Hạ Triều Ca một đường thúc ngựa đi nhanh, cùng Tố Y nhanh chóng trở về hoàng cung.
Đến hoàng cung, Hạ Triều Ca không ngừng một chút đi tới Ngự Thư phòng.
Cũng may là Tố Y biết võ công, nếu không căn bản không theo kịp bước chân của Hạ Triều Ca.
Tố Y theo sát ở phía sau không khỏi yếu ớt thở dài: “Quả nhiên là phạm đào hoa nha.”
Lúc Hạ Triều Ca đi tới cửa Ngự Thư phòng, Hề Minh Húc đang chính trực quỳ thẳng.
Đứng phía sau hắn là hai thái giám hành hình, một côn lại một côn đánh trên lưng Hề Minh Húc.
Quần áo màu trắng của Hề Minh Húc đã nhuộm đầy một mảng máu tươi.
Chỗ vết máu y phục rạn nứt, mơ hồ lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong.
Nhìn đã cảm thấy đau.
Phía trước Hề Minh Húc, Hề Hoằng Tân quỳ phía trước Ngự Thư phòng, không nói một lời, sắc mặt trắng bệch.
Thái giám hành hình lau mồ hôi, đánh đến tay mình đều đau.
“Dừng tay!”
Hạ Triều Ca từ xa ngăn thái giám hành hình lại.
Hai thái giám kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hạ Triều Ca.
Hoàng thượng hạ hình dù ai cũng không thể ngăn cản, thái tử cũng không ngoại lệ, nhưng công chúa Triều Ca lại có thể.
Nghe được giọng Hạ Triều Ca, Hề Hoằng Tân khiếp sợ ngẩng đầu.
Mà Hề Minh Húc vẫn không nhúc nhích, khóe miệng yên lặng yên cong lên, lộ ra một nụ cười tươi.
“Công chúa, hình phạt này là hoàng thượng hạ, người xem. . .”
Vẻ mặt hai thái giám khó xử.
“Ta tự nói rõ với phụ hoàng, nếu các ngươi còn dám động đến hắn một chút, mạng cũng đừng muốn nữa!”
Khí thế cùng uy nghi của Hạ Triều Ca bày ở đó, hai thái giám sợ đến run người, quả nhiên không dám động.
Hạ Triều Ca nói xong, đầu cũng không quay lại vào ngự thư phòng.
“Triều Ca?”
Hạ Hạo Miểu đã nghe động tĩnh phía bên ngoài, lúc này ông đặt bút xuống, nghi hoặc nhìn Hạ Triều Ca.
“Phụ hoàng, cầu xin người khai ân.”
Hạ Triều Ca quỳ xuống, khầu đầu một cái thật mạnh với Hạ Hạo Miểu.
Hạ Hạo Miểu cả kinh trực tiếp đứng lên, ông cau mày nói: “Ý của con là gì?”
“Cầu phụ hoàng khai ân, đặc xá hình phạt của Hề Minh Húc.”
“Triều Ca, con cũng đã biết hắn đã làm cái gì mà!”
“Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn người đều cưng chìu con, cái gì cũng theo con, lần này, cũng tùy con có được không?”
“Triều Ca! Hắn không đáng để con làm thế này!”
“Phụ hoàng, trong lòng Triều Ca tự có suy nghĩ, chỉ cầu phụ hoàng thành toàn, nếu như người không muốn thành toàn, Triều Ca nguyện ý thay hắn chịu hết hình phạt cuối cùng.”
“Con. . . Con tội gì phải. . .”
Hạ Triều Ca mím môi, vẻ mặt kiên định, Hạ Hạo Miểu cuối cùng cũng không đành lòng, ông phất tay một cái nói: “Thôi, trẫm không lay chuyển được con.”
“Đa tạ phụ hoàng!”
Hạ Triều Ca lại khấu đầu một cái thật mạnh rồi đứng dậy rời đi.
Đi ra ngoài Ngự Thư phòng, chân mày nàng cau lại, nhìn cả người Hề Minh Húc đều là máu, trong lòng đủ loại cảm giác.
“Đa tạ trưởng công chúa cầu tình” Hề Hoằng Tân dập đầu một cái.
Nhưng vào lúc này, thân thể Hề Minh Húc bỗng nhiên nghiêng một cái, té xỉu.
Hạ Triều Ca sợ đến mức vội vàng xông qua đỡ lấy hắn: “Ngự y, mau triệu ngự y đến Triều Vân Cung!”
Bên trong Triều Vân Cung, Hề Minh Húc nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, toàn thân quấn đầy băng vải.
Ngự y mang theo hòm thuốc rời khỏi, Hề Hoằng Tân cũng tạm thời về phủ tướng quân.
Hạ Triều Ca thở dài, ngồi ở bên giường nhìn Hề Minh Húc, nàng nói: “Mọi người đi rồi, mở mắt đi.”
Quả nhiên Hề Minh Húc mở hai mắt ra, hắn nói: “Nàng thật ra rất thông minh ”
“Hai thái giám dù ác cũng không bằng đao kiếm sa trường, chung quy cũng là tôm chân mềm. Lấy một địch một trăm còn sừng sững không ngã, chưa tới một trăm quân côn có thể khiến ngươi thế nào?”
/482
|