Kỳ thật đề ra chuyện 1 địch 15, không phải là ta cố tình cuồng vọng, làm mánh quảng bá, chỉ là ta phát hiện, chỉ có địch nhân càng cường đại, lúc gặp phải tình huống nguy cấp, tựa hồ hoàn mỹ chi chiêu mới có bước tiến.
Lúc cùng Hỏa Tại Thiêu đối chiến, ngay từ đầu ta không thiết lập trạng thái phòng ngự, đem mình vây trong trạng thái nguy hiểm nhất, bất quá hai bên cấp bậc tương soa vô kỷ, đó là muốn cũng không thể ở trong nguy cơ lớn được, chỉ có một chiêu “Lôi Lệ Phong Hành” có thể làm cho ta không phòng bị có chút áp lực, chính là dưới loại áp lực này, một quyền nọ ta sử ra, làm cho hoàn mỹ chi chiêu càng tiến một bước.
Nói như vậy, nếu 1 địch 15, dưới áp lực như vậy, hẳn có thể làm hoàn mỹ chi chiêu càng thêm tiếp cận hoàn mỹ...
Mặc dù ta tự mình cũng không dám chắc trụ vững trước 15 vũ thánh đứng đầu, nhưng là, dù sao ta cũng không để ý thắng thua, dù là thua, cũng không có gì, chỉ là làm một ít người thất vọng thôi.
Bất quá dù bọn họ muốn thế nào, cũng không phải là chuyện ta có khả năng quản, trên đời này người nhàm chán rất nhiều, cả ngày không có việc gì làm tìm trăng đoán sao. Nếu muốn bị người ta truy đuổi, lúc trước ca hát thì ta cũng làm được rồi, không cần chờ tới bây giờ, chấp nhất với hoàn mỹ chi chiêu, mới là chuyện bây giờ ta để ý nhất.
“Dương lão đệ, ngươi bây giờ không được a!” Trong bữa cơm Thủy Thanh Hoa cười a a với ta, “Đại danh Kim Phi Tích của ngươi, cho dù là ở thể giới ảo hay thế giới thật, đều được vô số người biết và truy sùng a, mọi người đều bàn ngươi rốt cuộc có lại lịch gì... Ta xem rồi, ngươi muốn 1 địch 15, chắc là cùng một quyền nọ có liên quan phải không..”
Gừng càng già càng cay, lập tức đã đoán ra ý đồ của ta, cũng không phủ nhận nói: “Không sai, quả thật như thế, chiêu thức của ta vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, đem mãnh lực của địch nhân thành áp lực đối với ta, như vậy mới có thể đột phá cực hạn hoàn thiện một chiêu này!”
Kỳ thật, nói cho chính xác, hoàn mỹ chi chiêu cũng không còn trong phạm trù chiêu thức nữa, mà là pháp, một loại chi pháp huyền ảo!
“Nga? Không biết chiêu thức này của ngươi tên gọi là gì?” Thủy Thanh Hoa cảm thấy rất hứng thú nói, một quyền trước đó, chính hắn đã tự thân thử nghiệm qua, trong đó có bao nhiêu quỷ dị kinh khủng, cho tới giờ trong ký ức vẫn như mới vừa qua.
“Hoàn mỹ chi chiêu!” Ta nhẹ nhàng nói.
“Hoàn mỹ chi chiêu...” Thủy Thanh Hoa trầm ngâm một chút, gật đầu tán thành: “Không sai, có thể dùng, sợ rằng cũng chỉ bốn chữ này, mới xứng phối với chiêu pháp của ngươi!”
Khẽ thở dài, Thủy Thanh Hoa nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng than thở: “Dương lão đệ, khoảng cách từ khi gặp ngươi, chuyện cũng bất quá mới nửa năm, phát triển của ngươi, là ta từng điểm chứng kiến, tại võ học là trời ban, làm cho ta kinh ngạc, mà nay trí lực sáng tạo của ngươi đúng là chưa từng có, thậm chí Thái Cực quyền thì hoàn mỹ chi chiêu càng thêm rực rỡ, thực lực mạnh, dù cho là Hỏa Vân lão quỷ cũng phải phục ngươi... Bất quá - ” nói đến đây, Thủy Thanh Hoa chỉnh sắc mặc, chánh sắc nói: “Lực lượng càng lớn, trách nhiệm càng nặng, ngươi tuổi còn trẻ, chính mình có tu vi võ học cường đại như thế, nếu không biết khống chế, mặc sức tùy ý sử dụng, chỉ sợ tương lai chính ngươi cùng người thân bên cạnh, sẽ tạo thành nguy hại...”
Thấy ta có lời muốn nói, Thủy Thanh Hoa khoát tay, nói: “Ngươi cái gì cũng không cần nói, chuyện ở Thanh Lan ta biết là ngươi làm, ‘Ám hồn’ ta cũng biết, hắn từng phái người ám sát ngươi ta cũng rõ ràng, ngươi tiêu diệt chúng kỳ thật cũng không tính là gì, xem như quả báo đi. Chỉ là, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, có đôi khi chuyện không thể quá tuyệt tình, miễn cho sau này sát khí quá thịnh, sau này muốn thu nhiếp cũng khó, chuyện của Đằng Long bang, ngươi làm rất không ổn...”
Ta không nói, nhưng trong lòng lại không phục, cho rằng Thủy Thanh Hoa quá mức nhân từ, các loại tổ chức như Ám hồn với Đằng Long bang, thân mình tội ác ngập trời, nếu không hoàn toàn tiêu diệt, tương lai để làm cho chúng phá thổ trọng sinh, đối với người bên cạnh ta tiến hành trả thù vậy mới thật là không hay a...
Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu lai...
Thủy Thanh Hoa thấy ta một bộ khẩu thị tâm phi, cũng chỉ thở dài, có một số việc, không có tự thân kinh nghiệm qua, thì sẽ vĩnh viễn không hiểu được.
Trong ba ngày này, ta đều bế quan, đoạn tuyệt hết thảy liên lạc với ngoại giới, ngay cả phi phi cũng không mở. Ta xếp bằng phiêu phù giữa không trung, trong đầu toàn lực vận động.
Hoàn mỹ chi chiêu!
Một quyền, hai quyền, ba quyền....
Một cước, hai cước, ba cước....
Không riêng gì quyền cước, chỉ cần bộ vị toàn thân vận động, đều biến ảo chuyển động trong đầu ta, ngay cả tiểu đệ đệ cũng không ngoại lệ! (Dg: má ơi, nó dùng cái nì để đánh cho ai xem ai nhỉ :P)
Hoàn mỹ chi chiêu! Đó là không có sơ hở nào, chiêu thức không có quỹ tích! Vô luận là bộ vị nào, vô luận góc độ nào, chỉ cần động, là có kết quả, chỗ nào ta muốn đánh là trúng! Không ai có thể tránh, kết quả cuối cùng, dù có biến hóa gì, thì hết thảy đều nằm trong tính toán của ta, một chiêu pháp huyền diệu, đây là hoàn mỹ chi chiêu!
Một ngày lại qua.
Không có kết quả. Ta khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu có chút gấp gáp.
Lại một ngày qua đi.
Chìm sâu vào suy luận, đại não ta bắt đầu quá tải, ba động chân khí trên người, bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ đang thảo luận võ học, ngay lập tức cảm nhận được dị động chân khí hỗn loạn trên người ta, sắc mặt cùng biến đổi.
Thủy Thanh Hoa thất thanh kêu: “Bất hảo, Dương lão đệ hãm nhập ma chướng rồi!”
Ma chướng, là chuyện mà tất cả người tập võ sợ hãi nhất, dục tốc bất đạt, trong khi diện bích tham tường tu luyện võ học mà tâm tư bác tạp, dễ sinh ma chướng, nếu không có biện pháp dẫn đạo đúng, tu luyện giả nhẹ thì võ công biến mất, nặng thì tánh mạng khó lưu.
Hai người đều là thiên giai cao thủ vẫn hết sức xem trọng ta, vẫn chú ý tình huống trong hai ngày ta bế quan. Trong ý nghĩ của họ, bằng tuổi của ta, tu vi võ học đã tới cảnh giới này, hẳn là sẽ không gấp gáp đề thăng tu vi, nên khả năng sinh ra ma chướng là rất nhỏ, lại không nghĩ rằng, ta lĩnh ngộ hoàn mỹ chi chiêu quá mức chấp nhất, đã mất đi tâm tính bình đạm, cho nên mới sản sinh ma chướng.
Kỳ thật, cũng không thể trách ta, bởi cho tới nay, ta trên tu vi võ học, một thân nội lực thâm hậu là cơ bản là tới từ trên người kẻ khác, trên chiêu thức có lực lĩnh ngộ rất cao, còn chưa gặp qua khó khăn gì, cho nên tu vi tâm tính không sâu, đây cũng là nhược điểm lớn nhất của ta. Mà hoàn mỹ chi chiêu bất đồng, trên cơ bản mà nói đây là chiêu pháp không phải ai cũng lĩnh ngộ được, mà ta miễn cưỡng ngộ ra, lại không nắm được yếu quyết, chưa bao giờ gặp qua tình huống này nên mới tâm phiền ý loạn, càng khó, càng muốn lĩnh ngộ, càng muốn lĩnh ngộ, lại càng khó, phản phục như vậy, sinh ra tuần hoàn ác tính, sinh ra ma chướng!
Lúc Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ chạy tới phòng luyện công, liền phát hiện trên mặt đất toàn bộ bao phủ một màn sương tím nhàn nhạt, kình lực tử điện hỗn loạn không ngừng thoát ra trên người ta, mà phòng luyện công đã bị phân giải thành bụi phấn không còn nữa!
Ta phiêu phù giữa không trung hai mắt đóng chặt, cau mày, trên người tử điện quang mang phun ra thu vào không ngừng, đối với chuyện tình ngoại giới hoàn toàn không hay biết nữa.
Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ chứng kiến tình huống không đúng, lập tức phi thân bay lên, nhưng khi đánh lên màn sáng màu tím, thân hình từ từ chậm lại.
Hỏa Vân Nộ hét to: “Đáng ghét! Tiểu tử này luyện ra cái chân khí cổ quái gì thế này? Như thế nào giống như bùn lầy, chìm nổi không xong vậy?”
Thủy Thanh Hoa cười khổ, tử điện chân khí trên người ta có tính chất tương đồng với Khổn tiên tác, hắn đã sớm lãnh đủ lợi hại trong đó, vừa rồi quá mức cấp bách, không nhìn rõ đã vọt vào, bây giờ ngược lại chính mình bị khốn ở trong, lập tức lớn tiếng nói: “Không cần làm loạn lãng phí khí lực nữa, chỉ có đem toàn bộ tử sắc chân khí bám trên người toàn bộ chấn khai, mới có thể đi ra được!”
Nói, trên người Thủy Thanh Hoa lam quang bùng phát, phá nát chân khí tử điện bám trên người hắn, bay nhanh ra khỏi phạm vi chân khí bao phủ. Hỏa Vân Nộ lập tức học theo, nhanh chóng trốn thoát.
“Quái vật! Tiểu tử này giống như ngươi nói đúng là quái vật!” Hỏa Vân Nộ con mắt tỏa sáng nhìn ta phủ trong mảnh tử quang, sách sách than thở.
“Thật sự là nghĩ không ra, trên đời này còn có chân khí kỳ dị như vậy, thật sự là thế giới rộng lớn, không gì không thể a! Ngươi xem bộ dáng hắn bây giờ, chúng ta không tiến vào được, nên làm gì đây?”
Thủy Thanh Hoa lo lắng, cũng không có biện pháp gì hay, lắc đầu không thể làm gì khác, nhìn ta nói: “Ta cũng không nghĩ ra biện pháp, không thể làm gì hơn là phải đứng xem tạo hóa của hắn thôi.”
Kẻ tâm hãm ma chướng, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng có người từ thân từ ma chướng thoát ra, chỉ là loại tình huống này tương đối hiếm thấy mà thôi. Mà bình thường làm được điều này, đều là người tâm chí kiên định làm việc quyết đoán.
Bây giờ bọn Thủy Thanh Hoa có gấp hơn nữa, cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên chính ta. Mà lúc này, trong đầu ta đã hỗn loạn đến mơ hồ, vô số chiêu thức được ta ảo hóa ra, trực quyền, câu quyền, chánh thích, trắc thích, chàng đầu, chàng tất, súy tiểu đệ đệ, dụng thí dổ đỉnh…(Dg: toàn là thế đánh)
Hoàn mỹ chi chiêu? Rốt cuộc cái gì mới là hoàn mỹ chi chiêu! Như vầy? Như vầy? Hay là như thế này? Không đúng! Lại không đúng! Ta như thế nào không nghĩ ra được! Không được, ta không tin mình không ngộ ra!....
Ta bây giờ, như trở lại thời cao trung, đối mặt với đề toán tổng hợp mình ghét nhất, căn chia cộng trừ, như thế nào cũng không ra đáp án, cũng không ra kết quả… Cái loại thống khổ này thật bực bội, như hận chính mình không thể bổ đầu mình ra xem có gì bên trong.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Mặt trời lại xuất hiện, đã là ngày thứ ba rồi…
Buổi sáng, Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ phát hiện chân khí tử điện bắt đầu chậm rãi thu về, tới giữa trưa chỉ còn một vầng sáng nhàn nhạt bên ngoài thân hình mà thôi. Ta lúc này, ý nghĩ một mảnh mơ hồ, chỉ còn nhìn thấy những cái bóng mờ, lại tựa hồ như không có gì, nữa như say rượu, nửa say nửa tỉnh, cả người ở trong trạng thái hỗn độn.
Dùng não quá độ. Làm cho ta tạm thời vô lực suy nghĩ bất cứ chuyện gì, ngược lại làm cho ta từ trong ma chướng thoát ra. Nhưng đây chỉ là tạm thời, bới nếu não lực của ta khôi phục lại, rất có thể lại mờ mịt tiếp tục suy nghĩ hoàn mỹ chi chiêu, cuối cùng bởi tâm lực suy kiệt mà chết – đương nhiên, với thân thể quái dị của ta, có thể chết được hay không, cũng là một vấn đề.
May mắn, cũng không phải ai cũng có lưỡng đại hộ pháp như Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ bên cạnh. Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ nắm bắt được thời cơ, hai người mỗi tay nắm lấy bả vai ta, kình lực bộc phát – đây là một biện pháp giải ma chướng tương đối nguy hiểm, do ngoại nhân dùng ngoại lực mạnh mẽ đem người hãm ma chướng hoán tỉnh lại, tình huống xuất hiện có thể vô sự, có lẽ lại bị thương nậng, nhưng dù là thế nào, so với hãm sâu ma chướng vẫn tốt hơn nhiều.
Mà tình huống của ta lại bất đồng, kình lực hai người phát ra tự động bị ta hấp thu vào đan điền. Mà trong nháy mắt hai cổ thủy hỏa chân khí tiến vào đan điền, ta như bị hắt một chậu nước lạnh, đầu óc vừa động, cả người từ trong hỗn độn thoát ly ra ngoài. Trong nháy mắt này, ngay lúc đầu óc ta tỉnh táo, một bóng người đột nhiên trở nên rõ ràng, sau đó, bóng người đó hướng thẳng ta đánh ra một quyền!
Hoàn mỹ chi quyền!
Mắt ta chợt mở ra, bạo phát lưỡng đạo tinh mang tử sắc. Trong lòng kích động, thấy rồi! Ta thấy rồi! Là hoàn mỹ chi quyền! Một quyền vừa rồi chính là hoàn mỹ chi quyền! Không biết vì sao, trong nháy mắt cái bóng đó đánh ra một quyền nọ, ta liền hiểu được.
“Dương lão đệ, ngươi cảm giác thế nào rồi?” Thanh âm lo lắng của Thủy Thanh Hoa truyền đến.
Thu liễm tinh quang trong mắt, trong lòng đã có một tia minh ngộ, trở nên tĩnh lặng, mặc dù không chính thức ngộ ra hoàn mỹ chi quyền, nhưng là, chỉ cần chứng kiến một quyền đó là ta đã hiểu được. Quay đầu nhìn phòng luyện công bốn phía không còn một mảnh, trong lòng ta kinh ngạc, sau khi nghĩ lại, đại khái đoán ra chuyện gì, rất có thể trong lúc lĩnh ngộ hoàn mỹ chi quyền trong quá trình xảy ra trạng thái lạ, mới đưa tới tình huống này. Sau đó nhìn sang Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ đang lo lắng, ta áy náy nói: “Ta không có việc gì, làm các ngươi lo lắng rồi.”
“Ngươi như thế nào còn không có chuyện?” Hỏa Vân Nộ đột nhiên nhảy cẫng lên trừng mắt rống, “Luyện công có ai luyện như ngươi chưa? Lão tử lúc còn trẻ lợi hại bằng năm phần của ngươi gọi là tiến bằng trời rồi, nhìn tóc của ngươi xem, biến thành cái gì rồi, hôm nay nếu không có ta cùng lão bất tử, có quỷ mới biết ngươi hạ tràng thành cái thứ gì rồi!”
“Được rồi, được rồi, lão quỷ, ngươi bớt nói đi, người trẻ tuổi khó mà không gặp phải sai lầm, hơn nữa hắn cũng không có việc gì rồi.” Thủy Thanh Hoa ngăn Hỏa Vân Nộ lại.
Tóc? Ta nắm lấy tóc trên trán nhìn lại, nhất thời chết lặng.. màu trắng?
“Ai.. Dương lão đệ, lần này ngươi vận khí tốt, lần sau chú ý một chút…” Thủy Thanh Hoa hơi trách cứ, tiếp theo thở dài, tiện tay hoa một cái, chân khí lam sắc từ trong tay ngưng kết lại, chân khí mô phỏng thành một cái gương, hiện rõ hình ảnh của ta.
Ta xem hình ảnh hiện trong màn chân khí, nhất thời mở to hai mắt. Tóc của ta… lại là… toàn một màu trắng bạc…
Tò.Tí.Te
15-10-2009, 03:04 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Lúc cùng Hỏa Tại Thiêu đối chiến, ngay từ đầu ta không thiết lập trạng thái phòng ngự, đem mình vây trong trạng thái nguy hiểm nhất, bất quá hai bên cấp bậc tương soa vô kỷ, đó là muốn cũng không thể ở trong nguy cơ lớn được, chỉ có một chiêu “Lôi Lệ Phong Hành” có thể làm cho ta không phòng bị có chút áp lực, chính là dưới loại áp lực này, một quyền nọ ta sử ra, làm cho hoàn mỹ chi chiêu càng tiến một bước.
Nói như vậy, nếu 1 địch 15, dưới áp lực như vậy, hẳn có thể làm hoàn mỹ chi chiêu càng thêm tiếp cận hoàn mỹ...
Mặc dù ta tự mình cũng không dám chắc trụ vững trước 15 vũ thánh đứng đầu, nhưng là, dù sao ta cũng không để ý thắng thua, dù là thua, cũng không có gì, chỉ là làm một ít người thất vọng thôi.
Bất quá dù bọn họ muốn thế nào, cũng không phải là chuyện ta có khả năng quản, trên đời này người nhàm chán rất nhiều, cả ngày không có việc gì làm tìm trăng đoán sao. Nếu muốn bị người ta truy đuổi, lúc trước ca hát thì ta cũng làm được rồi, không cần chờ tới bây giờ, chấp nhất với hoàn mỹ chi chiêu, mới là chuyện bây giờ ta để ý nhất.
“Dương lão đệ, ngươi bây giờ không được a!” Trong bữa cơm Thủy Thanh Hoa cười a a với ta, “Đại danh Kim Phi Tích của ngươi, cho dù là ở thể giới ảo hay thế giới thật, đều được vô số người biết và truy sùng a, mọi người đều bàn ngươi rốt cuộc có lại lịch gì... Ta xem rồi, ngươi muốn 1 địch 15, chắc là cùng một quyền nọ có liên quan phải không..”
Gừng càng già càng cay, lập tức đã đoán ra ý đồ của ta, cũng không phủ nhận nói: “Không sai, quả thật như thế, chiêu thức của ta vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, đem mãnh lực của địch nhân thành áp lực đối với ta, như vậy mới có thể đột phá cực hạn hoàn thiện một chiêu này!”
Kỳ thật, nói cho chính xác, hoàn mỹ chi chiêu cũng không còn trong phạm trù chiêu thức nữa, mà là pháp, một loại chi pháp huyền ảo!
“Nga? Không biết chiêu thức này của ngươi tên gọi là gì?” Thủy Thanh Hoa cảm thấy rất hứng thú nói, một quyền trước đó, chính hắn đã tự thân thử nghiệm qua, trong đó có bao nhiêu quỷ dị kinh khủng, cho tới giờ trong ký ức vẫn như mới vừa qua.
“Hoàn mỹ chi chiêu!” Ta nhẹ nhàng nói.
“Hoàn mỹ chi chiêu...” Thủy Thanh Hoa trầm ngâm một chút, gật đầu tán thành: “Không sai, có thể dùng, sợ rằng cũng chỉ bốn chữ này, mới xứng phối với chiêu pháp của ngươi!”
Khẽ thở dài, Thủy Thanh Hoa nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng than thở: “Dương lão đệ, khoảng cách từ khi gặp ngươi, chuyện cũng bất quá mới nửa năm, phát triển của ngươi, là ta từng điểm chứng kiến, tại võ học là trời ban, làm cho ta kinh ngạc, mà nay trí lực sáng tạo của ngươi đúng là chưa từng có, thậm chí Thái Cực quyền thì hoàn mỹ chi chiêu càng thêm rực rỡ, thực lực mạnh, dù cho là Hỏa Vân lão quỷ cũng phải phục ngươi... Bất quá - ” nói đến đây, Thủy Thanh Hoa chỉnh sắc mặc, chánh sắc nói: “Lực lượng càng lớn, trách nhiệm càng nặng, ngươi tuổi còn trẻ, chính mình có tu vi võ học cường đại như thế, nếu không biết khống chế, mặc sức tùy ý sử dụng, chỉ sợ tương lai chính ngươi cùng người thân bên cạnh, sẽ tạo thành nguy hại...”
Thấy ta có lời muốn nói, Thủy Thanh Hoa khoát tay, nói: “Ngươi cái gì cũng không cần nói, chuyện ở Thanh Lan ta biết là ngươi làm, ‘Ám hồn’ ta cũng biết, hắn từng phái người ám sát ngươi ta cũng rõ ràng, ngươi tiêu diệt chúng kỳ thật cũng không tính là gì, xem như quả báo đi. Chỉ là, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, có đôi khi chuyện không thể quá tuyệt tình, miễn cho sau này sát khí quá thịnh, sau này muốn thu nhiếp cũng khó, chuyện của Đằng Long bang, ngươi làm rất không ổn...”
Ta không nói, nhưng trong lòng lại không phục, cho rằng Thủy Thanh Hoa quá mức nhân từ, các loại tổ chức như Ám hồn với Đằng Long bang, thân mình tội ác ngập trời, nếu không hoàn toàn tiêu diệt, tương lai để làm cho chúng phá thổ trọng sinh, đối với người bên cạnh ta tiến hành trả thù vậy mới thật là không hay a...
Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu lai...
Thủy Thanh Hoa thấy ta một bộ khẩu thị tâm phi, cũng chỉ thở dài, có một số việc, không có tự thân kinh nghiệm qua, thì sẽ vĩnh viễn không hiểu được.
Trong ba ngày này, ta đều bế quan, đoạn tuyệt hết thảy liên lạc với ngoại giới, ngay cả phi phi cũng không mở. Ta xếp bằng phiêu phù giữa không trung, trong đầu toàn lực vận động.
Hoàn mỹ chi chiêu!
Một quyền, hai quyền, ba quyền....
Một cước, hai cước, ba cước....
Không riêng gì quyền cước, chỉ cần bộ vị toàn thân vận động, đều biến ảo chuyển động trong đầu ta, ngay cả tiểu đệ đệ cũng không ngoại lệ! (Dg: má ơi, nó dùng cái nì để đánh cho ai xem ai nhỉ :P)
Hoàn mỹ chi chiêu! Đó là không có sơ hở nào, chiêu thức không có quỹ tích! Vô luận là bộ vị nào, vô luận góc độ nào, chỉ cần động, là có kết quả, chỗ nào ta muốn đánh là trúng! Không ai có thể tránh, kết quả cuối cùng, dù có biến hóa gì, thì hết thảy đều nằm trong tính toán của ta, một chiêu pháp huyền diệu, đây là hoàn mỹ chi chiêu!
Một ngày lại qua.
Không có kết quả. Ta khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu có chút gấp gáp.
Lại một ngày qua đi.
Chìm sâu vào suy luận, đại não ta bắt đầu quá tải, ba động chân khí trên người, bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ đang thảo luận võ học, ngay lập tức cảm nhận được dị động chân khí hỗn loạn trên người ta, sắc mặt cùng biến đổi.
Thủy Thanh Hoa thất thanh kêu: “Bất hảo, Dương lão đệ hãm nhập ma chướng rồi!”
Ma chướng, là chuyện mà tất cả người tập võ sợ hãi nhất, dục tốc bất đạt, trong khi diện bích tham tường tu luyện võ học mà tâm tư bác tạp, dễ sinh ma chướng, nếu không có biện pháp dẫn đạo đúng, tu luyện giả nhẹ thì võ công biến mất, nặng thì tánh mạng khó lưu.
Hai người đều là thiên giai cao thủ vẫn hết sức xem trọng ta, vẫn chú ý tình huống trong hai ngày ta bế quan. Trong ý nghĩ của họ, bằng tuổi của ta, tu vi võ học đã tới cảnh giới này, hẳn là sẽ không gấp gáp đề thăng tu vi, nên khả năng sinh ra ma chướng là rất nhỏ, lại không nghĩ rằng, ta lĩnh ngộ hoàn mỹ chi chiêu quá mức chấp nhất, đã mất đi tâm tính bình đạm, cho nên mới sản sinh ma chướng.
Kỳ thật, cũng không thể trách ta, bởi cho tới nay, ta trên tu vi võ học, một thân nội lực thâm hậu là cơ bản là tới từ trên người kẻ khác, trên chiêu thức có lực lĩnh ngộ rất cao, còn chưa gặp qua khó khăn gì, cho nên tu vi tâm tính không sâu, đây cũng là nhược điểm lớn nhất của ta. Mà hoàn mỹ chi chiêu bất đồng, trên cơ bản mà nói đây là chiêu pháp không phải ai cũng lĩnh ngộ được, mà ta miễn cưỡng ngộ ra, lại không nắm được yếu quyết, chưa bao giờ gặp qua tình huống này nên mới tâm phiền ý loạn, càng khó, càng muốn lĩnh ngộ, càng muốn lĩnh ngộ, lại càng khó, phản phục như vậy, sinh ra tuần hoàn ác tính, sinh ra ma chướng!
Lúc Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ chạy tới phòng luyện công, liền phát hiện trên mặt đất toàn bộ bao phủ một màn sương tím nhàn nhạt, kình lực tử điện hỗn loạn không ngừng thoát ra trên người ta, mà phòng luyện công đã bị phân giải thành bụi phấn không còn nữa!
Ta phiêu phù giữa không trung hai mắt đóng chặt, cau mày, trên người tử điện quang mang phun ra thu vào không ngừng, đối với chuyện tình ngoại giới hoàn toàn không hay biết nữa.
Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ chứng kiến tình huống không đúng, lập tức phi thân bay lên, nhưng khi đánh lên màn sáng màu tím, thân hình từ từ chậm lại.
Hỏa Vân Nộ hét to: “Đáng ghét! Tiểu tử này luyện ra cái chân khí cổ quái gì thế này? Như thế nào giống như bùn lầy, chìm nổi không xong vậy?”
Thủy Thanh Hoa cười khổ, tử điện chân khí trên người ta có tính chất tương đồng với Khổn tiên tác, hắn đã sớm lãnh đủ lợi hại trong đó, vừa rồi quá mức cấp bách, không nhìn rõ đã vọt vào, bây giờ ngược lại chính mình bị khốn ở trong, lập tức lớn tiếng nói: “Không cần làm loạn lãng phí khí lực nữa, chỉ có đem toàn bộ tử sắc chân khí bám trên người toàn bộ chấn khai, mới có thể đi ra được!”
Nói, trên người Thủy Thanh Hoa lam quang bùng phát, phá nát chân khí tử điện bám trên người hắn, bay nhanh ra khỏi phạm vi chân khí bao phủ. Hỏa Vân Nộ lập tức học theo, nhanh chóng trốn thoát.
“Quái vật! Tiểu tử này giống như ngươi nói đúng là quái vật!” Hỏa Vân Nộ con mắt tỏa sáng nhìn ta phủ trong mảnh tử quang, sách sách than thở.
“Thật sự là nghĩ không ra, trên đời này còn có chân khí kỳ dị như vậy, thật sự là thế giới rộng lớn, không gì không thể a! Ngươi xem bộ dáng hắn bây giờ, chúng ta không tiến vào được, nên làm gì đây?”
Thủy Thanh Hoa lo lắng, cũng không có biện pháp gì hay, lắc đầu không thể làm gì khác, nhìn ta nói: “Ta cũng không nghĩ ra biện pháp, không thể làm gì hơn là phải đứng xem tạo hóa của hắn thôi.”
Kẻ tâm hãm ma chướng, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng có người từ thân từ ma chướng thoát ra, chỉ là loại tình huống này tương đối hiếm thấy mà thôi. Mà bình thường làm được điều này, đều là người tâm chí kiên định làm việc quyết đoán.
Bây giờ bọn Thủy Thanh Hoa có gấp hơn nữa, cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên chính ta. Mà lúc này, trong đầu ta đã hỗn loạn đến mơ hồ, vô số chiêu thức được ta ảo hóa ra, trực quyền, câu quyền, chánh thích, trắc thích, chàng đầu, chàng tất, súy tiểu đệ đệ, dụng thí dổ đỉnh…(Dg: toàn là thế đánh)
Hoàn mỹ chi chiêu? Rốt cuộc cái gì mới là hoàn mỹ chi chiêu! Như vầy? Như vầy? Hay là như thế này? Không đúng! Lại không đúng! Ta như thế nào không nghĩ ra được! Không được, ta không tin mình không ngộ ra!....
Ta bây giờ, như trở lại thời cao trung, đối mặt với đề toán tổng hợp mình ghét nhất, căn chia cộng trừ, như thế nào cũng không ra đáp án, cũng không ra kết quả… Cái loại thống khổ này thật bực bội, như hận chính mình không thể bổ đầu mình ra xem có gì bên trong.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Mặt trời lại xuất hiện, đã là ngày thứ ba rồi…
Buổi sáng, Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ phát hiện chân khí tử điện bắt đầu chậm rãi thu về, tới giữa trưa chỉ còn một vầng sáng nhàn nhạt bên ngoài thân hình mà thôi. Ta lúc này, ý nghĩ một mảnh mơ hồ, chỉ còn nhìn thấy những cái bóng mờ, lại tựa hồ như không có gì, nữa như say rượu, nửa say nửa tỉnh, cả người ở trong trạng thái hỗn độn.
Dùng não quá độ. Làm cho ta tạm thời vô lực suy nghĩ bất cứ chuyện gì, ngược lại làm cho ta từ trong ma chướng thoát ra. Nhưng đây chỉ là tạm thời, bới nếu não lực của ta khôi phục lại, rất có thể lại mờ mịt tiếp tục suy nghĩ hoàn mỹ chi chiêu, cuối cùng bởi tâm lực suy kiệt mà chết – đương nhiên, với thân thể quái dị của ta, có thể chết được hay không, cũng là một vấn đề.
May mắn, cũng không phải ai cũng có lưỡng đại hộ pháp như Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ bên cạnh. Thủy Thanh Hoa cùng Hỏa Vân Nộ nắm bắt được thời cơ, hai người mỗi tay nắm lấy bả vai ta, kình lực bộc phát – đây là một biện pháp giải ma chướng tương đối nguy hiểm, do ngoại nhân dùng ngoại lực mạnh mẽ đem người hãm ma chướng hoán tỉnh lại, tình huống xuất hiện có thể vô sự, có lẽ lại bị thương nậng, nhưng dù là thế nào, so với hãm sâu ma chướng vẫn tốt hơn nhiều.
Mà tình huống của ta lại bất đồng, kình lực hai người phát ra tự động bị ta hấp thu vào đan điền. Mà trong nháy mắt hai cổ thủy hỏa chân khí tiến vào đan điền, ta như bị hắt một chậu nước lạnh, đầu óc vừa động, cả người từ trong hỗn độn thoát ly ra ngoài. Trong nháy mắt này, ngay lúc đầu óc ta tỉnh táo, một bóng người đột nhiên trở nên rõ ràng, sau đó, bóng người đó hướng thẳng ta đánh ra một quyền!
Hoàn mỹ chi quyền!
Mắt ta chợt mở ra, bạo phát lưỡng đạo tinh mang tử sắc. Trong lòng kích động, thấy rồi! Ta thấy rồi! Là hoàn mỹ chi quyền! Một quyền vừa rồi chính là hoàn mỹ chi quyền! Không biết vì sao, trong nháy mắt cái bóng đó đánh ra một quyền nọ, ta liền hiểu được.
“Dương lão đệ, ngươi cảm giác thế nào rồi?” Thanh âm lo lắng của Thủy Thanh Hoa truyền đến.
Thu liễm tinh quang trong mắt, trong lòng đã có một tia minh ngộ, trở nên tĩnh lặng, mặc dù không chính thức ngộ ra hoàn mỹ chi quyền, nhưng là, chỉ cần chứng kiến một quyền đó là ta đã hiểu được. Quay đầu nhìn phòng luyện công bốn phía không còn một mảnh, trong lòng ta kinh ngạc, sau khi nghĩ lại, đại khái đoán ra chuyện gì, rất có thể trong lúc lĩnh ngộ hoàn mỹ chi quyền trong quá trình xảy ra trạng thái lạ, mới đưa tới tình huống này. Sau đó nhìn sang Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ đang lo lắng, ta áy náy nói: “Ta không có việc gì, làm các ngươi lo lắng rồi.”
“Ngươi như thế nào còn không có chuyện?” Hỏa Vân Nộ đột nhiên nhảy cẫng lên trừng mắt rống, “Luyện công có ai luyện như ngươi chưa? Lão tử lúc còn trẻ lợi hại bằng năm phần của ngươi gọi là tiến bằng trời rồi, nhìn tóc của ngươi xem, biến thành cái gì rồi, hôm nay nếu không có ta cùng lão bất tử, có quỷ mới biết ngươi hạ tràng thành cái thứ gì rồi!”
“Được rồi, được rồi, lão quỷ, ngươi bớt nói đi, người trẻ tuổi khó mà không gặp phải sai lầm, hơn nữa hắn cũng không có việc gì rồi.” Thủy Thanh Hoa ngăn Hỏa Vân Nộ lại.
Tóc? Ta nắm lấy tóc trên trán nhìn lại, nhất thời chết lặng.. màu trắng?
“Ai.. Dương lão đệ, lần này ngươi vận khí tốt, lần sau chú ý một chút…” Thủy Thanh Hoa hơi trách cứ, tiếp theo thở dài, tiện tay hoa một cái, chân khí lam sắc từ trong tay ngưng kết lại, chân khí mô phỏng thành một cái gương, hiện rõ hình ảnh của ta.
Ta xem hình ảnh hiện trong màn chân khí, nhất thời mở to hai mắt. Tóc của ta… lại là… toàn một màu trắng bạc…
Tò.Tí.Te
15-10-2009, 03:04 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|