Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời trải đầy mặt đất, làm gió ấm áp nhẹ nhàng thổi, giọt sương lười biếng lăn trên phiến lá.
Hạ Triều Ca ngồi trong viện của mình, ngắm nghía hoa cỏ nhà mình.
Nhìn như nhàn nhã thích ý, kì thực trong lòng đã sớm loạn thành ma.
Nàng đang tâm thần bất định chờ Tố Y trở về.
Nhưng mà, nàng chưa chờ được Tố Y, lại đợi được người của thừa tướng Mục Cảnh Thước.
Y theo an bài hôm nay, Mục Cảnh Thước phải mang sứ thần Càng quốc đi du lãm Linh Nhạc Hồ.
Linh Nhạc Hồ là đệ nhất hồ trong kinh thành, nửa ở trong kinh thành, nửa lan ra tới ngoài kinh thành, phong cảnh cực kì đẹp.
Mục Cảnh Thước phái người tới mời Hạ Triều Ca cùng đi.
Lý do là bởi vì sứ thần Càng quốc cực kỳ kính nể Hạ Triều Ca, hy vọng có thể mời nàng cùng đi.
Không cần phải nói cũng biết đây là chủ ý của Địch Phỉ Nhiên.
Hạ Triều Ca chờ trái chờ phải đến phiền lòng, không bằng đi chiếu cố Địch Phỉ Nhiên.
Nhưng vừa nghĩ lại, nàng một mình tới, một mình phải đối mặt với một đám người, suy nghĩ một chút cũng thấy không thú vị, đã như vậy, vậy không bằng mọi người cùng nhau du hồ?
“Đi hồi bẩm thừa tướng, ta thu thập một chút sẽ lập tức qua.”
“Vâng, công chúa.”
Sau khi thái giám truyền tin rời khỏi, Hạ Triều Ca vẫy tay với Xuân Liễu.
“Đi gọi Nhị công chúa cùng Tam công chúa tới, nói mời các nàng cùng nhau du lãm Linh Nhạc Hồ với sứ thần Càng quốc.”
“Vâng, công chúa.”
Nàng chính là e sợ cho thiên hạ không loạn, hơn nữa còn phải càng loạn càng tốt.
Nam tâm cơ thêm bạch liên hoa cộng thêm ác nữ, cũng không biết sẽ nấu ra một nồi canh có tư vị gì.
Ngẫm lại đã thấy thú vị.
Chờ một hồi sau, Hạ Uyển Tình cùng Hạ Tuyết Mạn quả nhiên xuất hiện, hai người đều là tỉ mỉ trang điểm qua.
So với bọn họ, Hạ Triều Ca lại tùy ý nhiều hơn, lại chẳng phải đi gặp tình lang, trang điểm đẹp mắt như vậy làm gì?
Bên ngoài Triều Vân Cung đã sớm có xe ngựa chờ đợi đón Hạ Triều Ca.
Sau khi ba vị công chúa lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về phía Linh Nhạc Hồ.
Đến Linh Nhạc Hồ, thừa tướng Mục Cảnh Thước đã chờ ở du thuyền.
Địch Phỉ Nhiên đứng ở bên cạnh ông ấy, nụ cười ấm áp, phong độ nhẹ nhàng, Địch Lam Thấm thì chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui.
Xe ngựa dừng lại, mành xốc lên, Hạ Triều Ca như mong muốn đã tới.
Nhưng khiến người khác không nghĩ tới, là ở sau lưng nàng, hai vị công chúa khác cũng cùng đi!
Nụ cười của Địch Phỉ Nhiên lập tức giảm mấy phần.
Ánh mắt Mục Cảnh Thước lại có chút ý vị thâm trường.
Hoàng cung, Ngự Thư phòng.
Hề Minh Húc quỳ chính giữa, mặt không biểu tình gì.
Hạ Hạo Miểu ngồi trước ngự bàn, chân mày cau lại, trên mặt tái đi mang vài phần tức giận.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Quân sư kia là ai! Tại sao lại để cho nữ tử vào quân doanh? Cho trẫm một lời giải thích!”
Hạ Hạo Miểu dùng sức vỗ bàn, cho thấy ông ấy cực kỳ tức giận.
“Ngươi cũng biết chuyện này bị tam hoàng tử Càng quốc nói ra trước mặt mọi người, cả triều văn võ đều biết, ngươi không xem quân pháp, tùy ý làm bậy, ngươi bảo mặt mũi trẫm để nơi nào!”
“Trước đây trẫm coi trọng ngươi, đem Triều Ca trẫm yêu mến nhất tứ hôn cho ngươi, ngươi không cố mà trân quý, làm hại con bé quỳ trước Ngự Thư phòng cả ngày.”
“Chuyện này, trẫm nhìn mặt mũi Triều Ca, vốn không muốn tính toán với ngươi, bây giờ ngươi lại mang nữ nhân vào quân doanh? Ngươi có ý gì đây?”
“Ngươi khinh thường Triều Ca hay là khinh thường hoàng gia? Lại xứng đáng với Uyển Tình mà ngươi luôn tâm tâm niệm niệm sao? !”
Hạ Hạo Miểu giận không kiềm được, ông ấy vốn kiêng kỵ phụ tử Hề gia, bây giờ Hề Minh Húc lại làm ra việc thế này, ông ấy càng tức giận hơn.
/482
|