- Đứa con gái độc ác này…
Hồ Bất Quy theo sau Lâm Vãn Vinh, vừa mới chui vào xe ngựa đã thấy ngay cảnh hung hiểm đó, tức thì hồn phi phách tan, trong lúc cấp bách gầm lớn chụp lấy cổ tay Ngọc Già.
- Hồ đại ca chậm đã…
Mắt thấy sắp bắt được nàng thì bên cạnh có một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy hắn, giọng Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị vang lên bên tai:
- ... đừng ra tay, nàng ấy đang cứu người.
Cứu người? Hồ Bất Quy kinh hãi. Đứa con gái Đột Quyết này rõ ràng là chĩa đao ngực tiểu Lý tử, chẳng lẽ chọc một đao cũng là cứu người? Nhưng thấy thần sắc Lâm tướng quân rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, hắn cũng chỉ đành áp chế sự nghi hoặc trong lòng, xem xem thiếu nữ Đột Quyết này cứu người như thế nào.
Nguyệt Nha Nhi thần sắc trịnh trọng, mũi chủy thủ bén nhọn trong tay từ từ tới gần ngực Lý Vũ Lăng, khẽ rạch lên ngực hắn, một dòng máu tươi rỉ ra, làm người ta sợ hãi. Sắc mặt Lý Vũ Lăng trắng bệch, nằm thẳng đơ trong xe không hề nhúc nhích, dường như không hề cảm thấy cơn đau này.
Tay trái Ngọc Già lấy một nắm thuốc đã được nghiền nát xoa lên, nhắm đúng miệng vết thương chủy thủ rạch ra vừa rồi, nhẹ nhàng dán dược thảo vào. Nói ra thật là kỳ quái, thuốc vừa đắp lên chốc lát, máu tươi trước ngực Lý Vũ Lăng đã ngừng chảy.
Thật thần kỳ! Lâm Vãn Vinh nhìn tới trợn mắt há mồm, hóa ra mấy thứ thuốc trên tay Nguyệt Nha Nhi đều là lấy từ trên xe của nàng ra, Lâm Vãn Vinh cũng chưa từng thấy, nhưng công hiệu cầm máu thì thật thần kỳ.
Tuy chỉ là rạch một vết cắt nhỏ, nhưng một đao này về lực đạo hay phạm vi đều rất khó nắm chắc, có thể nói rất hao tổn công sức, vầng trán sáng bóng như ngọc của Nguyệt Nga Nhi rịn một lớp mồ hôi lấp lánh.
Nàng nghỉ ngơi chốc lát, chủy thủ sắc bén kia lại đưa tới gần vết thướng trên ngực Lý Vũ Lăng, rạch ra một vết nhỏ, đang muốn dùng thuốc cầm máu. Lâm Vãn Vinh vội tiến tới:
- Để ta, để ta, nàng chuyên tâm làm việc là được rồi.
Thiếu nữ Đột Quyết nhìn hắn, hừ một cái. Không biết có hiểu lời của hắn hay không.
Thấy Nguyệt Nha Nhi có vẻ như không tin mình mấy, Lâm Vãn Vinh cuống lên, chân tay khua loạn:
- Ta, cầm máu, còn nàng làm việc. Chúng ta phối hợp, ngọc xâu thành chuỗi, quá tốt!
Tất nhiên là Hồ Bất Quy hiểu được cái thứ “tiếng Đột Quyết” của Lâm đại nhân, vội dịch ra, Ngọc Già hơi trầm mặc chốc lát, liền đưa thuốc trong tay cho hắn.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, tuy có tiểu Lý tử trọng thương trước mặt, Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi xao động trong lòng. Thừa cơ hội lấy thuốc chạm vào tay nàng, cảm giác như nước mùa xuân, làm hắn không nỡ rời tay.
Thiếu nữ Đột Quyết tựa như phát hiện ra hành vi bỉ ổi của hắn, phẫn nộ hừ một tiếng trừng mắt nhìn. Lâm Vãn Vinh ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Ấy, cái thứ thuốc này trơn thật đấy, tí nữa là cầm không chắc rồi. Nguyệt Nha Nhi muội muội. Đợi xong việc ta sẽ cởi hết y phục cho nàng nhìn đã đời, giờ nàng chớ nhìn ta nữa, trước tiên làm việc đi đã.
Lão Hồ mặt không dày bằng Lâm đại nhân, không dịch câu nói đó qua tiếng Đột Quyết, chỉ cười ha hả lảng đi.
Thấy Lâm Vãn Vinh dùng thuốc cầm máu cho Lý Vũ Lăng, Cao Tù vẫn luôn đứng im lặng ở một bên thở dài than:
- Lão Cao ta hành y bao năm, tới hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Không ngờ mấy thứ này phối hợp lại mà có công dụng cầm máu tốt như thế.
“Bằng vào ngươi cũng dám trơ trẽn nói là hành y bao năm? Ta thấy ngươi hành y ở Bát Đại Hồ Đồng ấy.” Lâm Vãn Vinh cười khinh bỉ:
- Cao đại ca, những thứ này là thuốc gì, sao đệ thấy Nguyệt Nha Nhi dùng linh nghiệm như vậy?
Nói tới thuốc Cao Tù đắc ý, lắc đầu làm ra vẻ:
- Lâm huynh đệ, ngươi đừng nên xem nhẹ thứ thuốc cầm máu này, bên trong đó ít nhất cũng có trộn tới năm loại thuốc. Liên phòng, kim hầu mao, tữ mã căn, cúc diệp tam thất, đại kế (năm thứ này đều là thuốc cầm máu trong trung y) đều là sản vật của Đại Hoa ta. Lão Cao ta vất vả đọc y thư bao năm, sao lại không biết đem năm loại này trộn lại cầm máu nhỉ? Hổ thẹn, hổ thẹn.
Trong lúc nói chuyện, chủy thù của Nguyệt Nha Nhi tiếp cận vị trí vết thương trên ngực, thần sắc nàng ngày càng chăm chú, mỗi động tác đều vô cùng thận trọng, mồ hôi thấm ướt khăn lụa trên mặt.
Lâm Vãn Vinh đã tự coi mình là một y tá, tự giác đưa tay áo lên, trình trọng lau mồ hôi trên mặt nàng:
- Đừng cử động, ngàn vạn lần đừng cử động, ta lau mồ hôi cho nàng, tránh cho mồ hôi nhỏ vào vết thương làm nhiễm trùng.
Đao của Nguyệt Nha Nhi chạm vào vết thương, đang lúc vô cùng quan trọng, thấy ống tay áo bẩn thỉu của hắn lau tới, tức thì trợn mắt lên, vẻ vô cùng phẫn nộ, nhưng không thể có chút hành động khác thường nào.
Hai người Cao Tù và Hồ Bất Quy nhìn nhau rất là hâm mộ. Thế nào gọi là cao nhân gan lớn, nhìn Lâm đại nhân là biết rồi. Chọn thời cơ chiếm tiện nghi chuẩn xác như thế, cứ như mang bàn tính ra tính toán cẩn thận rồi vậy, bội phục, thật là bội phục!
Tên “kẻ cướp” mặt đen cẩn thận lau mồ hôi trên trán thiếu nữ Đột Quyết, Nguyệt Nha Nhi trơ mắt thấy nhìn hắn chiếm tiện nghi, nước mắt ngấn đầy như muốn nhỏ ra.
- Ấy, sao lại khóc rồi?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
- Ôi, cho dù cảm động nàng cũng không cần khóc đâu, thế này cũng tốt, đợi lát nữa ta còn muốn lau nước mắt cho nàng. Cao đại ca, trên con ngựa đệ cưỡi có một bọc đồ, bên trong có một cái quần lót, do Ngưng Nhi đặc biệt làm cho đệ, đệ chỉ mới mặc hai lần thôi, còn chưa xảy ra chuyện xấu xa gì. Trong đó còn bọc một chiếc khăn uyên ương đẹp đẽ, được giặt sạch, huynh mau mang đến, lát nữa đệ lau nước mắt cho Ngọc Già cô nương. Ài, hai thứ này đều là chí bảo sát người của đệ đó.
Sắc mặt Ngọc Già biến đổi, tràn đầy kinh hãi, tay không ngừng rung rẩy, nước mắt không dám chảy xuống.
Cao Tù nhịn cười nói:
- Lâm huynh đệ, nêu đã là y phục do Ngưng Nhi phu nhân làm cho ngươi tất nhiên rất quý giá. Sao ngươi nỡ để không dùng, chẳng phải quá lãng phí sao?
Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Chẳng còn cách nào, mấy ngày nay nóng quá, để chỉ đành cởi quần lót ra, để tránh ảnh hưởng sự phát triển của mình, nhìn kích cỡ của nó, sau này phải dùng bao tải to làm quần lót mất. Trước đây có một bài hát thế nào nhỉ … ta không muốn, ta không muốn, không muốn lớn lên… đúng là quá hợp với tâm tình lúc này của đệ.
Lâm Vãn Vinh hát khúc ca đó lên, hai người Cao, Hồ trợn mắt nhìn nhau, kinh hãi tới rụng cả răng.
Ba người nói chuyện và không ngừng cười dâm đãng, thiếu nữ Đột Quyết cúi gằm mặt xuống, ánh mắt chăm chú vào vết thương của Lý Vũ Lăng, cả vành tai lẫn cổ đều ửng đỏ.
Trên ngực Lý Vũ Lăng các vết thương ngang dọc chằng chịt. Nguyệt Nha Nhi tìm đúng vị trí trúng tên, mũi đao vừa đâm vào một tấc. Mặt đã hiện ra vẻ khẩn trương, tên kẻ cướp “hiểu chuyện” vội lau mồ hôi cho nàng.
Thiếu nữ Đột Quyết nghiến răng, khẽ hô một tiếng, chủy thủy tiến vào một phân, tức thì ngực của Lý Vũ Lăng máu chảy đầm đìa, nhưng lại là màu đen. Lâm Vãn Vinh nhìn ngẩn ra, đây là công phu gì vậy, sao một đao đâm vào, máu đọng ở vết thương đều chảy ra.
- Dư lý hộ cáp mạc tây…
Tiếng gọi của Nguyệt Nha Nhi đánh thức Lâm Vãn Vinh đang ngẩn ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu nữ Đột Quyết dựng thẳng mày lên, phẫn nộ nhìn mình, sắc mặt vừa cấp bách vừa tức giận đang quát hắn, nhưng không hiểu nàng đang nói gì.
- Tướng quân, nàng nói ngươi là đồ ngu, cầm máu, mau cầm máu!
Trong lúc vội vã lão Hồ quên mất bỏ qua từ trọng điểm, liền dịch ra luôn.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy máu đọng trước ngực Lý Vũ Lăng đã bị lấy ra, máu trở thành màu đỏ. Thảo nào Ngọc Già muốn cầm máu, Lâm Vãn Vinh vội vàng xoa thuốc lên vết thương của tiểu Lý tử, trong lúc vội vã chân tay luống cuống, rất là chật vật.
Ngọc Già hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn đầy khinh rẻ.
Tới khi chủy thù rút ra, máu tươi ngừng chảy, thiếu nữ Đột Quyết mới thở phào một hơi, chậm rãi ngồi xuống trong khoang xe, trán đầy mồ hôi, ngay cả tấm khăn mỏng cũng ướt đẫm.
Ngực Lý Vũ Lăng chi chít vết thương, sắc mặt nhợt nhạt. Hồ Bất Quy sờ trán hắn, thấy nóng vô cùng, Cao Tù lại vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ:
- Ngoài cơ thể nóng lên, tuy có quá nóng, nhưng là triệu chứng bộ phận trong thân thể đã bắt đầu hoạt động. Lâm huynh đệ, tiểu Lý tử sống thật rồi, nó sống thật rồi. Vị tiểu cô nương Nguyệt Nha Nhi này quả thực là quá thần kỳ!
Lão Cao nói không sai, tuy hiện giờ Lý Vũ Lăng nóng như phát sốt, nhưng so với trước đây vốn không có chút phản ứng nào thì đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Vãn Vinh vái Ngọc Già một cái, cười hì hì:
- Đa tạ Đột Quyết nữ thần y, dưới sự chung sức hợp tác của chúng ta, cuối cùng chúng ta cũng sáng tạo ra kỳ tích rồi.
Đã có Hồ Bất Quy phiên dịch, nghe hắn tự biên tự diễn, Nguyệt Nha Nhi khinh thường hừ một tiếng:
- Ta không phải là nữ thần y, không cần ngươi khen ngợi. Chỉ hi vọng ngươi giữ lời thả tộc nhân của ta.
- Điều đó là đương nhiên, sự thành thật thiện lương của ta toàn Đại Hoa đều biết.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ ra mặt, liên tục gần đầu:
- Cao đại ca, đi thả một tộc nhân của Nguyệt Nha Nhi thần y. Ồ, ta nhớ trong đó có một người mù, thả hắn trước đi, chúng ta có tệ hơn cũng không thể ngược đãi người tàn tật. Chúc mừng vị lão huynh Đột Quyết cuối cùng đã có thể dùng trái tim tìm ánh sáng trên thảo nguyên rồi.
Nghe tên kẻ cướp Đại Hoa này nói chuyện, ai cũng có thể bị hắn làm nghẹn chết! Nguyệt Nha Nhi nổi giận, đang muốn trách hắn nói không giữ lời, tên cướp mặt đen không chút để ý xua tay cười nói:
- Nữ thần y chớ gấp, ta nói lời nhất định sẽ làm được, đợi tới khi vị huynh đệ này của ta tỉnh lại và bình phục, ta sẽ thả tộc nhân của nàng. Hiện giờ mới là biểu hiện chút tâm ý mà thôi. Đúng rồi, có thể xin thần y tiết lộ một chút, vị huynh đệ này của ta bao giờ mới có thể tỉnh lại vậy?
Người đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu? Thiếu nữ Đột Quyết chỉ đành nuốt giận, hừ mũi nói:
- Ta cũng không biết! Hắn bị trúng tên trọng thương, máu đọng không kịp thời lấy ra, đè lên ngực, vì thế mà không cách nào tỉnh lại. Ta cũng chỉ có thể lấy máu đọng ra, còn về phần bao giờ hắn mới có thể tỉnh lại, chỉ có thần của thảo nguyên mới biết.
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, hóa ra là nàng dùng chủy thủ rạch xung quanh vết thương, lấy máu đọng trong ngực tiểu Lý tử ra, không phải là giải phẫu. Nhưng đảm lượng, khí thế và nhãn quang đó, chẳng phải là tầm thường. Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Hiều rồi, hiểu rất rõ rồi. Thần y, xin mạo muội hỏi một câu, việc thế này thần y làm mấy lần rồi?
Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng:
- Ngươi muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
“Ấy, con bé này sao cũng học thủ đoạn của ta ? Chẳng lẽ nàng cũng muốn tán ta?” Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt:
- Con người ta à, sợ nhất là thiếu nữ biểu lộ chân tình với mình, nhiều người không có được ta, dùng thủ đoạn bạo lực với ta. Vì vậy, nàng hãy cứ nói thật là được.
Nguyệt Nha Nhi cười vang:
- Ta nói đã cứu chữa thế này mấy trăm mấy ngàn lần rồi, ngươi tin hay không?
- Nói như vậy, thần y làm thủ thuật này chỉ mấy chục lần sao?
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nhìn nàng, mặt đầy vẻ không thể tin.
Nguyệt Nha Nhi lắc đầu, đưa một ngón tay ra, xua xua trước mặt hắn.
- Mười người?
Mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt.
- Ngươi không biết đếm à?
Thiếu nữ Đột Quyết có chút tức giận, gằn giọng nói:
- Người đầu tiên.
Mông Lâm Vãn Vinh nện cái phịch xuống nền khoang xe, trán túa mồ hôi lạnh. Hóa ra Lý Vũ Lăng làm con chuột bạch cho Nguyệt Nha Nhi, con bé này lại không lộ chút dấu vết nào, con mẹ nó, hóa ra là thần y giả.
Thiếu nữ Đột Quyết khinh thường nhìn hắn:
- Thế nào? Ngươi sợ phải không?
- Nàng còn chẳng sợ, ta sợ quái gì?... Cao đại ca, chúng ta bị lừa rồi. Mau khiên tiểu Lý tử tới xe bên cạnh, lập ra một phòng giám hộ chặt chẽ, cẩn thận trong giữ ngày đêm, không lúc nào được rời khỏi. Hiện tại nó gặp phải nguy hiểm chúng ta chưa từng gặp qua, mau lên…
Thiếu nữ Đột Quyết phát ra một chàng cười như chuông ngân, khóe mắt xinh đẹp khẽ cong lên, giống như một vầng trăng mê người. Bộ dạng đắc ý của nàng, quét sạch sự uất ức trước đó, biến thành một cô bé Đột Quyết vui vẻ hoạt bát.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng nghiến lợn:
- Nếu đã như thế, mấy ngày này thần y phải chịu ấm ức rồi. Một ngày huynh đệ của ta chưa tình lại, thần y đừng mong ta thả tộc nhân của nàng. Đương nhiên, thần y có yêu cầu gì thì cứ mặc sức nêu ra, cho dù có quá đáng ta cũng chấp nhận. Hồ đại ca, huynh đi dọn một cỗ xe ngựa rộng nhất cho thần y, chuẩn bị sẵn cho nhu cầu đặc biệt của nàng.
Thần y có thể có nhu cầu đặc biệt gì? Hồ Bất Quy chẳng hiểu gì cả. Có điều tướng quân đã dặn thì không sai, lập tức cáo từ rồi đi ra.
Đợi tới khi mọi người thận trọng khiêng Lý Vũ Lăng đi, Lâm Vãn Vinh mới bước xuống xe. Đột nhiên vén rèm lên nhìn vào trong, thần bí nói:
- Nguyệt Nha Nhi thần y, nghe nói nàng không hiểu tiếng Đại Hoa ta, phải không?
Thiếu nữ Đột Quyết ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đẹp chớp liên tục, con ngươi màu xanh như hồ nước trong nhất trên thảo nguyên, đúng là không hiểu lời hắn nói.
- Vậy thì rốt rồi.
Lâm Vãn Vinh vỗ ngực, thở mấy hơi lớn:
- Nhân lúc bây giờ không có ai, ta cuối cùng cũng có thể nói với nàng mấy lời rồi. Ngọc Già tiểu thư, nàng là một trong tám vạn tiểu thư xinh đẹp nhất mà ta gặp, đương nhiên xếp ở trên cùng đều là những lão bà của ta, bọn họ hết thảy dựa theo tên họ sắp xếp, không chia trước sau. Nàng cũng rất xinh đẹp, bất quả cũng chỉ là một trong tám vạn mà thôi, có chăng là so với nha hoàn trong nhà ta. Nhưng hôm nay ta không phải là ta muốn khen nàng đẹp, mà là muốn nói tới chỗ khó coi trên người nàng.
Nguyệt Nha Nhi không chút thấy biểu tình, ánh mắt bình thản, tựa hồ căn bản không hiểu hắn nói cái gì.
- Kỳ thực toàn thân trên dưới nàng trông thật không tệ, mắt ra mắt, mũi ra mũi. Nhưng có một chỗ trong rất khó coi, thật vậy, trước nay ta chưa từng nhìn thấy chỗ khó coi như vậy. Nếu nàng có hứng thú thì có thể đoán xem, rốt cuộc chỗ nào khó coi nhất.
Thiếu nữ Đột Quyết mìm chặt môi không phát ra tiếng nào, nắm tay miết chặt, chiếc cổ trắng nón mơ hồ hiện lên gân máu nhỏ.
Lâm Vãn Vinh nhìn hau háu vào bộ ngực đầy đặn của nàng, nuốt nước bọt ừng ực, gật đầu nói:
- Tin rằng nàng đã đoán ra rồi, không sai, chính là “lương khô” nàng mang trên người. Nàng có biết không? Bánh bao không thể làm bừa được, có tiêu chuẩn cả đấy. Cứ lấy nhà ta mà nói nha, bánh bao nhất định phải làm thành hình chữ nhật, thể tích hình dáng đều có quy định nghiêm ngặt, đó là tiêu chuẩn của Lâm gia ta, không thể tùy tiện thay đổi, khác đi không gọi là bánh bao nữa. Nàng nhìn lại mình đi, hai cái bánh bao của nàng vừa tròn vừa to, hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn. Khó coi, cực kỳ khó coi.
Thiếu nữ Đột Quyết mặt đỏ lựng, hai tay nắm thành nắm đấm, ở chiếc cổ trắng mạch màu tức thì nổi lên.
Lâm Vãn Vinh vẫn nghiêm túc nói:
- Tự làm bánh bao hình tròn, lại còn làm to như vậy, ta nói cho nàng biết, nàng đã làm ngược lại tiêu chuẩn, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Tạo thành cú chạm mạnh vào tâm linh và thị giác của ta, dẫn tới hậu quả khó dự liệu… nàng nhất định phải sửa lại, sửa lại thật kỹ, sửa lại thành hình vuông ấy.
- Lão bà của ngươi mới hình vuông ấy! Ngươi là ác ma trên thảo nguyên…
Thiếu nữ Đột Quyết cuối cùng cũng không thể nhìn nổi, mặt đỏ bừng, phẫn nộ mắng, lấy chủy thủ vừa rồi chữa bệnh đâm tới.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả chụp lấy tay nàng, làm nàng không thể động đậy:
- Lão bà của ta tất nhiên là tròn rồi, so với của nàng còn lớn hơn cơ. Chính gọi là băng đóng ba thước không phải là một ngày lạnh mà thành, đó đều là kết quả cần cù làm việc, xoa xoa bóp bóp của ta. Nhưng nàng ấy à, còn chưa kết hôn, sao đã tròn đã to như thế? Vô cùng trái với quy luật bánh bao, thật không còn lẽ trời nữa… ấy, mà sao ta lại hiểu được lời của nàng vậy?
Hồ Bất Quy theo sau Lâm Vãn Vinh, vừa mới chui vào xe ngựa đã thấy ngay cảnh hung hiểm đó, tức thì hồn phi phách tan, trong lúc cấp bách gầm lớn chụp lấy cổ tay Ngọc Già.
- Hồ đại ca chậm đã…
Mắt thấy sắp bắt được nàng thì bên cạnh có một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy hắn, giọng Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị vang lên bên tai:
- ... đừng ra tay, nàng ấy đang cứu người.
Cứu người? Hồ Bất Quy kinh hãi. Đứa con gái Đột Quyết này rõ ràng là chĩa đao ngực tiểu Lý tử, chẳng lẽ chọc một đao cũng là cứu người? Nhưng thấy thần sắc Lâm tướng quân rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, hắn cũng chỉ đành áp chế sự nghi hoặc trong lòng, xem xem thiếu nữ Đột Quyết này cứu người như thế nào.
Nguyệt Nha Nhi thần sắc trịnh trọng, mũi chủy thủ bén nhọn trong tay từ từ tới gần ngực Lý Vũ Lăng, khẽ rạch lên ngực hắn, một dòng máu tươi rỉ ra, làm người ta sợ hãi. Sắc mặt Lý Vũ Lăng trắng bệch, nằm thẳng đơ trong xe không hề nhúc nhích, dường như không hề cảm thấy cơn đau này.
Tay trái Ngọc Già lấy một nắm thuốc đã được nghiền nát xoa lên, nhắm đúng miệng vết thương chủy thủ rạch ra vừa rồi, nhẹ nhàng dán dược thảo vào. Nói ra thật là kỳ quái, thuốc vừa đắp lên chốc lát, máu tươi trước ngực Lý Vũ Lăng đã ngừng chảy.
Thật thần kỳ! Lâm Vãn Vinh nhìn tới trợn mắt há mồm, hóa ra mấy thứ thuốc trên tay Nguyệt Nha Nhi đều là lấy từ trên xe của nàng ra, Lâm Vãn Vinh cũng chưa từng thấy, nhưng công hiệu cầm máu thì thật thần kỳ.
Tuy chỉ là rạch một vết cắt nhỏ, nhưng một đao này về lực đạo hay phạm vi đều rất khó nắm chắc, có thể nói rất hao tổn công sức, vầng trán sáng bóng như ngọc của Nguyệt Nga Nhi rịn một lớp mồ hôi lấp lánh.
Nàng nghỉ ngơi chốc lát, chủy thủ sắc bén kia lại đưa tới gần vết thướng trên ngực Lý Vũ Lăng, rạch ra một vết nhỏ, đang muốn dùng thuốc cầm máu. Lâm Vãn Vinh vội tiến tới:
- Để ta, để ta, nàng chuyên tâm làm việc là được rồi.
Thiếu nữ Đột Quyết nhìn hắn, hừ một cái. Không biết có hiểu lời của hắn hay không.
Thấy Nguyệt Nha Nhi có vẻ như không tin mình mấy, Lâm Vãn Vinh cuống lên, chân tay khua loạn:
- Ta, cầm máu, còn nàng làm việc. Chúng ta phối hợp, ngọc xâu thành chuỗi, quá tốt!
Tất nhiên là Hồ Bất Quy hiểu được cái thứ “tiếng Đột Quyết” của Lâm đại nhân, vội dịch ra, Ngọc Già hơi trầm mặc chốc lát, liền đưa thuốc trong tay cho hắn.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, tuy có tiểu Lý tử trọng thương trước mặt, Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi xao động trong lòng. Thừa cơ hội lấy thuốc chạm vào tay nàng, cảm giác như nước mùa xuân, làm hắn không nỡ rời tay.
Thiếu nữ Đột Quyết tựa như phát hiện ra hành vi bỉ ổi của hắn, phẫn nộ hừ một tiếng trừng mắt nhìn. Lâm Vãn Vinh ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Ấy, cái thứ thuốc này trơn thật đấy, tí nữa là cầm không chắc rồi. Nguyệt Nha Nhi muội muội. Đợi xong việc ta sẽ cởi hết y phục cho nàng nhìn đã đời, giờ nàng chớ nhìn ta nữa, trước tiên làm việc đi đã.
Lão Hồ mặt không dày bằng Lâm đại nhân, không dịch câu nói đó qua tiếng Đột Quyết, chỉ cười ha hả lảng đi.
Thấy Lâm Vãn Vinh dùng thuốc cầm máu cho Lý Vũ Lăng, Cao Tù vẫn luôn đứng im lặng ở một bên thở dài than:
- Lão Cao ta hành y bao năm, tới hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Không ngờ mấy thứ này phối hợp lại mà có công dụng cầm máu tốt như thế.
“Bằng vào ngươi cũng dám trơ trẽn nói là hành y bao năm? Ta thấy ngươi hành y ở Bát Đại Hồ Đồng ấy.” Lâm Vãn Vinh cười khinh bỉ:
- Cao đại ca, những thứ này là thuốc gì, sao đệ thấy Nguyệt Nha Nhi dùng linh nghiệm như vậy?
Nói tới thuốc Cao Tù đắc ý, lắc đầu làm ra vẻ:
- Lâm huynh đệ, ngươi đừng nên xem nhẹ thứ thuốc cầm máu này, bên trong đó ít nhất cũng có trộn tới năm loại thuốc. Liên phòng, kim hầu mao, tữ mã căn, cúc diệp tam thất, đại kế (năm thứ này đều là thuốc cầm máu trong trung y) đều là sản vật của Đại Hoa ta. Lão Cao ta vất vả đọc y thư bao năm, sao lại không biết đem năm loại này trộn lại cầm máu nhỉ? Hổ thẹn, hổ thẹn.
Trong lúc nói chuyện, chủy thù của Nguyệt Nha Nhi tiếp cận vị trí vết thương trên ngực, thần sắc nàng ngày càng chăm chú, mỗi động tác đều vô cùng thận trọng, mồ hôi thấm ướt khăn lụa trên mặt.
Lâm Vãn Vinh đã tự coi mình là một y tá, tự giác đưa tay áo lên, trình trọng lau mồ hôi trên mặt nàng:
- Đừng cử động, ngàn vạn lần đừng cử động, ta lau mồ hôi cho nàng, tránh cho mồ hôi nhỏ vào vết thương làm nhiễm trùng.
Đao của Nguyệt Nha Nhi chạm vào vết thương, đang lúc vô cùng quan trọng, thấy ống tay áo bẩn thỉu của hắn lau tới, tức thì trợn mắt lên, vẻ vô cùng phẫn nộ, nhưng không thể có chút hành động khác thường nào.
Hai người Cao Tù và Hồ Bất Quy nhìn nhau rất là hâm mộ. Thế nào gọi là cao nhân gan lớn, nhìn Lâm đại nhân là biết rồi. Chọn thời cơ chiếm tiện nghi chuẩn xác như thế, cứ như mang bàn tính ra tính toán cẩn thận rồi vậy, bội phục, thật là bội phục!
Tên “kẻ cướp” mặt đen cẩn thận lau mồ hôi trên trán thiếu nữ Đột Quyết, Nguyệt Nha Nhi trơ mắt thấy nhìn hắn chiếm tiện nghi, nước mắt ngấn đầy như muốn nhỏ ra.
- Ấy, sao lại khóc rồi?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
- Ôi, cho dù cảm động nàng cũng không cần khóc đâu, thế này cũng tốt, đợi lát nữa ta còn muốn lau nước mắt cho nàng. Cao đại ca, trên con ngựa đệ cưỡi có một bọc đồ, bên trong có một cái quần lót, do Ngưng Nhi đặc biệt làm cho đệ, đệ chỉ mới mặc hai lần thôi, còn chưa xảy ra chuyện xấu xa gì. Trong đó còn bọc một chiếc khăn uyên ương đẹp đẽ, được giặt sạch, huynh mau mang đến, lát nữa đệ lau nước mắt cho Ngọc Già cô nương. Ài, hai thứ này đều là chí bảo sát người của đệ đó.
Sắc mặt Ngọc Già biến đổi, tràn đầy kinh hãi, tay không ngừng rung rẩy, nước mắt không dám chảy xuống.
Cao Tù nhịn cười nói:
- Lâm huynh đệ, nêu đã là y phục do Ngưng Nhi phu nhân làm cho ngươi tất nhiên rất quý giá. Sao ngươi nỡ để không dùng, chẳng phải quá lãng phí sao?
Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Chẳng còn cách nào, mấy ngày nay nóng quá, để chỉ đành cởi quần lót ra, để tránh ảnh hưởng sự phát triển của mình, nhìn kích cỡ của nó, sau này phải dùng bao tải to làm quần lót mất. Trước đây có một bài hát thế nào nhỉ … ta không muốn, ta không muốn, không muốn lớn lên… đúng là quá hợp với tâm tình lúc này của đệ.
Lâm Vãn Vinh hát khúc ca đó lên, hai người Cao, Hồ trợn mắt nhìn nhau, kinh hãi tới rụng cả răng.
Ba người nói chuyện và không ngừng cười dâm đãng, thiếu nữ Đột Quyết cúi gằm mặt xuống, ánh mắt chăm chú vào vết thương của Lý Vũ Lăng, cả vành tai lẫn cổ đều ửng đỏ.
Trên ngực Lý Vũ Lăng các vết thương ngang dọc chằng chịt. Nguyệt Nha Nhi tìm đúng vị trí trúng tên, mũi đao vừa đâm vào một tấc. Mặt đã hiện ra vẻ khẩn trương, tên kẻ cướp “hiểu chuyện” vội lau mồ hôi cho nàng.
Thiếu nữ Đột Quyết nghiến răng, khẽ hô một tiếng, chủy thủy tiến vào một phân, tức thì ngực của Lý Vũ Lăng máu chảy đầm đìa, nhưng lại là màu đen. Lâm Vãn Vinh nhìn ngẩn ra, đây là công phu gì vậy, sao một đao đâm vào, máu đọng ở vết thương đều chảy ra.
- Dư lý hộ cáp mạc tây…
Tiếng gọi của Nguyệt Nha Nhi đánh thức Lâm Vãn Vinh đang ngẩn ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu nữ Đột Quyết dựng thẳng mày lên, phẫn nộ nhìn mình, sắc mặt vừa cấp bách vừa tức giận đang quát hắn, nhưng không hiểu nàng đang nói gì.
- Tướng quân, nàng nói ngươi là đồ ngu, cầm máu, mau cầm máu!
Trong lúc vội vã lão Hồ quên mất bỏ qua từ trọng điểm, liền dịch ra luôn.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy máu đọng trước ngực Lý Vũ Lăng đã bị lấy ra, máu trở thành màu đỏ. Thảo nào Ngọc Già muốn cầm máu, Lâm Vãn Vinh vội vàng xoa thuốc lên vết thương của tiểu Lý tử, trong lúc vội vã chân tay luống cuống, rất là chật vật.
Ngọc Già hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn đầy khinh rẻ.
Tới khi chủy thù rút ra, máu tươi ngừng chảy, thiếu nữ Đột Quyết mới thở phào một hơi, chậm rãi ngồi xuống trong khoang xe, trán đầy mồ hôi, ngay cả tấm khăn mỏng cũng ướt đẫm.
Ngực Lý Vũ Lăng chi chít vết thương, sắc mặt nhợt nhạt. Hồ Bất Quy sờ trán hắn, thấy nóng vô cùng, Cao Tù lại vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ:
- Ngoài cơ thể nóng lên, tuy có quá nóng, nhưng là triệu chứng bộ phận trong thân thể đã bắt đầu hoạt động. Lâm huynh đệ, tiểu Lý tử sống thật rồi, nó sống thật rồi. Vị tiểu cô nương Nguyệt Nha Nhi này quả thực là quá thần kỳ!
Lão Cao nói không sai, tuy hiện giờ Lý Vũ Lăng nóng như phát sốt, nhưng so với trước đây vốn không có chút phản ứng nào thì đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Vãn Vinh vái Ngọc Già một cái, cười hì hì:
- Đa tạ Đột Quyết nữ thần y, dưới sự chung sức hợp tác của chúng ta, cuối cùng chúng ta cũng sáng tạo ra kỳ tích rồi.
Đã có Hồ Bất Quy phiên dịch, nghe hắn tự biên tự diễn, Nguyệt Nha Nhi khinh thường hừ một tiếng:
- Ta không phải là nữ thần y, không cần ngươi khen ngợi. Chỉ hi vọng ngươi giữ lời thả tộc nhân của ta.
- Điều đó là đương nhiên, sự thành thật thiện lương của ta toàn Đại Hoa đều biết.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ ra mặt, liên tục gần đầu:
- Cao đại ca, đi thả một tộc nhân của Nguyệt Nha Nhi thần y. Ồ, ta nhớ trong đó có một người mù, thả hắn trước đi, chúng ta có tệ hơn cũng không thể ngược đãi người tàn tật. Chúc mừng vị lão huynh Đột Quyết cuối cùng đã có thể dùng trái tim tìm ánh sáng trên thảo nguyên rồi.
Nghe tên kẻ cướp Đại Hoa này nói chuyện, ai cũng có thể bị hắn làm nghẹn chết! Nguyệt Nha Nhi nổi giận, đang muốn trách hắn nói không giữ lời, tên cướp mặt đen không chút để ý xua tay cười nói:
- Nữ thần y chớ gấp, ta nói lời nhất định sẽ làm được, đợi tới khi vị huynh đệ này của ta tỉnh lại và bình phục, ta sẽ thả tộc nhân của nàng. Hiện giờ mới là biểu hiện chút tâm ý mà thôi. Đúng rồi, có thể xin thần y tiết lộ một chút, vị huynh đệ này của ta bao giờ mới có thể tỉnh lại vậy?
Người đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu? Thiếu nữ Đột Quyết chỉ đành nuốt giận, hừ mũi nói:
- Ta cũng không biết! Hắn bị trúng tên trọng thương, máu đọng không kịp thời lấy ra, đè lên ngực, vì thế mà không cách nào tỉnh lại. Ta cũng chỉ có thể lấy máu đọng ra, còn về phần bao giờ hắn mới có thể tỉnh lại, chỉ có thần của thảo nguyên mới biết.
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, hóa ra là nàng dùng chủy thủ rạch xung quanh vết thương, lấy máu đọng trong ngực tiểu Lý tử ra, không phải là giải phẫu. Nhưng đảm lượng, khí thế và nhãn quang đó, chẳng phải là tầm thường. Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Hiều rồi, hiểu rất rõ rồi. Thần y, xin mạo muội hỏi một câu, việc thế này thần y làm mấy lần rồi?
Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng:
- Ngươi muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
“Ấy, con bé này sao cũng học thủ đoạn của ta ? Chẳng lẽ nàng cũng muốn tán ta?” Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt:
- Con người ta à, sợ nhất là thiếu nữ biểu lộ chân tình với mình, nhiều người không có được ta, dùng thủ đoạn bạo lực với ta. Vì vậy, nàng hãy cứ nói thật là được.
Nguyệt Nha Nhi cười vang:
- Ta nói đã cứu chữa thế này mấy trăm mấy ngàn lần rồi, ngươi tin hay không?
- Nói như vậy, thần y làm thủ thuật này chỉ mấy chục lần sao?
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nhìn nàng, mặt đầy vẻ không thể tin.
Nguyệt Nha Nhi lắc đầu, đưa một ngón tay ra, xua xua trước mặt hắn.
- Mười người?
Mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt.
- Ngươi không biết đếm à?
Thiếu nữ Đột Quyết có chút tức giận, gằn giọng nói:
- Người đầu tiên.
Mông Lâm Vãn Vinh nện cái phịch xuống nền khoang xe, trán túa mồ hôi lạnh. Hóa ra Lý Vũ Lăng làm con chuột bạch cho Nguyệt Nha Nhi, con bé này lại không lộ chút dấu vết nào, con mẹ nó, hóa ra là thần y giả.
Thiếu nữ Đột Quyết khinh thường nhìn hắn:
- Thế nào? Ngươi sợ phải không?
- Nàng còn chẳng sợ, ta sợ quái gì?... Cao đại ca, chúng ta bị lừa rồi. Mau khiên tiểu Lý tử tới xe bên cạnh, lập ra một phòng giám hộ chặt chẽ, cẩn thận trong giữ ngày đêm, không lúc nào được rời khỏi. Hiện tại nó gặp phải nguy hiểm chúng ta chưa từng gặp qua, mau lên…
Thiếu nữ Đột Quyết phát ra một chàng cười như chuông ngân, khóe mắt xinh đẹp khẽ cong lên, giống như một vầng trăng mê người. Bộ dạng đắc ý của nàng, quét sạch sự uất ức trước đó, biến thành một cô bé Đột Quyết vui vẻ hoạt bát.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng nghiến lợn:
- Nếu đã như thế, mấy ngày này thần y phải chịu ấm ức rồi. Một ngày huynh đệ của ta chưa tình lại, thần y đừng mong ta thả tộc nhân của nàng. Đương nhiên, thần y có yêu cầu gì thì cứ mặc sức nêu ra, cho dù có quá đáng ta cũng chấp nhận. Hồ đại ca, huynh đi dọn một cỗ xe ngựa rộng nhất cho thần y, chuẩn bị sẵn cho nhu cầu đặc biệt của nàng.
Thần y có thể có nhu cầu đặc biệt gì? Hồ Bất Quy chẳng hiểu gì cả. Có điều tướng quân đã dặn thì không sai, lập tức cáo từ rồi đi ra.
Đợi tới khi mọi người thận trọng khiêng Lý Vũ Lăng đi, Lâm Vãn Vinh mới bước xuống xe. Đột nhiên vén rèm lên nhìn vào trong, thần bí nói:
- Nguyệt Nha Nhi thần y, nghe nói nàng không hiểu tiếng Đại Hoa ta, phải không?
Thiếu nữ Đột Quyết ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đẹp chớp liên tục, con ngươi màu xanh như hồ nước trong nhất trên thảo nguyên, đúng là không hiểu lời hắn nói.
- Vậy thì rốt rồi.
Lâm Vãn Vinh vỗ ngực, thở mấy hơi lớn:
- Nhân lúc bây giờ không có ai, ta cuối cùng cũng có thể nói với nàng mấy lời rồi. Ngọc Già tiểu thư, nàng là một trong tám vạn tiểu thư xinh đẹp nhất mà ta gặp, đương nhiên xếp ở trên cùng đều là những lão bà của ta, bọn họ hết thảy dựa theo tên họ sắp xếp, không chia trước sau. Nàng cũng rất xinh đẹp, bất quả cũng chỉ là một trong tám vạn mà thôi, có chăng là so với nha hoàn trong nhà ta. Nhưng hôm nay ta không phải là ta muốn khen nàng đẹp, mà là muốn nói tới chỗ khó coi trên người nàng.
Nguyệt Nha Nhi không chút thấy biểu tình, ánh mắt bình thản, tựa hồ căn bản không hiểu hắn nói cái gì.
- Kỳ thực toàn thân trên dưới nàng trông thật không tệ, mắt ra mắt, mũi ra mũi. Nhưng có một chỗ trong rất khó coi, thật vậy, trước nay ta chưa từng nhìn thấy chỗ khó coi như vậy. Nếu nàng có hứng thú thì có thể đoán xem, rốt cuộc chỗ nào khó coi nhất.
Thiếu nữ Đột Quyết mìm chặt môi không phát ra tiếng nào, nắm tay miết chặt, chiếc cổ trắng nón mơ hồ hiện lên gân máu nhỏ.
Lâm Vãn Vinh nhìn hau háu vào bộ ngực đầy đặn của nàng, nuốt nước bọt ừng ực, gật đầu nói:
- Tin rằng nàng đã đoán ra rồi, không sai, chính là “lương khô” nàng mang trên người. Nàng có biết không? Bánh bao không thể làm bừa được, có tiêu chuẩn cả đấy. Cứ lấy nhà ta mà nói nha, bánh bao nhất định phải làm thành hình chữ nhật, thể tích hình dáng đều có quy định nghiêm ngặt, đó là tiêu chuẩn của Lâm gia ta, không thể tùy tiện thay đổi, khác đi không gọi là bánh bao nữa. Nàng nhìn lại mình đi, hai cái bánh bao của nàng vừa tròn vừa to, hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn. Khó coi, cực kỳ khó coi.
Thiếu nữ Đột Quyết mặt đỏ lựng, hai tay nắm thành nắm đấm, ở chiếc cổ trắng mạch màu tức thì nổi lên.
Lâm Vãn Vinh vẫn nghiêm túc nói:
- Tự làm bánh bao hình tròn, lại còn làm to như vậy, ta nói cho nàng biết, nàng đã làm ngược lại tiêu chuẩn, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Tạo thành cú chạm mạnh vào tâm linh và thị giác của ta, dẫn tới hậu quả khó dự liệu… nàng nhất định phải sửa lại, sửa lại thật kỹ, sửa lại thành hình vuông ấy.
- Lão bà của ngươi mới hình vuông ấy! Ngươi là ác ma trên thảo nguyên…
Thiếu nữ Đột Quyết cuối cùng cũng không thể nhìn nổi, mặt đỏ bừng, phẫn nộ mắng, lấy chủy thủ vừa rồi chữa bệnh đâm tới.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả chụp lấy tay nàng, làm nàng không thể động đậy:
- Lão bà của ta tất nhiên là tròn rồi, so với của nàng còn lớn hơn cơ. Chính gọi là băng đóng ba thước không phải là một ngày lạnh mà thành, đó đều là kết quả cần cù làm việc, xoa xoa bóp bóp của ta. Nhưng nàng ấy à, còn chưa kết hôn, sao đã tròn đã to như thế? Vô cùng trái với quy luật bánh bao, thật không còn lẽ trời nữa… ấy, mà sao ta lại hiểu được lời của nàng vậy?
/636
|