LÔ HÀNG NÀY CÓ VẤN ĐỀ (4)
Nhiếp Nhiên lười biếng ngồi trên thùng gỗ, yên lặng chờ đợi.
Mấy tên thuộc hạ bên ngoài thấy anh Lực nghe lời chị Nhiếp này như vậy, ai nấy đều phỏng đoán thân phận thật của Nhiếp Nhiên.
Không qua bao lâu sau, có mấy chiếc xe từ phía xa dần dần đi tới.
Mấy tên thuộc hạ ngoài cửa lập tức cảnh giác.
Hoắc Hoành được bọn họ đỡ ngồi lên xe lăn rồi đẩy tới.
Triệu Lực vừa nhìn thấy Hoắc Hoành liền vội vàng đi lên phía trước: “Chào Hoắc tổng.”
Nhiếp Nhiên cũng thong thả nhảy từ trên thùng hàng xuống, hai tay đút túi quần, cười nói với Hoắc Hoành: “Lần đầu tôi làm việc lại được Hoắc tổng đích thân tới nhận hàng, thật sự cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”
Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Chỉ là tôi muốn thận trọng một chút thôi, không có ý gì khác.”
“Tôi cũng không có ý gì khác.” Nhiếp Nhiên nhìn anh cười, sau đó chỉ về phía thùng hàng lớn phía sau: “Không biết Hoắc tổng định mang chỗ hàng này đi kiểu gì?”
“Dĩ nhiên tôi có cách của tôi.”
“Vậy bây giờ chúng ta kiểm tra hàng được chứ?”
“Được.”
Nhiếp Nhiên tùy ý cầm một thùng hàng gần đấy, tiện tay vớ lấy một cây nạy nắp thùng nạy thùng gỗ ra, cầm hai khẩu súng định đưa tới. Đột nhiên cô dừng tay, sắc mặt cũng thay đổi.
“Có vấn đề gì sao?” Hoắc Hoành khó hiểu hỏi.
Nhiếp Nhiên thu hai cây súng đó về, áng chừng một chút rồi nhanh chóng tháo một số bộ phận quan trọng của cây súng ra kiểm tra một lượt.
“Chị Nhiếp, chị đang làm gì vậy?” Triệu Lực nhỏ tiếng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm để ý tới hắn, chỉ chú tâm vào tháo dỡ, đồng thời kiểm tra tỉ mỉ.
Triệu Lực không còn cách nào với cô, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi với Hoắc tổng.
Hoắc Hoành không có ý kiến gì với việc này, chỉ ngồi đợi ở đó.
Sau khi kiểm tra mấy bộ phận cuối cùng, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Lực: “Đây là hàng giả cao cấp.”
Triệu Lực nhất thời giật nẩy mình, “Cái gì? Không thể nào!”
Đây đều là hàng Nhiếp Nhiên lấy từ bến tàu Đường Lôi Hổ về, sao có thể là hàng giả cao cấp được!
“Đây chắc chắn là hàng giả cao cấp.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ trêu đùa.
Bạn đang
Lúc nà y Triá»u Lá»±c hoà n toà n sững sá».
Hoắc Hoà nh khẽ cÆ°á»i, Äáy mắt chợt lạnh, âHà ng giả cao cấp? Cát gia nhà các vá» Äang Äùa vá»i tôi sao?â
Triá»u Lá»±c vá»i và ng lắc Äầu nói: âKhông không không, Hoắc tá»ng, hiá»u lầm⦠là hiá»u lầm, chắc chắn trong chuyá»n nà y có hiá»u lầm!â
âHiá»u lầm? Anh chắc chắn không phải âm mÆ°u chứ?â Lúc nói tá»i hai chữ cuá»i cùng, ngữ khà của Hoắc Hoà nh chợt thay Äá»i, mấy tên thuá»c hạ xung quanh láºp tức rút súng từ eo ra.
Triá»u Lá»±c sợ tá»i mức xua tay loạn xạ, âTháºt sá»± là hiá»u lầm, chắc chắn là hiá»u lầm! Hà ng trong nà y Äá»u lấy từ bên Phú Hải và ÄÆ°á»ng Lôi Há» vá». Anh xem Äi, dấu niêm phong vẫn còn nguyên, chứng minh không phải vấn Äá» của chúng tôi.â
âKhông phải vấn Äá» của các anh, lẽ nà o là vấn Äá» của tôi sao? Tôi thà nh tâm thà nh ý cầm tiá»n tá»i giao dá»ch, các anh lại lấy Äá» giả cao cấp ra Äá» lừa gạt tôi.â
âKhông⦠không phải váºy⦠chúng tôi không lừa anh, chúng tôi nà o dám lừa anh!â Triá»u Lá»±c hoà n toà n không biết phải là m sao má»i Äược, chá» có thá» ra sức nói: âHoắc tá»ng⦠Hoắc tá»ng, anh⦠không⦠chúng tôi tháºt sá»± không biết chuyá»n, sao chúng tôi có thá» lấy Äá»ng hà ng giả cao cấp nà y Äá» lừa gạt anh Äược chứ? Chúng tôi cÅ©ng rất có thà nh ý! Tôi⦠tôi có thá» nói Cát gia ÄÃch thân tá»i Äây Äá» nói chuyá»n vá»i anh⦠tháºt Äấyâ¦â
âKhông cần nữa, nếu Äã không có thà nh ý hợp tác thì không cần thiết phải tiếp tục Äà m phán nữa.â
Hoắc Hoà nh vừa Äá»nh giÆ¡ tay ra hiá»u ná» súng, Triá»u Lá»±c liá»n cuá»ng lên, âKhông không không, Hoắc tá»ng, Äừng nhÆ° váºy, trong chuyá»n nà y nhất Äá»nh có hiá»u lầm gì Äó!â
Nhiếp Nhiên thấy mấy tên phÃa sau Hoắc Hoà nh Äã giÆ¡ súng ngắm chuẩn mình, sắc mặt láºp tức sầm xuá»ng, âHoắc tá»ng, nếu chúng tôi không có thà nh ý hợp tác, tôi cÅ©ng sẽ không nói thẳng vá»i anh là lô hà ng nà y có vấn Äá».â
âVáºy chá» có thá» nói cô bá» Cát gia chÆ¡i rá»i.â Hoắc Hoà nh lạnh lùng nói.
âCát gia không cần thiết phải chÆ¡i tôi, ông ta bán hà ng giả cho anh, lẽ nà o Hoắc tá»ng sẽ không nhìn ra sao? Sao ông ta có thá» là m những chuyá»n ngu xuẩn nhÆ° váºy Äược?â
Hoắc Hoà nh không há» dao Äá»ng, cắt ngang lá»i cô: âÄủ rá»i! Tôi không muá»n tiếp tục nghe nữa, tôi còn tÆ°á»ng cô Nhiếp là ngÆ°á»i thông minh, xem ra Äến cuá»i cùng cÅ©ng chá» nhÆ° váºy mà thôi.â
Anh ÄÃch thân nháºn lấy khẩu súng từ tên thuá»c hạ kia, chầm chầm giÆ¡ súng lên, sau Äó⦠ngắm chuẩn Nhiếp Nhiênâ¦
Nhiếp Nhiên lười biếng ngồi trên thùng gỗ, yên lặng chờ đợi.
Mấy tên thuộc hạ bên ngoài thấy anh Lực nghe lời chị Nhiếp này như vậy, ai nấy đều phỏng đoán thân phận thật của Nhiếp Nhiên.
Không qua bao lâu sau, có mấy chiếc xe từ phía xa dần dần đi tới.
Mấy tên thuộc hạ ngoài cửa lập tức cảnh giác.
Hoắc Hoành được bọn họ đỡ ngồi lên xe lăn rồi đẩy tới.
Triệu Lực vừa nhìn thấy Hoắc Hoành liền vội vàng đi lên phía trước: “Chào Hoắc tổng.”
Nhiếp Nhiên cũng thong thả nhảy từ trên thùng hàng xuống, hai tay đút túi quần, cười nói với Hoắc Hoành: “Lần đầu tôi làm việc lại được Hoắc tổng đích thân tới nhận hàng, thật sự cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”
Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Chỉ là tôi muốn thận trọng một chút thôi, không có ý gì khác.”
“Tôi cũng không có ý gì khác.” Nhiếp Nhiên nhìn anh cười, sau đó chỉ về phía thùng hàng lớn phía sau: “Không biết Hoắc tổng định mang chỗ hàng này đi kiểu gì?”
“Dĩ nhiên tôi có cách của tôi.”
“Vậy bây giờ chúng ta kiểm tra hàng được chứ?”
“Được.”
Nhiếp Nhiên tùy ý cầm một thùng hàng gần đấy, tiện tay vớ lấy một cây nạy nắp thùng nạy thùng gỗ ra, cầm hai khẩu súng định đưa tới. Đột nhiên cô dừng tay, sắc mặt cũng thay đổi.
“Có vấn đề gì sao?” Hoắc Hoành khó hiểu hỏi.
Nhiếp Nhiên thu hai cây súng đó về, áng chừng một chút rồi nhanh chóng tháo một số bộ phận quan trọng của cây súng ra kiểm tra một lượt.
“Chị Nhiếp, chị đang làm gì vậy?” Triệu Lực nhỏ tiếng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm để ý tới hắn, chỉ chú tâm vào tháo dỡ, đồng thời kiểm tra tỉ mỉ.
Triệu Lực không còn cách nào với cô, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi với Hoắc tổng.
Hoắc Hoành không có ý kiến gì với việc này, chỉ ngồi đợi ở đó.
Sau khi kiểm tra mấy bộ phận cuối cùng, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Lực: “Đây là hàng giả cao cấp.”
Triệu Lực nhất thời giật nẩy mình, “Cái gì? Không thể nào!”
Đây đều là hàng Nhiếp Nhiên lấy từ bến tàu Đường Lôi Hổ về, sao có thể là hàng giả cao cấp được!
“Đây chắc chắn là hàng giả cao cấp.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ trêu đùa.
Bạn đang
Lúc nà y Triá»u Lá»±c hoà n toà n sững sá».
Hoắc Hoà nh khẽ cÆ°á»i, Äáy mắt chợt lạnh, âHà ng giả cao cấp? Cát gia nhà các vá» Äang Äùa vá»i tôi sao?â
Triá»u Lá»±c vá»i và ng lắc Äầu nói: âKhông không không, Hoắc tá»ng, hiá»u lầm⦠là hiá»u lầm, chắc chắn trong chuyá»n nà y có hiá»u lầm!â
âHiá»u lầm? Anh chắc chắn không phải âm mÆ°u chứ?â Lúc nói tá»i hai chữ cuá»i cùng, ngữ khà của Hoắc Hoà nh chợt thay Äá»i, mấy tên thuá»c hạ xung quanh láºp tức rút súng từ eo ra.
Triá»u Lá»±c sợ tá»i mức xua tay loạn xạ, âTháºt sá»± là hiá»u lầm, chắc chắn là hiá»u lầm! Hà ng trong nà y Äá»u lấy từ bên Phú Hải và ÄÆ°á»ng Lôi Há» vá». Anh xem Äi, dấu niêm phong vẫn còn nguyên, chứng minh không phải vấn Äá» của chúng tôi.â
âKhông phải vấn Äá» của các anh, lẽ nà o là vấn Äá» của tôi sao? Tôi thà nh tâm thà nh ý cầm tiá»n tá»i giao dá»ch, các anh lại lấy Äá» giả cao cấp ra Äá» lừa gạt tôi.â
âKhông⦠không phải váºy⦠chúng tôi không lừa anh, chúng tôi nà o dám lừa anh!â Triá»u Lá»±c hoà n toà n không biết phải là m sao má»i Äược, chá» có thá» ra sức nói: âHoắc tá»ng⦠Hoắc tá»ng, anh⦠không⦠chúng tôi tháºt sá»± không biết chuyá»n, sao chúng tôi có thá» lấy Äá»ng hà ng giả cao cấp nà y Äá» lừa gạt anh Äược chứ? Chúng tôi cÅ©ng rất có thà nh ý! Tôi⦠tôi có thá» nói Cát gia ÄÃch thân tá»i Äây Äá» nói chuyá»n vá»i anh⦠tháºt Äấyâ¦â
âKhông cần nữa, nếu Äã không có thà nh ý hợp tác thì không cần thiết phải tiếp tục Äà m phán nữa.â
Hoắc Hoà nh vừa Äá»nh giÆ¡ tay ra hiá»u ná» súng, Triá»u Lá»±c liá»n cuá»ng lên, âKhông không không, Hoắc tá»ng, Äừng nhÆ° váºy, trong chuyá»n nà y nhất Äá»nh có hiá»u lầm gì Äó!â
Nhiếp Nhiên thấy mấy tên phÃa sau Hoắc Hoà nh Äã giÆ¡ súng ngắm chuẩn mình, sắc mặt láºp tức sầm xuá»ng, âHoắc tá»ng, nếu chúng tôi không có thà nh ý hợp tác, tôi cÅ©ng sẽ không nói thẳng vá»i anh là lô hà ng nà y có vấn Äá».â
âVáºy chá» có thá» nói cô bá» Cát gia chÆ¡i rá»i.â Hoắc Hoà nh lạnh lùng nói.
âCát gia không cần thiết phải chÆ¡i tôi, ông ta bán hà ng giả cho anh, lẽ nà o Hoắc tá»ng sẽ không nhìn ra sao? Sao ông ta có thá» là m những chuyá»n ngu xuẩn nhÆ° váºy Äược?â
Hoắc Hoà nh không há» dao Äá»ng, cắt ngang lá»i cô: âÄủ rá»i! Tôi không muá»n tiếp tục nghe nữa, tôi còn tÆ°á»ng cô Nhiếp là ngÆ°á»i thông minh, xem ra Äến cuá»i cùng cÅ©ng chá» nhÆ° váºy mà thôi.â
Anh ÄÃch thân nháºn lấy khẩu súng từ tên thuá»c hạ kia, chầm chầm giÆ¡ súng lên, sau Äó⦠ngắm chuẩn Nhiếp Nhiênâ¦
/1464
|