Bạc phi hình như cũng có quan điểm giống với Phó Du Nhiên nên khi nghe đến tên gọi kia cũng nhíu mày một hồi lâu, sau mới thản nhiên nói: "Lệ tướng, Hoàng thái nữ là một nữ tử, sao có thể lấy cái tên như vậy được?"
Lệ Trạch khoát tay chặn lại, "Bạc nương nương, tục danh của Hoàng thái nữ đã được ấn định là do Hoàng gia an bài, được hơn mười vị học sĩ của Viện Hàn Lâm tỉ mỉ chọn lựa, nhất định là không hề sai."
Bạc phi còn muốn nói chuyện thì Toàn phi ở bên cạnh cười nói: "Cũng không có vấn đề gì, nếu Bạc muội muội lại vì chuyện này mà cùng Lệ tướng trở mặt thì có phải là mất nhiều hơn được không ?"
Bạc phi vẫn không nhìn bà ta, bà đã sớm coi bà ta là người vô hình rồi nên bà ta nói gì làm gì thì cũng mặc kệ.
Toàn phi tức muốn chết, trước mặt nhiều người như vậy lại không chịu nể mặt bà, cuối cùng chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng.
Phó Du Nhiên vẫy vẫy tay, cười thiện ý nhìn Bạc phi, "Bạc nương nương không cần quan tâm, cái tên này có lẽ chỉ có thể xuất hiện sau khi ta mất thôi."
"Điện hạ!" Lệ lão đầu không thẹn là họ Lệ, nghe Phó Du Nhiên nói vậy lão liền quát một tiếng chói tai, Phó Du Nhiên vội vàng gật đầu, "Được rồi được rồi, ta là bất tử được chưa, nói đến chuyện kế tiếp đi."
Lệ Trạch liếc mắt ra hiệu với Lý Tẫn Trung , Lý Tẫn Trung vội vàng đi đến trước mặt Phó Du Nhiên, "Tiếp theo chính là nhận biết vị trí các cung và nơi xử lý việc triều chính của Điện hạ sau này ạ."
Xem ra là còn phải đi, Phó Du Nhiên thở ra một hơi, "Đi thôi, đi xem mấy nơi trọng yếu trước, mấy chỗ khác khác sau này sẽ từ tư quen thuộc."
Lý Tẫn Trung đáp lời rồi đi trước dẫn đường, phía sau là đoàn tùy tùng cung phi, nam hầu cũng vội vã đi theo, Toàn Quý Phi đi hai bước lại dừng lại, nhìn Bạc Quý phi nói: "Sao Bạc muội muội không đi?"
Tất cả mọi người liền quay đầu lại, Bạc phi chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Phó Du Nhiên nói, "Hoàng thái nữ, ngài vừa gọi ta là gì?"
Phó Du Nhiên sửng sốt hồi lâu rồi nhìn nhìn Lệ Trạch, thấp giọng nói: "Ta gọi sai rồi sao?"
Lệ trạch cau mày, bước tới chỗ Bạc phi làm ra tư thế mời. "Bạc nương nương xưa nay thân thể không tốt, cũng không cần đi cùng, thỉnh người hồi cung nghĩ ngơi."
Bạc phi vẫn đứng tại chỗ, giống như không nghe thấy được.
Toàn phi thấy vậy liền hăng hái, "Thế nào? Không gọi muội muội là Bạc nương nương thì gọi là gì? Chẳng lẽ muội muội còn muốn làm mẫu phi của Hoàng thái nữ hay sao?"
Mẫu phi của Hoàng thái nữ chính là Thái hậu, vốn vị trí Thái hậu này là toàn bộ phi tử đều có cơ hội lấy được, nhưng lúc này đương nhiên không ai có khả năng đó.
"Ta không nói như vậy." Giọng nói của Bạc phi vẫn lạnh lùng như vậy."Nếu Toàn Quý phi đã có ý nghĩ này thì có thể nói thẳng ra. Đừng nên quẳng nó lên trên người ta." Bạc phi dứt lời liền đi thẳng đến trước mặt Phó Du Nhiên, đem Tử tinh trả lại cho nàng, khóe mắt lại ngắm Tề Diệc Bắc, đánh giá rất cẩn thận từ đầu đến chân. Nói khẽ: "Ngươi lại có thể bỏ qua ngôi vị Thái tử thật ư? Không hối hận sao?"
Tề Diệc Bắc vẫn còn đang hờn dỗi, vừa nghe nhắc tới Thái tử lại càng tức giận, Thái tử mà lại biến nam hầu, kỳ thực lão Lệ nói hắn là nam hầu thì vẫn còn nể mặt nước Tấn mà hạ thủ lưu tình rồi đấy, chưa nói hắn là nam sủng đã may lắm rồi.
Mạnh mẽ giữ vững tinh thần, Tề Diệc Bắc cười nói: "Nếu hối hận thì ta đã không đứng ở đây."
Phó Du Nhiên cảm động quay đầu nắm chặt tay Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc nhìn nàng cười cười, Lệ Trạch vội ho một tiếng, tự cho là không dấu vết chắn ở giữa hai người, ngăn cách tầm mắt của hai người. Điều này khiến cho cả ba người muốn áp vào cùng nhau luôn.
Phó Du Nhiên âm thầm trợn trừng mắt nhưng lực trên tay cũng thả lỏng, Tề Diệc Bắc thấy vậy trên tay liền dùng lực, ngược lại kéo càng nhanh khiến cả người Phó Du Nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa đụng phải Lệ lão đầu, Lệ Trạch nhất thời giật mình liền vội vàng tránh ra, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi người đó lại là quân chủ của lão nữa.
Nhìn thấy Tề Diệc Bắc hơi lộ ra vẻ đắc ý nhíu nhíu mắt với mình, râu bạc trên cằm Lệ Trạch lập tức vểnh lên, lỗ mũi cũng càng nở ra, Lệ Hải ở bên cạnh thấy thế vội vàng kéo lão qua một bên rồi chỉ vào bầu trời, ý là mình muốn thỉnh giáo một vấn đề.
Bạc phi lại nở nụ cười khẽ. Nụ cười này khiến cho sương ngưng tụ cũng bốc hơi, băng tuyết tan rã.
Bạc phi thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi. Nữ nhân ở độ tuổi này lại có một loại sức quyến rũ hấp dẫn người khác, nhất là người đó lại là một mỹ nữ.
Mà bà lại cười với Tề Diệc Bắc.
Không chỉ cười mà còn lấy ra một cái hà bao nho nhỏ rồi mở ra, lấy một vật gì đó ở bên trong giao cho Tề Diệc Bắc.
Lệ Trạch lập tức thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.
Đó là một khối Tử tinh, giống hệt khối Tử tinh của Phó Du Nhiên, chính là "Sở Từ" .
"Bạc nương nương!" Lệ lão đầu vội la lên: "Người đây là có ý gì?"
Bạc phi quét mắt nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên mặt Phó Du Nhiên, bà nhẹ nhàng mở miệng, "Di chiếu Tiên đế."
Bốn chữ này vừa phát ra, tất cả mọi người đều đồng loạt sửng sốt, rồi sau đó mang vẻ mặt nghi ngờ quỳ xuống.
Giọng nói của Bạc phi bình thản giống như đang nói một câu chuyện nhỏ bé chẳng có gì đáng để tâm, "Hiện nay nữ nhi của Thành vương đang lưu lạc dân gian, sau khi trẫm băng hà nhất định phải tìm người về đảm nhận công việc triều chính, khối Tử tinh 'Sở Từ' tạm thời do Bạc phi bảo quản, tương lai sau này thay Tân hoàng tìm được giai tế, khâm thử."
Hàng lông mày trắng của Lệ trạch gần như bị vặn thành cái bánh quai chèo.
Sau khi hô to vạn tuế rồi đứng dậy, Lệ Trạch lập tức phản đối, "Bạc nương nương, việc này quan hệ trọng đại, việc tuyển chọn Hoàng phu phải lựa chọn thông qua trao đổi tỉ mỉ với các triều thần, sao có thể khinh suất như vậy được?"
Nói đến đây thì trước tiên chúng ta phải nói đến các quy định về Hoàng phu.
Sau khi Hoàng thái nữ đăng cơ thì chính là Nữ hoàng, nước Sở không có ý trọng nam khinh nữ, Nữ hoàng cũng phải có tam cung lục viện, đứng đầu chính là Hoàng phu, được xưng Thiên tuế, ngang hàng với tước vị Hoàng hậu. Hậu cung của Nữ hoàng cũng phải chiếu theo chuyên chế của tổ tiên, cũng là ba năm tuyển chọn một lần nho nhỏ, năm năm một lần tổng tuyển cử, người được tuyển chọn vào cung cũng phải có cấp bậc, có điều không thể tấn phong vị Phi được, vì dù sao cũng là nam nhân nên kêu phi không thích hợp, vậy phải gọi là gì mới được? Cuối cùng liền gọi là Tước.
Quốc gia khác cũng có Tước, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, bao gồm năm cấp, nước Sở cũng giống như vậy. Vì để thích ứng với chế độ Nữ hoàng đặc hữu của nước Sở, quan viên trong triều không được bố trí vị Tước, chỉ có khi Nữ hoàng cầm quyền mới thiết lập vị Tước, cho nên ở nước Sở địa vị Tước sẽ dùng thay thế cho vị Phi.
Bạc phi nhìn Lệ Trạch rồi nói: "Hắn dám vì Hoàng thái nữ mà bỏ qua Thái tử vị, rời xa Tấn để vào Sở, hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất, mà Tiên hoàng giao 'Sở Từ' cho ta chứ không phải là ông, như vậy ta sẽ có quyền quyết định hơn ông."
Phó Du Nhiên càng ngày càng không rõ quan hệ giữa hai người kia.
Lúc đầu hai người này hình như là đứng cùng một chiến tuyến, nhưng hiển nhiên bọn họ lại không có thống nhất một ý kiến.
Nhưng lúc này Lệ Trạch lại vô cùng cường ngạnh, "Không được, việc này phải để triều thần bàn luận tập thể mới được!"
"Lệ tướng!" Giọng điệu của Bạc phi hơi lớn, "Đừng có không tuân theo di chiếu của Tiên hoàng."
Lần này quả thật làm Lệ lão đầu tức giận đến không nhẹ, Tề Diệc Bắc nghĩ nghĩ rồi cầm Tử tinh đến trước mặt Lệ Trạch, Lệ Trạch thấy vậy thì có chút sững sờ, Tề Diệc Bắc cười nói: "Nếu Lệ tướng không đồng ý thì dù ta có được cái này cũng không thể làm cho mọi người tin phục."
Lệ Trạch cũng không chối từ liền đưa hai tay tiếp nhận Tử tinh, sau khi cẩn thận cất đi liền giống như giải thích với Bạc phi: "Sau khi triều thần bàn luận xong, tự nhiên sẽ có kết quả thôi."
Bạc phi thấy vậy cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu với Tề Diệc Bắc xong lại ngập ngừng một chút, chần chờ quay đầu nhìn nhìn Phó Du Nhiên, sau đó rũ mắt xuống rồi cứ vậy mà xoay người rời đi.
Bạc phi đi rồi, Toàn phi cũng không có tinh thần nữa, Lệ Trạch vốn cũng không có tính nhẫn nại với bọn họ nên dứt khoát mời bọn họ trở về hết, sau khi rời đi vẫn có không ít người nhìn trộm Tề Diệc Bắc, đương nhiên cũng có nhìn lén qua Lệ Hải, trong cung thay đổi chủ nhân, không nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc là không được.
Sau khi họ đi hết liền thanh tĩnh không ít, Phó Du Nhiên lại tiếp tục tham quan nơi giải quyết việc triều chính của nàng sau này, sau khi đi vào thư phòng xong thì rốt cuộc cũng không còn tinh thần xem tiếp nữa.
Cái này cũng phải thôi, vội vàng đi gấp một đường bôn ba, còn chưa được nghỉ ngơi một chút liền phải tới nơi này tham quan, nàng đã sớm mệt đến không còn hơi sức nào nữa rồi.
Vì thế hành trình tham quan không có đi qua các nơi trung gian liền tiến vào kết thúc, đi thẳng tới tẩm cung của Hoàng đế các đời nước Sở -- cung Bạch Đế.
Cả người Phó Du Nhiên đã sớm mệt mỏi rã rời, vì thế hoạt động tham quan đều ngưng hẳn.
Bởi vì sự tình khẩn cấp nên đại điển đăng cơ đều giản lược hết thảy, sẽ được cử hành vào ba ngày sau, Lệ Trạch giao cho nàng một ít việc vặt, lại chỉ vào hai thùng sách lớn trong đại điện dặn Phó Du Nhiên, "Đây là sử sách tư liệu từ lúc Đại Sở khai quốc đến nay, ngài phải nhớ xem kỹ."
Phó Du Nhiên vừa nhìn thấy đống sách trong đại điện thì đầu liền lớn một vòng, suy yếu xoa xoa huyệt thái dương, Lệ Trạch cũng không ép nàng, còn nhiều thời gian mà, đến lúc đó chắc hẳn cũng xem xong rồi.
Vì thế Lệ Trạch cùng Lệ Hải liền lui xuống. Điều đáng nói là, Lệ Trạch kiên trì muốn Tề Diệc Bắc lui ra cùng mình. Nói nơi này là tẩm điện của Nữ hoàng, không có truyền triệu thì không được qua đêm ở đây, mà ngay cả khi được truyền triệu thì lúc nửa đêm về sáng phải rời khỏi đây, không thể ngủ lại.
Được lắm, Tề Diệc Bắc thực sự trở thành nam "Hầu" rồi.
Thấy bộ dáng Phó Du Nhiên nóng lòng muốn thử, Lệ Trạch lại nói thêm một câu. "Hoàng thái nữ người đi đường cũng mệt mỏi rồi, Tề công tử lại chưa được định phận vị cho nên đêm nay không nên ngủ lại, lão phu đã an bày chỗ ở cho công tử rồi, mời ngài đi theo ta."
Lúc này mức độ buồn bực của Tề Diệc Bắc cỡ nào thì ai cũng biết.
Phó Du Nhiên nhanh chóng lắc mình ngăn lại bọn họ, "Ta khăng khăng muốn giữ hắn lại đấy."
Điều bất ngờ là Lệ Trạch lại không phản đối nữa, vân vê chòm râu không biết suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi lão cùng với Lệ Hải đi xa rồi Phó Du Nhiên mới sực tỉnh lại. Tề Diệc Bắc cũng có chút kinh ngạc, thật sự là bất thường.
Lúc này Lý Tẫn Trung tiến lên nói: "Mời nhị vị Điện hạ đi tắm rửa trước, sau này trong cung có việc gì thì cứ phân phó nô tài ạ."
Lúc này Phó Du Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra. Cùng Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn nhau, hai người cười cười ấm áp, nàng nắm chặt tay hắn, "Có chàng ở bên cạnh thật tốt."
Tề Diệc Bắc giương mi, "Không biết có muốn tiểu nhân hầu ngài tắm hay không? Văn Sử?"
Phó Du Nhiên nhất thời hóa đá, sau khi sực tỉnh liền dứ dứ quả đấm, "Gọi ta là gì hả?"
Nàng liếc hắn trắng mắt rồi theo Lý Tẫn Trung đến chỗ tắm rửa, Tề Diệc Bắc cũng không có thật sự "Hầu tắm". Đừng có nghĩ sai lệch, hắn cũng thông cảm Phó Du Nhiên đi đường nhiều ngày lại mệt nhọc, mà một khi uyên ương hỉ thúy thì chỉ sợ phải dùng cả đêm để dập tắt lửa đấy.
Phó Du Nhiên thật sự là mệt mỏi, sau khi ngâm mình trong nước nóng liền cảm thấy rất thoải mái, người vừa chạm vào long sàng liền phát ra tiếng ngáy nhỏ nhỏ, Tề Diệc Bắc sủng nịch cười cười rồi nhẹ nhàng lên giường. Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của Phó Du Nhiên, trong khoảng thời gian này thật đúng là bận bịu.
Bận đến mức ngay cả thời gian để phu thê cùng ngồi xuống trò chuyện cũng không có.
Tề Diệc Bắc ôm nàng vào trong lòng, gương mặt chôn ở cổ Phó Du Nhiên rồi hít vào một hơi thật sâu, hương vị của nàng vĩnh viễn thơm ngọt như vậy, hắn ở trên môi nàng mềm nhẹ rơi xuống một nụ hôn, Phó Du Nhiên hình như có điều phát hiện hơi hơi rụt lại cổ. Cả người lại càng thêm dựa vào người Tề Diệc Bắc, không tự giác nhẹ nhàng cọ xát.
Tề Diệc Bắc chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng. Vội vàng đẩy ra chút khoảng cách với Phó Du Nhiên, cũng không ngờ Phó Du Nhiên không hề báo động trước một quyền bay tới...
Lâu như vậy mà nàng khi ngủ vẫn còn nghịch ngợm.
Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ đem hai tay Phó Du Nhiên vòng ở trước ngực, rồi ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, hai chân mình thì dây dưa với chân của nàng, để phòng ngừa nàng dùng vô ảnh cước, cứ như vậy, vừa ngửi hương vị thơm ngọt của nàng vừa ôm thân mình mềm mại, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng, một đêm này xem ra là trôi qua trong khó khăn rồi.
Ngày hôm sau trong khi Phó Du Nhiên rời giường với tinh thần sảng khoái thì Tề Diệc Bắc hình như hơi thiếu tinh thần.
Phó Du Nhiên bề bộn nhiều việc, vội vàng cùng Lễ quan học tập nghi thức lễ tiết đăng cơ, Tề Diệc Bắc thì vô cùng nhàn rỗi. Đây đúng là phong thủy luân chuyển, thay phiên nhau làm Hoàng đế.
Hắn có hối hận không? Có lẽ nên nhanh chóng làm quen với cuộc sống nhàn tản như vậy mới đúng.
Ba ngày hai bữa, Lệ Trạch đều mỗi ngày đều phải đến xem xét tình huống học tập của Phó Du Nhiên, đối với sự tồn tại của Tề Diệc Bắc thì biểu hiện ra thái độ khoan dung trước nay chưa có - làm như không thấy.
Tề Diệc Bắc có chút lo lắng trong lòng, hắn cảm thấy Lệ Trạch sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy, kỳ thực hắn cũng hiểu rõ là Lệ Trạch cố ý chống đối hắn hoàn toàn là vì thân phận của hắn, dù sao nơi này là Đại Sở, thân là trọng thần trong triều, có ý thức phòng bị gián điệp cũng không có gì là sai cả.
Ba ngày trôi qua, Phó Du Nhiên rốt cục cũng đăng cơ, là vị Nữ hoàng thứ ba từ khi nước Sở khai quốc tới nay. An dân lập chính gọi là thành, khắc chế đại nạn và rắc rối gọi là bình, cho nên lấy niên hiệu là Thành Bình.
Tân hoàng đăng cơ, khắp chốn mừng vui, đương nhiên đây là khẩu hiệu thôi, hiện tại quốc gia đại loạn, cuộc sống không có ngày tốt đẹp nên nguyện vọng lớn nhất của dân chúng chính là nhanh nhanh đánh giặc để bình ổn cuộc sống, ai quan tâm người là Thành Bình hay là Văn Sử.
Điều đáng nói là hai nước Tấn -Ngụy đều phái sứ thần đến chúc mừng, thời điểm nghênh đón sứ thần Tấn quốc, tâm trạng của Lệ Trạch luôn luôn treo trên không trung, sợ người tới nói hai ba câu liền trở mặt, chỉ trích Quốc quân nước Sở giở trò xấu bắt cóc Thái tử của bọn họ.
Lo lắng hơn nửa ngày sứ thần mới đến, dĩ nhiên là cha con Mặc Yến Thần.
Mặc Yến Thần và Hoàng thất nước Sở coi như là lão bằng hữu, nhưng càng là như thế thì tâm trạng Lệ Trạch càng lên cao, năng lực của Mặc Yến Thần thì cả thiên hạ đều biết.
Tâm trạng của Phó Du Nhiên cũng rất hồi hộp, nàng sợ lão Mặc tới áp giải Tề Diệc Bắc trở về Tấn.
Ai biết được, cũng không phải là không có khả năng.
Mặc Yến Thần và Tề Diệc Bắc trốn ở trong phòng to nhỏ cả ngày xong liền xoay người về nước, lúc gần đi còn ném lại Mặc Vĩ Thiên với vẻ mặt không tình nguyện.
Bởi vì không biết nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện giữa bọn họ nên Lệ Trạch lại càng thêm khẳng định, Tề Diệc Bắc là một người nằm vùng! Một ý tưởng luôn luôn xoay quanh trong đầu lão dần dần hiện rõ lên, rốt cuộc cũng không thể chờ đợi nữa, bây giờ chính là lúc nên hành động rồi.
Lệ Trạch khoát tay chặn lại, "Bạc nương nương, tục danh của Hoàng thái nữ đã được ấn định là do Hoàng gia an bài, được hơn mười vị học sĩ của Viện Hàn Lâm tỉ mỉ chọn lựa, nhất định là không hề sai."
Bạc phi còn muốn nói chuyện thì Toàn phi ở bên cạnh cười nói: "Cũng không có vấn đề gì, nếu Bạc muội muội lại vì chuyện này mà cùng Lệ tướng trở mặt thì có phải là mất nhiều hơn được không ?"
Bạc phi vẫn không nhìn bà ta, bà đã sớm coi bà ta là người vô hình rồi nên bà ta nói gì làm gì thì cũng mặc kệ.
Toàn phi tức muốn chết, trước mặt nhiều người như vậy lại không chịu nể mặt bà, cuối cùng chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng.
Phó Du Nhiên vẫy vẫy tay, cười thiện ý nhìn Bạc phi, "Bạc nương nương không cần quan tâm, cái tên này có lẽ chỉ có thể xuất hiện sau khi ta mất thôi."
"Điện hạ!" Lệ lão đầu không thẹn là họ Lệ, nghe Phó Du Nhiên nói vậy lão liền quát một tiếng chói tai, Phó Du Nhiên vội vàng gật đầu, "Được rồi được rồi, ta là bất tử được chưa, nói đến chuyện kế tiếp đi."
Lệ Trạch liếc mắt ra hiệu với Lý Tẫn Trung , Lý Tẫn Trung vội vàng đi đến trước mặt Phó Du Nhiên, "Tiếp theo chính là nhận biết vị trí các cung và nơi xử lý việc triều chính của Điện hạ sau này ạ."
Xem ra là còn phải đi, Phó Du Nhiên thở ra một hơi, "Đi thôi, đi xem mấy nơi trọng yếu trước, mấy chỗ khác khác sau này sẽ từ tư quen thuộc."
Lý Tẫn Trung đáp lời rồi đi trước dẫn đường, phía sau là đoàn tùy tùng cung phi, nam hầu cũng vội vã đi theo, Toàn Quý Phi đi hai bước lại dừng lại, nhìn Bạc Quý phi nói: "Sao Bạc muội muội không đi?"
Tất cả mọi người liền quay đầu lại, Bạc phi chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Phó Du Nhiên nói, "Hoàng thái nữ, ngài vừa gọi ta là gì?"
Phó Du Nhiên sửng sốt hồi lâu rồi nhìn nhìn Lệ Trạch, thấp giọng nói: "Ta gọi sai rồi sao?"
Lệ trạch cau mày, bước tới chỗ Bạc phi làm ra tư thế mời. "Bạc nương nương xưa nay thân thể không tốt, cũng không cần đi cùng, thỉnh người hồi cung nghĩ ngơi."
Bạc phi vẫn đứng tại chỗ, giống như không nghe thấy được.
Toàn phi thấy vậy liền hăng hái, "Thế nào? Không gọi muội muội là Bạc nương nương thì gọi là gì? Chẳng lẽ muội muội còn muốn làm mẫu phi của Hoàng thái nữ hay sao?"
Mẫu phi của Hoàng thái nữ chính là Thái hậu, vốn vị trí Thái hậu này là toàn bộ phi tử đều có cơ hội lấy được, nhưng lúc này đương nhiên không ai có khả năng đó.
"Ta không nói như vậy." Giọng nói của Bạc phi vẫn lạnh lùng như vậy."Nếu Toàn Quý phi đã có ý nghĩ này thì có thể nói thẳng ra. Đừng nên quẳng nó lên trên người ta." Bạc phi dứt lời liền đi thẳng đến trước mặt Phó Du Nhiên, đem Tử tinh trả lại cho nàng, khóe mắt lại ngắm Tề Diệc Bắc, đánh giá rất cẩn thận từ đầu đến chân. Nói khẽ: "Ngươi lại có thể bỏ qua ngôi vị Thái tử thật ư? Không hối hận sao?"
Tề Diệc Bắc vẫn còn đang hờn dỗi, vừa nghe nhắc tới Thái tử lại càng tức giận, Thái tử mà lại biến nam hầu, kỳ thực lão Lệ nói hắn là nam hầu thì vẫn còn nể mặt nước Tấn mà hạ thủ lưu tình rồi đấy, chưa nói hắn là nam sủng đã may lắm rồi.
Mạnh mẽ giữ vững tinh thần, Tề Diệc Bắc cười nói: "Nếu hối hận thì ta đã không đứng ở đây."
Phó Du Nhiên cảm động quay đầu nắm chặt tay Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc nhìn nàng cười cười, Lệ Trạch vội ho một tiếng, tự cho là không dấu vết chắn ở giữa hai người, ngăn cách tầm mắt của hai người. Điều này khiến cho cả ba người muốn áp vào cùng nhau luôn.
Phó Du Nhiên âm thầm trợn trừng mắt nhưng lực trên tay cũng thả lỏng, Tề Diệc Bắc thấy vậy trên tay liền dùng lực, ngược lại kéo càng nhanh khiến cả người Phó Du Nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa đụng phải Lệ lão đầu, Lệ Trạch nhất thời giật mình liền vội vàng tránh ra, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi người đó lại là quân chủ của lão nữa.
Nhìn thấy Tề Diệc Bắc hơi lộ ra vẻ đắc ý nhíu nhíu mắt với mình, râu bạc trên cằm Lệ Trạch lập tức vểnh lên, lỗ mũi cũng càng nở ra, Lệ Hải ở bên cạnh thấy thế vội vàng kéo lão qua một bên rồi chỉ vào bầu trời, ý là mình muốn thỉnh giáo một vấn đề.
Bạc phi lại nở nụ cười khẽ. Nụ cười này khiến cho sương ngưng tụ cũng bốc hơi, băng tuyết tan rã.
Bạc phi thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi. Nữ nhân ở độ tuổi này lại có một loại sức quyến rũ hấp dẫn người khác, nhất là người đó lại là một mỹ nữ.
Mà bà lại cười với Tề Diệc Bắc.
Không chỉ cười mà còn lấy ra một cái hà bao nho nhỏ rồi mở ra, lấy một vật gì đó ở bên trong giao cho Tề Diệc Bắc.
Lệ Trạch lập tức thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.
Đó là một khối Tử tinh, giống hệt khối Tử tinh của Phó Du Nhiên, chính là "Sở Từ" .
"Bạc nương nương!" Lệ lão đầu vội la lên: "Người đây là có ý gì?"
Bạc phi quét mắt nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên mặt Phó Du Nhiên, bà nhẹ nhàng mở miệng, "Di chiếu Tiên đế."
Bốn chữ này vừa phát ra, tất cả mọi người đều đồng loạt sửng sốt, rồi sau đó mang vẻ mặt nghi ngờ quỳ xuống.
Giọng nói của Bạc phi bình thản giống như đang nói một câu chuyện nhỏ bé chẳng có gì đáng để tâm, "Hiện nay nữ nhi của Thành vương đang lưu lạc dân gian, sau khi trẫm băng hà nhất định phải tìm người về đảm nhận công việc triều chính, khối Tử tinh 'Sở Từ' tạm thời do Bạc phi bảo quản, tương lai sau này thay Tân hoàng tìm được giai tế, khâm thử."
Hàng lông mày trắng của Lệ trạch gần như bị vặn thành cái bánh quai chèo.
Sau khi hô to vạn tuế rồi đứng dậy, Lệ Trạch lập tức phản đối, "Bạc nương nương, việc này quan hệ trọng đại, việc tuyển chọn Hoàng phu phải lựa chọn thông qua trao đổi tỉ mỉ với các triều thần, sao có thể khinh suất như vậy được?"
Nói đến đây thì trước tiên chúng ta phải nói đến các quy định về Hoàng phu.
Sau khi Hoàng thái nữ đăng cơ thì chính là Nữ hoàng, nước Sở không có ý trọng nam khinh nữ, Nữ hoàng cũng phải có tam cung lục viện, đứng đầu chính là Hoàng phu, được xưng Thiên tuế, ngang hàng với tước vị Hoàng hậu. Hậu cung của Nữ hoàng cũng phải chiếu theo chuyên chế của tổ tiên, cũng là ba năm tuyển chọn một lần nho nhỏ, năm năm một lần tổng tuyển cử, người được tuyển chọn vào cung cũng phải có cấp bậc, có điều không thể tấn phong vị Phi được, vì dù sao cũng là nam nhân nên kêu phi không thích hợp, vậy phải gọi là gì mới được? Cuối cùng liền gọi là Tước.
Quốc gia khác cũng có Tước, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, bao gồm năm cấp, nước Sở cũng giống như vậy. Vì để thích ứng với chế độ Nữ hoàng đặc hữu của nước Sở, quan viên trong triều không được bố trí vị Tước, chỉ có khi Nữ hoàng cầm quyền mới thiết lập vị Tước, cho nên ở nước Sở địa vị Tước sẽ dùng thay thế cho vị Phi.
Bạc phi nhìn Lệ Trạch rồi nói: "Hắn dám vì Hoàng thái nữ mà bỏ qua Thái tử vị, rời xa Tấn để vào Sở, hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất, mà Tiên hoàng giao 'Sở Từ' cho ta chứ không phải là ông, như vậy ta sẽ có quyền quyết định hơn ông."
Phó Du Nhiên càng ngày càng không rõ quan hệ giữa hai người kia.
Lúc đầu hai người này hình như là đứng cùng một chiến tuyến, nhưng hiển nhiên bọn họ lại không có thống nhất một ý kiến.
Nhưng lúc này Lệ Trạch lại vô cùng cường ngạnh, "Không được, việc này phải để triều thần bàn luận tập thể mới được!"
"Lệ tướng!" Giọng điệu của Bạc phi hơi lớn, "Đừng có không tuân theo di chiếu của Tiên hoàng."
Lần này quả thật làm Lệ lão đầu tức giận đến không nhẹ, Tề Diệc Bắc nghĩ nghĩ rồi cầm Tử tinh đến trước mặt Lệ Trạch, Lệ Trạch thấy vậy thì có chút sững sờ, Tề Diệc Bắc cười nói: "Nếu Lệ tướng không đồng ý thì dù ta có được cái này cũng không thể làm cho mọi người tin phục."
Lệ Trạch cũng không chối từ liền đưa hai tay tiếp nhận Tử tinh, sau khi cẩn thận cất đi liền giống như giải thích với Bạc phi: "Sau khi triều thần bàn luận xong, tự nhiên sẽ có kết quả thôi."
Bạc phi thấy vậy cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu với Tề Diệc Bắc xong lại ngập ngừng một chút, chần chờ quay đầu nhìn nhìn Phó Du Nhiên, sau đó rũ mắt xuống rồi cứ vậy mà xoay người rời đi.
Bạc phi đi rồi, Toàn phi cũng không có tinh thần nữa, Lệ Trạch vốn cũng không có tính nhẫn nại với bọn họ nên dứt khoát mời bọn họ trở về hết, sau khi rời đi vẫn có không ít người nhìn trộm Tề Diệc Bắc, đương nhiên cũng có nhìn lén qua Lệ Hải, trong cung thay đổi chủ nhân, không nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc là không được.
Sau khi họ đi hết liền thanh tĩnh không ít, Phó Du Nhiên lại tiếp tục tham quan nơi giải quyết việc triều chính của nàng sau này, sau khi đi vào thư phòng xong thì rốt cuộc cũng không còn tinh thần xem tiếp nữa.
Cái này cũng phải thôi, vội vàng đi gấp một đường bôn ba, còn chưa được nghỉ ngơi một chút liền phải tới nơi này tham quan, nàng đã sớm mệt đến không còn hơi sức nào nữa rồi.
Vì thế hành trình tham quan không có đi qua các nơi trung gian liền tiến vào kết thúc, đi thẳng tới tẩm cung của Hoàng đế các đời nước Sở -- cung Bạch Đế.
Cả người Phó Du Nhiên đã sớm mệt mỏi rã rời, vì thế hoạt động tham quan đều ngưng hẳn.
Bởi vì sự tình khẩn cấp nên đại điển đăng cơ đều giản lược hết thảy, sẽ được cử hành vào ba ngày sau, Lệ Trạch giao cho nàng một ít việc vặt, lại chỉ vào hai thùng sách lớn trong đại điện dặn Phó Du Nhiên, "Đây là sử sách tư liệu từ lúc Đại Sở khai quốc đến nay, ngài phải nhớ xem kỹ."
Phó Du Nhiên vừa nhìn thấy đống sách trong đại điện thì đầu liền lớn một vòng, suy yếu xoa xoa huyệt thái dương, Lệ Trạch cũng không ép nàng, còn nhiều thời gian mà, đến lúc đó chắc hẳn cũng xem xong rồi.
Vì thế Lệ Trạch cùng Lệ Hải liền lui xuống. Điều đáng nói là, Lệ Trạch kiên trì muốn Tề Diệc Bắc lui ra cùng mình. Nói nơi này là tẩm điện của Nữ hoàng, không có truyền triệu thì không được qua đêm ở đây, mà ngay cả khi được truyền triệu thì lúc nửa đêm về sáng phải rời khỏi đây, không thể ngủ lại.
Được lắm, Tề Diệc Bắc thực sự trở thành nam "Hầu" rồi.
Thấy bộ dáng Phó Du Nhiên nóng lòng muốn thử, Lệ Trạch lại nói thêm một câu. "Hoàng thái nữ người đi đường cũng mệt mỏi rồi, Tề công tử lại chưa được định phận vị cho nên đêm nay không nên ngủ lại, lão phu đã an bày chỗ ở cho công tử rồi, mời ngài đi theo ta."
Lúc này mức độ buồn bực của Tề Diệc Bắc cỡ nào thì ai cũng biết.
Phó Du Nhiên nhanh chóng lắc mình ngăn lại bọn họ, "Ta khăng khăng muốn giữ hắn lại đấy."
Điều bất ngờ là Lệ Trạch lại không phản đối nữa, vân vê chòm râu không biết suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi lão cùng với Lệ Hải đi xa rồi Phó Du Nhiên mới sực tỉnh lại. Tề Diệc Bắc cũng có chút kinh ngạc, thật sự là bất thường.
Lúc này Lý Tẫn Trung tiến lên nói: "Mời nhị vị Điện hạ đi tắm rửa trước, sau này trong cung có việc gì thì cứ phân phó nô tài ạ."
Lúc này Phó Du Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra. Cùng Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn nhau, hai người cười cười ấm áp, nàng nắm chặt tay hắn, "Có chàng ở bên cạnh thật tốt."
Tề Diệc Bắc giương mi, "Không biết có muốn tiểu nhân hầu ngài tắm hay không? Văn Sử?"
Phó Du Nhiên nhất thời hóa đá, sau khi sực tỉnh liền dứ dứ quả đấm, "Gọi ta là gì hả?"
Nàng liếc hắn trắng mắt rồi theo Lý Tẫn Trung đến chỗ tắm rửa, Tề Diệc Bắc cũng không có thật sự "Hầu tắm". Đừng có nghĩ sai lệch, hắn cũng thông cảm Phó Du Nhiên đi đường nhiều ngày lại mệt nhọc, mà một khi uyên ương hỉ thúy thì chỉ sợ phải dùng cả đêm để dập tắt lửa đấy.
Phó Du Nhiên thật sự là mệt mỏi, sau khi ngâm mình trong nước nóng liền cảm thấy rất thoải mái, người vừa chạm vào long sàng liền phát ra tiếng ngáy nhỏ nhỏ, Tề Diệc Bắc sủng nịch cười cười rồi nhẹ nhàng lên giường. Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của Phó Du Nhiên, trong khoảng thời gian này thật đúng là bận bịu.
Bận đến mức ngay cả thời gian để phu thê cùng ngồi xuống trò chuyện cũng không có.
Tề Diệc Bắc ôm nàng vào trong lòng, gương mặt chôn ở cổ Phó Du Nhiên rồi hít vào một hơi thật sâu, hương vị của nàng vĩnh viễn thơm ngọt như vậy, hắn ở trên môi nàng mềm nhẹ rơi xuống một nụ hôn, Phó Du Nhiên hình như có điều phát hiện hơi hơi rụt lại cổ. Cả người lại càng thêm dựa vào người Tề Diệc Bắc, không tự giác nhẹ nhàng cọ xát.
Tề Diệc Bắc chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng. Vội vàng đẩy ra chút khoảng cách với Phó Du Nhiên, cũng không ngờ Phó Du Nhiên không hề báo động trước một quyền bay tới...
Lâu như vậy mà nàng khi ngủ vẫn còn nghịch ngợm.
Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ đem hai tay Phó Du Nhiên vòng ở trước ngực, rồi ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, hai chân mình thì dây dưa với chân của nàng, để phòng ngừa nàng dùng vô ảnh cước, cứ như vậy, vừa ngửi hương vị thơm ngọt của nàng vừa ôm thân mình mềm mại, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng, một đêm này xem ra là trôi qua trong khó khăn rồi.
Ngày hôm sau trong khi Phó Du Nhiên rời giường với tinh thần sảng khoái thì Tề Diệc Bắc hình như hơi thiếu tinh thần.
Phó Du Nhiên bề bộn nhiều việc, vội vàng cùng Lễ quan học tập nghi thức lễ tiết đăng cơ, Tề Diệc Bắc thì vô cùng nhàn rỗi. Đây đúng là phong thủy luân chuyển, thay phiên nhau làm Hoàng đế.
Hắn có hối hận không? Có lẽ nên nhanh chóng làm quen với cuộc sống nhàn tản như vậy mới đúng.
Ba ngày hai bữa, Lệ Trạch đều mỗi ngày đều phải đến xem xét tình huống học tập của Phó Du Nhiên, đối với sự tồn tại của Tề Diệc Bắc thì biểu hiện ra thái độ khoan dung trước nay chưa có - làm như không thấy.
Tề Diệc Bắc có chút lo lắng trong lòng, hắn cảm thấy Lệ Trạch sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy, kỳ thực hắn cũng hiểu rõ là Lệ Trạch cố ý chống đối hắn hoàn toàn là vì thân phận của hắn, dù sao nơi này là Đại Sở, thân là trọng thần trong triều, có ý thức phòng bị gián điệp cũng không có gì là sai cả.
Ba ngày trôi qua, Phó Du Nhiên rốt cục cũng đăng cơ, là vị Nữ hoàng thứ ba từ khi nước Sở khai quốc tới nay. An dân lập chính gọi là thành, khắc chế đại nạn và rắc rối gọi là bình, cho nên lấy niên hiệu là Thành Bình.
Tân hoàng đăng cơ, khắp chốn mừng vui, đương nhiên đây là khẩu hiệu thôi, hiện tại quốc gia đại loạn, cuộc sống không có ngày tốt đẹp nên nguyện vọng lớn nhất của dân chúng chính là nhanh nhanh đánh giặc để bình ổn cuộc sống, ai quan tâm người là Thành Bình hay là Văn Sử.
Điều đáng nói là hai nước Tấn -Ngụy đều phái sứ thần đến chúc mừng, thời điểm nghênh đón sứ thần Tấn quốc, tâm trạng của Lệ Trạch luôn luôn treo trên không trung, sợ người tới nói hai ba câu liền trở mặt, chỉ trích Quốc quân nước Sở giở trò xấu bắt cóc Thái tử của bọn họ.
Lo lắng hơn nửa ngày sứ thần mới đến, dĩ nhiên là cha con Mặc Yến Thần.
Mặc Yến Thần và Hoàng thất nước Sở coi như là lão bằng hữu, nhưng càng là như thế thì tâm trạng Lệ Trạch càng lên cao, năng lực của Mặc Yến Thần thì cả thiên hạ đều biết.
Tâm trạng của Phó Du Nhiên cũng rất hồi hộp, nàng sợ lão Mặc tới áp giải Tề Diệc Bắc trở về Tấn.
Ai biết được, cũng không phải là không có khả năng.
Mặc Yến Thần và Tề Diệc Bắc trốn ở trong phòng to nhỏ cả ngày xong liền xoay người về nước, lúc gần đi còn ném lại Mặc Vĩ Thiên với vẻ mặt không tình nguyện.
Bởi vì không biết nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện giữa bọn họ nên Lệ Trạch lại càng thêm khẳng định, Tề Diệc Bắc là một người nằm vùng! Một ý tưởng luôn luôn xoay quanh trong đầu lão dần dần hiện rõ lên, rốt cuộc cũng không thể chờ đợi nữa, bây giờ chính là lúc nên hành động rồi.
/115
|