- Thanh Đế, xem ra cháu yêu cầu rất cao, cái này coi như là dùng làm đường ray, cũng không có vấn đề gì.
Chu Đạt Minh mỉm cười, nói ra:
- Cũng là Nhà máy Sắt Thép này của chú có thể làm được, là sắt thép tốt nhất.
- Nha.
Trần Thanh Đế lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra sắt thép trên địa cầu, dù cho chất lượng tốt hơn nữa, cũng không khá hơn, căn bản là không cách nào đạt tới tiêu chuẩn của ta.
Ở trong đống sắt thép này, so sánh với tinh thiết mà Trần đại thiếu muốn, cái kia căn bản chính là cặn bã, không phải là một cấp bậc.
Có lẽ, dùng lực lượng Trần gia, có thể lấy tới sắt thép rất tốt, nhưng mà, như vậy quá phứa tạp.
- Bất quá, cũng không có quan hệ gì, trở về tự mình mệt mỏi một chút, luyện chế một phen là được rồi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn Chu Đạt Minh, nói ra:
- Chú Chu, sắt thép giống như vậy, cháu muốn mười tấn, không sai biệt lắm có lẽ đủ rồi. Không đủ dùng, lại mua thêm một ít.
Mười tấn?
Mười tấn sắt thép này, nhìn như không ít, nhưng mà trải qua Trần đại thiếu luyện chế, có thể đủ luyện chế một thanh trường kiếm là rất không tệ rồi.
Hết cách rồi, cái gọi là sắt thép này, cùng tinh thiết mà Trần đại thiếu yêu cầu, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Hơn nữa, mười tấn cũng không nhất định có thể tinh luyện ra tinh thiết mà Trần đại thiếu cần.
- Mười tấn? Không có vấn đề.
Chu Đạt Minh vỗ vỗ ngực nói:
- Thanh Đế, cháu cho chú một cái địa chỉ, ngày mai chú sẽ phái người đưa qua cho cháu. Cháu là đồng học của con chú, mười tấn này xem như chú Chu tặng cháu.
Mười tấn mà thôi, chỉ khoảng mười vạn, chút tiền ấy, Chu Đạt Minh còn không có để vào mắt.
Trọng yếu hơn là, đồng học mà Chu Trướng có thể mang về, cái kia quan hệ cùng Chu Trướng, tuyệt đối là không cần hỏi.
- Chu thúc, chú buôn bán, không nên làm sinh ý không lấy vốn, số tiền này chú nên thu.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Nếu như chú không thu tiền, lần sau cháu sẽ không dám tới nữa.
Mười vạn, Chu Đạt Minh không quan tâm, Trần Thanh Đế hắn càng không để vào mắt.
Sinh ý, sinh ý, như thế nào có thể cho Chu Đạt Minh lỗ vốn.
- Cái kia... Được rồi, một vạn tệ?
Chu Đạt Minh biết rõ, Trần Thanh Đế sẽ không lấy không.
- Cháu đi lấy tiền, tiền ở trên xe.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
- Ân? Những này là người nào?
Khi Trần đại thiếu vừa lấy tiền ra, khoảng chừng bảy chiếc xe MiniBus, hùng hổ vọt vào bên trong nhà xưởng.
Xoát xoát!
Một đám gia hỏa xem xét là biết phải người tốt gì, xông xuống xe.
- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy?
Thấy Trần Thanh Đế nhìn qua, một thanh niên trong đó cởi bỏ áo ngoài, chửi ầm lên:
- Tin lão tử móc mắt của ngươi hay không?
- Ồ, đây không phải Trần Thanh Đế sao? Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên.
Lại là một gã thanh niên bất lương, nhận ra Trần Thanh Đế.
- Thật đúng là Trần Thanh Đế, bà mẹ nó, cũng không có đặc biệt gì, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu. Bùi Ngữ Yên, làm sao lại có một vị hôn phu như vậy, xem xét là tiểu bạch kiểm.
Trần đại thiếu cao đúng tiêu chuẩn, dáng người cân đối, hơn nữa làn da cũng rất trắng. Lập tức cái tên tiểu bạch kiểm liền đến trên đầu Trần đại thiếu.
- Các ngươi cút cho ta, ta nói rồi, nhà xưởng này quyết sẽ không bán.
Đúng lúc này, Chu Đạt Minh vô cùng phẫn nộ vọt ra:
- Nói cho lão bản của các ngươi, không nên uổng phí tâm cơ.
- Họ Chu, đừng nghĩ chúng ta cho ngươi mặt mũi rồi thì không biết xấu hổ, lão tử đến không phải đàm phán với ngươi, là đến bảo ngươi ký tên đấy.
Một trung niên nam tử cầm đầu, lạnh giọng quát:
- Ký tên xong, sự tình gì cũng không có, bằng không thì, cái nhà xưởng này của ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục làm nữa.
- Những ngày này, các ngươi trữ không ít hàng tồn a?
Trung niên nam tử khinh thường nói:
- Đấu cùng đại lão bản của ta, các ngươi còn non lắm, nói cho các ngươi biết, tiếp tục nữa, các ngươi không chỉ có đóng cửa, ngay cả một mao tiền cũng lấy không được.
- Ta biết rõ, là các ngươi động tay, thì tính sao?
Chu Đạt Minh phẫn nộ nói:
- Nói không bán, tuyệt đối sẽ không bán. Cho dù là đóng cửa, một khách hàng cũng không có, ta cũng giữ vững lập trường, quyết không bán.
Nghe Chu Đạt Minh nói, Trần Thanh Đế, Trịnh Lục cùng với Chu Trướng lập tức hiểu được, vì cái gì trong nhà máy Sắt Thép chồng chất nhiều thành phẩm như vậy.
Theo lý thuyết, không nên như thế mới đúng.
Rất hiển nhiên, là vì có người đang âm thầm động tay, chặt đứt khách hàng của Chu Đạt Minh, khiến cho thép sản xuất ra, căn bản là tiêu thụ không được.
Khó trách... khó trách công nhân trong nhà xưng đều nghỉ ngơi, mà không có tiếp tục sản xuất.
Coi như là làm việc, cũng chỉ là làm rồi để đó.
Không bán được.
Không có một khách hàng.
- Không bán?
Trong con ngươi của trung niên nam tử, lóe ra hàn mang, uy hiếp nói:
- Xã hội này, rất không an toàn, tùy thời đều có người chết ngoài ý muốn, tỷ như sự cố giao thông, hay là xã hội đen báo thù...
Uy hiếp.
Trần trụi uy hiếp.
- Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, coi như là liều cái mạng này, chúng ta cũng sẽ không bán Nhà máy Sắt Thép.
Tú Trân cầm theo một thanh dao phay vọt ra.
Chu Đạt Minh mỉm cười, nói ra:
- Cũng là Nhà máy Sắt Thép này của chú có thể làm được, là sắt thép tốt nhất.
- Nha.
Trần Thanh Đế lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra sắt thép trên địa cầu, dù cho chất lượng tốt hơn nữa, cũng không khá hơn, căn bản là không cách nào đạt tới tiêu chuẩn của ta.
Ở trong đống sắt thép này, so sánh với tinh thiết mà Trần đại thiếu muốn, cái kia căn bản chính là cặn bã, không phải là một cấp bậc.
Có lẽ, dùng lực lượng Trần gia, có thể lấy tới sắt thép rất tốt, nhưng mà, như vậy quá phứa tạp.
- Bất quá, cũng không có quan hệ gì, trở về tự mình mệt mỏi một chút, luyện chế một phen là được rồi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn Chu Đạt Minh, nói ra:
- Chú Chu, sắt thép giống như vậy, cháu muốn mười tấn, không sai biệt lắm có lẽ đủ rồi. Không đủ dùng, lại mua thêm một ít.
Mười tấn?
Mười tấn sắt thép này, nhìn như không ít, nhưng mà trải qua Trần đại thiếu luyện chế, có thể đủ luyện chế một thanh trường kiếm là rất không tệ rồi.
Hết cách rồi, cái gọi là sắt thép này, cùng tinh thiết mà Trần đại thiếu yêu cầu, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Hơn nữa, mười tấn cũng không nhất định có thể tinh luyện ra tinh thiết mà Trần đại thiếu cần.
- Mười tấn? Không có vấn đề.
Chu Đạt Minh vỗ vỗ ngực nói:
- Thanh Đế, cháu cho chú một cái địa chỉ, ngày mai chú sẽ phái người đưa qua cho cháu. Cháu là đồng học của con chú, mười tấn này xem như chú Chu tặng cháu.
Mười tấn mà thôi, chỉ khoảng mười vạn, chút tiền ấy, Chu Đạt Minh còn không có để vào mắt.
Trọng yếu hơn là, đồng học mà Chu Trướng có thể mang về, cái kia quan hệ cùng Chu Trướng, tuyệt đối là không cần hỏi.
- Chu thúc, chú buôn bán, không nên làm sinh ý không lấy vốn, số tiền này chú nên thu.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Nếu như chú không thu tiền, lần sau cháu sẽ không dám tới nữa.
Mười vạn, Chu Đạt Minh không quan tâm, Trần Thanh Đế hắn càng không để vào mắt.
Sinh ý, sinh ý, như thế nào có thể cho Chu Đạt Minh lỗ vốn.
- Cái kia... Được rồi, một vạn tệ?
Chu Đạt Minh biết rõ, Trần Thanh Đế sẽ không lấy không.
- Cháu đi lấy tiền, tiền ở trên xe.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
- Ân? Những này là người nào?
Khi Trần đại thiếu vừa lấy tiền ra, khoảng chừng bảy chiếc xe MiniBus, hùng hổ vọt vào bên trong nhà xưởng.
Xoát xoát!
Một đám gia hỏa xem xét là biết phải người tốt gì, xông xuống xe.
- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy?
Thấy Trần Thanh Đế nhìn qua, một thanh niên trong đó cởi bỏ áo ngoài, chửi ầm lên:
- Tin lão tử móc mắt của ngươi hay không?
- Ồ, đây không phải Trần Thanh Đế sao? Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên.
Lại là một gã thanh niên bất lương, nhận ra Trần Thanh Đế.
- Thật đúng là Trần Thanh Đế, bà mẹ nó, cũng không có đặc biệt gì, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu. Bùi Ngữ Yên, làm sao lại có một vị hôn phu như vậy, xem xét là tiểu bạch kiểm.
Trần đại thiếu cao đúng tiêu chuẩn, dáng người cân đối, hơn nữa làn da cũng rất trắng. Lập tức cái tên tiểu bạch kiểm liền đến trên đầu Trần đại thiếu.
- Các ngươi cút cho ta, ta nói rồi, nhà xưởng này quyết sẽ không bán.
Đúng lúc này, Chu Đạt Minh vô cùng phẫn nộ vọt ra:
- Nói cho lão bản của các ngươi, không nên uổng phí tâm cơ.
- Họ Chu, đừng nghĩ chúng ta cho ngươi mặt mũi rồi thì không biết xấu hổ, lão tử đến không phải đàm phán với ngươi, là đến bảo ngươi ký tên đấy.
Một trung niên nam tử cầm đầu, lạnh giọng quát:
- Ký tên xong, sự tình gì cũng không có, bằng không thì, cái nhà xưởng này của ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục làm nữa.
- Những ngày này, các ngươi trữ không ít hàng tồn a?
Trung niên nam tử khinh thường nói:
- Đấu cùng đại lão bản của ta, các ngươi còn non lắm, nói cho các ngươi biết, tiếp tục nữa, các ngươi không chỉ có đóng cửa, ngay cả một mao tiền cũng lấy không được.
- Ta biết rõ, là các ngươi động tay, thì tính sao?
Chu Đạt Minh phẫn nộ nói:
- Nói không bán, tuyệt đối sẽ không bán. Cho dù là đóng cửa, một khách hàng cũng không có, ta cũng giữ vững lập trường, quyết không bán.
Nghe Chu Đạt Minh nói, Trần Thanh Đế, Trịnh Lục cùng với Chu Trướng lập tức hiểu được, vì cái gì trong nhà máy Sắt Thép chồng chất nhiều thành phẩm như vậy.
Theo lý thuyết, không nên như thế mới đúng.
Rất hiển nhiên, là vì có người đang âm thầm động tay, chặt đứt khách hàng của Chu Đạt Minh, khiến cho thép sản xuất ra, căn bản là tiêu thụ không được.
Khó trách... khó trách công nhân trong nhà xưng đều nghỉ ngơi, mà không có tiếp tục sản xuất.
Coi như là làm việc, cũng chỉ là làm rồi để đó.
Không bán được.
Không có một khách hàng.
- Không bán?
Trong con ngươi của trung niên nam tử, lóe ra hàn mang, uy hiếp nói:
- Xã hội này, rất không an toàn, tùy thời đều có người chết ngoài ý muốn, tỷ như sự cố giao thông, hay là xã hội đen báo thù...
Uy hiếp.
Trần trụi uy hiếp.
- Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, coi như là liều cái mạng này, chúng ta cũng sẽ không bán Nhà máy Sắt Thép.
Tú Trân cầm theo một thanh dao phay vọt ra.
/878
|