CÔ ĐỂ LỘ QUÁ NHIỀU SƠ HỞ
Mãi đến sẩm tối, Nghiên Tịch mới bị cơn đau ở chân làm cho tỉnh lại.
Cô ta thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay truyền nước, trong phòng tối om lại không có một bóng người. Hai binh sĩ nữ đưa cô ta đến đã bị Tống Nhất Thành đuổi về từ lâu.
Nghiên Tịch cảm thấy hơi căng thẳng, cô ta gọi với ra ngoài: “Có... có ai không?”
Nhưng đợi mấy giây mà bên ngoài vẫn không có bất cứ tiếng động nào.
Sự im ắng đến đáng sợ khiến cô ta bắt đầu nóng nảy. Đúng lúc cô ta định rút kim truyền dịch ra, bò xuống giường thì ở cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Có chuyện gì?”
Nghiên Tịch giật mình run tay, không để ý làm đầu kim lập tức cắm sâu hơn, và mất đà ngã xuống sàn.
Tách một tiếng, đèn bên trong phòng bệnh lập tức được bật lên.
Tống Nhất Thành thấy máu chảy ngược vào ống truyền dịch, lập tức đi tới đỡ Nghiên Tịch dậy rồi nhanh chóng rút đầu kim ra, sau đó ấn bông lên mu bàn tay cô ta.
Dáng vẻ nghiêm túc xử lý vết thương của anh ta khiến Nghiên Tịch mê mẩn, thiện cảm đối với Tống Nhất Thành cũng dần dần tăng lên.
Cô ta cúi đầu, hơi thẹn thùng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn, đã nghe thấy Tống Nhất Thành cao ngạo lạnh lùng nói: “Muốn chết thì đừng tìm lúc tôi trực, tôi không muốn chịu trách nhiệm với cô đâu!”
Câu nói như sét đánh ngang tai này khiến trái tim thiếu nữ vừa rung động của Nghiên Tịch vỡ nát.
Cô ta lo lắng bất an, lắp bắp nói: “Tôi... tôi xin lỗi...”
“Tự giữ bông đi, cô có thể về rồi.” Tống Nhất Thành không cho cô ta chút mặt mũi nào, thu dọn bình truyền dịch trống không và đầu kim ném vào trong túi rác chuyên dụng, sau đó hạ lệnh đuổi khách.
Nghiên Tịch cũng biết ý, nhanh chóng rời đi. Cô ta vừa bước chân ra khỏi cửa, Tống Nhất Thành đã đóng sầm cửa lại giống như xua đuổi, ngăn chặn vi khuẩn khiến Nghiên Tịch giận tím mặt.
Cô ta nhịn đau, nghiến răng nghiến lợi, tức tối đi về ký túc xá.
Ngày hôm sau, cô ta lết cái chân bị thương đi huấn luyện.
Chân đau nên hiển nhiên Nghiên Tịch bị tụt lại phía sau hàng ngũ, cùng hạng với Nhiếp Nhiên.
Ở đơn vị cũ, cô ta chưa bao giờ đứng cuối lớp, cái danh đội sổ này chẳng khác nào nỗi sỉ nhục to lớn đối với cô ta. Vì thế, cô ta cố gắng dưỡng thương, để có thể sớm ngày trở lại hàng ngũ.
Lại qua ba bốn ngày nữa, khó khăn lắm vết thương trên đùi mới đóng vảy, Nghiên Tịch nghĩ lần này cuối cùng có thể không cần cùng Nhiếp Nhiên xếp hạng bét nữa rồi, thì ai dè buổi chiều huấn luyện cô ta lại ngã từ trên thang trườn xuống, sau đó lại được đồng đội đỡ đến phòng y tế lần nữa.
Rồi trong vòng nửa tháng sau đó, thỉnh thoảng cô ta lại xảy ra chuyện trong các hạng mục huấn luyện, nếu không phải ngã từ trên cao xuống thì chính là suýt nữa chết đuối ở phần nhảy nước.
Đến nỗi đồng đội thường xuyên đưa cô ta đi cũng dần dần bắt đầu phê bình kín đáo ở sau lưng cô ta.
“Mấy ngày nay rốt cuộc Nghiên Tịch bị sao vậy, cứ ngất suốt, còn Nhiếp Nhiên luôn bị mọi người gọi là ma bệnh lại không sao, rất khỏe mạnh.”
“Chẳng lẽ ma bệnh cũng truyền nhiễm à?”
Một binh sĩ nữ khác vội vàng đặt tay bên miệng, “Suỵt! Nói nhỏ lại!”
Binh sĩ nữ kia cười nói: “Sợ cái gì, cô ấy ngất rồi, không nghe thấy đâu.”
“Là đồng đội với nhau, Nghiên Tịch ngất, chúng ta chăm sóc cô ấy cũng là việc nên làm.”
“Vấn đề là chúng ta đã chăm sóc cô ấy bao lâu rồi, cô ấy cứ ngất như vậy, kỳ thi của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Vậy chờ cô ấy tỉnh lại, chúng ta nói với cô ấy, xem cô ấy có thể đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện không.”
Hai binh sĩ nữ kia đưa lưng về phía giường bệnh trò chuyện, đâu biết rằng Nghiên Tịch nằm ở trên giường đã sớm tỉnh lại, nghe không sót một lời nào của bọn họ.
Bàn tay dưới chăn của cô ta dần dần siết chặt thành nắm đấm.
Qua nửa tiếng sau, hai binh sĩ nữ kia rời khỏi phòng y tế.
Nghiên Tịch nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Cô ta nhớ lại lời hai binh sĩ nữ kia vừa nói, lại liên tưởng đến vẻ mặt càng ngày càng bài xích của Tống Nhất Thành đối với mình.
Mấy ngày nay cô ta liên tục vào phòng y tế khiến Tống Nhất Thành càng lúc càng lạnh lùng. Anh ta nói có phải vì cô ta muốn tiếp cận anh ta mà giả ngất như vậy không.
Nghĩ đến những lời Tống Nhất Thành nói với mình, lại nghĩ đến dáng vẻ thân thiết của anh ta lúc ngồi ăn cơm với Nhiếp Nhiên, cô ta không hiểu, tại sao những người đó đều chiếu cố Nhiếp Nhiên như vậy?
Đều là bị bệnh, Nhiếp Nhiên có rất nhiều người mạo hiểm bị sĩ quan huấn luyện Quý trừng phạt cũng muốn đưa đến phòng y tế, mà mình vừa tỉnh lại, ngay cả một bóng người cũng không có.
Nhiếp Nhiên được đủ chế độ chăm sóc và nghỉ ngơi, mà cô ta thì ngay cả một câu thiện ý của bác sĩ cũng không có, ngay cả chiến hữu ở cùng ký túc xá cũng dè bỉu sau lưng cô ta.
Quá đáng hơn là cô ta còn bị nhóm người kia gọi đùa là ma bệnh.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến lời binh sĩ nữ vừa rồi nói.
... Mấy ngày nay rốt cuộc Nghiên Tịch bị sao vậy, cứ ngất suốt, còn Nhiếp Nhiên lại rất khỏe mạnh.
Chuyện này không phải là quá kỳ quái sao?
Cô ta lập tức bò dậy khỏi giường, rút đầu kim, đi ra ngoài.
Tống Nhất Thành vốn đã không thích cô ta, thấy cô ta đứng lên rời đi thì cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Nghiên Tịch nhân lúc tất cả mọi người đều đang huấn luyện, vào bếp sau ở phòng ăn, thấy bên trong chỉ có một người đang thái rau bèn quát to, “Trần Tứ!”
Người kia dừng động tác, thấy là Nghiên Tịch thì hơi kinh ngạc cười nói: “Cô Nghiên Tịch, sao cô lại tới đây? Có phải là đói rồi không, tôi có thể...”
Bốp...!
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Nghiên Tịch tát lệch mặt.
Trần Tứ sững sờ che mặt, nhìn Nghiên Tịch.
“Cô Nghiên Tịch, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc đối mặt với người quen, Nghiên Tịch sẽ không giả vờ hiền lành ấm áp nữa, cô ta tức giận bật cười: “Đã xảy ra chuyện gì à? Anh lại có mặt mũi hỏi tôi sao? Tại sao mấy ngày nay Nhiếp Nhiên không có một chút vấn đề gì!”
“Tôi... tôi...”
“Anh cái gì? Anh đừng quên, nếu không phải khi đó ba mẹ tôi tốt bụng cứu anh thì anh đã chết đói rồi! Anh dám bỏ thuốc cho tôi, tôi thấy anh muốn vào tù rồi đúng không!” Nghiên Tịch quát lên.
Nghiên Tịch ở phòng y tế suy nghĩ hơn nửa ngày, tưởng tượng vô số khả năng, khả năng lớn nhất chính là Trần Tứ đã bỏ nhầm thuốc.
Trần Tứ vốn dĩ bị lời nói vừa rồi của cô ta làm tự ái, nghe thấy câu phía sau bèn nóng nảy, “Tôi không hề, tôi không bỏ thuốc cho cô!”
“Không sao? Nếu như không thì tại sao tôi lại tụt huyết áp, mà Nhiếp Nhiên lại không sao!”
“Không thể nào! Thuốc bị mất rồi, tôi bỏ cho ai được chứ!”
Vì chứng minh sự trong sạch của mình mà Trần Tứ nhất thời nói hớ khiến Nghiên Tịch cau mày lại, “Anh nói gì? Thuốc mất rồi?”
“Ừm... đúng vậy... Hôm đó lúc huấn luyện tôi muốn bỏ thuốc, nhưng tôi tìm mãi mà không thấy, vốn dĩ muốn nói với cô, nhưng mấy ngày nay thấy cô bận rộn huấn luyện, nên tôi... tôi không dám nói...” Trần Tứ cúi đầu, ấp úng thanh minh.
Nghiên Tịch hỏi đi hỏi lại: “Anh chắc chắn không phải anh tự làm mất chứ?”
Trần Tứ nói chắc như đinh đóng cột, “Không thể nào, tôi đặt thuốc ở dưới gối, bình thường sẽ không có ai phát hiện ra.”
“Vậy anh bỏ thuốc có bị ai phát hiện không?”
“Đương nhiên là không rồi, bị phát hiện tôi làm sao có thể bình an vô sự đứng ở đây được?”
Nghe anh ta nói thế, vẻ mặt Nghiên Tịch hơi nặng nề.
Thuốc đột nhiên biến mất, mình thì liên tục ngất một cách khó hiểu, mà nhân vật mục tiêu của cô ta lại bình an vô sự.
Chuyện này không phải là rất kỳ lạ sao?
Chẳng lẽ... Nhiếp Nhiên phát hiện ra rồi?
Nhưng ngay lập tức cô ta đã bác bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Sao Nhiếp Nhiên có thể biết được cô ta và Trần Tứ cấu kết với nhau chứ?
Nhưng, nếu như không phải là Nhiếp Nhiên thì sẽ là ai?
Trên đường về Nghiên Tịch suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nghĩ ra được người thứ hai.
Chỉ có hai tuần ngắn ngủi, cô ta từ chủ động trở thành bị động, từ người chủ mưu biến thành con mồi bị người ta ngắm bắn.
Lúc đi ngang qua sân huấn luyện, Nghiên Tịch thấy Nhiếp Nhiên được nhóm người Hà Giai Ngọc vây quanh, bầu không khí rất vui vẻ hòa thuận.
Cảm nhận được có người đang nhìn trộm, Nhiếp Nhiên lập tức nhìn về phía đó. Khi thấy Nghiên Tịch đang đứng nhòm ngó bên ngoài sân, cô đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười khó hiểu này khiến Nghiên Tịch như vỡ lẽ.
Hình như mấy ngày nay Nhiếp Nhiên rất thường xuyên cười với cô ta.
Không, không đúng!
Nghiên Tịch cẩn thận nhớ lại, tua đi tua lại biểu hiện của Nhiếp Nhiên đối với cô ta mấy ngày nay trong đầu. Cô ta đột nhiên kinh hãi phát hiện ra rằng, hình như trước mỗi lần cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nhiếp Nhiên luôn lộ ra nụ cười đó.
Lúc trước, cô ta tưởng là Nhiếp Nhiên đang cười nhạo mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có phải là Nhiếp Nhiên... đang báo trước cái gì không?
Sau khi suy nghĩ này hình thành trong đầu, Nghiên Tịch không thể bình tĩnh được. Càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, cô ta lập tức chạy tới.
Mấy người Hà Giai Ngọc vốn định đến phòng ăn ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Nghiên Tịch chạy tới như một cơn gió bèn dừng nói chuyện, quan sát cô ta bằng ánh mắt kỳ quái.
Cô ta thở hổn hển hỏi Nhiếp Nhiên: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Nhiếp Nhiên lại cười ôn hòa với cô ta, nhưng nụ cười này lại Nghiên Tịch rợn cả tóc gáy.
“Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng là đôi bạn bệnh duy nhất trong đơn vị, chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm.”
Nhóm người Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy đều cảm thấy hơi kỳ quái. Chỉ có Lý Kiêu và Kiều Duy nhìn ra chút manh mối. Song bọn họ vẫn cùng cả nhóm đi vào phòng ăn.
Nghiên Tịch tìm một góc yên tĩnh, hỏi Nhiếp Nhiên với giọng điệu khẳng định: “Là cô lấy thuốc đúng không?”
“Thuốc gì? Gần đây ngày nào tôi cũng truyền nước, không uống thuốc.”
Nhiếp Nhiên tỏ ra không hiểu khiến Nghiên Tịch cảm thấy cô đang cố ý làm bộ làm tịch.
“Người quang minh chính đại không nói vòng vo, cô bỏ thuốc cho tôi không phải là ép tôi chủ động tới tìm cô sao!” Lúc này, Nghiên Tịch đã lộ bộ mặt thật.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cười thâm ý với cô ta, “Vậy xem ra tôi thành công rồi?”
Cô vừa nói như vậy, sắc mặt Nghiên Tịch lập tức thay đổi như con tắc kè hoa.
Quả nhiên là cô ta giở trò quỷ!
“Nói đi, cô muốn thế nào.” Nghiên Tịch lạnh mặt.
Nhiếp Nhiên bật cười nói: “Tôi muốn thế nào? Đừng làm như mình là người bị hại nữa được không, rõ ràng tôi mới là người bị hại, không phải sao?”
“Cho dù cô nói với sĩ quan huấn luyện, thầy ấy cũng không thể làm gì tôi, một trò đùa dai mà thôi, cùng lắm là nhốt tôi trong phòng tối mấy ngày.” Nghiên Tịch vẫn cố cứng miệng.
“Đùa dai?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, dịch lại gần nói: “Không hẳn vậy đâu, hình như là cô đang mưu sát tôi.”
Nghiên Tịch nghe được ba chữ cuối cùng, đáy mắt rõ ràng lóe lên mấy cái, sau đó quay đầu đi làm như không biết: “Cô nói cái gì, tôi không hiểu.”
“Không hiểu? Bỏ thuốc cho tôi trong lúc huấn luyện, không phải mưu sát thì là gì?”
“Tôi... nếu như tôi mưu sát, thì nên bỏ nhiều thuốc hơn.”
“Đúng vậy, cô nói không sai, nếu như muốn mưu sát thì nên bỏ nhiều thuốc hơn. Nhưng… nếu như bỏ lượng lớn rất dễ bị phát hiện, không phải sao? Hơn nữa trong lúc huấn luyện, bản thân cũng rất dễ tự làm mình bị thương, cô chỉ cần khiến tôi bị choáng váng một chút, tôi rất có thể không dậy nổi rồi.”
Nghiên Tịch càng nghe càng trở nên căng thẳng, “Tôi không hiểu ý cô, dù sao tôi chỉ đùa chơi mà thôi.”
“Trần Nghiên Tịch.”
Nghiên Tịch ngẩng phắt đầu lên, trợn to hai mắt hỏi: “Cô... sao cô lại biết... cái tên này?”
“Tên lính ở lớp cấp dưỡng kia là gì của cô?” Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nghiên Tịch vốn còn hơi kinh hãi, nhưng sau đó cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
May mà không phải đáp án cô ta lo lắng nhất.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, “Quả nhiên là hắn, quả nhiên là tên khốn kiếp đó bán đứng tôi!”
Cô ta siết chặt nắm tay, đốt ngón tay trắng bệch.
“Không, cô hiểu nhầm rồi, anh ta không bán đứng cô, ngay cả tôi là ai anh ta cũng không biết.”
“Vậy làm sao cô có thể...”
“Là sơ hở của hai người quá nhiều, bị tôi nhìn ngay ra.”
Nhiếp Nhiên nói cực kì qua loa khiến Nghiên Tịch không thể tin được.
Mấy ngày nay cô ta gần như không qua lại gì với Trần Tứ, sơ hở ở đâu ra!
“Không thể nào, cô đừng có lừa tôi.”
“Buồn cười. Lần nào anh ta cũng lấy nhiều đồ ăn cho cô, dáng vẻ ân cần như vậy muốn người ta không chú ý cũng khó. Mà cô đối với ai cũng đều rất tốt, tốt đến nỗi nhu nhược, nhưng chỉ có lúc đối xử với anh ta là cô sẽ lạnh nhạt coi thường. Với sự đối xử khác biệt này, tôi muốn cho là hai người không quen nhau cũng rất khó đúng không?”
Nghiên Tịch không thể tin, hỏi lại: “Cô chỉ dựa vào cái này sao?”
“Đương nhiên, còn có một điểm rất quan trọng, cô họ Trần.”
Nhiếp Nhiên đột nhiên nhắc tới khiến sắc mặt Nghiên Tịch đông cứng, “Vậy thì đã sao?”
“Trước khi vào đơn vị trăm phương nghìn kế bỏ đi họ của mình, vừa vào đơn vị đã bỏ thuốc cho tôi, tôi nghĩ người này có thù oán với tôi, cho nên...” Nhiếp Nhiên cố ý dừng lại mấy giây, cười nói với cô ta: “Tôi không biết cô là gì của Trần Duyệt, nhưng tôi nghĩ chắc là có quan hệ họ hàng nhỉ? Trần, Nghiên, Tịch!”
Nghiên Tịch nghe thấy hai chữ Trần Duyệt, trái tim bỗng chùng xuống.
Mãi đến sẩm tối, Nghiên Tịch mới bị cơn đau ở chân làm cho tỉnh lại.
Cô ta thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay truyền nước, trong phòng tối om lại không có một bóng người. Hai binh sĩ nữ đưa cô ta đến đã bị Tống Nhất Thành đuổi về từ lâu.
Nghiên Tịch cảm thấy hơi căng thẳng, cô ta gọi với ra ngoài: “Có... có ai không?”
Nhưng đợi mấy giây mà bên ngoài vẫn không có bất cứ tiếng động nào.
Sự im ắng đến đáng sợ khiến cô ta bắt đầu nóng nảy. Đúng lúc cô ta định rút kim truyền dịch ra, bò xuống giường thì ở cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Có chuyện gì?”
Nghiên Tịch giật mình run tay, không để ý làm đầu kim lập tức cắm sâu hơn, và mất đà ngã xuống sàn.
Tách một tiếng, đèn bên trong phòng bệnh lập tức được bật lên.
Tống Nhất Thành thấy máu chảy ngược vào ống truyền dịch, lập tức đi tới đỡ Nghiên Tịch dậy rồi nhanh chóng rút đầu kim ra, sau đó ấn bông lên mu bàn tay cô ta.
Dáng vẻ nghiêm túc xử lý vết thương của anh ta khiến Nghiên Tịch mê mẩn, thiện cảm đối với Tống Nhất Thành cũng dần dần tăng lên.
Cô ta cúi đầu, hơi thẹn thùng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn, đã nghe thấy Tống Nhất Thành cao ngạo lạnh lùng nói: “Muốn chết thì đừng tìm lúc tôi trực, tôi không muốn chịu trách nhiệm với cô đâu!”
Câu nói như sét đánh ngang tai này khiến trái tim thiếu nữ vừa rung động của Nghiên Tịch vỡ nát.
Cô ta lo lắng bất an, lắp bắp nói: “Tôi... tôi xin lỗi...”
“Tự giữ bông đi, cô có thể về rồi.” Tống Nhất Thành không cho cô ta chút mặt mũi nào, thu dọn bình truyền dịch trống không và đầu kim ném vào trong túi rác chuyên dụng, sau đó hạ lệnh đuổi khách.
Nghiên Tịch cũng biết ý, nhanh chóng rời đi. Cô ta vừa bước chân ra khỏi cửa, Tống Nhất Thành đã đóng sầm cửa lại giống như xua đuổi, ngăn chặn vi khuẩn khiến Nghiên Tịch giận tím mặt.
Cô ta nhịn đau, nghiến răng nghiến lợi, tức tối đi về ký túc xá.
Ngày hôm sau, cô ta lết cái chân bị thương đi huấn luyện.
Chân đau nên hiển nhiên Nghiên Tịch bị tụt lại phía sau hàng ngũ, cùng hạng với Nhiếp Nhiên.
Ở đơn vị cũ, cô ta chưa bao giờ đứng cuối lớp, cái danh đội sổ này chẳng khác nào nỗi sỉ nhục to lớn đối với cô ta. Vì thế, cô ta cố gắng dưỡng thương, để có thể sớm ngày trở lại hàng ngũ.
Lại qua ba bốn ngày nữa, khó khăn lắm vết thương trên đùi mới đóng vảy, Nghiên Tịch nghĩ lần này cuối cùng có thể không cần cùng Nhiếp Nhiên xếp hạng bét nữa rồi, thì ai dè buổi chiều huấn luyện cô ta lại ngã từ trên thang trườn xuống, sau đó lại được đồng đội đỡ đến phòng y tế lần nữa.
Rồi trong vòng nửa tháng sau đó, thỉnh thoảng cô ta lại xảy ra chuyện trong các hạng mục huấn luyện, nếu không phải ngã từ trên cao xuống thì chính là suýt nữa chết đuối ở phần nhảy nước.
Đến nỗi đồng đội thường xuyên đưa cô ta đi cũng dần dần bắt đầu phê bình kín đáo ở sau lưng cô ta.
“Mấy ngày nay rốt cuộc Nghiên Tịch bị sao vậy, cứ ngất suốt, còn Nhiếp Nhiên luôn bị mọi người gọi là ma bệnh lại không sao, rất khỏe mạnh.”
“Chẳng lẽ ma bệnh cũng truyền nhiễm à?”
Một binh sĩ nữ khác vội vàng đặt tay bên miệng, “Suỵt! Nói nhỏ lại!”
Binh sĩ nữ kia cười nói: “Sợ cái gì, cô ấy ngất rồi, không nghe thấy đâu.”
“Là đồng đội với nhau, Nghiên Tịch ngất, chúng ta chăm sóc cô ấy cũng là việc nên làm.”
“Vấn đề là chúng ta đã chăm sóc cô ấy bao lâu rồi, cô ấy cứ ngất như vậy, kỳ thi của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Vậy chờ cô ấy tỉnh lại, chúng ta nói với cô ấy, xem cô ấy có thể đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện không.”
Hai binh sĩ nữ kia đưa lưng về phía giường bệnh trò chuyện, đâu biết rằng Nghiên Tịch nằm ở trên giường đã sớm tỉnh lại, nghe không sót một lời nào của bọn họ.
Bàn tay dưới chăn của cô ta dần dần siết chặt thành nắm đấm.
Qua nửa tiếng sau, hai binh sĩ nữ kia rời khỏi phòng y tế.
Nghiên Tịch nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Cô ta nhớ lại lời hai binh sĩ nữ kia vừa nói, lại liên tưởng đến vẻ mặt càng ngày càng bài xích của Tống Nhất Thành đối với mình.
Mấy ngày nay cô ta liên tục vào phòng y tế khiến Tống Nhất Thành càng lúc càng lạnh lùng. Anh ta nói có phải vì cô ta muốn tiếp cận anh ta mà giả ngất như vậy không.
Nghĩ đến những lời Tống Nhất Thành nói với mình, lại nghĩ đến dáng vẻ thân thiết của anh ta lúc ngồi ăn cơm với Nhiếp Nhiên, cô ta không hiểu, tại sao những người đó đều chiếu cố Nhiếp Nhiên như vậy?
Đều là bị bệnh, Nhiếp Nhiên có rất nhiều người mạo hiểm bị sĩ quan huấn luyện Quý trừng phạt cũng muốn đưa đến phòng y tế, mà mình vừa tỉnh lại, ngay cả một bóng người cũng không có.
Nhiếp Nhiên được đủ chế độ chăm sóc và nghỉ ngơi, mà cô ta thì ngay cả một câu thiện ý của bác sĩ cũng không có, ngay cả chiến hữu ở cùng ký túc xá cũng dè bỉu sau lưng cô ta.
Quá đáng hơn là cô ta còn bị nhóm người kia gọi đùa là ma bệnh.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến lời binh sĩ nữ vừa rồi nói.
... Mấy ngày nay rốt cuộc Nghiên Tịch bị sao vậy, cứ ngất suốt, còn Nhiếp Nhiên lại rất khỏe mạnh.
Chuyện này không phải là quá kỳ quái sao?
Cô ta lập tức bò dậy khỏi giường, rút đầu kim, đi ra ngoài.
Tống Nhất Thành vốn đã không thích cô ta, thấy cô ta đứng lên rời đi thì cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Nghiên Tịch nhân lúc tất cả mọi người đều đang huấn luyện, vào bếp sau ở phòng ăn, thấy bên trong chỉ có một người đang thái rau bèn quát to, “Trần Tứ!”
Người kia dừng động tác, thấy là Nghiên Tịch thì hơi kinh ngạc cười nói: “Cô Nghiên Tịch, sao cô lại tới đây? Có phải là đói rồi không, tôi có thể...”
Bốp...!
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Nghiên Tịch tát lệch mặt.
Trần Tứ sững sờ che mặt, nhìn Nghiên Tịch.
“Cô Nghiên Tịch, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc đối mặt với người quen, Nghiên Tịch sẽ không giả vờ hiền lành ấm áp nữa, cô ta tức giận bật cười: “Đã xảy ra chuyện gì à? Anh lại có mặt mũi hỏi tôi sao? Tại sao mấy ngày nay Nhiếp Nhiên không có một chút vấn đề gì!”
“Tôi... tôi...”
“Anh cái gì? Anh đừng quên, nếu không phải khi đó ba mẹ tôi tốt bụng cứu anh thì anh đã chết đói rồi! Anh dám bỏ thuốc cho tôi, tôi thấy anh muốn vào tù rồi đúng không!” Nghiên Tịch quát lên.
Nghiên Tịch ở phòng y tế suy nghĩ hơn nửa ngày, tưởng tượng vô số khả năng, khả năng lớn nhất chính là Trần Tứ đã bỏ nhầm thuốc.
Trần Tứ vốn dĩ bị lời nói vừa rồi của cô ta làm tự ái, nghe thấy câu phía sau bèn nóng nảy, “Tôi không hề, tôi không bỏ thuốc cho cô!”
“Không sao? Nếu như không thì tại sao tôi lại tụt huyết áp, mà Nhiếp Nhiên lại không sao!”
“Không thể nào! Thuốc bị mất rồi, tôi bỏ cho ai được chứ!”
Vì chứng minh sự trong sạch của mình mà Trần Tứ nhất thời nói hớ khiến Nghiên Tịch cau mày lại, “Anh nói gì? Thuốc mất rồi?”
“Ừm... đúng vậy... Hôm đó lúc huấn luyện tôi muốn bỏ thuốc, nhưng tôi tìm mãi mà không thấy, vốn dĩ muốn nói với cô, nhưng mấy ngày nay thấy cô bận rộn huấn luyện, nên tôi... tôi không dám nói...” Trần Tứ cúi đầu, ấp úng thanh minh.
Nghiên Tịch hỏi đi hỏi lại: “Anh chắc chắn không phải anh tự làm mất chứ?”
Trần Tứ nói chắc như đinh đóng cột, “Không thể nào, tôi đặt thuốc ở dưới gối, bình thường sẽ không có ai phát hiện ra.”
“Vậy anh bỏ thuốc có bị ai phát hiện không?”
“Đương nhiên là không rồi, bị phát hiện tôi làm sao có thể bình an vô sự đứng ở đây được?”
Nghe anh ta nói thế, vẻ mặt Nghiên Tịch hơi nặng nề.
Thuốc đột nhiên biến mất, mình thì liên tục ngất một cách khó hiểu, mà nhân vật mục tiêu của cô ta lại bình an vô sự.
Chuyện này không phải là rất kỳ lạ sao?
Chẳng lẽ... Nhiếp Nhiên phát hiện ra rồi?
Nhưng ngay lập tức cô ta đã bác bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Sao Nhiếp Nhiên có thể biết được cô ta và Trần Tứ cấu kết với nhau chứ?
Nhưng, nếu như không phải là Nhiếp Nhiên thì sẽ là ai?
Trên đường về Nghiên Tịch suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nghĩ ra được người thứ hai.
Chỉ có hai tuần ngắn ngủi, cô ta từ chủ động trở thành bị động, từ người chủ mưu biến thành con mồi bị người ta ngắm bắn.
Lúc đi ngang qua sân huấn luyện, Nghiên Tịch thấy Nhiếp Nhiên được nhóm người Hà Giai Ngọc vây quanh, bầu không khí rất vui vẻ hòa thuận.
Cảm nhận được có người đang nhìn trộm, Nhiếp Nhiên lập tức nhìn về phía đó. Khi thấy Nghiên Tịch đang đứng nhòm ngó bên ngoài sân, cô đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười khó hiểu này khiến Nghiên Tịch như vỡ lẽ.
Hình như mấy ngày nay Nhiếp Nhiên rất thường xuyên cười với cô ta.
Không, không đúng!
Nghiên Tịch cẩn thận nhớ lại, tua đi tua lại biểu hiện của Nhiếp Nhiên đối với cô ta mấy ngày nay trong đầu. Cô ta đột nhiên kinh hãi phát hiện ra rằng, hình như trước mỗi lần cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nhiếp Nhiên luôn lộ ra nụ cười đó.
Lúc trước, cô ta tưởng là Nhiếp Nhiên đang cười nhạo mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có phải là Nhiếp Nhiên... đang báo trước cái gì không?
Sau khi suy nghĩ này hình thành trong đầu, Nghiên Tịch không thể bình tĩnh được. Càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, cô ta lập tức chạy tới.
Mấy người Hà Giai Ngọc vốn định đến phòng ăn ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Nghiên Tịch chạy tới như một cơn gió bèn dừng nói chuyện, quan sát cô ta bằng ánh mắt kỳ quái.
Cô ta thở hổn hển hỏi Nhiếp Nhiên: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Nhiếp Nhiên lại cười ôn hòa với cô ta, nhưng nụ cười này lại Nghiên Tịch rợn cả tóc gáy.
“Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng là đôi bạn bệnh duy nhất trong đơn vị, chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm.”
Nhóm người Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy đều cảm thấy hơi kỳ quái. Chỉ có Lý Kiêu và Kiều Duy nhìn ra chút manh mối. Song bọn họ vẫn cùng cả nhóm đi vào phòng ăn.
Nghiên Tịch tìm một góc yên tĩnh, hỏi Nhiếp Nhiên với giọng điệu khẳng định: “Là cô lấy thuốc đúng không?”
“Thuốc gì? Gần đây ngày nào tôi cũng truyền nước, không uống thuốc.”
Nhiếp Nhiên tỏ ra không hiểu khiến Nghiên Tịch cảm thấy cô đang cố ý làm bộ làm tịch.
“Người quang minh chính đại không nói vòng vo, cô bỏ thuốc cho tôi không phải là ép tôi chủ động tới tìm cô sao!” Lúc này, Nghiên Tịch đã lộ bộ mặt thật.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cười thâm ý với cô ta, “Vậy xem ra tôi thành công rồi?”
Cô vừa nói như vậy, sắc mặt Nghiên Tịch lập tức thay đổi như con tắc kè hoa.
Quả nhiên là cô ta giở trò quỷ!
“Nói đi, cô muốn thế nào.” Nghiên Tịch lạnh mặt.
Nhiếp Nhiên bật cười nói: “Tôi muốn thế nào? Đừng làm như mình là người bị hại nữa được không, rõ ràng tôi mới là người bị hại, không phải sao?”
“Cho dù cô nói với sĩ quan huấn luyện, thầy ấy cũng không thể làm gì tôi, một trò đùa dai mà thôi, cùng lắm là nhốt tôi trong phòng tối mấy ngày.” Nghiên Tịch vẫn cố cứng miệng.
“Đùa dai?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, dịch lại gần nói: “Không hẳn vậy đâu, hình như là cô đang mưu sát tôi.”
Nghiên Tịch nghe được ba chữ cuối cùng, đáy mắt rõ ràng lóe lên mấy cái, sau đó quay đầu đi làm như không biết: “Cô nói cái gì, tôi không hiểu.”
“Không hiểu? Bỏ thuốc cho tôi trong lúc huấn luyện, không phải mưu sát thì là gì?”
“Tôi... nếu như tôi mưu sát, thì nên bỏ nhiều thuốc hơn.”
“Đúng vậy, cô nói không sai, nếu như muốn mưu sát thì nên bỏ nhiều thuốc hơn. Nhưng… nếu như bỏ lượng lớn rất dễ bị phát hiện, không phải sao? Hơn nữa trong lúc huấn luyện, bản thân cũng rất dễ tự làm mình bị thương, cô chỉ cần khiến tôi bị choáng váng một chút, tôi rất có thể không dậy nổi rồi.”
Nghiên Tịch càng nghe càng trở nên căng thẳng, “Tôi không hiểu ý cô, dù sao tôi chỉ đùa chơi mà thôi.”
“Trần Nghiên Tịch.”
Nghiên Tịch ngẩng phắt đầu lên, trợn to hai mắt hỏi: “Cô... sao cô lại biết... cái tên này?”
“Tên lính ở lớp cấp dưỡng kia là gì của cô?” Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nghiên Tịch vốn còn hơi kinh hãi, nhưng sau đó cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
May mà không phải đáp án cô ta lo lắng nhất.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, “Quả nhiên là hắn, quả nhiên là tên khốn kiếp đó bán đứng tôi!”
Cô ta siết chặt nắm tay, đốt ngón tay trắng bệch.
“Không, cô hiểu nhầm rồi, anh ta không bán đứng cô, ngay cả tôi là ai anh ta cũng không biết.”
“Vậy làm sao cô có thể...”
“Là sơ hở của hai người quá nhiều, bị tôi nhìn ngay ra.”
Nhiếp Nhiên nói cực kì qua loa khiến Nghiên Tịch không thể tin được.
Mấy ngày nay cô ta gần như không qua lại gì với Trần Tứ, sơ hở ở đâu ra!
“Không thể nào, cô đừng có lừa tôi.”
“Buồn cười. Lần nào anh ta cũng lấy nhiều đồ ăn cho cô, dáng vẻ ân cần như vậy muốn người ta không chú ý cũng khó. Mà cô đối với ai cũng đều rất tốt, tốt đến nỗi nhu nhược, nhưng chỉ có lúc đối xử với anh ta là cô sẽ lạnh nhạt coi thường. Với sự đối xử khác biệt này, tôi muốn cho là hai người không quen nhau cũng rất khó đúng không?”
Nghiên Tịch không thể tin, hỏi lại: “Cô chỉ dựa vào cái này sao?”
“Đương nhiên, còn có một điểm rất quan trọng, cô họ Trần.”
Nhiếp Nhiên đột nhiên nhắc tới khiến sắc mặt Nghiên Tịch đông cứng, “Vậy thì đã sao?”
“Trước khi vào đơn vị trăm phương nghìn kế bỏ đi họ của mình, vừa vào đơn vị đã bỏ thuốc cho tôi, tôi nghĩ người này có thù oán với tôi, cho nên...” Nhiếp Nhiên cố ý dừng lại mấy giây, cười nói với cô ta: “Tôi không biết cô là gì của Trần Duyệt, nhưng tôi nghĩ chắc là có quan hệ họ hàng nhỉ? Trần, Nghiên, Tịch!”
Nghiên Tịch nghe thấy hai chữ Trần Duyệt, trái tim bỗng chùng xuống.
/1464
|