Khi cả nhà Trần Dương đã về hết, Phạm Tĩnh mới lên tiếng:" Nương, bọn họ chỉ là một đám người có tâm tư với sản nghiệp nhà họ Phạm của mình, với loại người tham lam đó, nương cần gì phải nhường nhịn."
Phạm Lương hiền từ nhìn con trai bảo bối nói:" Từ đầu ta nhìn trúng tiểu nữ đó cũng vì nàng có chút tài về kinh thương, lấy về cũng lợi dụng nàng quản lý mấy sản nghiệp khó khăn, ích lợi thấp. Nàng ta tướng mạo thanh tú nho nhã, có nàng cũng đỡ cho mấy tên bên chi thứ bớt manh động, con cũng không bị người xem thường, nói xấu sau lưng. Không ngờ ta chưa kịp an bài thỳ nàng ta đã dám lén lút làm chuyện có lỗi với con, nhưng dù sao cũng là đàn bà, chuyện lăng nhăng bên ngoài cũng không thể tránh khỏi, con cứ cho qua chuyện này đi. Ta hứa sẽ không để nàng nạp thị."
" Con mệt mỏi rồi, xin phép nương con về phòng." Phạm Tĩnh kín cẩn nói.
" Tiểu Xuyến, hầu hạ Trần Dương cho tốt. Tiểu Ninh theo ta về phòng." Phân phó xong, Phạm Tĩnh rời đi. Chỉ để lại bóng lưng u buồn nhưng quật cường trong đêm tối.
Phạm Lương chỉ thở dài, ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu, khuôn mặt đã sớm nhiều nếp nhăn nay lại càng nhíu chặt. Nhìn người trên giường trong chốc lát rồi cũng rời đi.
Sáng hôm sau, khi tiểu Xuyến vừa bưng vô nước vô để rửa mặt cho Trần Dương thỳ giật mình phát hiện người trên giường đã tỉnh lại.
Người trên giường khi nhìn thấy có một người lạ xuất hiện cũng giật mình, kinh ngạc, nhìn không chớp mắt.
Tiểu Xuyến phục hồi lại tinh thần thỳ bước lại hỏi: " Chủ cô đã tỉnh, ngài có thấy khó chịu chỗ nào không? Thị tỳ liền đi mời đại phu tới khám cho người, nhân tiện báo lại cho công tử chuyện ngài đã tỉnh."
" Hôm nay ngày nhiêu?" Người trên giường suy yếu hỏi.
" Thưa chủ cô, hôm nay là ngày 4 tháng 6 năm Vạn Thịnh hơn một tháng nữa là tròn một năm ngài với công tử thành thân ạ." Tiểu Xuyến thành thật đáp, trong mắt giấu đi sự kinh ngạc.
Người trên giường phất tay nói:" Ngươi lui ra đi, ta còn nhức đầu, muốn ở một mình."
Tiểu Xuyến " Vâng" một tiếng rồi bước ra phòng, đóng cửa lại liền đi thẳng tới phòng Phạm Tĩnh.
Phạm Lương hiền từ nhìn con trai bảo bối nói:" Từ đầu ta nhìn trúng tiểu nữ đó cũng vì nàng có chút tài về kinh thương, lấy về cũng lợi dụng nàng quản lý mấy sản nghiệp khó khăn, ích lợi thấp. Nàng ta tướng mạo thanh tú nho nhã, có nàng cũng đỡ cho mấy tên bên chi thứ bớt manh động, con cũng không bị người xem thường, nói xấu sau lưng. Không ngờ ta chưa kịp an bài thỳ nàng ta đã dám lén lút làm chuyện có lỗi với con, nhưng dù sao cũng là đàn bà, chuyện lăng nhăng bên ngoài cũng không thể tránh khỏi, con cứ cho qua chuyện này đi. Ta hứa sẽ không để nàng nạp thị."
" Con mệt mỏi rồi, xin phép nương con về phòng." Phạm Tĩnh kín cẩn nói.
" Tiểu Xuyến, hầu hạ Trần Dương cho tốt. Tiểu Ninh theo ta về phòng." Phân phó xong, Phạm Tĩnh rời đi. Chỉ để lại bóng lưng u buồn nhưng quật cường trong đêm tối.
Phạm Lương chỉ thở dài, ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu, khuôn mặt đã sớm nhiều nếp nhăn nay lại càng nhíu chặt. Nhìn người trên giường trong chốc lát rồi cũng rời đi.
Sáng hôm sau, khi tiểu Xuyến vừa bưng vô nước vô để rửa mặt cho Trần Dương thỳ giật mình phát hiện người trên giường đã tỉnh lại.
Người trên giường khi nhìn thấy có một người lạ xuất hiện cũng giật mình, kinh ngạc, nhìn không chớp mắt.
Tiểu Xuyến phục hồi lại tinh thần thỳ bước lại hỏi: " Chủ cô đã tỉnh, ngài có thấy khó chịu chỗ nào không? Thị tỳ liền đi mời đại phu tới khám cho người, nhân tiện báo lại cho công tử chuyện ngài đã tỉnh."
" Hôm nay ngày nhiêu?" Người trên giường suy yếu hỏi.
" Thưa chủ cô, hôm nay là ngày 4 tháng 6 năm Vạn Thịnh hơn một tháng nữa là tròn một năm ngài với công tử thành thân ạ." Tiểu Xuyến thành thật đáp, trong mắt giấu đi sự kinh ngạc.
Người trên giường phất tay nói:" Ngươi lui ra đi, ta còn nhức đầu, muốn ở một mình."
Tiểu Xuyến " Vâng" một tiếng rồi bước ra phòng, đóng cửa lại liền đi thẳng tới phòng Phạm Tĩnh.
/33
|