn luôn thích quấn lấy anh ta.
“Đúng rồi, cô gái ngoại quốc vừa nãy là ai vậy? Tại sao anh lại giữ cô ấy ở lại?” Phayam trong lòng cực kỳ đề phòng, Tông Ngôn Hi dung mạo xinh đẹp, nhìn thấy cử chỉ lúc nói chuyện cũng không giống người xuất thân từ gia đình bình thường.
Tại tòa lâu đài nguy nga như thế nhưng cô rất ung dung, không có chút câu nệ nào.
Cô ta đã từng gặp những người chưa trải sự đời, nhìn thấy những đồ vật xa hoa liền sáng bừng hai mắt, uốn éo quấn quýt.
“Không thân lắm, là con của hộ gia đình đằng kia, tôi quen biết Bố mẹ của cô ấy, chân cô ấy bị thương nên tôi để cô ấy ở lại.” Song Eun giải thích rất rõ ràng.
Anh ta hiểu được tâm tư của Phayam đối với mình, sợ cô ta gây phiền phức cho Tông Ngôn Hi.
Nghe Song Eun nói xong, Phayam lộ ra nụ cười: “Thì ra là thế.”
“Phayam, hôm nay tôi còn có chuyện, cô ăn cơm xong thì trở về đi.” Song Eun quay người đi vào phòng, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô ta.
Phayam chạy tới nắm lấy cánh tay của anh ta, nói nũng nịu: “Em không chịu, anh muốn đi đâu, em đi với anh.”
Song Eun xoay người nhìn cô ta: “Cô không còn nhỏ nữa, có thời gian quấn lấy tôi chi bằng tìm mấy thanh niên nói chuyện yêu đương đi.”
“Em muốn nói với anh.”
“Nhưng tôi không thích cô.” Song Eun ngay thẳng, không phải lần đầu tiên nói như thế với cô ta: “Cô đang lãng phí thời gian.”
Phayam càng ngày càng dùng sức nắm lấy cánh tay của anh ta, mắt mở to nhìn anh ta chằm chằm: “Anh thích kiểu thế nào?”
Phayam tự nhận dáng dấp của mình không tệ.
Song Eun nhìn cô ta, dung mạo của cô ta còn có thể, có điều làn da hơi đen, thế nhưng đó không phải khuyết điểm gì, phần lớn bọn họ đều có nước da này.
Nhưng có thích hay không, không liên quan với vẻ ngoài.
Đó là ở cảm giác.
/1072
|