Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất giác đã đến hạ tuần tháng chín, ban ngày vẫn nóng như lửa đốt, nhưng không khí của mùa thu đã khiến cái nóng dịu đi nhiều.
"Thái tử phi điện hạ, Yến lương đệ đến ạ."
Phó Du Nhiên đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng thông báo của Tiểu An Tử, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, "Cho nàng ấy vào đi."
Từ lúc xảy ra sự kiện đó, Phó Du Nhiên chưa gặp Yến Bội Nhược, một phần vì sợ Yến Bội Nhược xấu hổ, một phần sợ Tề Diệc Bắc lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói nàng làm cái gì mà "càng giúp càng rối". Phi! Hắn thật không biết tốt xấu, cho dù đó là chủ ý của nàng, nhưng sao lại chụp hết tội lỗi lên đầu nàng? Còn có thiên lý hay không?
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười kiều diễm như hoa của Yến Bội Nhược, Phó Du Nhiên phát hiện hình như nàng ấy không bị ảnh hưởng nhiều.
Yến Bội Nhược cũng nhìn ra thắc mắc của Phó Du Nhiên, nàng nói: "Mấy ngày nay Thái tử phi không tới Thanh Nhã Viên, chẳng lẽ vì người sợ Bội Nhược hiểu lầm sự kiện kia?"
Phó Du Nhiên cười gượng, - "Cũng có một chút." - Dù sao xuân dược là do nàng đưa cho Bội Nhược, lão Tề giận chó đánh mèo trút giận lên nàng, bảo sao Yến Bội Nhược lại chẳng nghĩ ngợi.
Yến Bội Nhược nghe xong lời này đột nhiên quỳ xuống, - "Thái tử phi một lòng nghĩ cho Bội Nhược, sao Bội Nhược lại không biết? Việc này muốn trách chỉ có thể trách Tiết lương đệ đã mua chuộc Bình Nhi, sau đó hại chết nàng ấy, ý đồ vấy tội cho ta, tâm tư thật ngoan độc."
Phó Du Nhiên rất muốn lập tức cùng Yến Bội Nhược ôm chầm lấy nhau mà khóc, như tri kỷ thổ lộ tình cảm, nhưng lúc này không thích hợp làm điều ấy. Ngáp trộm một cái, Phó Du Nhiên nâng Yến Bội Nhược dậy, nàng nói: "Hậu cung chính là như thế, không phải ngươi hại ta thì là ta hại ngươi. Thật nhàm chán."
Yến Bội Nhược kinh ngạc, nàng không hiểu ý tứ của Phó Du Nhiên, bỗng nàng chớp mắt, vội la lên: "Có phải Tiết lương đệ đã nói gì với Thái tử phi không ạ?"
Rất thông minh! Đúng là Tiết Huyên Trữ đã đến trước và nói giống hệt Yến Bội Nhược. Các nàng ấy đang ở trong giai đoạn quan trọng nên phải tranh thủ kéo thêm đồng minh, người nào cũng nói mình oan khuất tày trời thì còn trông chờ gì được nữa? Phó Du Nhiên chỉ có thể than thở mà thôi.
Nói thật, Phó Du Nhiên thích một Yến Bội Nhược phiền muộn như trước kia hơn, tốt xấu gì nàng còn có thể rat ay giúp đỡ nàng ấy, thể hiện một chút giá trị tồn tại của mình.
"Thái tử phi vạn lần không thể tin tưởng lời nói của nàng ấy." - Yến Bội Nhược sốt ruột. - "Người đã quên lúc mới vào cung nàng ta đã muốn áp chế chúng ta, lại còn liên hợp với Nguyên phi để gây chuyện khó dễ cho người sao?"
"Ta không tin nàng ấy."
"Vậy là tốt rồi." – Yến Bội Nhược vui mừng ra mặt.
Cũng không tin ngươi. Phó Du Nhiên vụng trộm nói một câu ở trong lòng. Cả hai người đều là kẻ bị tình nghi.
Mục đích của chuyến thăm hỏi lần này rất đơn giản, tặng lễ.
Tặng lễ luôn là phương thức tốt nhất để xúc tiến tình hữu nghị, nhất là trong những thời điểm nhạy cảm như lúc này. Người tặng lễ thường khiêm tốn nói chỉ là một món lễ vật nhỏ, kẻ thu lễ sẽ từ chối lần lữa mãi, đương nhiên sau đó bên thu lễ vẫn nhận lễ vật vì sợ người ta lại đổi ý. Thế là hoàn thành trọn bộ quá trình thu lễ, từ thiên cổ tới nay không hề thay đổi.
Nhưng khi Phó Du Nhiên nhìn phần lễ vật chỉ nói một câu: "Có việc gì cần nhờ ta sao?"
Mặt Yến Bội Nhược cứng đơ, - "Không..."
"Tiểu An Tử, nhận lễ."
Yến Bội Nhược: "..."
Lúc trước có thù lao hỗ trợ, đương nhiên Phó Du Nhiên phải nhiệt tình với Yến Bội Nhược, dù sao nàng cũng có mục đích của mình. Nhưng hiện tại thì khác, lúc này đã xảy ra vụ án chết đuối, từ "tranh thủ tình cảm" đã biến thành "án mạng chết người", sự kiện tính chất hoàn toàn khác nhau. Cho nên, trước khi Yến Bội Nhược thoát được hiềm nghi thì Phó Du Nhiên sẽ không mù quáng làm việc nghĩa khí.
"Haiz!" - Tiễn Yến Bội Nhược xong, Phó Du Nhiên mới sụ mặt thở dài. Nàng không còn cách nào khác, cuộc sống tẻ nhạt ở trong cung khiến nàng buồn chết mất.
Phó Du Nhiên lại trở về trạng thái ngẩn người, việc cần làm lúc này chỉ là chờ ăn cơm chiều.
Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, Phó Du Nhiên chỉ có thể nói một câu “Trời sinh nàng không có mệnh phú quý”, ra cung thôi… Chẳng lẽ đúng như lão Tề đã từng nói, Đông cung này chính là Lãnh cung? Cả đời nàng sẽ bị nhốt trong bốn bức tường thành này sao?
Thật vất vả mới qua được bữa cơm chiều, cuối cùng cũng đến giờ phút mong chờ nhất… đi ngủ, nhưng dường như hôm nay không được như ý. Phó Du Nhiên lăn qua lộn lại một lúc vẫn không thấy buồn ngủ. Cũng khó trách, lúc sáng mặt trời lên cao ba sào (tầm trưa) Phó Du Nhiên mới tỉnh dậy. Giữa trưa chiều lại ngủ tiếp, vậy đến tối còn ngủ được nữa sao?
Phó Du Nhiên phiền muộn rời giường, gọi Tiểu An Tử chuẩn bị một bầu rượu, hai món đồ nhắm, rồi tự ngồi trong viện hóng gió đêm, uống rượu ngắm trăng. Ba tháng trước nàng còn cùng các huynh đệ tự do tự tại uống rượu hát ca, nói chuyện phiếm, đánh bài ăn tiền, mỗi ngày đánh cái tiểu kiếp, thổi cái tiểu ngưu, vui vẻ như vậy. Còn hiện tại thì sao?
Làm Thái tử phi? Phó Du Nhiên cười tự giễu, có cái danh hiệu này quả thực không cần lo ăn lo mặc, nhưng nó cũng sắp biến nàng thành sâu gạo rồi. Ở vị trí này nàng cũng có một đám thủ hạ, chính là mấy chục tên thái giám trong Đông cung, ở đây có người nào không nghe lời nàng? Nhưng thực ra, nàng cũng không biết đám thủ hạ ẻo lả này có ích lợi gì, chúng suốt ngày chỉ biết nói "Dạ", "Tuân mệnh", chẳng có chút nghĩa khí huynh đệ nào. Hơn nữa, có một đám thủ hạ làm thái giám cũng chẳng phải chuyện vinh quanh gì.
Những chuyện ở trong cung ngày càng trở nên bát nháo, một đám phụ nữ vì một chút việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà có thể dẫn đến tai nạn chết người? Đây không phải nhàn rỗi sinh nông nổi sao? Thế thì bọn quá quá nhàn rồi đấy, nếu không một đám sâu gạo tụ lại một chỗ có thể làm được cái gì?
Thở dài thườn thượt, ngẩng mặt nhìn ánh trăng trên bầu trời, Phó Du Nhiên giơ cao chén rượu lên quá đầu, - "Không có Cốt ca, Sơn ca, không có huynh đệ, không có Lâm Hi Nguyệt, cũng không có lão Tề, chỉ có hai chúng ta, uống đi." - Dứt lời, nàng uống một hơi cạn sạch.
Phó Du Nhiên dám lấy của hồi môn của Lâm Hi Nguyệt ra để cam đoan, nàng không phải kiểu người đa sầu đa cảm như vậy. Mười bảy năm nay, nàng thậm chí còn không biết chữ "Sầu" viết như thế nào. Vui cũng phải sống, không vui cũng phải sống, gặp những chuyện không thể giải quyết, dù có đau đầu vắt óc thì vẫn không thể giải quyết được, vậy thì cần gì phải sầu? Nhưng ngay lúc này, nàng lại thấy sầu.
Bất tri bất giác, bầu rượu đã cạn hơn nửa, gương mặt Phó Du Nhiên bắt đầu đỏ ửng. Thật kỳ quái, ngày thường nàng vẫn luôn tự hào mình uống ngàn chén không say, nhưng hôm nay chỉ uống vài ba chén đã cảm thấy choáng váng rồi?
"Ai! Đúng là càng uống càng sầu thêm!” - Phó Du Nhiên nắm lấy bầu rượu, đứng lên.
“Sầu...
Độc tọa cao trai hàn ủng khâm, động cung thai điện yểu trầm trầm.
Xuân đăng hàm tư tĩnh tương bạn, dạ vũ tích sầu canh hướng thâm.
Tái sầu...
Mộng chử hồng thanh vãn, kinh môn thụ sắc thu.
Phiến vân ngưng bất tán, diêu quải vọng hương sầu."
(Dịch thơ:
Buồn…
Một mình lẻ loi ôm chăn lạnh, điện thờ hoàng cung quá nặng nề.
Chỉ có ánh đèn đêm Xuân cùng làm bạn, từng giọt mưa lạnh thấm vào lòng càng thêm buồn.
Lại buồn…
Tiếng chim nhạn lúc nửa đêm khiến người tỉnh mộng, cây mậm gai trước cổng nhuốm đầy sắc thu.
Đám mây lơ lửng trên bầu trời chẳng thể tan biến, như treo nỗi nhớ quê nhà.
愁...
独坐高斋寒拥衾, 洞宫台殿窅沉沉.
春灯含思静相伴, 夜雨滴愁更向深.
再愁...
梦渚鸿声晚, 荆门树色秋.
片云凝不散, 遥挂望乡愁)
Uống thêm chén rượu nữa rồi thả thơ, nàng không để ý có một bóng người đang đứng phía sau quan sát mình.
Tề Diệc Bắc vừa hồi cung đã thấy Thái tử phi của hắn đang ở trong vườn ngồi uống rượu, đa sầu đa cảm lại còn làm thơ, thật là chuyện hiếm thấy.
"Mạc mạc khinh hàn thượng tiểu lâu, hiểu âm vô lại tự cùng thu..."
(Mây mù rét lạnh quấn nóc tiểu lâu, sáng tối vô lại tựa tận thu…
漠漠轻寒上小楼, 晓阴无赖似穷秋...)
Phó Du Nhiên vừa đọc thêm hai câu, Tề Diệc Bắc liền từ tốn tiếp lời: "Đạm yên lưu thủy họa bình u..."
(Bức họa lưu thủy với khung cảnh sương khói âm u...
淡烟流水画屏幽...)
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhưng không quay đầu lại, nàng khẽ nhếch khóe miệng, tiếp thơ: "Tự tại phi hoa khinh tự mộng, vô biên ti vũ tế như sầu..."
(Phi hoa mơ giấc mộng tự do tự tại thật giản đơn, mưa phùn dày đặc buồn khôn xiết…
自在飞花轻似梦, 无边丝雨细如愁...)
"Bảo liêm nhàn quải tiểu ngân câu."
(Bảo bối rỗi rãi đem bạc ra ngắm ???
宝帘闲挂小银钩)
Phó Du Nhiên quay đầu, cười nói: "Chúng ta có thể tạo thành một đôi xướng thơ Song Hoàng đấy nhỉ."
Tề Diệc Bắc cười cười, bước ra từ chỗ tối, - "Sao hôm nay nàng lại có hứng thú như vậy, không làm thơ xuyên tạc nữa sao?"
"Thơ xuyên tạc? Chỉ là tiện miệng thôi." - Phó Du Nhiên cầm chén rượu đưa về phía Tề Diệc Bắc, - "Người nào cũng nói hoàng cung rất tốt, không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng đâu ai ngờ nơi đây thường xuyên có một đám nữ tặc thích lục đục với nhau, đem phiền phức đến cho người khác."
Tề Diệc Bắc tiếp nhận chén rượu rồi cười thành tiếng, "Nàng đang buồn vì chuyện này sao?"
Phó Du Nhiên trừng mắt với Tề Diệc Bắc, - "Đúng vậy, hôm nay hai nàng ấy lại tìm đến ta để tặng lễ, làm ta cảm thấy phiền."
"Có lễ để thu còn thấy phiền?" - Tề Diệc Bắc đưa chén rượu lên môi, từ tốn uống một ngụm, hắn cười khổ: "Ta cũng không nghĩ chuyện này sẽ dẫn đến tai nạn chết người, nàng cảm thấy ai là kẻ đáng nghi nhất?"
Phó Du Nhiên rũ mi, gương mặt có phần hồng nhuận hơn, nàng lắc đầu, - "Không phải huynh đã từng nói, chuyện ở trong cung đừng bao giờ truy xét đến cùng xem ai đúng ai sai hay sao? Vậy vì sao còn hỏi ta về việc đó? Huống hồ gì, ai là thủ phạm trong các nàng ấy thì có liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ còn cần ta không phân biệt đúng sai, cứ thế đi an ủi đám mỹ nhân suốt ngày hô to oan uổng đó à?"
Tề Diệc Bắc nghe thấy mùi kim loại trong lời nói của Phó Du Nhiên, hắn lắc đầu, cười nói: "Không dám. Một đám nữ nhân mới mười bảy, mười tám tuổi đã có tâm địa hại người này. Hắc! Ta thà giết lầm còn hơn bỏ xót."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên: "Thủ phạm chỉ là một trong số đó. Huynh bằng lòng buông tay hết sao?"
"Không phải đây là phương pháp an toàn nhất hay sao?" - Tề Diệc Bắc hỏi lại - "Ta cũng không muốn ngủ cạnh một mỹ nhân rắn rết (tâm địa độc ác)."
"Nhưng Yến Bội Nhược..."
"Làm sao?"
"Không có gì." - Phó Du Nhiên cười tươi, vỗ vỗ một bên bả vai của Tề Diệc Bắc, - "Nữ nhân như quần áo, thay cái này lại có cái khác thôi."
Tề Diệc Bắc cười cười, không nói gì, hắn lấy bầu rượu rót một chén trả lại cho Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên nhìn chén rượu, ánh mắt lóe sáng, nhưng lại xoay người bước tới, thong thả nhìn ánh trăng, - "Ta không thể uống nữa."
Tề Diệc Bắc buông chén rượu, bước đến sau lưng Phó Du Nhiên, do dự một hồi, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng từ sau lưng, - "Nàng say?"
Thân mình Phó Du Nhiên hơi cứng lại, rồi lập tức thả lỏng, khẽ tựa vào lòng Tề Diệc Bắc, "Thêm một chút nữa là say."
Tề Diệc Bắc khẽ cười, hai cánh tay siết lại, - "Ta tưởng Đại trại chủ ngàn chén không say?"
Tim Phó Du Nhiên đập loạn nhịp, nàng nhẹ nhàng thở ra một câu, - "Rượu không làm say người, mà người tự say."
Không hiểu vì sao, nhìn Phó Du Nhiên thay đổi hơn xưa lại khiến Tề Diệc Bắc cảm thấy hoàng hốt.
Phó Du Nhiên đột nhiên quay người, đưa tay vòng qua cổ Tề Diệc Bắc, hai mắt khép hờ, đôi môi anh đào hé mở, từ từ, từ từ tiến tới đặt một nụ hôn lên môi Tề Diệc Bắc.
Này này này... Chẳng lẽ do ánh trăng tác động nàng sao? Đúng là Tề Diệc Bắc đã từng nghe nói đến chuyện trăng khuyết tròn có thể thay đổi đến tính tình của con người. Nhưng... chuyện này cũng quá kích thích đi? Hắn còn chưa xuất ra tuyệt chiêu lừa hôn nữa cơ mà. Trộm liếc ánh trăng trên đỉnh đầu, Tề Diệc Bắc muốn nhớ kỹ ánh trăng đêm nay để sau này còn mượn lại nó để có thể... Nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu để nhớ rõ trăng đêm nay khuyết hay tròn nữa.
Hôn đôi môi ngọt mềm khiến cơ thể Tề Diệc Bắc sản sinh ra thứ dục vọng muốn chiếm hữu như trâu đực đến thời kỳ động dục, dục vọng của hắn chảy trong huyết quản đánh thẳng về phía trước, vọt tới tim, rồi chạy xuống bên dưới...
"Du Nhiên..."
Đúng lúc hắn không thể kiềm chế được nữa, đột nhiên Phó Du Nhiên dừng lại, nàng vít cổ Tề Diệc Bắc, kéo người kề môi bên tai hắn, nhẹ nói: "Thực ra huynh... không hề có bệnh đúng không?"
Tề Diệc Bắc ôm chặt Phó Du Nhiên, làm cho nàng cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể mình, hắn cắn nhẹ vành tai của Phó Du Nhiên, nỉ non: "Ta sớm đã nói với nàng rồi..."
Phó Du Nhiên rụt cổ, khẽ nói: "Vậy... Vì sao huynh còn muốn làm cái thí nghiệm kia với ta?"
"Ách..." - Đó là để lừa nàng thôi! Lời này sao có thể nói ra?
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên nhẹ nhàng che miệng hắn, - "Không cần phải nói, ta chỉ muốn biết, huynh bây giờ... có... thích ta chút nào không?"
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc thật sự hoang mang, cô đàn ông này mà cũng có những phút yếu mềm như thế này sao? Đây có thật là Phó Du Nhiên luôn giương nanh múa vuốt không? Thích? Hắn hẳn là thích nàng chăng? Nếu không vì sao lại muốn chiếm hữu nàng như vậy?
Tề Diệc Bắc chạm vào môi Phó Du Nhiên, hắn nói mà không ra tiếng: "Thích." – Lúc này hắn rất muốn ôm nàng đi vào phòng.
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, trong mắt tràn đầy mê mang. Bỗng nàng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Nếu huynh đã chọn thích ta, thì sau này chỉ có thể thích một mình ta. Ta phải là thê thiếp duy nhất, không cho phép huynh liếc mắt nhìn nữ nhân khác, trong lòng chỉ có thể có ta, phải làm trâu làm ngựa, cam nguyện nô dịch cho ta... Nếu trái lời sẽ bị rạch bụng, ngũ lôi đánh chết, huynh có thể làm được như thế sao?"
Này... Trong lúc tình cảm đang dâng trào, thường nữ nhân sẽ hay hỏi mấy câu ngốc nghếch, nhưng mà... Mấy câu hỏi của Phó đại trại chủ cũng quá độc đi?
Tề Diệc Bắc thầm nuốt nước miếng, nghe Phó Du Nhiên ca thán, - "Huynh đã chạm vào thân thể của ta thì cũng đành thôi…" – Còn chưa dứt lời, nàng đã cúi đầu, cả người khẽ run ngã vào lồng ngực Tề Diệc Bắc, dường như nàng... đang khóc?
"Thái tử phi điện hạ, Yến lương đệ đến ạ."
Phó Du Nhiên đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng thông báo của Tiểu An Tử, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, "Cho nàng ấy vào đi."
Từ lúc xảy ra sự kiện đó, Phó Du Nhiên chưa gặp Yến Bội Nhược, một phần vì sợ Yến Bội Nhược xấu hổ, một phần sợ Tề Diệc Bắc lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói nàng làm cái gì mà "càng giúp càng rối". Phi! Hắn thật không biết tốt xấu, cho dù đó là chủ ý của nàng, nhưng sao lại chụp hết tội lỗi lên đầu nàng? Còn có thiên lý hay không?
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười kiều diễm như hoa của Yến Bội Nhược, Phó Du Nhiên phát hiện hình như nàng ấy không bị ảnh hưởng nhiều.
Yến Bội Nhược cũng nhìn ra thắc mắc của Phó Du Nhiên, nàng nói: "Mấy ngày nay Thái tử phi không tới Thanh Nhã Viên, chẳng lẽ vì người sợ Bội Nhược hiểu lầm sự kiện kia?"
Phó Du Nhiên cười gượng, - "Cũng có một chút." - Dù sao xuân dược là do nàng đưa cho Bội Nhược, lão Tề giận chó đánh mèo trút giận lên nàng, bảo sao Yến Bội Nhược lại chẳng nghĩ ngợi.
Yến Bội Nhược nghe xong lời này đột nhiên quỳ xuống, - "Thái tử phi một lòng nghĩ cho Bội Nhược, sao Bội Nhược lại không biết? Việc này muốn trách chỉ có thể trách Tiết lương đệ đã mua chuộc Bình Nhi, sau đó hại chết nàng ấy, ý đồ vấy tội cho ta, tâm tư thật ngoan độc."
Phó Du Nhiên rất muốn lập tức cùng Yến Bội Nhược ôm chầm lấy nhau mà khóc, như tri kỷ thổ lộ tình cảm, nhưng lúc này không thích hợp làm điều ấy. Ngáp trộm một cái, Phó Du Nhiên nâng Yến Bội Nhược dậy, nàng nói: "Hậu cung chính là như thế, không phải ngươi hại ta thì là ta hại ngươi. Thật nhàm chán."
Yến Bội Nhược kinh ngạc, nàng không hiểu ý tứ của Phó Du Nhiên, bỗng nàng chớp mắt, vội la lên: "Có phải Tiết lương đệ đã nói gì với Thái tử phi không ạ?"
Rất thông minh! Đúng là Tiết Huyên Trữ đã đến trước và nói giống hệt Yến Bội Nhược. Các nàng ấy đang ở trong giai đoạn quan trọng nên phải tranh thủ kéo thêm đồng minh, người nào cũng nói mình oan khuất tày trời thì còn trông chờ gì được nữa? Phó Du Nhiên chỉ có thể than thở mà thôi.
Nói thật, Phó Du Nhiên thích một Yến Bội Nhược phiền muộn như trước kia hơn, tốt xấu gì nàng còn có thể rat ay giúp đỡ nàng ấy, thể hiện một chút giá trị tồn tại của mình.
"Thái tử phi vạn lần không thể tin tưởng lời nói của nàng ấy." - Yến Bội Nhược sốt ruột. - "Người đã quên lúc mới vào cung nàng ta đã muốn áp chế chúng ta, lại còn liên hợp với Nguyên phi để gây chuyện khó dễ cho người sao?"
"Ta không tin nàng ấy."
"Vậy là tốt rồi." – Yến Bội Nhược vui mừng ra mặt.
Cũng không tin ngươi. Phó Du Nhiên vụng trộm nói một câu ở trong lòng. Cả hai người đều là kẻ bị tình nghi.
Mục đích của chuyến thăm hỏi lần này rất đơn giản, tặng lễ.
Tặng lễ luôn là phương thức tốt nhất để xúc tiến tình hữu nghị, nhất là trong những thời điểm nhạy cảm như lúc này. Người tặng lễ thường khiêm tốn nói chỉ là một món lễ vật nhỏ, kẻ thu lễ sẽ từ chối lần lữa mãi, đương nhiên sau đó bên thu lễ vẫn nhận lễ vật vì sợ người ta lại đổi ý. Thế là hoàn thành trọn bộ quá trình thu lễ, từ thiên cổ tới nay không hề thay đổi.
Nhưng khi Phó Du Nhiên nhìn phần lễ vật chỉ nói một câu: "Có việc gì cần nhờ ta sao?"
Mặt Yến Bội Nhược cứng đơ, - "Không..."
"Tiểu An Tử, nhận lễ."
Yến Bội Nhược: "..."
Lúc trước có thù lao hỗ trợ, đương nhiên Phó Du Nhiên phải nhiệt tình với Yến Bội Nhược, dù sao nàng cũng có mục đích của mình. Nhưng hiện tại thì khác, lúc này đã xảy ra vụ án chết đuối, từ "tranh thủ tình cảm" đã biến thành "án mạng chết người", sự kiện tính chất hoàn toàn khác nhau. Cho nên, trước khi Yến Bội Nhược thoát được hiềm nghi thì Phó Du Nhiên sẽ không mù quáng làm việc nghĩa khí.
"Haiz!" - Tiễn Yến Bội Nhược xong, Phó Du Nhiên mới sụ mặt thở dài. Nàng không còn cách nào khác, cuộc sống tẻ nhạt ở trong cung khiến nàng buồn chết mất.
Phó Du Nhiên lại trở về trạng thái ngẩn người, việc cần làm lúc này chỉ là chờ ăn cơm chiều.
Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, Phó Du Nhiên chỉ có thể nói một câu “Trời sinh nàng không có mệnh phú quý”, ra cung thôi… Chẳng lẽ đúng như lão Tề đã từng nói, Đông cung này chính là Lãnh cung? Cả đời nàng sẽ bị nhốt trong bốn bức tường thành này sao?
Thật vất vả mới qua được bữa cơm chiều, cuối cùng cũng đến giờ phút mong chờ nhất… đi ngủ, nhưng dường như hôm nay không được như ý. Phó Du Nhiên lăn qua lộn lại một lúc vẫn không thấy buồn ngủ. Cũng khó trách, lúc sáng mặt trời lên cao ba sào (tầm trưa) Phó Du Nhiên mới tỉnh dậy. Giữa trưa chiều lại ngủ tiếp, vậy đến tối còn ngủ được nữa sao?
Phó Du Nhiên phiền muộn rời giường, gọi Tiểu An Tử chuẩn bị một bầu rượu, hai món đồ nhắm, rồi tự ngồi trong viện hóng gió đêm, uống rượu ngắm trăng. Ba tháng trước nàng còn cùng các huynh đệ tự do tự tại uống rượu hát ca, nói chuyện phiếm, đánh bài ăn tiền, mỗi ngày đánh cái tiểu kiếp, thổi cái tiểu ngưu, vui vẻ như vậy. Còn hiện tại thì sao?
Làm Thái tử phi? Phó Du Nhiên cười tự giễu, có cái danh hiệu này quả thực không cần lo ăn lo mặc, nhưng nó cũng sắp biến nàng thành sâu gạo rồi. Ở vị trí này nàng cũng có một đám thủ hạ, chính là mấy chục tên thái giám trong Đông cung, ở đây có người nào không nghe lời nàng? Nhưng thực ra, nàng cũng không biết đám thủ hạ ẻo lả này có ích lợi gì, chúng suốt ngày chỉ biết nói "Dạ", "Tuân mệnh", chẳng có chút nghĩa khí huynh đệ nào. Hơn nữa, có một đám thủ hạ làm thái giám cũng chẳng phải chuyện vinh quanh gì.
Những chuyện ở trong cung ngày càng trở nên bát nháo, một đám phụ nữ vì một chút việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà có thể dẫn đến tai nạn chết người? Đây không phải nhàn rỗi sinh nông nổi sao? Thế thì bọn quá quá nhàn rồi đấy, nếu không một đám sâu gạo tụ lại một chỗ có thể làm được cái gì?
Thở dài thườn thượt, ngẩng mặt nhìn ánh trăng trên bầu trời, Phó Du Nhiên giơ cao chén rượu lên quá đầu, - "Không có Cốt ca, Sơn ca, không có huynh đệ, không có Lâm Hi Nguyệt, cũng không có lão Tề, chỉ có hai chúng ta, uống đi." - Dứt lời, nàng uống một hơi cạn sạch.
Phó Du Nhiên dám lấy của hồi môn của Lâm Hi Nguyệt ra để cam đoan, nàng không phải kiểu người đa sầu đa cảm như vậy. Mười bảy năm nay, nàng thậm chí còn không biết chữ "Sầu" viết như thế nào. Vui cũng phải sống, không vui cũng phải sống, gặp những chuyện không thể giải quyết, dù có đau đầu vắt óc thì vẫn không thể giải quyết được, vậy thì cần gì phải sầu? Nhưng ngay lúc này, nàng lại thấy sầu.
Bất tri bất giác, bầu rượu đã cạn hơn nửa, gương mặt Phó Du Nhiên bắt đầu đỏ ửng. Thật kỳ quái, ngày thường nàng vẫn luôn tự hào mình uống ngàn chén không say, nhưng hôm nay chỉ uống vài ba chén đã cảm thấy choáng váng rồi?
"Ai! Đúng là càng uống càng sầu thêm!” - Phó Du Nhiên nắm lấy bầu rượu, đứng lên.
“Sầu...
Độc tọa cao trai hàn ủng khâm, động cung thai điện yểu trầm trầm.
Xuân đăng hàm tư tĩnh tương bạn, dạ vũ tích sầu canh hướng thâm.
Tái sầu...
Mộng chử hồng thanh vãn, kinh môn thụ sắc thu.
Phiến vân ngưng bất tán, diêu quải vọng hương sầu."
(Dịch thơ:
Buồn…
Một mình lẻ loi ôm chăn lạnh, điện thờ hoàng cung quá nặng nề.
Chỉ có ánh đèn đêm Xuân cùng làm bạn, từng giọt mưa lạnh thấm vào lòng càng thêm buồn.
Lại buồn…
Tiếng chim nhạn lúc nửa đêm khiến người tỉnh mộng, cây mậm gai trước cổng nhuốm đầy sắc thu.
Đám mây lơ lửng trên bầu trời chẳng thể tan biến, như treo nỗi nhớ quê nhà.
愁...
独坐高斋寒拥衾, 洞宫台殿窅沉沉.
春灯含思静相伴, 夜雨滴愁更向深.
再愁...
梦渚鸿声晚, 荆门树色秋.
片云凝不散, 遥挂望乡愁)
Uống thêm chén rượu nữa rồi thả thơ, nàng không để ý có một bóng người đang đứng phía sau quan sát mình.
Tề Diệc Bắc vừa hồi cung đã thấy Thái tử phi của hắn đang ở trong vườn ngồi uống rượu, đa sầu đa cảm lại còn làm thơ, thật là chuyện hiếm thấy.
"Mạc mạc khinh hàn thượng tiểu lâu, hiểu âm vô lại tự cùng thu..."
(Mây mù rét lạnh quấn nóc tiểu lâu, sáng tối vô lại tựa tận thu…
漠漠轻寒上小楼, 晓阴无赖似穷秋...)
Phó Du Nhiên vừa đọc thêm hai câu, Tề Diệc Bắc liền từ tốn tiếp lời: "Đạm yên lưu thủy họa bình u..."
(Bức họa lưu thủy với khung cảnh sương khói âm u...
淡烟流水画屏幽...)
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhưng không quay đầu lại, nàng khẽ nhếch khóe miệng, tiếp thơ: "Tự tại phi hoa khinh tự mộng, vô biên ti vũ tế như sầu..."
(Phi hoa mơ giấc mộng tự do tự tại thật giản đơn, mưa phùn dày đặc buồn khôn xiết…
自在飞花轻似梦, 无边丝雨细如愁...)
"Bảo liêm nhàn quải tiểu ngân câu."
(Bảo bối rỗi rãi đem bạc ra ngắm ???
宝帘闲挂小银钩)
Phó Du Nhiên quay đầu, cười nói: "Chúng ta có thể tạo thành một đôi xướng thơ Song Hoàng đấy nhỉ."
Tề Diệc Bắc cười cười, bước ra từ chỗ tối, - "Sao hôm nay nàng lại có hứng thú như vậy, không làm thơ xuyên tạc nữa sao?"
"Thơ xuyên tạc? Chỉ là tiện miệng thôi." - Phó Du Nhiên cầm chén rượu đưa về phía Tề Diệc Bắc, - "Người nào cũng nói hoàng cung rất tốt, không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng đâu ai ngờ nơi đây thường xuyên có một đám nữ tặc thích lục đục với nhau, đem phiền phức đến cho người khác."
Tề Diệc Bắc tiếp nhận chén rượu rồi cười thành tiếng, "Nàng đang buồn vì chuyện này sao?"
Phó Du Nhiên trừng mắt với Tề Diệc Bắc, - "Đúng vậy, hôm nay hai nàng ấy lại tìm đến ta để tặng lễ, làm ta cảm thấy phiền."
"Có lễ để thu còn thấy phiền?" - Tề Diệc Bắc đưa chén rượu lên môi, từ tốn uống một ngụm, hắn cười khổ: "Ta cũng không nghĩ chuyện này sẽ dẫn đến tai nạn chết người, nàng cảm thấy ai là kẻ đáng nghi nhất?"
Phó Du Nhiên rũ mi, gương mặt có phần hồng nhuận hơn, nàng lắc đầu, - "Không phải huynh đã từng nói, chuyện ở trong cung đừng bao giờ truy xét đến cùng xem ai đúng ai sai hay sao? Vậy vì sao còn hỏi ta về việc đó? Huống hồ gì, ai là thủ phạm trong các nàng ấy thì có liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ còn cần ta không phân biệt đúng sai, cứ thế đi an ủi đám mỹ nhân suốt ngày hô to oan uổng đó à?"
Tề Diệc Bắc nghe thấy mùi kim loại trong lời nói của Phó Du Nhiên, hắn lắc đầu, cười nói: "Không dám. Một đám nữ nhân mới mười bảy, mười tám tuổi đã có tâm địa hại người này. Hắc! Ta thà giết lầm còn hơn bỏ xót."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên: "Thủ phạm chỉ là một trong số đó. Huynh bằng lòng buông tay hết sao?"
"Không phải đây là phương pháp an toàn nhất hay sao?" - Tề Diệc Bắc hỏi lại - "Ta cũng không muốn ngủ cạnh một mỹ nhân rắn rết (tâm địa độc ác)."
"Nhưng Yến Bội Nhược..."
"Làm sao?"
"Không có gì." - Phó Du Nhiên cười tươi, vỗ vỗ một bên bả vai của Tề Diệc Bắc, - "Nữ nhân như quần áo, thay cái này lại có cái khác thôi."
Tề Diệc Bắc cười cười, không nói gì, hắn lấy bầu rượu rót một chén trả lại cho Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên nhìn chén rượu, ánh mắt lóe sáng, nhưng lại xoay người bước tới, thong thả nhìn ánh trăng, - "Ta không thể uống nữa."
Tề Diệc Bắc buông chén rượu, bước đến sau lưng Phó Du Nhiên, do dự một hồi, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng từ sau lưng, - "Nàng say?"
Thân mình Phó Du Nhiên hơi cứng lại, rồi lập tức thả lỏng, khẽ tựa vào lòng Tề Diệc Bắc, "Thêm một chút nữa là say."
Tề Diệc Bắc khẽ cười, hai cánh tay siết lại, - "Ta tưởng Đại trại chủ ngàn chén không say?"
Tim Phó Du Nhiên đập loạn nhịp, nàng nhẹ nhàng thở ra một câu, - "Rượu không làm say người, mà người tự say."
Không hiểu vì sao, nhìn Phó Du Nhiên thay đổi hơn xưa lại khiến Tề Diệc Bắc cảm thấy hoàng hốt.
Phó Du Nhiên đột nhiên quay người, đưa tay vòng qua cổ Tề Diệc Bắc, hai mắt khép hờ, đôi môi anh đào hé mở, từ từ, từ từ tiến tới đặt một nụ hôn lên môi Tề Diệc Bắc.
Này này này... Chẳng lẽ do ánh trăng tác động nàng sao? Đúng là Tề Diệc Bắc đã từng nghe nói đến chuyện trăng khuyết tròn có thể thay đổi đến tính tình của con người. Nhưng... chuyện này cũng quá kích thích đi? Hắn còn chưa xuất ra tuyệt chiêu lừa hôn nữa cơ mà. Trộm liếc ánh trăng trên đỉnh đầu, Tề Diệc Bắc muốn nhớ kỹ ánh trăng đêm nay để sau này còn mượn lại nó để có thể... Nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu để nhớ rõ trăng đêm nay khuyết hay tròn nữa.
Hôn đôi môi ngọt mềm khiến cơ thể Tề Diệc Bắc sản sinh ra thứ dục vọng muốn chiếm hữu như trâu đực đến thời kỳ động dục, dục vọng của hắn chảy trong huyết quản đánh thẳng về phía trước, vọt tới tim, rồi chạy xuống bên dưới...
"Du Nhiên..."
Đúng lúc hắn không thể kiềm chế được nữa, đột nhiên Phó Du Nhiên dừng lại, nàng vít cổ Tề Diệc Bắc, kéo người kề môi bên tai hắn, nhẹ nói: "Thực ra huynh... không hề có bệnh đúng không?"
Tề Diệc Bắc ôm chặt Phó Du Nhiên, làm cho nàng cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể mình, hắn cắn nhẹ vành tai của Phó Du Nhiên, nỉ non: "Ta sớm đã nói với nàng rồi..."
Phó Du Nhiên rụt cổ, khẽ nói: "Vậy... Vì sao huynh còn muốn làm cái thí nghiệm kia với ta?"
"Ách..." - Đó là để lừa nàng thôi! Lời này sao có thể nói ra?
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên nhẹ nhàng che miệng hắn, - "Không cần phải nói, ta chỉ muốn biết, huynh bây giờ... có... thích ta chút nào không?"
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc thật sự hoang mang, cô đàn ông này mà cũng có những phút yếu mềm như thế này sao? Đây có thật là Phó Du Nhiên luôn giương nanh múa vuốt không? Thích? Hắn hẳn là thích nàng chăng? Nếu không vì sao lại muốn chiếm hữu nàng như vậy?
Tề Diệc Bắc chạm vào môi Phó Du Nhiên, hắn nói mà không ra tiếng: "Thích." – Lúc này hắn rất muốn ôm nàng đi vào phòng.
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, trong mắt tràn đầy mê mang. Bỗng nàng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Nếu huynh đã chọn thích ta, thì sau này chỉ có thể thích một mình ta. Ta phải là thê thiếp duy nhất, không cho phép huynh liếc mắt nhìn nữ nhân khác, trong lòng chỉ có thể có ta, phải làm trâu làm ngựa, cam nguyện nô dịch cho ta... Nếu trái lời sẽ bị rạch bụng, ngũ lôi đánh chết, huynh có thể làm được như thế sao?"
Này... Trong lúc tình cảm đang dâng trào, thường nữ nhân sẽ hay hỏi mấy câu ngốc nghếch, nhưng mà... Mấy câu hỏi của Phó đại trại chủ cũng quá độc đi?
Tề Diệc Bắc thầm nuốt nước miếng, nghe Phó Du Nhiên ca thán, - "Huynh đã chạm vào thân thể của ta thì cũng đành thôi…" – Còn chưa dứt lời, nàng đã cúi đầu, cả người khẽ run ngã vào lồng ngực Tề Diệc Bắc, dường như nàng... đang khóc?
/115
|