GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (2)
Ông chủ Tiền bị cô chẹn họng, nhất thời không nói được gì.
Mọi người thấy sắc mặt ông ta đỏ tím lên như gan lợn thì lập tức hiểu ra tại sao Cát Nghĩa lại đẩy Nhiếp Nhiên ra.
Chưa bàn tới năng lực của cô, riêng với cái miệng sắc bén nói người không nể nang ai của cô cũng thật sự khiến những người đã quen nói chuyện xã giao trở tay không kịp.
Cát Nghĩa thấy ông chủ Tiền bị bẽ mặt, im thin thít như thịt nấu đông thì mới thấy thoải mái hơn một chút.
Biết ngay là dẫn Nhiếp Nhiên theo sẽ có ích mà.
Cô mới nói một câu đã tạo được khoảng cách giữa ông chủ Tiền và các ông chủ khác, cô lập ông ta luôn.
Nhiếp Nhiên ung dung ngồi đó, nhìn chằm chằm ông chủ Tiền như thể đang chờ ông ta rời đi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông chủ Tiền khiến ông ta cảm thấy như ngồi trên ghế đinh. Mặc dù tiếc rẻ vụ làm ăn này, nhưng sự xua đuổi trong im lặng này khiến ông ta quá mất mặt, đành phải nghiến răng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Chúng ta đều là người làm ăn, có gì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo úp mở. Chốt lại một câu: ông chủ Tiền muốn bao nhiêu?”
Lời nói của Nhiếp Nhiên như một bậc thang cho ông chủ Tiền bước xuống, ông ta lại ngồi xuống, nói thẳng: “Ít nhất phải tăng lên 50%.”
“50% ư? Ông chủ Tiền nói đùa hay nói thật thế, hôm nay không phải ngày Cá tháng tư đâu nhé!”
“Tôi không đùa, tôi nói thật, ít nhất 50%!” Ông ta hừ lạnh nhìn Cát Nghĩa nói: “Đừng tưởng là tôi không biết ông có mưu đồ gì, không cho chúng tôi gặp bên mua chẳng phải vì muốn ở giữa ăn hoa hồng hay sao? Phải nhớ, tiền mà ông ăn là tiền của chúng tôi đấy.”
Một câu “ăn tiền của chúng tôi” đã lập tức chạm được vào tâm tư của những người khác.
“Cát gia, ông không nên làm thế...”
“Đúng rồi, Cát gia à, ông làm thế không hay đâu...”
Mũi nhọn lại hướng về phía Cát Nghĩa.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, xem ra ông chủ Tiền này cũng có chút đầu óc đấy, rất giỏi kích động quần chúng.
Cô lại gõ nhịp trên mặt bàn, cười nói: “Cho dù có ăn một phần thì sao chứ!”
Ngay lập tức, mọi người đều im phăng phắc.
Ngay cả Cát Nghĩa nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt cũng thay đổi.
Ông chủ Tiền vừa nghe liền cười xấu xa: “Cô Nhiếp nói thế là không được, ăn tiền của chúng tôi mà còn cho là mình có lý như thế, lần đầu tôi mới thấy đấy.”
Mọi người đều gật đầu, nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Đối mặt với toàn các ông trùm nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề sợ hãi. Cô chậm rãi đứng lên, hai tay vịn vào mép bàn, cúi đầu nhìn quét một vòng quanh những người này: “Nếu không có Cát gia ở giữa giật dây bắc cầu, các ông căn bản chẳng có cơ hội tham gia vào con đường làm ăn lần này, làm gì có cơ hội mà ngồi đây quát tháo chứ?”
Bạn đang
Ãng chủ Tiá»n lại láºp tức nói: âNhÆ° cô Nhiếp nói thì chẳng lẽ bá»n nà y còn phải mang Æ¡n cÆ¡ à ?â
âMang Æ¡n thì không cần, tôi muá»n nói vá»i ông chủ Tiá»n là , cho dù Cát gia có Än má»t phần hoa há»ng thì cÅ©ng là Äiá»u hiá»n nhiên thôi. Dù sao nếu không có ông ấy thì sẽ chẳng có chuyá»n là m Än gì hết, lại cà ng chẳng có tình huá»ng má»i ngÆ°á»i Äá»u có lợi thế nà y.â
Ông chủ Tiền bị cô chẹn họng, nhất thời không nói được gì.
Mọi người thấy sắc mặt ông ta đỏ tím lên như gan lợn thì lập tức hiểu ra tại sao Cát Nghĩa lại đẩy Nhiếp Nhiên ra.
Chưa bàn tới năng lực của cô, riêng với cái miệng sắc bén nói người không nể nang ai của cô cũng thật sự khiến những người đã quen nói chuyện xã giao trở tay không kịp.
Cát Nghĩa thấy ông chủ Tiền bị bẽ mặt, im thin thít như thịt nấu đông thì mới thấy thoải mái hơn một chút.
Biết ngay là dẫn Nhiếp Nhiên theo sẽ có ích mà.
Cô mới nói một câu đã tạo được khoảng cách giữa ông chủ Tiền và các ông chủ khác, cô lập ông ta luôn.
Nhiếp Nhiên ung dung ngồi đó, nhìn chằm chằm ông chủ Tiền như thể đang chờ ông ta rời đi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông chủ Tiền khiến ông ta cảm thấy như ngồi trên ghế đinh. Mặc dù tiếc rẻ vụ làm ăn này, nhưng sự xua đuổi trong im lặng này khiến ông ta quá mất mặt, đành phải nghiến răng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Chúng ta đều là người làm ăn, có gì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo úp mở. Chốt lại một câu: ông chủ Tiền muốn bao nhiêu?”
Lời nói của Nhiếp Nhiên như một bậc thang cho ông chủ Tiền bước xuống, ông ta lại ngồi xuống, nói thẳng: “Ít nhất phải tăng lên 50%.”
“50% ư? Ông chủ Tiền nói đùa hay nói thật thế, hôm nay không phải ngày Cá tháng tư đâu nhé!”
“Tôi không đùa, tôi nói thật, ít nhất 50%!” Ông ta hừ lạnh nhìn Cát Nghĩa nói: “Đừng tưởng là tôi không biết ông có mưu đồ gì, không cho chúng tôi gặp bên mua chẳng phải vì muốn ở giữa ăn hoa hồng hay sao? Phải nhớ, tiền mà ông ăn là tiền của chúng tôi đấy.”
Một câu “ăn tiền của chúng tôi” đã lập tức chạm được vào tâm tư của những người khác.
“Cát gia, ông không nên làm thế...”
“Đúng rồi, Cát gia à, ông làm thế không hay đâu...”
Mũi nhọn lại hướng về phía Cát Nghĩa.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, xem ra ông chủ Tiền này cũng có chút đầu óc đấy, rất giỏi kích động quần chúng.
Cô lại gõ nhịp trên mặt bàn, cười nói: “Cho dù có ăn một phần thì sao chứ!”
Ngay lập tức, mọi người đều im phăng phắc.
Ngay cả Cát Nghĩa nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt cũng thay đổi.
Ông chủ Tiền vừa nghe liền cười xấu xa: “Cô Nhiếp nói thế là không được, ăn tiền của chúng tôi mà còn cho là mình có lý như thế, lần đầu tôi mới thấy đấy.”
Mọi người đều gật đầu, nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Đối mặt với toàn các ông trùm nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề sợ hãi. Cô chậm rãi đứng lên, hai tay vịn vào mép bàn, cúi đầu nhìn quét một vòng quanh những người này: “Nếu không có Cát gia ở giữa giật dây bắc cầu, các ông căn bản chẳng có cơ hội tham gia vào con đường làm ăn lần này, làm gì có cơ hội mà ngồi đây quát tháo chứ?”
Bạn đang
Ãng chủ Tiá»n lại láºp tức nói: âNhÆ° cô Nhiếp nói thì chẳng lẽ bá»n nà y còn phải mang Æ¡n cÆ¡ à ?â
âMang Æ¡n thì không cần, tôi muá»n nói vá»i ông chủ Tiá»n là , cho dù Cát gia có Än má»t phần hoa há»ng thì cÅ©ng là Äiá»u hiá»n nhiên thôi. Dù sao nếu không có ông ấy thì sẽ chẳng có chuyá»n là m Än gì hết, lại cà ng chẳng có tình huá»ng má»i ngÆ°á»i Äá»u có lợi thế nà y.â
/1464
|