Bị Hề Minh Húc một mực bên cạnh đỡ về lều nghỉ ngơi, nội tâm Hạ Triều Ca muốn hỏng rồi.
Nhưng do thời gian dài, cường độ cao phẫu cao, thân thể Hạ Triều Ca rất mệt mỏi.
Vì vậy sau khi nằm xuống không bao lâu, Hạ Triều Ca liền ngủ mất.
Hề Minh Húc đắp chăn cho Hạ Triều Ca, phát hiện bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng vẫn đang khẽ run.
Hề Minh Húc thở dài một hơi, ngồi bên giường Hạ Triều Ca, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của nàng.
Đầu mày vốn đang nhíu chặt của Hạ Triều Ca lập tức bằng phẳng.
Hề Minh Húc ở trong lều Hạ Triều Ca một hồi lâu, cho đến khi nàng dần dần ngủ, mới vừa buông tay nàng xuống đi ra khỏi lều.
“Không cho phép bất kì kẻ nào vào quấy rầy hắn ”
“Vâng, tướng quân.”
Hề Minh Húc nói xong cũng đi thẳng đến lều trướng của La Gia Anh.
Đi vào trướng, mùi thuốc nồng nặc hôm qua đã giảm đi rất nhiều, La Gia Anh nằm ở trên giường, trên người quấn đầy băng vải.
Quân y lúc này đang giảm nhiệt cho vết thương của ông ấy.
“Tham kiến Thiếu tướng quân ”
“Ông ấy thế nào rồi?”
“Hồi Thiếu tướng quân, thương thế ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Hề Minh Húc thở phào một cái.
“A, y thuật Bích Ba sơn trang của các ngươi quả nhiên không tầm thường, ta làm nghề y nhiều năm như vậy, xem như triệt để mở rộng tầm mắt! Quả thực là có thể khởi tử hồi sinh a!”
Một lão quân y cảm thán vỗ vỗ bả vai Đoạn Thiên Diễn.
Đoạn Thiên Diễn sững sờ, hắn có chút lúng túng nói: “Cái này, không phải là y thuật của Bích Ba sơn trang chúng ta. Sư huynh của ta ở trong sơn trang, vẫn chưa học qua y thuật, chỉ học mưu lược. Chưa từng nghe huynh ấy nói biết y thuật. Cái phương pháp phanh ngực mổ bụng này, càng chưa bao giờ nghe.”
“Hả? Vậy lệnh sư huynh là làm sao mà làm được?”
“Ta không biết.” Đoạn Thiên Diễn bị một nhóm quân y mồm năm miệng mười hỏi đến ngu người.
Làm một đệ tử thân truyền chuyên học y thuật ở Bích Ba sơn trang, Đoạn Thiên Diễn rất muốn khóc.
Hạ Triều Ca một tay kinh diễm khởi tử hồi sinh, mà hắn giống như một kẻ lỗ mãng chưa bao giờ nghe thấy.
Sự đối lập này, chênh lệch này, hắn có vẻ quá yếu.
Rõ ràng hắn cũng không kém, chí ít lúc quân y đều bó tay bó chân, hắn làm La Gia Anh tỉnh lại!
Không ai nhớ kỹ việc này, bọn họ chỉ nhớ rõ Hạ Triều Ca xử lí mũi tên trong tim phổi, cứu La Gia Anh.
Cho nên, Hạ Triều Ca nhất định là khắc tinh đời này của hắn.
Đánh không lại nàng thì thôi đi, tới y thuật cũng không bằng nàng! Bị nàng đè đầu cưỡi cổ.
Đối mặt với quân y đang mồm năm miệng mười thảo luận tra hỏi, chân mày Hề Minh Húc nhíu lại, tinh thần dần dần bay xa.
“Xem ra thứ nàng che giấu, thật đúng là không ít!”
Hề Minh Húc rời khỏi lều quân y, đi thẳng đến chủ trướng, triệu tập tất cả tướng quân, mở một hội nghị khẩn cấp.
Hội nghị thảo luận bước kế tiếp nên bố trí, an bài như thế nào, làm thế nào một lần đánh tan quân đội Càng quốc, lấy lại ranh giới bị mất.
Giữa lúc hội nghị đang hừng hực khí thế tiến hành, quân y báo lại, La Gia Anh tỉnh!
Lúc này, tất cả mọi người không kềm chế được kích động trong lòng, đồng thời đi thăm La Gia Anh, lão tướng trên chiến trường Bắc Cương theo chân bọn họ kề vai chiến đấu suốt những năm qua!
Ngày hôm qua, tất cả mọi người cho rằng quân đội Hề gia phải mất đi vị tướng yêu quý này, bọn họ sắp mất đi chiến hữu này.
Bây giờ, mất mà tìm lại được, tất cả mọi người đều kích động không thôi.
Trên chiến trường quen nhìn thấy chết chóc, sẽ cảm thấy khởi tử hồi sinh, là một việc đáng quý thế nào, bởi vì nhiều lúc, phải đối mặt với sự bất lực không thể xoay chuyển.
“La thúc thúc, bây giờ người cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
/482
|