GIẢI THÍCH TRÁ HÌNH
“Nhưng bây giờ anh giống như người hầu đi sau lưng tôi, anh cảm thấy Lâm Hoài dưới suối vàng biết được sẽ có tâm trạng thế nào!”
Nhiếp Nhiên khiển trách vô cùng hà khắc. Dương Thụ nghe thấy cô nhắc đến Lâm Hoài, cơ thể không khống chế được khẽ run lên.
“Dương Thụ, anh thật sự rất khiến tôi thất vọng!”
Dương Thụ siết chặt nắm đấm, nhưng mãi mà không mở miệng được.
“Tôi chỉ là…”
“Anh chỉ là cái gì? Chỉ là muốn giúp tôi? Ở trong sân huấn luyện anh thật sự có thể giúp tôi, nhưng ở trên chiến trường thì sao? Khi đó ngay cả chính mình anh còn không lo nổi, anh có thể giúp thế nào?”
Dương Thụ rất muốn mở miệng nói mình sẽ cố gắng, cố gắng làm tốt nhất, như vậy thì có thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng anh ta biết những lời nói này vô cùng buồn cười.
Hai người cứ yên lặng đứng ở bên đường như vậy, ánh trăng mờ bao phủ trên người bọn họ, bầu không khí như đóng băng.
Một tân binh thấp giọng khẽ nói với một nữ binh khác bên cạnh: “Bọn họ làm sao thế? Không phải sĩ quan huấn luyện Quý bảo bọn họ chạy bù sao? Sao lại chạy đến đó nói chuyện? Hai người này đúng thật là to gan.”
Nữ binh kia nhìn hai bóng người mơ hồ phía xa cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng thế, quả là không coi sĩ quan huấn luyện Quý ra gì!”
“Nhưng vừa rồi cô gái này quát một tiếng to thật, người đàn ông kia bị cô ta mắng thì còn không dám ngẩng đầu lên.”
“Chắc là người hầu đi vào phục vụ cô ta.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, vừa rồi anh ta quan tâm chu đáo lắm.”
Những người đó có chủ đề nói chuyện, Thi Sảnh ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi nghe thấy bọn họ cô một câu tôi một câu, theo bản năng muốn xem phản ứng của Hà Giai Ngọc ở bên cạnh.
Hà Giai Ngọc vẫn ngồi đó, chân mày cau chặt, vẻ mặt không vui, nhưng cô ta không nói gì mà chỉ dịch sang bên cạnh một chút, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Một nữ binh đang dựa vào thân cây nghỉ ngơi lại lên tiếng, giọng nói êm dịu nhưng không có ý tốt: “Nói không chừng là bạn trai đấy.”
“Không phải chứ, bọn họ coi đơn vị là chỗ yêu đương à?”
Tiếng bọn họ kinh động đến Quý Chính Hổ, anh ta mơ hồ nghe thấy mấy chữ yêu đương, người yêu, lại thấy bọn họ nhìn chằm chằm một hướng nhỏ giọng thảo luận, lập tức cũng nhìn qua.
Sau đó anh ta mơ hồ thấy dưới ánh trăng phía xa, Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đang đứng ở đó nói chuyện gì với nhau, hoàn toàn không có ý chạy.
Điều này làm sắc mặt anh ta lập tức lạnh đi.
Ở trong đơn vị không tuân theo mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện, còn đứng ở đó quang minh chính đại nói chuyện, Nhiếp Nhiên này đúng là to gan làm bậy.
Quý Chính Hổ bước nhanh về phía hai người bọn họ.
Một nữ binh nhiều chuyện nhìn thấy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mau nhìn đi mau nhìn đi, sĩ quan huấn luyện Quý đi qua đó rồi!”
“Xong rồi, lần này hai người bọn họ sẽ ăn mắng rồi!” Một nữ binh bên cạnh không che giấu được tâm trạng xem kịch hay trong giọng nói.
“Sợ cái gì, nhất định người đàn ông kia sẽ gánh chịu một mình.” Lúc này, nữ binh dựa vào cây đó quái gở nói một câu.
Câu nói này đã khiến Hà Giai Ngọc hoàn toàn không nhịn được.
Cô ta đứng phắt dậy, tức giận nói với đám nữ binh kia: “Các cô có thôi đi không hả? Đơn vị cũng không phải là nơi cho các cô buôn chuyện tâm sự đâu!”
Cô ta nói rất vang, khiến các nam binh bên cạnh nhìn qua đám nữ binh.
Những nữ binh mới tới hai tháng kia không dám nói thêm gì cả, rối rít ngậm miệng lại.
Còn Nhiếp Nhiên và Dương Thụ thì vẫn đứng ở đó, Nhiếp Nhiên thấy anh ta cụp mắt không nói gì thì không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta nữa: “Dương Thụ, anh không phải thần, anh không bảo vệ được tôi cả đời, mà tôi cũng không cần bất cứ ai che chở! Huống hồ trở thành binh lính của đơn vị dự bị chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo anh phải đi xa hơn, bay cao hơn mới không phụ cái chết của Lâm Hoài.”
Nói xong, cô quay người chạy nhanh về phía trước. Trước khi chạy, cô còn vô tình nhìn lướt qua hướng cách đó không xa.
Quý Chính Hổ nghe thấy lời Nhiếp Nhiên nói thì dừng bước lại. Biết chuyện cũ của Dương Thụ và Nhiếp Nhiên ở Quân khu 2, anh ta quyết định để Dương Thụ một mình.
Quý Chính Hổ đi vòng trở về, hô lên với các binh lính lớp 6 đã nghỉ ngơi đủ: “Lập tức chỉnh đốn đội ngũ tập hợp!”
Các binh lính đang ngồi rải rác nghỉ ngơi nghe thấy Quý Chính Hổ nói câu này, lập tức đứng lên. Còn mấy nữ binh kia thấy Quý Chính Hổ vòng trở lại, vừa vội vàng đội mũ, vừa tò mò lẩm bẩm, “Chuyện gì thế, tại sao sĩ quan huấn luyện Quý không quản chuyện đó?”
“Không biết, vừa rồi rõ ràng thầy ấy qua để khiển trách, kết quả lại quay lại.”
Quý Chính Hổ dẫn bọn họ quay trở về đơn vị, sau đó giải tán tại chỗ.
Những người khác của lớp 6 rời đi, duy chỉ có mấy người Hà Giai Ngọc là tự động ở lại. Bọn họ nhìn nhau nhưng đều không nói gì.
Trong lòng bọn họ đều có nghi vấn giống nhau, tại sao Nhiếp Nhiên lại quay về?
Từ khi thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện ở sân huấn luyện, trong đầu bọn họ loạn hết lên.
Hai tháng nay bọn họ thật lòng hy vọng Nhiếp Nhiên có thể trở về, nhưng bây giờ khi cô thật sự về rồi thì lại không biết nên nói như thế nào.
Dù sao có một số việc không phải chỉ cần coi nhẹ là có thể xóa đi.
Hà Giai Ngọc mở miệng trước: “Mọi người nói gì đi chứ, chị ấy về rồi, mọi người không có một chút biểu hiện nào à?”
Thi Sảnh dửng dưng vạch trần: “Phải biểu hiện cái gì, cô ấy quay lại không phải rất tốt sao? Không phải cậu cũng muốn cô ấy quay lại à?”
“Ai… ai nói thế, tôi… tôi không…”
“Còn không có? Hai tháng nay cô và Nghiêm Hoài Vũ khác thường thế nào, cô không biết sao?” Kiều Duy đứng ở bên cạnh Thi Sảnh, cười nói.
“Đã từng thấy liều mạng huấn luyện nhưng chưa từng thấy ai huấn luyện không cần mạng như hai người.” Thi Sảnh nói.
Nhìn Thi Sảnh và Kiều Duy hai người một xướng một họa phối hợp ăn ý, Hà Giai Ngọc tức giận đẩy Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh, “Nghiêm Hoài Vũ, anh nói gì đi chứ, từ sau khi Nhiếp Nhiên trở về anh không nói gì cả.”
Mặt Nghiêm Hoài Vũ căng ra, anh ta mím chặt môi, dửng dưng nói, “Tôi về đây.”
Hà Giai Ngọc túm lấy tay anh ta: “Anh về đâu, chuyện còn chưa giải quyết mà.”
“Cô muốn giải quyết chuyện gì, có cần tôi giúp không?” Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt truyền tới.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cơ thể lập tức chấn động.
Hà Giai Ngọc quay đầu lại nhìn người tới thì ngẩn ra: “Chị…” Chữ “Nhiên” vẫn còn ở đầu lưỡi, cô ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Hà Giai Ngọc vẫn nhớ những lời lần trước Nhiếp Nhiên đã nói ở trong nhà máy bỏ hoang nên bực bội: “Không cần, tôi không muốn bị cô nói là đồ bỏ đi một lần nữa đâu.”
Giọng nói không cam lòng còn mang chút tâm trạng làm Nhiếp Nhiên vừa chạy bù năm cây số xong vô cùng buồn cười, cô nhướng mày, nói với vẻ tán thưởng: “Có khí thế, vậy tôi đi đây, các cậu tiếp tục đi.”
Sau khi nói xong, cô đi đến phía khu nhà thật.
Hà Giai Ngọc ngẩn ra nhìn Nhiếp Nhiên rời đi: “Như vậy… như vậy là xong rồi à?”
Thi Sảnh mang vẻ mặt xem kịch hay nói: “Nếu không thì sao, là chính cậu từ chối cô ấy.”
“Tôi…” Hà Giai Ngọc bị nghẹn họng cắn môi không nói gì.
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lúc không?” Lúc mọi người nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, Mã Tường lại bước nhanh lên phía trước, chặn đường cô.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Xem ra anh đã khôi phục tốt rồi.”
“Ừ. Có thể cho tôi chút thời gian không, nói chuyện một chút.”
Nhiếp Nhiên nắm tay lại đặt lên miệng ngáp một cái, “Ngày mai đi, tối hôm qua vì hoàn thành nhiệm vụ, cả đêm tôi không ngủ rồi, giờ đang rất mệt, để tôi nghỉ ngơi đã.”
Cô chỉ dửng dưng nói nhưng tất cả đều nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, biết cô đang trá hình giải thích với bọn họ về sự khác thường hồi đó.
Hà Giai Ngọc nhắc lại, “Hoàn thành… nhiệm vụ?”
Cô ta quay sang hỏi Lý Kiêu: “Khi đó chị Nhiên thật sự là vì làm nhiệm vụ mới rời khỏi đơn vị à?”
Thấy Lý Kiêu không phản ứng gì, Hà Giai Ngọc vội vàng nói: “Có phải không chị Kiêu? Vừa rồi chị chạy cùng với chị Nhiên, em không tin chị không hỏi chị ấy.”. Truyện Đông Phương
“Ừ, cậu ấy là vì nhiệm vụ.”
“Vậy... hôm đó lời chị ấy nói ở nhà máy đều không phải là thật?”
Người cũng để ý đến điều này còn có Nghiêm Hoài Vũ. Anh ta quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Kiêu.
Nhưng... đối với vấn đề này, Lý Kiêu nhìn bóng lưng đã sắp đi vào cổng khu ký túc xá rồi nói: “Chuyện này... cô phải tự đi hỏi mới được.”
Bởi vì cô cũng không biết. Rốt cuộc Nhiếp Nhiên mượn lần nhiệm vụ đó nói ra lời trong lòng, hay là vì nhiệm vụ mới cố ý nói ra những lời đó.
“Đúng đúng đúng, em tự đi hỏi, tự đi hỏi!” Hà Giai Ngọc được Lý Kiêu chỉ điểm, vội vàng chạy vào ký túc xá.
Lý Kiêu giữ cô ta lại, “Cậu ấy chịu đựng suốt đêm lại chạy về tham gia huấn luyện, để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
Kiều Duy cũng gật đầu, phụ họa, “Đúng thế, nếu cô ấy đã trở lại rồi thì sẽ không chạy được, giải tán sớm đi, ngày mai còn có đủ loại huấn luyện chờ chúng ta đấy.”
“Đúng vậy, không còn sớm nữa, về sớm nghỉ ngơi đi, chờ cô ấy ổn rồi hỏi cũng kịp.” Thi Sảnh cũng đồng ý.
Lúc bọn họ về, Nhiếp Nhiên đã tắm xong, nằm ở trên giường nghỉ ngơi rồi.
Khoảnh khắc ánh đèn bên trong phòng tắt đi, Nhiếp Nhiên nhìn như đã ngủ từ từ mở mắt ra.
Liên quan tới lời giải thích đó...
Thật ra cô là người chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà giải thích, cho dù là sau khi trở về cô vẫn không thay đổi suy nghĩ, cô cứ cảm thấy mình trở lại là bọn họ sẽ hiểu.
Nhưng... sau khi nghe Lý Kiêu nói xong, cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ, trước khi đi lại buột miệng nói ra một câu như vậy.
Đến bây giờ cô cũng không biết tại sao mình phải nói thế.
Nhiếp Nhiên nhìn qua phía giường Lý Kiêu, híp mắt lại, sau đó mới xoay người nhắm mắt ngủ tiếp.
Tiếng bước chân bên ngoài hành lang càng ngày càng ít, cho đến khi không còn một âm thanh nào nữa.
Đêm càng lúc càng sâu.
“Nhưng bây giờ anh giống như người hầu đi sau lưng tôi, anh cảm thấy Lâm Hoài dưới suối vàng biết được sẽ có tâm trạng thế nào!”
Nhiếp Nhiên khiển trách vô cùng hà khắc. Dương Thụ nghe thấy cô nhắc đến Lâm Hoài, cơ thể không khống chế được khẽ run lên.
“Dương Thụ, anh thật sự rất khiến tôi thất vọng!”
Dương Thụ siết chặt nắm đấm, nhưng mãi mà không mở miệng được.
“Tôi chỉ là…”
“Anh chỉ là cái gì? Chỉ là muốn giúp tôi? Ở trong sân huấn luyện anh thật sự có thể giúp tôi, nhưng ở trên chiến trường thì sao? Khi đó ngay cả chính mình anh còn không lo nổi, anh có thể giúp thế nào?”
Dương Thụ rất muốn mở miệng nói mình sẽ cố gắng, cố gắng làm tốt nhất, như vậy thì có thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng anh ta biết những lời nói này vô cùng buồn cười.
Hai người cứ yên lặng đứng ở bên đường như vậy, ánh trăng mờ bao phủ trên người bọn họ, bầu không khí như đóng băng.
Một tân binh thấp giọng khẽ nói với một nữ binh khác bên cạnh: “Bọn họ làm sao thế? Không phải sĩ quan huấn luyện Quý bảo bọn họ chạy bù sao? Sao lại chạy đến đó nói chuyện? Hai người này đúng thật là to gan.”
Nữ binh kia nhìn hai bóng người mơ hồ phía xa cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng thế, quả là không coi sĩ quan huấn luyện Quý ra gì!”
“Nhưng vừa rồi cô gái này quát một tiếng to thật, người đàn ông kia bị cô ta mắng thì còn không dám ngẩng đầu lên.”
“Chắc là người hầu đi vào phục vụ cô ta.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, vừa rồi anh ta quan tâm chu đáo lắm.”
Những người đó có chủ đề nói chuyện, Thi Sảnh ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi nghe thấy bọn họ cô một câu tôi một câu, theo bản năng muốn xem phản ứng của Hà Giai Ngọc ở bên cạnh.
Hà Giai Ngọc vẫn ngồi đó, chân mày cau chặt, vẻ mặt không vui, nhưng cô ta không nói gì mà chỉ dịch sang bên cạnh một chút, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Một nữ binh đang dựa vào thân cây nghỉ ngơi lại lên tiếng, giọng nói êm dịu nhưng không có ý tốt: “Nói không chừng là bạn trai đấy.”
“Không phải chứ, bọn họ coi đơn vị là chỗ yêu đương à?”
Tiếng bọn họ kinh động đến Quý Chính Hổ, anh ta mơ hồ nghe thấy mấy chữ yêu đương, người yêu, lại thấy bọn họ nhìn chằm chằm một hướng nhỏ giọng thảo luận, lập tức cũng nhìn qua.
Sau đó anh ta mơ hồ thấy dưới ánh trăng phía xa, Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đang đứng ở đó nói chuyện gì với nhau, hoàn toàn không có ý chạy.
Điều này làm sắc mặt anh ta lập tức lạnh đi.
Ở trong đơn vị không tuân theo mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện, còn đứng ở đó quang minh chính đại nói chuyện, Nhiếp Nhiên này đúng là to gan làm bậy.
Quý Chính Hổ bước nhanh về phía hai người bọn họ.
Một nữ binh nhiều chuyện nhìn thấy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mau nhìn đi mau nhìn đi, sĩ quan huấn luyện Quý đi qua đó rồi!”
“Xong rồi, lần này hai người bọn họ sẽ ăn mắng rồi!” Một nữ binh bên cạnh không che giấu được tâm trạng xem kịch hay trong giọng nói.
“Sợ cái gì, nhất định người đàn ông kia sẽ gánh chịu một mình.” Lúc này, nữ binh dựa vào cây đó quái gở nói một câu.
Câu nói này đã khiến Hà Giai Ngọc hoàn toàn không nhịn được.
Cô ta đứng phắt dậy, tức giận nói với đám nữ binh kia: “Các cô có thôi đi không hả? Đơn vị cũng không phải là nơi cho các cô buôn chuyện tâm sự đâu!”
Cô ta nói rất vang, khiến các nam binh bên cạnh nhìn qua đám nữ binh.
Những nữ binh mới tới hai tháng kia không dám nói thêm gì cả, rối rít ngậm miệng lại.
Còn Nhiếp Nhiên và Dương Thụ thì vẫn đứng ở đó, Nhiếp Nhiên thấy anh ta cụp mắt không nói gì thì không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta nữa: “Dương Thụ, anh không phải thần, anh không bảo vệ được tôi cả đời, mà tôi cũng không cần bất cứ ai che chở! Huống hồ trở thành binh lính của đơn vị dự bị chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo anh phải đi xa hơn, bay cao hơn mới không phụ cái chết của Lâm Hoài.”
Nói xong, cô quay người chạy nhanh về phía trước. Trước khi chạy, cô còn vô tình nhìn lướt qua hướng cách đó không xa.
Quý Chính Hổ nghe thấy lời Nhiếp Nhiên nói thì dừng bước lại. Biết chuyện cũ của Dương Thụ và Nhiếp Nhiên ở Quân khu 2, anh ta quyết định để Dương Thụ một mình.
Quý Chính Hổ đi vòng trở về, hô lên với các binh lính lớp 6 đã nghỉ ngơi đủ: “Lập tức chỉnh đốn đội ngũ tập hợp!”
Các binh lính đang ngồi rải rác nghỉ ngơi nghe thấy Quý Chính Hổ nói câu này, lập tức đứng lên. Còn mấy nữ binh kia thấy Quý Chính Hổ vòng trở lại, vừa vội vàng đội mũ, vừa tò mò lẩm bẩm, “Chuyện gì thế, tại sao sĩ quan huấn luyện Quý không quản chuyện đó?”
“Không biết, vừa rồi rõ ràng thầy ấy qua để khiển trách, kết quả lại quay lại.”
Quý Chính Hổ dẫn bọn họ quay trở về đơn vị, sau đó giải tán tại chỗ.
Những người khác của lớp 6 rời đi, duy chỉ có mấy người Hà Giai Ngọc là tự động ở lại. Bọn họ nhìn nhau nhưng đều không nói gì.
Trong lòng bọn họ đều có nghi vấn giống nhau, tại sao Nhiếp Nhiên lại quay về?
Từ khi thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện ở sân huấn luyện, trong đầu bọn họ loạn hết lên.
Hai tháng nay bọn họ thật lòng hy vọng Nhiếp Nhiên có thể trở về, nhưng bây giờ khi cô thật sự về rồi thì lại không biết nên nói như thế nào.
Dù sao có một số việc không phải chỉ cần coi nhẹ là có thể xóa đi.
Hà Giai Ngọc mở miệng trước: “Mọi người nói gì đi chứ, chị ấy về rồi, mọi người không có một chút biểu hiện nào à?”
Thi Sảnh dửng dưng vạch trần: “Phải biểu hiện cái gì, cô ấy quay lại không phải rất tốt sao? Không phải cậu cũng muốn cô ấy quay lại à?”
“Ai… ai nói thế, tôi… tôi không…”
“Còn không có? Hai tháng nay cô và Nghiêm Hoài Vũ khác thường thế nào, cô không biết sao?” Kiều Duy đứng ở bên cạnh Thi Sảnh, cười nói.
“Đã từng thấy liều mạng huấn luyện nhưng chưa từng thấy ai huấn luyện không cần mạng như hai người.” Thi Sảnh nói.
Nhìn Thi Sảnh và Kiều Duy hai người một xướng một họa phối hợp ăn ý, Hà Giai Ngọc tức giận đẩy Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh, “Nghiêm Hoài Vũ, anh nói gì đi chứ, từ sau khi Nhiếp Nhiên trở về anh không nói gì cả.”
Mặt Nghiêm Hoài Vũ căng ra, anh ta mím chặt môi, dửng dưng nói, “Tôi về đây.”
Hà Giai Ngọc túm lấy tay anh ta: “Anh về đâu, chuyện còn chưa giải quyết mà.”
“Cô muốn giải quyết chuyện gì, có cần tôi giúp không?” Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt truyền tới.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cơ thể lập tức chấn động.
Hà Giai Ngọc quay đầu lại nhìn người tới thì ngẩn ra: “Chị…” Chữ “Nhiên” vẫn còn ở đầu lưỡi, cô ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Hà Giai Ngọc vẫn nhớ những lời lần trước Nhiếp Nhiên đã nói ở trong nhà máy bỏ hoang nên bực bội: “Không cần, tôi không muốn bị cô nói là đồ bỏ đi một lần nữa đâu.”
Giọng nói không cam lòng còn mang chút tâm trạng làm Nhiếp Nhiên vừa chạy bù năm cây số xong vô cùng buồn cười, cô nhướng mày, nói với vẻ tán thưởng: “Có khí thế, vậy tôi đi đây, các cậu tiếp tục đi.”
Sau khi nói xong, cô đi đến phía khu nhà thật.
Hà Giai Ngọc ngẩn ra nhìn Nhiếp Nhiên rời đi: “Như vậy… như vậy là xong rồi à?”
Thi Sảnh mang vẻ mặt xem kịch hay nói: “Nếu không thì sao, là chính cậu từ chối cô ấy.”
“Tôi…” Hà Giai Ngọc bị nghẹn họng cắn môi không nói gì.
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lúc không?” Lúc mọi người nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, Mã Tường lại bước nhanh lên phía trước, chặn đường cô.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Xem ra anh đã khôi phục tốt rồi.”
“Ừ. Có thể cho tôi chút thời gian không, nói chuyện một chút.”
Nhiếp Nhiên nắm tay lại đặt lên miệng ngáp một cái, “Ngày mai đi, tối hôm qua vì hoàn thành nhiệm vụ, cả đêm tôi không ngủ rồi, giờ đang rất mệt, để tôi nghỉ ngơi đã.”
Cô chỉ dửng dưng nói nhưng tất cả đều nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, biết cô đang trá hình giải thích với bọn họ về sự khác thường hồi đó.
Hà Giai Ngọc nhắc lại, “Hoàn thành… nhiệm vụ?”
Cô ta quay sang hỏi Lý Kiêu: “Khi đó chị Nhiên thật sự là vì làm nhiệm vụ mới rời khỏi đơn vị à?”
Thấy Lý Kiêu không phản ứng gì, Hà Giai Ngọc vội vàng nói: “Có phải không chị Kiêu? Vừa rồi chị chạy cùng với chị Nhiên, em không tin chị không hỏi chị ấy.”. Truyện Đông Phương
“Ừ, cậu ấy là vì nhiệm vụ.”
“Vậy... hôm đó lời chị ấy nói ở nhà máy đều không phải là thật?”
Người cũng để ý đến điều này còn có Nghiêm Hoài Vũ. Anh ta quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Kiêu.
Nhưng... đối với vấn đề này, Lý Kiêu nhìn bóng lưng đã sắp đi vào cổng khu ký túc xá rồi nói: “Chuyện này... cô phải tự đi hỏi mới được.”
Bởi vì cô cũng không biết. Rốt cuộc Nhiếp Nhiên mượn lần nhiệm vụ đó nói ra lời trong lòng, hay là vì nhiệm vụ mới cố ý nói ra những lời đó.
“Đúng đúng đúng, em tự đi hỏi, tự đi hỏi!” Hà Giai Ngọc được Lý Kiêu chỉ điểm, vội vàng chạy vào ký túc xá.
Lý Kiêu giữ cô ta lại, “Cậu ấy chịu đựng suốt đêm lại chạy về tham gia huấn luyện, để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
Kiều Duy cũng gật đầu, phụ họa, “Đúng thế, nếu cô ấy đã trở lại rồi thì sẽ không chạy được, giải tán sớm đi, ngày mai còn có đủ loại huấn luyện chờ chúng ta đấy.”
“Đúng vậy, không còn sớm nữa, về sớm nghỉ ngơi đi, chờ cô ấy ổn rồi hỏi cũng kịp.” Thi Sảnh cũng đồng ý.
Lúc bọn họ về, Nhiếp Nhiên đã tắm xong, nằm ở trên giường nghỉ ngơi rồi.
Khoảnh khắc ánh đèn bên trong phòng tắt đi, Nhiếp Nhiên nhìn như đã ngủ từ từ mở mắt ra.
Liên quan tới lời giải thích đó...
Thật ra cô là người chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà giải thích, cho dù là sau khi trở về cô vẫn không thay đổi suy nghĩ, cô cứ cảm thấy mình trở lại là bọn họ sẽ hiểu.
Nhưng... sau khi nghe Lý Kiêu nói xong, cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ, trước khi đi lại buột miệng nói ra một câu như vậy.
Đến bây giờ cô cũng không biết tại sao mình phải nói thế.
Nhiếp Nhiên nhìn qua phía giường Lý Kiêu, híp mắt lại, sau đó mới xoay người nhắm mắt ngủ tiếp.
Tiếng bước chân bên ngoài hành lang càng ngày càng ít, cho đến khi không còn một âm thanh nào nữa.
Đêm càng lúc càng sâu.
/1464
|