Khi thuốc phát huy tác dụng Trần Dương ngủ miên man. Phạm Tĩnh ngồi bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Trần Dương, ánh mắt như nhìn về một góc quá khứ.
" Đám người xấu xí, dơ bẩn kia còn không mau tránh đường cho bổn công tử." Một cậu bé xinh đẹp, vẻ mặt chán ghét, không kiên nhẫn nói.
" Đường này là của bọn ta, ngươi từ đâu tới mà dám hống hách như vậy, ỷ mình nhìn trắng hơn bọn ta mà dám chê bọn ta xấu ư, thật đúng là ... Aaa, đau quá, hức hức." Một đứa trong đám nhóc mở miệng châm chọc lại nhưng bị tiểu công tử dùng roi rút từ thắt lưng ra quật vào người.
" Các ngươi còn không cút, bổn công tử sẽ quất các ngươi khỏi về được luôn." Tiểu công tử nghe tiếng tiếng khóc thì càng không kiên nhẫn quát.
" Các huynh đệ, đánh hắn đi, thật là một tên công tử độc ác, điêu ngoa." Đứa trẻ cầm đầu đám nhóc phẩn nộ nói.
Một đám nhóc xông lên cào cấu, xé áo tiểu công tử. Tiểu công tử quất được vài cái thì bị nắm tay, xé áo, khuôn mặt tròn xinh đẹp bị cào chảy máu.
Trong lúc hỗn loạn có một cô bé thanh tú chạy tới can ngăn, tuy cũng bị cào mấy vết trên tay nhưng cũng kéo được tiểu công tử ra khỏi đám lộn xộn ấy. Khi mấy đứa trẻ trong thôn thấy người vừa đến thì đều dừng tay, khuôn mặt đỏ lên do vừa hoạt động mạnh, xấu hổ và ngượng ngùng, ánh mắt ánh lên nét hâm mộ.
Tiểu công tử đang định quát đám nhóc thì bị giọng nói ôn hòa, lo lắng làm cho khựng lại. Ngước gương mặt tròn tròn lên nhìn, khi thấy vẻ mặt thanh tú của cô gái vừa mới cứu mình thì trái tim nhỏ bé của cậu bị đập nhanh hơn mấy nhịp, cậu không biết mình bị gì nhưng xuất phát từ nếp sống trong gia đình thương nhân, cậu bé vẻ mặt nghi ngờ nói:" Ngươi là ai, tại sao lại cứa ta, ngươi có âm mưu gì?"
Nghe giọng nói trong trẻo, non nớt của tiểu nam hài xinh đẹp, cô gái cười khẽ, nói:" Tỷ thấy các đệ cãi nhau từ xa, nhưng vì là nữ nhi nên ta không tiện can thiệp. Thấy đệ bị vây đánh nên tỷ chỉ muốn cứu đệ thôi, không vì gì cả. Bọn tiểu Thanh rất tốt, mong đệ đừng làm khó dễ, nam hài xinh đẹp như đệ phải ôn nhu, dịu dàng thì mới được thê chủ tốt." Nói xong với tiểu công tử thì cô gái quay sang nói với đám nhóc:" Các đệ mau về nhà đi, kẻo phụ thân các đệ lại lo lắng."
Bọn nhóc tuy còn tức giận nhưng cũng nghe lời cô gái, cả đám rẽ theo các lối về nhà. Tiểu công tử nhíu mày suy nghĩ, cô gái nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy thì nhịn không được tính đưa tay sờ má, nhưng tay mới đến gần thì bị roi trong tay tiểu công tử đánh lên cái " chát".
Ăn đau cô gái cau mày xoa tay, vẻ mặt tuy không giận nhưng cũng không vui nhìn nam hài xinh đẹp này, trầm lặng trong chốc lát cô gái lên tiếng nói:" Cũng không còn sớm đệ mau về nhà đi, nhìn cách ăn mặc của đệ không giống như người ở đây, gia đình đệ đi thăm họ hàng ở đây ư, đệ có cần ta dẫn về không, nơi đây thôn dã rất nhiều lối đi, chỉ sợ đệ sẽ lạc đường..."
"Không cần!" Tiểu công tử lạnh lùng nói. Đang tính tốt bụng giúp đở thì bị một câu không cần cắt ngang, một cơn bực tức dâng lên trong lòng, cô gái cũng lạnh nhạt đáp:" Thế thì tỷ đi trước, tạm biệt."
Tiểu công tử nhìn bóng dáng cô gái đi mất hút trong ngã rẽ thì thu hồi tầm mắt, đợi thêm một lúc thì có một đám người đi tới, lo lắng, sốt ruột nói:" Công tử thứ lỗi, bọn nô tài bị lạc đường, phải nhờ người trong thôn dẫn dắt nên tới đón công tử hơi trễ. Mặt, quần áo công tử bị sao thế này, ai dám to gan đánh công tử."
"Miễn đi! À, ta có thấy một cô gái thanh tú, tầm mười 14, 15 tuổi, các ngươi có biết là ai không?" Tiểu công tử vẻ mặt ra lệnh hỏi.
Đám người chỉ đường bàn tán với nhau một hồi thì cũng đưa ra câu trả lời:" Theo như miêu tả của công tử thì đó là Trần Dương, cô gái học giỏi nhất trong thôn, tiền đồ rất sáng lạng."
Đang nhớ về quá khứ thì bị tiếng gõ cửa cách ngang, Phạm Tĩnh thu hồi suy nghĩ, lạnh nhạt nói:" Có chuyện gì?"
" Công tử, gia chủ cho mời." Một nam tỳ kính cẩn đáp.
" Ta đã biết, ngươi về bẩm báo lại nương một lát ta sẽ qua." Phạm Tĩnh nói.
Khi nam tỳ lui xuống thì Phạm Tĩnh thay quần áo rồi đi đến thư phòng của Phạm Lương.
Trong đêm tối, một ánh mắt sắc bén nhìn về phía gian phòng của Phạm Tĩnh, rồi cất bước đi tới, mở cửa rồi đóng lại. Trần Thi Lam từng bước từng bước đi đến giường mà Trần Dương đang ngủ miên man, khi nhìn thấy thì ánh mặt dịu đi trong chốc lát rồi lại dày đặc oán khí. Trần Thi Lam rút con dao từ trong tay áo, giơ lên từ từ rồi đâm " phập" mạnh xuống người Trần Dương, máu bắn tung tóe lên mặt y.
" Đám người xấu xí, dơ bẩn kia còn không mau tránh đường cho bổn công tử." Một cậu bé xinh đẹp, vẻ mặt chán ghét, không kiên nhẫn nói.
" Đường này là của bọn ta, ngươi từ đâu tới mà dám hống hách như vậy, ỷ mình nhìn trắng hơn bọn ta mà dám chê bọn ta xấu ư, thật đúng là ... Aaa, đau quá, hức hức." Một đứa trong đám nhóc mở miệng châm chọc lại nhưng bị tiểu công tử dùng roi rút từ thắt lưng ra quật vào người.
" Các ngươi còn không cút, bổn công tử sẽ quất các ngươi khỏi về được luôn." Tiểu công tử nghe tiếng tiếng khóc thì càng không kiên nhẫn quát.
" Các huynh đệ, đánh hắn đi, thật là một tên công tử độc ác, điêu ngoa." Đứa trẻ cầm đầu đám nhóc phẩn nộ nói.
Một đám nhóc xông lên cào cấu, xé áo tiểu công tử. Tiểu công tử quất được vài cái thì bị nắm tay, xé áo, khuôn mặt tròn xinh đẹp bị cào chảy máu.
Trong lúc hỗn loạn có một cô bé thanh tú chạy tới can ngăn, tuy cũng bị cào mấy vết trên tay nhưng cũng kéo được tiểu công tử ra khỏi đám lộn xộn ấy. Khi mấy đứa trẻ trong thôn thấy người vừa đến thì đều dừng tay, khuôn mặt đỏ lên do vừa hoạt động mạnh, xấu hổ và ngượng ngùng, ánh mắt ánh lên nét hâm mộ.
Tiểu công tử đang định quát đám nhóc thì bị giọng nói ôn hòa, lo lắng làm cho khựng lại. Ngước gương mặt tròn tròn lên nhìn, khi thấy vẻ mặt thanh tú của cô gái vừa mới cứu mình thì trái tim nhỏ bé của cậu bị đập nhanh hơn mấy nhịp, cậu không biết mình bị gì nhưng xuất phát từ nếp sống trong gia đình thương nhân, cậu bé vẻ mặt nghi ngờ nói:" Ngươi là ai, tại sao lại cứa ta, ngươi có âm mưu gì?"
Nghe giọng nói trong trẻo, non nớt của tiểu nam hài xinh đẹp, cô gái cười khẽ, nói:" Tỷ thấy các đệ cãi nhau từ xa, nhưng vì là nữ nhi nên ta không tiện can thiệp. Thấy đệ bị vây đánh nên tỷ chỉ muốn cứu đệ thôi, không vì gì cả. Bọn tiểu Thanh rất tốt, mong đệ đừng làm khó dễ, nam hài xinh đẹp như đệ phải ôn nhu, dịu dàng thì mới được thê chủ tốt." Nói xong với tiểu công tử thì cô gái quay sang nói với đám nhóc:" Các đệ mau về nhà đi, kẻo phụ thân các đệ lại lo lắng."
Bọn nhóc tuy còn tức giận nhưng cũng nghe lời cô gái, cả đám rẽ theo các lối về nhà. Tiểu công tử nhíu mày suy nghĩ, cô gái nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy thì nhịn không được tính đưa tay sờ má, nhưng tay mới đến gần thì bị roi trong tay tiểu công tử đánh lên cái " chát".
Ăn đau cô gái cau mày xoa tay, vẻ mặt tuy không giận nhưng cũng không vui nhìn nam hài xinh đẹp này, trầm lặng trong chốc lát cô gái lên tiếng nói:" Cũng không còn sớm đệ mau về nhà đi, nhìn cách ăn mặc của đệ không giống như người ở đây, gia đình đệ đi thăm họ hàng ở đây ư, đệ có cần ta dẫn về không, nơi đây thôn dã rất nhiều lối đi, chỉ sợ đệ sẽ lạc đường..."
"Không cần!" Tiểu công tử lạnh lùng nói. Đang tính tốt bụng giúp đở thì bị một câu không cần cắt ngang, một cơn bực tức dâng lên trong lòng, cô gái cũng lạnh nhạt đáp:" Thế thì tỷ đi trước, tạm biệt."
Tiểu công tử nhìn bóng dáng cô gái đi mất hút trong ngã rẽ thì thu hồi tầm mắt, đợi thêm một lúc thì có một đám người đi tới, lo lắng, sốt ruột nói:" Công tử thứ lỗi, bọn nô tài bị lạc đường, phải nhờ người trong thôn dẫn dắt nên tới đón công tử hơi trễ. Mặt, quần áo công tử bị sao thế này, ai dám to gan đánh công tử."
"Miễn đi! À, ta có thấy một cô gái thanh tú, tầm mười 14, 15 tuổi, các ngươi có biết là ai không?" Tiểu công tử vẻ mặt ra lệnh hỏi.
Đám người chỉ đường bàn tán với nhau một hồi thì cũng đưa ra câu trả lời:" Theo như miêu tả của công tử thì đó là Trần Dương, cô gái học giỏi nhất trong thôn, tiền đồ rất sáng lạng."
Đang nhớ về quá khứ thì bị tiếng gõ cửa cách ngang, Phạm Tĩnh thu hồi suy nghĩ, lạnh nhạt nói:" Có chuyện gì?"
" Công tử, gia chủ cho mời." Một nam tỳ kính cẩn đáp.
" Ta đã biết, ngươi về bẩm báo lại nương một lát ta sẽ qua." Phạm Tĩnh nói.
Khi nam tỳ lui xuống thì Phạm Tĩnh thay quần áo rồi đi đến thư phòng của Phạm Lương.
Trong đêm tối, một ánh mắt sắc bén nhìn về phía gian phòng của Phạm Tĩnh, rồi cất bước đi tới, mở cửa rồi đóng lại. Trần Thi Lam từng bước từng bước đi đến giường mà Trần Dương đang ngủ miên man, khi nhìn thấy thì ánh mặt dịu đi trong chốc lát rồi lại dày đặc oán khí. Trần Thi Lam rút con dao từ trong tay áo, giơ lên từ từ rồi đâm " phập" mạnh xuống người Trần Dương, máu bắn tung tóe lên mặt y.
/33
|