THÂN PHẬN THẬT CỦA BỌN HỌ (1)
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên dậy xuống tầng, Triệu Lực vừa mua đồ ăn sáng xong bước vào nhìn thấy cô, không nhịn được ngẩn ra.
Hắn lập tức nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc hỏi: “Chị Nhiếp, sao hôm nay chị dậy sớm thế?”
“Ừ, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo một lát.”
“Đi ngay bây giờ sao?” Triệu Lực chỉ bữa ăn sáng còn chưa kịp bày ra trong tay mình, “Vậy thì bữa sáng làm thế nào?”
“Dĩ nhiên ăn xong mới đi rồi, chưa no làm sao đi dạo được?”
“Chị Nhiếp muốn đi đâu? Tôi còn tiện chuẩn bị.”
Nhiếp Nhiên ăn một miếng cháo đường, nói: “Tôi muốn đi mua một ít quần áo, ngày hôm qua quần áo bẩn hết rồi.”. Truyện Kiếm Hiệp
Triệu Lực lập tức gật đầu nói: “Bây giờ tôi đi chuẩn bị xe.”
Tiếng đấm vào bao cát trên sàn đấu không ngừng vang lên bên tai, Nhiếp Nhiên ăn xong bữa sáng, sau đó nhìn bọn họ đấm đá một lúc rồi mới đứng dậy rời khỏi nhà máy bỏ hoang.
Triệu Lực đưa Nhiếp Nhiên Nhiếp Nhiên đến một trung tâm thương mại lớn nhất ở trung tâm thành phố Z. Nhiếp Nhiên nhìn quần áo bày la liệt trong trung tâm, thấy hơi choáng váng.
Ở kiếp trước, trong căn cứ bọn họ mặc quần áo huấn luyện thống nhất, ở kiếp này cô cũng mặc quần áo rằn ri quân đội, ngay cả lần đầu tiên theo Hoắc Hoành đi chọn quần áo cũng có nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp ở bên cạnh, hình như ngay từ đầu cô đã không đi dạo phố rồi.
Không, nghiêm túc mà nói cô chưa bao giờ đi dạo phố, cô toàn đi dạo chợ đen nơi buôn bán súng ống và đạn dược.
Ôm tâm trạng tò mò, Nhiếp Nhiên bắt đầu lần đầu tiên đi dạo phố trong đời.
Bây giờ đã là mùa thu, trong cửa hàng về cơ bản đều đã đổi thành mẫu mới mùa thu năm nay. Bạn đang
Nhiếp Nhiên tùy ý và o má»t cá»a hà ng chá» bá»i vì quần áo bên trong vô cùng ÄÆ¡n giản trang nhã, không có những thứ phụ kiá»n hoa lá» rất khoa trÆ°Æ¡ng, Äặc biá»t là những Äá» gắn Äá phát sáng Äó.
Cô láºt tìm má»t lúc, chá»n Äi chá»n lại khiến nhân viên trong cá»a hà ng không vui. Cô ta thấy Nhiếp Nhiên và Triá»u Lá»±c Äá»u Än mặc bình thÆ°á»ng, Äặc biá»t là Nhiếp Nhiên mặc cái áo dà i tay Äen, quần Äen rất quê.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên dậy xuống tầng, Triệu Lực vừa mua đồ ăn sáng xong bước vào nhìn thấy cô, không nhịn được ngẩn ra.
Hắn lập tức nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc hỏi: “Chị Nhiếp, sao hôm nay chị dậy sớm thế?”
“Ừ, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo một lát.”
“Đi ngay bây giờ sao?” Triệu Lực chỉ bữa ăn sáng còn chưa kịp bày ra trong tay mình, “Vậy thì bữa sáng làm thế nào?”
“Dĩ nhiên ăn xong mới đi rồi, chưa no làm sao đi dạo được?”
“Chị Nhiếp muốn đi đâu? Tôi còn tiện chuẩn bị.”
Nhiếp Nhiên ăn một miếng cháo đường, nói: “Tôi muốn đi mua một ít quần áo, ngày hôm qua quần áo bẩn hết rồi.”. Truyện Kiếm Hiệp
Triệu Lực lập tức gật đầu nói: “Bây giờ tôi đi chuẩn bị xe.”
Tiếng đấm vào bao cát trên sàn đấu không ngừng vang lên bên tai, Nhiếp Nhiên ăn xong bữa sáng, sau đó nhìn bọn họ đấm đá một lúc rồi mới đứng dậy rời khỏi nhà máy bỏ hoang.
Triệu Lực đưa Nhiếp Nhiên Nhiếp Nhiên đến một trung tâm thương mại lớn nhất ở trung tâm thành phố Z. Nhiếp Nhiên nhìn quần áo bày la liệt trong trung tâm, thấy hơi choáng váng.
Ở kiếp trước, trong căn cứ bọn họ mặc quần áo huấn luyện thống nhất, ở kiếp này cô cũng mặc quần áo rằn ri quân đội, ngay cả lần đầu tiên theo Hoắc Hoành đi chọn quần áo cũng có nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp ở bên cạnh, hình như ngay từ đầu cô đã không đi dạo phố rồi.
Không, nghiêm túc mà nói cô chưa bao giờ đi dạo phố, cô toàn đi dạo chợ đen nơi buôn bán súng ống và đạn dược.
Ôm tâm trạng tò mò, Nhiếp Nhiên bắt đầu lần đầu tiên đi dạo phố trong đời.
Bây giờ đã là mùa thu, trong cửa hàng về cơ bản đều đã đổi thành mẫu mới mùa thu năm nay. Bạn đang
Nhiếp Nhiên tùy ý và o má»t cá»a hà ng chá» bá»i vì quần áo bên trong vô cùng ÄÆ¡n giản trang nhã, không có những thứ phụ kiá»n hoa lá» rất khoa trÆ°Æ¡ng, Äặc biá»t là những Äá» gắn Äá phát sáng Äó.
Cô láºt tìm má»t lúc, chá»n Äi chá»n lại khiến nhân viên trong cá»a hà ng không vui. Cô ta thấy Nhiếp Nhiên và Triá»u Lá»±c Äá»u Än mặc bình thÆ°á»ng, Äặc biá»t là Nhiếp Nhiên mặc cái áo dà i tay Äen, quần Äen rất quê.
/1464
|