Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 122 - Chương 100.3

/216


Giang Diệu lại liếc mắt nhìn Vệ Bảo Linh vẻ mặt cô đơn bên cạnh gốc cổ thụ , trong lòng có chút thoải mái, sau đó cũng không muốn tiếp tục nhìn nàng ta thêm một chút nào nữa.

Tìm được người, đương nhiên phải hạ sơn rồi. Lục Lưu thoáng khom lưng, đem Giang Diệu cõng lên lưng, lại lo lắng đường núi gập ghềnh, tiểu cô nương quá yếu sẽ không chống đỡ nổi rơi xuống, liền dùng dây lưng cột người sát vào mình, đem hai người buộc chặt vào nhau. Xác định đã cột chặt, Lục Lưu mới nhẹ nhàng đứng dậy, nhắc nhở nói: “Ôm chặt.”

Vâng.

Giang Diệu cực kì dịu ngoan tựa vào trên lưng hắn, đôi tay vòng quanh cổ hắn. Tuy rằng mưa đã tạnh, nhưng đường núi vẫn gập ghềnh lầy lội. Nhưng nam nhân với bước chân ổn định vững chắc, từng bước một bước đi, làm nàng cảm thấy vô cùng kiên định. Bờ vai của nam nhân rộng lớn và ấm áp, làm cho trong lòng Giang Diệu sinh ra ấm áp không thôi. Hèn chi trong các vở hí khúc, trong tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân trăm nghe không bằng tự thể nghiệm, nếu bản thân không tự mình thể nghiệm chính xác thì làm sao có thể hiểu cảm giác được người nam nhân bên ngoài bảo vệ là chuyện kì diệu như thế nào

Loại cảm giác này, sợ là bất kì tiểu cô nương vừa mới trưởng thành nào cũng không có cách ngăn cản.

Giang Diệu cũng không ngoại lệ.

Đi được một nửa đoạn đường, Giang Diệu mới hỏi một câu mà đa số các tiểu cô nương cũng đều sẽ hỏi: “Lục Lưu, ta nặng không?”

Lục Lưu cũng không ngừng chân, trả lời: “Không nặng.”

/216

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status